Ca ca, Ba ba thật vĩ đại
Tác giả : Cổ Linh
Editor : A-Moon
♥ღ♥ Chương 3 ♥ღ♥
ღ Mộng ღ
Phần 2
Buổi sáng từ chín giờ đến mười hai
giờ là thời điểm công ty chứng khoán náo nhiệt nhất, người mua cổ phiếu đông
như kiến, bất kể loại cổ phiếu nào cũng được mua, đây là chuyện bình thường xảy
ra, đám đông không lúc nào vơi đi. Có những người mặc âu phục, những ông lão,
người vợ cầm túi đồ ăn vừa đi chợ về, thậm chí còn dắt theo những đứa nhỏ khóc
thét um xùm. . .
Nhưng là, tuy ở đại sảnh chật kín hết
người, nhưng lẫn trong bầy hạc bầy gà Cừu Chấn Dương hai tay ôm ngực vẫn là tiêu
điểm của mọi người, bề ngoài tiêu sái anh tuấn xuất sắc, thân hình cao lớn đứng
thẳng, ánh mắt sắc bén lạnh lùng, làm cho nhân viên mậu dịch đến cả kế toán
trong văn phòng đều không rời mắt, nhìn hắn đến nổi chảy nước miếng, cứ chút
chút lại đánh sai một con số!
“Chấn Dương?”
Cừu Chấn Dương nghe thấy có người gọi
liền đảo mắt nhìn lại.
“A? Chu bá bá, là bác, đã lâu không
gặp!”
Một ông già hói đầu cười ha ha vỗ vỗ
đầu vai Cừu Chấn Dương.
“Thật là cháu, Chấn Dương! Thằng nhóc
xuất sắc như thế làm sao bác có thể nhận sai được chứ! Thế nào? Phụ thân của
cháu vẫn chỉ lo ở bên Mĩ hô phong hoán vũ, luyến tiếc không muốn về đây sao?”
Cừu Chấn Dương nhún nhún vai, “Đúng
vậy! Ngay cả đứa con trai duy nhất của ông ấy còn không thèm quản mà!”
“Bất quá. . . . .” Ông bác đầu bóng
lưỡng suy nghĩ. “Con ở đây vẫn sống rất tốt mà!”
Cừu Chấn Dương mỉm cười, “Rất hoàn
hảo! Cái ví lúc nào cũng đầy tiền chỉ là bất đắc dĩ thôi!”
Ông bác đầu bóng lưỡng con mắt xoay
động – đột nhiên thực thân thiết nắm tay Cừu Chấn Dương.
“Đến, đến ngồi đây cùng bác Chu,
thuận tiện. . . Hắc hắc! Nói cho bác Chu một ít bí quyết, cha con hai người rốt
cuộc làm sao có thể đoán trước được thị trường chứng khoán chuẩn như vậy?”
Cừu Chấn Dương nhíu mày, ông bác hói
đầu vội sửa lại lời nói: “Hảo, hảo, không cần nói, không cần nói, chỉ cần nói
cho bác Chu biết làm sao để biết cổ phiếu nào tăng giá? Còn nữa, khi sắp hạ giá
thì làm sao biết được? Thế nào để sinh lời. . . . . . .”
Ông bác hói đầu cơ hồ nói đến muốn
sống chết cầm lấy tay Cừu Chấn Dương không buông, bất đắc dĩ, Cừu Chấn Dương
chỉ có thể hướng chỗ Mạnh Dật Nguyệt đang ngồi nhìn một cái, sau đó đi theo ông
bác tiến vào phòng VIP bên trong, hy vọng ông bác này không quá tham lam đi.
Đám đông vẫn náo nhiệt mãnh liệt, vẫn
ồn ào như trước, chỉ chốc lát sau, ở cửa ra vào lại xuất hiện thêm một người
phụ nữ, thoạt nhìn rất đứng đắn, hai con mắt chuyển động nhanh như chớp. Tuy là
người đứng tuổi, nhưng nhờ khoát lên mình trang phục sang trọng, nhìn cũng là một
người phụ nữ hấp dẫn.
Chỉ thấy người kia không chút do dự
tiến thẳng tới văn phòng, một lát sau, Mạnh Dật Nguyệt bất an cũng xuất hiện ở
cửa văn phòng, đi theo, y một bên lo lắng đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, một
bên kinh hoàng đi theo người phụ nữ đó đến một góc yên tĩnh.
“Tiền?” Người phụ nữ không dài dòng,
trực tiếp vào đề.
“Con. . . Con không có.” Mạnh Dật
Nguyệt chớp mắt bất an nói.
“Ta cũng nghĩ vậy,” Người phụ nữ gật
gật đầu, “được rồi! Ngày mai ngươi bắt đầu đến quán Chi Kiều trình diện đi!”
Mạnh Dật Nguyệt thở dốc kinh ngạc,
“Chi . . . . Chi Kiều?” Y hoảng sợ nhìn khắp mọi góc phòng, “Con. . . . .con. .
. . .mẹ, con. . . . . Con không thể. . . Không thể trở lại đó, con. . . thật
sự. . . thật sự chịu không nổi a!”
Người phụ nữ khinh miệt thoáng nhìn
lạnh lùng, “Chẳng lẽ ngươi muốn bắt em gái của ngươi đi thay sao?”
“Không. . . . .Không phải, chỉ. . . .
.” Khóe miệng run rẩy, Mạnh Dật Nguyệt thở dốc một tiếng, “Cho. . . . con một
chút thời gian được không? Con. . . .Con sẽ nghĩ ra biện pháp khác.”
“Không còn thời gian!” Người phụ nữ
quả quyết nói: “Ngươi nếu không đi, bọn hắn sẽ tìm tới nhà đập phá!”
Mạnh Dật Nguyệt nhắm mắt, “Mẹ. . . .
.ba người không thể chạy trốn một chút sao?”
“Không có khả năng!” Người phụ nữ hừ
lạnh. “Chúng ta không thấp hèn giống như ngươi, trốn trốn tránh tránh chúng ta
không làm được, đừng quên, đây là ngươi thiếu nợ chúng ta, vẫn nên trả nợ đi!”
Mạnh Dật Nguyệt đột nhiên mở mắt.
Y thiếu nợ bọn họ?
Không, y không thể tiếp tục ngu ngốc
nữa! Vì mẹ kế, vì em gái, y không phản đối, nhưng mà y không thể mãi hy sinh vì
cái đạo lí mà mẹ kế đặt ra nữa!
Vì thế, lặng lẽ hít sâu một hơi, Mạnh
Dật Nguyệt dũng cảm nhìn sâu vào mắt bà mẹ kế.
“Con sẽ không đi!”
Người phụ nữ nghe vậy, sắc mặt trầm
xuống. “Ngươi nói cái gì?”
“Con sẽ không đi đến cái chỗ đó nữa!”
Mạnh Dật Nguyệt thái độ kiên quyết.
Người phụ nữ nhăn mặt, “Ngươi xác
định?”
“Xác định.”
“Không hối hận?”
“Không hối hận.”
Người phụ nữ ánh mắt lạnh lẽo liếc
Mạnh Dật Nguyệt.
Lúc được thông tri Mạnh Dật Nguyệt yên
lặng trốn đi, bà ta đã nghĩ đến người kia chắc chắn đã khống chế y. Sau đó nói
chuyện quyết đấu cùng Cừu Chấn Dương một hồi trong điện thoại, bà ta có thể
biết trước được sẽ có ngày Mạnh Dật Nguyệt dám can đảm phản kháng như thế này.
Tự nhiên, bà ta cũng sớm có đối sách.
Biện pháp tốt nhất chính là ép buộc
y, bức y đến mức không còn đường có thể thoát!
Không! Cũng không cần, Mạnh Dật
Nguyệt là một người yếu đuối, chỉ cần đối tốt y một chút, tự nhiên y sẽ cúi đầu
nghe lệnh.
Chủ ý đã định, người phụ nữ đột nhiên
thoáng xuất hiện một nét tươi cười giả dối biến hóa kỳ lạ.
“Được rồi! Nếu ngươi quyết định như
vậy, sẽ theo ý ngươi! Nhưng mà, ta nói trước cho ngươi biết một tiếng, lần này
cảnh cáo ngươi một chút, nếu ngày mai ngươi thật sự không đi, về sau vô luận
ngươi đi đến đâu, thông tin của ngươi sẽ được phát tán đến đó, đến lúc đó cả
thành phố sẽ biết được ngươi có bao nhiêu hèn mọn vô sỉ, hạ lưu đê tiện, mà con
của ngươi sẽ rất mất mặt, không muốn nhận ngươi làm cha!”
Cổ họng lập tức run rẩy, “Mẹ. . . .
mẹ muốn làm gì?” Mạnh Dật Nguyệt sợ hãi hỏi.
Người phụ nữ cười lạnh một tiếng,
xoay thẳng người bước nhanh đến sân khấu ngay trung tâm của đại sảnh.
“Mẹ, mẹ. . . không được làm như vậy, cho. . . con một chút
thời gian nữa đi!”
Người phụ nữ không thèm để ý, đứng
ngay chỗ đó, sau khi hít một hơi liền lớn giọng hô to, hướng nhân viên trong
văn phòng, cũng hướng quần chúng đang buôn bán trong phòng.
“Các vị, các người có biết Mạnh Dật
Nguyệt là người đồng tính không? Ngàn vạn lần chính xác, ta là mẹ kế của hắn,
so với ai khác đều rõ ràng, phụ thân chính là do hắn bức tới chết!”
Mạnh Dật Nguyệt kinh suyễn một tiếng,
sắc mặt trắng nhợt, nhất thời toàn thân vô lực tựa vào tường, muốn mở miệng
ngăn cản, lại không thể phát ra nổi âm thanh nào, chỉ có thể bất lực chịu đựng
mọi ánh mắt kinh ngạc ác ý phóng đến.
“Không chỉ như thế, hắn đã từng làm
ngưu lang, cuối tuần đều bán thân. Bất quá, bây giờ hắn vẫn còn thực sạch sẽ,
nếu các vị có hứng thú, thỉnh liên hệ, hắn mặt trước mặt sau đều làm được!”
Ánh mắt có sợ hãi, có khinh miệt, có
khinh thường đàm phán bình luận to nhỏ, ai cũng hướng về phía y, Mạnh Dật
Nguyệt nhắm chặt mắt, suy sụp theo vách tường ngã ngồi xuống.
Rốt cuộc thoát khỏi ông bác đầu hói
lằng nhằng dây dưa mãi, lúc Cừu Chấn Dương đi ra chỉ nghe được câu nói cuối
cùng của người đàn bà kia, sau đó liền thấy Mạnh Dật Nguyệt lộ vẻ sầu thảm ngã
xuống đất.
“Nguyệt!” Hắn hoảng sợ quát to một
tiếng, tiến lên đem Mạnh Dật Nguyệt ôm vào trong lòng, “Nguyệt, Nguyệt, em làm
sao vậy?”
Mạnh Dật Nguyệt vô lực mở đôi mắt, vô
thần trống rỗng mờ mịt nhìn Cừu Chấn Dương,
“Để cho em chết đi! Để cho em chết
đi!”
“Nói bậy!” Cừu Chấn Dương rống to!
“Anh sẽ không cho em chết, em đừng hòng!” Hắn đem Mạnh Dật Nguyệt ôm chặt trong
lòng ngực rồi đứng thẳng dậy, tức giận hướng người đàn bà kia nghiến răng
nghiến lợi gầm lên.
“Con nữ nhân đê tiện này! Ta sẽ làm
cho bà hối hận! Ta thề nhất định sẽ bắt bà hối hận!”
Nam nhân nổi giận bình thường bộ dáng
rất đáng sợ, hơn nữa Cừu Chấn Dương lại là một người cao lớn cường ngạnh, làm
cho người đàn bà kia sợ tới mức lảo đảo lui hai bước, nín thở nhìn chăm chú Cừu
Chấn Dương rời đi, sau đó bà ta mới dám thở hổn hển, đồng thời cố hết sức đè
nén cảm giác sợ hãi đang tràn ra.
Thì ra đó là người nam nhân hung hăng
trong điện thoại sao, là bạn của Mạnh Dật Nguyệt sao?
Thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ, nhưng vì
cái gì. . . Vì cái gì bà ta có cảm giác không nên khinh thường hắn?
Mạnh Dật Nguyệt như người mất hồn.
Y ngơ ngác mặc cho Cừu Chấn Dương cởi
quần áo tắm rửa, còn cho y uống một chút rượu, sau đó dỗ dành y ngủ, từ đầu đến
cuối, trừ bỏ hít thở, ngay cả chớp mắt cũng không động, y cơ hồ giống như người
chết.
Cừu Chấn Dương một bước cũng không
dám rời đi, đành phải gọi điện thoại đến nhà trẻ nhờ thầy cô hỗ trợ rước Tiểu
Nho về nhà.
Ở trước cửa phòng, Cừu Chấn Dương
ngồi xổm xuống, hai tay nắm tay lấy bả vai nho nhỏ của Tiểu Nho, vẻ mặt phi
thường nghiêm túc.
“Tiểu Nho, con cũng biết ba ba của
con là một người nhu nhược, hôm nay hắn đã chịu đả kích rất lớn, cho nên. . . .
Thúc thúc nhất định sẽ chuyên tâm chiếu cố ba ba của con, hắn. . .hắn rất tuyệt
vọng, thúc thúc. . . thực xin lỗi, Tiểu Nho, thúc thúc không làm theo lời đã
hứa với con, là do thúc thúc sơ sót, thực xin lỗi!”
“Không sao, thúc thúc, con hiểu được
mà.” Tiểu Nho lộ ra cái tươi cười trưởng thành, “Thúc thúc không thể ở bên cạnh
ba ba mỗi khắc được. Thúc thúc yên tâm, con sẽ tự chiếu cố mình, dù sao trong
nhà cái gì cũng đều có, cầu xin thúc thúc hãy chuyên tâm chăm sóc ba ba nha!”
Qua vài ngày, ngay cả Tiểu Nho cũng
lo lắng không đi nhà trẻ, bởi vì Cừu Chấn Dương nhất định phải đi ra ngoài mua
thức ăn, những lúc ấy cần Tiểu Nho ở bên cạnh canh giữ bên người Mạnh Dật
Nguyệt tinh thần hoảng hốt không ổn định, vì vậy mà Cừu Chấn Dương đã đến nhà
trẻ xin cho Tiểu Nho được nghỉ sớm vài ngày, dù sao thì cũng sắp được nghỉ
đông.
Tiểu Nho thật sự thông minh nhu
thuận, lúc cần nhóc chăm sóc, nhóc sẽ luôn kiên nhẫn, thao thao bất tuyệt kể
những chuyện vui xảy ra ở nhà trẻ cho ba ba nghe, mặc dù Mạnh Dật Nguyệt một
chút phản ứng cũng không có. Thời gian rãnh rỗi sẽ tự học tiếng Anh, bởi vì Cừu
Chấn Dương đã nói với nhóc, tương lai bọn họ sẽ ra nước ngoài sinh sống.
Phần lớn thời gian, Cừu Chấn Dương
đều ôm Mạnh Dật Nguyệt vào trong lòng ngực, nói cho y nghe hắn thương y đến cỡ
nào, nói cho y biết không cần quan tâm đến mọi chuyện thị phi, nói cho y hết
thảy đều có mặt trời gánh vác, nói cho y biết kế hoạch tương lai, nói cho y
nghe bọn họ sẽ ra nước ngoài kết hôn và định cư. . . .
Sau đó, Mạnh Dật Nguyệt cuối cùng
cũng có phản ứng.
“Kết hôn?” Y lẩm bẩm nói: “Chúng ta
thật sự có thể kết hôn sao?”
“Đương nhiên có thể!” Cừu Chấn Dương
tận lực kiềm nén hưng phấn, “Đan Mạch, Thụy Điển, Na-uy, Hà Lan cùng Iceland
đều chấp nhận kết hôn đồng giới! Hơn nữa còn được xem giống như những cuộc hôn nhân
bình thường, chúng ta có thể chọn một quốc gia mà em thích đến đăng kí kết hôn
và định cư tại đó.”
“Kia. . . .Đó là châu Âu a! Chúng ta.
. . . .”
Cừu Chấn Dương cố ý khoa trương ai
một tiếng, “Em lại quên, mẹ của anh ở châu Âu nơi nơi đều có cửa hàng thời
trang, vì để đi qua đi lại thuận tiện, cho
nên bà đã có hai quốc tịch, Hà Lan và Thụy Điển. Mẹ của anh, đương nhiên cũng
muốn anh lấy được hai quốc tịch như vậy, trên thực tế, tháng trước anh đã nhờ
mẹ làm giúp rồi.”
Mạnh Dật Nguyệt sắc mặt vốn trắng
bệch bắt đầu xuất hiện một ít huyết sắc.
“Anh muốn nói. . . .Chúng ta có thể
đi ra nước ngoài, hết thảy. . . hết thảy có thể bắt đầu lại?”
“Đúng vậy,” Cừu Chấn Dương nghiêm mặt
nói: “Làm lại từ đầu, những chuyện đã qua phải ném ra sau đầu, không bao giờ. .
. có gì gây tổn thương cho em nữa!”
Mạnh Dật Nguyệt trầm mặt trong chốc
lát.
“Anh một tháng trước. . . . đã nghĩ
muốn kết hôn với em sao?”
“Sai!” Cừu Chấn Dương liên tiếp hôn
y, “Lần đầu tiên anh nhìn thấy em liền mê luyến, lần thứ hai gặp mặt, anh đã
thề nhất định phải cùng em kết hôn, làm cho em hoàn toàn thuộc về anh!”
Mạnh Dật Nguyệt nở nụ cười, tuy rằng
chỉ cong khóe môi một chút, nhưng cho cùng cũng đã nở nụ cười.
“Khi đó em chỉ muốn né tránh anh.”
“Thực không có lương tâm!” Cừu Chấn
Dương ủy khuất ai oán liếc y một cái, “Hại anh theo đuổi gần chết, thiếu chút
nữa đầu rơi máu chảy, tay chân đứt lìa!”
Mạnh Dật Nguyệt cười đến không thở
nổi, y thở nhẹ dựa vào lòng ngực ấm áp rắn chắc.
“Em chưa từng xuất ngoại.”
“Anh sẽ dẫn em đi khắp thế giới để
hưởng tuần trăng mật.” Cừu Chấn Dương hứa hẹn, “Em muốn ở đâu?”
“Đâu cũng được, chỉ cần có thể ở cùng
anh là tốt rồi.” Mạnh dật Nguyệt thản nhiên nói.
Cừu Chấn Dương suy nghĩ.
“Kỳ thật quốc gia nào ở Châu Âu cũng
được! Bất quá, nếu em muốn đến nước Mĩ càng tốt.”
“Nước Mĩ?”
“Đúng vậy! Mặc dù luật lệ không giống
với các nước châu Âu, nhưng ở những bang to như San Francisco, New York đều cho
phép đăng kí kết hôn đồng giới, hơn nữa còn được hưởng phúc lợi như những gia
đình bình thường.”
Mạnh dật Nguyệt ngẩn ngơ, “Em cũng
không biết.”
“Cuộc sống của em rất hạn hẹp.” Cừu
Chấn Dương thương tiếc hôn y một cái,
“Về sau anh sẽ mở rộng tầm nhìn cho em, làm cuộc sống của em sẽ càng phong phú,
làm cho em biết rằng đồng tính luyến ái cũng được hưởng cuộc sống hôn nhân hạnh
phúc như bao người khác.”
“Em không thèm để ý cuộc sống có
phong phú hay không, chỉ cần ở bên cạnh anh, em cũng rất hạnh phúc!” Mạnh Dật
Nguyệt thở dài.
“Thật sự không cầu tiến!” Cừu Chấn
Dương trách móc, “Chờ anh hai mươi tuổi, mẹ sẽ giúp anh làm quốc tịch Hà Lan,
chúng ta sẽ lập tức đến Hà Lan kết hôn!”
Mạnh Dật Nguyệt lén lút hiện ra nét
cười ảo tưởng.
“Hảo! Em có thể bắt đầu cuộc sống mới
lần nữa!”
Đây thật là một giấc mơ đẹp, tuy rằng tất cả đều là
mơ, y chỉ hy vọng giấc mơ này có thể duy trì lâu một chút, để khi sinh mệnh y đến
cuối cũng có thể đắc ý nói với bản thân sống không hề uổng phí, ít nhất, y cũng
đã từng mơ một giấc mộng quá đẹp, đẹp nhất trong tất cả. . .
♥ღ♥ Hết chương 3 ♥ღ♥
-----~~~~~-----
Post a Comment