THANH THANH ĐIỀN VIÊN HƯƠNG
Tác giả: Nhất Điền Trùng
Editor: Asia Moon
Chương 13: Có thai
Khi Phương Diệp
chạy đến nhà thầy Lí, thì thầy Lí vừa vặn đang phơi thảo dược trong sân. Thầy
Lí là thầy thuốc nổi danh ở Lý gia thôn, hiện tại đã là một lão nhân, trừ bỏ
yêu tiền thì tài nghệ của lão không có vấn đề gì. Nghe xong miêu tả khái quát của
Phương Diệp, cũng vội vàng mang hộp thuốc theo Phương Diệp chạy đến Phương gia.
Sau khi hai
người bước vào phòng, Hà Thị nằm trên giường đã tỉnh lại, sắc mặt thoạt nhìn có
chút tái nhợt, Phương Thiên Hoa đang ở bên cạnh giúp thê tử của mình uống nước,
nhìn thấy thầy Lí đi vào, vội vàng đứng lên, nhường chỗ cho thầy Lí xem bệnh
cho Hà Thị.
Lí lão nhân
thấy Hà Thị đã tỉnh lại thì không còn sốt ruột như vừa rồi nữa, theo tục lệ thì
nam nữ thụ thụ bất thân, tìm một cái khăn đặt trên cổ tay Hà Thị, sau đó mới bắt
mạch. Phương Diệp lúc này nhìn thấy thầy Lí không vội không hoảng, cách một cái
khăn bắt mạch, hắn thật sự có chút hoài nghi, không biết Lí lão nhân này có thể
chẩn ra cái gì nữa, nhìn sang bộ dáng yên tâm của Phương Thiên Hoa, mới không
dám nói ra thắc mắc của chính mình, yên lặng để thầy Lí chuyên tâm làm việc.
Thầy Lí chẩn
mạch một hồi thì mặt mày nhíu, một hồi thì giãn ra, cuối cùng vuốt chòm râu đã
trắng bạc dưới cằm nói với Phương Thiên Hoa, “Phương tú tài, nương tử nhà ngươi
quả thật do thời tiết quá nóng mà ngất xỉu. Bất quá sau khi ta thận trọng bắt mạch,
nương tử nhà ngươi hình như có hỉ mạch, vì thời gian mới có nửa tháng, quá ngăn
nên lão phu không thể xác định chính xác được. Nửa tháng này, ngươi cần phải để
nương tử ngươi hảo hảo tĩnh dưỡng, chờ qua một tháng, lão phu lại tới đây bắt mạch
lần nữa. Hiện tại nên cho nương tử ngươi uống chút nước đường, quạt cho nàng
chút gió mát, để cơ thể có thể hạ nhiệt.”
Phương Thiên
Hoa vừa nghe thầy Lí nói là có thể nương tử mang thai, miệng không thể nào khép
lại được, vừa cười vừa vội đáp: “Đa tạ thầy Lí. Ta nhất định sẽ để nương tử của
ta hảo hảo nghỉ ngơi.”
Thầy Lí nghe
xong, vuốt vuốt chòm râu dài, híp mắt cười nhìn Phương Thiên Hoa, “Đâu có, đâu
có, thầy thuốc như từ mẫu. Đây chính là bổn phận của lão phu.”
Phương Thiên
Hoa nhìn cái dạng này của thầy Lí, làm sao có thể không biết lão đang chờ lấy
phí khám bệnh, hắn nhờ Phương Diệp đi lấy túi tiền, rồi bỏ ra bốn mươi văn tiền
đưa cho thầy Lí.
Thầy Lí cười
tủm tĩm tiếp nhận, bỏ vào túi áo trong lồng ngực rồi mới nói: “Một tháng sau nhớ
kêu lão phu lại bắt mạch a, lão phu về trước đây.”
“Thầy Lí đi
thong thả.” Phương Thiên Hoa cười nói, sai Phương Diệp đưa tiễn thầy Lí xuất
môn.
Phương Diệp
vì lão đại phu tham tiền này oán thầm không thôi, chỉ có bắt mạch một chút,
ngay cả dược cũng không kê, vậy mà lấy đến nhiêu đó tiền, ngoài cười mà trong
lòng không cười đem lão đại phu tống ra khỏi gia môn, xong mới xoay người trở lại
trong nhà. Bất quá khi nghe tin mẫu thân mang thai, trong lòng hắn vẫn cảm thấy
thật cao hứng.
Vào trong
phòng, Phương Thiên Hoa đã xuống nhà bếp lấy nước đường cho Hà Thị, Phương Lâm
thì đang ngồi xổm trên giường, nhu thuận quạt mát cho mẫu thân, Phương Diệp tiến
vào liền tiếp nhận cây quạt từ Phương Lâm, giúp Hà Thị quạt cho thông khí.
“Nương, cảm
thấy bây giờ có đỡ hơn không?” Phương Diệp hỏi.
“Đã tốt hơn
nhiều rồi, Tiểu Diệp.” Hà Thị cười đáp, sắc mặt nàng bây giờ còn hơi tái nhợt,
nhưng tổng thể đã khỏe hơn nhiều rồi.
“Nương phải
sinh tiểu đệ đệ sao?” Phương Lâm cũng sáp lại gần hỏi.
“Đúng vậy,
trong bụng nương có tiểu bảo bảo, Tiểu Lâm muốn có đệ đệ hay muội muội.” Phương
Thiên Hoa bưng cốc nước vào phòng, nghe thấy Phương Lâm nói như vậy, liền cười
hỏi.
“Thiên Hoa đừng
nói bậy.” Hà Thị bật cười, “Thầy Lí còn chưa xác định chính xác mà.”
“Nương khẳng
định là có tiểu bảo bảo.” Phương Diệp cũng gật đầu nói, “Vô luận nương sinh đệ
đệ hay muội muội, Tiểu Diệp đều thích.”
“Con nha!” Hà
Thị nghe xong, đôi mắt màu tím tràn đầy ý cười, “Tiểu quỷ.”
“Nương, bây
giờ nương nên hảo hảo tịnh dưỡng, chuyện trong nhà có con và phụ thân lo rồi.”
Phương Diệp nói.
“Đúng vậy, Điền
Điền, trước nên uống nước này đi.” Phương Thiên Hoa dứt lời thì bưng cốc nước lại,
giúp Hà Thị uống xong rồi nói thêm. “Về sau chuyện trong nhà nàng không cần lo,
công việc đồng áng nàng cũng không được đi. Ở nhà hảo nghỉ ngơi.”
“Tiểu Lâm bây
giờ cũng sắp trưởng thành, có thể phụ giúp làm việc.” Phương Lâm cũng nói.
“Biết rồi.”
Hà Thị bật cười.
“Cha, con có
làm chao, vốn để dành cho cha và nương về cùng nhau ăn, nhưng hiện tại nương
không thể ăn rồi.” Phương Diệp nhớ đến món chao mà mình đã làm.
“Thật sao? Vậy
đưa cho cha nếm thử trước.” Phương Thiên Hoa vừa nghe đứa con nói lại làm ra một
món ăn, cười đáp.
“Con để ở nhà
bếp, cha hãy đi trước đi, Tiểu Diệp muốn đi nhìn đám vịt con mới sinh một chút.”
Hà Thị nghe
xong vẻ mặt tiếc hận, “Tiểu Diệp, nương thật sự không thể ăn sao?”
“Hiện tại
thân thể nương cần phải được chăm sóc quý trọng, Tiểu Diệp cũng không dám cho
nương ăn lung tung.” Phương Diệp đáp xong, sau đó đi ra sân.
Hà Thị cùng
Phương Thiên Hoa đi đến nhà bếp, thời điểm tìm thấy được cái dĩa đựng chao liền
bịt mũi, Hà Thị ngửi thấy cái mùi đó liền cười nói, “Ha ha, hên là không được
ăn.”
Phương Lâm
nhìn thấy bộ dáng của phụ thân, vội vàng tiến lên nói với Phương Thiên Hoa: “Cha,
thực thúi đi. Tiểu Lâm giúp cha ăn.” Nói xong liền dùng đôi mắt trông mong nhìn
vào chén dĩa trên tay Phương Thiên Hoa.
Phương Thiên
Hoa vốn nghĩ rằng thằng con lớn làm chao xong để quá lâu nên đã bị hư, cho nên
mới thúi như vậy, xem bộ dáng này của đứa con nhỏ, nghĩ đến món này hương vị có
chút – nặng mùi, mà Tiểu Lâm lại muốn ăn, xem ra chao này mặc dù thúi, nhưng ăn
chắc cũng không đến nổi. Nghĩ vậy nên gắp một miếng ăn thử, ăn xong đôi mắt liền
sáng lên. Phương Lâm đã sớm không còn kiên nhận, cũng đứng bên cạnh phụ thân ăn
thêm một miếng, Hà Thị thấy như vậy tức giận không thôi. Nhìn cha con bọn họ ăn
thật ngon, nhưng tội nàng không được nếm thử, chỉ có thể đứng đây ngửi cái mùi
khó chịu này.
Thời gian một
tháng liền trôi qua rất nhanh, thầy Lí lại đến đây bắt mạch cho Hà Thị, lần này
xác định Hà Thị đã có thai hơn một tháng, Phương gia sảng khoái lấy ra bốn mươi
văn tiền đưa tiễn lão đại phu, cả nhà hớn hở đi vào phòng. Bữa cơm tối, Phương
Diệp vì cả nhà làm một bữa thật phong phú đầy chất dinh dưỡng để chúc mừng, hiện
tại Hà Thị là đối tượng quan trọng cần được bảo hộ trong Phương gia.
Bởi vì Hà Thị
phải tịnh dưỡng, nên hai cha con không muốn cho nàng động tay động chân, vì vậy
mà hai cha con Phương gia mỗi ngày phải dậy thật sớm để làm đậu hủ cho kịp giao
cho người ta, điều này làm cho Phương Diệp càng muốn mở đậu phường càng nhanh
càng tốt, còn tiệm ăn vặt thì dồn hết cả tâm tư vào, vì vậy mà mấy ngày qua làm
hắn mệt muốn chết. Bởi vì làm đậu hũ, cho nên Phương Thiên Hoa cũng không có
nhiều thời gian để dạy đám nhỏ trong thôn, đành phải để cho tụi nhỏ nghỉ, trừ bỏ
mỗi buổi sáng phải làm đậu hủ, thì buổi chiều còn phải ra đồng ruộng làm việc,
so với lúc trước đi làm công ngắn hạn cho người ta còn mệt hơn, gầy hơn một
chút. Tiểu Lâm tuy nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, mỗi ngày việc gì có thể làm đều
giành làm. Hà Thị mỗi ngày nhìn thấy một lớn, hai nhỏ bộ dáng mệt mỏi lao động
cả ngày, cảm thấy đau lòng không thôi, liền chủ động ôm lấy công việc nhà.
“Hiện tại ta
cũng không phải là thiên kim đại tiểu thư gì đó, chỉ có mang thai thôi, tại sao
các ngươi so với trước kia lại còn khẩn trương hơn. Trước kia mang thai Tiểu
Lâm, chẵng phải mỗi ngày ta cũng phải làm việc để kiếm sống sao?” Hà Thị nói với
hai phụ tử đang nằm thở trên giường đất, “Ngươi xem hiện tại hai người mỗi ngày
đều phải làm việc quần quật, làm sao ta có thể yên lòng mà nghỉ ngơi được.”
“Thầy Lí nói,
nàng mang thai ngay thời tiết nóng bức, thân mình phải bảo dưỡng thật tốt, như
vậy đối với thai nhi cũng tốt.” Phương Thiên Hoa sau khi nghe Hà Thị nói liền
trả lời, “Chúng ta đều muốn tốt cho nàng, nói gì thì nói, làm qua mấy ngày nữa
thì coi như ổn rồi, mỗi ngày làm như vậy cũng thành thói quen.”
“Nương, nương
đừng nghĩ nhiều quá. Qua mấy ngày nữa đậu phường sẽ xây xong, đến lúc đó nhà
chúng ta sẽ thanh nhàn, hiện tại chỉ có hơi bận rộn, nhưng con cùng cha có thể
làm được mà.” Phương Diệp cũng mở miệng trấn an nàng.
“Nương biết.
Nhưng mà nương cũng muốn làm chút việc, nhàn rỗi quá cũng thấy người ngốc đi,
không phải sao?” Hà Thị nghe Phương Diệp nói như vậy cũng hiểu được, nhưng mà
nàng vẫn muốn làm chút gì đó cho cả nhà.
“Nương, vài
ngày nữa trong thôn có mấy người muốn
lên núi hái trái cây dại, đến lúc đó Tiểu Diệp cũng muốn đi, tìm xem có cây mơ
hay không, nếu có liền hái về là ô mai cho nương ăn.” Phương Diệp liền nói lảng
sang chuyện khác.
Phương Thiên
Hoa nhìn đứa con lớn cười gật đầu. Hà Thị xem ra không thể nào tranh giành công
việc được với hai phụ tử này rồi.
“Nương, nương
nếu thấy nhàn rỗi thì đi tới đi lui một chút, trông chừng Tiểu Lâm là được rồi,
chuyện trong nhà còn có con và phụ thân.” Phương Diệp làm mặt quỷ, “Được rồi,
con đi ra ngoài xem Tiểu Lâm đang làm cái gì.”
Dứt lời
Phương Diệp liền tuột xuống giường, ra khỏi phòng, để Phương Thiên Hoa và Hà Thị
có thời gian riêng tán gẫu chuyện vợ chồng.
Bầy vịt con của
Phương gia đã nở được một tháng, được nhóc Phương Lâm chăm sóc rất tốt, nên bây
giờ bầy vịt con rất thân cận với Phương Lâm. Phương Diệp vừa ra sân liền nhìn
thấy Phương Lâm đang ngồi xổm bên cạnh chuồng, cho vịt con ăn. Vịt con sinh ra
đã lâu như vậy vẫn chưa có cơ hội xuống nước, Phương Diệp thực sự nghi ngờ những
con vịt mình nuôi có thể nào trở thành vịt cạn hay không, mà hắn cũng lo lắng
thêm một vấn đề, đó là con vịt mái tính tình hoang dã, nếu thả ra ngoài không
trông chừng thì sẽ chạy mất, mà Phương Lâm còn quá nhỏ, Phương Diệp cũng không
yên tâm để Phương Lâm mang bầy vịt xuất môn.
“Tiểu Lâm,
cho vịt ăn sao rồi?” Phương Diệp đi qua, ngồi xổm kế bên Phương Lâm hỏi.
“Ca ca, ca ra
hồi nào vậy. Vịt con ăn ngoan lắm.” Phương Lâm thấy ca ca đến, cười nói.
Phương Diệp sờ
sờ đầu Phương Lâm, mấy ngày nay, ngày nào Phương Lâm cũng uống sữa đậu nành, ăn
mấy món đầy chất dinh dưỡng, mái tóc không còn khô ráp mà trở nên sáng bóng
không ít, tiểu hài tử so với trước kia càng thêm xinh đẹp đáng yêu, trong lòng
Phương Diệp nảy sinh một cảm giác thành tựu.
“Tiểu Lâm thật
ngoan. Bên ngoài nóng như vậy, tại sao Tiểu Lâm không vào nhà?”
“Ca ca, vịt
con của Tiểu Lâm vẫn chưa ăn no đâu.” Phương Lâm nói, “Ca ca, vịt con thật sự
có thể bơi lội sao?”
“Đương nhiên,
chờ khi ca ca rãnh, chúng ta sẽ đào một cái ao trong sân, đến lúc đó thả vịt
con xuống nước bơi lội cho Tiểu Lâm xem.”
“Thật sao?”
Phương Lâm nghe xong cảm thấy thật cao hứng, nhưng lại cúi đầu rầu rĩ nói, “Ca
ca, nương có tiểu đệ đệ, mọi người còn cần Tiểu Lâm nữa hay không a?”
“Tại sao lại
không cần Tiểu Lâm chứ?” Phương Diệp kỳ quái không hiểu vì sao Tiểu Lâm lại có
suy nghĩ như vậy, “Tiểu Lâm tại sao lại nghĩ như vậy?”
“Lí Nhị ca
nói nương hắn sau khi sinh đệ đệ liền không quan tâm tới hắn nữa, mà mọi người
mấy ngày nay cũng không quan tâm tới Tiểu Lâm, Tiểu Lâm sợ.” Phương Lâm ủy khuất
cúi đầu.
“Tiểu Lâm đừng
nghe Lí Nhị nói bậy, hắn chỉ gạt đệ thôi. Tiểu Lâm nhu thuận như vậy, cha nương
đều rất thương đệ, ca ca cũng rất thương đệ, làm sao có thể không cần đệ được
chứ? Ca ca không để ý tới đệ là vì mấy ngày nay ca ca rất mệt, không có thời
gian chơi với Tiểu Lâm, Tiểu Lâm đừng nghĩ như vậy.” Phương Diệp an ủi Tiểu
Lâm, có thể mấy ngày nay bọn họ quá sơ sót, không để ý tới Phương Lâm, mỗi ngày
nhìn nhóc ngoan ngoãn nhanh nhẹn giúp mẫu thân cho vịt con ăn, trồng rau nhổ cỏ
trong sân, tất cả mọi người đều nghĩ rằng vì Tiểu Phương Lâm sắp làm ca ca nên ngày
càng trở nên nhu thuận, không nghĩ rằng trong lòng tiểu hài tử này lại mẫn cảm
như vậy, cư nhiên nảy sinh tâm tư này.
“Thật vậy
sao?” Phương Lâm nghe ca ca nói xong, ngẩng đầu hỏi.
“Đương nhiên
là thật, bây giờ không phải ca ca đã đi tìm Tiểu Lâm sao? Ca ca muốn hỏi Tiểu
Lâm, vài ngày sau có muốn cùng ca ca đi lên núi hái trái cây dại không?” Phương
Diệp cười nói.
“Muốn, Tiểu
Lâm tất nhiên là muốn đi. Ca ca không được nói xạo.” Tiểu Lâm nghe xong lộ ra
khươn mặt tươi cười, vội vàng bắt Phương Diệp phải hứa.
“Ca ca khẳng
định sẽ không lừa Tiểu Lâm.” Phương Diệp vừa cười vừa cam đoan.
Hết chương 13
Post a Comment