Ca ca, Ba ba thật vĩ đại
Tác giả : Cổ Linh
Editor : A-Moon
♥ღ♥ Chương 4 ♥ღ♥
ღ Sống lại ღ
Phần 2
Đầu năm mới, cái chuông cửa đã lâu
không có ai đụng tới bỗng nhiên kêu lên, Tiểu Nho chạy ra mở cửa, nhìn thấy rất
nhiều người, nhóc liền hướng vào trong hô to một tiếng.
“Thúc thúc, dường như là bạn học tới
tìm thúc, rất nhiều người a!” Nhóc quay đầu lại, “Hả? Tiểu Mao, sao cậu lại tới
đây?”
“Anh hai tớ thuê rất nhiều phim hoạt
hình, cậu có muốn đến xem không?”
Tiểu Nho quay đầu lại, Cừu Chấn Dương
bước đến phía sau nhóc.
“Thúc thúc, con có thể đến nhà của
Tiểu Mao xem phim hoạt hình không?”
“Dù sao ba ba của con vẫn còn ngủ,
con cứ đi xem, bất quá phải về sớm trước giờ ăn cơm chiều nha!”
Vì thế mà Tiểu Nho đi theo Tiểu Mao
qua căn nhà bên cạnh, thay vào đó một đám người hùng dũng tiến vào tạo nên một
trận náo nhiệt, đối với bảy người bạn tốt này, Cừu Chấn Dương trầm mặc. Thật
lâu sau, hắn mới nâng lên khuôn mặt nghiêm túc.
“Muốn gặp hắn cũng được, tôi chỉ muốn
các người tuyệt đối cam đoan sẽ không xúc phạm tới hắn, cho dù là vô tình cũng
vậy, nếu không tôi lập tức tuyệt giao với mọi người!”
Tuyệt giao? Thực sự nghiêm trọng vậy
sao?
Tuy rằng cảm thấy thực sự kinh ngạc,
đương nhiên bọn họ vẫn hứa hẹn thề thốt, nếu vi phạm sẽ bị nguyền rủa này nọ,
tuy nhiên Cừu Chấn Dương vẫn lo lắng. . . . .
“Có lẽ, tôi nên nói trước mối quan hệ
của tôi và hắn . . . . . . .”
Hắn cũng không vì chuyện Mạnh Dật
Nguyệt không tiếp nhận tình cảm của hắn lấy làm hổ thẹn, hơn nữa đây đều là bạn
tốt nhất của hắn, cũng có thể góp vài ý tưởng, cho nên hắn mới nguyện ý nói cho
bọn họ biết, hơn nữa. . . . .
“Vô luận tôi như thế nào bày tỏ sự
thương yêu với hắn, vô luận tôi như thế nào hứa với hắn tuyệt đối sẽ không vứt
bỏ hắn, hắn vẫn tự ti, hắn đối với bản thân hoàn toàn không có nửa điểm tự tin,
hắn cho rằng mình là người dơ bẩn nhất thế gian, thậm chí hắn còn cho rằng hắn.
. . . căn bản không xứng đáng để sống. . . . .”
Cừu Chấn Dương đột nhiên ủ rũ, làm
cho tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau, còn có hai cô gái lặng lẽ lau đi nước
mắt. Chẳng những lời kể của Cừu Chấn Dương làm lòng người khiếp sợ chua xót,
thái độ của hắn cũng làm người ta cảm động, bọn họ chưa bao giờ biết Cừu Chấn
Dương phóng túng cũng có một mặt nhu tình như vậy.
“Bác sĩ nói hắn hiện tại trong thời
kì nghĩ quẩn, hắn muốn chết, nhưng mà tôi không cho phép hắn chết, cho nên hắn
chỉ có thể dùng loại phương pháp này làm cho bản thân được giải thoát.”
Cừu Chấn Dương bất lực cúi đầu, “Tôi
thật sự hết cách, thật sự không biết nên làm như thế nào mới có thể cho hắn lấy
lại sức sống. . . . .” Hắn giương mắt khẩn cầu nhìn nhóm bạn thân, “Các cậu có
thể giúp tôi không?”
Mọi người liếc mắt lẫn nhau một cái,
tuy rằng lúc mọi người tụ họp cùng một chỗ phần lớn là chơi đùa chiếm đa số,
nhưng mà, tình bạn của bọn họ không phải giả dối, mỗi người bạn bên cạnh Cừu
Chấn Dương đều kết giao bằng tất cả thành ý.
“Chỉ cần chúng tôi giúp được gì,
chúng tôi sẽ hết sức giúp đỡ cậu.”
Vài phút sau, Cừu Chấn Dương ôm Mạnh
Dật nguyệt xuất hiện.
Nói thực ra, biết được câu chuyện của
Mạnh Dật Nguyệt, đương nhiên chỉ cảm thấy được Mạnh Dật Nguyệt là người muốn
được người khác đồng tình, cho đến khi chứng kiến con người của Mạnh Dật
Nguyệt, bọn họ mới thật sự hiểu rằng vì sao Cừu Chấn Dương lại thương yêu y như
vậy.
Y, phảng phất như phiên bản nam của
Lâm Đại Ngọc, cũng nhu nhược, phiêu phiêu dật dật giống như vậy, khiến cho bao
người mê mệt, khuôn mặt thanh tú tràn đầy thống khổ bất đắc dĩ khiến người khác
đau lòng không thôi, thân hình gầy yếu cuộn tròn trong lòng Cừu Chấn Dương tựa
hồn như con búp bê vô hồn, cặp mắt đen nhánh mờ mịt, tuyệt vọng bi thương vô
tận làm người không nhịn được chua xót rơi lệ.
Y là một người nam nhân có thể kích
thích nam nhân khác có ý muốn bảo hộ.
“Nguyệt, bọn họ là nhóm bạn rất thân
của anh, muốn gặp gỡ người anh yêu sâu đậm, bọn họ tốt lắm, em nguyện ý làm bạn
với họ không?” Lời nói phảng phất một chút run sợ, Cừu Chấn Dương cố gắng đè
nén cảm xúc trong lòng, nhu không thể tái nhu, nếu không chú ý lắng nghe, người
ngồi xa một chút quả thật không biết hắn đang nói cái gì!
“Bạn học?” Mạnh Dật Nguyệt lẩm bẩm
nói, thanh âm yếu ớt, phảng phất như người đang nằm mộng, “Tôi không đói bụng,
không cần gọi tôi ăn nữa. . . . . .”
“Không phải, Nguyệt, là bạn anh muốn
làm quen với em, muốn cùng em làm bạn bè, được không?” Tựa như thói quen của
Cừu Chấn Dương, hắn kiên nhẫn nói thêm một lần nữa.
“Bạn bè?” Mạnh Dật Nguyệt nói thầm,
“Tôi không có bạn bè, cũng không có người thân, tôi cái gì cũng không có, bởi
vì tôi rất bẩn, rất rất bẩn. . . . . . .”
“Nói bậy!” Cừu Chấn Dương nhịn không
được đề cao giọng nói, “Em còn có anh, có Tiểu Nho, em làm sao dám nói em cái
gì đều không có? Hơn nữa, em không bẩn, nghe được không? Nguyệt, em tuyệt đối
không bẩn a!”
Mạnh Dật Nguyệt vô lực than nhẹ,
“Không, tôi không xứng đáng làm ba của Tiểu Nho, cũng không xứng để bầu bạn với
cậu, tuy rằng tôi nhớ. . . . nhưng mà. . . .chunng quy tất cả đều là giấc mộng
a. . . . .”
“Không phải là mộng, Nguyệt, không
phải là mộng” Cừu Chấn Dương ôn nhu nói, “Anh có thể làm cho chúng ta ở cùng
một chỗ, Nguyệt, chúng ta sẽ tới châu Âu kết hôn, sẽ đi khắp thế giới tận hưởng
tuần trăng mật, cùng nhau sống hạnh phúc, anh cam đoan, anh cam đoan mà!”
Đột nhiên Mạnh Dật Nguyệt thoáng hiện
ra nét tươi cười quái dị.
“Tôi biết cậu sẽ thay tôi chiếu cố
Tiểu Nho.”
Cừu Chấn Dương cả kinh, “Không, anh
không làm, anh sẽ không thay em chiếu cố Tiểu Nho!”
“Cậu. . . . .” Mạnh Dật Nguyệt lặng
lẽ nhắm mắt, “Tôi mệt mỏi quá, không cần cố gắng gọi tôi dậy được không? Vĩnh
viễn không cần gọi tôi nữa, tôi không muốn tỉnh, thật sự không muốn tỉnh dậy
nữa. . . . .”
“Nguyệt, không được như vậy, em không
được như vậy a! Em. . . . . .” Đột nhiên Cừu Chấn Dương dừng lại, chợt khóc
rống lên, nỗi lo sợ bất an trong lòng mấy ngày nay nháy mắt bùng nổ, “Nguyệt,
em không được như vậy, anh yêu em a! Anh thật sự rất yêu em a! Em chết anh phải
làm sao bây giờ? Anh sẽ làm sao bây giờ a?”
Hắn vừa khóc, hai cô gái ở đây đều
khóc theo, những người còn lại không đành lòng nghiêng đầu đi nhìn chỗ khác.
“Nguyệt, em nói cho anh biết, em muốn
anh làm cái gì? Em nói cho anh biết, anh dù chết cũng phải làm. . .. .”
“Để cho tôi chết đi!”
Cừu Chấn Dương chấn động toàn thân,
chợt rống to, “Không! Không được chết! Anh tuyệt đối không cho em chết! Cho dù
lấy mạng của anh, anh cũng không cho em chết! Em dám chết thử coi, anh liền
mang theo Tiểu Nho cùng em chết, cho em dù chết cũng không yên ổn!”
Càng nghe lại càng thấy không đúng,
như thế nào tất cả đều muốn chết? Mọi người sợ tới mức như ong vỡ tổ.
“A Chấn yêu anh như vậy, vì cái gì anh
vẫn muốn chết!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Anh nếu chết, A
Chấn nói cái gì cũng rất giữ lời, hắn chắc chắn sẽ mang theo con anh cùng chết,
mọi người đều chết sạch hết, còn có cái gì cuộc sống nữa?”
“Còn sống còn hy vọng, nếu chết đi
rồi thì không còn gì để bắt đầu lần nữa!”
“Có lẽ con đường anh đi qua không
thông thuận, nhưng hiện tại cậu có thể đi con đường khác rồi!”
“Đúng vậy! Hắn là người vô tư không
cần suy nghĩ gì, đồ đạc của chính mình khẳng định bày bừa lung tung, anh là
người hắn yêu nhất, nên hảo hảo chăm sóc hắn đi, tốt rồi tốt rồi!”
“Không quan tâm A Chấn, nhưng cũng
phải nhớ tới con của mình chứ?”
Người cuối cùng, là cô gái nãy giờ
khóc nhiều nhất, cô thật vất vả mới ngừng được nước mắt, sau đó bước lại cầm
lấy tay mạnh Dật Nguyệt.
“A Chấn đem chuyện xưa của anh đều
nói cho chúng tôi biết, cho nên tôi cũng muốn kể cho anh nghe lại một câu chuyện.
Mẹ của tôi, bà lúc mới mười bảy tuổi đã làm kỷ nữ, vì muốn nuôi sống bốn đứa
em, bà phải cam chịu bảy năm, sau khi quen ba tôi mới từ bỏ công việc đó. Ba ba
của tôi cũng không ngại chuyện này, ông nói ông rất kính trọng mẹ vì có thể hy
sinh như thế này, cho nên. . . . . .”
Cô nâng tay gạt đi sợi tóc vướng trên
mắt Mạnh Dật nguyệt, bởi vì cặp mắt kia tựa hồ xuất hiện một tia chú ý.
“Tôi cũng không giấu diếm chuyện này
với bất kỳ ai, bởi vì tôi cũng rất kính trọng mẹ của tôi. Tuy rằng đại đa số mọi người không đồng tình,
rất khinh thường tôi, khinh miệt tôi, nhưng mà, những người bạn chân chính cũng
rất kính trọng mẹ của tôi, tuy rằng không tính là nhiều, nhưng như vậy là đủ
rồi. Trên thế giới này có hàng trăm loại người, quan niệm cũng như suy nghĩ không
hề giống nhau, cũng giống như việc chúng ta đều cho rằng giết người là không
tốt, này thực quá bình thường đi? Nhưng lại có người cố tình thích giết người,
thậm chí còn cảm thấy hành động như vậy là đúng, bởi vì dân số thế giới bùng
phát quá nhanh chóng!”
Cô cười cười.
“Đó chẳng phải là lời lẽ sai trái
sao? Cho nên, không cần để ý việc người khác nói gì, anh chỉ hy sinh làm những
việc người khác không dám làm mà thôi, những người nông cạn mới cho rằng anh
thực dơ bẩn hèn mọn, nhưng còn A Chấn, còn nhóm bạn này, tất cả mọi người đều
biết anh phải trải qua bao nhiêu là thống khổ. Nhất là tôi, tôi cảm thấy được anh
giống như mẹ của tôi đều vì người thân mà hy sinh, tôi xem bà như thần tượng,
con của anh cũng sẽ xem anh như thần tượng, nếu anh là bạn của tôi, tôi cũng sẽ
xem anh là thần tượng.”
Tiếp theo cô nắm bàn tay Mạnh Dật
Nguyệt đặt trên ngực Cừu Chấn Dương.
“Cảm giác được không? Trái tim A Chấn
đang đập vì anh, nói cho anh biết hắn yêu anh cỡ nào. Nói thực ra tôi có điểm
ngoài ý muốn, bởi vì tôi luôn nghĩ A Chấn là người rất lạnh lùng, không nghĩ
tới người kiên cường như hắn lại bật khóc, vì anh mà rơi lệ, vì anh mà sợ hãi,
cho nên tôi lập tức nhận ra hắn đã yêu anh quá sâu đậm, kỳ thực bản thân anh
cũng hiểu được mà phải không?”
Cô ngước mắt nhìn Cừu Chấn Dương nở
nụ cười, “ Tôi nghĩ, về sau chúng ta có chuyện để nói về hắn rồi, yêu đương cổ
hũ thật buồn cười.” Đôi mắt đen láy nhìn Mạnh Dật Nguyệt, sau giống như suy
nghĩ đến cái gì, trong ánh mắt thoáng hiện thoáng ẩn thần thái ưu sầu.
“Chỉ cần yêu thật lòng, cùng giới
tính vì cái gì không thể? Vấn đề này đều kéo dài mãi đến đời sau? Nếu chỉ vì
sinh đẻ mà ở cùng nhau, thì có khác gì với động vật? Sinh ra những đứa con hư
hỏng quậy phá, vậy thì sinh làm gì! Có rất nhiều người tình nguyện cả đời không
kết hôn, nhiều người không nghĩ sẽ có con, vậy đồng giới vì sao không thể ở
cùng nhau? Những quy định đạo đức mà lão tổ tông truyền dạy tất cả đều đúng hết
sao? Một người thì “nhân chi sơ tính bổn
thiện”, một người thì “nhân chi sơ
tính bổn ác”, rốt cuộc chúng ta nên nghe theo ai?”
Cô chỉ tay vào lòng ngực Mạnh Dật
Nguyệt.
“Anh hãy lắng nghe lòng mình, nếu nó
nói rằng nó rất yêu A Chấn, như vậy anh phải yêu hắn. Mà nếu A Chấn cũng yêu
anh, đương nhiên hai người sẽ ở chung một chỗ, không cần quay đầu nhìn lại
những thống khổ, không nên băn khoăn đến ánh mắt của người khác, bất kể như thế
nào, ít nhất cũng còn có nhóm chúng tôi ủng hộ hai người, ok?”
Cuối cùng, cô hôn một cái lên trán y.
“Hiện tại, tôi rất có vinh dự và may
mắn khi được làm bạn với một người rất mạnh mẽ kiên cường không?”
Đôi mắt đen láy mở thật to, Mạnh Dật
Nguyệt nhìn cô gái thật lâu, rất rất lâu, mà cô gái vẫn thủy chung lấy nụ cười
chân thành tha thiết nhìn lại. Sau đó, lặng lẽ, hốc mắt ươn ướt, vài giọt lệ
rơi xuống.
“Tôi. . . .Tôi tên là Mạnh Dật
Nguyệt.” Có lẽ y vẫn còn chưa hoàn toàn thoải mái, ít nhất tâm tình bế tắc đã
buông lỏng.
Cô gái vui vẻ nở nụ cười.
“Tôi tên Lưu Tiểu Tiến, nếu thân thể
anh tốt lên một chút, đến nhà tâm sự với mẹ tôi được không? Còn có ba ba, có
trời mới biết, ông là một người đàn ông thô lỗ nhất thế giới, nhưng anh nhất
định sẽ thích ông.”
“Không được!” Cừu Chấn Dương lập tức
kháng nghị, “Nguyệt chỉ có thể thích tôi!” Hắn ở ngoài mặt tỏ vẻ bất mãn, nhưng
đáy lòng rất phấn khởi, nhảy nhót hô to ba tiếng vạn tuế, tuy vẫn có chút chán
nản, như thế nào trước kia không sớm nhờ Lưu tiểu Thiến giải tỏa khúc mắc cho
y, để cho tới bây giờ Mạnh Dật Nguyệt thiếu chút nữa mất mạng, vừa từ cửa ngọ
môn vượt qua một kiếp.
“Còn tôi, tôi gọi là Đỗ Phong, cùng
trong nhóm công tác xã hội với A Chấn.”
“Trầm Kì Ưng, cứ gọi tôi là A Ưng, từ
trung học tôi đã quen với A Chấn rồi a!”
“Hàn Đồng, A Chấn lúc nào cũng ức
hiếp tôi, nhờ anh giúp tôi báo thù một chút được không?”
“Lâm Như Thanh, tất cả mọi người đều
gọi tôi là Tiểu Thanh, thật ngại quá, trước kia tôi thầm mến A Chấn đã lâu,
nhưng hắn chưa bao giờ để ý tôi, còn muốn cùng tôi trở thành bạn bè tốt, tôi
cũng tạm quên đi, đành cùng A Ưng miễn cưỡng cặp kè a!”
“Cương Phản Đường, ba ba của tôi rất
mê Tam Quốc Diễn Nghĩa, mê đến độ đặt cho tôi cái tên này, thật sự muốn đập đầu
chết cho rồi!”
“Liên Bội Ngọc, A Ngọc, tôi. . . .”
Cô cúi đầu nhìn thân hình đầy đặn gấp bội của mình thở dài, “Thật sự muốn được
dáng người gầy như anh a!”
Cương Phản Đường bật cười, “Muốn vậy
thì không được lúc nào cũng giành đồ ăn với người khác nha!”
“Nào có. . . .” Liên Bội Ngọc lẩm
bẩm, “Người ta chỉ ăn có một chút thôi mà!”
“Vậy sau, gọi lên tám tô mì, cậu liền
ăn hết hai tô, này gọi là một chút sao, phải gọi là tốc độ!”
“Anh Mạnh,” Lâm Như Thanh thực tự
nhiên gọi y, Mạnh dật Nguyệt hai gò má lập tức ửng đỏ, “Tôi nghĩ anh nên bái A
Ngọc làm sư phụ, học tập cô ta làm sao trong vòng hai phút có thể ăn hết một
chén cơm, phải nhanh như vậy thì A Chấn sẽ không cần lo lắng nữa a!”
“Như vậy chỉ sợ anh có mối lo ngại
khác là làm sao để ôm nổi một chú lợn con đây!” Cừu Chấn Dương nói thầm vào tai
y.
Hai gò má Mạnh Dật Nguyệt lại càng đỏ
hơn, tới lúc này y mới nhận ra mình đang ngồi gọn trong lòng Cừu Chấn Dương,
“Dương, anh. . . .Anh nói bậy bạ gì đó!” Y yếu ớt giãy giụa muốn đứng lên,
nhưng phát hiện sức lực không nổi.
“Không nên cử động” Cừu Chấn Dương
lại càng ôm chặt y, “Anh biết em còn rất mệt, hãy để cho anh ôm em đi.”
Nghe thấy lời nói kiên quyết của hắn,
Mạnh Dật Nguyệt cứ như vậy ngồi trong lòng ngực Cừu Chấn Dương lắng nghe mọi
người vừa trò chuyện vừa cười đùa, thẳng đến khi y mệt mỏi chịu không nổi liền
yên lặng ngủ, Cừu Chấn Dương mới đem y ôm vào phòng. Vừa mới bước trở ra, lập
tức Cừu Chấn Dương hướng nhóm bạn bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc.
“Cám ơn mọi người, là mọi người đã
cứu Nguyệt, tôi sẽ không bao giờ quên phần ân tình này.”
“Thôi đi!” Trầm Kì Ưng khoát tay,
“Bất quá, dường như hắn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cậu tốt nhất cẩn thận đối
đãi với hắn một chút. Thật là! Tôi thật sự chưa gặp ai người nam nhân nào tâm
lí nhu nhược như hắn! Cũng không phải do thiếu tình thương của mẹ, mà là giống
như . . . phảng phất linh hồn hết sức nhỏ bé yếu ớt bị vướng lại phàm trần, khó
trách cậu thương hắn như vậy, ngay cả tôi cũng muốn che chở cho hắn!”
“Tôi sẽ làm thịt cậu!” Cừu Chấn Dương
hung hăng đe dọa.
“Đừng vội làm thịt, bây giờ vẫn còn
một chuyện cần thảo luận đôi chút.” Lưu Tiểu Thiến đột nhiên nói, “Lị Na làm
sao bây giờ? Chúng ta đều chấp nhận anh Mạnh cùng A Chấn là một đôi, vậy còn Lị
Na? Cậu ấy có thể sẽ không yên lặng chấp nhận đơn giản như vậy được!”
“Việc này. . . . . .” Lâm Như Thanh nhìn xung quanh
một vòng, “Chỉ sợ phải hảo hảo cẩn thận một chút mới được.”
♥ღ♥
Hết chương 4 ♥ღ♥
July 5, 2012 at 9:18 PM
Cảm động đến phát khóc TT^TT