Chương
9
Thẳng đến nửa đêm, Âu Dương Quân nằm trên giường mới từ
từ tỉnh lại.
Bên tai vang lên thanh âm bình tĩnh của Tịch Ngung:
“Ngươi tỉnh?”
Tịch Ngung đã yên lặng ngồi gần nửa ngày, y đối với ‘độc
châu đại pháp’ từ trước đến nay chưa có người nào luyện thành công thật sự
không hề nắm chắc, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể ngồi
nhìn hắn.
Y ngoài mặt yên lặng bĩnh tĩnh, nhưng bàn tay ở trong
tay áo lại gắt gao siết chặt, mắt không chớp nhìn nam nhân từ từ tỉnh lại.
Âu Dương Quân khẽ rên một tiếng, đảo mắt nhìn về phía
Tịch Ngung, hỏi: “Tiểu Ngung vẫn ngồi đây với ta sao?”
Tịch Ngung nghe được hai chữ ‘Tiểu Ngung’ từ miệng hắn
phát ra mới thoáng thở ra, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, sau lưng đã thấm
ướt mồ hôi.
“Chịu một chưởng như vậy mà đã hôn mê bất tỉnh, thật
vô dụng!” Tịch Ngung miệng thì chế giễu, người không tự giác đi đến bên giường,
ngồi cạnh nam nhân.
Rốt cuộc có nuốt ám thạch hay không, vì cái gì chịu một
chưởng lại phản ứng lớn như vậy, vì cái gì lúc trước lại sử dụng công phu của Đầu
Đà…….. Toàn bộ những việc này, y cũng
không muốn hỏi lại, chỉ cảm thấy bây giờ cơ thể cực kỳ mệt mỏi.
“Âu Dương Trường Thiên, lão nương buồn ngủ, đừng đụng
ta!” Nói xong liền nằm thẳng xuống giường.
Nam nhân nghiêng người nhìn góc mặt trái của y, bàn
tay đưa qua, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng y.
Tịch Ngung không có tránh né.
Hai người cứ như vậy dính sát vào nhau nằm trên giường.
Thanh âm của nam nhân đột nhiên vang lên: “Tiểu Ngung,
mười năm trước, mẫu thân của ta đột nhiên qua đời, khi đó ta mới mười lăm tuổi.”
Tịch Ngung nghe thấy, nhưng không hé răng, mười năm
trước, y mười sáu tuổi, được Nhị vương gia chuộc thân, tự cho là đã thoát khỏi
bể khổ, cũng không ngờ rằng………..
“Mẫu thân ta tuy rằng ốm yếu, nhưng có luyện qua võ
công, thân thể cũng coi như mạnh khỏe, nhưng thời điểm mẫu thân qua đời, mới có
ba mươi hai tuổi. Còn ta thì chỉ có thể nhẫn nhịn, vì công phu của ta chưa luyện
tới cấp độ cao, có hơi vô ý, nhưng ta cũng đành phải trơ mắt nhìn mẫu thân ra
đi.”
Tịch Ngung nghe xong, khóe miệng thoáng nhếch lên, tay
nắm lấy bàn tay nam nhân đang đặt ở bên hông.
Trách không được tên tiểu tử này có thể ngụy trang giỏi
như vậy, nguyên lai là từ lúc nhỏ đã phải ngụy trang rồi.
Chính mình cũng như vậy, trang mị, trang yêu, ngẫm lại
hai người, cũng thực đáng buồn cười.
Nam nhân nắm lấy tay Tịch Ngung, “Thẳng đến hai năm
trước, võ công của ta đại thành, cái gì cũng đều an bài hảo, làm mưu gia của Âu
Dương gia.”
Đám huynh đệ, thúc bá gì của hắn sợ tất cả đều không
có kết cục tốt.
Tịch Ngung xoay người, chui vào trong lòng ngực của hắn
nói nhỏ: “Hiện tại ngươi có phải cái gì cũng đều an bài hảo hay không, sắp chuẩn
bị làm minh chủ võ lâm xưng bá thiên hạ?”
Nam nhân nâng khuôn mặt Tịch Ngung từ trong lòng ngực
của mình lên, ngón tay tinh tế vẽ theo ngũ quan của y, lông mi, đôi mắt dài nhỏ,
đôi môi hơi mỏng, cái cằm đầy đặn…..
“Không an bài hảo.” Minh chủ là vật hắn đã nắm chắc
trong lòng bàn tay, còn Tiểu Ngung của hắn thì lại không chịu theo sự an bài của
hắn.
Hắn không muốn nhắc lại, cũng không để cho Tịch Ngung
hỏi nữa, đem y áp ở dưới thân, cởi bỏ hết quần áo của y, động tác từ chậm rãi đến
vội vàng, hắn hung hăng vọt vào ‘chỗ kia’, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, mãnh liệt
trừu sáp.
Giống như đây là lần cuối cùng.
Trái tim Tịch Ngung đập nhanh liên tục, theo bản năng
gắt gao ôm lấy nam nhân, dưới thân lại bị kích thích, bắt đầu đáp lại.
Sáng nay có rượu sáng nay túy! *Sáng nay có rượu, sáng nay say: ý chỉ cứ hễ có rượu thì cứ uống, không
quản sáng tối*
Hai người giao hoan suốt đêm, thể lực của Lão yêu như
vậy vẫn bị ‘làm’ đến ngất xỉu, kêu la đến nổi giọng cũng khàn đi, cuối cùng giống
như con mèo nhỏ ngoan ngoãn chui vào trong lòng ngực của nam nhân.
………………
Sáng sớm, nam nhân giống như đang muốn xuống giường, động
tác chưa thực hiện được đã bị Tịch Ngung rên nhẹ một tiếng không chịu thuận
theo, ôm chặt lấy cánh tay của nam nhân.
Không cho luyện công, không cho luyện công!
Cảm thấy hơi thở nam nhân lại gần, khóe miệng Tịch Ngung
mỉm cười, nghĩ thầm rằng tên oan gia này vẫn còn muốn ‘làm’ sao, bây giờ hắn có
muốn gây sức ép thì thân già của y cũng không chịu nổi đâu.
“Lục tử?”
Thanh âm của nam nhân vang lên, nghi hoặc, kinh hỉ,
khiếp đảm……
Lục tử?
Trong đầu Tịch Ngung trống rỗng.
Chỉ có duy nhất Đầu Đà mới gọi y là Lục tử!
Người kia thật sự đã nuốt khối ám thạch!
Y mạnh mẽ tránh khỏi cánh tay của nam nhân, từ trên
giường nhảy xuống, lấy chăn bọc lại thân thể trần trụi của mình. Hung hăng cắn
môi, tái mở to mắt nhìn kĩ.
“Lục tử, thật là ngươi!”
Vẫn là vẻ mặt của Âu Dương Trường Thiên, vẻ mặt lại
không nói ra sự khoa trương, miệng mở thật to.
“Ta như thế nào lại không chết, thế nhưng còn có thể
nhìn thấy ngươi, ta thậm chí không ngờ rằng ngươi, ngươi còn nằm trong lòng ngực
ta….” Nam nhân nói năng lộn xộn, sau đó khuôn mặt mãnh liệt đỏ bừng không thể
nói tiếp.
Tịch Ngung kinh ngạc nhìn vẻ mặt của hắn.
“Đây vẫn là ta sao, ta không xấu, ta không xấu! Lục tử!
Ngươi nhìn khuôn mặt của ta xem có phải không còn giống như trước không, còn có
cánh tay này, chân này…….”
Nam nhân vương cánh tay, lại đem cái đầu hướng qua để
cho Lão yêu xem, một bên trình ra một bên còn vuốt thân mình kiện mỹ của chính
mình, vuốt mặt mình, mừng rỡ như điên.
“Chớ có sờ…..”
Tịch Ngung nhẹ nhàng nói.
Chớ có sờ ‘hắn’.
Nam nhân tựa hồ không nghe thấy, một mạch vui sướng,
giọng nói cũng trở nên vang dội hứng khởi: “Lục tử, ngươi thực sự có biện pháp,
ngươi thật sự có biện pháp, biện pháp này chắc chắn là do ngươi nghĩ ra………”
Nam nhân ngẩng đầu nhìn y, hai mắt si mê: “Lục tử,
ngươi vẫn đẹp như trước, thật sự nhìn rất hảo!”
Bàn tay Tịch Ngung hung hăng bóp lấy ngực của chính
mình, khớp hàm siết chặt.
Rồi tự dưng lại cảm thấy buồn cười.
Âu Dương Trường Thiên, ngươi xem ngươi kìa, nguyên lai
ngươi có thể thẹn thùng đến đỏ mặt.
Còn có thể cười như vậy, cười đến rạng rỡ.
Cười đến ngu si ……..
Nhưng đây là ngươi sao, ngươi đã đi nơi nào?
Móng tay y gần như sắp đâm thủng làn da.
Nhìn thấy thân hình nam nhân đang hoa tay múa chân vui
sướng, đột nhiên giống như bị điên mắng to: “Lão nương bảo ngươi đừng có sờ ‘hắn’! Ngươi không nghe thấy sao!” Thế
nhưng nói xong nước mắt lại ào ạt tuôn ra.
Y không muốn người khác nhìn thấy nước mắt của y, y
cũng không để ý đến nam nhân có điểm lo sợ, cuốn chăn, nhanh nhẹn nhặt lấy quần
áo của nam nhân trên mặt đất, tính thêm cả nam nhân, cùng nhau ném ra khỏi
phòng, rồi đem cửa dùng sức đóng chặt lại.
“Lục tử!”
“Lục tử!”
“Ngươi mở cửa a!”
“Câm miệng, ngươi cút đi cho lão nương!” Tịch Ngung la
lớn, dùng tiếng nói bất nam bất nữ mà kêu lên.
Nước mắt tuôn ra.
Chẳng lẽ hôm qua thế nhưng thật sự là lần cuối cùng?
Y vô lực ngồi xuống, hai cánh tay ôm lấy chính mình, mắt
không biết nhìn về phương nào, kinh ngạc không nói nên lời.
Thanh âm ngoài cửa không ngừng ồn ào, tựa hồ như mấy
ma tướng cũng vây lại đây xem náo nhiệt.
Lão yêu yên lặng đứng lên, đem quần áo nhất kiện nhất
kiện mặc vào.
Ở chậu đồng đựng nước, lẳng lặng rửa mặt, rồi cầm hộp
phấn tinh tế trang điểm, thẳng đến khi trong chiếc gương đồng phản chiếu gương
mặt diêm dúa của Thân lão yêu mới dừng lại.
Y hướng gương nở nụ cười.
Mị hoặc lan tràn.
Y đứng lên, đem cửa phòng mở ra, ngoài cửa nam nhân đã
mặc quần áo đang cùng mấy ma tướng không biết nói cái gì, thấy y đi ra, nam
nhân thật cẩn thận bước đến: “Lục tử, ngươi không còn tức giận?”
Lão yêu thoáng nhìn mắt về chúng ma tướng: “Các ngươi ồn
ào cái gì, lão nương cao hứng còn không kịp, Đầu Đà đã trở lại.”
Lại hướng nam nhân ngu si kia nói: “Quỷ xấu xí, chúc mừng
ngươi trở về!” Tuy là nói với nam nhân, nhưng đôi mắt lại nhìn qua nơi khác.
Chúng ma tướng trong lòng vốn nghi ngờ, việc này muốn
tin cũng không thể không tin.
Đầu Đà mặc dù xấu nhưng nhân duyên lại hảo, mấy ma tướng
bu xung quanh hắn: “Đầu Đà đại nạn không chết a, ngươi không biết Lão yêu để
cho ngươi cửu tử nhất sinh, đã dùng ‘độc châu đại pháp’ a!”
“Chúng ta nghĩ hắn đi tìm tình nhân mới, nguyên lai là
tìm cho ngươi một cái thân thể mới a!”
“Ngươi thật có
diễm phúc nha!”
Nam nhân xua tay: “Đừng, đừng, đừng có nói lung tung”!
Nói xong còn cẩn thận nhìn Lão yêu mặt không chút thay đổi đứng kế bên.
Chúng ma tướng cười vang.
Lão yêu không nói một lời, mang theo kiếm đi ra khỏi cửa.
“Mau đuổi theo a! Ngươi còn chờ cái gì nữa!” Chu lão
thập đốc thúc.
Nam nhân vẫn đứng ở nơi đó, vẻ mặt trở nên có chút cổ
quái.
Tịch Ngung khinh công tuyệt thế, rút kiếm bay thật
nhanh, cũng không biết đã chạy bao lâu, thẳng đến khi mệt mỏi mới dựa vào thân
cây ngồi xuống.
Tốt lắm, trên đời này y không còn nợ bất kỳ kẻ nào nữa.
Đầu Đà, ta không còn nợ ngươi.
Kỳ thật Đầu Đà đối với y hảo, y như thế nào lại không
biết.
Nhưng mà, không vui chính là không vui.
Đầu Đà có thể là ca ca của y, là thân nhân của y,
nhưng tuyệt đối không thể là tình nhân.
Âu Dương Trường Thiên, là ngươi tự tìm lấy, ngươi chớ
có trách ta.
Lão yêu hung hăng cầm thanh kiếm trong tay cắm phập xuống
đất.
Từ nay về sao, thiên hạ to lớn, có thể nước chảy bèo
trôi, không còn vướng bận gì nữa.
Y đứng lên, đúng vậy, không còn vướng bận.
Không còn hắn cứ như ‘âm hồn không tiêu tan’ bám theo
y, đi đến đâu cũng bị hắn biết rõ hành tung.
Nhưng vì cái gì tâm lại đau như vậy….
Lúc này, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng động, có
người!
Tịch Ngung rút kiếm ra, quay đầu lại, dĩ nhiên là người
nọ, Âu Dương Trường Thiên! Không, là Đầu Đà!
Hắn như thế nào có thể tìm tới nơi này, khinh công của
Đầu Đà căn bản không địch lại y.
Nam nhân cách y mấy trượng liền dừng lại, bình tĩnh
nhìn thẳng vào y, bỗng dưng cười, hai mắt loan loan, tươi cười cực kỳ hiền
lành: “Tiểu Ngung!”
Tịch Ngung ngây người, như thế nào có thể. Không phải
là nằm mơ đi!
Nam nhân này chính là Âu Dương Trường Thiên!
Lại khó có thể ức chế được cảm giác mừng rỡ như điên,
y hướng về phía nam nhân đấm mấy cái: “Ngươi, ngươi gạt ta, ngươi không được
phép gạt ta! Ngươi thế nhưng đã gạt ta, ngươi không nuốt ám thạch……..”
Nam nhân bất đắc dĩ nắm lấy tay chân đang nổi loạn của
y, ôm y vào trong lòng ngực, trầm giọng nói: “Tiểu Ngung, ta đã nuốt ám thạch.”
Tịch Ngung yên tĩnh, lặng yên nhìn về phía hắn.
“Ta không biết chính mình còn có thể ngu ngốc bao lâu
nữa, thời điểm ta tỉnh dậy, có thể đã chạy đi tìm ngươi, bất quá Đầu Đà kia tìm
không thấy ngươi.” Chỉ có ta – Âu Dương Trường Thiên – mới có thể làm ‘âm hồn
không tiêu tan’ của ngươi.
“Ngươi -----” Tịch Ngung gắt gao nắm lấy tay nam nhân,
sợ ngay sau đó lại không còn nhìn thấy hắn, “Ngươi như thế nào biết đó là Đầu
Đà………. Ngươi …….”
Nam nhân cười: “Ta đương nhiên biết, Tiểu Ngung, ta
còn biết ‘độc châu đại pháp’ có môn pháp, nếu người luyện ám thạch không muốn
làm cho ám thạch sống lại nữa, có thể vận công hủy diệt nó, cho dù ta có nuốt
vào rồi thì ngươi cũng có thể làm cho ta trở về.”
Hắn biết, tất cả đều biết.
Tịch Ngung lo sợ không yên, lui về sau từng bước.
Y phải đem Đầu Đà vất vả mới sống lại tái bỏ sao?
“Ngươi muốn ta trở về, không phải sao?” Ánh mắt nam
nhân ám quang chìm nổi, nhẹ nhàng hỏi.
“Đừng ép ta.” Thanh âm trở nên sắc nhọn, “Đừng ép ta!”
Ta như thế nào có thể không ép ngươi.
Âu Dương Quân nhìn nét mặt tiều tụy của Tịch Ngung,
trong lòng đau xót, nhưng kia chính là Đầu Đà, là người muốn thân cận Tiểu
Ngung của hắn, cho dù là một chút, cũng không được, nhất định phải loại trừ.
Phải làm cho Đầu Đà hoàn toàn biến mất.
Tiểu Ngung chỉ được phép có một người duy nhất là Âu
Dương Trường Thiên.
“Tiểu Ngung, hắn vốn đã chết rồi.”
“Ngươi đừng nói, ngươi đừng nói……..” Tịch Ngung giống
như đột nhiên mất hết trọng lượng, chậm rãi ngồi xuống, khuôn mặt trang điểm
không nhìn rõ sắc thái, nhưng ánh mắt lại bất lực cuồng loạn, dần dần trở nên
cô đơn, mê mang.
Y nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Ta không còn cách nào khác,
không còn cách nào khác.”
Âu Dương Quân mím chặt môi, cũng ngồi xổm xuống, đem
Lão yêu yếu ớt ôm vào trong lòng ngực.
Ánh mắt kia, cùng ánh mắt khi lần đầu gặp nhau giống y
như đúc.
Nội tâm hắn vừa nhộn nhạo rồi lại vừa chua xót, gắt
gao ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé yếu ớt vào trong lòng ngực.
Hắn không nói thêm lời nào nữa, hắn nhớ đến lần kia,
dưới ánh trăng sáng trong đình viện, người thanh niên áo trắng trầm mặc đứng
nơi đó.
Nhưng hắn có trí nhớ của Đầu Đà, càng hiểu được Đầu Đà
đối với Lão yêu là loại tình cảm gì.
Quá khứ trôi qua rồi không ai có thể thay đổi nó,
nhưng tương lai hắn nhất định phải nắm chắc trong tay, cho dù có rơi vào vạn kiếp
bất phục, Âu Dương Trường Thiên cũng quyết tâm để cho Tiểu Ngung hiểu được-------
Tương lai Thân Tịch Ngung chỉ có một mình hắn - Âu
Dương Quân.
Hắn phải quyết đoán.
Hai người cứ ôm lấy nhau như vậy, bỗng nhiên Tịch
Ngung nhẹ nhàng nói: “Ta muốn ăn cá.”
Nam nhân biết khinh công của y cao siêu, nhưng vẫn bế
y lên, đi tìm con sông gần nhất, rồi buông y xuống, chính mình cởi quần áo nhảy
vào trong nước.
Tịch Ngung vóc nước, đem tất cả son phấn trên mặt tẩy
trừ.
Hương cá nướng thơm ngào ngạt, sau một lúc, Tịch Ngung
giống như lang thôn hổ yết *ăn như hổ
đói, ăn ngấu nghiến*, ăn được vài con, ngẩng đầu nói với nam nhân: “Ta còn
muốn.”
Âu Dương Quân lại nhảy vào nước lần nữa, bắt thêm mấy
con cá, tái nướng.
“Hảo hảo ăn.” Tịch Ngung nhẹ giọng nói, “Ta còn muốn.”
“Đừng ăn nữa, về sau sẽ tiếp tục nướng cho ngươi ăn.”
Ăn no đến nấc cục.
Nam nhân trong lòng buông tiếng thở dài, Tiểu Ngung của
hắn thật sự rất giống tiểu hài tử.
Bỗng dưng Tịch Ngung ngẩng đầu, oán hận nhìn thẳng nam
nhân, sau một hồi lâu mới biểu môi, hạ thấp đầu.
Về sau còn có thể được ăn cá Âu Dương Trường Thiên nướng
sao?
“Vậy ngươi nói chuyện với ta.”
Âu Dương đương gia cười cười ngồi xuống.
Hai người ngồi kế nhau, câu được câu không trò chuyện
------
Thích ăn cái gì, uống cái gì, từng uống qua rượu gì,
đã đi qua nơi nào, giết qua người nào, dùng qua binh khí gì, có thể đánh đàn
hay không, có thượng qua nữ nhân chưa, lần đầu tiên tính sự là khi nào, lần đầu
tiên đánh nhau là lúc nào…….
Cũng không biết đã nói bao lâu, đột nhiên Tịch Ngung
kêu lên một tiếng: “Trường Thiên.”
Âu Dương Quân nhìn về phía y, đây chính là lần đầu
tiên Tiểu Ngung của hắn chủ động gọi hắn, không phải là gọi do bị ép buộc trong
lúc làm ‘chuyện kia’.
Tịch Ngung nhìn về phía không trung, mỉm cười nói: “Ta
muốn rời khỏi trung thổ, đi ra ngoại thành bắt đầu lại một lần nữa.”
Âu Dương Quân nhìn người thanh niên hai mươi bảy hai
mươi tám tuổi mà hắn yêu say đắm này, khi kể ra nguyện vọng vẫn mang vẻ mặt hồn
nhiên, trong lòng đột nhiên dâng lên rất nhiều nhu tình, hắn nhẹ nhàng vuốt ve
hai má của y.
Tịch Ngung quay đầu lại nhìn hắn, hai mắt dài nhỏ chợt
lóe sự hối hận.
Nam nhân rất muốn nói: “Hảo, ta sẽ cùng ngươi.” Nhưng
mà, hắn phải thống nhất bạch đạo, hắn phải lập nên một võ lâm mới, hắn cũng muốn
Tiểu Ngung ở cùng với hắn.
Nam nhân chần chờ một chút, vừa định mở miệng, lại bị
đối phương che lại.
Tịch Ngung cười nhẹ lắc đầu, không nói nữa, lẳng lặng
tựa vào vai nam nhân, nhắm mắt, tựa hồ như đang ngủ.
Y trong lòng thở dài, Âu Dương Trường Thiên dù sao
cũng là Âu Dương Trường Thiên, vẫn có dã tâm bừng bừng, một lòng muốn đi tranh
danh đoạt lợi….. Nhưng cuối cùng hắn cũng không lừa y, bởi vì y luôn luôn chán
ghét những người nào lừa dối y.
Kỳ thật, cho dù hắn có đáp ứng nguyện vọng của y, thì
cũng không có cơ hội thực hiện được.
Này có lẽ là khoảng thời gian cuối cùng của hai người.
Âu Dương Quân nhìn thấy Tịch Ngung rất lạnh nhạt,
trong lòng có chút hốt hoảng, hắn cầm lấy tay y: “Tiểu Ngung, chúng ta còn rất
nhiều năm nữa, có thể từng chút từng chút làm những việc ngươi muốn làm.”
Ân, cho dù không có cơ hội xảy ra, nhưng nghe được những
lời như vậy, vẫn cảm thấy tốt lắm.
Tịch Ngung cười đến tươi sáng.
Nam nhân nhìn nụ cười kia, chỉ cảm thấy đây là nụ cười
đẹp nhất trong thiên hạ, hắn kinh ngạc đến ngẩn người, hắn biết đây là lần đầu
tiên Tiểu Ngung của hắn cười thật sự.
Về sau nhất định phải làm cho ngươi cứ cười như vậy,
chắc chắn.
Hắn nhẹ nhàng cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn vào đôi
môi y, tựa hồ như muốn đem nụ cười này thu vào trong lòng ngực.
Tịch Ngung không mở mắt, cứ như vậy mà tựa vào vai nam
nhân, gắt gao cầm lấy bàn tay của đối phương.
Có lẽ đã hạ được quyết tâm, y cảm thấy trong lòng mình
từ trước đến nay chưa có được bình tĩnh như lúc này.
Được rồi.
Buông cả hai tay, thật sự là chuyện rất tốt.
Tịch Ngung không biết chính mình đã ngủ vào lúc nào,
thời điểm tỉnh dậy trời đã tối đen, y ngửi được mùi hương của món chân dê nướng,
rất quen thuộc.
Chân dê nướng, là món tủ của Đầu Đà.
Chỉ là không biết ở nơi này làm sao lại tìm được dê?
Y mở mắt ra,
nam nhân đang bối rối nhìn y, cách xa một trượng, ngay cả một bước cũng không
dám tới gần.
Tịch Ngung không có trang điểm, nhưng y cũng không
nghĩ sẽ trang điểm.
Y dùng thanh âm bình thường nói: “Quỷ xấu xí, chúng ta
ăn chân dê.”
“Hảo, Lục tử, cho ngươi cho ngươi.” Nam nhân cầm cái
chân dê được nướng chín vàng hoàn hảo, ân cần đưa cho Lão yêu.
Lão yêu từng ngụm từng ngụm ăn.
Nam nhân căn bản không có ăn, ánh mắt cứ chăm chú nhìn
y.
“Trên mặt ta có dính cái gì sao, mau ăn!”
Nam nhân lập tức cúi đầu, cầm chân dê loạn cắn một mạch.
Tịch Ngung nhìn thấy động tác thô lỗ của nam nhân,
nghĩ thầm rằng nếu Âu Dương Trường Thiên nhìn thấy được bộ dạng này của hắn, sợ
hắn sẽ tức đến chết.
“Kỳ thật, kỳ thật, Lục tử, ngươi như vậy đẹp hơn.” Nam
nhân không hề dài dòng mà nói thẳng.
“Ân.”
“Lục tử, ngươi không hóa trang?”
“Ân.”
“Lục tử, bọn họ có nói, thân thể này của ta chính là của
Âu Dương đương gia.”
“Ân.”
“Hắn không phải là đồ vật này nọ, còn ngươi cũng không
phải chán ghét hắn sao?” Bằng không lão lục vì cái gì vẫn không nguyện ý tiếp cận
hắn, hắn nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể nghĩ đến nguyên nhân này.
“A?” Lão yêu nhìn hắn một cái, bật cười, “Ta chán ghét
hay không là chuyện của ta, ngươi hỏi làm cái gì?”
Nam nhân lúng ta lúng túng, hắn chính là đang chờ sự mắng
chửi của lão yêu, lúc này mặt đỏ bừng lên, thật vất vả nói: “Lục tử, nếu ngươi
chán ghét người này, ta sẽ không cần thân thể này.”
“Ngươi thúi lắm!” Lão yêu nhảy dựng lên, “Lão nương
tân tân khổ khổ giúp ngươi sống lại, ngươi còn ngại cái này ngại cái kia, ngươi
chán sống rồi có phải hay không, muốn chết a, rất dễ dàng!” Mắng xong, chân dê
cũng không ăn nữa, xoay người bước đi.
“Lục tử, ta không có ý này, ta không phải a!” Nam nhân
đi theo phía sau Lão yêu, nhưng khinh công của Lão yêu hắn không cản nổi, chỉ
có thể ở phía sau ra sức kêu lên, “Chờ ta!”
Lão yêu đứng ở giữa đường, lạnh lùng nói: “Quỷ xấu xí,
ngươi hảo hảo sống cho ta, đừng uổng phí công sức của ta.”
“Kia nhất định.” Nam nhân gật đầu như mổ thóc.
Hai người đi chậm lại, qua một khắc sau, nam nhân lại
lắp bắp hỏi: “Lục tử, ngươi có chê ta xấu không?”
“Để làm gì?”
Đột nhiên nam nhân đi nhanh tới trước hai bước, thở hổn
hển, khẩn trương đến độ cổ cũng ửng hồng, thô giọng nói: “Lục tử, ta, ta thích
ngươi, thật sự thích ngươi, vẫn, vẫn rất thích, trước kia ta, ta khó coi,
ta…….hiện tại ta, ta……..”
Lão yêu dừng lại, nhìn thấy khuôn mặt vốn chưa bao giờ
khẩn trương kia, trong lòng cũng không biết nảy sinh tư vị gì.
Y cúi đầu cười.
Thời điểm người nọ nói thích mình chính là bộ dáng như
thế nào?
Hắn nói, “Tiểu Ngung, ngươi nếu đã nói cho ta biết tên
rồi, thì hiện tại ta liền nói cho ngươi biết, ta thích ngươi!”
Ngay cả tỏ tình, cũng phải có điều kiện, bắt buộc người
khác nói tên cho hắn biết, hắn mới nguyện ý nói.
Y ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân đang khẩn trương,
buông tiếng thở dài: “Đầu Đà, ta sao không biết, ngươi xấu hay không xấu đối với
ta không có quan hệ.”
“Ngươi có tức giận không?”
Lão yêu lắc đầu.
Nam nhân tựa hồ rất cao hứng, “Vậy là tốt rồi, vậy là
tốt rồi, ta chỉ sợ ngươi sinh khí.”
Tịch Ngung nhẹ nhàng nói: “Mười năm trước là ngươi
cùng Hạo Thiên đại ca đã cứu ta, bằng không Khả Tình năm đó sợ là cho dù muốn
chết cũng chết không xong.”
Sắc mặt nam nhân trở nên cứng ngắt, tay chân luống cuống.
Trong trí nhớ của hắn, lão lục chưa bao giờ đề cập đến
những chuyện đã xảy ra, cái tên “Khả Tình” này lại rất kiêng kị, không cho phép
bất cứ kẻ nào nhắc tới, vậy mà tại sao lúc này y lại như vậy.
“Ngươi vẫn luôn chiếu cố ta, cho dù tính tình ta không
tốt, đối với ngươi lúc nào cũng không hảo, vậy mà chuyện gì ngươi cũng đều làm
cho ta, trúng độc cũng chạy tới cứu ta, thật sự, đời này cha nương ta cũng chưa
từng đối với ta tốt như vậy.”
Nam nhân ôm đồm nắm lấy tay y, lại bị Tịch Ngung giãy
ra,
Hắn tuy ngượng ngùng, nhưng vẫn xoa xoa tay nói: “Lục
tử, ngươi rất tốt với ta, ngươi bảo ta là quỷ xấu xí, nhưng không hề sợ ta……”
Lão yêu nhìn hắn một lúc, đột nhiên đứng lên, cười ra
tiếng: “Ngươi xem chúng ta như huynh đệ, rõ ràng ngươi đang rất vui, lời nói ra
như vậy nghe thật thương cảm.”
Nam nhân ngơ ngác nhìn y,
Y nghiêm túc nói: “Đầu Đà, ngươi nhất định phải hảo hảo
sống a, ngươi xem ngươi đời này, hoặc là báo thù, hoặc là đi theo Thân lão lục
ta phiêu bạt, nhưng cái gì cũng không được làm, ngươi phải hảo hảo cưới một người
vợ, sinh ra một đống tiểu Đầu Đà, phải nối dõi tông đường!”
Nam nhân vừa muốn mở miệng, lại bị Lão yêu ngăn cản.
“Ngươi đừng nói chuyện, ta biết, ngươi chưa hoàn toàn
chiếm được thân thể này, ngày mai ta sẽ vận công cho ngươi, làm cho ngươi sống
vĩnh viễn.”
Nói xong cũng không quay đầu lại, rời đi.
Nam nhân đứng nơi đó, không nhúc nhích.
Y đột nhiên đưa tay lau đôi mắt.
Trở lại nông trang, lão yêu dĩ nhiên đóng chặt cửa
phòng, mấy ma tướng vây quanh nam nhân ồn ào: “Ta nói Đầu Đà a, tại sao nhìn
ngươi không cao hứng, người nhiều……. năm như vậy rồi vẫn còn ‘bạch thủ’ a!”
Lão tam mê đắm nói: “Tiểu tử ngươi thật có diễm phúc,
nói cho mấy ca ca nghe xem nào, tư vị lão lục như thế nào?”
“Nói bậy bạ gì đó!” Nắm tay Đầu Đà đánh qua.
“Ngươi thực không hiểu, hai người các ngươi ‘làm’ ầm ĩ
trong phòng làm cho bọn ta ở ngoài nghe đến đỏ mặt, chúng ta nói cũng nói không
được a!”
Chu lão thập nhìn thần tình Đầu Đà đang đỏ lên, tựa hồ
thấy không thích hợp, vội vàng kéo tay lão tam.
“Người ‘làm’ cũng không phải ta.” Nam nhân thô thanh
nói.
Mấy ma tướng có chút xấu hổ, bất quá Chu lão thập vẫn
là người đứng ra hòa giải: “Lão lục còn không phải vì muốn làm cho ngươi sống lại
sao, ngươi cũng biết Lão yêu hắn…..”
Nam nhân không thèm để ý, đi thẳng ra bên ngoài, một
mình yên lặng ngồi xuống, không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì.
Mấy ma tướng đợi trong chốc lát cảm thấy không thú vị,
đều tự tản đi.
Buổi trưa ngày thứ hai, Lão yêu giúp Đầu Đà vận công,
để cho hắn hoàn toàn sống lại, mấy ma tướng xung phong nhận làm hộ pháp, lại bị
Lão yêu cự tuyệt.
Trong phòng, hai người chưa ai mở miệng nói câu nào,
Lão yêu giơ chưởng, để ở đan điền của nam nhân, lại chậm chạp không phát công.
Y nhắm hai mắt lại, trong lòng nói, “Âu Dương Trường
Thiên, Âu Dương Trường Thiên, ngươi chờ, ngươi chờ. Ta thiếu ngươi một mệnh, ta
sẽ cùng đi với ngươi. Thân Tịch Ngung sẽ không phụ ngươi!”
Y vốn đã kiên quyết, chủ ý đã định, liền bắt đầu vận
công, không ngờ nam nhân bất ngờ tránh khỏi bàn tay y.
Tịch Ngung kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Nam nhân cộc lốc xoay người, mở miệng nói: “Lục tử,
ngươi hôn ta một chút được không, chỉ một chút thôi.”
“Khi vận công, ngươi nên câm miệng lại!” Tịch Ngung
không kiên nhẫn đáp.
Nam nhân một phen cầm lấy tay y, Tịch Ngung giãy ra lại
bị nắm thật chặt, sau đó cũng thuận theo hắn, chính là lạnh lùng hỏi: “Ngươi muốn
làm cái gì?”
Ánh mắt nam nhân hồng hồng.
Cơ hồ là khóc âm: “Ta đã có bộ dạng giống hắn, ngươi vẫn
là thích hắn, ngươi thích người tên Âu Dương Quân kia, có phải hay không, có phải
hay không?”
Tịch Ngung hung hăng cắn răng, mặt không chút thay đổi.
“Ta giúp ngươi vận công, đừng vô nghĩa.” Tiếng nói phá
lệ bình tĩnh.
Nam nhân cũng bình tĩnh trở lại, đưa tay lau đi đôi mắt.
“Lục tử, kỳ thật từ khi ta sống lại liền cảm thấy
không thích hợp, ngươi cùng người kia…… Ta cùng hắn có bộ dạng giống nhau,
ngươi…..Ta biết ngươi không thích ta.”
Tịch Ngung mím môi.
“Ta còn nhớ ngươi lúc trước rất ghét cái tên kia.”
“Ta vẫn tự nói với mình rằng, cho dù ngươi thích hắn,
nhưng về sau ta sẽ đối với ngươi rất tốt, so với hắn đối với ngươi sẽ tốt hơn một
trăm lần, một ngàn lần.”
“Ngày hôm qua ngươi nói ta phải hảo hảo mà sống, ta đột
nhiên nghĩ đến, trước kia đại tẩu từng nói với ta, tính tình lão lục rất kiên
quyết, một khi đã muốn thì không ai có thể thay đổi được.”
Hắn nhìn về phía Tịch Ngung, hỏi: “Ngươi giúp ta vận
công, người nọ sẽ không bao giờ trở lại nữa, có phải…….. Có phải ngươi cũng
không còn sống nữa không?”
Trên mặt Lão yêu có chút bất đắc dĩ, vẫn bật cười nói:
“Quỷ xấu xí, ngươi suy nghĩ quá nhiều, nhanh lên, ta giúp ngươi vận công.” Lại
bị nam nhân một phen đẩy ra.
Hắn đứng lên, đột nhiên nhìn Lão yêu nhếch miệng cười:
“Đầu Đà ta đã sớm buôn bán có lời, cả đời giết rất nhiều người rồi bị cừu nhân
giết lại, còn có thể tỉnh dậy lần nữa để gặp ngươi, còn có thể sống trong một
thân hình tốt như vậy đến hai ngày, thực buôn bán có lời.”
Không chờ Lão yêu phản ứng, hắn đột nhiên đánh một chưởng
vào đan điền của chính mình, ‘rầm’ một tiếng ngã xuống đất, lại đánh thêm một
chưởng nữa.
Tịch Ngung quỳ xuống.
Thất thanh hô: “Đầu Đà-----”
Thanh âm của Đầu Đà trở nên mỏng manh: “Kỳ thật, trước
kia ngươi nhìn lén độc châu đại pháp, ta cũng nhìn đến……… Cho nên ta biết, ám
thạch không muốn sống, ngươi cũng cứu không được.”
“Nhĩ hảo cùng người nọ đi, ta, ta cảm thấy được hắn………..Bọn
bạch đạo cũng có người tốt, nam nhân của Tiểu Liễu cũng vậy…………..”
“Lục Tử……”
Thanh âm gần như hấp hối, Tịch Ngung phải đưa tai sát
vào miệng hắn mới nghe được.
“Ta thực xin lỗi ngươi, ta không xứng, mười năm trước,
ngươi giết Vương gia, chúng ta đã sớm ở đó……… Ta không cứu ngươi…… Ta thực xin
lỗi ngươi……. Hắn nói, hắn nói, nếu đổi lại là hắn, nhất định hắn sẽ đi……… nhất
định sẽ đi…….”
Hắn?
Hắn là ai vậy?
Lão yêu hỏi hắn: “Hắn là ai vậy?”
Đầu Đà nhìn y, nhưng cũng không nói lời nào, chậm rãi
nhắm mắt.
Hết
chương 9
Post a Comment