Chương 5
Chờ
Lão yêu tỉnh lại, đã là giữa trưa, mở mắt ra, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là
gương mặt tuấn tú hiền hòa kia.
Y
mở to mắt…., mím môi.
Âu
Dương Quân cũng không cùng y làm chuyện vô nghĩa, ôm lấy thắt lưng, một phen
nhấc y lên.
“Làm
gì? Thả lão nương xuống!” Lão yêu hoảng sợ nên gọi bậy, tay chân quơ tán loạn,
liền mạng giãy dụa.
Hai
cánh tay của nam nhân cứng như thiết, lúc này y cũng vừa mới khôi phục công
lực, một chút cũng không giãy ra được.
Âu
Dương Quân cứ như vậy mà ôm lấy y, chảy thẳng đến bên bờ một dòng suối nhỏ.
“Làm
gì----------”
Không đợi y nói xong, nam
nhân đã đem đầu y chốc ngược xuống, mái tóc dài đụng đến dòng nước, ôm lấy thắt
lưng của y, giống chèo thuyền, làm cho đầu của y ở trong nước lắc qua lắc lại.
“Khụ khụ khụ. . . . . .” Kịch liệt ho khan, Tịch Ngung thật
vất vả mới trồi lên mặt nước.
Mặt dán trong dòng nước suối trong vắt rửa sạch, lộ ra bộ dạng
thanh tú, khuôn mặt của người thanh niên hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, khuôn
mặt của Thân Tịch Ngung, mang theo chút xấu hổ cùng hoang mang.
Âu Dương Quân để y nằm trên mặt đất, chính mình cũng nằm sấp
theo y, cái đầu nhúng vào dòng suối nhỏ, hai khuôn mặt cùng nhau ướt đẫm nước
------
Hai má của Tịch Ngung phình lên, đôi mắt dài nhỏ lóe lửa giận;
ngược với khuôn mặt nam nhân, hai mắt cười đến híp lại, tràn đầy đắc ý.
Tịch Ngung tuy nội lực đã hồi phục được hơn phân nửa, nhưng
lại giãy không ra được, cái đầu đành phải tránh ra nơi khác thật xa. Nhưng vừa
mới né ra, đã bị nam nhân chuyển lại.
“Uy!” Y xấu hổ kêu lên.
Nam nhân “thu” một tiếng, lấy tay lau nước ở hai bên má của
y, sau đó kéo y ngồi dậy, ôm lấy khuôn mặt của y, ngón tay ở trên gương mặt khẽ
vuốt, miệng nói: “Tiểu Ngung, về sau ở cùng một chỗ với ta, phải rửa mặt trước.
Như vậy mới đẹp.”
Bỗng dưng nội tâm của Tịch Ngung lay động, mi mắt hạ xuống,
có chút túng quẫn nói: “Đẹp cái gì, bất quá chỉ là một lão già. . . . . .” Trên
mặt hơi có chút cô đơn.
Âu Dương Quân thấy được, hung hăng đem y ôm chặt vào trong
lòng ngực, niết hai má y: “Da thịt vẫn còn co dãn rất tốt, làm sao mà già được
a? Lần trước còn có tinh thần như vậy mà!” Trong khi nói chuyện, hai bàn tay
tìm đến chỗ tư mật của y, một phen cầm lấy.
Tịch Ngung cực kỳ túng quẫn, cũng bấp chấp mình đang cảm thấy
cô đơn, toàn thân thản nhiên ửng lên một màu đỏ.
“Buông tay!”
Y xoay thắt lưng, triển khai thân pháp giãy giụa, hai tay
ra sức ngăn cản bàn tay nào đó đang xấu xa sờ loạn.
Không nghĩ tới Âu Dương Quân lại mạnh mẽ đè y nằm xuống đất,
bàn tay lại tiếp tục mò mẫm, dùng sức, ác ý xoa bóp.
“Thật sự không thích? Bên dưới này cũng không nói như vậy
nha!” Nam nhân tại bên tai y thổi khí, xấu xa nói, “Lần trước chính là thích đến
chết mà!”
Tịch Ngung nghe vậy, khuôn mặt đỏ bừng, vùng vẫy càng lợi hại
hơn.
“Đừng nhúc nhích!”
Hô hấp của Âu Dương Quân trở nên nặng nề, khuôn mặt trước mắt
này, người này, giống như mê loạn, hắn cảm thấy rất hứng thú. Thậm chí không phải
chỉ cảm thấy hứng thú đơn giản như vậy, mà hắn hận không thể ăn tươi nuốt sống,
nhào nắn y vào trong cơ thể mình.
Không thể chờ đợi được nữa, bàn tay trực tiếp tham tiến vào
trong nội y tiết khố của Tịch Ngung.
Mặc dù không thấy được, nhưng cũng cảm nhận được, cái vật
đang cầm trong tay kia tinh xảo phấn nộn, vân vê, theo tiết tấu mà nhu lộng.
“A-----” Tịch Ngung thở hổn hển, hai chân khép lại, dùng
hai tay cách một lớp quần áo ngăn cản hành động của hắn, thốt ra, “Không cần………”
“Thật sự không cần?” Nam nhân tà tà cười, bàn tay lại di
chuyển nhanh hơn, đầu lưỡi liếm vào chỗ mẫn cảm phía sau tai của đối phương.
Tịch Ngung vốn chưa khôi phục lại hoàn toàn, khí lực không
đủ, lúc này giống như con cá sắp chết mặc cho nam nhân niết ở trong tay đùa giỡn,
tay chân lại mềm yếu, căn bản giãy không ra, chỉ có thể dùng hai tay, gắt gao
siết chặt lấy y bào của nam nhân, mặt không ngừng vùi vào sâu trong đó.
Âu Dương Quân nhìn thấy cái cổ trắng noãn của y ngẫu nhiên
lộ ra khỏi y phục, hầu kết hơi hơi rung động, cảm thấy hình ảnh trước mắt xinh
đẹp đến cực điểm, đầu hạ thấp xuống nhẹ nhàng cắn.
Bất quá, ở chỗ kia của Tịch Ngung còn thấm chút nước lạnh,
vẫn còn mềm mại, không có chút động tĩnh.
Nam nhân tà tà cười: “Ngươi nhìn ngươi xem, ngay cả ngạnh
cũng không còn sức!”
Hắc ở trong tiết khố của Tịch Ngung dùng chút sức, quần đã
bị hắn lột ra hoàn toàn.
Hai chân thon dài của Tịch Ngung từ trong y bào lộ ra, trắng
như tuyết, dị thường mê người.
Y chỉ cảm thấy hạ thể chợt lạnh, lại nhìn thấy ánh mắt đầy
thú tính của nam nhân, lập tức liền xoay người muốn đứng lên, thân thể còn chưa
hoạt động, đã bị Âu Dương Quân đặt ở trên mặt đất, hai chân bị tách rộng ra.
Cũng không biết hắn xuất ra “hung khí” từ lúc nào, bây giờ
đã thẳng tắp cọ xát ở chỗ tư mật của y.
Tịch Ngung không kịp phản ứng, chỉ nghe bên tai truyền đến
giọng nói khàn khàn: “Ngươi muốn không, sẽ rất khoái hoạt. . .. . . .”
Nam nhân thấm ướt đầu ngón tay, đưa đến chỗ phía sau y mà
chậm rãi khuếch trương, động thân một cái liền đi vào.
Động tác cực kỳ dã man.
“Ân. . . . . .” Gắt gao cắn chặt môi, hai tay Tịch Ngung liều
mạng siết lấy đám cỏ xanh trên mặt đất.
Cảm thấy được cái cảm giác bị sỉ nhục, nhưng vẫn có một
chút thống khoái không nói ra lời, y biết người nam nhân đang điên cuồng vận động
trên người này đã nắm được chỗ yếu của y trong tay, lại không có nửa điểm phản
kháng được.
Đau. . . . .
Cổ họng của y phát ra tiếng rên rỉ đáng khinh, thân thể
không ngừng bị đẩy về phía trước, rồi lại bị hung hăng kéo trở về.
Đôi chân thon dài bị tách ra đến cực hạn, eo nhỏ bị gắt gao
ôm trụ, sử dụng một tư thế khuất nhục quỳ rạp trên mặt đất, cái mông đầy đặn nhếch
lên mặc cho người sử dụng.
Nam nhân mạnh mẽ ở nơi tư mật của y cố hết sức cắm vào rút
ra, ở vùng hoang vu này, âm thanh va chạm nghe có vẻ phá lệ vang dội, dâm đãng
đến cực điểm.
Âu Dương Quân thoải mái đến nỗi muốn hét lên, hắn ôm lấy
vòng eo nhỏ của Tịch Ngung, ở trên cái mông trắng nõn rong đuổi, hoàn toàn
không có một chút cố kỵ, thật sự là sảng khoái đến cực điểm.
Hắn biết, kỳ thật, Tiểu Ngung của hắn, người ở dưới thân
đang rất hưởng thụ.
Tịch Ngung cuồng loạn lắc đầu, cảm giác đau đớn, hỗn loạn
chậm rãi bốc lên, cùng khoái cảm không lời nào diễn tả hết được.
Thắt lưng bị khống trụ chặt chẽ, huyện động đằng sau hoàn
toàn không có chỗ để trốn, chỉ có thể tùy ý để nam nhân công chiếm, trừu sáp.
Mỗi lần rút ra, đều cảm thấy một sự trống rỗng dị thường,
giây lát sau lại bị lấp đầy.
Động tác của nam nhân ngày càng thô lỗ, hung hăng.
Hận không thể đâm vào sâu tận bên trong y!
Nhưng khoái cảm thế nhưng dâng lên càng lợi hại hơn.
Cổ họng y nhịn không được phát ra tiếng rên, cực kì động
lòng người.
Nam nhân xấu xa nói: “Kêu lên đi, Tiểu Ngung……..” Bên hông
lại hướng chỗ sâu bên trong dùng lực va chạm.
“A------” Tịch Ngung cả người rung động.
Bị đánh vào chỗ sâu như vậy làm cho phía trước cũng chậm chậm
cương lên, thật sự quá xấu hổ.
Nam nhân xoay người y lại, y bào từ trên cao bay phất phới,
hai chân đặt trước ngực, bàn tay to đem hậu đình phía sau bài khai thật lớn,
hung khí xâm nhập vào càng sâu, động tác tái hung hăng va chạm.
Tịch Ngung đưa tay hoàn trụ thân hình nam nhân, hạ đình lặng
lẽ hướng về phía trước đón ý đùa.
“Kêu ta!”
……………..
“Kêu ta!” Đâm vào một cái thật mạnh.
“A---- a-------- a a------” Chỗ chịu đựng phía sau không chịu
được khoái cảm cực hạn, mãnh liệt co rút lại, cổ họng nam nhân gầm nhẹ một tiếng,
nhưng vẫn không xuất ra.
Gắt gao nắm lấy nơi đó của y, không ngừng nhu lộng lên xuống,
rốt cục---------
Sau khi Tịch Ngung hét một tiếng chói tai, nhẹ nhàng hô:
“Âu Dương Trường Thiên……. Trường Thiên………..”
“A —— a a —— Trường Thiên. . . . . .”
Nam nhân hài lòng hôn lên hai má y, hai người cùng nhau lên
tới đỉnh, thật lâu cũng không muốn buông ra.
Sau một hồi, thời gian tựa hồ như dừng lại.
Âu Dương Quân đem thanh niên đang thở hổn hển ôm vào trong
lòng ngực.
Y phục của Tịch Ngung hỗn độn bừa bãi, trên đùi chảy đầy bạch
trọc, hậu đình hồng nhạt hơi hơi co rút, làm cho chất lỏng màu trắng chậm rãi
chảy xuống, theo bên trong y bào ẩn ẩn lộ lộ vòng eo nhỏ nhắn trắng nõn, gân
xanh nổi lên dị thường đáng sợ, nhưng khiến cho cả người lại có vẻ phá lệ dâm
mĩ.
Hai người mới đầu quần áo đều coi như chỉnh tề, nhưng hỗn
thiên hỗn địa như vậy một hồi, đều cảm thấy bất khả tư nghị.
Nam nhân động thân, lại tiếp tục trêu ghẹo cái chỗ phấn nộn
đang nghỉ ngơi của y, hai mắt dài nhỏ của Tịch Ngung trừng hắn, một cước đá tới.
“Còn chưa đủ sao, ta lão già không chịu nổi!”
Âu Dương Quân cười mỉa, xoay người một cái liền đem y đặt
trên người, điều chỉnh lại thần sắc, đột nhiên hỏi: “Theo tính tình của ngươi
thì phải nên giết người cậu Tạ Kỳ kia của ta, đúng không?”
Sắc mặt Tịch Ngung lạnh lùng, không nói chuyện.
Đúng, dựa theo bản tính của y, tên kia sớm đã đi chầu diêm
vương.
Chẳng qua, lúc ấy công lực của y hao tổn rất lớn, không có
nắm chắc, quan trọng hơn………… không còn tâm tình.
Sau khi chuyện tình của Đầu Đà chấm dứt, cái gì cũng không
để tâm, dư thừa.
Nhưng lại cố tình gặp được người kia.
Tịch Ngung ở trên người nam nhân liếc mắt một cái, nói:
“Cho dù ta muốn giết, có ngươi ở đó cũng giết không được.”
Âu Dương Quân buồn cười, động thân một cái ngồi đậy, lại ôm
y ngồi trên người chính mình. Hai tay gắt gao hoàn trụ vòng eo nhỏ của y, ôm đến
trong lòng ngực.
Kỳ thật hắn có rất nhiều điều muốn hỏi, rồi lại cảm thấy
không cần hỏi nhiều quá.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng xoa phía sau lưng của Tịch Ngung,
nói: “Rất gầy, Tiểu Ngung, dưỡng béo lên, ôm sẽ càng thoải mái.”
Tịch Ngung ngoan ngoãn ghé vào trên vai hắn, vừa nghe liền
lập tức đẩy hắn ra: “Ai muốn ngươi bế!”
Nam nhân thích nhìn cái dạng này của y, buồn bực, xấu hổ,
giận dữ, biểu tình bày ra càng nhiều càng tốt, còn hơn sự trầm mặc, u buồn ngày
đó, thanh niên ánh mắt mê mang, Tịch Ngung của lúc này rất tốt.
Tịch Ngung nhìn thấy ánh mắt trêu tức của đối phương, trong
lòng run rẩy, chính mình khi nào lại trở nên đáng chết như vậy, lúc ấy thông đồng
thân cận với hắn là vì ám thạch, vì Đầu Đà, thời khắc này thì tại vì đâu? Thời
khắc cùng hắn thân mật, điên loan đảo phượng là tại vì sao?
Nếu chính mình thật sự không nghĩ tới, sợ cũng không có thể………..
Người này chính là gia chủ của Âu Dương thế gia, là nhân
tài kiệt xuất của võ lâm bạch đạo, vừa mới nãy còn giải mù sa mưa làm bộ dáng
đuổi giết y!
Trong lòng Tịch Ngung lại bắt đầu lo lắng, hơn nữa nhớ đến
khối ám thạch đã mất kia.
Âu Dương Quân nhìn thấy ánh mắt phức tạp của y, biết y lại
khởi động tâm tư, kỳ thật hắn bình thường không có quan tâm nhiều đến nội tâm của
người khác, chính là khi đụng tới người này, đều đã quên hết những quy tắc của
mình, thầm nghĩ muốn ôm y, hôn y, vô hưu vô chỉ làm y.
Bất quá chỉ là một lão nam nhân sắp ba mươi, còn là yêu
nghiệt của Ma giáo, hái hoa tặc giết người không chớp mắt.
Hắn trong lòng nhẹ than một tiếng, bàn tay cởi y bào của
lão yêu, nhẹ nhàng vuốt ve đôi nhũ thủ trước ngực y.
Tịch Ngung cũng không muốn ngăn cản, yên lặng hưởng thụ, chỉ
nhìn thấy thân thể y hơi hơi rung động, liền biết y đang rất thoải mái.
Nam nhân nắm lấy thắt lưng của y nhẹ nhàng nâng lên, hai
người sau khi nghỉ ngơi lại tiếp tục, hung khí kia thừa dịp hậu huyệt đã được
khuếch trương, lập tức xâm nhập. Tịch Ngung hai mắt híp lại, lại chưa có tỏ ý tứ
gì là phản đối.
Khởi điểm vẫn là nam nhân đĩnh về phía trước, dần dần, Tịch
Ngung bắt đầu vặn vẹo vòng eo. . . . . .
Làm như vậy một lát, Âu Dương Quân đã không thể chịu nổi,
xoay người một cái, lột tất cả y bào trên người Tịch Ngung, trên da thịt trắng
nõn mềm mại không ngừng xuyết hôn, thắt lưng va chạm kích thích, bắt đầu hung
hăng xâm chiếm.
Hai người ở trên phương diện này tựa hồ là trời sinh ăn ý.
Xem như người bên ngoài là hương vùng đồng nội – ngoại ô,
nam nhân ở phía trên giống như dã thú, thô bạo dã man đến cực điểm, liều mạng
áp bức thân hình nhỏ bé và yếu ớt tái nhợt ở dưới thân, người kia bị đặt ở trên
mặt đất đau khổ chống đỡ, thống khổ rên rĩ, hai chân lại gắt gao ôm lấy người
xâm phạm ở phía sau, theo sự xâm phạm của nam nhân, đôi chân trắng như tuyết
hơi hơi rung động. . . . . .
Luyến gian tình không ngừng phát nhiệt, đột nhiên từ phía
xa xa truyền đến tiếng người, ở địa phương hẻo lánh này vẫn có người qua lại!
“Hung khí” của Âu Dương Quân vẫn còn chôn ở trong động huyệt
chật chội, đem Tịch Ngung ôm lấy, tức thì chuyển qua đám cây cối rậm rạp bên
dòng suối.
Tịch Ngung động đậy tránh né: “Đi ra ngoài!”
Nam nhân không để ý đến, ôm lấy cái mông đẫy đà của y, lại
một trận mãnh liệt, Tịch Ngung bật thốt lên một tiếng thét chói tai: “A—” bị
nam nhân lấy tay che đi.
Tiếng người ngày càng gần, là lữ khách du ngoạn bốn phương,
nói nói cười cười, năm sáu người chạy đến bên dòng suối, vóc nước rửa mặt, còn
xuất ra túi da lấy nước.
Tịch Ngung hung hăng cắn lấy cánh tay của nam nhân, chỗ tư
mật phía sau không ngừng bị xâm phạm, bên cạnh là đám người thanh thanh yến yến,
khó tránh khỏi sự khẩn trương, phát ra tiếng động sẽ bị người phát hiện.
Nam nhân chịu đựng y cắn, trừu sáp càng nhanh hơn, lỗ mãng
hơn, chỉ vì để tránh phát ra tiếng động, mỗi lần sáp nhập cũng không vào sâu,
móng tay Tịch Ngung cào mấy vết ở phía sau lưng hắn, hậu đình co rút lại, rốt
cuộc---------
Nam nhân tiết ra.
Thương lữ bốn phương cũng dần dần đi khỏi.
Âu Dương Quân thỏa mãn đến cực điểm, tiến đến bên tai Tịch
Ngung: “Vừa rồi Tiểu Ngung hảo ngoan, bị nghe thấy có thể không được tốt lắm
đâu!”
Tịch Ngung một tay đẩy hắn ra: “Là bọn hắn vận khí tốt,
không nhìn thấy y bào của chúng ta.”
Âu Dương Quân nhìn lên, quả nhiên, bên dòng suối còn lưu lại
y bào của hai người bọn họ.
“Nếu nhìn thấy, chết là lẽ đương nhiên.” Thanh âm Tịch
Ngung lạnh lùng phát ra.
Âu Dương Quân ngẩn ra, dẫn theo một chút cười khổ, đem người
thanh niên bất thường cứ hễ mở miệng là xưng ‘lão nương’ kia kéo qua: “Quái lạ
là hái hoa tặc giết rất nhiều đệ tử môn phái, hay là chỉ cần người nào nhìn
ngươi bằng hai mắt, ngươi liền một đao giết chết?”
“Như thế nào, Âu Dương đương gia muốn đảm đương võ lâm
chính nghĩa? Giết ta rồi, cái tên họ Vu kia nói không chừng sẽ cho ngươi tiếp
nhận chức chưởng môn của Lục hợp phái nha!” Giọng nói đầy mỉa mai, cũng không để
ý chính mình đang lõa thể, cùng đối phương ôm nhau thân cận.
“Tiểu Ngung, đối phó với bọn họ vị tất phải tự mình động thủ.
Hạo Thiên giáo của ngươi sở dĩ thành ra hôm nay, thật sự khiến cho người khác
khó hiểu. Tựa như đêm qua, đan thương thất mã ban đêm xông vào Sở phủ, cho dù
công phu của ngươi không bị tổn hại, cũng không cứu được Sở Lam. Nhìn võ công của
ngươi, có thể tưởng tượng được Hạo Thiên giáo thực lực đúng là hùng hậu, đại sự
khả vi a!” Âu Dương Quân ôn hòa nhẹ nhàng khuyên bảo.
Tịch Ngung nghe hắn nói, mặt vô biểu tình, thần sắc trong mắt
cũng không có chút biến hóa, cuối cùng, đột nhiên khẽ cười một tiếng, thân dài
đứng lên.
Thân hình cao gầy quang lõa, tràn đầy ấn ký đỏ hồng, trọc dịch
màu trắng dọc theo hai bên gốc đùi chậm rãi chảy xuống.
Âu Dương Quân nuốt một ngụm nước miếng.
“Âu Dương đương gia, ngươi cũng thật tốt, ta thật sự là
nhìn lầm, nguyên lai ngươi muốn trọng chấn danh dự của gia tộc, đến hưởng ngai
vàng minh chủ của Tề Gia Nghĩa!”
Không thể tưởng được tâm tư của lão yêu lại linh mẫn như vậy,
lập tức nhìn thấu ý đồ của hắn, bất quá cho dù bị y chọc thủng, Âu Dương Quân vẫn
chưa cảm thấy có gì là không ổn, chính là thân thủ cẩn thận nắm lấy nắm cá chân
trắng như tuyết của Tịch Ngung, nhẹ nhàng xoa, nói: “Nam chi chí ở tứ phương,
minh chủ này có gì ta không tọa được?”
“Bạch đạo võ lâm tất cả đều là thứ giả nhân giả nghĩa, vô sỉ
dối trá!” Lão yêu nghiến răng nói, chân rời đi bàn tay của nam nhân.
Âu Dương Quân đứng lên, ôm lấy Tịch Ngung tiêm gầy, cười cười
nói: “Võ lâm thì cứ là võ lâm, cái gì hắc đạo bạch đạo, Tiểu Ngung ngươi tin
chuyện này sao? Ta làm minh chủ, ít nhất Hạo Thiên giáo của ngươi có thể đường
đường chính chính hành tẩu giang hồ, không cần bị người khác gọi là yêu nghiệt.”
Tịch Ngung một phen đẩy hắn ra, sắc mặt phức tạp, cười
khanh khách nói: “Âu Dương đương gia, không cần khách khí như vậy, ta chính là
yêu nghiệt của Ma giáo - Thân lão yêu, đã bị gọi mười năm rồi, ta cảm thấy thật
sự rất khoái hoạt!”
“Ngươi thật sự khoái hoạt sao? Lúc ta gặp ngươi, ngươi
khoái hoạt sao?”
Tịch Ngung mím môi, chính mình hơn mười năm trước đã mang bộ
mặt trét đầy phấn này, thậm chí ngay cả tất cả những người của ma giáo cũng
không nhìn được bộ mặt thật của y.
Đáng tiếc người này, làm bộ làm tịch cứu mình, chỉ sợ nguyên
nhân là vì Hạo Thiên giáo cũng có thể trợ giúp hắn một tay, ngồi trên ngai vàng
minh chủ.
Đột nhiên y sinh một chút tâm lo lắng, tức giận, thản nhiên
nói: “Nguyên lai đó là nguyên nhân làm cho ngươi cứu ta, đáng tiếc ta chỉ là
lão lục của Ma giáo, thời điểm Hạo Thiên đại ca chết đều không cho chúng ta đi
báo thù. Cho ngươi mất tâm tư lo lắng rồi.”
Âu Dương Quân không giận bật cười, cười đến hai mắt loan
loan, nhưng trong ánh mắt lại mang hàn khí bức người, lời nói bật thốt ra:
“Nguyên lai Tiểu Ngung nghĩ như vậy, ta vì muốn làm minh chủ võ lâm nên mới cứu
ngươi, vậy vì cái gì ngươi lại cùng ta thân mật? Ngày đó yêu thương nhung nhớ
là vì cái gì? Khối ám thạch kia là cái gì?”
Tịch Ngung oán hận cắn môi: “Sớm biết như vậy liền một đao
giết chết ngươi.”
Đúng vậy, người này thật sự muốn giết chính mình, sợ là dễ
như trở bàn tay, không biết có bao nhiêu cơ hội.
Âu Dương Quân cười khẽ: “Vậy ngươi cứ ra tay, tại sao không
giết ta? Vừa rồi cơ hội rất nhiều…….” Khi nói chuyện, thân thủ gãy đôi nhũ thủ
hồng nhạt của người nam nhân trước mặt.
Trước ngực Tịch Ngung cảm thấy một trận ma dương, lại nhìn
tươi cười của nam nhân, nghĩ đến tình cảnh kiều diễm lúc nãy. . . . . Ngay giờ phút này, chỗ kia vẫn còn lưu
lại bạch trọc của đối phương, cũng không biết nên nói cái gì.
Y thở phì phì xoay người, cúi xuống lấy quần áo đã bị xé
rách bên dòng suối vội vàng mặc vào.
Y bào của Âu Dương Quân so với Tịch Ngung được tính là khá
nguyên vẹn, mặc lại cũng nhanh hơn y.
Tịch Ngung nói cũng không nói, xoay người bước đi, ban ngày
không có ăn chút gì, cho nên bây giờ cái bụng thầm thì kêu vài tiếng, còn vừa vặn
lọt vào tai của nam nhân.
Âu Dương Quân cười đến híp mắt: “Tiểu Ngung, phía dưới no rồi,
còn phía trên thì chưa no.”
Tịch Ngung cực kì thẹn, bay lên một cước đánh qua, lại bị
nam nhân bắt trụ. Âu Dương Quân nhẹ nhàng cẩn thận cầm lấy mắt cá chân của y,
tái dùng chút sức, đem y kéo vào trong lòng ngực.
“Đừng quậy, trước nên lấp đầy bụng, không bằng chúng ta hãy
bắt cá ăn!”
Tịch Ngung liếc mắt nhìn hắn, cậu ấm như hắn còn có thể bắt
cá?
Ai biết mưu gia của Âu Dương đương gia này xuất thân ở Nam
Hải, công phu trong nước rất lợi hại, lúc này lại cố ý muốn lấy le, cởi hết y
bào ra, cả người nhảy xuống dòng suối, chỉ thấy hắn so với cá còn linh hoạt
hơn, chưa đầy một khắc đã ném lên mấy con cá lớn.
Đợi hắn lên bờ, dưới ánh mặt trời, cả người lõa thể, nước
theo đường cong cơ thể chậm rãi chảy xuống, kiện mỹ mê người nói không nên lời,
Tịch Ngung nhìn thấy hơi giật mình thất thần, hảo chói mắt.
Nam nhân nhướng mi, tà khí cười, cố ý đến gần Tịch Ngung
đang ngồi ở ven bờ, thân thể dùng sức hất, bọt nước văng tung tóe khắp nơi, làm
cho y từ đầu đến chân ướt nhẹp.
Nhưng Tịch Ngung không vì hành động ngoài dự kiến đó mà nhảy
dựng lên tức giận, vẫn lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, yên tĩnh, trong ánh mắt lộ ra
vài phần u buồn mê ly.
Nam nhân không dám lên tiếng.
Tịch Ngung trầm mặc, mặt mày nhíu lại, có chút gì đó sầu muộn,
hơi hơi liếc mắt nhìn hắn, mị thái mê hoặc lan tràn.
Đây là hình ảnh mà hắn tối không muốn nhìn thấy nhất.
Chỉ cảm thấy chút mềm, hắn thở sâu, cười gây sự chú ý của
tiểu ngư nhà hắn: “Cá nhỏ (tiểu ngư),
hôm nay chúng ta được ăn cá lớn nha.”
Tịch Ngung nhịn không được muốn cười, chẳng lẽ hắn là tiểu
hài tử sao?
Giờ phút này nam nhân cười đến ôn hòa, nhìn không ra có
chút gì là làm ra vẻ, không biết tại sao, y cảm thấy rất hỗn loạn, thầm nghĩ muốn
lẳng lặng ngồi một lát, cũng không hề hé răng.
Âu Dương Quân thấy y có ý cười, liền vội vàng vận công nhóm
lửa, lấy nhánh cây xuyên qua từng con cá mà nướng lên, động tác vô cùng thành
thạo.
Thơm quá!
Tịch Ngung đói lã, nuốt vài ngụm nước miếng, mấy thứ này y
cũng không rành, trước kia đều là do người khác chiếu cố, hoặc là vào tiệm ăn,
đó là khi không có ai, cũng có Đầu Đà.
Y nhịn không được nhìn về phía người nam nhân đang bận rộn.
Đêm đó, nam nhân dã man xâm phạm y, chỉ một cái chớp mắt, rất
giống như Nhị vương gia đã bị giết chết. Làm cho y sợ hãi kinh hoàng, chính là,
lại nhịn không được hưởng thụ, nhịn không được yêu thích.
Nam nhân cầm đi ám thạch, vô luận như thế nào, chính mình
nên làm một chút chuyện gì đó, nhưng bất kể là cái gì cũng chưa làm.
Là, công phu của hắn rất lợi hại, chính mình đánh không lại;
nhưng càng biết nhiều, lại càng không muốn biết.
Tịch Ngung gắt gao nắm tay.
Cho dù hắn là Âu Dương Quân, là cái kẻ lừa đảo, y vẫn không
đành lòng! Không sớm nên cho hắn một đao…..
Vì cái gì còn muốn gặp lại hắn. Không nhìn thấy thì không
phải rất tốt sao.
Âu Dương Quân đưa cá đã nướng chín cho Tịch Ngung, yên lặng
nhìn y từng ngụm từng ngụm ăn cá, tuy rằng không có gia vị, nhưng ăn vẫn rất
thơm ngon.
“Ăn chậm một chút, kẻo mắc nghẹn.” Nam nhân thân thủ ôm lấy
lưng y.
Tịch Ngung không nói lời nào.
Đã lâu, không còn ai xem y
như đứa nhỏ mà quan tâm, chăm sóc.
Kỳ thật, y ăn uống không
nhiều, liên tiếp vài con cá, rốt cuộc cũng no bụng.
“Bây giờ thì cả mặt trên lẫn
mặt dưới của Tiểu Ngung đều no rồi!” Nam nhân mang theo ánh mắt xấu xa mà nhìn
y.
Tịch Ngung nghe xong, hơi
liếc mắt nhìn hắn, vẫn mím môi chưa nói lời nào, đứng lên, nhìn hắn, sau một
lúc lâu mới nói: “Âu Dương đương gia, mặc kê ngươi muốn làm gì, về sau không
nên gặp lại, không nên ép ta.”
Bức ngươi?
Âu Dương Quân nhíu chân
mày, vừa muốn nói cái gì đó, lại nghe y vẫn còn nói: “Cám ơn cá của ngươi.” Nói
xong liền xoay người, nhanh chóng rời đi.
Âu Dương Quân muốn mở miệng
lưu y lại, nhưng vẫn nhịn xuống.
Sao có thể không gặp, Tiểu
Ngung.
Hắn cao giọng hô lên: “Ta sẽ
không ép ngươi.”
Lão yêu phía xa xa nghe
xong, nhún người một cái phi thân rời đi.
……………………
Tịch Ngung trở lại nơi ẩn nấp,
chúng ma trướng nhìn thấy y quần áo rách nát, bộ dáng chưa tô son trét phấn, miệng
đều mở thật to, vừa vặn có thể nhét một cái trứng chim vào.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi……..”
“Lạo lục, ngươi…….”
“Lão yêu…….”
Tịch Ngung bị mọi người vây
quanh, không kiên nhẫn nói: “Các vị, còn có thể nhận ra ta, cũng không uổng
công làm huynh đệ, được rồi, để cho ta vào!”
Chúng ma trướng ngoan ngoãn
lùi ra, ai cũng không dám lên tiếng, nhìn y vào phòng.
“Hắn bị cái gì vậy?” Chu
lão thập hỏi.
Tất cả mọi người đều lắc đầu.
Bất quá, Thân lão yêu chưa
tô son trét phấn chính là phù dung sớm nở tối tàn, khi trở ra, đã thay đổi y
bào, khuôn mặt một lần nữa đã trang điểm trở lại như cũ.
Chu lão thập nhịn không được
hỏi: “Lão lục, ngươi nói thật cho chúng ta biết, buổi tối ngày hôm qua chúng ta
đều nhìn ra được công lực của ngươi đã suy giảm, rốt cuộc tại sao lại như thế?
Trước đó vài ngày ngươi đã đi đâu?”
Lão yêu trở mình xem thường,
kỳ quái nói: “Công lực của lão nương cho dù suy giảm cũng chạy trốn khỏi đám
quý tôn quý tử đó!”
Chu lão thập nhìn sang những
người khác, tất cả mọi người đều gật đầu, hắn mới nghiêm túc hỏi: “Lão lục, cái
hũ đựng tro cốt của Đầu Đà đâu?”
Lão yêu nhìn mọi người, mím
môi: “Hắn báo mộng cho ta, bắt ta đem hắn đến nhà phụ mẫu, ta đã đi một chuyến
rồi.”
Lúc này, lão tam vóc dáng
cao lớn, tuổi lớn nhất mở miệng, thanh âm lại dẫn theo ý hận thù: “Sáu người
các ngươi, đại ca đã nói qua, ai cũng không được phép dùng độc châu đại pháp,
biện pháp kia rất bất thường…. Ngươi hãy nói thật, ngươi không phải dùng tro cốt
của Đầu Đà để luyện thành ám thạch chứ?”
“Đúng vậy, chúng ta đã tính
qua, ngày đó ngươi rời đi, là ngày cuối cùng cúng thất tuần của Đầu Đà, độc
chân đại pháp chỉ có hiệu lực vào ngày cuối cùng…..”
Đám người thất chủy bát thiệt
*7
mồm 8 lưỡi, đại khái là nói rất rất nhiều*, thần tình nóng lòng, độc châu
tà pháp này, là mấy trăm năm trước, một người trưởng lão của Ma giáo tự nghĩ
ra, nghe nói có thể làm cho người sau khi chết sống lại, nhưng mà ai cũng chưa
thành công qua, người đã thử qua biện pháp này cũng chưa ai có kết cục tốt. Lão
yêu này ở Ma giáo có tiếng là cổ quái, tùy hứng, lúc này vì làm cho Đầu Đà sống
lại, chuyện tà tính như vậy chắc cũng dám làm.
“Phi phi phi!” Lão yêu đột nhiên nhảy dựng lên, ở
không trung nhảy qua một vòng, gõ lên đầu mỗi người một cái: “Lão nương ta hiện
tại rất hảo, luyện độc châu đại phái còn có thể như thế này sao? Ân? Muốn trù
cho lão nương chết sao!”
Mọi người thấy y trừ bỏ công lực bị tổn hại đôi chút,
ngoài ra cũng không có gì dị thường, nửa tin nửa ngờ không dám nói lên.
Lão yêu sợ bạch đạo tìm tới cửa, liền cùng thương lượng
với đám ma trướng thay đổi địa phương nào bí ẩn hơn.
Dù sao y cũng nhìn thấy lão bà Tiểu Liễu của Sở Lam vẫn
êm đẹp, không chịu tra tấn gì, còn cứu y, xem ra tên họ Tề kia cũng không phải
người giả nhân giả nghĩa. Nói sao thì tiểu tử Sở Lam cũng không dễ dàng bị hãm
hại như vậy, phải nhìn xem tình hình mới ra tay động thủ lần nữa.
Chỗ bí ẩn kia, chính là ngôi chùa cũ nát ở ngoài thành
Duyện Châu, trụ trì chính là cao tăng đắc đạo, mỗi ngày hương khói không ngừng,
cùng quan to, quý nhân ở Duyện Châu kết giao thân mật. Kỳ thật, người này cũng
rất có thân phận ở Ma giáo, mọi người tránh ở cửa chùa, một năm rưỡi đều không
có người tìm ra được.
Tịch Ngung hạ quyết tâm, sẽ không gặp Âu Dương Quân nữa,
sự tình cứ như thế mà cho qua, trở về mạc ngoại tị thế.
Đầu Đà…….
Y nhẹ giọng than, Đầu Đà, ta thiếu huynh một mạng,
nhưng cũng vất vả đem huynh luyện thành ám thạch.
Về sau liền xem tạo hóa của huynh.
Hết chương 5
Post a Comment