Ca ca, ba ba thật vĩ đại - Chương 2 [2]

Posted Wednesday, June 20, 2012 by A-Moon

Ca ca, Ba ba thật vĩ đại
Tác giả : Cổ Linh
 Editor : A-Moon



♥ Chương 2  ♥
 Không tự chủ được 


Phần 2


Bởi vì bị bệnh, cho nên Mạnh Dật Nguyệt thoạt nhìn càng tái nhợt hư nhược, công việc ban đêm cơ hồ đều do Cừu Chấn Dương thay y làm. Y không hề muốn như thế, y thật sự không nên để hắn tiếp tục giúp đỡ y, không nên liên lụy hắn, y hẳn nên coi hắn như người vô hình, phải cách hắn càng xa càng tốt.



Nhưng là, y thật sự mệt mỏi quá!


Con người ở thời điểm vô lực chống cự, luôn dễ dàng thỏa hiệp mọi chuyện.


Cho nên, y yên lặng kháng cự Cừu Chấn Dương, rồi lại khát vọng sự ấm áp từ hắn. Không muốn có bất cứ quan hệ gì với hắn, rồi lại bất đắc dĩ nhận sự giúp đỡ từ hắn.


Con người thật khác với động vật, bởi vì con người có suy nghĩ, có cảm xúc chăng?


Giữa trưa thứ bảy, Mạnh Dật Nguyệt trở về nhà tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị buổi chiều sẽ hảo hảo ngủ một chút, buổi tối mới có tinh thần để làm việc. Rõ ràng công việc là của y, không thể cứ để cho Cừu Chấn Dương làm thay mãi được! Đến tâm đã muốn ỷ lại, sẽ rất khó để từ bỏ!


Nhưng khi vừa mới nằm xuống, chuông điện thoại cũng không nể mặt reo lên inh ỏi. Y thở dài, không tình nguyện xuống giường đi vào phòng khách bắt máy.


“uy. . . . A, mẹ?” Trong lòng run sợ nhìn điện thoại, phảng phất hy vọng rằng đây chỉ là cuộc gọi lộn số mà thôi. “Ách! Có chuyện gì không? Tiền sinh hoạt không phải đã gửi từ tuần trước rồi sao?” Y cố hết sức nuốt nước miếng, “Không đủ? Nhưng mà. . . . . so với tháng trước đã nhiều hơn a!”


Phút chốc nắm chặt điện thoại, mặt y bắt đầu vặn vẹo.


“Mẹ, cái kia. . . .không thể bán các em đi được không? Tiền nợ thực quá nhiều!” Y hít sâu một hơi, “Mẹ. . . . .Mẹ cũng bị bắt đi?” bờ môi của y bắt đầu run rẩy, “Mẹ, có thể hay không. . . . có thể hay không chạy trốn đến nơi khác?”


Hai tròng mắt bỗng dưng hoảng sợ trợn to, “Còn, còn muốn. . . . . ?” y kịch liệt lắc đầu, “không được, gánh nặng như thế con không gánh nổi a! Con không có. . . . .” Nói được một nửa, y đột nhiên bần thần, “Bốn. . . . Bốn mươi. . . . Bốn mươi vạn?!” Y không thể nói thành lời, sợ hãi. “Tại sao lại nhiều đến như vậy?!”


“Không, mẹ, con thật sự không có tiền, thật sự không còn tiền a!” Mạnh Dật Nguyệt thống khổ  nhịn không được rên rỉ, “Mẹ, tiền con kiếm được đều đưa cho gia đình a! Trong người chỉ còn lại mấy ngàn, con đi làm. . . . .” Nghẹn ngào một chút, thần tình đau khổ bất đắc dĩ, “Mẹ, tiền nợ con mượn ở câu lạc bộ còn chưa trả hết, mẹ không thể bắt con lại mượn nợ tiếp a! Ông chủ nhất định không cho, hơn nữa như thế con vĩnh viễn đều không trả hết!”


“Vì cái gì không được?”


Tiếng nói của bà mẹ kế cay nghiệt từ ống nghe truyền tới, Mạnh Dật Nguyệt có thể hình dung được ánh mắt lãnh khốc vô tình của mẹ kế.


“Đừng quên, đây là do ngươi thiếu nợ chúng ta!”


“Con không, chính là. . . . .” Hai mắt Mạnh Dật Nguyệt tràn ngập nước mắt, “Nhưng mà mẹ, năng lực của con thật sự có giới hạn a!” Y cầu xin, “Con đã liều mình cố gắng đi kiếm tiền, nếu muốn cung ứng thêm, con thật sự không thể ứng phó được!”


“Vậy ngươi đi bán thân a!” Lời nói mẹ kế tàn nhẫn lạnh lùng, “Dù sao ngươi cũng không phải chưa từng làm qua!”


Máu như ngừng chảy, nước mắt như khối băng tan tuôn trào, “Mẹ, mẹ biết rõ đó là vì bất đắc dĩ, nếu không phải mẹ. . . . .  .” Y nghẹn ngào, “Con cũng sẽ không đi. . . . đi. . . . . .”


“Bán!” Mẹ kế khinh miệt phun ra sự khinh thường, “Dù sao ngươi trước sau gì cũng có thể bán, hẳn sẽ kiếm được đủ tiền, đây là do ngươi thiếu nợ chúng ta, ngươi không được phân vân lựa chọn!”


“Van cầu mẹ, không nên ép buộc con, không nên ép con!” Mạnh Dật Nguyệt cầm điện thoại ai oán khóc.


“Không cần biết!” Mẹ kế không hề che giấu điệu bộ thờ ơ vô tình, “Dù sao tiền nếu như ngươi không kiếm được thì đi bán thân cho ta. Nhiều lắm ta cho ngươi tự lựa chọn muốn bán hay không bán, đến lúc đó ta sẽ thay ngươi an bài, tới ngày chỉ cần đến trình diện là được! Nhớ kỹ, đây là ngươi thiếu nợ chúng ta, ngươi nhất định phải sống!”


Cuối cùng cuộc điện thoại cũng chấm dứt, Mạnh Dật Nguyệt không tiếng động bật khóc, vô lực ngã ngồi xuống sàn nhà. Y ôm lấy chính mình lui sát vào trong góc, rốt cuộc không thể phản kháng, mặc cho thống khổ cùng bi thương bao phủ lấy y, mặc cho linh hồn vỡ thành hàng ngàn mảnh nhỏ.


Trời ạ! Y thật muốn chết, nhưng là vì cái gì. . . . Vì cái gì ngay cả tự do của y cũng không có?


Mạnh Dật Nguyệt không có đến làm ở câu lạc bộ, ngay cả điện thoại nhà cũng gọi không được. Cừu Chấn Dương chưa từng có cảm giác bấn an như thế này. Bất quá hắn vẫn kiên nhẫn thay Mạnh Dật Nguyệt làm việc, sau đó liền lấy xe máy dùng tốc độ đáng sợ chạy thẳng đến nhà Mạnh Dật Nguyệt .


Gần hai tháng qua, tuy rằng Mạnh Dật Nguyệt một mực kháng cự, nhưng vì trời sinh tính tình nhu nhược, như thế nào có thể thoát khỏi Cừu Chấn Dương vô cùng bá đạo này. Hắn có cảm giác rằng Mạnh Dật Nguyệt đã từng có một tình yêu cấm kỵ và từng chịu đựng bi thương, hắn tuy tuổi còn trẻ cũng biết rằng tình cảm không nên buông thả sẽ rất hối hận, lại càng không tin rằng tình yêu cấm kị này sẽ có kết thúc tốt đẹp, nhưng có lẽ còn có một nhân tố khác đi. Bất kể như thế nào, hiện tại hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi bức tường băng Mạnh Dật Nguyệt được ánh nắng ấm áp chiếu rọi chậm rãi tan chảy sụp đổ, rồi từng bước từng bước chiếm lấy trái tim y, làm cho ánh trăng vĩnh viễn thuộc về mặt trời.


Mặt trời rất kiên nhẫn, vài tỷ năm nay, nó thủy chung chưa từng gián đoạn sự chiếu sáng, không phải sao?


Tuy rằng trong phòng một mảng tối đen, bấm chuông cả nửa ngày cũng không ai mở cửa, nhưng mà, Cừu Chấn Dương có cảm giác Mạnh Dật Nguyệt đang ở trong nhà, chính là.. . . . .


Có cái gì đó không thích hợp!


Hắn không hề do dự, nhấc chân mạnh mẽ đá cánh cửa, giống như người chủ bên trong, cánh cửa yếu ớt nhẹ nhàng mở cửa, hắn tự tay sờ soạng vách tường, tách một tiếng, căn phòng lập tức sáng lên rõ ràng. Đây là lần đầu tiên Cừu Chấn Dương vào nhà Mạnh Dật Nguyệt, bị hình ảnh căn phòng sơ sài nghèo nàn mà kinh ngạc không thôi, tựa hồ không thể có từ nào để hình dung thỏa đáng nơi này.


Sau đó, hắn tập trung lực chú ý lên một người đang cuộn tròn trong góc nhà, trong lòng giật mình, hắn lập tức tiến đến ôm lấy Mạnh Dật Nguyệt.


“Trời ơi, Nguyệt, em làm sao vậy?”


Giây tiếp theo, sự sợ hãi bao vây lấy tim hắn, thân hình lạnh như băng, sắc mặt tái nhợt dường như trong suốt, Cừu Chấn Dương đã nghĩ người trong lòng ngực mình đây chỉ là một thi thể đã mất đi linh hồn.


Nhưng mà, đôi mắt Mạnh Dật Nguyệt mở to, trắng đen rõ ràng, tràn ngập thống khổ cùng tuyệt vọng, sâu như vậy, nặng như vậy, giống hố đen vũ trụ vĩnh viễn không biến mất được.


“Nguyệt, Nguyệt! Không cần như vậy,” Cừu Chấn Dương sợ hãi ôm chặt lấy y, “Có anh ở đây a! Vô luận có chuyện gì, anh sẽ bảo vệ em, Nguyệt, không được như vậy a!”


Mạnh Dật Nguyệt không phát ra âm thanh, ngay cả mắt cũng không chớp một cái, tựa hồ khí lực chỉ đủ để thở thôi. Cừu Chấn Dương cắn chặt răng, bế Mạnh Dật Nguyệt vào trong căn phòng duy nhất, trên tấm ván gỗ đơn điệu nệm cũng không có, chỉ trải một tấm mền hơi mỏng và cái gối đầu vô cùng bẩn.


Chưa kịp suy nghĩ, lập tức Cừu Chấn Dương đem tất cả quần áo của hai người cởi ra hết, rồi ôm chặt thân hình lạnh như băng vào ngực, dùng cái mền tựa hồ vô dụng kia gắt gao bao trùm lấy hai người.


“Anh là mặt trời, anh là mặt trời, anh có nhiệt độ, loại nhiệt độ không bao giờ cạn kiệt, anh sẽ sưởi ấm em, Nguyệt, chỉ cần ở bên anh, ánh trăng vĩnh viễn sẽ không mất đi hào quang!” Hắn thì thào không dứt, bắt Mạnh Dật Nguyệt ghi nhớ, cũng bắt chính mình ghi nhớ.


Không biết qua bao lâu, trên lồng ngực rắn chắc thân hình gầy yếu rốt cuộc không còn lạnh như băng nữa, lẽ nào mặt trời thật sự sưởi ấm được mặt trăng?


“Dương. . . . . . .”


Mạnh Dật Nguyệt đột nhiên mở miệng, tuy rằng tiếng nói nhỏ bé yếu ớt như tơ, nhưng làm Cừu Chấn Dương cao hứng đến nỗi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, rốt cuộc y cũng gọi hắn là [Dương]! Nhưng câu nói tiếp theo của Mạnh Dật Nguyệt  làm cho hắn ngạc nhiên không thôi.


“Tôi. . . . Tôi có một đứa con trai, tên là Mạnh Tinh Nho, năm nay 5 tuổi, tôi đều gọi nó là. . . . . Tiểu Nho, nó. . . . thật đáng yêu thật sự rất đáng yêu! Thật sự. . . . . . Dương, cậu. . . . . . .Cậu thật sự thích tôi sao?”


Cừu Chấn Dương có điểm không rõ.


“Đương nhiên, anh chưa bao giờ lừa gạt em, anh thật sự thích em. . . . Không, hẳn là yêu em, vừa mới thấy em như vậy, anh lo sợ rằng em đã chết, nếu không phải yêu em, anh sẽ không thống khổ mong rằng được chết cùng em!”


Mạnh Dật Nguyệt sâu kín thở nhẹ.


“Nếu thế, cậu nguyện ý đáp ứng tôi một việc được không?”


“Bất cứ chuyện gì!” Cừu Chấn Dương không chút do dự trả lời.


“Giúp tôi chăm sóc Tiểu Nho.”


Cừu Chấn Dương sửng sốt, trong lòng cả kinh, tâm trở nên cảnh giác. Hắn lập tức nâng cằm người trong lòng lên, trên gương mặt thanh tú tái nhợt nổi bật hàng nước mắt che khuất đôi mắt y.


“Em muốn làm gì?” Hắn tức giận hỏi.


“Tôi mệt mỏi quá, thật sự quá mệt mỏi rồi.” Mạnh Dật Nguyệt tuyệt vọng lẩm bẩm, “Nếu cậu thật sự yêu tôi, liền cho tôi chết đi! Cuộc sống này làm tôi mệt mỏi không chịu đựng nổi rồi.”


“Em. . . . . .” Cừu Chấn Dương chán nản, “Nghĩ cũng đừng nên nghĩ! Đứa con tự em chăm sóc nó!”


“Nó. . . . . .Nó rất ngoan, không cần phí công sức gì nhiều đâu. . . . . .”


“Cho dù nó có là con rối gỗ anh cũng không nuôi!”


Mạnh Dật Nguyệt bi thương nhìn hắn một lúc lâu, cũng không dám nói cái gì nữa, chỉ suy sụp cúi thấp đầu, Cừu Chấn Dương thật sự muốn đem y la hét cho tỉnh lại, nếu không phải vì hiện tại Mạnh Dật Nguyệt rất yếu ớt, y không thể chịu đựng được nữa điểm giằng co nữa, Cừu Chấn Dương đành phải nhịn xuống phẫn nộ cùng bất an trong lòng, cố gắng điều chỉnh lời nói thật ôn nhu.


“Nên ngủ một chút! Có chuyện gì ngày mai nói sau. Thật không nghĩ tới thời tiết lại lạnh như thế này, em ngay cả tấm mền dày cũng không có, em rốt cuộc sống như thế nào vậy? Đến, dựa vào người anh, nếu không ngày mai em chắc chắn sẽ bị cảm lạnh!” Hắn hừ nhẹ, “Ngày mai nhất định mua cho em đầy đủ chăn nệm mới được!”


Sáng sớm ngày hôm sau, Cừu Chấn Dương phát hiện Mạnh Dật Nguyệt thật sự sốt cao. Hắn chửi thề một tiếng mặc lại quần áo cho y, sau đó thoải mái ôm lấy đứa nhỏ mê man tên Mạnh Dật Nguyệt này đến bệnh viện khám. Trên đường về, hắn vào cửa hàng nội thất mua tấm nệm, bộ chăn mền dày, trả tiền đầy đủ rồi ghi địa chỉ nhà xong bọn họ lập tức trở về.


Đem Mạnh Dật Nguyệt chăm sóc ổn thỏa, hắn gọi điện thoại đến công ty chứng khoán thay mặt y xin nghỉ phép, lại tìm người đến làm việc thay ở câu lạc bộ, còn về phần học hành của hắn. . . . ai thèm quản a, dù sao cũng không phải lần đầu trốn học. Bất kể như thế nào, trong khoảng thời gian này hắn không thể rời xa Mạnh Dật Nguyệt, nam nhân yếu ớt này như miếng thủy tinh có vết nứt, lúc nào cũng có nguy cơ tan vỡ nên nhất định hắn phải nghĩ biện pháp để nối liền vết nứt đó lại mới được!


Giấc mộng của Mạnh Dật Nguyệt lúc nào cũng đều hỗn loạn, tuy nhiên lần này y lại cảm thấy được có đôi bàn tay ấm áp luôn ôn nhu thương tiếc vuốt ve y, an ủi y, che chở y, dìu y uống thuốc, kiên nhẫn đút từng muỗng cháo, thay y lau người, còn có một giọng nói trầm thấp không ngừng mà thì thào nói nhỏ giống như đang thôi miên, ngay cả mẹ ruột của y cũng chưa từng che chở y như thế này!


Nếu đây thật sự là mộng, cầu xin trời đừng bao giờ bắt y phải tỉnh lại!


Nhưng là, chuyện này đương nhiên không có khả năng xảy ra, y cũng không phải là người thực vật, cho nên y vẫn còn có thể tỉnh dậy. Nhìn chằm chằm trần nhà loang lổ vết nước thấm, y biết mình đã từ thiên đường lao thẳng xuống dưới! Nhưng mà. . . . . . Y nghi hoặc nhìn cái mền mới thật dày đắp trên người, ấm áp lại mềm mại, nhìn xuống dưới, bộ rap giường mới, lông chim mềm nhũn. Cố hết sức động nửa thân trên, y phát hiện chính mình lại có thể được nằm ở trên nệm.


Y khó hiểu lắc lắc đầu, lại choáng váng suýt ngã xuống giường, nhắm mắt đợi cảm giác không thoải mái kia biến mất, y vẫn giãy giụa bước xuống giường, bởi vì y vẫn còn chuyện để lo liệu.


Một vật rơi xuống đất phát ra âm thanh thật lớn, Cừu Chấn Dương dường như lập tức xuất hiện bên người Mạnh Dật Nguyệt, “Làm cái quỷ gì vậy, em đã yếu còn muốn xuống giường a! Muốn cái gì gọi anh một tiếng là được rồi!” Hắn tức giận la, nhưng vẫn ôn nhu mềm nhẹ ôm lấy Mạnh Dật Nguyệt thả lại trên giường.


Ai biết y sẽ tỉnh lại lúc này a! Huống chi y còn rất yếu. . . . .


“Tôi muốn đi WC.” Mạnh Dật Nguyệt suy yếu nói, vẫn muốn giãy giụa bước xuống dưới, nếu không được giải quyết y sẽ chịu đựng không nổi, có thể làm ra hành vi “ướt quần” rất mất mặt.


Hơi hơi sửng sốt, “Sao không nói sớm!” Cừu Chấn Dương nói xong, ôm lấy Mạnh Dật Nguyệt đưa đến phòng tắm, “Cẩn thận một chút, đừng quá sức.”


Lúc Mạnh Dật Nguyệt đi ra, Cừu Chấn Dương một tay ôm lấy y đặt lên giường, đắp mền cho y, “Ngủ tiếp một chút, chừng nào ăn cơm anh sẽ gọi em.” Dứt lời, hắn xoay người muốn rời đi.


“Dương. . . . . . .”


Cừu Chấn Dương nghe tiếng gọi quay đầu lại cười, “Việc gì? Có muốn cái gì sao?”


“Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”


“Suốt hai ngày hai đêm, yên tâm, công ty đã xin phép rồi, ở câu lạc bộ cũng có người làm thay.”


“. . . . . Dương. . . . . . .”


“Ân?”


“Cám ơn.”


Cừu Chấn Dương cười đến thực ấm áp. “Đây là lần thứ hai em nói cám ơn anh. Nhưng mà, anh hy vọng không có lần thứ ba, chỉ là anh thích chăm sóc em, ok?”


Lại một ngày trôi qua, Mạnh Dật Nguyệt cũng dần có chút tinh thần, y cho rằng mình nên bắt đầu đi làm trở lại, y không phải là người có tư cách được nghỉ ngơi, nhưng là. . . . .


“Bác sĩ nói, em bị mất dinh dưỡng nghiêm trọng, thiếu máu nghiêm trọng, mệt mỏi quá độ, tinh thần bị hao tổn quá nhiều, tóm lại, em cần phải hảo hảo nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian mới được, vốn là anh lo lắng thậm chí còn muốn em phải nằm viện! Cho nên. . . .  . .” Cừu Chấn Dương vẻ mặt kiên quyết, “Em đừng có hy vọng! Anh sẽ không cho phép em ra khỏi cửa đâu!”


Có người nam nhân bá đạo như vậy, Mạnh Dật Nguyệt ngay cả khí lực kháng nghị cũng không có, đành phải làm theo sắp xếp của hắn. Cừu Chấn Dương hằng ngày cho y ăn, uống, ngủ, vì sợ y buồn chán, Cừu Chấn Dương còn mua TV cho y xem, vẫn không quên đem một đống thuốc bổ bắt buộc y phải nuốt vào bụng.


Tới ngày cuối tuần, sáng sớm Mạnh Dật Nguyệt vừa tính đi ra ngoài, Cừu Chấn Dương liền giống như cai ngục đứng ngay cửa.


“Em muốn đi đâu?”


“Tới ngày tôi cùng Tiểu Nho gặp nhau.”


Cừu Chấn Dương sửng sốt một chút. “Nó ở nơi nào?”


“Dưới lầu, nó sống nhờ dưới lầu, ban ngày ở nhà trẻ, buổi tối bọn họ chở nó về, ngày nghỉ tôi thường chở nó đi chơi, tới tối sẽ về lại chỗ cũ.”


Cừu Chấn Dương chậc một tiếng, “Sớm nói thì tốt rồi!” Hắn chán nản lắc đầu, “Đêm qua có thể đi đón nó!”


Lần đầu gặp nhau, Cừu Chấn Dương vừa nhìn đã yêu ngay Tiểu Nho, Tiểu Nho cùng phụ thân bộ dạng giống nhau như đúc, cùng thanh tú nhu thuận, nhưng mà nhóc lại có đôi mắt to linh hoạt, Cừu Chấn Dương cũng khẳng định trăm phần trăm nhóc con này tuyệt đối không nhu nhược giống như phụ thân nó.


“Thúc thúc, thật cao lớn!” Tiểu Nho tán thưởng nói.


Cừu Chấn Dương yêu thương ôm lấy nhóc vào trong ngực, “Nếu con ngoan ngoãn ăn cơm, không kén chọn cái gì, về sau con cũng cao lớn giống như thúc thúc vậy.”


Tiểu Nho  gật gật đầu, rồi chần chừng một chút.


“Thúc thúc, thúc là bạn tốt của ba ba sao?”


Cừu Chấn Dương dùng sức gật đầu, “Ân! Cực kỳ tốt cực kỳ tốt.”


“Kia. . . . .” Tiểu Nho trộm liếc mắt dò xét Cừu Chấn Dương đang ngồi kế Mạnh Dật Nguyệt trên cái ghế sô pha mới mua, sau đó kề sát vào một bên tai Cừu Chấn Dương nhẹ giọng nói nhỏ, “Thúc thúc, chờ con to lớn con sẽ bảo vệ ba ba, nhưng bây giờ thúc có thể giúp con bảo vệ ba ba trước không?”


Cừu Chấn Dương phút chốc trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi trừng mắt nhìn Tiểu Nho, Tiểu Nho nghĩ Cừu Chấn Dương vẫn chưa hiểu yêu cầu của nhóc, vì thế tiếp tục thì thầm nói: “Con biết có rất nhiều người muốn khi dễ ba ba, giống như bà với các chú bác, ba ba đều không phản kháng, chỉ biết thương tâm. Thúc thúc, thúc giúp ba ba được không? Ba ba thật đáng thương a!”


Trời ạ! Đây là dạng con nít gì a? Nhóc mới có năm tuổi a! Cừu Chấn Dương vẫn không thể chấp nhận được đứa nhỏ ngây thơ này cư nhiên lại trưởng thành quá sớm, thật đáng thương.


“Thúc thúc,” Tiểu Nho hai con mắt chứa đựng u sầu đau buồn đột nhiên xuất hiện trước mặt Cừu Chấn Dương: “Không được sao?”


Trong lòng chấn động, “Đáng chết! Ai nói không được!” Cừu Chấn Dương không biết tại sao mình lại tức giận, “Con yên tâm, ba ba của con về sau đã có ta bảo hộ, ta sẽ không cho phép bất kì kẻ nào tiếp tục khi dễ ba ba của con.”


Tiểu Nho nghe vậy, lập tức tươi cười rạng rỡ, “Thật sự? Cám ơn thúc thúc, thật sự rất cám ơn thúc!”


Cừu Chấn Dương bất giác càng tức giận thêm.


“Vậy con thì sao? Con không muốn cái gì sao? Con không nghĩ sẽ cùng ba ba sống chung sao?”


“Chuyện đó. . . . . Không sao cả rồi! Con có thể nhẫn nại.” Tiểu Nho khiến người khác chua xót hiện ra một nụ cười thành thục, “Con chỉ mong mình nhanh to lớn, có thể bảo vệ ba ba!”


Cừu Chấn Dương thiếu chút nữa bùng nổ, hắn trừng mắt nhìn nửa ngày, rồi sau đó ôm Tiểu Nho chuyển qua cho Mạnh Dật Nguyệt vẫn đang không hiểu gì hết, hắn đứng bên cửa sổ trừng mắt nhìn bên ngoài, còn cào cào đầu tóc mình.


Đây thật là một cặp cha con a?


Kẻ vương bát đản nào lại có thể đem bọn họ bức thành như vậy?


Cho Tiểu Nho ngồi trên ghế coi TV, Mạnh Dật Nguyệt lén lút đến gần bên cạnh hắn.


“Cậu tức giận sao? Vì cái gì? Cậu không thích Tiểu Nho sao?” Y lo lắng hỏi.


Cừu Chấn Dương đột nhiên xoay người lại thực tức giận nhìn y, “Nguyệt, em cùng Tiểu Nho đến nhà anh ở đi! Anh sẽ chăm sóc hai người. Thân thể em không tốt nên cần nghỉ ngơi điều dưỡng, anh sẽ mướn người giúp việc đến chăm sóc em và Tiểu Nho, đáng chết, anh thật sự chịu không nổi khi nhìn thấy cuộc sống như thế này của cha con em!”


Mạnh Dật Nguyệt giống như vui vẻ, lại giống như u sầu than nhẹ một tiếng,


“Tôi hiểu hảo ý của cậu, cám ơn, nhưng mà. . . . . Để cho tôi ở trước mặt Tiểu Nho lưu lại một chút tự tôn được không?”


“Đồ ngốc!” Cừu Chấn Dương phút chốc nổi giận gầm lên một tiếng, “Em làm cho mình gần như mất mạng, tự tôn còn cần cái rắm gì nữa!”


Đôi môi Mạnh Dật Nguyệt dẩu ra, “Tôi cũng muốn còn sót lại một chút tự tôn a!” đôi mắt đen bóng trong suốt lại đỏ lên, “Tôi cái gì cũng không có, chỉ còn Tiểu Nho và một chút tự tôn cuối cùng mà thôi, cậu sẽ không nhẫn tâm muốn tôi ngay cả một chút ít ỏi đó cũng không còn sao?”


“Em. . . . .” Đột nhiên Cừu Chấn Dương cảm giác được hốc mắt của mình thế nhưng cũng có hơi ướt, hắn nhanh chóng liều mình ép nước mắt trở về, nếu thật chảy ra ngoài sẽ rất xấu hổ mất mặt, hắn một đời tên tuổi anh hùng sẽ sụp đổ.


“Em thật là một người siêu cấp ngu ngốc, anh cho em biết, em còn có anh, còn có mặt trời thống trị cả vũ trụ, còn em là ánh trăng vĩnh viễn không cần sợ bất cứ cái gì, hiểu không? Em còn có anh, còn có anh a!”


Hắn gầm nhẹ, hai tay nâng niu khuôn mặt thanh tú chịu đủ mọi bi thương, “đáng chết, chẳng lẽ em còn không biết anh yêu em nhiều như thế nào sao? Em thật sự không có lương tâm!” Dứt lời, hắn liền cúi đầu bá đạo đè lên đôi cánh hoa run rẩy lạnh như băng, hung hăn mút vào, tựa hồ đem hết sự bất mãn cùng phẫn nộ trút tất cả vào nụ hôn này


Mạnh Dật Nguyệt rên một tiếng nhẹ, y lạnh quá, y mệt mỏi quá a! Kìm lòng không nổi, hai tay gầy yếu lặng lẽ ôm lấy cổ Cừu Chấn Dương, Cừu Chấn Dương cũng dùng lực ôm chặt lấy y, khiến cho nụ hôn càng thêm sâu.


Đúng vậy, y cần ánh mặt trời ấm áp làm tan chảy tâm hồn đóng băng của y, cần phải có người chống đỡ y, rốt cuộc y không có khả năng tự mình chống đỡ rồi!


Nước mắt chua xót lặng lẽ rơi xuống hai má Mạnh Dật Nguyệt, Cừu Chấn Dương lập tức liếm đi.


“Đừng khóc, xin em đừng khóc, lòng anh đau như dao cắt, đau đến khổ sở a!” Cừu Chấn Dương lặng yên nói, “Em muốn anh quỳ xuống cầu xin em sao?”


Một nét ửng đỏ thoáng hiện lên hai gò má tái nhợt, “Cậu nói bậy bạ gì đó?” Mạnh Dật Nguyệt khẽ gắt.


“Anh cũng không phải là nói bậy a!” Cừu Chấn Dương nghiêm mặt nói: “Anh thật sự không chịu nổi u buồn của em, thống khổ của em, nước mắt của em, nếu anh quỳ xuống có thể vứt bỏ hết được những thứ đó, anh tuyệt đối không chút do dự mà làm!”


Con ngươi đen bóng chăm chú nhìn Cừu Chấn Dương.


“Rốt cuộc tôi nên làm cái gì bây giờ?” Mạnh Dật Nguyệt thì thào tự nói, “Tôi thật sự mệt chết đi a! Nhưng. .  . . . . .”


“Vậy để anh chăm sóc em” Cừu Chấn Dương quả quyết hứa hẹn, “Đem hết thảy phiền não ném sang anh, anh sẽ thay em giải quyết!”


Lại chăm chú nhìn hắn một lúc, nhưng u sầu vẫn như cũ lặng lẽ trong đáy mắt, Mạnh Dật Nguyệt đột nhiên tránh khỏi vòng tay hắn xoay người sang chỗ khác.


“Không, cậu không biết, cậu không biết tôi có bao nhiều dơ bẩn, hèn mọn!” Mạnh Dật Nguyệt tuyệt vọng nói: “Cậu không biết đây là trừng phạt của tôi, đến chết tôi cũng không được giải thoát, cho nên. . . . . Hiện tại liền rời khỏi tôi đi! Van xin cậu, không cần ở bên tôi – rồi ly khai vứt bỏ tôi, tôi không còn chịu đựng nổi nữa.”


“Hỗn đản!” Cừu Chấn Dương dùng hai tay nắm lấy bả vai gầy yếu của y, đột nhiên xoay người y lại, “Vậy thì hiện tại đều nói cho anh biết, nói hết toàn bộ ra, sau đó để cho anh có cơ hội được nói rằng anh cái gì cũng không để ý, anh cái quỷ chết tiệt gì cũng không thèm để ý, cho dù em giết người, trộm cắp, anh cũng không quan tâm, em hiểu không! Anh tất cả đều không cần, anh chỉ để ý một mình em mà thôi, cho nên em kể cho anh nghe đi! Tất cả đều nói cho anh biết đi!”



[cont]

-----~~~~~-----

Ôi. . . . khúc anh Dương nói sến quá đi mất . . . 

Spoil chap sau : Quá khứ của Nguyệt Nguyệt sẽ dần hé lộ a~~~

-----~~~~~-----

3 comments:

  1. Shin1307

    Sến dã man con ngan o_O~

    Nghe anh nói mà e cũng mún có 1 thèng nói với e mấy câu sến giống zợi =)))))))))))))))))

  1. Unknown

    đậuu :V đọc bộ này nổi hết da gà... anh Dương sến bome luôn á...

  1. Unknown

    đậuu :V đọc bộ này nổi hết da gà... anh Dương sến bome luôn á...

Post a Comment