Ca ca, Ba ba thật vĩ đại
Tác giả : Cổ Linh
Editor : A-Moon
Ca ca, Ba ba thật vĩ đại
Tác giả : Cổ Linh
Editor : A-Moon
♥ღ♥ Chương 1 ♥ღ♥
ღ Thái dương ღ
Phần
2
Hắn lại đến!
Mạnh Dật Nguyệt kìm lòng không đậu luôn liếc mắt vào
cửa ra vào, y không nên như vậy, nhưng y thật sự không nhịn được. Vô luận y cố
gắng đối với người kia coi như không khí, nhưng cái người thiếu niên cao lớn
xinh đẹp kia lại bá đạo cường ngạnh muốn xen vào cuộc sống của y.
Gần một tuần, Cừu Chấn Dương khi tan học liền chạy đến
đây trình diện, ngồi ở đó thẳng đến khi y tan ca, Cừu Chấn Dương sẽ chạy xe máy
phía sau bảo hộ y về đến tận nhà. Dù vậy, nhưng Cừu Chấn Dương cũng không bắt
buộc y chú ý hoặc trò chuyện, hắn chỉ yên lặng nhìn y, lấy cái ánh mắt nhu tình
như muốn cướp lấy linh hồn làm cho trong lòng y cực kỳ run sợ.
Cừu Chấn Dương nói rất đúng, ánh trăng có thể phát
sáng là do mặt trời chiếu ánh nắng ấm áp, cho nên, y cảm thấy mình tỏa sáng,
tuy vẫn là ánh trăng vô tình không thèm đói khát tìm kiếm ánh mặt trời chiếu rọi,
nhưng nội tâm lạnh lẽo vẫn luôn khao khát được hơi nóng sưởi ấm.
Bị hào quang của hắn sáng chói bắn ra bốn phía hấp dẫn,
nhưng y vẫn một mực nói với hắn, không thể, bọn họ không thể ở cùng một chỗ, y
không thể nào có thể thừa nhận một tình yêu đầy cấm kỵ đau xót như thế này. Y lại
vạn kiếp bất phục, linh hồn như cũ thống khổ không chịu nổi, ánh trăng vẫn cô độc
trong không trung, tràn ngập vắng vẻ tĩnh mịch!
Có khi nào, người thiếu niên đầy khí phách kia tìm
được một niềm vui mới là y?
Y thật sự rất hy vọng là vậy.
Khách nhân dần dần đông hơn, không có thời gian rãnh
cho y suy nghĩ nhiều, tạm thời dẹp những ý nghĩ qua một bên, y chuyên chú vào
công việc, y không thể mất đi công việc lương cao như thế này. Nhưng chưa đến
năm phút đồng hồ, đang đứng cắt trái cây y đột nhiên phát hiện có người xông thẳng
đến quầy bar, ngẩng đầu lên nhìn, lại là Cừu Chấn Dương.
Cừu Chấn Dương bưng một tô canh nóng bốc khói nghi
ngút đặt trên cái bàn sau quầy bar, rồi kéo tay Mạnh Dật Nguyệt đi qua, còn hắn
thì chiếm lấy vị trí của y, thuần thục làm tiếp công việc dang dở mà y vừa làm.
Mạnh Dật Nguyệt nhất thời trở tay không kịp đứng ngốc một chỗ.
“Cậu. . . . . . Cậu muốn làm gì? Tôi đang. . . . .”
“Nhanh thừa dịp còn nóng ăn đi, là gà ác hầm thuốc bắc!
Anh nấu mất mấy tiếng đồng hồ!”
Mạnh Dật Nguyệt quay mắt thoáng nhìn qua, “Cậu đang
nói cái gì a! Hiện tại đang giờ làm việc, như thế nào có thể. . . . . .”
“Không sao! Không sao!” Thậm chí tay chân Cừu Chấn
Dương còn chuyên nghiệp hơn cả Mạnh Dật Nguyệt, thuần thục pha chế thức uống
cho rất nhiều vị khách đến đây. “Năm kia vào lúc anh nghỉ hè ở Pháp, có làm
thêm ở quán bar, nói không chừng anh còn hiểu biết nhiều hơn em! Được rồi, ăn
nhanh lên!”
Mạnh Dật Nguyệt chớp mắt tức giận, “Cừu Chấn Dương,
cậu không cần làm như vậy, tôi nói rồi chúng ta không thể. . . . . .”
Bỗng dưng Cừu Chấn Dương khoa trương la lên một tiếng,
“Oa!” chặn đi lời nói của y.
“Em đã nhớ rõ tên của anh rồi! Không sai, không sai!
Bất quá, nếu em chỉ gọi Dương thôi thì quá tốt!”
“Cừu Chấn Dương, cậu. . . . . .”
“Ai! Em nhanh đi uống canh được không? Em ở đây thật
ồn ào a! Hại anh nhầm lẫn đồ uống của người này với người khác!” Cừu Chấn Dương
oán hận, “Thật có lỗi, vị tiểu thư này, cô vừa mới kêu cái gì a?”
Ánh trăng vĩnh viễn không thể nào chống lại ánh mặt
trời.
Mạnh Dật Nguyệt cảm thán một tiếng, yên lặng ngồi
trong góc phòng, biết chắc rằng nếu y không chịu ăn, thiếu niên bá đạo kia nhất
định sẽ không đem công việc trả lại cho y. Mà y cũng không muốn ở bên cạnh Cừu
Chấn Dương gây gỗ, cho dù gây cũng không nên ở tại nơi làm việc, cho nên, y chỉ
có thể chấp nhận bất hạnh mở cái nắp giữ ấm ra, mùi thịt gà nồng đậm nháy mắt
xông vào mũi, còn mang theo mùi thuốc Đông y.
“Oa! Đây là món gì a? Thật thơm! Hại tôi bụng cũng cảm
thấy đói!” Vị khách đứng gần Mạnh Dật Nguyệt đột nhiên kêu lên.
Cừu Chấn Dương vừa lòng nhìn thấy Mạnh Dật Nguyệt
múc từng miếng thịt gà bỏ vào miệng.
“Thân thể hắn không tốt, tôi nấu vài món cho hắn tẩm
bổ.”
“Cũng đúng a,” Khách nhân A đồng ý nói, “Tangni lúc
nào cũng tái nhợt gầy yếu, thật không biết hắn như thế nào có thể chịu đựng làm
công việc này thời gian dài đến thế?”
“Bất quá. . . . .” Khách nhân B tò mò đánh giá Cừu
Chấn Dương, “Cậu là ai? Mấy ngày nay thường thấy cậu ở đây, nhưng chưa từng thấy
cậu với Tangni trò chuyện a, tôi còn nghĩ rằng cậu chỉ là khách nhân mới.”
“Có thể gọi tôi là Cừu,” Cừu Chấn Dương liếc mắt
nhìn Mạnh Dật Nguyệt một cái, “Về sau hai người sẽ thường chứng kiến tôi đứng ở
chỗ này, đương nhiên, không phải muốn cướp công việc của hắn, chính là hắn cần
nghỉ ngơi, tôi sẽ không để mặc hắn lãng phí sức khỏe của chính mình.” Cừu Chấn
Dương giải thích với hai vị khách, nhưng sự thật hắn cũng cố ý nói lớn cho Mạnh
Dật Nguyệt nghe.
Mạnh Dật Nguyệt cũng không biết là có nghe được hay
không, chỉ cúi đầu như muốn mau chóng đem canh hầm gì gì đó nuốt vào bụng, rồi
giành lại công việc của mình.
Không biết ăn đồ
bổ nhanh như vậy có thể phản tác dụng rồi tự giải thoát chính mình hay không.
“Bất quá cũng nên nói qua, những người khác cũng rất
tốt mà!” Nữ khách nhân C ánh mắt tán thưởng vẻ bề ngoài xuất sắc của Cừu Chấn
Dương. “Nghỉ một chút được không? Đi ra ngoài cùng chơi đùa!”
Đột nhiên bàn tay đang cầm muỗng của Mạnh Dật Nguyệt
run lên, không phải sợ hãi Cừu Chấn Dương sẽ cướp đi công việc của mình, mà vẫn
còn cái nguyên nhân khác?
“Thật có lỗi, tôi đã có người để thích rồi.” Cừu Chấn
Dương áy náy nói, “Tôi không muốn làm cho hắn thương tâm.”
“Yêu! Thực ngây thơ!” Nữ khách nhân D khinh thường
nhấp một ngụm rượu, lặng lẽ ném đi mị nhãn, “Chơi đùa mà thôi! Tôi cũng không
tin cậu lớn như vậy chỉ quen có một người bạn gái.”
“Tôi là song tính luyến ái.[bisexual]” Cừu Chấn Dương thản nhiên nói, “Bởi vậy, tôi
đã từng kết giao với cả nam lẫn nữ.” Coi thường ánh mắt ngạc nhiên của mọi người,
ngay cả tới Mạnh Dật Nguyệt cũng kinh hách trừng mắt nhìn sang hắn, hắn lại sảng
khoái cười nói, “Bất quá, bây giờ chắc là người cuối cùng rồi, cho nên tôi sẽ
không chơi đùa nữa, bởi vì tôi đã tìm được một sinh mệnh cùng bầu bạn suốt cuộc
đời!”
Lần này, Mạnh Dật Nguyệt lại run rẩy càng lợi hại
hơn, ngay cả cái muỗng cũng rớt xuống tô canh.
Vô luận như thế nào thì Cừu Chấn Dương vĩnh viễn là
một người thoải mái thành khẩn đối mặt với khuynh hướng giới tính của mình,
không hề kiêng kị giấu diếm không cho ai biết, nhưng mà, có lẽ ánh mặt trời quá
sáng lạn làm cho người ta luyến tiếc né tránh đi, hoặc có lẽ hắn quá thản
nhiên, làm cho mọi người đều tự cảm thấy xấu hổ, cũng có thể nói là do mị lực của
hắn quá mạnh, làm người người gặp người người yêu.
Tóm lại, chưa có ai bởi vì sự thành thực của hắn mà
phỉ nhổ khinh bỉ hắn, dù cho ở hiện tại cũng giống nhau.
Yên lặng một lúc, nữ khách nhân D đột nhiên trừng mắt
nhìn.
“Cừu, nếu cậu nguyện ý cho tôi một cơ hội, tôi có thể
làm cho cậu cảm thấy được rằng cùng nữ nhân kết giao so với cùng nam nhân tốt
hơn nhiều!”
“Không được!” Nữ khách nhân C kháng nghị, “Tôi trước,
Cừu, theo tôi ra ngoài chơi! Vài lần sẽ có cảm giác thôi!”
“Nói nhảm, Cừu cũng không muốn đáp ứng cô a!”
“Chính tôi là người mở miệng đề nghị trước!”
Hai người tranh chấp, khách nhân càng ngày càng nhiều,
hội hai người cũng bắt đầu có thêm thành viên mới. Dần dần, Cừu Chấn Dương trở
thành tiêu điểm sáng chói của mọi người. Rồi sau đó, cả buổi tối, Mạnh Dật Nguyệt
nhìn thấy có cả nam lẫn nữ tranh nhau mời mọc Cừu Chấn Dương, mà hắn thì không
chút hoang mang, xử lí tốt công việc, trở thành là người được hoan nghênh nhất
trong quán bar.
Y muốn đòi lại công việc của mình, Cừu Chấn Dương nhất
quyết không chịu nhường, ngay cả ông chủ cũng cho phép y nghỉ ngơi một lúc, làm
cho y có điểm dở khóc dở cười.
… … … … …
Trời mưa phùn nhè nhẹ, cũng không đến nỗi làm ướt quần
áo, không khí mát lạnh, đang muốn chạy xe về nhà đột nhiên có một cái áo khoác
rơi trên đầu Mạnh Dật Nguyệt.
“Em tốt nhất không nên dầm mưa.”
Bên tai truyền đến tiếng nói thân thiết ấm áp, Mạnh
Dật Nguyệt giật mình quay người lại, giây tiếp theo liền thét lên một tiếng, y
quả thật không tin Cừu Chấn Dương thế nhưng lại ôm ngang người y lên.
“Cậu điên rồi! Mau buông tôi xuống a!”
Cừu Chấn Dương mắt điếc tai ngơ, đem y đi đến bên cạnh
chiếc xe rồi mới buông. “Chìa khóa xe!” Mạnh Dật Nguyệt vừa mới lấy ra, liền bị
hắn đoạt đi.
“Cừu Chấn Dương, cậu rốt cuộc muốn làm gì?” Mạnh Dật
Nguyệt hổn hển kêu lên.
Cừu Chấn Dương không trả lời, hắn mở cửa xe nhét y
vào ghế phó, còn bản thân liền ngồi vào ghế lái.
“Cừu Chấn Dương, cậu. . . . . .”
“Yên tâm, anh có bằng lái xe rồi.” Cừu Chấn Dương
thuần thục khởi động xe, “Bất quá, xe của em đúng là đồ cổ a!”
Đề một chút xe mới nổ máy, chạy thẳng ra đường lớn,
hết thảy đều do Cừu Chấn Dương tự mình quyết định, Mạnh Dật Nguyệt không khỏi bất
bình căm giận trừng mắt nhìn Cừu Chấn Dương.
“Cậu thật quá phận!”
“Quá phận? Không có đi?” Cừu Chấn Dương vô tội liếc
nhìn y một cái. “Em cứ xem là giúp đỡ anh một đêm, hiện tại trời mưa, chẳng lẽ
em nhẫn tâm nhìn anh dầm mưa trở về sao?”
Mạnh Dật Nguyệt nhất thời ngậm miệng.
“Anh trước chở em về nhà, ngày mai lại qua chở em đi
làm, sắp xếp như vậy là hợp lí đi?”
“Ban ngày tôi cũng đi làm a!” Mạnh Dật Nguyệt bật thốt
lên.
Cừu Chấn Dương phút chốc nhướn mắt. “Ban ngày em
cũng đi làm sao? Thật là, loại sức khỏe yếu đuối như em rốt cuộc muốn thế nào?
Muốn tự phá hủy mình sớm một chút sao?”
“Tôi thoạt nhìn chỉ hơi có chút nhỏ gầy thôi, kỳ thật
sức khỏe tôi tốt lắm.” Mạnh Dật Nguyệt biện giải.
“Vậy sao! Em thân thể yếu ớt như vậy, trên đời này
không có người kém hơn đi!” Cừu Chấn Dương khinh thường nói, “Ban ngày em làm
việc gì?”
Mạnh Dật Nguyệt trầm mặc một lát mới nói, “Tôi làm ở
công ty chứng khoán.” Cho dù y không muốn nói, với tính cách của Cừu Chấn Dương
cũng sẽ ép buộc y phải nói.
Cừu Chấn Dương tựa hồ có chút ngoài ý muốn hỏi,
“Nhân viên giao dịch?”
“Như thế nào có thể, tôi chỉ đi bán cổ phiếu kiếm một
chút tiền.” Mạnh Dật Nguyệt cười khổ một chút, “Tôi chỉ đi làm thời vụ thôi.”
Cừu Chấn Dương nhìn thẳng con đường, “Em thực thiếu
tiền sao?”
“Ai mà không thiếu tiền?” Mạnh Dật Nguyệt thì thào lẩm
bẩm.
Cừu Chấn Dương trầm tư một lúc lâu.
“Em là nhân viên giao dịch mà không được cung cấp
phòng trọ để ở sao?”
“Có, công ty hy vọng mỗi nhân viên đều có, nhưng đối
với tôi căn bản vô dụng. Tôi biết mình cũng không thích hợp, chỉ làm chức vụ nhỏ
nhoi, mà tôi cũng không cần nơi ở.”
“Ở cùng anh là được rồi.” Cừu Chấn Dương tự nhủ nói,
“Mấy giờ em đi làm?”
“Tám giờ rưỡi.”
“Tám giờ anh đến đón em.”
Mạnh Dật Nguyệt lại trầm mặc một trận.
“Không cần, tự tôi ngồi xe buýt đến chỗ làm cũng được,
ngày mai cậu cứ lái xe đến câu lạc bộ trả cho tôi là được rồi. Cừu Chấn Dương,
không cần phải qua nhà tôi, tôi thật mệt chết đi, thật sự không có sức lực đùa
giỡn cùng cậu. Xin cậu buông tha tôi được không? Cậu đi đến đâu được mọi người
hoan nghênh tới đó, cho nên, hãy tìm một người khác đi! Không cần tới tìm tôi,
tôi đã già rồi, sống qua được ngày nào hay ngày đó!”
Chiếc xe cũ dừng trước ngôi nhà trọ rách nát, Cừu Chấn
Dương quay sang nhìn chằm chằm Mạnh Dật Nguyệt gần nửa ngày.
“Đúng vậy, trong lòng em bây giờ có thể rất đau buồn,
cảm thấy thật già cỗi, nhưng mà, anh sẽ đem lại tuổi trẻ cho em, em chỉ cần tiếp
nhận ánh mặt trời ấm áp, rất nhanh mặt trăng sẽ vừa sáng vừa tròn!”
♥ღ♥ Hết chương 1 ♥ღ♥
July 5, 2012 at 8:46 PM
Ôi zồi cảm động tóa đi ~~
Cơ mà anh bá đạo phết =)) em bị anh xoay như chong chóng =))