THANH THANH ĐIỀN VIÊN HƯƠNG
Tác giả: Nhất Điền Trùng
Editor: Asia Moon
Chương 15: Cứu người
Phương Diệp
đi qua, nắm lấy cánh tay của Đậu Đậu, Đậu Đậu thực nhỏ bé, gầy gò, tóc tai rối
bù, bàn tay nhỏ bé cũng dính đầy vết bẩn đen xì. Phương Diệp nhớ đến ngày thường
Lí lão gia phải làm xa phu trong thôn, mỗi ngày kiếm được mấy văn tiền giúp hai
ông cháu sống qua ngày, Lí lão gia tuổi đã lớn, lại phải bận rộn đánh xe kiếm sống,
rất khó chăm sóc cho Đậu Đậu. Đậu Đậu cúi đầu, co rúm người lại từ chối, Phương
Diệp đành phải dịu dàng nói: “Đậu Đậu, muốn cùng với Phương Diệp ca ca vào núi
không?”
Lí Đậu Đậu
không nói chuyện. Lí Nhị nhìn thấy cái bộ dáng kia của Đậu Đậu, còn nói thêm: “Lí
Đậu Đậu, chẳng lẽ ngươi bị câm điếc?”
Phương Diệp
đang nắm lấy cánh tay của Đậu Đậu, có thể cảm giác rõ sau khi Đậu Đậu nghe xong
liền cứng người lại, Phương Diệp căm tức trừng Lí Nhị, “Lí Nhị, ngươi bớt nhiều
chuyện đi một chút được không?”
“Lí Nhị ca
ca, ngươi không cần xấu tính như vậy nha.” Phương Lâm cũng góp lời, chạy tới,
cùng ca ca giữ chặt cánh tay của Đậu Đậu, “Đậu Đậu, ta tên là Phương Lâm, chúng
ta cùng nhau vào núi đi.”
Lí Đậu Đậu
nhìn thấy người tới kéo tay nó niên kỷ cũng xấp xỉ cỡ nó, ngẩng đầu liền nhìn
thấy đứa nhỏ xinh đẹp đang cười với nó, nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy nam hài
cũng đang nắm lấy tay nó, trong mắt đầy ý cười hiền từ, Lí Đậu Đậu lại vội vàng
cúi đầu. Rất nhiều năm về sau, nó mới biết được, đó gọi là ôn nhu.
“Được rồi, nếu
ngươi không nói lời nào chính là đồng ý, Tiểu Lâm, chúng ta đi thôi.” Phương Diệp
thấy Lí Đậu Đậu ngẩng đầu nhìn bọn họ một chút rồi lại nhanh chóng cúi đầu,
cũng không nói gì nữa, liền ra quyết định.
Tay Lí Đậu Đậu
được Phương Diệp nắm, theo cước bộ của hắn mà đi, bọn họ không biết nó là quái
vật sao?
“Đậu Đậu, ông
nội của ngươi có biết ngươi vào núi một mình không? Ông yên tâm để ngươi đi một
mình sao?” Phương Diệp vừa đi vừa hỏi.
Lí Đậu Đậu
nghe thấy Phương Diệp đang hỏi nó, lại ngẩng đầu nhìn Phương Diệp một cái, sau
đó mới lắp bắp mở miệng, “Ông nội, bệnh, Đậu Đậu, tìm dược. Thầy thuốc, kia……”
Nói xong dùng tay nhỏ bé chỉ vào thầy Lí đang đi đằng trước, nó ngày thường rất
ít khi nói chuyện, cho nên khi nói không được lưu loát.
Phương Diệp
nghe giọng nói non nớt đó lại nhíu mày, Lí lão nhân bị bệnh? Đậu Đậu là muốn đi
theo thầy Lí để tìm thảo dược, nhưng mà chỉ đi theo sau lưng thì làm sao tìm được
thảo dược đúng để chữa trị, tại sao không kêu thầy Lí đi xem bệnh.
“ Đậu Đậu, tại
sao không kêu thầy Lí tới xem bệnh cho ông nội?” Phương Lâm đi bên cạnh hỏi.
Lí Đậu Đậu
nghĩ nghĩ rồi nói: “Không ai, Đậu Đậu, không dám.”
“Phương Diệp,
Phương Lâm, các ngươi đừng tò mò nữa, nhà bọn họ chỉ có hai người là Lí lão gia
và Đậu Đậu, Lí lão gia bị bệnh, trong nhà không có ai, mà láng giềng vì Lí Đậu
Đậu là yêu quái nên cũng không có ai qua nhà bọn họ chơi, làm sao biết Lí lão
gia bị bệnh a.” Lí Nhị nói.
Lí Đậu Đậu
nghe xong lời Lí Nhị nói, hai con mắt ửng đỏ, khổ sở nhỏ giọng giải thích: “Đậu
Đậu, không, là, quái vật.”
“Đậu Đậu
không phải quái vật.” Phương Diệp ngồi xổm xuống, giúp Lí Đậu Đậu lau nước mắt,
Lí Đậu Đậu có một đôi mắt rất đẹp, đồng tử đen bóng lại lớn, vừa khóc hai mắt
thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp, làm cho người ta cũng cảm thấy thương tâm, cả
khuôn mặt nhỏ nhắn lại rất bẩn, khó nhìn ra nguyên dạng. “Đậu Đậu, chúng ta hiện
tại mời thầy Lí đến nhìn ông nội ngươi một cái xem sao, được không?”
Hai mắt Lí Đậu
Đậu hiện lên một tia không thể tin, “Thật, thật sự?”
“Thật sự. Tiểu
Lâm, đi lên phía trước gọi thầy Lí, nói mời thầy Lí đến xem bệnh cho Lí lão
gia.” Phương Diệp đáp ứng với Đậu Đậu, quay đầu sai Phương Lâm đi gọi thầy Lí.
“Phương Diệp,
không được, hiện tại không phải muốn vào núi sao?” Lí Nhị vừa nghe thấy thế đã
phàn nàn.
“Vào núi hằng
năm đều có cơ hơi. Hiện tại Lí lão gia đang bị bệnh nằm ở nhà không có ai biết.”
Phương Diệp nhìn Lí Nhị nói, “Ta đã đáp ứng Lí lão gia, cho nên phải đi tới nhà
ông. Ngươi cũng không thể khiến ta đổi ý.”
“Nhưng, phu tử
đã nói qua, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.” Lí Nhị nghĩ nghĩ rồi nói.
“Ca ca, thầy
Lí nói đưa một lượng bạc, hắn mới đi xem bệnh cho Lí lão gia.” Phương Lâm chạy
về nói lại.
“Lí thầy thuốc
này muốn ăn cướp a!” Lí Nhị vừa nghe liền trừng mắt, Phương Diệp trấn an nói, “Quên
đi, trước mời hắn đến nhà của Đậu Đậu, đến lúc đó nói sau.”
Phương Lâm thấy
ca ca đồng ý, lại chạy đến kêu thầy Lí. Lí Đậu Đậu nghe Phương Diệp nói xong,
liền nắm chặt tay Phương Diệp. Phương Diệp nhờ Lí Nhị gọi một thôn nhân, giúp bọn
họ nhắn lời với Lí Đại Ngưu thúc thúc, nói bọn họ phải về trước, không vào núi
nữa, sau đó mọi người mới đi theo Đậu Đậu về nhà.
Thầy Lí vốn
đi đằng trước, nhưng vẫn mang bộ dáng lắc lưu lề mề đi, Lí Nhị ở phía sau tức
giận đấm đá không khí, nhỏ giọng mắng vài câu “Quỷ tham tiền.” Vừa thấy thầy Lí
quay đầu lại liền làm ra vẻ ngoan hiền nhu thuận. Lại thấy Phương Diệp một bên
thì nắm tay Phương Lâm, một bên thì nắm tay Đậu Đậu, trong lòng khó hiểu nghĩ: “Chẳng
lẽ Phương Diệp thật sự không lo lắng Lí Đậu Đậu là quái vật hay sao?” Lí Nhị nhớ
rõ nương hắn từng cảnh báo hắn tránh né Đậu Đậu càng xa càng tốt, bởi vì Lí Đậu
Đậu là một quái vật, nương nói nếu đến gần nó, chắc chắn sẽ bị xui. Cho nên
xung quanh nhà của Đậu Đậu không có người ở.
Đi ngang qua
Phương gia, Phương Diệp nhờ Phương Lâm chạy vô nói với phụ thân và mẫu thân một
tiếng, còn mình thì trước theo Lí Đậu Đậu cùng thầy Lí về nhà. Lí Nhị tự nhận
là huynh đệ tốt với Phương Diệp, lo lắng huynh đệ mình gặp nguy hiểm, cũng xung
phong đi theo. Đến nhà Đậu Đậu, vào sân, chỉ thấy Lí lão nhân ngã trên cánh cửa,
đầu chảy nhiều máu. Tất cả mọi người đều hoảng sợ, Lí Đậu Đậu giãy khỏi tay của
Phương Diệp, chạy vội qua, bổ nhào vào người Lí lão gia, khóc thét lên: “Ông nội,
ông nội.”
Thầy Lí thấy
thế vội vàng nói với Phương Diệp, “Kéo nó ra, ta giúp Lí lão gia cầm máu.” Dứt
lời liền mở rương thuốc ra, giúp Lí lão nhân chữa trị. Phương Diệp ôm lấy Đậu Đậu
đang khóc sướt mướt, nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an tiểu hài từ, Lí Nhị nhìn thấy
máu chảy nhiều như vậy, đã sớm bị dọa ngây người. Lúc này Phương Thiên Hoa cũng
dẫn theo Phương Lân đi vào nhà Lí lão gia, thấy một màn như vậy đều kinh sợ,
Chờ khi thầy
Lí cầm máu cho Lí lão gia, băng bó xong, Phương Thiên Hoa mới cẩn thận ôm Lí
lão nhân đến bên giường, Lí lão nhân vẫn còn hôn mê, chưa tỉnh.
“Hên là chúng
ta trở về sớm, bằng không Lí lão gia khẳng định sẽ bị mất máu quá nhiều mà chết.
Lí lão gia hẳn là vừa mới bị té không lâu, máu đã đông lại.” Thầy Lí vuốt vuốt
chòm râu dài, nói: “Bây giờ phải đề phòng Lí lão gia bị sốt cao, nguyên bản ông
ấy đã cảm phong hàn, hiện tại càng dễ dàng lên cơn sốt. Nếu qua được đêm nay
thì tốt, còn không thì nên chuẩn bị hậu sự sớm một chút.”
Phụ tử Phương
gia nghe vậy đều nhăn mặt. Lí Đậu Đậu bây giờ đang ghé vào đầu giường Lí lão
nhân đang nằm nhỏ giọng khóc nức nở, đứt ngãng, nghe thấy làm người khác đau đớn
cõi lòng. Phương Diệp đi qua ôm lấy tiểu hài tử.
“Đậu Đậu, ông
nội ngươi hiện tại phải nghỉ ngơi, chúng ta không thể làm phiền ông.”
“Ông nội, tỉnh,
tỉnh.” Lí Đậu Đậu nhìn ông nội đang nằm trên giường nói.
“Ông nội
ngươi một hồi sẽ tỉnh, không cần sợ.” Phương Diệp dịu dàng vỗ vỗ đầu Đậu Đậu,
nhẹ giọng nói. Lí lão nhân bị bệnh tỉnh lại, phát hiện không thấy Đậu Đậu ở
đâu, nghĩ muốn đi tìm, mới không cẩn thận té bị thương, hiện tại Đậu Đậu thương
tâm như vậy, cũng làm cho mọi người cảm thấy đau lòng.
Phương Thiên
Hoa đang cùng thầy Lí thương lượng chuyện canh chừng Lí lão nhân đêm nay, Lí
lão nhân chỉ có một mình Đậu Đậu, buổi tối khẳng định không thể thức suốt đêm
canh chừng Lí lão nhân được, mà người trong thôn cũng không muốn thân cận với
nhà Lí gia, càng không muốn canh chừng một người sắp chết. Phương Diệp nghe thấy
Phương Thiên Hoa nói mình phải lưu lại đây, nhưng trong nhà còn mẫu thân đang
mang thai, Phương Lâm cũng phải về nhà, hay là hắn ở lại.
“Cha, để con ở
lại đây đi. Thầy Lí, nếu ông đáp ứng trị bệnh cho Lí lão gia, vậy bây giờ ông
cũng phải ở lại đây.” Phương Diệp nói.
“Cái gì?” Thầy
Lí nghe Phương Diệp nói xong liền trợn tròn mắt.
“Nói đúng hơn
là thầy Lí và ta cùng lưu lại đây canh chừng. Những người trong thôn hôm nay
vào núi cùng lắm là đến thăm, chờ khi bọn hắn trở về cũng rất mệt mỏi, cha ta
thì phải chiếu cố nương. Thầy Lí, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.”
Phương Diệp nói.
“Ngươi,
ngươi, một lượng bạc còn chưa đưa, ngươi còn muốn lão phu ở lại đây?” Thầy Lí tức
giận chòm râu rung rung.
Phương Thiên
Hoa lại nói: “Thầy Lí, đều là người trong thôn, không nên so đo như vậy. Nếu Lí
lão gia sống qua được đêm nay, vậy phí điều trị một lượng bạc, Phương gia chúng
ta sẽ đứng ra trả.”
“Lão phu cũng
không phải vì bạc. Quên đi quên đi, đêm nay ta sẽ cùng Tiểu Diệp lưu lại.” Thầy
Lí nghe xong lời Phương Thiên Hoa nói liền trả lời.
Phương Thiên
Hoa cùng Phương Diệp cảm động vì thái độ làm người của thầy Lí, hiện tại không
còn chuyện gì nữa, Phương Diệp nhờ phụ thân hắn mang cơm đến đây, hắn đi cả một
ngày vẫn còn chưa ăn gì đâu. Thầy Lí thấy Phương Thiên Hoa sắp đi, vội vàng
không quên nói với theo, “Phương tú tài, nhớ rõ là một lượng bạc a.”
Phương Diệp
nghe xong, khóe miệng giật giật, hắn đúng thật một khắc trước đã nghĩ rằng thầy
Lí chữa bệnh không vì tiền. Phương Diệp kéo Đậu Đậu vì khóc mà hai mắt sưng đỏ
ngồi xuống ghế, sau đó ra ngoài bưng một chậu nước, giúp Đậu Đậu lau mặt.
“Diệp, ca ca,
hảo.” Lí Đậu Đậu ngẩng mặt, nghiêm túc để Phương Diệp chà lau, trừ bỏ ông nội,
không ai đối với nó tốt như vậy.
Phương Diệp
nghe thấy, nở nụ cười, không nói chuyện. Thầy Lí hí mắt nhìn thấy tên đầy tớ
Phương gia, trêu chọc, “Tiểu Diệp a, lá gan của ngươi không nhỏ.”
Phương Diệp
nghe xong lời của thầy Lí, biết hắn đang ám chỉ điều gì, tám chín phần là muốn
nói chuyện Đậu Đậu là quái vật, liền cười quay đầu lại: “Thầy Lí, thứ cho tiểu
tử ta không biết ông đang nói cái gì. Loại chuyện yêu ma quỷ quái này, ta không
tin đâu.”
Thầy Lí nghe
xong, lại vỗ tay cười nói: “Hảo hảo, có đạo lý, tuổi còn nhỏ mà đã suy nghĩ được
như vậy, so với đám người lớn chúng ta còn minh mẫn hơn.” Dứt lời lại nhìn Đậu
Đậu một cái, thở dài, “Ai, mấy năm trước Lí gia cũng là một già đình giàu có,
chẳng qua vài năm trở lại đây, liền thất bại trở nên túng quẫn. Yêu quái làm bậy,
chỉ khổ cho đứa nhỏ.”
Thầy Lí thấy
Phương Diệp không có phản ứng gì, chỉ lo chuyên tâm lau mặt cho Đậu Đậu, không
cam lòng nói thêm: “Nhà của ngươi cũng mới đến đây được bảy năm, tin tức cũng
không rõ ràng lắm, Lí Đậu Đậu này……”
“Thầy Lí, ta
không có hứng thú muốn nghe.” Phương Diệp cắt ngang lời thầy Lí, đem chậu nước
đã vấy bẩn đổ ngoài cửa, xong rồi lại bưng một chậu nước sạch khác trở lại, “Thầy
Lí, chuyện nhà Lí lão gia là chuyện riêng của bọn họ, chúng ta là người ngoài
thảo luận những chuyện này làm cái gì, thương tổn cũng chỉ là tiểu hài tử. Ông
không phải luôn cảm thán rằng, làm bậy chỉ khổ cho đứa nhỏ sao, nếu nói như vậy,
về sau đừng nên nói nữa.” Dứt lời, Phương Diệp lại giúp Đậu Đậu lau một lần nữa,
Lí Đậu Đậu nguyên bản nghe thầy thuốc đang nói về nó, trong lòng sợ hãi, trước
kia vì những chuyện như vậy mà nó bị mọi người chán ghét, hiện tại đại ca ca
nghe xong có thể sẽ chán ghét nó hay không? Nghĩ thế bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại.
Phương Diệp thấy tiểu hài tử khẩn trương, vội nắm lấy tay nhóc, ôn nhu dỗ dành,
“Đừng sợ, ca ca không tin, nên sẽ không nghe.”
Thầy Lí bị
Phương Diệp nói những lời này, sau đó còn bị cho ra rìa, hắn cũng không phải
người nhiều chuyện, không phải thấy Phương Diệp chỉ là một tiểu hài tử giả bộ
trấn định xem không vừa mắt thôi sao? Không nghĩ tới hắn còn chưa nói ra, đã bị
người ta đổ trở về. Bất quá Phương Diệp nói cũng đúng, Lí Đậu Đậu còn ngồi đó,
đại nhân như hắn nói như vậy quả thật cũng không thích hợp.
Hết chương 15
Post a Comment