THANH THANH ĐIỀN VIÊN HƯƠNG
Tác giả: Nhất Điền Trùng
Editor: Asia Moon
Chương 14: Đậu đậu
Bận rộn qua
vài ngày, Phương Diệp đi một chuyến lên trên huyện, cùng Lưu chưởng quầy đến
nơi sản xuất đậu chuẩn bị khai trương.
“Tiểu Phương,
đậu phường ở huyện Trường Đô đã hoàn thành xong sắp khai trương, đậu phường ở
huyện khác cũng gần như hoàn thành.” Lưu chưởng quầy cười tủm tỉm nhìn công
nhân vội vàng làm việc trong đậu phường.
“Này đương
nhiên nhờ vào Lưu thúc thúc. Sau khi đậu phường của chúng ta thành lập, hàng loạt
chế phẩm từ đậu ta đều muốn sửa sang lại đôi chút, về phương diện này không
thành vấn đề, chính là nhờ Lưu thúc cùng Tề bá chi ra thêm một chút thế lực,
như vậy đậu phường mới có thể nhanh chóng đứng vững.” Phương Diệp ngẩng đầu
nhìn cáo già họ Lưu nói.
“Tất nhiên tất
nhiên, Tiểu Phương a, Lưu thúc cũng chỉ hỏi một chút. Hiện tại bên Tề gia đã
phái người đến đây, nói rằng muốn bàn bạc
với Tiểu Phương, thuận tiện xem xét lại vài vấn đề phân phối đậu phường.” Lưu
chưởng quầy châm chước câu chữ nói.
“Lưu thúc
thúc, Tề bá bá hiện tại cũng không có mặt ở đây. Vô luận Tề bá có tỏ vẻ như thế
nào, thì trước mắt nên chú trọng vào số lượng sản xuất của từng đậu phường, hy
vọng Lưu thúc thúc có thể hiểu được sự khó xử của ta. Đậu phường này bất quá chỉ
là làm ăn nhỏ, Lưu thúc các người đều là người làm ăn lớn, phải chăng không nên
nghi ngờ tên tiểu tử như ta chứ?” Phương Diệp cười nói.
“Tiểu Phương,
đừng nói như vậy. Ý của Tề gia chính là, nếu Tiểu Phương nguyện ý nhượng lại định
mức, Tề gia nguyện ý dùng một ngàn hai lượng bạc mua.” Lưu chưởng quầy híp mắt,
hạ giọng nói với Phương Diệp. Một ngàn hai đối với người nghèo khó mà nói,
chính là tiền kiếm cả đời, Phương Diệp thoạt nhìn cũng không phải là người có
tiền, một ngàn lượng bạc vẫn là do Lưu chưởng quầy nhìn thấy Phương Diệp không
tồi mới hữu tình ra giá. Hắn cũng không tin một tiểu hài tử với số tiền lớn như
vậy không động tâm. Tề gia kia nghe thấy số tiền này cảm thấy khinh thường thì
hắn có thể lý giải, nhưng là nếu nắm giữ được một phần ba số định mức của
Phương gia, hắn trên danh nghĩa có thể hoàn toàn áp đảo được số định mức trong
tay Tề gia.
“Tiền nhiều
như vậy?” Phương Diệp giả bộ giật mình nói. Trong lòng lại nghĩ rằng, đậu phường
này mới thành lập, Lưu gia đã nhìn thấy tiềm lực phát triển của nó, không biết
người nào lại có ánh mắt lợi hại như vậy, cư nhiên nổi lên tâm tư muốn chiếm số
định mức nhiều hơn.
Lưu chương quầy
thực vừa lòng phản ứng của Phương Diệp, cười nói: “Một ngàn hai là cái giá rất
cao, Tiểu Phương suy nghĩ xem thế nào?”
“Lưu thúc
thúc, ta còn muốn về suy nghĩ lại, vài ba ngày nữa sẽ trả lời.” Phương Diệp
cũng cười đáp, “Còn nữa, lúc trước ta cùng Lưu thúc thúc, Tề bá bá ba người ký
hiệp nghị, ấn vân tay, đây đều là hồ sơ được quan phủ lưu giữ, nếu có gì thay đổi
cũng hơi phiền toái, đợi ta cùng Tề bá bá thương lượng, rồi sẽ quyết định như
thế nào.”
“Ha hả, tiểu
hồ ly này. Lưu thúc xem ra là không thuyết phục được người.” Lưu chưởng quầy
nguyên bản nghĩ Phương Diệp sẽ động tâm, không ngờ hắn lại muốn đi tìm Tề gia
kia thương lượng, vậy khẳng định sẽ không chịu nhượng lại số định mức, quên đi,
dù sao người đó chỉ là nói như vậy, có thể mua được hay không, về sau tiếp tục
tính tiếp.
“Lưu thúc nói
đùa, cả nhà ta còn nhờ vào chuyện này để kiếm cơm mà. Không phải tiểu tử ta
không muốn, có một phân sản nghiệp nuôi sống cả nhà, so với có một ít tiềng bạc
đương nhiên tốt hơn rất nhiều, Lưu thúc đừng trách.” Phương Diệp cũng cười trả
lời.
“Lưu thúc
nhìn tiểu tử ngươi cũng có tiền đồ. Nghe nói cha người là tú tài, về sau Tiểu
Phương có phải cũng muốn thi tú tài hay
không a. Nếu đậu tú tài hay cử nhân, việc buôn bán này chẳng phải trở thành
chuyện nhỏ sao?” Lưu chưởng quầy nói.
“Lưu thúc,
chuyện này để sau này tính, chỉ cần biết hiện tại là được rồi, nghĩ nhiều như vậy
làm chi.” Phương Diệp nói, “Lưu thúc, đậu phường nhờ thúc cùng Tề bá bá chiếu cố
một chút, tiếp qua vài ngày, tiệm ăn vặt nhà ta cũng sắp khai trương, đến lúc
đó Lưu thúc phải đến ủng hộ a.”
“Đã biết, tên
tiểu tử này.” Lưu chưởng quầy cười cùng Phương Diệp đi vào đậu phường xem xét.
Tiểu Phương này thoạt nhìn cũng là người rất có tiền đồ, hắn đến bây giờ vẫn
chưa kết hôn, cũng chưa có con, nếu có thể nhật một đứa nhỏ như vậy là con nuôi
thật tốt. Lưu chưởng quầy nghĩ như vậy liền động tâm tư,
Phương Diệp từ
đậu phường đi ra, liền tiện đường đến tiệm ăn vặt nhìn xem, cửa tiệm đã được
trang hoàng xong, Phương Diệp xem sơ qua một lần, rồi ra đường đi dạo một chút,
mua một số đồ dùng cần thiết trong nhà, sau đó ngồi trên càng xe bò Lí lão
nhân, quay về Lý gia thôn.
Lí lão nhân
thấy Phương Diệp không có người lớn đi theo, một mình xách bao lớn bao nhỏ, nên
cố ý đánh xe đến tận cửa nhà Phương gia. Lúc tới nơi, Phương Thiên Hoa đã ra
ngoài đồng làm việc, không có ở nhà, trong nhà chỉ có Hà Thị cùng Phương Lâm.
Lí lão gia đành phải xách phụ Phương Diệp vài túi đồ đem vào nhà.
“Lí lão gia,
cám ơn. Đậu hũ này xin ông nhận cho.” Phương Diệp cảm kích Lí lão nhân, thừa dịp
Hà Thị múc một chén nước đưa cho Lí lão Nhân uống, Phương Diệp liền chạy đến
nhà bếp cầm mấy miếng đậu hũ đưa cho Lí lão nhân.
“Này sao có
thể nhận được, chỉ thuận đường giúp đỡ mà thôi, Tiểu Phương sao lại khách khí
như thế.” Lí lão nhân cầm đậu hũ mà Phương Diệp nhất quyết đưa qua, đậu hủ này
lão cũng có nghe nói qua, một miếng một văn tiền, Tiểu Diệp đưa nhiều như vậy
lão làm sao nhận hết được.
“Lí lão gia,
nhà của ta bây giờ cũng không còn làm đậu hủ nữa, cái này chính là hôm nay làm
lưu lại, trong nhà cũng không ăn hết nhiều như vậy, Lí lão gia cứ nhận đi, coi
như là tiền xe, ta đây đi nhờ cũng phải biết xấu hổ a.” Phương Diệp nói.
“Vậy thì cám
ơn Tiểu Diệp. Khi nào nhàn rỗi, có thể tới nhà của ta chơi với Đậu Đậu được
không, Đậu Đậu bình thường rất cô đơn.” Lí lão nhân cầm đậu hủ, nhìn Phương Diệp
và Phương Lâm, lại nghĩ đến đứa cháu của mình là Đậu Đậu, nói.
“Đậu Đậu?”
Phương Diệp cố gắng tìm kiếm trong trí nhớ, cư nhiên không có ấn tượng, miệng vẫn
đáp: “Lí lão nhân, con nhất định sẽ đi tìm Đậu Đậu, ông cứ yên tâm.”
“Ha ha, Tiểu
Diệp thật sự là bé ngoan. Vậy ông xin cảm ơn Tiểu Diệp trước vậy.” Lí lão nhân
nghe được những lời này, cao hứng cáo từ.
Phương Diệp
nhìn Lí lão nhân đã đi rồi, mới hỏi Hà Thị, “Nương, tại sao con đối với Lí Đậu
Đậu một chút ấn tượng cũng không có a.”
“Này cũng
không trách con được, nương cũng chỉ gặp được vài lần, là một đứa nhỏ gầy guộc.
Lí lão gia ở một mình liền nhận làm tôn tử. Xuất thân của nó không tốt lắm,
ngày thường người trong thôn cũng không cho phép hài tử nhà mình chơi với nó,
trước kia con chắc cũng chưa gặp qua đứa nhỏ này. Xem ra Lí Đậu Đậu rất ít khi
gặp người.” Hà Thị nghĩ thầm, đây cũng là một đứa nhỏ đáng thương.
“Vậy Lí Đậu Đậu
này xuất thân như thế nào?” Phương Diệp bất ngờ hỏi, lại nhìn thấy Phương Lâm
cũng đang mở to hai mắt hiếu kỳ nhìn Hà Thị, Phương Diệp sợ Phương Lâm nghe thấy
những chuyện không tốt, nên muốn kêu Phương Lâm đi ra ngoài.
“Ca ca, vì
sao đệ không thể nghe?” Phương Lâm phồng má hỏi.
“Ca ca còn
chưa nói đệ không thể nghe mà, tại vì, nương cũng không có biết phải không?”
Phương Diệp đáp.
Hà Thị cũng
nói: “Kỳ thật Tiểu Diệp nói đúng, nương cũng không biết rõ ràng, chỉ nghe mọi
người sau lưng nhiều chuyện, cũng không phải nói cái gì cũng đúng. Tiểu Diệp nếu
đáp ứng Lí lão gia cùng Đậu Đậu ngoạn, thì cũng nên đi bồi người ta, đứa nhỏ đó
cũng thật đáng thương.”
“Đã biết,
nương.” Phương Diệp đáp.
Chuyện này chỉ
là một khúc nhạc đệm ngắn cho cuộc sống, đảo mắt lại qua hai ngày, mấy ngày
này, thời tiết dần dần chuyển thu, không còn nóng bức như lúc trước, thường thường
có cơn gió lạnh thổi qua, làm lòng người cảm thấy khá là thoải mái.
Lý gia thôn mỗi
năm đến ngày nhập thu, người trong thôn sẽ ước hẹn cùng nhau lên núi hái trái
cây, là vài ngọn núi cách Phương gia không xa. Nếu đi có nhiều người, thì có thể
vào sâu trong núi một chút, núi càng sâu, sản vật càng nhiều, nhất là vào mùa
thu, trái cây chín rộ, thực vật càng phong phú. Các nam nhân thì vào rừng săn
thú, còn nữ nhân thì hái trái cây dại, là hoạt động không thể thiếu hàng năm.
“Nương, con sẽ
cùng Tiểu Lâm lên núi.” Phương Diệp lưng đeo ba lô, nắm tay Phương Lâm, đứng ở
cửa nhà nói. Thỉnh thoảng có vài thôn nhân đi ngang qua, sau đó cùng nhau lên
núi.
“Tiểu Diệp
lên núi phải đi theo người lớn. Tiểu Lâm cũng phải nghe lời ca ca, biết không?”
Hà Thị lo lắng căn dặn.
“Điền Điền,
hiện tại trong thôn có rất nhiều người lên núi, có thể dòm chừng chúng nó, đừng
lo quá. Tiểu Diệp, con nên đi theo Lí Đại Ngưu là được rồi, dù sao trái cây nhà
chúng ta cũng không thiếu, đi chơi vui vẻ là được rồi.” Phương Thiên Hoa cũng đứng
ở hai bên cánh cửa dặn dò hai đứa con.
“Đã biết,
cha. Được rồi, bọn Lí Nhị đã đến, con cùng đệ đệ đi trước đây.” Phương Diệp
đáp, nắm tay Phương Lâm đi qua chỗ bọn Lí Nhị.
“Phương Diệp,
chỉ có ngươi và đệ đệ đi thôi sao?” Lí Nhị hỏi, người đi cùng hắn chính là phụ
thân hắn.
“Cha ta phải ở
nhà để chăm sóc nương. Ta đi theo mọi người là được rồi.” Phương Diệp cười nói.
“Tình cảm thật
tốt.” Phụ thân Lí Nhị là Lí Đại Ngưu cười nói, “Yên tâm, Ngưu Đại thúc nhất định
sẽ trông chừng các con. Còn mấy đứa nhỏ kia đâu?”
“Nga, bọn Hứa
Lực đều đi trước theo người nhà. Con đã hứa với Lị Nhị, cho nên chờ hai người tới.”
Phương Diệp nói.
“Hảo, bây giờ
đi thôi.” Lí Đại Ngưu nói, dẫn đầu hướng ngọn núi đi tới.
Phương Diệp nắm
tay đệ đệ đi theo sau Lí Đại Ngưu, lúc này đường lên núi có rất nhiều người, có
người còn đi xe bò vào núi. Phương Lâm chân ngắn, Phương Diệp dẫn theo nhóc dần
dần không đuổi kịp bước chân của Lí Đại Ngưu, đành phải hô lên: “Lý thúc thúc,
con và đệ đệ đi chậm một chút, hai người cứ đi trước, con đã biết đường, người
vào núi hiện tại cũng nhiều, không có sao đâu.”
Lí Đại Ngưu
ngẫm nghĩ, cảm thấy như vậy cũng tốt, liền gật đầu đồng ý. Lí Nhị cũng không đi
nhanh, hắn cũng xin phụ thân được đi cùng Phương Diệp, vốn Lí Đại Ngưu có chút
lo lắng, nhưng nhìn Lí thầy thuốc đang lắc lư đi tới, liền dặn ba đứa nhỏ, nếu
đi chậm, thì đi theo thầy Lí, tự trông chừng lẫn nhau. Sau đó Lí Đại Ngưu mới
đuổi theo mấy hán tử trong thôn.
Ba đứa nhỏ
cũng coi như nghe lời Lí Đại Ngưu, theo thầy Lí lắc lư lắc lư từ từ đi lên núi.
Dọc đường đi ba người còn hỏi thầy Lí không ít vấn đề, học được cách phân biệt
vài loại thảo dược, Phương Diệp thấy có mấy loại gia vị dùng được, cũng làm dấu
hiệu, chuẩn bị khi rời núi thì đi hái đem về nhà.
Đi không bao
lâu, Phương Diệp liền cảm thấy sau lưng có người đi theo, quay đầu lại, liền thấy
một bóng dáng nho nhỏ, co rúm đi theo sát bọn họ, nó thấy Phương Diệp đang nhìn
nó, cư nhiên sợ tới mức không dám động.
Lí Nhị cũng
quay đầu lại, nhìn thấy thân ảnh đó, khinh thường nói: “Nguyên lai là con quái
vật.”
Phương Diệp
nhìn thấy bóng dáng đó là một đứa nhỏ, vừa định đi qua, chợt nghe Lí Nhị nói
như vậy, tức giận trừng mắt liếc Lí Nhị một cái, Lí Nhị bất mãn nói: “Vốn trước
đây không lâu, ta cũng mới nghe nương ta nói Lí Đậu Đậu chính là một quái vật.
Trước kia nó cũng không dám chơi cùng chúng ta.”
Thầy Lí lúc
này cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua, vuốt vuốt chòm râu, lắc đầu nói: “Yêu
quái làm bậy, chỉ khổ cho đứa nhỏ.”
Phương Diệp
nghe xong lại nghi hoặc, xem thân hình bất quá cũng tương đương với Phương Lâm,
tại sao Lí lão nhân lại dám để nó một mình vào núi.
Phương Lâm lắc
lắc cánh tay của Phương Diệp nói: “Ca ca, đứa nhỏ kia không xấu a, chúng ta
cũng dẫn hắn cùng nhau vào núi đi.”
“Tiểu Lâm như
thế nào lại biết nó không xấu?” Lí Nhị nói, “Nó chính là một con quái vật a.”
“Lí Nhị, những
gì cha ta dạy ngươi đều đã trôi đi đâu hết rồi!” Phương Diệp ngắt lời, Lí Nhị
nghe xong lè lưỡi, không nói thêm gì nữa.
“Tiểu Lâm cảm
thấy hắn giống như Tiểu Lâm.” Nhóc Phương Lâm nói, “Ca ca không phải đã đáp ứng
Lí lão gia chiếu cô Lí Đậu Đậu sao?”
Hết chương 14
Post a Comment