Chương 8
Không ngờ giấc mơ lại chân thật đến thế, khi Âu Dương Quân tỉnh
lại, cả người đổ mồ hôi, giống như vừa xối nước lên người.
Trước mắt vẫn còn hiện lên gương mặt Thân Tịch Ngung mười bảy
tuổi, làm sao cũng không quên được.
Non nớt yêu mị, tiều tụy quật cường, mị lực kinh người.
Sau đó tất cả đều là máu, một cái cắn kia. . . .. . .
Tiểu Ngung của hắn!
Toàn bộ sự việc này đây đều là trí nhớ của Lạn Đầu Đà.
Đầu Đà chính là Lạn Đầu Đà của Ma giáo, từng giết hại mấy
trăm nhân khẩu của Mục gia ở Giang Nam, ở trận chiến giữa đại mạc bị người quả
phụ may mắn còn sống sót của Mục gia một đao giết chết.
Đầu Đà đã chết!
Chính mình như thế nào có được trí nhớ của hắn?
Âu Dương Quân nghĩ đến lần đầu tiên gặp Tịch Ngung, y vạn phần
quý trọng cái hũ màu xanh kia, nói là tro cốt thê tử của y, thật ra chính là Đầu
Đà đi?
Thê tử? Đầu Đà là thê tử của y sao?
Hắn vươn tay, nhìn về phía cổ tay của mình, có nốt ruồi đỏ hồng
cùng một vị trí với Đầu Đà.
Nghĩ đến đêm đầu tiên, lúc bắt đầu thì Tịch Ngung đã tỏ ra
vô cùng mị hoặc và kiều diễm.
Nhưng đến khi hắn nuốt khối ám thạch kia vào bụng thì Tịch
Ngung hoảng sợ lo lắng, hiện giờ thì hắn lại nằm mơ thấy được những cảnh kỳ
quái. . . . . .
Đột nhiên có một ý nghĩ xoẹt qua trong đầu hắn ----- “Độc
châu đại pháp”!
Trong truyền thuyết đã sớm thất truyền “Độc châu đại pháp”
tà ác đến cực điểm!
Cơ hồ tất cả mọi chuyện đều có thể nghĩ thông suốt.
Sắc mặt Âu Dương Quân trở nên cực kỳ khó coi.
Tiểu Ngung, ngươi là vì Đầu Đà mới ủy thân cho ta đi.
Chỉ vì ta – Âu Dương Trường Thiên cũng có nốt ruồi đỏ? Muốn
ta làm thế thân sao?
Ánh mắt nam nhân trầm ám hung ác.
Tiểu Ngung, ngươi nói ngươi không muốn quản quá nhiều chuyện,
không muốn ta ép ngươi.
Vì cái gì lại không muốn quản nhiều chuyện?
Ta bức ngươi cái gì?
Ngươi làm ra hết thảy mọi chuyện thì có bao nhiêu trong số
đó là vì ta – Âu Dương Trường Thiên?
Hắn xuất ra viên khả ‘hồn oanh’, yên lặng suy nghĩ rất lâu.
Kỳ thật “Độc châu đại pháp” cũng là vu thuật từ Miêu Cương,
tổ tiên Âu Dương gia cũng có quan hệ sâu xa, huống chi “độc châu đại pháp” này
vừa mới bắt đầu phát huy công lực, hắn đã dùng viên đan ‘hồn oanh’ vận công giải
trừ sự nguy hiểm.
Nếu lúc này không dùng đan dược đúng lúc vận công, bỏ qua cơ
hội, có lẽ sẽ rơi vào nơi vạn kiếp bất phục *muôn đời muôn kiếp không trở lại được*, có lẽ trên đời này không
còn tồn tại Âu Dương Trường Thiên, mà chính là Ma giáo Lạn Đầu Đà.
Chính là.. . . . . .
Bỗng dưng, nam nhân đột nhiên bật cười, cười đến hung ác, hắn
lẩm bẩm nói: “Tiểu Ngung, ta nhất định phải biết, nhất định phải bức ngươi.”
Ta nhất định phải biết, ngươi là muốn ta hay là muốn hắn.
Hắn đem ‘hồn oanh’ thu hồi, đổi đi trang phục đã ướt đẫm,
xem như không có việc gì, bình thường đi ra ngoài.
Tiếp được mấy ngày, Âu Dương Quân càng ngày càng bận rộn, sắc
mặt thực sự mệt mỏi.
Mỗi lần muốn nằm ngủ, đều nhập vào trong trí nhớ của Đầu Đà.
Nhưng hắn không hề sợ hãi, cũng không cảm thấy gian nan, ngược
lại còn nhịn không được chờ mong.
Hắn khẩn cấp muốn nhìn thấy bộ dáng mười bảy đến hai mươi bảy
tuổi của Tiểu Ngung ra sao.
Năm đó Tịch Ngung gặp được Đầu Đà, ấn tượng khắc sâu vào
trong đầu, trong mộng phản lặp một số chi tiết, ngược lại còn biết thêm Đầu Đà
khi còn nhỏ hoàn cảnh bất hạnh, trải qua bi thảm hủy dung nhan, kí ức đứt quãng
cứ như thế mà từng chút xuất hiện.
Tiểu Ngung của hắn, càng ngày càng mạnh hơn, Ma giáo Hạo
Thiên nói y luyện võ quá muộn, khuyên y nên từ bỏ.
Y không cam lòng, ép buộc Đầu Đà dẫn y thâu nhập vào cấm địa
của Ma giáo, dùng lối tắt, luyện thành kinh công tuyệt thế.
Y gia nhập Ma giáo, ngay ngày hôm sau tỉnh dậy liền đem
khuôn mặt trang điểm, đem tướng mạo sẵn có che dấu kỹ càng, mặc dù là Đầu Đà,
cũng không thể nhìn được tướng mạo sẵn có của y một lần nữa.
Y xuất đạo giang hồ, giết người không chớp mắt, xinh đẹp
tung hoàng ngang dọc.
Đầu Đà luôn đi theo phía sau y, nhưng không dám có nửa điểm
thân cận, Tiểu Ngung của hắn tựa hồ rất chán ghét Đầu Đà xấu xí kia. Nhưng mà,
trong mười tám ma trướng, người Tiểu Ngung thân cận nhất vẫn là Đầu Đà.
Âu Dương Quân một mặc vừa đắc ý mặt khác lại khó tránh ghen
tức.
Giấc mộng gần đây nhất chính là trận chiến ngoài đại mạc, quả
nhiên đúng như tình báo hắn nhận được, chính đạo “dùng trí”, trên dưới Ma giáo
cơ hồ đều trúng độc, Đầu Đà không tiếc tánh mạng thay Tịch Ngung bức độc, cuối
cùng đi cầu bạch đạo võ lâm, nguyện lấy chính mình đổi lấy một viên giải dược.
Cảnh tượng thê lương đến cực điểm.
Đầu Đà chết, trước khi tắt thở nghe được giọng nói đầy đau đớn
của Lão yêu hét lên: “Quỷ xấu xí!”
Chết như vậy, không ngờ cảm thấy rất mỹ mãn.
Tuy rằng chính là một tên quỷ xấu xí, nhưng cũng là một si
nhân.
…………………………………..
Tịch Ngung lúc này đã cùng các ma tướng khác gặp mặt trong một
nông trang hẻo lánh, giấu đi chuyện đã xảy ra ở trong thành Duyện Châu.
Nhóm ma tướng cả ngày hùng hùng hổ hổ, hận không thế đi vào
thành giết người, nhưng dù sao Hạo Thiên giáo chủ quá cố trong lòng bọn họ rất
có địa vị, lời dặn dò của hắn trước khi chết bọn họ không dám quên, lúc này chỉ
có thể chịu khổ.
Lão yêu bởi vì trang điểm xinh đẹp nên rất gây sự chú ý, tới
chỗ nông trang này ngay cả cửa phòng cũng không bước ra nửa bước.
Y không hề hòa hợp với mọi người cho lắm, sau khi Đầu Đà qua
đời, lại càng ít nói chuyện. Chúng ma tướng nghĩ muốn quản cũng quản không được,
đành phải để mặc y.
Ngày hôm đó, mấy ma tướng đang ăn cơm, trời nóng, nông dân
kéo nhau ra đồng, chỉ nghe bên ngoài viện có một giọng nói ôn hòa đang hỏi mấy
đứa trẻ: “Mấy thúc thúc trong nhà này đâu rồi?”
Sắc mặt nhóm ma tướng đột biến, lập tức ra khỏi cửa phòng,
đã thấy một công tử áo trắng nở nụ cười hiền lành ấm áp đang đứng ở viện cửa,
hướng bọn họ mỉm cười.
Đúng là Nam Hải Âu Dương mưu gia – Âu Dương Quân!
Chu lão thập kêu lên: “Hảo cho ngươi một Âu Dương Quân! Lão
tử không đi tìm các ngươi thì thôi, các ngươi còn muốn tìm tới cửa!”
Mấy ma tướng liền tiến
lên-----------
“Các vị hiểu lầm, Trường Thiên tới đây để tìm lão lục của
cái vị.”
Thanh kiếm của Chu lão thập dĩ nhiên đang để trước ngực hắn,
lúc này dừng lại, nhìn về mấy ma tướng khác.
“Tiểu Ngung, ngươi còn không chịu ra sao?” Âu Dương Quân cao
giọng nói.
Chỉ nghe thấy tây sương phòng “rầm” một tiếng cánh cửa bị đá
văng, Thân lão yêu tuy rằng khuôn mặt trang điểm rất đậm vẫn nhìn ra được thần
tình tức giận đang đứng ở cửa.
Y cũng không nói bất kì cái gì, đi tới nắm lấy vạt áo của Âu
Dương Quân liền lôi vào phòng, mấy ma tướng cầm đao kiếm trong tay ngẩn người đứng
sững sờ tại chỗ, vẫn là Chu lão thập phá vỡ sự trầm mặc: “Chúng ta vẫn nên tiếp
tục ăn cơm đi.” Mọi người mới ngượng ngùng quay về ốc.
Trong lúc ăn cơm, khó có được một mảnh yên lặng, sau một lúc
lâu, lão Tam mới nói: “Âu Dương gì gì đó có quan hệ gì với Lão yêu?”
“Có phải bọn họ là tình nhân hay không?”
“So với Đầu Đà thực sự xứng đôi hơn!”
“Tốt xấu gì cũng là Âu Dương mưu gia a, không hề kém hơn Sở
Lam. . . . .”
“Bất quá, giống như đang cãi nhau?”
“Lúc trước ở ngôi chùa đó có phải hai người họ đang diễn trò
cho chúng ta xem không a, lão Lục thiệt là không đem chúng ta xem như huynh đệ!”
“Được được, người ta nhân tình hảo, ngươi xem không vừa mắt
a?”
…………………
Ai nói nam nhân không bát quái. *nhiều chuyện*
Âu Dương Quân bị lôi vào phòng cười đến sáng lạn, cũng không
thèm tránh né một quyền của Lão yêu.
Đánh đến máu mũi chảy ròng ròng, té ngã trên mặt đất.
Chính là, nam nhân vẫn ngây ngô cười.
Lại thêm vài quyền.
Nam nhân đem Lão yêu đang tức giận khó tiêu một phen kéo đến
trên người: “Tiểu Ngung, chúng ta không phải đang gặp nhau sao! Đến, ta giúp
ngươi lau mặt.” Nói xong, giơ ống tay áo liền lau hết lớp son phấn trên mặt y.
“Ngươi có thấy phiền hay không!” Tịch Ngung tức giận, nhảy dựng
lên, chạy đến chậu đồng chứa nước, lấy bố khăn thấm ướt chậm rãi lau hết lớp
trang điểm trên mặt.
Nam nhân nhìn bóng dáng gầy yếu của y, trong mắt tràn đầy
trìu mến.
“Tiểu Ngung. . . . . . . .” Hắn nhẹ nhàng kêu.
Tịch Ngung đang lau mặt buồn bã đáp: “Ân?”
“Tiểu Ngung. .. . . . . .”
“Có chuyện gì?” Tịch Ngung đem nước ở hai bên mắt lau
khô.
“Tiểu Ngung…….”
Tịch Ngung cất đi bố khăn trong tay, quay đầu lại mắng:
“Ngươi rãnh quá a, lão nương không có chết, kêu la cái gì!” Trên mặt ửng đỏ.
Thanh âm của nam nhân ôn nhu triền miên: “Tiểu Ngung.
. . . . . .” Đôi cánh tay mở ra, chờ y lại đây.
Tịch Ngung nghiêm mặt, thanh tú xuất trần, thực chậm
rãi đi tới, nhưng khi tới bên người Âu Dương Quân, lại nhéo lấy lỗ tai của hắn
căm hận nói: “Đã nói ngươi đừng đến đây, ngươi đừng bức ta!”
Đường đường là mưu gia của Âu Dương gia lại bị người
khác nhéo lỗ tai, vẫn còn cười được.
“Tiểu Ngung, ngươi thực hung dữ a!”
“Phi!” Tịch Ngung buông tay, đàng hoàng hỏi: “Âu Dương
Trường Thiên, tại sao ngươi tìm được ta? Đúng là âm hồn không tiêu tan! Lần trước
ta đã nghi ngờ rồi, nơi này ngươi như thế nào lại biết, những người khác. . . .
. . . .”
Âu Dương Quân buồn cười, thần tình đắc ý.
Tịch Ngung hận đến nghiến răng ‘ken két’, một cước đá
tới.
Nam nhân bị đau, nhưng trên mặt vẫn cứ đắc ý, từ từ
nói: “Tiểu Ngung, lúc ngươi hôn mê, ta giúp ngươi chữa thương lưu thông máu,
cho ngươi ăn viên ‘hồn oanh’ của Âu Dương gia, từ đó về sau, chính là linh hồn
của Âu Dương Trường Thiên ta, ngươi không thể chạy thoát được đâu.” Nói xong,
trên mặt hiện lên nét cười xấu xa.
Viên đan ‘hồn oanh’?
Tịch Ngung vẫn chưa nghe nói qua, nhưng ý tứ của nam
nhân y hiểu được một chút: “Ngươi hạ cổ ta?”
“So với tình cổ không biết cao hơn nhiều ít, tình cổ
còn có thể giải được, viên ‘hồn oanh’ này của ta là không có giải dược.”
“Có ý tứ gì?” Mặt Tịch Ngung trở nên khó coi.
“Nói chính xác hơn chính là----------” Âu Dương Quân một
phen ôm lấy Tịch Ngung, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai của y nói, “Vô luận ngươi đi đến
đâu, ta đều biết, Âu Dương Trường Thiên đều có thể tìm được ngươi.”
Trách không được…………….
Như thế nào hắn cũng đều tìm ra, đúng là âm hồn không
tiêu tan, mỗi lần nghĩ rằng sẽ không gặp thì chắc chắn sẽ gặp được!
Trong lòng Tịch Ngung nảy sinh một cảm giác không thể
nói nên lời, uể oải, bất đắc dĩ, cũng có một chút mừng thầm không rõ.
“Ngươi trốn sao cũng không thoát khỏi ta.” Nam nhân khẽ
vuốt ve mặt y, cường điệu.
Tịch Ngung hạ mi mắt, đột nhiên thấp giọng nói: “Ta
không thể chạy thoát khỏi ngươi, nhưng ngươi lại có thể không đến tìm ta!”
Trong giọng nói thậm chí mang theo một chút chua xót.
Trong mắt nam nhân rõ ràng hiện lên nỗi đau lòng, miệng
lại cười khẽ: “Ngươi không phải không muốn ta tới tìm ngươi sao?”
Tịch Ngung xấu hổ túng quẫn, liều mạng tránh né, lại làm
cho nam nhân nhanh chóng ôm chặt lấy.
Cảm giác như vậy, chưa bao giờ có được, giống như đã
khảm sâu vào trong lòng ngực từ rất lâu rồi.
Âu Dương Quân hung hăng cắn y, người này, vì cái gì không
gặp được vào mười năm trước?
Chính là khi đó, Âu Dương Quân hắn gặp được thì sao?
Có đủ năng lực để bảo đảm an toàn cho y sao?
Giọng nói của hắn hơi hơi tức giận, hỏi: “Tiểu Ngung,
thích hay không thích chúng ta ở cùng một chỗ, một mực cùng nhau, không cần bất
luận kẻ nào khác.”
Tịch Ngung trong một lúc nhất thời kinh ngạc, một mực ở
cùng nhau sao?
Có thể sao?
Trên đời này có chuyện như thế xảy ra hay sao?
Nếu ở mười năm trước, nếu là lúc đó, mặc kệ ngươi một
lòng mang dã tâm quyền lực như thế nào, hoặc là bạch đạo giả nhân giả nghĩa như
thế nào, ta cũng sẽ theo ngươi. . . . .. Nhưng hôm nay, ta còn có thể tin được
sao?
Hết thảy những chuyện này đều không phải là chuyện mà
chúng ta có thể bài bố, sắp đặt!
Huống chi, huống
chi, nếu ngươi thật sự đã nuốt ám thạch, ta và ngươi ở cùng nhau, như thế nào
không làm. . . . .. Đầu Đà thất vọng!
Tịch Ngung vừa định nói chuyện, liền bị nam nhân che
miệng lại, bằng chính cái miệng của hắn.
Nụ hôn trằn trọc.
Đang muốn làm sao?
Âu Dương Quân cùng Tịch Ngung yên lặng đối diện, Tịch
Ngung có điểm không tự nhiên nhìn sang nơi khác, lại bị nam nhân ôm siết chặt.
“Chúng ta mỗi lần gặp đều phải cùng nhau lên giường!”
Nam nhân nhẹ nhàng nói.
Tịch Ngung dĩ nhiên biết chỗ ‘đó’ của nam nhân đang
phát nhiệt, cũng không khỏi sinh ra một trận khô nóng, tâm nói, chỉ có chuyện
này hai người dường như rất ăn ý,
Bọn họ cũng không nói lời dư thừa, động tác ngoài ý muốn
đều nhất trí ăn ý, theo trình tự cởi ngoại bào, thắt lưng, để cho đối phương hỗ
trợ, trong chốc lát hai thân thể trần truồng ôm lấy nhau.
Nam nhân đè lên người Tịch Ngung, chậm rãi vuốt ve
toàn thân y, lại lề mề không hề hành động.
“Uy, sảng khoái!” Tịch Ngung nhéo hắn một cái.
“Tiểu Ngung, ngươi muốn tới hay không?”
“A?” Tịch Ngung sửng sờ nhìn nam nhân trên người.
Ta tới?
Âu Dương Quân nhìn y khẽ gật đầu, thậm chí còn xoay
người một cái, nằm ngửa trên giường.
Hai mắt dài nhỏ của Tịch Ngung khinh thường liếc mắt
nhìn hắn, khóe miệng mỉm cười, giọng nói lạnh buốt: “Âu Dương Trường Thiên,
dáng người của ngươi không thuộc loại yêu thích của ta, khuôn mặt cũng không
xinh đẹp, ta đối với ngươi không có hứng thú, muốn thượng thì nhanh lên, không
thì mặc quần áo rồi cút đi.”
Chuyện trăm năm khó gặp, Âu Dương đương gia nghĩ muốn
kính dâng thân thể, nghe được những lời này cũng không khỏi há hốc mồm.
Còn cảm thấy chút thất bại nho nhỏ.
“Thật sự không cần?”
Tịch Ngung xoay người một cái liền áp trên người hắn,
ghé vào lỗ tai hắn dịu dàng nói: “Lão nương thích nằm dưới, ngươi hãy hảo hảo hầu
hạ ta!”
Âu Dương Quân lúc bị y đè nặng có chút khẩn trương, lại
nghe thấy một câu như thế, dở khóc dở cười, vỗ vào cái mông phấn nộn hơi vểnh
lên của y, mạnh mẽ tách hai chân thon dài ra, xoay người, không có ngôn ngữ dư
thừa nào, một đường tiến tới.
Vẫn là như vậy, động tác thô lỗ, Tiểu Ngung của hắn mới
có thể khoái hoạt.
Nam nhân sát phạt một hồi rồi lại cảm thấy đau lòng.
Hắn trừu cắm, nghe tiếng rên yêu kiều phát ra từ người
dưới thân, lại nhịn không được nói: “Tiểu Ngung, có thể hay không. . . . . .Lần
tới chúng ta nhất định phải thử. . . . . .”
Có phải sự tình ngươi phải trải qua năm đó đã làm cho
ngươi không thể làm ở mặt trên?
Nói rất tối nghĩa, Tịch Ngung lại hiểu được rõ ràng,
móng tay của y càng cào sâu vào tấm lưng của nam nhân, miệng lại thản nhiên
nói: “Một nửa một nửa, làm ở mặt trên quá mệt mỏi……” Còn chưa nói xong, liền bị
nam nhân đâm vào sâu một cái, nhịn không được thét lên, “A------ A a------ Trường
Thiên!:
Tịch Ngung bị người nam nhân phía trên hung hăng xâm
phạm, cái giường ‘cót két’ theo tiết tấu………
Ở nhà chính, chúng ma tướng đang ngồi cảm thán, vô
cùng lo lắng xúc động.
Tại nông trại đơn sơ, bọn họ đều là những cao thủ, tiếng
thét chói tai cùng tiếng rên rĩ ở cách vách, thậm chí tiếng giường va chạm đều
nghe được rất rõ ràng.
Bất quá………………
“Lão thập, ta nhịn không được, ta muốn đi tìm một người
để giải quyết!”
“Bịt cái lỗ tai của ngươi lại, con mẹ nó, Nhị nương của
ngươi đã nhờ ta chăm sóc ngươi, không cho phép ngươi dính vào những chuyện
này!” Chu lão thập tức giận.
“Vậy ngươi rống lên hai tiếng, làm cho hai người kia
yên tĩnh lại một chút, để cho người khác còn sống chứ a!”
Ngay cả lão Tam cũng nhịn không được nói: “Ngươi nói
cái bọn bạch đạo như thể nào lại đề ra được người…. thế này, Sở Lam cũng là một
tên quái thai như thế, người tên Âu Dương Quân này cũng vậy?”
“Lão lục của chúng ta cũng không phải bị mộng
du………………”
Mấy nam nhân cau mày khó hiểu, đã thấy từ ngoài viện
có một thiếu niên đơn bạc tiến vào, đúng là Tiểu Liễu!
Tiểu Liễu thở phì phò, vừa định chào hỏi bọn họ, Chu
lão thập lại làm động tác ra hiệu cho y ‘chớ có lên tiếng’, Tiểu Liễu gật đầu,
nhẹ giọng nói: “Ta theo ám ký của các ngươi tìm tới! Sở Lam để cho ta đi trước,
Thân sư phụ đâu?”
Mấy ma tướng nháy mắt liên tục, Chu lão thập cười tủm
tỉm nói: “Thân sự phụ của ngươi đang nghỉ ngơi trong phòng, ngươi đi nhìn hắn một
cái đi!”
Tiểu Liễu võ công nông cạn, âm thanh trong phòng kia
cũng nghe không rõ lắm, lại lo sợ về an nguy của Lão yêu, lúc này bất chấp mọi
thứ, theo hướng mà Chu lão thập chỉ, trước khi đi vào còn gõ cửa hô: “Thân sư
phụ!” Liền đẩy cửa.
Không hề nghĩ rằng, trong phòng một mảnh xuân sắc dâm
mĩ.
Thân sự phụ bị một người nam nhân đặt ở dưới thân, nam
nhân động tác cực kỳ dã man, Thân sư phụ toàn thân đều là hôn ngân cùng dấu tay
xanh tím, tiếng rên rĩ thống khổ, mà nam nhân ở mặt trên vừa đúng lúc quay đầu
lại, dĩ nhiên là Âu Dương đương gia!
Âu Dương Quân khi dễ Thân sư phụ!
Âu Dương Quân quả nhiên không phải người tốt!
Sở Lam quả nhiên đã nói đúng, Âu Dương Quân khi dễ người!
Tiểu Liểu cùng Thân Tịch Ngung rất thân cận, lúc này
cũng không thấy được nhiệt tình của hai người bọn họ, không hề hiểu được rằng
công phu Lão yêu cao siêu như vậy tại sao lại cam chịu bị người bắt nạt, chỉ cảm
thấy tức giận không chịu nổi…….. Trong miệng vội la lên: “Âu Dương……….Ngươi, dừng
tay!”
Tịch Ngung và Âu Dương Quân ở chỗ tư mật kia vẫn còn
dính với nhau, ‘hung khí’ cứng rắn của nam nhân vẫn còn trong cơ thể y, mà ngay
cả y cũng đang hưởng thụ đến thân thể đỏ bừng, nghĩ muốn lấy vài thứ để che đậy,
chính là cái chăn trên giường, còn quần áo thì sớm đã ném xuống dưới đất.
Mắt thấy Tiểu Liễu đứng ở cửa, lợi quang trong mắt Âu
Dương Quân chợt lóe.
Người trong Ma
giáo biết chuyện hắn với Tịch Ngung thì không nói, nhưng nếu Sở Liễu biết, Tề
Gia Nghĩa sẽ biết, bây giờ không phải là thời điểm đó, huống chi Sở Liễu này
chính là vật độc chiếm của Sở Lam, vừa lúc có thể biết được tình hình rõ ràng của
Sở Lam. . . . .
Hắn mạnh mẽ rút ra khỏi cơ thể Tịch Ngung, vội vàng
dùng quần áo che đi vùng ‘tư mật’ đang trần trụi, sau đó thẳng hướng Tiểu Liễu
mà đánh tới----------
Tịch Ngung kinh hãi, từ trên giường bay lên, nhảy một
cái đến chắn trước người Tiểu Liễu, một chưởng xuất ra, dùng lực đánh vào ngón
tay đang vận công của Âu Dương Quân.
Sự tình xảy ra trong nháy mắt, mâu quang của Âu Dương
Quân trầm xuống, không thấy hắn tránh đi sự phản công của Lão yêu, cũng không
thấy hắn tiếp tục công kích Tiểu Liễu,
thế nhưng lại tiến lên từng bước từng bước, đem đan điền *Đan
điền là nơi tập trung của khí lực trong cơ thể, mọi tinh khí đều được truyền về
đan điền, rồi từ đan điền vận khí ra nơi cần đến, đan điền là vị trí nằm dưới rốn
một khoảng nhỏ* của chính mình nghênh đón chưởng lực của Lão yêu.
“Hự!”
Một chưởng đánh trúng.
Lão yêu kinh ngạc đến ngây người, vì cái gì? Hắn vì
cái gì muốn chịu một chưởng của mình?
Hắn như thế nào có thể chịu một chưởng của y?
Bàn tay Tịch Ngung đang giơ ra cũng không thể rút lại,
ngay cả khi Tiểu Liễu lên tiếng gọi, y cũng không hề để ý.
Độc châu đại pháp, đối với người đã nuốt khối ám thạch
vào bụng, rồi tái vận công luyện ám thạch ở vùng đan điền, mới có thể thấy được
hiệu quả.
Cũng tức là nói, muốn Đầu Đà sống lại, trước hết phải
kiếm người nuốt ám thạch, rồi lão yêu sẽ cùng người đó đem đan điền hành công,
hai người thiếu một cũng không được.
Khi đó, Tịch Ngung đơn giản chỉ vì một nốt ruồi đỏ ở cổ
tay đã chọn Âu Dương Quân làm người thay thế, cố gắng mị hoặc cùng hắn giao
hoan, vốn định thừa dịp nam nhân không phòng bị, cho ám thạch đi vào, rồi bắt đầu
vận công.
Nhưng đêm đó, y phát hiện nam nhân có võ công cao
không lường được, lại càng phát hiện chính mình căn bản không thể hạ thủ, cuối
cùng chỉ có thể từ bỏ.
Không biết giữa y và hắn, là ai đã động tình trước?
Nhưng nào ngờ vào ngày hôm sau, khối ám thạch cũng
không thấy bóng dáng!
Y không còn cách nào khác, cũng không dám suy nghĩ tới
cái hậu quả đáng sợ gì, chỉ có thể trốn tránh, rời đi.
Chính là do ông trời an bài, nam nhân kia giống như âm
hồn không tiêu tan, gắt gao đi theo y, liên tục trêu chọc y, thậm chí ngay cả
chính y cũng đối với hắn động tâm, nghĩ muốn trốn thoát cũng không thoát được.
Thẳng đến khi nhìn thấy Âu Dương Quân sử dụng công phu của Đầu Đà, còn nói rằng
chính hắn đã nuốt khối ám thạch, trong lòng y bây giờ mới thật sự lo sợ vạn phần.
Cho dù nam nhân có thật sự ăn khối ám thạch vào, y có
thể hành công sao?
Vô luận ‘Độc
châu đại pháp’ có hiệu quả hay không, Đầu Đà có sống lại hay không, một khi y
hành công, Âu Dương Quân hắn chắc chắn phải chết.
Y có thể nào nhẫn tâm như vậy?
Y không hạ thủ được.
Nhưng nếu y không hạ thủ, ám thạch cũng không còn tồn
tại, Đầu Đà vĩnh viễn sẽ không thể sống lại!
Làm sao bây giờ?
Tình thế lưỡng nan, y chỉ có thể chọn một.
Hay là từ bỏ hết tất cả, bất quá y có thể chết đi để
xuống diêm vương xin lỗi Đầu Đà.
Nhưng mà, nhưng mà, nam nhân này vì cái gì chấp nhận
nhận lấy một chưởng của mình, còn cố tình hứng chịu ở đan điền?
Một chưởng xuất ra, mặc dù không phải cố ý, nhưng sự
thật vẫn chính là chưởng lực của y, nếu Âu Dương Quân thực sự đem ám thạch nuốt
vào, ‘Độc châu đại pháp’ sợ là sẽ bắt đầu phát huy!
Đầu Đà sống lại, Âu Dương Quân biến mất. . . ..
Trong lòng Tịch Ngung rối rắm, y có lẽ chỉ còn cơ hội
cuối cùng để cứu nam nhân trở về, nhưng Đầu Đà………..
Trong miệng Âu Dương Quân phun ra một búng máu, sắc mặt
tái xanh, nằm yên trên mặt đất, tuy rằng Tịch Ngung chỉ sử dụng có sáu bảy phần
công lực, nhưng cũng không phải là nhỏ.
Nam nhân hơi hơi nhắm mắt lại, cảm giác chân khí đang
chạy tán loạn trong cơ thể, chỗ đan điền dĩ nhiên chịu một lực quen thuộc dần dần
bắt đầu khuếch tán toàn thân.
Thật sự giống y như trong truyền thuyết đã nói, may mắn
Âu Dương gia của hắn cũng biết vận dụng bí pháp này.
Nam nhân càng đối với người khác tốt bao nhiêu, thì đối
với chính mình lại càng tàn ác bấy nhiêu.
Tiểu Ngung,
ngươi không muốn quản nhiều chuyện, ngươi không muốn ta bức ngươi.
Ngươi nghĩ rằng chỉ có hai việc đó thôi sao?
Ngươi như thế nào có thể chạy thoát khỏi ta?
Lạn Đầu Đà kia đối với ngươi một mảnh si tình, tại sao
ngươi cũng không thoát khỏi hắn?
Ta nhất định phải biết, ngươi muốn ta hay là muốn hắn!
Khởi động đi, Độc châu đại pháp, có lẽ Âu Dương Quân hắn
sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục, nhưng bắt buộc phải chỉ có một mình hắn, duy nhất
một mình hắn có được Tiểu Ngung, không phải của Đầu Đà!
Tịch Ngung mặt không chút biến đổi, gắt gao nhìn chằm
chằm nam nhân nằm trên mặt đất ung dung lộ ra nụ cười, giọng căm hận hỏi: “Âu
Dương Trường Thiên, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi có nuốt khối ám thạch
kia hay không?”
Âu Dương Quân cũng chỉ tươi cười.
Tịch Ngung gần như phát điên, nhào xuống nắm lấy quần
áo của hắn: “Ngươi có nuốt vào hay không a?”
“Nuốt như thế nào?” Nam nhân ôn hòa hỏi, còn không đợi
được câu trả lời, hắn kiềm chế không được phun thêm một búng máu, rồi hôn mê bất
tỉnh.
Lão yêu không nói chuyện nữa, ôm hắn đặt lên giường, đắp
chăn, liền ngồi ngơ ngác nhìn nam nhân đã bất tỉnh, trong đầu trống rỗng.
Tiểu Liễu thu thập y bào trên mặt đất đưa cho y.
“Thân sư phụ, có phải ta gây phiền toái cho ngươi
không?” Tiểu Liễu nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách *hồn bay phách lạc* của Lão yêu, lại vừa nghe được đoạn đối thoại của
hai người, nhiều ít có chút hiểu được quan hệ của hai người trong lúc đó không
phải như y nghĩ, trong tâm nảy sinh một trận bất an.
Lão yêu lắc đầu, nhắm hai mắt lại.
Lúc này, mấy ma tướng cũng nghe được tiếng động liền
chạy tới, lại bị Lão yêu quát to: “Tất cả đều cút hết cho lão nương!”
Mấy ma tướng le lưỡi, quay trở về, Chu lão thập hỏi:
“Các ngươi có nghe đến hai chữ ‘ám thạch’ không?”
“Nghe được.”
“Chẳng lẽ lão lục thật sự dùng ‘độc châu đại pháp’?”
“Ta đã sớm nói, hắn chính là người điên!”
“Tình nhân mới của hắn chẳng lẽ chính là người dùng để
thay thế?”
“Có lẽ nga, lão lục cũng thật nhiều tuyệt chiêu, kiên
quyết biến Âu Dương đương gia trở lại thành Đầu Đà của chúng ta!”
“Ngươi ít thúi lắm, ‘độc châu đại pháp’ cho tới bây giờ
chưa từng thành công qua!”
……………..
Trong phòng yên tĩnh đến nổi khiến cho người khác phải
sợ hãi.
Sau một lúc lâu, Lão yêu mới mở hai mắt, bình tĩnh hỏi:
“Tiểu Liễu, tới chỗ này có chuyện gì? Tình hình Sở Lam rốt cuộc ra sao?”
Tiểu Liễu nhìn y đáp: “Sở Lam tốt lắm, Sở Lam dặn ta
nói với các ngươi, một tháng sau chúng ta sẽ tái hợp ở Mạc Ngoại! Thông báo để
cho mọi người yên tâm, cũng dặn mọi người không cần đi cứu hắn!”
Tịch Ngung gật gật đầu.
Một tháng sau, đi Mạc Ngoại.
Nếu y không gặp được người nam nhân này, y sẽ tùy tiện
dùng thử ‘độc châu đại pháp’ trên người bất kỳ ai, làm cho Đầu Đà sống lại, mười
sáu ma tướng của bọn họ cùng với Sở Lam, Tiểu Liễu, còn thêm đứa con của Hạo
Thiên đại ca, đi Mạc Ngoại sáng lập sự nghiệp mới.
Chính là vì cái gì lại gặp được hắn!
Vì cái gì cố tình gặp được lại chính là hắn!
Tiểu Liễu kéo lấy cánh tay y: “Thân sư phụ, ngươi bị
gì vậy?” Y chưa từng gặp qua bộ dạng Lão yêu như vậy, trong trí nhớ của y, Thân
sư phụ xinh đẹp cơ trí, quyết đoán mạnh mẽ, hoàn toàn không phải là cái dạng
này a!
Y ẩn ẩn hiểu được, nam nhân trên giường chính là người
mà Thân sư phụ cực kỳ để ý.
“Tiểu Liễu,” Đôi mắt Tịch Ngung vẫn nhìn Âu Dương
Quân, trong miệng nhẹ nhàng hỏi, “Nếu Sở Lam nhà ngươi cùng với Tề Gia Nghĩa,
ngươi chỉ có thể cứu một người, ngươi cứu ai?”
Tiểu Liễu nhìn y.
Tịch Ngung quay đầu lại nhìn về phía y hỏi lần nữa:
“Ngươi cứu ai?”
Trong mắt Tiểu Liễu chứa đầy lệ, y tựa hồ có chút hiểu
được khổ sở của Lão yêu.
Sở Lam cùng công tử?
Chẳng lẽ Âu Dương Quân chính là ‘Sở Lam’ của sư phụ?
Tịch Ngung đột nhiên cười khổ, vỗ vỗ bả vai của Tiểu
Liễu: “Sở Lam nhà ngươi tuyệt đối sẽ không để ngươi khó xử. Tiểu Liễu, ở bên
này rất nguy hiểm, ngươi nhanh chóng trở về đi, bằng không Sở đại mỹ nhân sẽ nhớ
nhung đến tóc tai rối mù.”
Tiểu Liễu có điểm ngượng ngùng, tựa hồ nhớ đến những lời
dặn dò vô số lần của Sở Lam, nhưng mặt khác, y không yên tâm về tình hình của
Lão yêu.
“Lão nương ta không có chuyện gì, ngươi ở chỗ này chỉ
thêm vướng bận cái thí, ngươi mau cút đi!” Lão yêu cười duyên nói.
Tiểu Liễu quả thực không nên ở lâu, chỉ có thể cẩn thận
rời đi.
Hết
chương 8
Post a Comment