Ca ca, ba ba thật vĩ đại - Chương 2 [1]

Posted Monday, June 18, 2012 by A-Moon
Ca ca, Ba ba thật vĩ đại
Tác giả : Cổ Linh
 Editor : A-Moon



Chương 2  ♥
Không tự chủ được


Phần 1


Mệt mỏi quá!


Ở trong phòng thay đồ nhỏ của câu lạc bộ, Mạnh Dật Nguyệt đổi quần áo bình thường sang bộ đồng phục, nhìn đồng hồ còn hơn hai mươi phút mới bắt đầu làm việc, y có thể nghỉ ngơi một chút. Vì thế, y ngay tại góc phòng sáng sủa ngã lưng vài phút.



Tiền sinh hoạt hằng ngày cho mẹ kế, học phí của mấy đứa em và Tiểu Nho, tiền thuê nhà, điện nước, . .. . Thân thể y vốn không tốt, vì món tiền sinh sống khổng lồ này, vẫn cố cứng rắn lôi cái thân già này đi làm, ban ngày đến đêm tối, tiêu hao nhiều sức lực, tổn hại đến sức khỏe.


Thật sự mệt mỏi quá!


Thật hy vọng có thể cứ nằm như vậy ngủ đến bất tỉnh thì quá tốt. Nhưng mà, ít nhất vì Tiểu Nho, y vẫn phải cố gắng chống đỡ. Buổi sáng mỗi ngày đúng tám giờ ra khỏi cửa, rồi suốt đến hai ba giờ tối mới về nhà, nhớ thì ăn cơm, không nhớ thì cứ quên luôn, lúc tắm đều bằng nước lạnh ngắt, có thể không bật đèn thì cũng không bật đèn, chính một mình y chi tiêu ít đến thảm thương, nhưng không có cách nào khác, y thật sự không biết có thể làm sao bây giờ!


Tuy rằng gần đây xuất hiện một người thanh niên bá đạo kia, mỗi ngày đều hầm canh bổ đến buộc y phải ăn, hàng đêm đến chia sẽ công việc với y, nhưng bởi vì tâm trạng lúc nào cũng luôn lo lắng cùng với làm lụng vất cả sớm làm cho sức khỏe của y có một lỗ hỏng, muốn vá cũng không phải là chuyện dễ dàng, cho nên, y vẫn cảm thấy mệt chết đi!


Thân thể mệt, tâm lại càng mệt!


Nếu người nào đó có thể thay y chiếu cố Tiểu Nho,  thì họa chăng y được phép nghỉ ngơi lâu một chút, nghỉ ngơi đến . . . vĩnh viễn. . . . nếu y có thể không tỉnh lại, thật quá tốt!


Ai, mệt mỏi quá!


Nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc y cũng chìm vào giấc ngủ, y ngủ thật say, ngủ đến không mộng mị, thẳng đến khi thân thể y đột nhiên trôi bồng bềnh, y mới không tình nguyện mở mắt ra, muốn nhìn một chút có phải hay không ông trời rốt cuộc cũng thương y, quyết định cho linh hồn của y xuất khỏi thân thể. . .  .Ai ngờ y lập tức bừng tỉnh trừng lớn mắt.


“Cừu Chấn Dương? Như thế nào? Như thế nào. . . . . Tôi như thế nào. . . .A! Thả tôi xuống đất!”


Cừu Chấn Dương càng ôm chặt y hơn, “Không nên cử động, em tưởng đang bay thật sao?”


Vô nghĩa, đương nhiên không nghĩ như vậy rồi! Mạnh Dật Nguyệt đành phải đình chỉ động tác giãy giụa, lập tức phát hiện bọn họ đang đi ra khỏi câu lạc bộ.


“Cừu Chấn Dương, cậu muốn làm gì? Tôi muốn làm việc a! Cậu mau thả tôi xuống dưới!”


“Đi làm?” Cừu Chấn Dương nở nụ cười thú vị, “Hiện tại mấy giờ rồi em biết không?”


Mạnh Dật Nguyệt ngẩn người, “Mấy giờ? Không phải nửa đêm sao?”


“Nửa đêm? Cáp! Sớm tan ca rồi!” Cừu Chấn Dương nói xong, đem y đặt vào ghế sau của xe ô tô, còn lấy một cái áo ba-đờ-xuy[*] khoác vào cho y, “Yên tâm đi! Anh đã làm thay em rồi. Em tiếp tục ngủ đi! Anh chở em về, về đến nhà sẽ gọi em dậy.”


Hắn mau chóng ngồi vào ghế trước khởi động xe chạy đi, rồi nhìn lên kính chiếu hậu thấy Mạnh Dật Nguyệt vẻ mặt không thể tin nổi trừng mắt nhìn cái ót của hắn, hắn bất giác bật cười.


“Em là quá mệt mỏi mới có thể ngủ say đến như vậy, anh nghĩ, em đã thật lâu không có được giấc ngủ ngon đi?”


Mạnh Dật Nguyệt đôi môi hơi mấp máy, “Tám tiếng. . . . trời ạ! Tôi sao có thể ngủ đến tận tám tiếng?” Y vẫn không thể tin được.


“Dù sao cũng có anh làm thay, em lo lắng cái gì? Em cứ việc ngủ nhiều một chút không sao. Nga! Đúng rồi, hôm nay tiền boa rất nhiều! Anh đặt trong túi áo của em, cỡ chừng hai vạn!”


Mạnh Dật Nguyệt hít sâu một hơi, “Hai vạn? Như thế nào có thể?”


Cừu Chấn Dương cười ha ha, “Anh được bọn họ mời chơi chung!”


“Chơi?”


“Đổ xí ngầu thôi!” Cừu Chấn Dương dừng xe lại chờ đèn đỏ, “Nói cho em biết, trò đó anh chưa từng thua!”


“Lúc nào tôi chơi cũng đều thua!” Mạnh Dật Nguyệt bất bình la hét.


Cừu Chấn Dương xoay người lại ho một tiếng, “Chơi cái đó phải có kỹ xảo! Lần sau anh sẽ dạy cho em!”


Mạnh Dật Nguyệt nghiêm túc nhướng mày, “Tôi không có thời gian chơi cái đó.”


Cừu Chấn Dương lắc đầu, “Em đem chính mình buộc thật chặt, phải nên sống thoải mái một chút!”


Mạnh Dật Nguyệt cười khổ, “Thoải mái? Tôi không phải là người có tư cách sống thoải mái.”


“Nhưng. . . . .”


“Uy! Đèn xanh.”


“Nga!” Cừu Chấn Dương vội quay đi. “Dù sao mỗi ngày anh cũng sẽ đến, em muốn nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi, anh sẽ giúp em lấy thật nhiều tiền boa. Còn có, canh gà hầm kia em đem về hâm nóng một chút là có thể ăn, buổi tối ngày mai đem camen[**] trả lại cho anh thì được rồi.”


Mạnh Dật Nguyệt trầm mặc, một lúc sau hồi phục, y mới thở dài nói: “Cừu Chấn Dương, cậu không cần tái lãng phí thời gian trên người tôi, tôi thật sự không có thời gian, cũng không có tinh thần cùng cậu chơi đùa, học sinh nên làm đúng nghĩa vụ học sinh là hảo hảo học bài, muốn quen biết bạn bè cũng nên tìm người xấp xỉ độ tuổi của cậu, tôi với cậu là hai loại người khác nhau, căn bản không có điểm chung, cậu quấn lấy tôi làm gì?”


Cừu Chấn Dương cùng Mạnh Dật Nguyệt tầm mắt giao nhau ở kính xe.


“Tới bây giờ anh chưa từng có suy nghĩ sẽ đùa giỡn với em.” Cừu Chấn Dương nghiêm túc trả lời, “Em chẳng lẽ không cảm giác được sao? Anh là thật lòng. Em lớn tuổi hơn anh, nhưng lại rất cần một người chiếu cố, mà anh, cho dù nhỏ hơn em, cũng rất xứng đáng là người được chiếu cố em. Anh đã kết giao qua khá nhiều nam nữ, nhưng duy chỉ có một mình em mới khiến cho anh có loại cảm giác bảo hộ mãnh liệt như thế này. Anh muốn chăm sóc em, bảo hộ em, yêu thương em, vì cái gì em không thử chấp nhận anh?”


Chiếu cố y, bảo hộ y, yêu thương y?


Những điều hấp dẫn này sẽ làm bao nhiêu người động tâm a!


Nhưng. . . . . .Mạnh Dật Nguyệt lại trốn tránh đảo mắt nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Đó là một loại nguyện vọng rất xa xỉ, y ngay cả tưởng tượng cũng không dám, huống chi là chấp nhận? Có khi nào ông trời là đang muốn trừng phạt y!


Xe chậm rãi dừng lại, khoảng yên lặng ngắn ngủi, Mạnh Dật Nguyệt nhẹ nhàng mở miệng.


“Không có việc gì thì đừng tới tìm tôi, xem như là tôi cầu xin cậu đi!”


Cừu Chấn Dương không nói gì, chỉ lặng im mở cửa xuống xe, đem âu phục cùng camen giữ ấm đưa cho Mạnh Dật Nguyệt, sau đó lưu lại một câu, “Sáng sớm ngày mai chờ anh đến đón em đi làm.” Liền lập tức lên xe rời đi.


Mạnh Dật Nguyệt nhìn theo hướng chiếc xe biến mất ngây ngốc thật lâu.


Nhất định ông trời là đang trừng phạt y!


-----~~~~~-----


Vội vàng băng qua sân trường, bên cạnh Chu Lị Na đuổi theo càng ngày càng dai, cô lên tiếng trách cứ, Cừu Chấn Dương hoàn toàn không thèm nghe, trong lòng vẫn lo lắng Mạnh Dật Nguyệt tối hôm qua tựa hồ có chút hơi nóng, không biết có phải bị cảm không?


“Người ta đã sớm giao hẹn với cậu, vậy mà cậu có thể nhẫn tâm cho tôi leo cây a! Hại tôi ở bên ngoài chờ thật lâu, bàn tay bấm điện thoại muốn gãy luôn, không phải đã dặn cậu không được tắt máy sao?”


Không được hưởng ứng, Chu Lị Na tức giận đến nhịn không nổi đẩy Cừu Chấn Dương một cái.


“Uy! Cậu rốt cuộc có nghe tôi nói hay không a?”


“Không!” Cừu Chấn Dương trả lời rõ ràng.


Chu Lị Na vừa nghe xong, dùng sức đập hắn một quyền.


“Có ý gì đây! Lỡ hẹn không thèm xin lỗi, còn dám phớt lờ lời nói của tôi, cậu gần đây rốt cuộc bị cái gì?”


“Bận!” Hắn vẫn trả lời một từ duy nhất. Có lẽ hắn nên đi tới công ty cổ phiếu một phen, lỡ đâu Mạnh Dật Nguyệt thật sự sinh bệnh, cũng nên khuyên y đi khám bệnh, nếu không một mình y chắc chắn sẽ không đi.


Suy nghĩ. “Lại bận thiết kế trang phục sao?” Chu Lị Na hỏi: “Hay vẫn chơi cổ phiếu?”


 Không biết Mạnh Dật Nguyệt có nhớ mang theo thuốc bên người hay không? Cừu Chấn Dương thầm nghĩ, có lẽ nên kêu bác sĩ thuận tiện giúp y truyền nước biển chẳng hạn.


Lại thơ thẩn ! Chu Lị Na nhịn không được tiếp tục đánh hắn một cái.


“Uy! Uy! Cậu đang mộng du sao?”


“Thực phiền!” Cừu Chấn Dương trừng mắt liếc cô một cái, “Xin cậu tự đi kiếm chuyện gì khác mà làm đi, đừng luôn đến phiền tôi được không?”


Chu Lị Na tính mở miệng mắng hắn, phía sau đột nhiên có một bóng người chạy tới, vóc dáng không thua gì Cừu Chấn Dương.


“A Chấn, A Chấn, đội trưởng hỏi cậu khi nào mới chịu đến luyện tập a?”


“Không rảnh!”


“Nga!” Người nọ chạy được nửa đường liền quay về. Thực nhanh lẹ!


“Chấn Dương, cậu rốt cuộc đang. . . . . .”


Chu Lị Na vừa nói được nửa câu, liền bị chen vào.


“A Chấn, mau, cho tôi mượn tập!” Chàng trai tóc dài nói,


Cừu Chấn Dương đầu cũng không quay lại nhìn nói, “Mượn A Ngọc đi!”


“Được.” Rồi cũng chạy mất. Hảo phiền phức!


“Chấn Dương, cậu nghe tôi. . . . . .”


“A Chấn, có thấy A Ưng không?” Đây là câu hỏi của một cô gái cao gầy.


“Vừa mới [nghe] giọng hắn, chắc hẳn đang đi tìm A Ngọc!”


“Cám ơn!” Cô gái xoay người chạy đi. Vẫn tìm bạn trai mình quan trọng hơn.


“Chấn Dương, tôi vừa tính nói. . . . . . .”


“Chấn Dương, ngày mốt có buổi party, tham gia hay không?”


“Không!”


“Chấn Dương, không cần để ý. . . . . . .”


“A Chấn, chủ nhật lễ hội nướng thịt thiếu một người, tôi giúp cậu ghi danh!”


“Làm cái thí gì a! Ai muốn tham gia!”


“Chấn Dương, cậu nghe. . .. . . . .”


“Tạm biệt!”


“A!”


Chu Lị Na cứng họng trừng mắt bất lực nhìn chiếc xe máy ầm ầm biến mất.


Cái quái gì vậy!


-----~~~~~-----


Thừa dịp lúc nghỉ trưa, Mạnh Dật Nguyệt đi đến ngân hàng rút một ít tiền để sinh hoạt, sau đó mệt mỏi trở về công ty. Bánh mì mới cắn một cái liền ăn không vô nữa, đầu óc say sẩm, thầm nghĩ nên ngủ một chút.


Hy vọng mẹ kế lại không cằn nhằn tiền đưa quá ít, y gục xuống bàn nghĩ ngợi, mười giây sau liền ngủ.


Tan ca, phía xa xa y liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đứng yên lặng dựa vào xe. Người nọ thấy y lập tức chạy tới sờ trán y.


“Anh đoán đúng mà, em phát sốt rồi!”


Cừu Chấn Dương lấy chìa khóa xe y, nắm lấy tay y nhét vào băng ghế sau, Mạnh Dật Nguyệt không còn sức lực phản kháng hắn, chỉ có thể tùy hắn an bài.


Mơ mơ màng màng nhìn thấy bác sĩ, mơ mơ màng màng bị kiêm đâm, mơ mơ màng màng bị ôm đến căn phòng nhỏ trong câu lạc bộ, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ say. . . . .


“Thức dậy nào, Nguyệt, dậy uống thuốc, tỉnh tỉnh!”


Mạnh Dật Nguyệt miễn cưỡng mở mắt, cảm thấy trước mắt tựa hồ rất kỳ quái, sau đó có người dìu y ngồi xuống, tiếp theo có một vật gì đó nhét vào miệng y, rồi một dòng nước mát lạnh chảy vào. Y đói khát uống ngay một ngụm, sau đó thân thể bồng bềnh thay đổi chỗ nằm, y lười muốn làm rõ mọi chuyện, mơ màng ngủ tiếp. . . . .


Khi y hoàn toàn tỉnh táo lại, đã là buổi chiều của ngày hôm sau.


Y nghi hoặc đánh giá căn phòng xa lạ này, duy nhất chỉ có người nằm kế bên là quen thuộc, bên cạnh còn có quyển sách rơi trên mặt đất. Y vừa mới động nửa thân trên, Cừu Chấn Dương đã bị đánh thức.


“Ông trời, em rốt cuộc cũng tỉnh, cảm thấy như thế nào?” Cừu Chấn Dương vừa hỏi vừa giúp y ngồi dậy.


“Đây là đâu?”


“Tầng trên của câu lạc bộ, ông chủ của em cho mượn một phòng dành cho khách a!” Cừu Chấn Dương thuận tay xem đồng hồ, “Còn chưa tới giờ ăn cơm, em có muốn dùng một chút cháo trước không? Khát nước không? Hay muốn đi WC?”


“Hiện tại là mấy giờ?” Mạnh Dật Nguyệt không trả lời hỏi lại.


Cừu Chấn Dương nhún nhún vai, “Bốn giờ rưỡi chiều, buổi sáng anh đã thay em xin phép nghỉ bệnh ở công ty chứng khoán rồi.”


“Xin phép?” Mạnh Dật Nguyệt nhất thời suy sụp, “Tiền thưởng của tôi. . . . . .”


Cừu Chấn Dương hừ một tiếng, “Coi như hết! Tiền thưởng cái gì! Bất tỉnh như vậy thì đi làm thế nào? Được rồi, được rồi, em vẫn nên ăn trước một chút cháo! Uống thuốc xong em có thể tiếp tục ngủ. Công việc ban đêm anh sẽ làm giúp em, như vậy yên tâm rồi chứ? Ngày hôm qua anh có đếm qua, hơn một vạn bảy nghìn, hôm nay quyết tâm phải kiếm được hai vạn!”


Dứt lời, hắn xoay người tính đi ra ngoài mua cháo.


“Cừu Chấn Dương. . . . . .”


Cừu Chấn Dương quay đầu lại: “Chuyện gì?”


“. . . .  . .Cám ơn”


Cừu Chấn Dương nhếch miệng cười.


“Nếu em thật sự muốn cám ơn anh, về sau gọi anh là Dương đi, hắc hắc! Như vậy nghe thân mật hơn.”


[cont]

-----~~~~~-----

[*]Áo khoác ba-đờ-xuy :

[**] Camen :

-----~~~~~-----

1 comments:

  1. Shin1307

    Đúng là =)) được voi đòi hai bà trưng mà =))

    Người ta mới cảm động ~ cảm ơn anh thôi mà anh đòi kêu Dương ~ nghe ngọt phếttttttt

Post a Comment