Chương 4
“Yêu,
thỉnh giúp đỡ!” Thân lão yêu mị nhãn như tơ, liếc ngang kẻ vừa mới đến trợ
trận, ngay tức thì, Âu Dương Quân nhìn thấy khuôn mặt trang điểm dày đặc kia
bất chợt có chút cứng ngắt, sau đó nghe y tiếp tục nói: “Lại thêm vị đại hiệp
nào a?”
Vu
Tư Lý phun ra một ngụm máu, hướng Âu Dương Quân nói: “Âu Dương đương gia, chúng
ta hợp lực bắt tên yêu nghiệt này!”
Ánh
mắt Thân lão yêu chợt lóe sáng, thân thể dường như không có trọng lượng nhảy
thẳng năm trượng, bay đến chỗ cao khó thể tin được, người Lục Hợp phái ở phía
dưới vừa sợ vừa tức liên tục kêu to, không ngờ nam tử diêm dúa lẳng lơ trên
không trung quay người đi, vượt hẳn ba trượng, vụt bay đi, mắt thấy sắp sửa bay
ra khỏi rừng rậm.
Đây
chính là khinh công !
Mọi
người trợn mắt há hốc mồm, Âu Dương Quân triển khai thân pháp tựa như làn khói
đuổi theo.
Âu
Dương Quân càng đuổi càng thấy kinh ngạc, thân ảnh phía trước tựa hồ chân không
hề chạm đất, vẫn luôn bay trên không trung, công pháp phi thường kỳ quái, hắn
dĩ nhiên đã vận toàn lực thế nhưng cũng chỉ có thể rút ngắn khoảng cách được
một chút. Nếu người nọ không bị nội thương, y nếu muốn đào thoát, ai có thể
ngăn cản được !
Không
ngờ lại giấu diếm giỏi như vậy!
Trong
lòng Âu Dương Quân dâng lên một tư vị không nói nên lời, tuy rằng biết Thân
Tịch Ngung có võ công trong người, nhưng cũng không nghĩ tới công lực lại siêu
phàm đến vậy, càng nghĩ càng thấy cặm giận bất bình.
Hoàn
hảo, y bị thương! Hoàn hảo, y đã ăn hồn oanh đan! Âu Dương Quân trong lòng cảm
thấy may mắn.
Đột
nhiên, thân ảnh phía trước lảo đảo một cái, trong lòng Âu Dương Quân trở nên
căng thẳng, chẳng lẽ lại tái phát….Hắn hết sức vận công lao về phía trước.
Thân
lão yêu lảo đảo đứng lên định chạy về phía trước, đã bị nam nhân phía sau đuổi
tới.
“Tiểu
Ngung, ngươi trốn cái gì a!” Thanh âm ôn hòa phía sau vang lên.
Thân
Lão yêu đơn giản biết mình chạy không toát, liền xoay người, phóng ra mị nhãn:
“Yêu, tiểu huynh đệ, ai là con cá nhỏ *tiểu
ngung* của ngươi a, ngươi có là con mèo nhỏ của lão nương đâu!”
Âu
Dương Quân bỗng đi nhanh về phía trước hai bước, đứng sát về phía nam nhân diêm
dúa lẳng lơ, gương mặt không còn vẻ ôn hòa nữa, sắc mặt trở nên ngoan độc.
Cho
dù trang điểm xinh đẹp, nhưng trong mắt lão yêu lại hiện lên kinh hoàng, y còn
chưa kịp lùi về phía sau, đã bị nam nhân chặn ngang vừa vặn ôm chặt lấy.
Nắm
lấy vòng eo nhỏ nhắn, lại khẳng định một lần nữa.
Chính
là Tiểu Ngung của hắn.
“Lão
nương cái gì hả?” Thanh âm nam nhân bình thản, lại lộ ra nguy hiểm. Hắn vừa nói
chuyện vừa lấy tay áo lau mặt Lão yêu.
“Ngươi
làm cái gì? Lão nương………” Lão yêu thét chói tai, triển khai thân pháp khéo léo
muốn thoát ra, nhưng không phải là đối thủ của kẻ kia.
“Còn
Lão nương? Ân?” Nam nhân “ba” một cái đánh vào mông của y.
Trang
điểm diêm dúa trên mặt Thân lão yêu đã bị lau đi phân nửa, lộ ra hai mắt dài
nhỏ, khuôn mặt thanh tú, không phải Thân Tịch Ngung thì còn là ai!
Y
bị đánh vào mông vừa thẹn vừa giận, kêu to: “Âu Dương Trường Thiên, ngươi dừng
tay!”
Ai
ngờ, nam nhân lại thực sự nghe lời, buông y xuống, tà tà cười nhìn y, trong miệng
nói nhỏ: “Tiểu Ngung, đây là lần đầu tiên ngươi gọi tên ta nha!”
Trang
điểm trên mặt Thân Tịch Ngung rối tinh rối mù, ngực vừa hoảng sợ lại vừa xấu
hổ.
Không
dự kiến sẽ gặp lại, thế nào mới chỉ vài ngày đã gặp rồi.
Chính
là Âu Dương đương gia!
Còn
bị nhận ra tại chỗ, chính mình cũng không phải đối thủ của hắn! Ám thạch đã ở
chỗ hắn. . . . . . .
Trong
đầu y một mảnh hỗn loạn, lại bị Âu Dương Quân kéo vào trong lòng, bên tai là
hơi thở ấm nóng của nam nhân, trong tai truyền đến thanh âm ôn nhu: “Tiểu Ngung,
ngươi nói cho ta biết tên, ta hiện tại liền nói cho ngươi biết, ta thích ngươi
!”
A!
Đây
là giờ khắc hỗn loạn nhất trong đời Thân Tịch Ngung.
Đã
rất nhiều người nói qua câu này với y.
Thế
nhưng giờ khắc này lại có cảm giác thật kỳ lạ.
“Ngươi
cũng thích ta đúng không , Tiểu Ngung.”
Thích
hắn?
Thân
Tịch Ngung cũng không thể nào hảo hảo suy nghĩ được, Tiểu Ngung . . . . Cách
xưng hô này, Tiểu Ngung. . . . .
Thật
nhiều năm qua, chưa nghe ai gọi như thế. . . .
“Đừng
gọi ta là tiểu Ngung, ai là tiểu Ngung của ngươi!” Mạc danh kỳ diệu hô lên
những lời này, liền không biết nên nói cái gì nữa.
“Ha
ha ha-----“ Nam nhân cười to, nhéo hai má của y một cái.
Lúc
này nghe phía sau truyền đến tiếng la, người Lục Hợp phái đã đuổi đến rồi.
Âu
Dương Quân nắm lấy tay Tịch Ngung: “Tiểu Ngung, chúng ta lần sau tái kiến.” Nói
xong hướng về một phía khác lao đi, hiển nhiên là thả Thân Tịch Ngung
chạy thoát.
Thân
Tịch Ngung ngơ ngác đứng trong chốc lát, lúc sau mới phản ứng lại, phóng người
biến mất vô ảnh.
Âu
Dương Quân đứng trước đám người của Lục Hợp phái, tuy rằng hắn bắt không được
hái hoa tặc, nhưng khinh công hắn như thế cũng đủ để mọi người tăng thêm vài
phần kính trọng.
Hắn
cũng không nói nhiều, vội vã chạy về rừng rậm, giúp Vu Tư Lý chữa thương.
“Vu
Lão đương gia, ta bắt không được Thân lão yêu, nhưng ngày sau chắc chắn sẽ cùng
ngài và Lục Hợp phái mở rộng chính nghĩa.”
Vu
Tư Lý tiều tụy nằm trên cán gỗ, thần sắc lờ mờ thở dài nói: “Vậy phải làm phiền
Âu Dương đương gia rồi!” Hắn quay đầu lại trầm giọng nói với bang chúng, “Sau
này người của Lục Hợp phái khi nhìn thấy Âu Dương đương gia giống như nhìn thấy
ta!”
“Rõ”
Thanh âm đồng ý vang đều.
Vu
Tư Lý không thể không làm như vậy, lấy võ công của hắn, ở trong chốn võ lâm
tính là thuộc phần đỉnh nhất, thế nhưng đánh không lại một tên Ma giáo yết ớt,
thù hận này chỉ có thể trông cậy vào người khác đến hoàn thành mà thôi.
“Vu
lão đương gia, theo ta nghĩ, đối với Ma giáo không nên dùng vũ lực mà nên dùng
trí.”
Vu
Tư Lý nhìn về phía hắn.
“Theo
ta được biết, tên hái hoa tặc này không phải là người hại lệnh lang!”
Phó
bang chủ bên cạnh Vu tư Lý nói to: “Còn không phải như vậy, Lão yêu ấy giết
người không chớp mắt, thiếu gia nhà ta mời hắn uống rượu, hắn ở ngay trên bàn
cơm liền một đao. . . mà trên giang hồ người bị hắn giết hại cũng không chỉ
mình Lục Hợp phái chúng ta. . . “
Trong
mắt Âu Dương Quân chợt lóe, tâm nói, sợ không phải chỉ là uống rượu đơn giản
như vậy a!
….Người
kia, ắt đã giết rất nhiều người!
Vu
Tư Lý ho nhẹ một tiếng, ngăn lời đang nói của phó bang chủ, “Cũng là do ta dạy
con vô phương, cũng có thể là do con ta đối hắn vô lễ, nhưng cũng không đến nỗi
phải lấy đi tánh mạng của hắn a!”
“Vu
lão gia, không bằng ta liên lạc với những người bị hại, cùng nhau đối phó
những. . . . . dư nghiệt Ma giáo này!”
Người
lục Hợp phái những tưởng rằng ma giáo tại mạc ngoại đã bị đánh cho một trận
thảm bại, tân nhậm giáo chủ Sở Lam thì đã bị bắt, lúc này mới dám tìm những ma
tướng xúi quẩy kia, không ngờ lại bị Thân lão yêu cho ăn một cú đau đớn, tâm
không khỏi thấy run sợ, lúc này đều đồng ý.
Thân
Tịch Ngung cũng không sợ đến kinh hãi, phóng thẳng một đường, ỷ vào khinh công
cao siêu của mình, trực tiếp trèo tường tiến vào thành Duyện Châu. Lúc này y
đang dùng một cái khăn che đi khuôn mặt, không thể để cho người khác chú ý, y
dùng ám ký của ma tướng lưu lại nơi đã đi qua.
Thành
Duyện Châu là một nơi rất náo nhiệt, một khi gặp phải khó khăn thực dễ dàng mà
tẩu thoát, đây là địa phương rất thích hợp để ẩn thân.
Y
trình ám hiệu, thuận lợi vào cửa, chính là vừa vào cửa liền đối mặt với một quyền
của Chu lão thập.
Bất
quá ai cũng đều biết Thân lão lục này khinh công tuyệt đỉnh, chính là chỉ vui
đùa một chút mà thôi.
Mấy
ma tướng nghênh đón y đến sảnh lớn, thất chủy bát thiệt *[七嘴八舌]: bảy miệng tám lưỡi, ý
là tranh nhau mà nói* nói không
ngừng.
“Hảo
cho ngươi cái lão lục, đi chết ở đâu vậy a? Nói đi là đi, còn đem huynh đệ
chúng ta để vào mắt sao?”
“Lúc
này Sở Lam cũng bị bắt rồi, nếu không phải Hạo Thiên đại ca bảo chúng ta đừng
báo thù, thật muốn giết chết lão nương già của hắn!”
“Ngươi
rốt cuộc đã đi đâu?”
.
. . . ..
. .
Thân
lão yêu cởi cái khăn che mặt xuống, lộ ra gương mặt trang điểm diêm dúa lẳng
lơ.
Y
căn bản không phản ứng trước những lời nói của mấy người trong bang, thấy bọn
họ đều còn tinh thần, liền đi thẳng vào bên trong. Vừa đi vừa nói: “Dài dòng
cái quỷ gì nữa, còn không mau chuẩn bị nước cho lão nương tắm rửa!”
Mấy
người trong bang nhiều năm qua đã sớm nhìn quen cái tính tình kỳ quái của y,
tuy chướng mắt nhưng cũng không thể trách.
Chu
lão thập nhận ra được cái gì đó, nhịn không được nói: “Lão lục có điểm kỳ quái
a, sao không thấy cái hũ đựng tro cốt của tên Đầu Đà kia?”
“Ai,
ai mà biết, hiện tại ngoài Đầu Đà, cũng
không có ai dám đụng tới hắn như vậy.”
Thân
Tịch Ngung ngồi trong dục dũng tràn đầy nước ấm.
Cả
người trầm ở trong nước, thật lâu sau mới nhô đầu lên, lớp trang điểm được xóa
đi, khuôn mặt thanh tú lại hé lộ.
Y
khẽ nhíu mày, ý nghĩ hỗn loạn chậm rãi hiện lên. . . . . . .
Không
ngờ lại gặp được người nọ! Âu Dương mưu gia!
Còn
gọi chính mình là Tiểu Ngung, tại sao lúc ấy lại lưu lại danh tính, vốn tưởng
rằng sau này không còn gặp nữa.
Lúc
này tên kia chạy đến Duyện Châu, chỉ sợ cũng không phải đi du sơn ngoạn thủy gì
đó đi. . . . . . . Nhưng lại hợp lực cùng Lục Hợp phái. . . . . .
Hai
hàng chân mày nhíu ngày càng sâu, y nhắm hai mắt lại --------
Trước
mặt lại hiện lên trận quyết chiến đêm đó trong rừng.
Đã
chết nhiều người như vậy.
Không
phải là chết trận, mà là bị độc chết.
Mười
sáu ma trướng, thoát khỏi một kiếp này, chỉ có một mình Đầu Đà hy sinh.
Y
hít vào một hơi thật sâu, tựa đầu vào thành dục dũng.
Vì
sao người chết lại là Đầu Đà?
Cái
người quái dị suốt ngày lẽo đẽo đi theo phía sau y.
Bởi
vì cứu y mà chịu chết, cái chết thực sự rất khó xem. . . . . .
Y
gắt gao mím môi, theo thói quen sờ khối ám thạch trên cổ, sực nhớ đến khối ám
thạch đó đã bị người nọ cầm.
Trong
lòng không khỏi nảy lên một trận phiền toái.
Người
kia cùng với người quái dị đó giống nhau như đúc, trên cổ tay đều có một nốt
ruồi đỏ, khối ám thạch. . . . . có thể hay không bị hắn thực sự. . . . .
Như
thế nào nghĩ cũng không rõ, cái đầu bị một loạt ý nghĩ loạn ma xâm lấn, Thân
Tịch Ngung không ngừng xối nước ấm vào đầu.
.
. . . . . .
Âu
Dương Quân tới Duyện Châu, ở nhờ trong một biệt uyển của Vũ Tư Lý, chưa tới nửa
ngày, hơn gần mười môn phái rần rần kéo tới.
Trận
đại chiến ở trong rừng ngày đó, Ma giáo bị đánh cho tan tác, võ lâm phấn khởi
chúc mừng, chuẩn bị đề cử người thích hợp lên ngôi vị đệ nhất võ lâm minh chủ.
Thiếu Lâm phương trượng dốc hết sức đề cử chàng rể mới của Sở gia là Tề Gia
Nghĩa Tề đại hiệp.
Nhưng
cái vị Tề đại hiệp này mặc dù chính nghĩa nhưng tư tưởng lại cũ kỹ, nhất quyết
không muốn chém tận giết tuyệt Ma giáo, hơn nữa phu nhân giáo chủ của ma giáo
lại sắp là thê tử sắp cưới của hắn, cho nên trong giang hồ vẫn còn rất nhiều
người không đồng ý để hắn lên chức võ lâm minh chủ. Tỷ như Lục Hợp phái Vu Tư
Lý.
Đây
chính là cơ hội của Âu Dương Quân.
Tiểu
đồng bên người báo một tiếng rồi tiến vào, đặt một phong thơ lên bàn, đây là
kết quả mà ám vệ đã thu thập được mấy ngày trước.
Tinh
tế nhìn qua một lần. Cầm lên, lại nhìn kỹ thêm một lần nữa.
Trong
mắt Âu Dương Quân tràn đầy thần sắc phức tạp, nhiều nhất là sự độc chiếm mãnh
liệt.
Không
thể tưởng tượng được Khả Tình vào năm đó lại có lá gan lớn như vậy, vốn tưởng
rằng chỉ là tùy tiện giết người, nhưng lại giết người mà tiên hoàng tối sủng ái
– Nhị hoàng tử, Nhị đệ của đương kim Thánh Thượng.
Chính
là, ngay lúc đó y hẳn là chưa luyện võ công. Y như thế nào có thể giết được Nhị
hoàng tử?
Trong
hồi báo cũng không có đề cập đến vấn đề này, có thể tra được những việc này
trong vài ngày ngắn ngủi đã chứng tỏ năng lực của những ám vệ trong Âu Dương
gia rất kinh người.
Hơn
nữa, Khả Tình như thế nào lại gia nhập vào Ma giáo trở thành hái hoa tặc Thân
lão yêu, trong một năm đó cũng không có tin tức gì.
Nhưng
cho dù có biết hết chuyện.
Âu
Dương Quân cũng thực tự tin.
Nam
nhân này phải là của hắn, Tiểu Ngung của hắn.
Gian
tà nở nụ cười che kín khuôn mặt ôn hòa, chính là khát vọng độc chiếm mạnh mẽ.
Thân
Tịch Ngung từ trong nước đứng lên, thân hình trắng nõn nhưng gầy yếu, hôn ngân
vẫn chưa phai nhạt, tuy rằng không có người nào trong phòng, nhưng y vẫn dùng
tốc độ nhanh nhất mà mặc quần áo, không thèm quản trên người vẫn còn đọng hơi
nước.
Chẵng
những trên thân có, mà ngay cả đùi, mắt cá chân cũng đều tràn ngập dấu hôn.
Trên
mặt y biểu lộ tức giận, nhưng trong tức giận vẫn có chút ý xấu hổ.
Mặc
y bào, y theo thói quen cầm lấy hộp phấn tự trang điểm cho chính mình, đem hai
mắt dài nhỏ biến thành mắt xếch lên như mèo, trên mặt xoa một dày một lớp phấn
trắng, trong nháy mắt lại trở thành là Thân lão yêu của Ma giáo.
Nhìn
vào gương nở nụ cười thản nhiên, mị hoặc trở thành tro bụi, lúc này mới lắc lắc
cái eo nhỏ ra khỏi phòng.
“Không
ngờ ngươi tắm lại lâu đến thế a!” Mấy ma tướng đang ngồi ở ngoài uống rượu,
đánh bài bạc.
“Ngươi
lo cho bài bạc của ngươi đi, dám quản đến lão nương sao?”
Kỳ
thật Thân lão yêu là người có quyền cao trong ma giáo, cũng được coi trọng, lúc
này thấy y bước ra, mấy tay đang chơi đánh bài cũng nghỉ ngơi.
“Lão
lục, ngươi nói xem hiện giờ chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Hạo
Thiên đại ca không cho chúng ta báo thù, nhưng cũng không có nói là không thể
cứu người a!” Lão yêu đối với đám huynh đệ của mình vẫn thuộc hàng xinh đẹp hòa
nhã.
“Ý
ngươi nói là muốn đi cứu Sở Lam?”
“Lão
lục, ta nói ngươi đang phát bệnh sao, bảo ngươi giữa cái hũ đựng tro cốt của
Đầu Đà, ngươi mặc kệ, nhất định phải đi theo đến Duyện Châu, nhưng tới Duyện
Châu rồi liền không thấy thân ảnh của ngươi đâu hết, biệt tăm biệt tích, lúc
này đột nhiên xuất hiện rồi muốn đi tới Sở gia cứu người! Võ công Tề Gia Nghĩa
cũng không phải thấp kém, mấy lão hòa thượng đầu trọc của phái Thiếu Lâm cũng
còn ở tại đó. . . . .”
“Ngươi
sợ sao? Không bắt ngươi đi giết người, có lão nương ta ở phía trước thám thính
dò đường, ngươi ‘chít chít’ cái gì! Ngậm cái miệng thối của ngươi lại!”
Ma
tướng bị y thóa mạ mặt đỏ bừng cố gắng cãi lại: “Hảo cho ngươi cái lão lục,
công phu của ngươi hảo, còn ta thì nhiều lần. .
. . . .”
Vẫn
là Chu lão thập hòa giải: “Đều là huynh đệ, cứu người vẫn được cứu trợ, ngươi
xem Thiếu chủ của chúng ta không phải vẫn nợ Sở gia sao!”
Kỳ
thật, trong tâm Lão yêu không hề quan tâm đến sống chết của Sở Lam, tên kia võ
công tái thế, lại đang ở trong nhà của chính mình, chắc chắn sẽ không xảy ra
chuyện gì, nhưng lão bà của hắn là Tiểu Liễu không dám chắc là không xảy ra
chuyện gì.
Mọi
người cùng với lão bà Tiểu Liễu của Sở Lam giao tình rất tốt, lúc này đều đồng
ý đột nhập vào Sở phủ.
Thân
Tịch Ngung cùng mấy ma tướng chạy vào Sở phủ lúc canh ba, cùng nhau ước định,
Lão yêu đi trước dò đường, những người khác phụ trách tiếp ứng.
Đại
khái không thể tưởng tượng được cho dù người có lá gan lớn đến cỡ nào, hay cao
thủ vô công cao siêu đến đâu cũng không dám vào Sở phủ tác loạn, cho nên canh
gác cũng không nghiêm ngặt. Khinh công của lão yêu thuộc hàng bậc nhất trong võ
lâm, lúc này giống như u linh, bình thường đi thẳng vào nội viện.
Y
bắt một tiểu nha hoàn cấu, cào, bắt ép hỏi nơi giam Sở Lam và Tiểu Liễu.
Tiểu
nha hoàn đối với chuyện Sở Lam hoàn toàn không biết gì cả, nhưng biết Tiễu Liễu
đang ngụ trong sân sau.
Thân
Tịch Ngung lặng lẽ hướng về nơi nha hoàn đã nói, vận khinh công một chốc liền
đến.
Xem
ra lão bà của Sở Lam không chịu đau khổ gì, sân u tĩnh, đại khái biết Tiểu Liễu
không có chút võ công, cho nên không hề phái người nào phòng thủ, Thân Tịch
Ngung lặng lẽ tiến đến sau tường, thả người một cái nhảy vào sân, ai ngờ vừa
mới dựa vào cửa sổ, liền nghe một tiếng hét rất lớn: “Ai!”
Cửa
sổ trong sương phòng đột nhiên mở ra, một thân ảnh phóng ra ngoài, lao thẳng
đến chỗ của y.
Tịch
Ngung tập trung quan sát, đúng là chàng rể mới của Sở Gia – Tề Gia Nghĩa.
Người
này võ công tuyệt cao, thậm chí có thể sánh với Sở Lam, nếu công lực của y chưa
bị tổn hại thì cũng không phải là đối thủ của hắn, huống chi hiện tại, vì thế
không cần suy nghĩ, nhún người một cái bay lên, hướng phía ngoài lao đi.
Tiếng
la của Tề Gia Nghĩa sớm làm cho mọi người bao vây lại, khắp Sở phủ chỉ trong
vòng nửa khắc sáng rực ánh đuốc, nguyên lai là có phòng thủ trước!
Lão
yêu tạo nên tín hiệu lớn, để cho các ma tướng đang ẩn nấp ngoài phủ rời đi
trước, chính mình bắt đầu triển khai thân pháp, nhảy ba trượng, lại lướt ngang,
mắt thấy sắp thoát ra khỏi nội viện, không ngờ dưới thân chịu một chưởng phong,
làm cho y không thể không hạ xuống đất, dĩ nhiên lúc này Tề Gia Nghĩa đã đuổi
tới.
Y
mới vừa đề khí lướt ngang, chưởng phong phía dưới càng phát ra mạnh mẽ, y không
khỏi kinh hãi, Tề Gia Nghĩa lại có công lực thâm hậu đến như vậy! Hôm nay muốn
thoát thân cũng khó.
Trong
viện người đến càng ngày càng nhiều, ánh đuốc sáng rực, không ít người đã nhận
ra y.
“Hái
hoa tặc Thân Lão yêu!”
“Nhất
định phải bắt được hắn!”
Lão
yêu ở trên không trung tiếp được một chưởng của Tề Gia Nghĩa đã trở nên gian
nan, nội lực cơ hồ đã bị hao tổn, huống hồ chi phía dưới còn có mấy bang phái
canh giữ, nếu có ai dùng ám khí để đối phó y, hậu quả thật không thể lường
trước.
“Ngươi
xuống dưới đất, Tề mỗ chắc chắn sẽ cho ngươi một cái công đạo.” Tề Gia Nghĩa
vừa nói xong, một chưởng đánh tới, mắt thấy Lão yêu sắp bị đánh rơi -----
Lại
nghe bên cạnh có thanh âm hô lên: “Công tử! Hạ thủ lưu tình!”
Một
thiếu niên đơn bạc thanh tú đứng ở bên ngoài đám người, vẻ mặt cầu khẩn, đúng
là Tiểu Liễu mà Lão yêu muốn tìm.
Tề
Gia Nghĩa vừa nghe, bàn tay vừa thu hồi lực, Lão yêu nhân cơ hội này ở trên
không trung trở mình hai vòng rồi nhảy ra khỏi nội viện.
Trong
viện không ít người của các môn phái bất mãn, đều cảm giác được Tề Gia Nghĩa là
cố ý thả tên ma đầu này.
Nội
lực của Tịch Ngung hao tổn gần đến khô kiệt, ngực như bị kiếm đâm đau đớn, y mơ
mơ màng màng nghĩ, có thể đang phát tác, lúc này y chỉ có thể cắn răng dựa vào
bản năng mà thoát ra ngoài.
Truy
binh ở phía sau đuổi theo càng ngày càng gần, đột nhiên phía xa xa nghe được
một tiếng rống: “Yêu nghiệt, hôm nay ngươi phải nộp mạng, đón chiêu đi!”
Tiếng
rống kia nghe thật quen tai, là ai? Chẳng lẽ là hắn?
Quả
thật đúng là Âu Dương Quân.
Hắn
nhảy lên ba trượng, dùng khinh công lao thẳng vào Thân lão yêu, làm cho võ lâm
nhân sĩ trầm trồ khen ngợi.
Cái
người trẻ tuổi đang đứng cạnh Tề Gia Nghĩa rống xong liền phóng ra một chưởng
cực mạnh về phía Thân lão yêu, mọi người nhìn thấy yêu nhân Ma giáo phun ra một
cỗ máu tươi, lại kêu to: “Hảo, hảo, bắt lấy hắn!”
Còn
có người hỏi: “Ai vậy a, công phu xuất sắc như vậy!”
Thân
Tịch Ngung chịu đựng một chưởng, huyết phun đầy áo, nhưng lòng ngực lại không
cảm thấy đau đớn giống như lúc nãy nữa, ngược lại nội lực sắp cạn kiệt lại được
hồi phục chút ít, y cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức phóng ra bên ngoài.
Âu
Dương Quân thừa thắng xông lên, vừa đuổi theo vừa phóng ra mấy chưởng nữa, đánh
cho lão yêu đang chạy phía trước liên tục phun huyết, các nhân sĩ phía sau tiếp
tục trầm trồ khen ngợi.
Bất
quá khinh công của hai người cao hơn bọn họ rất nhiều, dần dần đem bọn họ bỏ
lại phía sau.
Lúc
này mọi người mới biết được vị công tử võ công cao cường, anh dũng chính là tân
đương gia của võ lâm tam đại thế gia – Âu Dương gia.
Hiển
nhiên, khác với bản tính nóng nảy khi gặp chuyện của Tề Gia Nghĩa, Âu Dương
công tử có vẻ nghiêm nghị bình tĩnh hơn.
Một
trước một sau, hai đạo thân ảnh không ngừng lao đi, không bao lâu lại ra ngoài
cổng thành.
Thân
thủ của Lão yêu càng ngày càng trì hoãn, Âu Dương Quân ngược lại thân khí tràn
đầy.
Chỉ
nghe Âu Dương Quân phía sau ôn nhu nói: “Tiểu Ngung, ngươi còn chạy làm cái gì
a, ở phía sau không còn ai đuổi theo hết!”
Thân
Tịch Ngung một trận xấu hổ, ngược lại dưới chân sử dụng thêm lực, chính là
không muốn thua kém, vốn vết thương cũ đang phát tác, hồi nãy lại tiêu hao thể
lực, vừa hay lúc này, trước mắt tối sầm lại, dưới chân lảo đảo một cái rồi ngã
xuống, vừa vặn rơi vào lòng ngực của nam nhân.
“Ngươi
trốn cái gì a?”
Thân
Tịch Ngung thật sự rất chật vật, trên đôi má tất cả đều là vết máu, toàn thân
vô lực, nhưng là y vẫn cố vùng vẫy tránh khỏi cái ôm ấp của Âu Dương Quân.
Nam
nhân cười gian tà, hai cánh tay càng siết chặt lấy y, nhanh đi về phía trước.
Cái
tư thế này thật là tu nhân, Thân Tịch Ngung hô lên: “Âu Dương Trường Thiên, thả
lão. . . . . .” Chính là khi nói được một chữ “lão” trong lão nương, không biết
nghĩ đến cái gì, từ “nương” vẫn chưa nói ra.
Âu
Dương Quân tà tà cười, “Ngoan, dám tự xưng là lão nương, tái đánh đòn, tuyệt
không tha thứ!”
Tịch
Ngung nhớ đến cái mông bị xúc phạm lúc trước, vừa thẹn lại vừa tức, thân thủ
bắt lấy cái đầu của nam nhân, trở mình một cái, rơi xuống mặt đất.
Âu
Dương Quân cũng không giữ y lại, chỉ đứng nhìn y cười tủm tỉm.
Dưới
ánh trăng, hai mắt cười đến híp lại, Tịch Ngung lại thấy nổi da gà, không khỏi
lui về sau từng bước.
Y
cũng quên không dùng giọng âm dương quái khí nữa, mà hồi phục thanh âm trong
trẻo---------------
“Rốt
cuộc ngươi muốn làm cái gì?” Người khác không biết, nhưng Tịch Ngung biết được,
ngoài miệng thì truy bắt đuổi giết, trong lòng lại hạ thủ lưu tình, làm ra vẻ
như vậy rốt cuộc vì mục đích gì?
Kỳ
thật đáp án chỉ có một khả năng đó là, hắn muốn làm đại hiệp. . . . . . Nhưng
ai ngờ khi nghe được câu trả lời lại có chút không dám tin.
“Đương
nhiên vì cứu ngươi a!” Âu Dương Quân nói một cách thành khẩn, “Nếu ta không
đúng lúc chạy tới, Tiểu Ngung ngươi có thể bị thương rồi.” Trong giọng nói tràn
ngập thương tiếc.
“Đừng
nói chuyện hoang đường nữa, chưởng thứ nhất của ngươi có thể làm cho ta trốn
thoát, lúc sau lại làm ra bộ dáng đó vì cái gì?” Tịch Ngung nhịn không được
nói.
Âu
Dương Quân từng bước bước ra, “Tiểu Ngung, có phải đang trách tại sao ta không
chạy nhanh tới cứu ngươi không? Về sau nhất định ta sẽ không để cho ngươi bị
thương. . . . . .”
Tịch
Ngung nghe được có cảm giác bị đè nén, biết rõ ràng những câu hắn nói đều muốn
gạt người, nhưng tại sao chính mình lại nảy sinh một cảm giác kỳ quái không rõ,
y lập tức lui về một bên kêu lên: “Tới địa ngục đi, lão nương không phải tên là
Tiểu Ngung!” Kêu xong, đột nhiên nhún người bỏ chạy.
“Tiểu
Ngung, ngươi thật sự rất không ngoan!” Âu Dương Quân tức giận kêu lên.
Công
lực lão yêu tuy bị suy giảm nhưng cũng tránh khỏi Âu Dương Quân hơn mười
trượng.
Trong
lòng Âu Dương Quân thầm khen khinh công tuyệt đỉnh của y, dưới chân càng thêm
dùng sức.
Cũng
không lâu sau, Tịch Ngung đang vận hết nội công chạy thục mạng trên đường đột
nhiên nhoáng lên một cái, tuy rằng vẫn phi về phía trước, nhưng hiển nhiên tốc
độ trì trệ lại, sắc mặt Âu Dương Quân chợt tắt, chạy nhanh về phía trước.
Hắn
ngồi xổm trên mặt đất, để cho lão yêu đang phát tác bệnh tựa vào trên người
mình, khẩu khí nghiêm khắc: “Cậy mạnh như thế làm gì, thân thể ngươi như vậy mà
còn có thể xằng bậy như vậy sao?”
Tuy
rằng lòng ngực đau đến chết đi sống lại, khó chịu không thở nổi, Tịch Ngung vẫn
lẩm bẩm: “Lão nương thật sự rất hảo!”
Sắc
mặt Âu Dương Quân không phải khó coi bình thường.
Người
này dùng một thanh âm trong trẻo của nam tử nói hai từ, “lão nương”, nghe có
chút đáng yêu. . . . . . .
Hắn
thật sự không rõ, tại sao y không kêu chính mình là “lão tử”, hai từ đó dễ nghe
hơn “lão nương” a!
Bất
quá giờ phút này cũng không nên thắc mắc này nọ, tuy rằng trên mặt Tịch Ngung
phủ một lớp phấn dày, không thể nhìn rõ biểu cảm, nhưng đôi môi đã tím tái, tay
chân lạnh lẽo, hắn ôm y đến nơi bí mật, đỡ y ngồi dậy, chậm rãi giúp y truyền
nội lực.
Thẳng
đến khi sắc trời hừng sáng, hắn mới thu hồi nội lực, trên mặt chảy đầy mồ hôi,
hiển nhiên tiêu hao thể lực quá nhiều.
Hắn
nhìn nam tử trang điểm diêm dúa lẳng lơ nặng nề ngủ say trong lòng ngực, bản
thân cảm thấy kỳ quái, tại sao lại lấy tinh lực để chữa thương cho y?
Hắn
nhẹ nhàng cười, trên mặt nổi lên sự ôn nhu ngay cả chính mình cũng không phát
giác, thân thủ ôm chặt đối phương vào trong lòng ngực, xoa xoa tấm lưng mảnh
khảnh mới cảm thấy được, đây chính là Tiểu Ngung của hắn.
Hết chương 4
Post a Comment