TTĐVH - Chương 11

Posted Wednesday, May 20, 2015 by A-Moon
THANH THANH ĐIỀN VIÊN HƯƠNG
Tác giả: Nhất Điền Trùng
Editor: Asia Moon
Chương 11: Sinh ý
Phương Diệp nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Hà Thị, lại làm bộ như không thấy, bây giờ hắn chỉ là một tiểu hài tử, nếu người lớn có suy nghĩ không muốn cho tiểu hài tử biết, thì hắn hỏi cũng không có ý nghĩa. Phụ thân nếu không ngăn cản việc buôn bán này, vậy thì cứ dùng việc này  để kiếm tiền thôi.

“Tiểu Diệp, nếu con muốn kết hợp buôn bán với tửu lâu, vậy phải dựa vào chính con, cha sẽ không giúp con nữa, cũng không ra mặt giúp con, hiểu không? Con nếu làm được thì làm, còn làm không được thì chúng ta mỗi ngày cứ đem đậu hủ ra chợ bán, được không?” Phương Thiên Hoa chau mày hỏi.
Phương Diệp nghe vậy càng khẳng định phụ thân và mẫu thân quả thật có chuyện gì đó muốn giấu hắn và đệ đệ, bất quá tự mình đi làm ăn, với hắn mà nói cũng không phải chuyện gì khó khăn, “Đương nhiên là được, cha, người cứ tin tưởng Tiểu Diệp đi.”
Hà Thị nghe xong cuộc nói chuyện của hai cha con cũng không nói thêm gì nữa, “Nương đi nấu cơm trước đã, Tiểu Diệp cùng cha con nghỉ ngơi một chút đi.” Dứt lời tính đi ra ngoài.
“Nương, từ từ đã, hôm nay Tiểu Diệp sẽ nấu cơm, dù sao vẫn còn sớm. Hôm nay Tiểu Diệp có mua một ít thịt xương đùi heo, sẽ nấu canh cho mọi người uống, vẫn cứ để con làm đi.” Phương Diệp chợt nhớ hôm nay hắn có mua không ít đồ tốt. Đương nhiên đối với người ở dị giới này chắc chắn không có thịt đùi rút xương, phổi heo làm sẵn, vân vân. Cho nên Phương Diệp mua ba cái xương đùi heo, một miếng phổi heo chỉ mất năm văn tiền, bất quá thịt heo cũng hơi mắc, chỉ có một thịt nạc liền tốn hết mười hai văn tiền. Vì chúc mừng hôm nay bán hết đậu hủ, nên Phương Thiên Hoa căn bản không ngăn cản Phương Diệp, hai phụ tử vô cùng cao hứng mua này nọ đem về nhà, chuẩn bị nguyên liệu cho Phương Diệp nấu vài món ngon, mà quả thật, Phương Diệp cũng chưa bao giờ phụ lòng mong mỏi của cả nhà.
Tới trù phòng, Phương Diệp lấy muối để ướp thịt và phổi heo, bỏ ba cái xương đùi vào chậu nước, rửa sạch máu ở những khe nứt của xương và những tạp chất dính xung quanh, sau đó dùng dao chặt những mảnh xương đó ra thành từng miếng, sau đó bỏ vào nồi, cắt hành, gừng để lên trên, đổ một gáo nước lạnh vào rồi bắt đầu nhóm lửa, dùng lửa lớn để đun. Nấu canh là một việc rất tốn thời gian. Chờ khi nồi xương nổi một lớp bọt, mới giảm lửa nhỏ rồi tiếp tục hầm. Lúc này Phương Diệp đã rửa tay, lấy trái bí mà hôm trước được hàng xóm cho, bào lớp vỏ xanh rồi cắt thành từng miếng, xé nấm hương ra từng sợi, rồi dùng dao xẻ chừng hai lượng thịt heo, cùng ba miếng đậu hủ non, đợi cho nồi canh sôi còn nửa nồi, mới đem những nguyên liệu đó bỏ vào, nêm thêm chút muối và tiêu, mới đậy nắp lại tiếp tục hầm.
Hà Thị cũng ở trù phòng nấu cơm. Bữa trưa hôm nay cả nhà có cơm trắng để ăn, tâm tình của Hà Thị cũng trở nên vui vẻ. Nhìn thấy nhi tử nấu canh rất lâu, mà nàng cũng đã ngửi thấy hương vị rất thơm liền hỏi, “Đã thơm như vậy rồi, Tiểu Diệp, tại sao vẫn chưa nấu xong?”
“Nương, nấu lâu một chút thì uống mới tốt. Uống như vậy mới có nhiều dinh dưỡng.” Phương Diệp nói xong liền bắt tay vào làm món khác.
Nhóc Phương Lâm từ bên ngoài chạy đến cửa bếp, thò đầu vào hỏi: “Ca ca đang nấu cái gì vậy? Thơm quá a, có thể ăn chưa?” Đôi mắt to chớp chớp, nói thêm: “Cha nói cha đói bụng.”
Phương Diệp nghe thấy thế thì mỉm cười, thật là một con mèo tham ăn, lại còn dám nói xạo là phụ thân đói bụng, chẳng phải chính nhóc mới bị mùi canh thơm lừng dụ tới sao?
“Tiểu Lâm nha, canh này nấu đến tối mới được uống.”
Phương Lâm nghe thấy ca ca trả lời như vậy, “A” một tiếng, mặt liền xụ xuống, trước khi rời khỏi trù phòng còn nói: “Cha nói cha vẫn chưa đói bụng, không cần gấp gáp.” Nói xong liền chạy trốn.
“Ha ha ha.” Phương Diệp nhìn thân ảnh mèo con đệ đệ biến mất, cười ha hả.
Hà Thị cũng nhịn không được mỉm cười, “Tiểu Lâm bây giờ càng ngày càng tham ăn.”
“Nương, nhà chúng ta cũng không có nhiều đồ tốt cho Tiểu Lâm ăn, hiện tại điều kiện trong nhà được cải thiện một chút, đương nhiên phải cho nhóc bồi bổ, tiểu hài tử tham ăn cũng tốt, sau này có thể cao lớn.” Phương Diệp nói.
“Không riêng gì Tiểu Lâm, Tiểu Diệp cũng phải như vậy, bây giờ con cũng nên ăn nhiều một chút.”
Bữa cơm trưa được Phương Diệp làm hết sức phong  phú, món nào cũng đặc sắc, nhất là món canh giò heo đậu hủ, hương thơm bay ngào ngạt, rất phù hợp khi ăn với cơm trắng, làm cho cả nhà tràn đầy hạnh phúc.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai phụ tử lại tiếp tục đem mười lăm khay đậu hủ cùng hai thùng sữa đầu nành đi lên chợ bán. Bởi vì không phải ngày họp chợ, nên người đi chợ cũng không nhiều. Bất quá hai phụ tử bọn họ bày sạp không bao lâu, liền có người lục đục đến mua đậu hủ, đều là người hôm qua đã nếm thử. Có người khách nhìn như quản gia của một gia đình nào đó, một lần liền mua cả một khay đậu hủ, chiên một nửa, lạnh mỗt nửa đem về quý phủ, hắn còn ghi địa chỉ để nhờ bọn họ mỗi buổi sáng phải giao đậu hủ cho phủ của hắn, hai phụ tử liền kinh hỉ, không ngờ lại gặp được vận may ngoài ý muốn. Buôn bán hôm nay cho dù không bằng ngày hôm qua, nhưng bán được cũng không kém, chờ khi bán hết đậu hủ và sữa đậu nành, Phương Diệp đem mấy miếng đậu hủ để dành sẵn đi đến tửu lâu lớn nhất ở huyện bàn chuyện làm ăn, lưu lại phụ thân dọn sạp.
Phương Diệp đi đến tửu lâu lớn nhất trong huyện, lúc này chưởng quầy đang cau mày tính toán sổ sách, Phương Diệp nhìn vào chỉ thấy tửu lâu khách nhân rất thưa thớt, nên chuẩn bị sẵn tâm lý trước. Sau đi ân cần hỏi thăm Lưu chưởng quầy xong liền đi thẳng vào vấn đề. Lưu chưởng quầy nhìn Phương Diệp bây giờ chỉ là một tiểu hài tử, nghĩ rằng hắn đang đùa giỡn liền phất tay đuổi hắn đi, bất quá Phương Diệp không dễ dàng từ bỏ như vậy, lập tức đem đậu hủ ra nói muốn làm nhà cung cấp cho tửu lâu. Lưu chưởng quầy mới đầu không hề kiên nhẫn, sau lại nhìn thấy đậu hủ mà Phương Diệp đem ra, lại ăn thử một miếng, mới kiên nhẫn bảo hắn tiếp tục nói. Càng nghe càng vui vẻ, Phương Diệp chậm rãi nói, không chút bối rối, làm cho Lưu chưởng quầy cũng tấm tắc khen ngợi, dáng vẻ tiểu hài tử này không giống với người vửa mới bắt đầu buôn bán, so với đại nhân quả thật không kém bao nhiêu. Lúc này Phương Diệp đang nói đến đồ ăn làm từ đậu hủ, Lưu chưởng quầy liền cảm thấy hứng thú, dẫn Phương Diệp đến trù phòng của tửu lâu, để cho hắn làm thử một món xem sao.
Đầu bếp của tửu lâu chính là một phụ nhân trung niên, người này đích thị là thê tử của Lưu chưởng quầy, tửu lâu này là do vợ chồng hắn dựng lên hai mươi năm trước, hiện giờ buôn bán không bằng trước kia, nhìn tâm tình vợ chồng bọn họ cũng không tốt lắm, dù sao cũng đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết như vậy. Nghe thấy trượng phu nói có món mới, Lưu gia nương tử cũng có chút kỳ vọng, nhưng nhìn thấy Phương Diệp chỉ là một tiểu hài tử bảy tuổi, lại nản lòng.
Phương Diệp giải thích với Lưu gia nương tử một chút về món ăn, rồi bắt đầu động thủ làm vài món đậu hủ cho vợ chồng Lưu gia ăn thử. Hắn tính chỉ làm món đơn giản một chút như đậu hủ cay Tứ Xuyên, nhưng cải biên một chút, dùng tỏi kết hợp với đậu hủ, tạo ra màu sắc hấp dẫn hơn, mùi thơm vừa bốc lên, liền cho vào một ít gia vị. Món này khẩu vị rất độc đáo, mà dinh dưỡng cũng rất dồi dào. Chờ sau khi Phương Diệp nấu xong, vợ chồng Lưu chưởng quầy đã nhịn không được gắp một miếng bỏ vào miệng.
“Hương vị thế nào?” Phương Diệp hỏi.
“Không tồi, rất ngon, hương vị đậm đà nhưng không ngấy, đậu hủ bỏ vào miệng trơn mịn, thật sự rất ngon.” Lưu gia nương tử nói, Lưu chưởng quầy đứng bên cạnh cũng gật đầu đồng ý.
“Vậy mối buôn bán của chúng ta?” Phương Diệp hợp thời mở miệng.
Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, Lưu chưởng quầy nghĩ một chút rồi nói: “Buôn bán đậu hủ với tửu lâu của chúng ta có thể chấp nhận, nhưng còn món ăn đậu hủ này thì sao?”
Phương Diệp cảm thấy vui mừng như sắp qua năm mới, cười nói: “Vị thẩm thẩm này ở bên cạnh xem ta nấu nướng, chắc đã học được cách chế biến rồi, món ăn từ đậu hủ không khó làm, về sau thẩm thẩm tự nghiên cứu, rồi tự mình chế biến ra một món ăn mới, không phải tốt hơn sao? Hiện tại chúng ta cứ bàn bạc chuyện buôn bán đậu hủ đi, Lưu chưởng quầy.”
Tên tiểu tử xảo quyệt. Lưu chưởng quầy trong lòng mắng thầm, thê tử của mình chỉ vừa mới nghiên cứu, chờ khi chế biến được nhiều món, chẳng phải khách nhân đã ăn hết rồi sao, vậy làm sao còn thích thú giống như ban đầu nữa.
“Bất quá, nếu Lưu chưởng quầy thật tâm muốn cùng nhà chúng ta buôn bán, đương nhiên ta có thể ngẫu nhiên chỉ thẩm thẩm làm vài món. Đây chính là phương pháp gia truyền của nhà chúng ta.” Ánh mắt Phương Diệp nhìn xung quanh, nhắc tới chuyện nấu nướng là chuyện mà từ trước tới nay hắn rất yêu thích, dù sao món ăn từ đậu hủ thật sự rất đa dạng, nguyên liệu ít, lại dễ nấu, hắn đã từng nghĩ rằng sẽ tự mình làm đồ ăn đi bán, rồi lại có cảm thấy có chút phiền phức, cho dù có bán đồ ăn, hắn cũng không thể nào chỉ bán đồ ăn bằng đậu hủ không được, Trung Quốc có rất nhiều món ăn ngon, cho dù hắn có biết qua sơ sơ, nhưng khoe khoang tài năng ở nơi này bấy nhiêu đây cũng đủ rồi. Trước mắt bây giờ là tập trung vào buôn bán, chờ sau khi mối quan hệ với tửu lâu ổn định, rồi tính sau cũng được.
Cuối cùng, hai bên đồng ý, hai vợ chồng Lưu chưởng quầy cũng đưa ra ý muốn ngày mai Phương Diệp đem thử một khay đậu hủ đến, để xem buôn bán như thế nào. Phương Diệp cũng sẵn sàng đáp ứng, đã có mở đầu thuận lợi như vậy, cũng là một chuyện tốt. Lúc gần đi, Phương Diệp nói muốn lấy ba lượng bạc trước để mua nguyên liệu làm đậu hủ,  khuyến mãi thêm một món mới là đầu cá trích hầm đậu hủ, ngày mai sẽ đem đến, làm cho Lưu chưởng quầy đau đầu một trận, bất quá việc đổi mới tửu lâu lại làm cho hắn tràn ngập chờ mong.
Sau khi Phương Diệp bỏ ba lượng bạc vào trong lòng ngực liền trở lại sạp bán đậu hủ của nhà hắn, lúc này Phương Thiên Hoa đã bán xong đậu hủ và sữa đậu nành, đang ngồi chờ Phương Diệp trở lại, trong lòng cảm thấy lo lắng cùng bất đắc dĩ, nhi tử của mình vẫn còn nhỏ tuổi, không biết có bị người ta lừa gạt hay không. Lúc ngẩng đầu lên lại thấy nhi tử đang chầm chậm đi lại, trong lòng mới thả lỏng đôi chút.
“Thế nào rồi, Tiểu Diệp.” Phương Thiên Hoa cười hỏi.
“Thành công một nửa, cha, về nhà nói tiếp, Tiểu Diệp đói bụng.” Phương Diệp đáp.
Hai cha con thu dọn sạp, dưới cái nắng chói chang của mặt trời, đẩy xe gần nửa canh giờ mới về đến nhà.
Về nha, Phương Diệp mới lấy ba lượng bạc mà lúc nãy hắn bán thức ăn kiếm được, hơn nữa tiền hôm nay bán đậu hũ cộng lại cũng gần năm lượng bạc.
“Cha, chờ khi con buôn bán được, chúng ta cũng đừng bày sạp bán nữa. Đậu hủ đem bán cho tửu lâu cũng được bốn mươi lăm văn tiền, còn đậu hủ ngày mai đưa đến Tần phủ cũng thu được sáu mươi văn, có lẽ về sau những quý phủ khác ở huyện cũng sẽ đặt hàng đậu hủ của nhà chúng ta, đến lúc đó chỉ sợ chúng ta không có thời gian. Buổi tối con phải suy nghĩ xem về sau nên tính toán như thế nào.”
“Ân, cha cũng không thể nghĩ giúp con được, con muốn làm như thế nào thì cha và nương cũng sẽ giúp đỡ, con chỉ cần chuyên tâm làm việc, mọi thứ khác không cần lo lắng. Cơm nước xong thì tạm nghỉ một chút. Buổi chiều còn phải đi học.” Phương Thiên Hoa thấy đứa con suy tính vất vả như vậy nên trấn an một chút. Tuy con còn nhỏ tuổi, mà phải vì gia đình tính toán làm ăn, trong lòng hắn cũng cảm thấy an ủi.
“Dạ, cha.”
Từ sau khi Phương gia mỗi buổi sáng đi bán đậu hũ, lớp học của Phương Thiên Hoa đều bắt đầu sau giờ ngọ. Như vậy đã làm cho Phương Diệp cảm thấy rất phiền não vì việc học hành mà gây cản trở đến việc buôn bán của hắn, tuy trong lòng hắn suy nghĩ như vậy nhưng không dám nói cho Phương Thiên Hoa biết, Phương Thiên Hoa đối với chuyện bài vở học hành của hắn và đệ đệ rất nghiêm khắc, cho dù có mệt, Phương Thiên Hoa cũng không đồng ý cho hai huynh đệ bọn họ bỏ qua bài vở, huống chi tình hình trong nhà càng ngày càng được cải thiện, về sau có lẽ Phương Thiên Hoa sẽ không để Phương Diệp dồn hết tinh lực vào việc kiếm tiền nữa, bất quá Phương Diệp đã nghĩ, tới lúc đó tính sau, hắn cũng không muốn làm cho bản thân quá mệt mỏi, có thể sống cuộc sống thanh nhàn là tốt rồi.

Hết chương 11

0 comments:

Post a Comment