THANH THANH ĐIỀN VIÊN HƯƠNG
Tác giả: Nhất Điền Trùng
Editor: Asia Moon
Chương 12: Trứng nở
Sau giờ ngọ,
ánh mặt trời thưa thớt xuyên qua đám lá cây, chiếu loang lổ trên mặt đất. Ngẫu
nhiên có một trận gió thổi qua, đem đến cho mùa hè nóng bức một luồng khí mát mẻ.
“Ca ca, ca
đang làm cái gì vậy?” Phương Lâm nắm chặt cái mũi nhỏ, nằm sấp nơi cửa sổ nhà bếp,
hỏi vọng vào bên trong, “Tại sao lại thúi đến như vậy!”
“Đúng rồi,
Phương Diệp, thúi như nước đái vịt vậy!” Cái đầu của Lí Nhị cũng xuất hiện ở cửa
sổ, cau mày nói.
“Ta đang làm
chao.” Phương Diệp đứng trong ở nhà bếp lau mồ hôi, nói: “Các ngươi không phải
đang luyện chữ ở sau nhà sao? Tại sao lại chạy đến nơi này?”
“Ha hả, ca
ca, ca không phải đã nói sẽ làm đồ ăn ngon cho chúng ta ăn sao? Bọn Cẩu đản
đang rất nôn nóng, đệ cùng Lí Nhị ca tới đây nhìn thử.” Phương Lâm khẩy khẩy lỗ
mũi, nói.
“Chỉ biết lo
ăn, chờ khi cha làm ruộng về sẽ cho các ngươi ăn roi mây.” Phương Diệp đe dọa.
“Ai, Phương
Diệp, ngươi cũng không nên ác như vậy, ngươi cũng không phải bị bắt luyện tự
sao?” Lí Nhị nghe xong nhổm người lên cãi lại, “Hơn nữa, là ngươi nói món này rất
ngon, cho nên tất cả mọi người đều đang rất tò mò, muốn biết ngươi đang làm cái
gì thôi.”
“Ca ca, thúi
như vậy, có thể ăn sao?” Phương Lâm nhìn thấy ca ca của nhóc bưng một chậu đựng
cái gì đó đen thùi lùi, mùi thối lại càng phát ra nồng hơn, vội vàng lui lại mấy
bước.
Phương Diệp
buồn cười nhìn hai vị đại nhân đang đứng ở cửa sổ này, “Thứ này ngửi thì thúi,
nhưng ăn vào rất thơm. Đến lúc đó, các ngươi đừng hòng được ăn.”
“Phương Diệp,
ngươi cứ tự nhiên làm, chúng ta đi về luyện chữ tiếp đây.” Lí Nhị ném xong những
lời này, liền cùng Phương Lâm quay về cái sân nhỏ sau nhà, trốn khỏi cái mùi
khó ngửi đó.
Phương Diệp lắc
đầu nhìn hai cái bóng ở cửa sổ biến mất tăm mất dạng, buồn cười tiếp tục xử lý
chao. Cửa sổ lớn ở nhà bếp này mới được xây, Phương Diệp rất thích nhà bếp sáng
sủa rộng rãi, cho nên đi trưng cầu ý kiến của phụ thân và mẫu thân, được hai
người đồng ý mới đi mời Lí Tiến thúc thúc đến làm hộ cái cửa sổ lớn, Phương Diệp
chờ kiếm đủ tiền, khoảng hai ba trăm lượng bạc, sẽ dùng số tiền đó sửa lại ngôi
nhà.
Hắn cùng tửu
lâu buôn bán cũng mới hơn nửa tháng, mặt hàng đậu hủ của bọn họ cũng bắt đầu ổn
định, hôm trước hắn và phụ thân Phương Thiên Hoa đã không cần phải dậy sớm đẩy
xe lên chợ mở sạp bán đậu hũ nữa rồi.
Sáng sớm mỗi
ngày, tửu lâu sẽ kêu tiểu nhị kéo xe bò đến Phương gia lấy đậu hủ. Thức ăn làm
bằng đậu hũ của tửu lâu rất được hoan nghênh, hiện tại việc buôn bán đã vượt mặt
tửu lâu của Tề gia, mỗi ngày đều đến Phương gia mua gần trăm khay đậu hủ. Tửu
lâu của Tề gia mấy hôm trước cũng đến Phương gia tìm Phương Diệp để bàn bạc
chuyện buôn bán, sau khi thỏa thuận sau, thì hiện tại, tửu lâu của Tề gia mỗi
ngày cũng đến Phương gia lấy đậu hủ, số đậu hủ chế biến món ăn cũng không kém tửu
lâu của Lưa gia bao nhiêu. Chu tẩu tử thấy nhà bọn họ không còn dọn sạp bán đậu
hủ nữa nên qua hỏi thăm. Phương Diệp sau khi thương lượng với cha nương liền
quyết định cung cấp đậu hũ cho nhà Chu tẩu tử, để họ đem lên chợ bán, đến lúc
đó còn có thể nhờ bọn họ mỗi ngày hỗ trợ đưa đậu hủ đến mấy quý phủ trên huyện.
Mấy ngày gần
đây, nhà bọn họ mỗi ngày thu vào một lượng tiền cố định khoảng ba bốn lượng bạc,
hiện tại kinh tế trong nhà cũng dần dần dư dả, bất quá mỗi ngày phải làm đậu hủ
nên cả nhà phải thức khuya dậy sớm, Phương Diệp cũng không muốn vì kiếm tiền mà
làm cho cả nhà mệt như vậy, tuy nói cuộc sống so với trước kia tốt hơn nhiều lắm,
nhưng thật ra người nào cũng vừa mệt vừa gầy đi, đúng là không nghĩ ra.
Phương Diệp
cùng Lưu chưởng quầy của Lưu gia tửu lâu, và Tề chưởng quầy của Tề gia tửu lâu
thương lượng, chuẩn bị thành lập một cái đậu phường, sau khi phát triển tốt rồi
thì sẽ mở rộng thành một dây chuyền đậu phường, đây chính là ý tưởng của Phương
Diệp. Nếu muốn dựa vào việc sản xuất đậu hủ kiếm tiền, thì không thể lập một xưởng
dạng gia đình được, mô hình quá nhỏ, phát triển không bền vững. Cho nên, Phương
Diệp muốn làm ăn lớn, hắn không muốn chỉ bán ở huyện hay thị trấn nữa, hắn muốn
chính là đậu hủ phát triển ở thành Lâm Hải phồn hoa, còn có cả thị trường đại
nguyên quốc vững mạnh.
Đương nhiên,
bây giờ Phương gia của bọn họ không quyền không thế, Phương Diệp vẫn còn là một
hài tử. Sau khi Phương Diệp cùng phụ thân của hắn thương lượng, quyết định rằng
muốn thực hiện được suy nghĩ trong lòng, nhất định phải có thế lực. Cho nên chọn
Lưu chưởng quầy cùng Tề chưởng quầy là người rất thích hợp. Lưu gia ở huyện rất
có tiếng tăm, mà Tề chưởng quầy chính là Tề gia thế lực vững mạnh ở cả Lâm Hải
thành, tuy rằng người hợp tác với bọn họ chỉ là một đứa nhỏ, nhưng sau khi nghe
phân tích của Phương Diệp, hai tên cáo già đều nổi lên tâm tư, quyết định cùng
Phương Diệp hợp tác. Ngay từ đầu cả hai nhà đều muốn mua bí quyết sản xuất đậu
hủ của Phương Diệp, sau lại tranh chấp hơn thua, Phương Diệp mới đưa ra đề nghị
muốn cả ba nhà hợp tác thành lập đậu phường. Vài ngày cùng thảo luận với hai
tên cáo già này xong, Phương Diệp giành được một phần ba lợi nhuận, chỉ dựa vào
bí quyết chế tạo đậu hủ, một chút cũng không tiết lộ, làm cho hai con cáo già
này vì tiểu hồ ly là hắn mà suy tính muốn nứt da đầu, cuối cùng không thể không
thỏa hiệp. Vì thế mà nhận ra cho dù Phương Diệp chỉ là một đứa nhỏ cũng không nên
xem thường hắn. Đương nhiên hai cáo già này căn bản sẽ không tin rằng Phương Diệp
còn nhỏ tuổi mà lợi hại như vậy, trong lòng hai lão đều nghĩ rằng sau lưng
Phương Diệp có người chống đỡ, mới dám ‘nghé con không sợ hổ’ như vậy. Sau khi bàn luận, Phương Diệp cũng yên lòng, hắn
thầm nghĩ đến việc chia hoa hồng ở đậu phường, cũng không muốn vì chuyện này mà
phí tâm tư, đậu phường phát triển như thế nào, hắn so với Lưu chưởng quầy và Tề
chưởng quầy tin tưởng hơn một chút, đương nhiên Phương Diệp đối với hai con cáo
già này cũng không hề tín nhiệm, nhưng không còn cách nào khác, trên thương trường,
chỉ có lợi nhuận mới là mục tiêu chính, là mục đích cuối cùng của Phương Diệp,
chính là tích lũy một số tiền lớn, mà việc xây dựng đậu phường chỉ là một trong
những mánh khóe của hắn, dù sao có tiền thì mọi việc cũng sẽ trở nên dễ dàng
hơn.
Phương Diệp
còn dành một số tiền để thuê một cửa hàng mặt tiền trên huyện, chuẩn bị khai
trương một tiệm bán đồ ăn vặt, kiếm thêm một chút tiền tiêu vặt hàng ngày cho
gia đình, cái tiệm ở mặt tiền này cũng không cần phải sửa sang gì nhiều, chỉ chờ
đến ngày khai trương. Mà tiệm bán đồ ăn vặt này cũng làm Phương Diệp tốn rất
nhiều tâm tư, phong cách cửa hàng được thiết kế có chút hiện đại, hắn thích một
cửa hàng rộng rãi thoáng mát, cho nên sau khi được hắn bố trí lại, trở nên sạch
sẽ trang nhã, hắn cảm thấy rất vừa lòng. Vì để mở cửa hàng này, Phương gia muốn
lấy số tiền đã dành dụm ra để đầu tư vào, nhưng Phương Diệp lại không muốn dùng
số tiền mà gia đình đã vất vả kiếm được ấy, liền chuẩn bị một ít món ăn đơn giản,
là hai món ăn được đặt trong hộp gỗ vuông rất đặc sắc rồi đem cung cấp cho Lưu
tửu lâu và Tề tửu lâu sử dụng, lần này hắn sẽ không tốt bụng như lần đầu nữa,
mà trực tiếp tăng giá hai món lên hai mươi lượng bạc, cuối cùng tiền cũng tới
tay, tiệm đã có thể đi vào hoạt động.
Mở cửa tiệm
bán đồ ăn vặt này, điều làm cho Phương Diệp cảm động nhất chính là, cha mẹ biết
được ý tưởng của hắn, không chỉ vì hắn còn là một tiểu hài tử mà phản đối, cũng
căn bản không để ý hắn làm như vậy có lỗ vốn rồi sau đó làm cuộc sống của gia
đình quay lại con số không như lúc đầu hay không, mắt không kịp chớp đã lấy tiền
đưa ra rồi. Phương Thiên Hoa còn nói, phần lớn tiền có trong nhà đều do Phương
Diệp kiếm được, Phương Diệp có quyền muốn dùng như thế nào thì cứ lấy dùng, mà
lại quên bản thân và Hà thị đã vất vả dậy sớm để làm đậu hủ, kiếm tiền vì gia
đình.
Kiếp trước
Phương Diệp không hề được cha mẹ bảo vệ như vậy, không ngờ ở nơi dị thế này lại
may mắn hưởng thụ được. Cho nên hắn không hề bận tâm rằng mình vốn bao nhiêu tuổi,
sau khi cùng linh hồn của tiểu hài tử Phương Diệp dung hợp nhau, hắn chính là đứa
con cả của Phương gia, Phương Diệp. Nếu kiếp trước hắn chưa từng có thời thơ ấu,
như vậy lúc này hắn sẽ cùng tiểu Phương Diệp trải qua một thời thơ ấu tốt đẹp,
có cha mẹ yêu thương và một đệ đệ đáng yêu, cuộc sống như vậy, hắn sao có thể
không cần chứ.
Ban đầu còn hại
hắn ngày đêm lo sợ, mười ngày liền núp ở cửa phòng cha mẹ nghe lén họ nói chuyện
xem có phát hiện ra điều gì không, hiện tại Phương Diệp từ lâu đã buông rồi. Nếu
phụ thân và mẫu thân đều biết hắn là tá thi hoàn hồn, nếu không tiếp nhận thì
đã làm từ lâu, không cần đợi đến bây giờ, cho nên hắn còn cái gì không thể bỏ
xuống được.
Phương Diệp bật
cười, gắp một miếng chao đã làm xong, rưới đều tương lên, bỏ vào miệng, chậm
rãi nhai nuốt, trong lòng không khỏi tự kheo khoang: thật ngon, tuy rằng hơi
khó ngửi, nhưng hương vị thì tuyệt vời.
Sau khi thử,
hắn mới rưới tương lên chậu đựng chao, bỏ chút hành thái, gom một bó đũa tre đã
rửa sạch, rồi bưng chậu đến sân sau.
Ở sân phía
sau nhà, tất cả mọi người đều ngồi ở trên bậc thềm tam cấp, tựa lên cái ghế nhỏ
mà người nhà đem đến, tay cầm cây bút làm bằng than, phần tay cầm được bọc lại
bằng miếng vải mỏng, đang viết chữ trên tấm ván gỗ. Phương Thiên Hoa chuẩn bị sẵn
bài tập cho bọn nhỏ, để cho bọn nó ngồi luyện chữ, chờ hắn làm công việc đồng
án về sẽ kiểm tra lại một lần.
Phương Diệp
đương nhiên không cần lo lắng, hắn rãnh rỗi đi xử lý số đậu hủ còn lại ngày hôm
qua, làm thành chao, chuẩn bị cho các bạn học giúp hắn nếm thử hương vị.
Người chưa tới,
hương đã bay tới rồi.
Lí Nhị ngửi
thấy vị chao liền hô: “Mọi người có ngửi thấy không, ta nói không có sai nha,
chao này thật sự rất thúi.” Dứt lời liền chạy đến trước mặt Phương Diệp.
Lí Phi là nữ
hài tử duy nhất, chịu không nổi cái mùi này, “Phương Diệp ca ca, mau lấy ra
xem, thúi như vậy, có thể ăn được sao?”
Hứa Lực cũng
bịt chặt mũi nói: “Phương Diệp, thúi như vậy, ăn xong có bị đau bụng không đó.”
Tất cả mọi
người đều liều mạng bịt chặt mũi, muốn tránh cái mùi đó càng xa càng tốt.
Phương Lâm
nghe thấy mọi người đều chê bai món ăn mà ca ca làm, trong lòng khó chịu, liền
đứng lên, nói: “Ca ca làm đồ ăn, có thúi cũng ăn ngon!”
Nói xong liền
làm một bộ dáng anh dũng hy sinh đi đến trước mặt Phương Diệp, “Các ngươi không
ăn, ta ăn! Ca ca, cho đệ một miếng chao.”
Phương Diệp
buồn cười nhìn khuôn mặt của đệ đệ có chút vặn vẹo, Lí Nhị bên cạnh đã dùng đôi
đũa trúc gắp một miếng chao lên ăn thử. Phương Diệp cũng cầm một đôi đũa, gắp một
miếng chao, tự mình uy cho con mèo nhỏ nhà mình, trong lòng nghĩ nếm mọi người
dám nếm qua thì chắc chắn sẽ thích, chỉ là e ngại mùi vị quá nồng của chao.
Phương Lâm cắn
một miếng nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn nguyên bản đang vặn vẹo dần dần giãn ra, đến
cuối cùng còn hớn hở hô lên, “Ca ca, ngon quá, đệ còn muốn.” Dứt lời liền tự
mình động thủ, Lị Nhị cũng vội vàng gắp miếng thứ hai.
Có hai vị này
ăn thử trước, mọi người cũng bắt đầu tiến lên, ăn thử miếng thứ nhất, đã muốn
ăn miếng thứ hai, trong lúc nhất thời, bọn nhỏ đều xông đến. Một chậu chao rất
nhanh đã thấy đáy, mà mọi người còn chưa đã thèm.
Phương Diệp
đã chừa lại vài miếng trong nhà bếp cho phụ thân và mẫu thân, cũng không lấy
ra, nếu mọi người thích ăn, thì tiệm ăn vặt của hắn có thể bổ sung thêm món
chao này, trong lòng Phương Diệp đã tính như vậy.
“Mọi người đã
luyện chữ xong rồi sao?” Phương Diệp hỏi.
Bọn nhỏ nhất
thời sau khi nếm qua mỹ vị liền tập trung ở đó tán thưởng, sau khi nghe Phương
Diệp nói liền nhớ tới bài tập phu tử cho vẫn chưa có làm xong, nhanh chóng chạy
về chỗ ngồi tiếp tục làm bài. Phương Diệp cũng ngồi bên cạnh đệ đệ nhà mình,
cùng mọi người luyện tự.
Đợi mọi người
đã viết chữ xong, Phương Diệp mới nói: “Con vịt nhà chúng ta hôm nay hẳn là sắp
nở, các ngươi có muốn cùng đi xem hay không.”
Từ khi biết
nhà phu tử của bọn họ có nuôi một con vịt hoang đang ấp trứng, một nhóm tiểu
hài tử liền muốn nhìn xem vịt con chui ra từ quả trứng, Giữa trưa hôm nay hắn
đã cùng mẫu thân nhìn qua, kịp lúc đã thấy một con vịt nở, hồi nãy dư ra một
chút thời gian đi nhìn sơ qua đã thấy có ba con mới nở, số trứng còn lại đã có
dấu hiệu sắp nở. Phương Diệp mới nghĩ thầm muốn dẫn bọn nhỏ đi nhìn một lát.
Một đám tiểu
hài tử được Phương Diệp sắp xếp im lặng đi theo hàng đến chuồng vịt tham quan.
Mọi người thực may mắn, xung quanh con vịt mái đã có sáu con vịt con đã nở,
lông xù, bộ lông có nơi còn ướt sũng, là chất dịch còn sót lại của xác trứng,
con vịt con cuối cùng đang cố gắng phá vỏ trứng mà chui ra. Tiểu hài tử nhìn thấy
vịt con đang giãy dụa liền mềm lòng muốn tiến lên giúp vịt con một tay, Phương Diệp
nhanh chóng ngăn cản.
“Vịt con phải
tự mình phá vỏ trứng chui ra mới có thể lớn lên, các ngươi nếu giúp nó, nó sẽ dễ
chết.” Phương Diệp giải thích sự tình theo hướng nghiêm trọng, làm đám tiểu hài
tử sợ tới mức đứng thẳng tắp, một chút cũng không dám động đậy.
“Phương Diệp,
vì sao giúp nó, nó lại dễ chết?” Rối rắm một hồi liền có đứa hỏi.
“Bởi vì nhiệm
vụ đầu tiên của nó là phá bỏ vỏ trứng để chui ra, phải nhờ đến sức lực của
chính mình. Nếu ngươi giúp nó, nó sẽ không có sức, về sau nếu gặp nguy hiểm, chỉ
có thể nằm đó chờ chết.” Phương Diệp nhân tiện nói, “Về sau chúng ta cũng phải
chăm chỉ rèn luyện thân thể, để cho mình khỏe mạnh hơn nữa, như vậy mới có thể
tự bảo vệ chính mình.”
“Nga.” Bọn nhỏ
đều sùng bái nhìn Phương Diệp, gật đầu.
Phương Diệp
vì chính mình nói bậy bạ mà da mặt đỏ lên, bất quá bọn họ vẫn chưa chú ý, chỉ
lo nhìn vịt con kia giãy giụa chui ra khỏi vỏ trứng.
Cuối cùng vịt
con cũng thành công phá vỏ trứng mà chui ra, bỗng thấy Phương Thiên Hoa vội vã
ôm Hà Thị vào trong sân, thấy Phương Diệp vội vàng nói: “Tiểu Diệp, nhanh đi thỉnh
thầy thuốc lại đây, mẫu thân con sợ là do thời tiết nóng mà ngất xỉu.”
Dứt lời liền
nhanh chóng ôm Hà Thị vào phòng.
Phương Diệp vừa
nghe như vậy, vội vàng rời khỏi sân, một mạch cắm đầu chạy đến nhà thầy thuốc
Lí.
Hết chương 12
Post a Comment