Chương 1
Trên con đường dẫn đến phương Bắc,
những lữ khách đi đi lại lại, nối liền không dứt, tuy nói mùa hè đã qua, nhưng
nhiệt độ không hề suy giảm. Thời điểm ban trưa, khách nhân ngồi đầy trong quán
trà ven đường hóng mát, làm cho sinh ý của quán không tồi.
Quán trà tuy nhỏ nhưng hội tụ đầy đủ
khách nhân của hai miền nam bắc, trong số đó có cả những cậu ấm của mấy nhà quý
tộc, lão bản liền tích góp sửa sang lại một căn phòng cũng coi như trang nhã, bố
trí phá lệ sạch sẽ, nhưng chỉ dừng ở mức sạch sẽ mà thôi, không phải thật sự
tao nhã u tĩnh.
Lúc này, ngồi ở trong căn phòng
trang nhã đó là một người tuổi chừng ba mươi, vị công tử diện mạo thanh tú này
cau mày hướng người ngồi bên cạnh oán giận: “Trường Thiên, nơi này thật là ồn
ào, tại sao chúng ta không đi thêm một chút nữa, phía trước là đến thị trấn rồi
. . . . . . .”
Người kế bên cũng là một vị công tử
trẻ tuổi, khoảng hai mươi năm hai mươi sáu tuổi, tuy nói không phải là thập phần
tuấn tú, nhưng lại có ngũ quan nhu hòa, có vẻ hòa hợp, làm cho người khác nảy
sinh cảm giác thân cận.
Hắn mỉm cười trấn an: “Cậu, đoàn người
đi cũng đã mệt mỏi rồi, loại trà này uống vào hương vị cũng rất tốt. . . . . .”
Vị công tử liếc tên ngoại sanh *cháu bên ngoại* kia không hơn kém mình
bao nhiêu tuổi rồi xem xét tách trà trên cái bàn gỗ thô, nhíu mày, để đó trước
rồi tính sau, lại không biết thoáng nhìn thấy cái gì, sững sờ lặng im, miệng mở
ra thật lớn, mất luôn vẻ tức giận.
Người được xưng là “Trường Thiên”
theo ánh mắt của cậu mình nhìn qua, lục mâu chợt lóe sáng.
Trên con đường cách đó không xa,
thanh niên cao gầy mặc y bào xanh đen đang từ từ đi tới.
Trong thời tiết nóng bức thế này mà
mặc quần áo màu sắc như vậy, có điểm kỳ quái.
Thanh niên tuổi cũng không nhỏ, khoảng
hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, sắc mặt tái nhợt, ngũ quan tuấn tú, mặt mày lộ
vẻ u uất, đôi môi hơi mỏng gắt gao mím chặt lại, tựa hồ đã chạy qua rất nhiều
con đường, phong trần mệt mỏi.
Y đi vào quán trà, trên trán hơi
nhăn lại, cũng không nói nhiều, tìm một vị trí yên tĩnh ngồi xuống, gọi nước
trà, rồi từ trong hành lý đơn giản xuất ra một ít lương khô cùng một cái hũ nhỏ
màu xanh.
Y tinh tế dùng ống tay áo chà lau
cái hũ một phen rồi đặt ở trước người, xong rồi mới bắt đầu ăn lương khô. Trong
lúc y ăn thì cái hũ kia vẫn được y bảo hộ gắt gao ở trước ngực, chưa một khắc rời
tay.
Trường Thiên quan sát chăm chú trong
chốc lát, liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục bình thản uống trà.
Cậu của hắn ngược lại run rẩy đứng
lên, vẻ mặt không thể tin được cùng mừng rỡ như điên, đôi mắt lóe sáng ấm áp,
thất tha thất thểu đi đến chỗ của thanh niên trầm mặc kia, trên đường đụng phải
rất nhiều cái bàn, làm cho những khách nhân đang uống trà mắng chửi không ngớt.
Nhưng hắn không có chút nào quan
tâm, còn hét lớn lên: “Ngươi là Tiểu Tình, thật đúng là Tiểu Tình, không ngờ ta
đã tìm được ngươi, cuối cùng cũng tìm được ngươi!”
Trong nháy mắt, vị công tử thanh nhã
đó gần như bổ nhào vào cái bàn phía trước, kéo lấy cánh tay của thanh niên kia,
lay liên tục.
“Tiểu Tình! Tiểu Tình!” Hô lên một
cách si ngốc.
Thanh niên nhíu mày, nhưng cũng chưa
động thanh sắc, chỉ đem cái hũ trước người bảo vệ chặt chẽ hơn. Lúc này mới đối
với cái người cuồng nhiệt kia nói: “Vị công tử này đã nhận sai người, ta không
phải là Tiểu Tình.”
“Ngươi như thế nào lại không phải Tiểu
Tình, tuy rằng đã qua mười năm, chính là, chính là ta sẽ không bao giờ quên được
ngươi, Khả Tình công tử nổi danh khắp Giang Nam, ai mà không biết được? Ta
chính là Ngũ lang Tạ Kỳ của Tạ gia! Mười năm trước, vào tháng đầu xuân của
Giang Nam, ngày đó, mưa phùn rơi nhẹ, ta đã làm một bài thơ, ngươi còn nói thơ
của ta tuy tinh tế nhưng lại ít cảnh sắc. . . . . .Ta sau đó đi tìm ngươi, lại nghe thấy ngươi.
. . .. . Nguyên lai ngươi thật sự còn sống, thật sự còn tồn tại.”
Tạ Kỳ đã ba mươi tuổi vậy mà ăn nói
cứ si si ngốc ngốc, cái thái độ này dùng trên người nam nhân thực sự rất khó
coi, người uống trà nghe hắn nói năng dài dòng lộn xộn, lại nhìn thần thái của
hắn như vậy, ít nhiều gì cũng mang chút cảm thông.
Nguyên lai vị công tử phong lưu tìm
được người trong lòng đã xa cách mười năm trước, nhưng ai ngờ được cái người
trong lòng kia lại cố tình không cảm kích.
Trường Thiên ngồi trong căn phòng
trang nhã tính tình cũng thực trầm ổn, vẫn cứ như không có chuyện gì mà nhàn
nhã uống trà, còn ngăn cản đám tôi tớ đang muốn tiến lên.
Thanh niên trầm mặc phóng ánh mắt về
phía chỗ của hắn, thanh âm thản nhiên mang theo chút chán ghét, nói nhỏ: “Ta thật
sự không phải Khả Tình, mong công tử thứ lỗi, ta mười năm trước đã hoàn lương
cưới vợ.”
Người ta chính là tiểu tướng công
hoàn lương a!
Người uống trà trong quán xôn xao
bàn tán?! Một khối người chú tâm vào xem kịch vui.
Tạ Kỳ ngây người một lát, lại tiếp tục
càng quấy: “Bất hiếu có ba điều lớn, cưới vợ là một trong ba điều đó, chính là
Tiểu Tình vẫn cứ là Tiểu Tình a, mặc dù có thê thất, Tạ Kỳ ta tuyệt không chán
ghét, ngươi hãy đi theo ta, Tạ Kỳ ta nhất định đối đãi với ngươi rất hảo, còn
đem đứa con của ngươi xem như con của chính mình!”
Thanh niên hạ mắt, tuy không nhìn thấy
được ánh mắt của y, nhưng nghe được giọng nói tăng thêm phần lãnh đạm: “Chuyện
kia thật sự không cần.” Đáp lại một câu đơn giản, liền giãy khỏi bàn tay của Tạ
Kỳ, đem cái hũ bỏ vào hành trang, đứng dậy liền rời đi.
Tạ Kỳ nhất thời tinh thần luống cuống,
giựt mạnh lấy cánh tay của thanh niên, còn đoạt đi cái túi hành trang nhỏ của
y: “Ngươi nhất định phải đi theo ta. . . . . .” Rồi quay đầu phân phó đám hạ
nhân: “Các ngươi đứng sững sờ ở đó làm cái gì, còn không mau giúp ta lưu lại Khả
Tình công tử!”
Bọn hạ nhân trong miệng hô “Vâng” một
tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía Trường Thiên, không được sự đồng ý của hắn, một
chút cũng không dám nhúc nhích.
Thanh niên không thể ngờ Tạ Kỳ lại
khó chơi như vậy, miệng mím lại càng chặt, không hề lên tiếng, chỉ dùng lực nắm
chặt túi hành trang không buông.
Tạ Kỳ gấp đến độ hai má nóng bừng
lên, nửa cầu xin nửa uy hiếp: “Tiểu Tình, Tạ gia Ngũ lang có võ công trong người,
ngươi đừng dùng lực, ta tuyệt không muốn làm ngươi thương tổn. Tạ Kỳ ta đã tìm
kiếm ngươi suốt mười năm rồi, lúc này gặp lại chính là do ông trời ban ơn,
ngươi nhất định phải đi theo ta mới được. . . . . Vợ con của ngươi cũng đem
theo ta đi. . . . Được chứ?” Nói xong không có chút mặt mũi bật khóc nức nở.
Đôi mắt thanh niên chớp động, dùng một
lực rất nhỏ không thể nghe thấy hít vào một tiếng, sau đó ngồi xuống.
Tạ Kỳ phi thường đắc ý, không ngờ lại
nói được vài câu hữu dụng, cũng không ngờ lại thuyết phục được người kia nhanh
đến thế, thanh niên buông tay ra, y lại không kịp nhìn rõ thì cái hũ bên trong
lại lăn ra ngoài, hướng mặt đất rơi thẳng xuống!
Sắc mặt thanh niên đại biến, thân thủ
lao đi, rồi dừng lại, ánh mắt lộ ra mê mang, thần sắc phức tạp.
Tạ Kỳ cũng biết cái hũ kia chính là
vật mà Khả Tình quý trọng, nhưng là không kịp lao đến đỡ.
Chỉ nghe một tiếng giòn vang, cái hũ
vỡ ra thành nhiều mảnh như cánh hoa văng tứ phía, lộn xộn trên đất.
Chính là bên trong hũ trống không.
Tạ Kỳ nhẹ nhàng thở ra, Trường Thiên
ngồi một bên ánh mắt lạnh chợt lóe lên như phát hiện điều gì.
Thanh niên xoay người tìm kiếm những
mảnh vỡ, thu thập từng mảnh từng mảnh bỏ vào túi hành trang. Sau một lúc lâu mới
mở miệng nói với Tạ Kỳ: “Cái hũ đó chính là thê tử của ta. . . . . . Ta đem hắn
về quê cũ. . . .Lúc này chỉ còn lại có
cái hũ này thôi.”
Tiếng nói bình thản, nhưng cho dù
người có ngốc đến đâu cũng có thể nghe ra được ẩn tình trong đó, Tạ Kỳ cũng giật
mình. Nhưng hắn cảm thấy thanh niên sao cũng không nguyện ý rời đi, trong một
lúc nhất thời không biết mở miệng như thế nào, không khỏi quay đầu lại nhìn đứa
cháu ngoại Trường Thiên.
Lúc này Trường Thiên mới đứng lên,
khuôn mặt ôn hòa dẫn theo ý cười, tăng thêm vài phần hiền lành, hắn tiến lên
vài bước, hướng thanh niên hòa nhã nói: “Vị huynh đài này, xin hãy tha thứ cho
cậu của ta, hắn trong lúc cấp bách tay chân liền luống cuống. Tục ngữ nói tương
đối chính xác, gặp lại tức là hữu duyên, mọi người đã cùng đường, không bằng
cùng nhau đồng hành, cũng thêm chút náo nhiệt, huynh đài thấy ý tại hạ như thế
nào?”
Không nghe thanh niên trả lời, lại
nói tiếp, “Huynh đài nếu là không muốn, chúng ta tuyệt không ép buộc, nhưng cậu
của ta đã làm vỡ cái hũ của ngươi, cảm thấy rất ăn năn, cho nên huynh hãy để
chúng ta tiễn huynh một đoạn, mong huynh đài không cần cự tuyệt!”
Lời nói nghe rất có lý, lại tràn đầy
thành ý, ngay cả những khách nhân uống trà cũng cảm thấy được nếu như người
thanh niên kia từ chối cũng làm mất thể diện người khác, huống chi, mọi người
ít nhiều cũng cảm thấy được, y chỉ là một tiểu quan thấp kém, được người khác
kính trọng, cũng coi như là chuyện hiếm có?
Thanh niên nâng ánh mắt mang theo
vài phần mê mang lên, nhìn về phía Trường Thiên công tử.
Từ chối cho ý kiến, chính là cầm túi
nhỏ đứng lên.
Trường Thiên công tử mỉm cười, phân
phó hạ nhân đi chuẩn bị, thanh niên được an bài ngồi cùng với hắn và Tạ Kỳ, ba
người ngồi chung một chiếc xe ngựa.
Xe ngựa lộc cộc dần đi xa, trong
quán trà lại khôi phục sự náo nhiệt như trước.
Trong xe ngựa, Tạ Kỳ trò chuyện với
y, nhưng y lại không đáp lời, con mắt nhìn vào chỗ của hắn, không biết là đang
suy nghĩ cái gì.
Trường Thiên vốn là người trầm tĩnh,
xe ngựa chạy không bao lâu, liền nhắm mắt làm bộ ngủ, hắn cảm thấy có chút kỳ
quái, người cậu này của hắn mặc dù thích nam phong, nhưng người hắn thích là loại
thiếu niên non nớt, so với nam nhân trên ba mươi như y làm sao có thể khơi mào
được hứng thú như vậy?
Một đường không nói chuyện, thẳng đến
chạng vạng mới dừng chân nghỉ lại.
Cũng không ai hỏi ý kiến của thanh
niên, thanh niên hết thảy đều thuận theo an bài của họ, cùng nhau trụ ở nhà trọ
lớn nhất của thị trấn.
Ban đêm, Trường Thiên và Tạ Kỳ, hai
cậu cháu cùng nhau dùng cơm, Tạ Kỳ rõ ràng không yên lòng.
Trường Thiên hòa nhã nói: “Cậu, Tiểu
Tình kia ngay sát vách phòng.”
“Ta biết!” Tạ Kỳ bị cháu trai nhìn
thấu, ít nhiều có chút không được tự nhiên.
Trường Thiện lại không thèm nhắc lại,
nhưng là Tạ Kỳ ẩn dấu một bụng tâm trạng không có chỗ nói----
“Ngươi đừng xem Tiểu Tình hiện giờ gần
ba mươi, dung mạo tất nhiên không bằng những người trẻ, nhưng mà năm kia rầm rộ.
. . . . . .”
Không thấy ai phản ứng, hắn vẫn tiếp
tục nói: “Năm đó y là hồng quan số một ở Giang Nam, muốn gặp được rất khó, thật
sự chính là tiên tử. . . . .Lúc ấy tỷ tỷ
của ta vừa mới mất, ta đi Lĩnh Nam lo tang sự cho tỷ ấy, trên đường về, nghe
thiên hạ bàn tán, nói y đã biến mất, còn có người nói y đã đắc tội đến quý nhân
nên bị mưu sát, ta có tìm kiếm nhưng không thấy a. . . . . . .”
Tạ Kỳ còn ngồi thẫn thờ, bên này Trường
Thiên công tử đã ăn xong, bỏ đi trước.
Hắn đi ra khỏi phòng, vào một sân vườn
phía sau, dừng bước tại hồ sen, có chút u tĩnh.
Mười năm trước, Khả Tình mất tích,
mười năm trước, tỷ tỷ của Tạ Kỳ cũng chính là mẫu thân của hắn qua đời.
Mẫu thân của hắn - Tạ Thị là vợ sau
của phụ thân hắn - Âu Dương Côn, tuy rằng Tạ gia cũng coi như là danh gia vọng
tộc Giang Nam, nhưng Âu Dương thế gia còn hơn thế nữa, chính là võ lâm tam đại
thế gia – Thiên kim của Tạ gia cho dù đến Ấu Dương gia làm vợ kế cũng coi như
là một vinh dự rất lớn.
Hắn Âu Dương Quân, Âu Dương Trường
Thiên, không phải là đứa con cả của Âu Dương gia, trên hắn còn hai huynh trưởng.
Nhưng hiện nay Âu Dương gia đều do hắn
quản lí.
Đôi mắt của Âu Dương Quân hiện lên
chút ánh sáng nhạt trầm hiền lành.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng rằm
trên bầu trời, nở nụ cười tươi sáng ẩn chút hàn ý không thể nói thành lời.
Tái đi về phía trước vài bước, trong
một đình nhỏ cạnh hồ sen, thanh niên mặc y bào màu xanh đen cao gầy lẳng lặng đứng
nơi đó.
Âu Dương Quân không hiểu vì sao lại đứng
nhìn chăm chú vị Khả Tình công tử tuổi không nhỏ này.
Gió rất lớn, y bào bị thổi bay phần
phật, thanh niên cao gầy phá lệ nhỏ bé và yếu ớt, gầy ốm đến lợi hại.
Tựa hồ cơn gió có thể đánh quật.
Là đang hoài niệm thê tử sao?
Ngay sau đó, thanh niên lặng lẽ muốn
ngồi xuống, dựa vào cột đình, thưởng thức khối tinh thạch cổ trong tay. Tinh thạch
đen như mực không chút ánh sáng, nhìn không ra được là chất liệu gì.
Là tín vật thê tử lưu lại sao? Hay
là tình nhân trước kia lưu lại?
Dưới ánh trăng, thanh niên mang vẻ mặt
tang thương không thể nói nên lời, khuôn mặt vốn thanh tú nay tựa hồ phủ thêm một
tầng sa mỏng, nhưng lại dẫn theo vài phần mị hoặc, chủ yếu là đôi mắt, mặc dù
tràn đầy mê mang lại vô cùng trong suốt.
Âu Dương Quân khẽ động tâm, trách
không được mười năm trước có thể làm điên đảo chúng sinh. . . . . .
Nhưng khung cảnh thanh tĩnh này bị một
tiếng kêu to của Tạ Kỳ phá hủy.
“Tiểu Tình! Ta còn nghĩ rằng ngươi bỏ
đi rồi!” Tạ Kỳ nhanh chân chạy tới.
Thanh niên đứng lên, yên lặng nhìn về
phía Tạ Kỳ, đồng thời phát hiện Âu Dương Quân đang đứng bên ngoài cách đình
không xa, trong mắt xẹt qua chút ngạc nhiên.
Âu Dương Quân đối với mẫu thân có
thâm hậu, có quyến luyến, đối với người cậu duy nhất này cũng tương đối chiếu cố,
nhưng giờ phút này, trong lòng lại sinh ra chút không thoải mái. Bất quá hắn
cũng chưa nói cái gì, quay đầu rời đi.
Tính tình Tạ Kỳ y như cháu ngoại của
hắn đã đoán trước, là thiếu kiên nhẫn, hắn tìm được người mà mười năm nay hắn
vướng bận trong lòng, chẳng quan tâm người thanh niên gặp phải chuyện gì hỗn loạn
đen tối vào năm đó, vẫn một mặt quấn lấy.
Thanh niên đi đến đâu, hắn liền theo
đến đó, cho dù vào phòng ngủ cũng đi theo.
Tạ Kỳ đóng cửa lại, tiến đến trước mặt
thanh niên, hỏi: “Tiểu Tình, nhiều năm nay ta tìm kiếm ngươi thật vất vả, năm
đó như thế nào ngươi lại đột nhiên biến mất?”
Thanh niên ngồi ở trước bàn, nhìn
ánh nến lay động, mặc không lên tiếng.
“Đắc tội quý nhân? Ai tổn thương ngươi
cứ nói, ta sẽ giúp ngươi báo thù, ngươi không biết, tỷ tỷ của ta. . . . .cháu ngoại của ta, chính là người đi chung với
ta, hắn là. . . . .” Lời đến bên miệng,
Tạ Kỳ vẫn không dám nói thật, bởi vì Âu Dương Quân đã dặn qua, “Hắn thực sự rất
lợi hại, hãy nghe ta nói, cho dù là quyền quý cỡ nào, đều có thể báo thù cho
ngươi!”
Thanh niên nghe vậy như vẫn như cũ
không lên tiếng, Tạ Kỳ được nước càng nói càng hăng say, liền như vậy mà nói
liên miên gần nửa canh giờ, uống gần hai bình trà.
Hắn nhìn vẻ mặt của thanh niên, rốt
cuộc đánh bạo, thân thủ cầm lấy tay y.
Tuy rằng không phải ôn nhuyễn như ngọc,
nắm trong tay, Tạ Kỳ chỉ cảm thấy mềm yếu đến tận tâm can.
Thanh niên đột nhiên cười khẽ, cũng
không giãy ra, nhìn về phía Tạ Kỳ, kỳ thật cậu ấm này diện mạo thanh nhã, cũng
không làm cho người ta chán ghét.
Y nói nhỏ: “Thật sự thích ta?”
Tạ Kỳ nhìn y nở nụ cười nhẹ, đứng
ngây ngốc một hồi mới liều mạng gật đầu.
Thanh niên “Phốc” một tiếng thổi tắt
ánh nến, phòng ngủ trở nên một mảnh hắc ám.
Âu Dương Quân đang luyện công, bất
kì loại võ công gì cũng cần tu luyện, hơn nữa đã luyện đến cảnh giới cao, nếu một
ngày không luyện chắc chắn sẽ bị tụt giảm.
Nhưng đêm nay hắn lại thu công sớm,
mặc dù đang luyện công, hắn vẫn có thể nhận biết được động tĩnh bên ngoài, cậu của
hắn vẫn chưa trở về phòng, còn ở lại phòng của Khả Tình công tử.
Hắn có chút không thoải mái.
Hô lên một tiếng gọi tiểu đồng vào,
phân phó : “Đi gọi cữu gia lại đây.”
Tiểu đồng thực sự lanh lẹ, nhẹ nhàng
chạy đến trước cửa phòng thanh niên, gõ hai tiếng nói: “Cữu lão gia, cữu lão
gia. . . . .”
Hô một hồi cũng không nghe được động
tĩnh trong phòng.
Tiểu đồng nghi hoặc cũng chỉ có thể
hồi báo lại với Âu Dương Quân.
Âu Dương Quân nhíu mày, người cậu
này ngày thường cũng rất phong lưu, thương hoa tiếc ngọc, lúc này lại kiên quyết
bám theo lão kĩ nam kia, so với háo sắc lại càng háo sắc.
Tiểu đồng thấy chủ tử thế nhưng lại
đích thân đi gọi cữu gia, trong lòng cảm thấy quái dị, vị chủ tử này khi nào lại
quản đến chuyện nhàn rỗi này?
Âu Dương Quân vừa đến trước phòng của
thanh niên, chưa kịp giương giọng, ánh nến bên trong đã sáng lên. Cửa mở ra
--------
Sắc mặt của Âu Dương vẫn duy trì vẻ
hiền lành, nhưng ánh mắt bỗng dưng lại trầm xuống.
Người cậu của hắn lúc này còn nằm
trên giường, cũng chưa hề đụng tới, hắn cảm thấy có điểm không thích hợp, quan
sát thanh niên, vẫn mang một bộ dáng trầm mặc, hắn vội tiến lên vài bước. Tạ Kỳ
ngủ yên ở trên giường, hơi thở vững vàng, nhưng gọi sao cũng bất tỉnh, dò xét mạch
đập của hắn, không thấy có chút gì bất ổn.
Tiểu đồng đi theo phía sau Âu Dương
Quân sắc mặt đều thay đổi, vừa định tra hỏi thanh niên, bị chủ tử liếc mắt một
cái liền ngừng lại.
Âu Dương Quân cười, hai mắt loan
loan, hòa nhã nói: “Gia cữu thân thể hư nhược, đây là phạm vào bệnh cũ, còn phiền
huynh đài chiếu cố một đêm, tại hạ rất là cảm kích!” Tạ ơn xong, ra lệnh cho
đám hạ nhân đang ở bên ngoài vào nâng Tạ Kỳ đi, chính mình vái chào một cái
cũng thẳng lưng rời đi.
Đừng nói Tiểu Đồng không nghĩ ra,
vài lần quay đầu lại nhìn về phía thanh niên, thấy ngay cả Khả Tình công tử
cũng lộ vẻ kinh ngạc khó hiểu.
Không thể biết Trường Thiên công tử
này là tốt tâm hay là lãnh huyết.
Nhưng mà, vấn đề này cùng y không
quan hệ, y cũng không quản được nhiều đến thế.
Thanh niên cởi ngoại bào, ngã xuống
giường, cầm tinh thạch đen như mực, lẳng lặng nhìn ngắm, ánh mắt mơ hồ mê mang.
Mà giờ phút này, trong phòng ngủ của
Tạ Kỳ, mấy hạ nhân vây quanh cữu lão gia đang mê man bất tỉnh.
“Gia?” Một người tráng hán có vẻ lớn
tuổi nhất trong đám hỏi Âu Dương Quân, “Cữu lão gia giống như bị hạ tà môn khống
chế, người tên Khả Tình kia nhất định không phải người lương thiện, bằng không
chúng ta. . . . . .”
Âu Dương Quân cười, đây là động tác
thường gặp của hắn, hai mắt loan loan, hiền lành dễ gần: “Ân, đối, không bằng
đem Khả Tình kia bắt lại rồi tra tấn bức cung, chờ đến khi cữu lão gia tỉnh dậy
hỏi Tiểu Tình của hắn đã đi đâu, chúng ta liền đem Khả Tình đã thiếu mất cánh
tay, chặt đứt cẳng chân tới trước mặt hắn, lúc đó hẳn cửu lão gia nên cảm tạ đại
ân của các ngươi. . . . .”
Có ngốc cũng nghe được đây là lời
nói mát, tráng hán lúng ta lúng túng cúi đầu, thấy chủ tử cười đến tươi sáng,
trong lòng không khỏi run lên cầm cập.
Ánh mắt Âu Dương Quân thoáng trầm xuống,
thu lại tươi cười, yên lặng trầm tư, mọi người xung quanh cũng không dám lên tiếng.
Khả Tình kia thật có chút ý tứ. . .
. .
Âu Dương Quân quan sát người cậu vẫn
còn đang hôn mê, Tạ Kỳ tuy rằng võ công không cao, nhưng cũng không phải là kẻ
đầu đường xó chợ có thể đụng đến, có chút ý tứ. . . . .
Cái người đã hoàn lương mười năm kia
cũng không phải đơn giản a, chắc đã học được chút bàng môn tà đạo ở chỗ nào đó.
. . . . .
Bất quá người cậu này nên bị giáo huấn
một trận!
Hắn xoay người tiến đến bên cái giường
Tạ Kỳ đang nằm chỉnh sửa lại y phục cho hắn, rồi cẩn thận phân phó: “Cữu lão
gia yêu sạch sẽ, đọc đường đi không trách khỏi dính phải ô vật. Đồ ăn này nọ
không thể ăn bậy, mỗi ngày dùng hai viên đan dược mật vân, đừng tiếc của.”
Hạ nhân trong lòng nghi hoặc cũng
không dám biểu lộ, chủ tử phân phó như thế nào thì làm theo thế đó a.
Âu Dương Quân đứng lên, trầm giọng hạ
lệnh: “Tức khắc đem Cửu lão gia đưa về Lĩnh Nam. Các ngươi đều phải đi theo.”
A?
Chủ tử không chữa trị cho cữu gia?
Ai cũng không dám nói.
Âu Dương Quân liền rời đi.
Đi tới trước phòng thanh niên, hắn
thoáng dừng chân, khóe miệng vẫn mang theo tươi cười không đổi, hai mắt loan
loan hiền lành dễ gần.
Sáng sớm ngày hôm sau, Âu Dương Quân
cùng hơn mười gia đinh còn lại dùng bữa sáng.
Vẫn bộ y phục xanh đen như trước,
thanh niên trầm mặc lặng lẽ tiến vào, Âu Dương Quân vội đứng lên, ý cười trong
suốt, thân thủ ý bảo: “Huynh đài, tối hôm qua nghỉ ngơi có hảo không, an vị kế
bên ta đi!”
Thanh niên hơi hơi nhíu mày nhìn hắn,
cũng không cự tuyệt, ngồi xuống dùng cơm.
Bữa ăn thực phong phú, từ món ngọt nổi
tiếng của Giang Nam đến bánh nướng áp chảo, bánh chẻo của phương Bắc, cháo đậu
xanh đến mì lạnh, cái gì cũng có, thanh niên sau khi ngồi xuống, đưa tay lấy
bát cháo hoa, gắp một chút dưa muối rồi bắt đầu xì xụp húp.
Mặc khác, bọn gia đinh tuy rằng
không nói, nhưng sắc mặt cũng không có chút thiện cảm, không phải sao, chỉ là một
lão kĩ nam, bước đi thật tầm thường, ăn uống cũng thật khó coi, giống như vài
thập niên chưa từng dùng qua cháo.
Trên mặt Âu Dương Quân cũng không
tươi cười như thường ngày, chỉ ăn bánh nướng áp chảo, nhưng trong ánh mắt lại xẹt
qua ý cười.
Hắn ban đầu cũng nghĩ rằng tốt xấu
gì người này cũng là hồng quan của Giang Nam, cử chỉ nhất định phải cao quý nhã
nhặn, không ngờ rằng lúc này y lại giống như một nhà nho nghèo nàn bình thường,
tay cầm bát, há to miệng mà ăn uống, ăn đến thập phần bất nhã, nhưng trông y vẫn
thấy rất cao hứng.
Thanh niên ăn xong, nhìn thấy trên
bàn còn chừa lại không ít bánh nướng áp chảo, bánh bao, liền từ trong túi hành
trang nhỏ lôi ra mấy tờ giấy dầu, đường đường chính chính gói lại hết tất cả,
đem theo làm lương khô.
Hạ nhân không khỏi mở to hai mắt
nhìn, trong lòng tuy tức giận nhưng cũng không dám nói gì, người này thật sự
không hiểu quy củ!
Động tác của thanh niên rất tự
nhiên, đem lương khô cất kĩ càng vào túi, mới ngẩng đầu nhìn Âu Dương Quân.
“Huynh đài phải đi sao?”
Thanh niên hơi gật đầu, đứng dậy sẽ
rời đi, không ngờ, vừa mới đứng lên, cánh tay liền bị một bàn tay to gắt gao nắm
lấy.
Y xem xét bàn tay đang nắm lấy cánh
tay của mình, lại nhìn về hướng chủ nhân của bàn tay đó, đột nhiên lạnh lùng cười,
“Như thế nào, người cậu đã đi rồi, đến phiên cháu trai sao?”
Âu Dương Quân nghe vậy cũng không sửng
sốt, người trầm mặc như y nguyên lai lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy.
Hắn ngược lại tươi cười: “Như thế
nào là như thế nào? Chính là cùng huynh đài nhất kiến như cố *vừa gặp đã quen*, thật sự không đành
lòng chia tay như thế, huynh đài nấn ná thêm mấy ngày nữa, không được sao?” Ngữ
khí cực kỳ chân thành, đến cuối cùng đã là cầu khẩn.
Thanh niên mím môi, đang muốn dùng sức
giãy ra, lại đột nhiên dừng lại ------ khi y giãy giụa, ống tay áo của Âu Dương
Quân tụt xuống, ở giữa cổ tay phải có một nốt đỏ hồng lóa mắt.
Ánh mắt của thanh niên liền dừng lại,
hiện ra một tầng mê mang, còn dẫn theo vài phần cuồng loạn, nhưng chỉ trong
giây lát, y chậm rãi ngồi xuống, nhẹ giọng nói thực rõ ràng: “Hảo, nhưng ngươi
đừng hối hận.”
Âu Dương Quân nhận ra biến hóa trong
lúc đó của y, nhưng lại không hiểu vì sao, chỉ cảm thấy Khả Tình công tử này càng ngày càng thú vị. Hắn
lại nói một cách thành khẩn: “Huynh đài nói quá lời, bằng hữu tương giao, quý hồ
thành tâm, tại sao lại hối hận?”
Thanh niên không lên tiếng, mặc theo
an bài của hắn, cùng tiến lên xe ngựa khởi hành.
Âu Dương gia ngụ ở Nam Hải, hàng năm
nóng bức không chịu nổi, bởi vậy xe ngựa được thiết kế rất tinh xảo, lúc này lại
có rất nhiều hữu ích, bên ngoài nhiệt phong thổi từng trận, bên trong xe ngựa lại
râm mát thoải mái.
Thanh niên cùng Âu Dương Quân ngồi đối
diện nhau, gần nửa ngày không nói chuyện.
“Huynh đài chuẩn bị đi đến nơi nào?”
Vẫn là Âu Dương Quân lên tiếng trước.
Mặc dù hắn giả ngủ, nhưng vẫn nhìn
thấy thanh niên, thấy y vẫn u buồn sầu não, trong ánh mắt lúc nào cũng hiện vẻ
mê mang, tuy rằng người gần trong gang tấc, lại không cách nào chạm đến được.
Thanh niên nhìn hắn, không nói, nghĩ
rằng y tiếp tục bảo trì trầm mặc, lại ngoài ý muốn nghe được câu trả lời:
“Không biết.” Đáp cũng như không đáp.
“Vậy đi theo chúng ta đi.” Âu Dương
Quân mặt đầy ý cười.
“Các ngươi đi nơi nào?”
“Chúng ta là người làm ăn buôn bán,
tự nhiên sẽ hướng đến địa phương có thể làm sinh ý mà đi.”
Thanh niên hơi hơi nhíu mày, liếc mắt,
căn bản không tin.
Cái liếc mắt này, làm cho Âu Dương
Quân trong lòng rung mạnh.
Rõ ràng người ngồi trước mắt này
chính là một nam tử gầy gò, đã gần ba mươi tuổi, không còn gì là tuổi trẻ nữa,
nhiều lắm là mặt mày thanh tú, nhiều lắm là có chút câu dẫn nhân, vì sao một
cái liếc mắt này lại tràn đầy mị thái?
Là, y năm đó là hồng bài nổi tiếng ở
Giang Nam, điên đảo chúng sinh. . . . .
. Có chút mị thái cũng là lẽ đương nhiên, nhưng tại sao lại Âu Dương
Quân hắn dao động? Thật có chút bất thường.
Y là cố ý sao?
Thanh niên thực tự nhiên lấy khối ám
thạch ra ngoạn, ánh mắt lại trở nên mơ hồ.
Âu Dương Quân bật thốt lên: “Chúng
ta đi Lỗ Địa.” Muốn kéo người nam nhân đang vây hãm trong nỗi mơ hồ kia quay về.
Thanh niên dừng việc ngoạm khối ám thạch một
chút, lát sau lại tiếp tục.
Hắn khó có được cảm giác thất bại
như bây giờ, “Ta là, Tạ Quân, tự Trường Thiên, về sau huynh đài cứ xưng ta là
Trường Thiên được rồi.”
Thanh niên không ngoạn khối ám thạch
nữa, ngẩng đầu, thản nhiên hỏi: “Thực đem ta trở thành bằng hữu? Ngươi họ Tạ?
Cùng họ với Tạ Kỳ? Cha mẹ ngươi đều cùng một họ?”
Ánh mắt không hề mê mang, trong suốt,
thậm chí dẫn theo vài phần sắc bén.
Này đại khái đây là thời khắc túng
quẫn nhất trong cuộc đời của Âu Dương Quân, không ngờ hắn có thể nói ra lời nói
dối ngu xuẩn này. Hắn đột nhiên vươn tay bắt lấy thanh niên, hỏi: “Ta thực muốn
làm bằng hữu với ngươi, nói cho ta biết, ngươi tên gì?” Lời nói này thiếu một
chút ôn hòa thành khẩn của ngày thường, mà thập phần bá đạo.
Thanh niên không né tránh, lại nhìn
về phía nốt đỏ trên cổ tay đối phương.
“Ta?”
“Đúng, ngươi vốn tên gọi là gì?”
Thanh niên giật mình, bật cười.
Họ gì, gọi là gì, chuyện tình đã lâu
như vậy rồi ai mà còn nhớ rõ. . . . . .
Y cười, đây là lần đầu tiên Âu Dương
Quân nhìn thấy y tươi cười, là nụ cười nhẹ nhàng thản nhiên, lại khó có thể
quên được.
“Tạ công tử, ngươi cứ kêu ta Khả
Tình là được rồi.” Thanh niên hạ mi mắt.
Âu Dương Quân mạnh mẽ cầm lấy cánh
tay của y, sau đó chậm rãi buông ra, trong nháy mắt, hắn rất muốn sờ sờ đầu của
thanh niên, nhưng cuối cùng không làm, còn cười nói: “Ngươi sẽ nói cho ta biết.”
Trong giọng nói lại có sự ôn hòa như thường.
Hết chương 1
Post a Comment