THANH THANH ĐIỀN VIÊN HƯƠNG
Tác giả: Nhất Điền Trùng
Editor: Asia Moon
Chương 16: Phó thác
Vào đêm đó,
Lí lão nhân bắt đầu sốt cao, tới canh năm, ông tỉnh dậy, yếu ớt mở hai mắt,
nhìn thấy Đậu Đậu đang ở bên giường vì khóc mệt nên đã thiếp đi, muốn giơ tay sờ
đầu đứa nhỏ, lại không có khí lực. Phương Diệp mới vừa ra khỏi phòng lấy dầu hỏa
để đổ vào đèn dầu, trở về liền thấy Lí lão nhân đã tỉnh, vội vàng chạy qua
phòng thầy Lí đang nghỉ ngơi hô lớn lên: “Thầy Lí, Lí lão gia đã tỉnh, đừng ngủ
nữa, mau qua đây nhìn xem.”
Đậu Đậu cũng
bị tiếng hô của Phương Diệp làm cho tỉnh dậy, Lí lão nhân nhìn thấy đứa cháu của
mình, khóe mắt ướt lệ, Đậu Đậu cầm lấy tay ông nội, cao hứng kêu lên: “Ông nội,
tỉnh, tỉnh.”
Phương Diệp
đem thầy Lí vừa mới tỉnh dậy mơ mơ hồ hồ chạy vào, thầy Lí thấy Lí lão nhân
đúng là đã tỉnh lại, cũng nhanh chóng giúp Lí lão nhân làm kiểm tra một phen.
Sau lại nhíu mày.
“Làm sao vậy?
Lí lão gia chẳng phải đã tỉnh dậy rồi sao? Không phải ông cũng sẽ khỏe lại sao?”
Phương Diệp thấy thầy Lí nhíu mày không nói, cũng sốt rột hỏi. Lí lão nhân nghe
thấy vậy, đầu nghiêng qua, nhìn Phương Diệp, miệng mở nhưng lại không phát ra
tiếng, chỉ có thể thì thầm: “Tiểu Diệp, Tiểu Diệp.”
Phương Diệp
nghe thấy cũng không hỏi thầy Lí bệnh tình của Lí lão nhân nữa, vội vàng rót một
chén nước, cẩn thận giúp Lí lão nhân uống, sau khi uống xong, chờ một chút mới
có thể phát ra một ít âm thân, “Đậu Đậu. Khụ……” Phương Diệp vội vàng giúp ông
thuận khí.
Đậu Đậu nghe
thấy ông nội gọi mình, vội đáp, “Ông nội, Đậu Đậu, Đậu Đậu, ở đây.” Cầm lấy bàn
tay to của ông nội, muốn nâng lên sờ mặt mình, nhưng lại chậm chạp không dám xuất
nhiều lực.
“Lí lão gia,
hiện tại không nên nói nhiều, để dành sức lực.” Thầy Lí vội vàng chặn lại nói.
“Thầy Lí, ta
biết, ta không còn nhiều thời gian nữa. Khụ…… khụ…… Ta có mấy lời, muốn nói với
đứa nhỏ của Phương gia, thầy có thể ra ngoài một lát được không.” Lí lão nhân
nói xong lại hít một hơi.
“Lí lão gia,
ông không nên nói như vậy, ông còn phải chăm sóc Đậu Đậu, nên để cho thầy Lí
giúp ông chữa trị trước đi.” Phương Diệp nghe xong cũng nói.
“Lão già như
ta đã vô dụng rồi, ta biết, nhưng mà Đậu Đậu……” Lí lão gia nói xong nhìn sang đứa
cháu đang ở bên, hai mắt lòe lòe nước mắt, “Phương Diệp, ông nội biết con là đứa
nhỏ rất tốt, ông có một chuyện muốn nhờ con.”
“Lí lão gia,
ông đừng nói như vậy.” Phương Diệp nghe lời Lí lão nhâ nói tựa như đang phó
thác hậu sự, vội vàng nói.
Thầy Lí nghe
xong, biết Lí lão nhân đã tính toán hết mọi chuyện rồi, đành phải rời khỏi
phòng, lưu lại Lí lão nhân và Phương Diệp nói chuyện.
“Tiểu Diệp,
con trước hết đào giúp ông nội cái rương gỗ giấu trong vách tường ở dưới sàng
ra đi. Chỗ vách tường đó gạch rất xốp, con có thể tìm được.” Lí lão nhân nói.
“Dạ.” Phương
Diệp cũng không chần chừ liền chui vào sàng giường, sờ soạng đụng đến một miếng
gạch lỏng lẽo, đào ra, đem vách tường mở ra, đụng đến một cái rương gỗ, liền ôm
đến bên giường, “Lí lão gia, rương gỗ đây.”
“Về sau những
thứ để trong đó giao hết cho con, Tiểu Diệp.” Lí lão nhân thấy Phương Diệp muốn
cự tuyệt, liền nói thêm: “Ông nộii muốn nhờ Tiểu Diệp giúp ông chăm sóc Đậu Đậu.
Đậu Đậu là một đứa nhỏ khổ mệnh, người trong thôn đều nói Đậu Đậu là quái vật,
làm sao cháu của ta có thể là quái vật được! Khụ khụ……” Lí lão nhân nói ra những
lời này, chắc đã kiềm nén ở trong lòng khá lâu,
Đậu Đậu nghe
thấy ông nội nói như vậy, cũng bổ nhào vào lòng ông khóc lên: “Ông nội, Đậu Đậu,
không, là, quái vật.”
“Người trong
thôn loạn truyền những lời này, người đau khổ nhất vẫn là Đậu Đậu.” Lí lão nhân
không cho Phương Diệp có cơ hội nói chuyện, lại tiếp tục nói: “Tiểu Diệp, Lí
lão gia muốn nói cho con biết thân thế của Đậu Đậu. Có thể con sẽ cảm thấy khó
tin, nhưng chính ông là người tận mắt chứng kiến Đậu Đậu được sinh ra, cho nên
mọi chuyện đều là sự thật.”
“Lí lão gia,
ông cứ nói.” Phương Diệp liền đáp lời.
“Tiểu Diệp,
con trước mặt đáp ứng ông, giúp ông chiếu cố Đậu Đậu. Người trong thôn ông
không dám tin tưởng bất cứ ai, ông nội chỉ cầu xin con. Từ chuyện con ở trên
huyện buôn bán ông đã quan sát rất kỹ, con là một đứa nhỏ đáng tin cậy, ông nội
cầu xin con.” Lí lão nhân hai mắt đỏ bừng.
Phương Diệp
nhìn Lí Đậu Đậu đang nức nở, liền gật đầu nói: “Lí lão gia, ông yên tâm, về sau
con nhất định quan tâm Đậu Đậu, chăm sóc Đậu Đậu.”
“Cám ơn Tiểu
Diệp” Lí lão nhân gian nan vuốt đầu Đậu Đậu, nước mắt lưng tròng nói, “Đậu Đậu
là bán nhân bán yêu.”
“Cái gì?”
Phương Diệp mở to hai mắt nhìn Lí lão nhân, không dám tin, “Đậu Đậu cũng giống
như những đứa nhỏ bình thường khác mà.”
“Cha của Đậu
Đậu là con của ta, nương của nó là một con hồ yêu, chính là một nam hồ yêu. Năm
đó Lý gia của chúng ta rất giàu có, là một dòng tộc được tổ tiên truyền lại từ
mấy trăm đời trước. Sau khi cha của Đậu Đậu cùng tình nhân của hắn, tên là Dư
Tình yêu nhau, nhà chúng ta bị người trong thôn lên án, nam tử yêu nhau, đó là
nghịch thiên, sẽ bị ném đá đến chết. Nghiệt tử của ta, cư nhiên lại đi yêu một
người nam nhân, nhưng mà ta chỉ có một đứa con là hắn, để hắn bị ném đá đến chết,
người làm cha như ta sao có thể đành lòng. Thời điểm đó nhà của con vẫn chưa dọn
đến Lý gia thôn nên không biết, tin tức nhi tử của ta cùng người nam nhân khác
yêu nhau đã bị những người trong thôn lan truyền đi xa, sau đó chúng ta phải
bán hết đất đai sản nghiệp để đè ép những tin tức này xuống, cho nên gia cảnh
hiện tại cũng không bằng lúc trước.” Lí lão nhân lấy hơi tiếp tục nói, “Con ta
cùng Dư Tình rời khỏi đây đi nơi khác, cứ cách một thời gian sẽ gửi cho ta một
lá thư báo bình an. Sau đó một đoạn thời gian rất dài bặt vô âm tín, ta lo lắng
đã xảy ra chuyện gì, nên tự mình ra ngoài tìm. Này vừa đi liền đi mất ba năm, từ
Đại Nguyên quốc ngàn dặm xa xôi đến rừng núi phía Bắc hoang sơ, thời điểm ta
tìm được đứa con cùng Dư Tình cũng sắp phát điên rồi. Mà Dư Tình là một người
nam nhân đó, cư nhiên lại mang thai. Con ta ở trước mặt ta quỳ khóc nói cho ta
biết, người kia là hồ yêu, vì bọn nó muốn kéo dài hậu đại, nên mới nghịch
thiên, hy sinh cả mạng sống, cầu xin ta nhận đứa con này của bọn nó!”
“Khụ khụ, dù
sao ta cũng là người làm cha làm mẹ, đều đã qua nhiều năm…. Làm sao từ chối được,
huống hồ Dư Tình là muốn cho Lý gia của ta có hậu duệ, hai ngàn năm trước, truyền
thuyết tiên giới hạ giới yêu nhau rất phổ biến, nhưng bây giờ không còn nghe ai
nói qua, lúc ấy chính mắt ta nhìn thấy Dư Tình bởi vì mang thai mà lộ ra đuôi của
yêu hồ, ta xém chút bị hù chết, chính là chung quy vẫn là người một nhà. Sau
khi Dư Tình sinh Đậu Đậu, nguyên khí đã tiêu hao hết nên đã chết, con ta cũng
đi theo. Cùng Dư Tình hóa thành ngọc bội ở trước mặt ta, bọn nó tại sao không
nghĩ cho một lão già như ta cùng với Đậu Đậu vừa sinh ra đời a, khụ khụ……” Lí
lão nhân nói đến đây kích động khóc lớn, Đậu Đậu thấy ông nội khóc cũng khóc
theo.
“Lí lão gia,
ông không thể kích động được.” Phương Diệp nghe một đoạn này không thể tưởng tượng
được câu chuyện lúc ấy lại như vậy, thấy Lí lão nhân kích động liền nhanh chóng
tiến lên trấn an.
Lí lão nhân cố
gắng lấy khí, nói thêm: “Đậu Đậu mới sinh ra liền không có cha không có nương,
ta ôm nó, mang theo khối ngọc bội, từ phía Bắc trở lại Lý gia thôn. Đậu Đậu là
bán nhân bán yêu, bộ dạng của nó chậm chạp, hiện tại đã sáu tuổi, thoạt nhìn y
như một đứa nhỏ ba tuổi.”
“Nhưng mà, Lí
lão gia, người trong thôn căn bản không biết Đậu Đậu là bán nhân bán yêu, vì
sao lại có người nói Đậu Đậu là quái vật?” Phương Diệp khó hiểu hỏi, hắn có thể
đem câu chuyện về thân thế của Đậu Đậu bỏ qua một bên, bởi vì trong tư tưởng của
hắn đã chịu ảnh hưởng từ chủ nghĩa vô thần, trong lòng hắn căn bản không tin lời
của Lí lão nhân, mắt không thấy thì tâm không tin.
Lí lão nhân
nghe Phương Diệp nói những lời này, đau khổ không nói nên lời, cuối cùng vẫn thở
dài một hơi nói: “Đậu Đậu, nó là do Dư Tình nghịch thiên sinh ra, nên bị trời
nguyền rủa, nó…. Nó bất nam bất nữ!” Nói xong câu đó, lại nhìn qua Đậu Đậu bên
cạnh, hai mắt lão nhân đỏ lên, “Vốn người trong thông không biết, có một ngày Đậu
Đậu rơi xuống nước, mẫu thân của nương tử thầy Lí vớt Đậu Đậu lên, giúp nó thay
quần áo khô, rồi thì những lời bàn tán về Đậu Đậu bắt đầu lan tuyền, cho dù nhiều
năm qua không còn ai lan truyền tin tức về con trai của ta năm đó, nên căn bản
không ai nghĩ rằng Đậu Đậu chính là đứa con của Dư Tình sinh ra, người biết
chuyện cũ thì nói là do con ta lúc trước đã tạo nghiệt, nên ta mới đem một đứa
như Đậu Đậu về dưỡng, người nhà của con chắc cũng đã nghe vài sơ qua vài chuyện, thật
là nghiệt chướng a, ô ô……”
“Lí lão gia, ông đừng khóc nữa, thầy Lí, mau vào.”
Phương Diệp vừa thấy Lí lão nhân đã không khống chế được cảm xúc, bắt đầu kích
động lên, liều hướng về cửa kêu thầy Lí.
Thầy Lí nghe thấy cũng vội vàng chạy vào, thấy Lí
lão nhân khóc đến khô tâm liệt phế, lập tức giúp ông thông khí, cũng vội nói: “Lí
lão gia, ông chẳng lẽ không muốn sống nữa sao, sao có thể kích động như vậy, Tiểu
Diệp, ngươi cũng không nhìn thấy sao!”
Lí lão nhân ho khan một trận, nhìn thấy Đậu Đậu, đưa tay qua sờ sờ đầu Đậu Đậu, sắc mặt trở
nên hồng nhuận, Đậu Đậu ngẩng
khuôn mặt nhỏ nhắn để cho ông nội sờ, đôi mắt to tí tách chảy nước mắt: “Ông nội,
ông nội.”
Thầy Lí thấy
thế lắc đầu, chỉ sợ Lí lão nhân đây là hồi quang phản chiếu, Lí lão nhân sờ sờ
đầu Đậu Đậu, lại nắm lấy tay Phương Diệp, nói: “Tiểu Diệp, con là hảo hài tử, Đậu
Đậu, con thay ông chăm sóc nó. Cái rương gỗ đó, giao cho con, bên trong có cái
gì đều là của con.”
Phương Diệp mắt
đỏ hồng gật đầu. Lí lão nhân cuối cùng nhìn Đậu Đậu, mới mỉm cười nhắm mắt, bàn
tay từ trên đầu Đậu Đậu rơi xuống. Lí lão nhân đã ra đi rồi.
“Ông nội, ông
nội.” Đậu Đậu thấy ông nội nhắm mắt, lại bổ nhào lên người Lí lão nhân, khóc ré
lên, “Tỉnh, tỉnh, Đậu Đậu, nghe lời.”
Tiếng khóc
non nớt, làm cho Phương Diệp và thầy Lí cũng không khỏi đỏ mắt. Phương Diệp tiến
lên ôm lấy Đậu Đậu, “Đậu Đậu, đừng như vậy, ông nội đã đi rồi.”
Đậu Đậu quay
đầu nhìn Phương Diệp, khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy nước mắt, nghi hoặc hỏi: “Đi,
đi? Đi đâu?”
“Ông nội đi
lên trời rồi, ông nội đã nói với ca ca, ông ở trên bầu trời cao, nhìn ca ca chiếu
cố Đậu Đậu, Đậu Đậu phải nghe lời, không được khóc, khóc sẽ làm ông nội
đau lòng.”
Lí Đậu
Đậu nghi hoặc nhìn Phương Diệp, lại nhìn sang thầy Lí, thầy Lí nặng nề mà gật đầu,
Lí lão nhân cuối cùng cũng đem Đậu Đậu phó thác cho Phương gia, cũng coi như là
một nhà trong sạch, Phương gia ở Lý gia thôn từ trước đến nay thái độ làm người
rất tốt, sẽ không cùng người khác nhiều
chuyện nói xấu này nọ, tuy ngày thường ít nói chuyện, nhưng thấy Phương Diệp tuổi
còn nhỏ mà làm việc rất nhanh nhẹn, làm cho người ta không thể không phục,
Phương gia này chính là nơi đáng tin tưởng để giao phó Đậu Đậu.
Lí Đậu Đậu vẫn
còn chưa tin lắm, chỉ vào Lí lão nhân nằm trên giường nói, “Ông nội, còn, còn,
đây.”
Phương Diệp
quay đầu, lau nước ở khóe mắt, rồi quay lại ôn hòa nói với Đậu Đậu, “Đậu Đậu,
bây giờ ngươi còn nhỏ nên không biết, còn sau khi lớn lên, ca ca liền nói cho
ngươi biết, hiện tại ông đang ngủ, chúng ta không thể làm phiền ông.”
“Dạ.” Lí Đậu
Đậu nghe xong liền ngoan ngoãn đáp ứng, Phương Diệp ôm Lí Đậu Đậu, ngẩng đầu
nhìn thầy Lí nói, “Thầy Lí, hậu sự của Lí lão gia, nhà của chúng ta sẽ đứng ra
làm, ngươi hỗ trợ đi thông tri cho cha với nương của ta biết, cũng báo cho những
người trong thôn là Lí lão gia đã ra đi.”
Lí thầy thuốc nghe xong cũng không nói thêm gì nữa,
liền đi ra ngoài. Phương Diệp ở lại trong phòng, nhìn Lí lão nhân đang nằm trên giường, lại vỗ nhẹ lưng Đậu Đậu, trong lòng nghĩ: Lí lão gia, con sẽ hảo chăm sóc
Đậu Đậu, ông cứ yên tâm đi.
Lí Đậu Đậu vì
khóc mệt nên thiếp đi trong lòng ngực Phương Diệp, chờ khi nhóc tỉnh lại, người
đã bị Phương Diệp ôm đến Phương gia. Phương Thiên Hoa biết đứa con đứng ra chịu
hậu sự của Lí lão nhân, sau khi được thầy Lí thông tri, liền chạy đến thương lượng
với những người trong thôn chuyện hậu sự. Sau khi lập linh đường, tuy Phương Diệp
đã hứa sẽ làm hậu sự, nhưng ấn theo quy củ trong thôn, Phương Thiên Hoa không
thể mặc áo bố của con lớn, đành phải dẫn Đậu Đậu trở về, túc trực bên linh cửu
của Lí lão nhân.
Lí Đậu Đậu
sau khi tỉnh lại, nghe những lời nói của người trong thôn mới biết được ông nội
đã chết, không bao giờ có thể …… tỉnh lại, vừa khóc vừa đấm đá Phương Diệp, bị
Phương Diệp sống chết ôm chặt, giúp nhóc mặc vải bố, cùng nhóc túc trực bên
linh cữu của Lí lão nhân. Vì quá đau buồn, tiểu hài tử tựa như búp bê gỗ, cả
người đều không có sinh khí.
Hà Thị nhìn Đậu
Đậu như vậy cũng đau lòng không thôi, nhưng mà nàng hiện tại đang có thai, theo
quy củ không thể túc trực bên linh cửu, đành phải ở nhà thu thập, để cho sau
khi Đậu Đậu vào đây ở, có thể thoải mái hơn một chút.
Chờ khi tiễn
Lí lão nhân xuống mồ, Lí Đậu Đậu rốt cuộc mới bắt đầu khóc, khóc đến tê tâm liệt
phế. Một số người nâng Lí lão nhân thấy thế lắc đầu, đều thở dài một hơi, Lí
lão nhân dưỡng Đậu Đậu này coi như là một đứa hiếu thảo, lấp đất xong, lập bia
một, sau đó đều rời đi.
Phương Thiên
Hoa dẫn theo Hà Thị và Phương Lâm đứng một bên, Phương Lâm thấy Đậu Đậu khóc thảm
thương như vậy, cũng khóc theo, Hà Thị cũng chỉ có thể gạt lệ, Phương Diệp đứng
bên cạnh Lí Đậu Đậu, ôm Đậu Đậu, thở dài, “Đậu Đậu, đừng sợ, ngươi còn có
Phương gia, còn có Phương Diệp ca ca, về sau sẽ không có ai khi dễ ngươi nữa
đâu.”
“Ca, ô ô, ca
ca,……” Đậu Đậu ở trong lòng ngực Phương Diệp khóc đến không thở nổi, trực tiếp
hôn mê bất tỉnh.
Từ sau hậu sự
của Lí lão nhân, người trong thôn lại bắt đầu cuộc sống như lúc trước. Dưới
tàng cây hoa hòe ở thôn tây, cũng không thể thiếu được một số người đang buôn
chuyện.
“Này, Phương
gia thật đúng là người nhân từ. Mà cũng không biết chừng, có lẽ đã nhận được gì
từ Lí lão gia, phải nhớ rằng, gia sản của Lí lão gia năm đó chính là nhà giàu
nhất trong thôn.”
“Thím Lâm,
ngươi bớt nói lại hai câu đi, Lí lão gia lúc ra đi, tại sao cũng không thấy nhà
ngươi tiếp nhận?”
“Nhưng mà, bất
quá Phương gia này, nghe nói gần đây hình như giàu to rồi, chẳng lẽ thật sự có
quan hệ gì đó với gia đình của Lí lão gia.”
“Chắc chắn là
như vậy rồi, bằng không Phương gia tại sao có thể lưu dưỡng tên quái vật kia?
Mà tên quái vật kia rất xui, ta sẽ chờ coi Phương gia sẽ gặp phải chuyện xui
gì.”
“Ai nha, lời
này của ngươi thật quá độc ác rồi, như thế nào cũng là người trong cùng thôn mà.”
“Nương, nương
a, cha kêu nương về nhà ăn cơm!!” Lí Nhị đi đến chỗ một đám phụ nhân, chống nạnh
nhìn lão nương của mình hô lên, muốn đem lão nương của mình kéo về nhà.
“Ai nha, thằng
con trời đánh này muốn chết sao, tai của lão nương không có điếc!” Nương tử của
Lí Đại Ngưu thấy bộ dạng của đứa con liền mắng.
“Nương, không
có việc gì làm thì đừng tìm đám nữ nhân nhàm chán kia nói chuyện phiếm nữa, đệ
đệ ở nhà đói đến khóc lên rồi kìa.” Lí Nhị day day hai cái lỗ tai nói.
“Sao con
không nói sớm, đệ đệ khóc sao? Nương phải nhanh chạy về mới được.” Mẫu thân Lí
Nhị vội vàng chạy về nhà. Lí Nhị thấy mẫu thân đã đi, lại quay đầu lại nhìn mấy
phụ nhân vẫn còn tán chuyện hăng say, liền ngửa mặt lên trời hét một tiếng: “Nói
bốn thành ba thì chính là bà tám a, đúng là không có thiên lý!”
Dứt lời liền
quay đầu chạy trốn. Mấy phụ nhân nhiều chuyện tức đến nổi dậm chân chửi rủa,
cũng không còn hứng thú để tán gẫu nữa.
Hết chương 16
Post a Comment