Ca ca, Ba ba thật vĩ đại
Tác giả : Cổ Linh
Editor : A-Moon
♥ღ♥ Chương 2 ♥ღ♥
ღ Không tự chủ được ღ
Phần 3
Đưa Tiểu Nho về lại dưới lầu, Cừu Chấn Dương cùng Mạnh
Dật Nguyệt ngồi ở hai đầu ghế sô pha cách xa nhau, rất xa, đây là do Mạnh Dật
Nguyệt yêu cầu, sau đó, y nhìn đôi tay đang nắm chặt của mình thật lâu.
“Tôi nghĩ, có lẽ nhìn thấy bộ dáng vô dụng của tôi,
cho nên khi mẹ tôi vừa qua đời, ba tôi liền cưới người khác, ông ấy nói còn muốn
sinh những đứa con khác. . . . . .”
Đây là cái chuyện ma quỷ gì a?! Cừu Chấn Dương nhíu
mi không nói gì.
“Sau đó mẹ kế sinh ra hai người em gái, tuy rằng hai
đứa em gái này hoạt bát bướng bỉnh, tôi với các em cũng không hợp nhau lắm, lại
còn thích khi dễ tôi, nhưng dù vậy tôi vẫn rất thích hai người họ.”
Cừu Chấn Dương muốn nói cái gì đó, nhưng chỉ há to
miệng, vẫn cố nhịn xuống.
“Tôi cũng không rõ khi nào bản thân phát hiện tính
hướng của mình khác thường với người khác, chỉ nhớ rằng khi tôi biết được, thật
sự rất sợ hãi, sau đó liều mình che dấu, không muốn mọi người dùng ánh mắt
khinh bỉ nhìn tôi.”
“Đồ ngốc!” Cừu Chấn Dương xen vào.
Mạnh Dật Nguyệt thở dài, “Nhưng mà mặc kệ tôi che dấu
như thế nào, thời điểm được yêu thương luôn quên đi hết thảy, cũng quên luôn
cái loại tình yêu này đả thương người đến bao nhiêu. . . . .”
“Đáng chết, vì cái gì không phải anh!” Cừu Chấn
Dương ghen tuông nói thầm.
Mạnh Dật Nguyệt không nghe thấy, chỉ ngơ ngác nhìn
chằm chằm về một điểm phía trước.
“Tôi còn nhớ rõ khi ấy là lễ Giáng Sinh, ba tôi cùng
mẹ kế dắt theo hai đứa em đi tham gia dạ hội của công ty, tôi cùng hắn ngay tại
phòng khách tỏ tình, cuối cùng, đương nhiên cùng nhau thân thiết, nhưng mà ai
ngờ được, gia đình tôi bởi vì ba ba có điểm không thoải mái cho nên về nhà sớm
hơn dự kiến, sau đó, hết thảy cứ như thế bại lộ trước mặt bọn họ, không kịp che
dấu, không kịp giải thích, cái gì cũng đều không kịp. Ba tôi bệnh tim tái phát,
rồi đi thẳng lên trời!”
“Thật là!” Cừu Chấn Dương lẩm bẩm nói, “chạy trời
không khỏi nắng a!”
“Là tôi, là do tôi hại chết ba ba!” Khuôn mặt thanh
tú của Mạnh Dật Nguyệt hối hận thống khổ mà vặn vẹo, “Cho nên tôi không thể
trách mẹ kế khi bà đem tôi đuổi ra khỏi nhà, không thể trách những người bà con
cùng tôi đoạn tuyệt quan hệ. Mà hắn, từng là người tôi yêu, ở thời điểm tôi cần
sự quan tâm an ủi nhất, lại có thể nói rằng chuyện kia không liên quan tới hắn,
cũng cùng tôi đoạn tuyệt quan hệ.”
“Cái thí gì a! Vậy cũng nhận là tình yêu sao?” Cừu
Chấn Dương tức giận mắng.
“Là tôi thật ngu xuẩn!” Mạnh Dật Nguyệt miễn cưỡng
cười, “Sau đó tôi thề không bao giờ . . . . giẫm lên vết xe đổ lần nữa, tiếp
theo tôi vừa đi học vừa đi làm, cố gắng hoàn thành bài vở đại học, rồi tới ngày
lễ tốt nghiệp, Tất Trân, mẹ của Tiểu Nho, nàng đột nhiên tới tìm tôi, nàng nói
nàng đồng tính, nàng hy vọng cùng tôi kết hôn để tránh né người nhà, tôi cũng
đáp ứng, dù sao thì tôi cũng không muốn đi hại người phụ nữ khác, cho dù là hôn
nhân hữu danh vô thực, nhưng tránh được ánh mắt hoài nghi của người đời cũng là
chuyện tốt!”
Cừu Chấn Dương lắc đầu xem thường, “Thật không biết
em suy nghĩ như thế nào mà làm vậy!”
“Chính tôi cũng không thể hiểu được.” Mạnh dật Nguyệt
lẩm bẩm nói, “Dù sao tôi kết hôn không bao lâu liền nhập ngũ. Bởi vì tôi không
có bị điều đi đến nơi khác, cho nên những lúc nghỉ ngơi vẫn quay về nhà. Có một lần
khi tôi trở về, bắt gặp nàng đang cùng bạn gái cãi nhau, nàng bắt tôi nhất định
phải cùng nàng uống rượu, tửu lượng của tôi rất kém, nàng uống cũng khá nhiều,
kết quả buổi tối ngày đó, một đôi vợ chồng đồng tính xảy ra quan hệ một lần duy
nhất.”
“Oa, thật lợi
hại, chỉ một lần như vậy liền có Tiểu Nho rồi!” Cừu Chấn Dương tán thưởng nói.
Mạnh Dật Nguyệt mặt hơi đỏ hồng, “Tôi cũng không
nghĩ sẽ như vậy, nhưng mà tôi rất vui vẻ, Tiểu Nho thật sự rất đáng yêu.”
“Điểm ấy thì anh giơ hai tay hai chân tán thành!” Cừu
Chấn Dương thẳng thắn gật đầu.
“Lúc tôi giải ngũ, Tất Trân liền đem Tiểu Nho giao
cho tôi, nàng nói nàng không thích con nít, nguyện ý từ bỏ quyền giám hộ khi ly
hôn, chuyện nàng mang thai thiếu chút nữa khiến cho nàng và bạn gái của nàng
chia tay.”
“Đây là một cuộc hôn nhân kỳ quái a, nếu duy trì
cũng không bền vững.” Cừu Chấn Dương bình luận.
Mạnh Dật Nguyệt khóe môi hơi giương lên, “Tuy rằng vất
vả, nhưng vẫn không có trở ngại gì, Tiểu Nho luôn là một đứa trẻ nhu thuận, nó
cũng không gây cho tôi bất cứ phiền toái nào.”
“Anh tin.” Cừu Chấn Dương lẩm bẩm nói: “Đứa bé kia
chính xác . . . . khụ khụ, thực. . . . . khụ khụ. . . . .”
“Nhưng mà. . . . .” Sự tối tăm đột nhiên bao phủ Mạnh
Dật Nguyệt, “Lúc Tiểu Nho tròn một tuổi, mẹ kế đột nhiên chạy đến tìm tôi, bà
nói công ty của ba bị người ta lừa đi rồi, bà cùng hai em gái cần tôi cung cấp
chi phí sinh hoạt hằng ngày, bởi vì do tôi hại chết ba, nếu không bọn họ sẽ
không rơi vào hoàn cảnh như thế này, cho nên đó là do tôi thiếu nợ bọn họ.”
“Con mẹ nó!” Cừu Chấn Dương nhịn không được chửi thề,
chỉ tưởng tượng thôi cũng có thể đoán được rằng mẹ kế của y mắng có bao nhiêu
khó nghe, có bao nhiêu đả thương người, “Con đàn bà đê tiện!”
“Tôi không thể phản bác, cho nên. . . . . .” Mạnh Dật
Nguyệt cắn môi dưới, “Cho nên tôi chỉ có thể tận lực kiếm tiền để thỏa mãn bọn
họ.”
Cừu Chấn Dương liếc mắt một cái nói, “Lòng tham
không đáy.”
Mạnh Dật Nguyệt chán nản cúi đầu xuống, “Tôi. . . .
Tôi không có cách nào để cự tuyệt a!”
Cừu Chấn Dương đảo cặp mắt trắng dã, “Ngu ngốc!”
Mạnh Dật Nguyệt lại thở dài, “Kết quả bọn họ tiêu
xài càng ngày càng nhiều, rốt cuộc sức lực tôi không thể đáp ứng kịp. Cũng
không nghĩ rằng bọn họ sẽ đi vay nợ để tiêu xài! Sau đó khi chủ nợ đến nhà đòi,
mẹ kế lại gọi điện cảnh cáo tôi, nếu không nghĩ biện pháp kiếm tiền trả nợ, chủ
nợ sẽ bắt hai đứa em gái của tôi đi gán nợ.”
Cừu Chấn Dương không cho là đúng hừ hừ, “Bọn họ tiêu
xài cho sướng thân, đến nước này cứ để bọn họ gánh chịu thôi!”
“Như thế nào được!” Mạnh Dật Nguyệt thở dài, “Nhưng
tôi không thể nào kiếm được bằng ấy tiền! Cuối cùng mẹ kế nói cho tôi biết còn
một biện pháp khác. . . . . .”
Cừu Chấn Dương nhìn vào một Mạnh Dật Nguyệt xấu hổ tự
ti, trong lòng tức giận sùng sục.
“Em đừng nói cho anh biết rằng bà ta bắt em đi bán
thân!” Hắn nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, nhưng trong lòng cũng hiểu được sự
thật vẫn luôn là sự thật.
Hai tròng mắt đen bóng ngập nước mắt, “Tôi . . . tôi
bị bán vào một nhà ba người, cậu không biết trong ba tháng đó tôi có bao nhiêu
thống khổ, khuất nhục, tôi chỉ có thể bức bản thân biến thành một con rối gỗ
không có linh hồn, tuy ý bọn họ chà đạp tàn phá. Tôi . . . .Tôi không dám tin
tưởng mình có thể chống đỡ nỗi. Trong khoảng thời gian đó, tôi không dám nhìn
Tiểu Nho, tôi không còn mặt mũi nào để nhìn nó, tôi cũng sợ sẽ lây cho nó những
bệnh dơ bẩn.”
Mạnh Dật Nguyệt nghẹn ngào nức nở, “Chưa đầy một năm
tôi. . . . tôi làm ngưu lang hết bốn tháng. . . . .” Nước mắt cuồn cuộn chảy
ra, y khóc thút thít không ngừng, “Sau đó. . . . .Sau đó lại. . . . Trời ạ!
Tôi. . . thật sự rất dơ bẩn, thấp hèn. . . .”
Cừu Chấn Dương rốt cuộc nhịn không nổi, hắn tiến lên
đem Mạnh Dật Nguyệt ôm chặt vào lòng, “Không, em không có bẩn, em không thấp
hèn, dơ bẩn chính là người đàn bà kia, thấp hèn chính là hai đứa em kia, em tuyệt
đối không một chút dơ bẩn. Con trai Tiểu Nho cũng không!” Hắn ôm Mạnh Dật Nguyệt
đung đưa nhẹ nhàng.
“Anh không hề thấy em dơ bẩn, thật sự, tấm lòng em
so với bất cứ thứ gì trên đời cũng đẹp nhất, thánh thiện nhất, cho nên anh mới
có thể yêu em như vậy. . . . Nga! Em đừng khóc nữa! Em làm anh cũng muốn khóc
theo em! Hư, hư! Đừng khóc, quá khứ, hết thảy cũng đều là quá khứ, đừng khóc. .
. . . .”
Cừu Chấn Dương thấp giọng an ủi, thật lâu sau, nước
mắt Mạnh Dật Nguyệt mới chậm rãi ngừng rơi.
“Bây giờ, chắc đã đủ rồi?” Cừu chấn Dương lẩm bẩm
nói, “Cho dù có đắc tội với trời, thì trừng phạt như vậy cũng quá đủ rồi!”
Mạnh Dật Nguyệt tựa vào ngực hắn trầm mặc một hồi.
“Lần cuối cùng tôi bán thân cho một vị khách, hắn đối
với tôi tốt lắm, thật sự tốt lắm, hắn còn thay tôi đi cảnh cáo mẹ kế, kêu bọn họ
không được phép làm như vậy nữa. Sau đó tôi không cần phải bán thân nữa, chúng
tôi cùng nhau. . . . .” Y than nhẹ, “Tôi nghĩ tôi bắt đầu yêu mến hắn, nhưng
mà. . .. . .”
Nhưng mà chết tiệt! Cừu chấn Dương thống khổ nhắm mắt,
trời ạ! Người nam nhân này rốt cuộc còn phải chịu khổ đến bao giờ?
“Tôi cũng không biết hắn đã lừa gạt tôi” Mạnh Dật
Nguyệt hờ hững nói: “Thẳng cho đến khi tôi lại bị bắt đến khách sạn. . . . .”
“Đáng chết!” Cừu Chấn Dương bỗng dưng siết chặt nắm
tay, “Thật đáng chết! Tất cả đều đáng chết!”
“Nhưng lần này, vận khí của tôi tốt lắm, là ông chủ
của câu lạc bộ, hắn rất thương cảm tôi, chẳng những không có thượng tôi, ngược
lại còn thay tôi trả hết nợ nần, gọi tôi đến làm trong câu lạc bộ để gán nợ thì
được rồi.”
Cừu Chấn Dương thở dài một hơi nhẹ nhõm, “Anh thiếu
nợ hắn một phần nhân tình!”
“Đó là chuyện xảy ra trong một năm rưỡi trước, bất
quá, vận khí tôi rất tốt, AIDS cũng không tìm tới tôi.” Mạnh Dật Nguyệt tự giễu,
“Bởi vì có Tiểu Nho, cho nên tôi đối với chuyện này vẫn luôn có một loại lo sợ,
cho dù vô luận có như thế nào, tôi tuyệt đối yêu cầu đối phương mang bao cao
su, cũng thường vào bệnh viện kiểm tra, tôi hy vọng tội nghiệt của mình không
lây sang người Tiểu Nho.”
Cừu Chấn Dương nhíu mày, lập tức nâng mặt Mạnh Dật
Nguyệt lên thẳng hôn đến .
“Hãy nghe anh nói, Nguyệt, em không có sai, hiểu
không? Nếu sai cũng vì do em đã dùng ánh mắt quá cực đoan để nhìn đời, hiểu
chưa? Nếu em là con gái, bị phụ thân bắt gặp em cùng bạn trai thân thiết, có lẽ
ông ấy cũng sẽ phát bệnh tim mà qua đời, em cũng có thể nói khác giới quan hệ với
nhau là sai lầm sao?”
“Cho dù là chuyện tình cảm của một nam một nữ, cha mẹ
cũng can thiệp hoàn toàn rất nhiều, có lẽ do họ quan tâm! Có lẽ thành kiến! Có
lẽ ích kỷ, cha mẹ luôn đem ý nghĩ của mình áp đặt lên con cái, vô luận đúng hay
sai, bọn họ đều luôn muốn con cái thuận theo ý muốn của bọn họ, bởi vì, cha mẹ
của bọn họ cũng từng đối xử với bọn họ như thế.”
“Tư tưởng từ đời xưa truyền qua các đời con, muốn
thay đổi cũng không dễ dàng, nhưng con người không thể cứ như vậy được, nếu có
sai lầm, chúng ta đời sau phải có nghĩa vụ cải chính nó, đúng không? Năm đó yêu
cầu nam nữ ngang hàng công bằng không phải bị rất nhiều người công kích phản
bác sao, bị coi là tội ác tày trời, còn hiện tại bây giờ? Nam nữ đã ngang hàng
với nhau và còn là chuyện thường tình. Cho nên nói! Đồng tính luyến ái không phải
sai lầm, chính là tư tưởng sai lầm chưa được cải chính, hiểu chưa.”
Nhìn Mạnh Dật Nguyệt thần tình hoài nghi, Cừu Chấn
Dương biết y không thể hiểu cách nói này, cho nên đành phải đổi sang cách khác.
“Được rồi! Chúng ta nói về vấn đề này đi! Phụ thân
em trước sau gì thì cũng qua đời, mặc kệ cho dù có phát sinh chuyện gì hay
không cũng đều giống nhau, cho nên anh nói chạy trời không khỏi nắng chính là,
vận khí em không tốt vừa lúc bị bắt gặp mà thôi, ok?”
Mạnh Dật Nguyệt cười khổ, “Cậu nói thật đơn giản, bởi
vì cậu không gặp phải loại chuyện như thế này.”
Cừu Chấn Dương nhìn y một lúc lâu.
“Có lẽ không gặp! Nhưng bất kể như thế nào, mặc kệ
em có tội nghiệt ra làm sao. Từ hôm nay trở đi, liền chuyển sang cho anh! Em nhỏ
bé và yếu ớt như vậy không thể gánh vác được tất cả. Anh là mặt trời. Cho dù toàn thế giới có trở mặt cũng
không sao, bởi vì anh có được sức mạnh vô biên của Mặt trời, hiểu không?”
Mạnh Dật Nguyệt chớp mắt nhìn hắn, đột nhiên nở nụ
cười còn vươn chút nước mắt.
“Tôi chừa từng thấy ai tự tin như cậu!”
Cừu Chấn Dương ngạo nghễ nâng cằm lên, “Kia đương
nhiên, trong vũ trụ này, Mặt trời chỉ có một là thôi.” Hắn đắc ý dạt dào nói.
Mạnh Dật Nguyệt nhìn xuống đất.
“Mà tôi cũng chỉ là một ngôi sao ảm đạm không nhiệt độ
không có sự sống.”
Cừu Chấn Dương nặng nề mà nhéo mũi y một cái.
“Bởi vì em đang chờ đợi anh cung cấp ánh sáng, nhiệt
độ ấm áp a!”
Mạnh Dật Nguyệt nâng mắt than nhẹ, “Cậu thật sự
không chê tôi?”
“Em có làm cái gì để anh ghét bỏ sao?” Cừu Chấn
Dương hỏi lại.
“Tôi. . . . . .” Mạnh Dật Nguyệt do dự một chút,
“Tôi lớn hơn cậu chín tuổi, hắn là tôi nên chiếu cố cậu mới đúng. . . .”
Cừu Chấn Dương nháy mắt mấy cái. “Nhưng mà em không
phải là mặt trời a!”
Mạnh Dật Nguyệt lại thở dài, “Tôi mệt mỏi quá.”
“Vậy để anh chăm sóc em.”
“Nhưng mà. . . .”
“Anh yêu em.”
Mạnh Dật Nguyệt nhìn sâu vào mắt Cừu Chấn Dương.
“Tôi cũng đã có tình cảm với cậu, tuy rằng tôi vất vả
giãy dụa. . . kháng cự, nhưng mà. . . .” Y thở dài, “Cậu là một mặt trời khiến
cho mọi người đều yêu mến a!”
♥ღ♥ Hết chương 2 ♥ღ♥
-----~~~~~-----
Tối nay cố gắng thức coi Bồ Đào Nha - Cộng hòa Czech ^^~
*nói thì thầm* tại lỡ cá độ Bồ Đào Nha rồi a~~~ ^^
-----~~~~~-----
July 5, 2012 at 9:02 PM
Anh tự tin khiếp ~ anh là mặt trời =))
Cơ mà chưa thấy ai yếu đuối như em bị vậy cũng ráng chịu o_O~
Cái bà mẹ kế với 2 nhỏ kia mới là ng` phải trả giá ~ đâu ra cái kiểu ăn chơi sa đọa bắt ng` khác phải gòng lưng ra gánh.