Vừa khai giảng xong thì các học sinh luôn là những người bận rộn nhất,
đặc biệt chính là Tô Hoài Dương, thân là hội trưởng hội học sinh lại đảm nhiệm
thêm một đống công việc tạp nham, đối với lớp học cũng tương đối ổn định, dù
sao đã là lớp 11, bên trong gần như hình thành một đoàn thể cố định, luẩn quẩn
vài việc như phân công chức quyền cán sự, chuyện đó cũng không cần lớp trưởng
như hắn phải quan tâm nhiều, dù sao cũng có vài tên “quản ngục” hiểu chuyện
quản lí trông coi một đám “tội phạm” thay hắn. Còn chuyện của hội học sinh, đây
chính là những việc một năm nảy sinh thêm một cái mới, biển đổi đa dạng, trừ bỏ
đè thân trâu bò ra mà gánh vác thì không còn cách nào khác. Vài tuần sau, chờ
đến khi mọi chuyện râu ria rườm rà gần như được giải quyết ổn thỏa, Tô Hoài
Dương đã sớm mệt phờ người, như rắn vừa lột da xong, ngay cả khí lực để há mồm
cắn người cũng không có, đoạn nhạc đệm nho nhỏ trong buổi khai giảng đầu năm
cũng sớm bị hắn nhét vào đâu đó sâu trong trí nhớ.
Tháng chín, tuy không khí vẫn còn mang theo hơi nóng ẩm, nhưng thời tiết
không còn giống với tháng bảy tháng tám nóng đến thiêu sống người. Trong cái
tháng mà ai cũng nhàn hạ này thì các trường học lại bận rộn khai giảng, nghênh
đón tân học sinh, tổ chức lễ khai giảng, bố trí lớp học, sửa sang lại cơ sở vật
chất. Năm nào cũng giống như năm nào, cái việc này cứ lặp đi lặp lại, nhưng ắt
không thể thiếu, hơn nữa những trường danh giáo cụ thể như trường trung học W
này lại càng không thể thiếu.
Cuối tuần, Phó Thiên Kiệt y theo thời gian ước định
ra nhà ga đón người, xe lửa đến trạm, dòng người như nước ào ạt tràn ra khỏi
khoan xe, sau đó dần dần tản đi, Phó Thiên Kiệt đứng ở gần trạm ra, đôi mắt gắt
gao nhìn chằm chằm vào đám đông nườm nượp kia, cố gắng phân biệt tìm kiếm,
nhưng thẳng đến khi đám đông trở nên thưa thớt, vẫn không thể nhìn thấy thân ảnh
giống với người kia. Đột nhiên Phó Thiên Kiệt nhớ rằng hắn đã có số điện thoại
di động của nhóc con, hắn cau mày lấy điện thoại trong túi quần ra bắt đầu bấm
số.
Gần đây sự tình ở Âu Dương gia rất nhiều, không có được
một khắc nhàn nhã nghỉ ngơi.
Tuy rằng Âu Dương gia cũng là một trong Tam đại thế
gia, nhưng lại ngụ ở chỗ xa xôi, mấy lão đương gia đời trước tính tình ôn hòa,
đối với danh lợi thật sự rất đạm bạc, bởi vậy trong gia tộc luôn luôn thái
bình.
Âu Dương Quân râu ria rậm rạp ở dưới ánh nắng gay gắt
của mặt trời mà chạy đi.
Tuy rằng đêm đó, chết chính là con gà trống, nhưng mà,
trái tim vẫn còn cảm giác khủng hoảng mà trước đây chưa từng có. Hắn quyết tâm
trước tiên phải đi tìm Tiểu Ngung trở về.
Thẳng đến nửa đêm, Âu Dương Quân nằm trên giường mới từ
từ tỉnh lại.
Bên tai vang lên thanh âm bình tĩnh của Tịch Ngung:
“Ngươi tỉnh?”
Tịch Ngung đã yên lặng ngồi gần nửa ngày, y đối với ‘độc
châu đại pháp’ từ trước đến nay chưa có người nào luyện thành công thật sự
không hề nắm chắc, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể ngồi
nhìn hắn.
Âu Dương Quân mới ra khỏi cửa, liền gặp phải Tề Gia
Nghĩa đúng lúc đi tới, bên người hắn còn có thêm một thiếu niên thanh tú đơn bạc.
Tề Gia Nghĩa vuốt cằm nhìn hắn: “Tiểu huynh đệ này muốn
đến nhìn Lão yêu một chút.”
Âu Dương Quân liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, thiếu
niên bị hắn nhìn, trong mắt có chút lo sợ không yên, nhưng lập tức liền trấn định
lại, nhẹ nhàng hỏi hắn: “Âu Dương, Âu Dương tiên sinh, ta có thể nhìn hắn một
chút, được không? Hắn không phải người xấu.”
“Yêu,
thỉnh giúp đỡ!” Thân lão yêu mị nhãn như tơ, liếc ngang kẻ vừa mới đến trợ
trận, ngay tức thì, Âu Dương Quân nhìn thấy khuôn mặt trang điểm dày đặc kia
bất chợt có chút cứng ngắt, sau đó nghe y tiếp tục nói: “Lại thêm vị đại hiệp
nào a?”
Vu
Tư Lý phun ra một ngụm máu, hướng Âu Dương Quân nói: “Âu Dương đương gia, chúng
ta hợp lực bắt tên yêu nghiệt này!”
Cũng
không biết đã trải qua bao lâu, thanh niên liên tiếp bị đưa lên đến đỉnh khoái
cảm, hạ thân mềm mại rốt cục cũng nhếch lên, nam nhân càng kiên nhẫn niết lộng,
tiết qua vài lần.
Y
bị nam nhân gắt gao ôm vào trong lòng ngực, lẩm bẩm nói: “Ta thật sự đã già
rồi. . . . . . Chịu không nổi. . . . . . . . . . .” Thanh âm khàn khàn.
Nam
nhân cho tới bây giờ chưa lúc nào được tận hứng như vậy, nhẹ nhàng liếm lộng
vành tai của y, hài lòng nói: “Thực sự tốt lắm, một chút cũng không có già.”
Đoàn người chạy gần nửa ngày đường, đã
muốn vào địa phận Lỗ Địa, Âu Dương Quân hạ lệnh dừng xe nghỉ ngơi và hồi sức.
Hắn xốc màn xe lên, xuống xe trước,
sau đó dẫn thanh niên xuống xe.
Thanh niên lơ đi bàn tay đang đưa ra
của hắn, vén vạt áo ở thắt lưng nhảy xuống, nhưng sau khi xuống xe vì đứng thẳng
mà thân thể bất chợt lung lay sắp ngã, sắc mặt trở nên trắng bệch, thanh niên
nhíu mày, tựa hồ dùng hết toàn bộ khí lực toàn thân mới định trụ được thân thể.
Trên con đường dẫn đến phương Bắc,
những lữ khách đi đi lại lại, nối liền không dứt, tuy nói mùa hè đã qua, nhưng
nhiệt độ không hề suy giảm. Thời điểm ban trưa, khách nhân ngồi đầy trong quán
trà ven đường hóng mát, làm cho sinh ý của quán không tồi.
Dạo này sự
nghiệp luyện công của ta quá sức bận rộn, cũng như nghe các bang phái trên
giang hồ báo lại, tình hình thế sự hiện nay rất căng thẳng, nhiều môn chủ của
các phái đã bế quan để tịnh tâm, còn có nhiều môn chủ đã ẩn cư.
Lam Sơ Hạ ngồi trên
ghế sô pha, người phụ nữ khí chất ôn nhu ôm lấy cậu, không ngừng càm ràm oán niệm:
“Thực luyến tiếc Tiểu Hạ, thực luyến tiếc. . . . .”
Phó Thiên Dao tiến
đến ngồi xuống bên cạnh, vỗ về mẫu thân khuyên nhủ: “Mẹ, đừng luyến tiếc nữa, mẹ
yên tâm, Tiểu Hạ lên đến Đài Bắc có Thiên Kiệt chiếu cố, không có vấn đề gì
đâu.”
Mẹ Phó lắc đầu:
“Thiên Kiệt làm sao đáng tin được, nó vẫn là một đứa nhỏ.”
Trên
khuôn mặt thanh tú là một đôi mắt phượng, con ngươi đen láy trong suốt, ánh mắt
phảng phất ngọn lửa có thể thiêu rụi làn da. . . . . thân thể đau đớn vì bị một
vật lớn xỏ xuyên không ngừng. . . . lại bị một đôi tay cường tráng đè chặt
không thể nhúc nhích. . . . Khuôn mặt đầy khí suất lãnh ngạo của người nam nhân
xa lạ hiện lên trước mắt càng lúc càng lớn. . . . . .