Ca ca, ba ba thật vĩ đại - Chương 5 [1]

Posted Tuesday, July 3, 2012 by A-Moon

Ca ca, Ba ba thật vĩ đại
Tác giả : Cổ Linh
 Editor : A-Moon



♥ Chương 5 ♥
 Là tình yêu 


Phần 1


“Anh Mạnh, anh Mạnh!”

Lưu Tiểu Thiến từ trong nhà bếp đi ra liền la làng lên, Mạnh Dật Nguyệt đang chuyên tâm xem phim đảo mắt nhìn lại.

“Chuyện gì!”
“A Chấn khi dễ tôi, mau giúp tôi mắng hắn!” Lưu Tiếu Thiến cung kính trình lên đơn kiện, “Người ta chỉ thái rau khó coi một chút, hắn lại nói tôi phá hoại rồi đuổi ra ngoài!”
“Con gái mà thái rau cũng không xong, mai mốt không ai dám lấy cậu về.” Cừu Chấn Dương đi theo phía sau châm chọc nói.
“Anh xem, anh xem!” Lưu Tiểu Thiếu cầm lấy cánh tay trắng nõn của Mạnh Dật Nguyệt, “Mắng hắn, anh Mạnh mắng hắn đi!”
Mạnh Dật Nguyệt nở nụ cười, “Dương, người ta là con gái, không được luôn khi dễ người ta như vậy! Huống chi hiện tại nam nữ bình đẵng, con gái cũng không nhất định phải xuống bếp a!”
Cừu Chấn Dương hắc một tiếng, “Trù nghệ của anh đều lớn hơn một bậc, cô ta ngay cả thái rau cũng không xong, không thừa cơ hội khiển trách một chút rất đáng tiếc a!”
“Đó là bởi vì cậu đã học qua thôi!” Lưu Tiểu Thiến phản bác, “Hơn nữa. . . . .”
Nhà bếp đột nhiên truyền ra một tiếng hét thảm thiết.
“A~~~ Cứu mạng a~ Tôi cắt trúng tay rồi!”
Lưu Tiểu Thiến bất giác bật cười, “Xem, Đỗ Phong cũng giống như tôi. . . Không, hắn so với tôi còn tệ hơn, tôi chỉ cắt khó coi, còn hắn cắt luôn vào tay lấy huyết!”
Mạnh Dật Nguyệt nhìn thấy Tiểu Nho từ nhà bếp lao ra, cầm lấy hộp y tế chạy trở về, không cầm được lo lắng đứng lên.
“Dường như rất nghiêm trọng, có nên đi bác sĩ khám một chút không?”
Cừu Chấn Dương ấn y ngồi xuống.
“Đừng lo lắng, Đỗ Phong luôn thích khoa trương mọi thứ, nếu thật sự nghiêm trọng như vậy, hắn sẽ tự nói.”
Tựa như muốn xác minh lời nói của Cừu Chấn Dương là đúng, trong nhà bếp lại truyền ra một trận cười, cười đến mức khoa trương của Đỗ Phong.
“Có cái gì đâu, bất quá chỉ là vết cắt nhỏ mà thôi, băng thành một cuộn như vậy? Rất khoa trương nha? Người không biết còn tưởng rằng tôi chặt đứt mất luôn ngón tay đó chứ?” Mạnh Dật Nguyệt nghe xong cũng nở nụ cười.
Thật tâm mà nghĩ, nếu không phải bọn xấu này cấu kết với nhau chia nhóm thay phiên đến đây ồn ào quậy phá, thật sự Cừu Chấn Dương không biết phải mất bao lâu mới có thể làm cho Mạnh Dật Nguyệt giống hiện tại cười thoải mái như vậy. Có lẽ, do tìm được người đồng tình, nên Mạnh Dật Nguyệt mới cảm giác được bản thân không phải như y đã nghĩ!
Sau cơm trưa, Tiểu Nho lại chạy đi chơi với Tiểu Mao, mấy người lớn liền ở phòng khách uống trà.
“Tôi không khuyên được Lị Na.” Lưu Tiểu Thiến nói.
Mọi người đều nhất trí đem toàn bộ chuyện Chu Lị Na nói cho Mạnh Dật Nguyệt biết, như vậy so với việc lừa gạt y tốt hơn nhiều, lỡ đâu có ngày y bắt gặp liền sinh ra hiểu lầm.
“Tôi cũng vậy.” Lâm Như Thanh thở dài, “Đầu óc cô ta căn bản rất ngoan cố a, tôi đã cố gắng giải thích mà cô ta còn tức giận ngược lại tôi, nói cái gì không tin mình thua kém anh Mạnh, thật sự quá cố chấp, cô ta không muốn tin rằng người A Chấn yêu là anh Mạnh a, bày đặt nói mình cũng có thể làm Lâm Đại Ngọc!”
“Thật sao?” Đỗ Phong không thể tưởng  tượng nổi, “Làm Lâm Đại Ngọc? Lâm Đại Ngọc cũng có thể bắt chước sao? Huống hồ chi, cô ta bắt chước Lâm Đại Ngọc để làm gì?”
“Này. . . . .” Lâm Như Thanh ngượng ngùng liếc mắt nhìn Mạnh Dật Nguyệt một cái, “Bởi vì cô ta chỉ thấy được anh Mạnh một lần, nên không có ấn tượng gì, cho nên. . . . . Cho nên tôi đem ấn tượng của mình về anh Mạnh nói cho cô ta biết!”
Trầm Kì Ưng hơi nhíu mày, “Cậu nói như thế nào?”
Lâm Như Thanh cùng Lưu Tiểu Thiến liếc nhìn nhau một cái, hai người đồng thời nở nụ cười.
“Phiên bản nam của Lâm Đại Ngọc!” Lâm Như Thanh nói.
“Con người có văn hóa, nhã nhặn, tuy hơi nhu nhược nhưng làm cho người người thương tiếc.” Lưu Tiểu Thiến nói tiếp theo.
“Khí chất u buồn mê người.” Lâm Như Thanh bổ sung.
“Phiêu phiêu dật dật mê hoặc lòng người.” Lưu Tiểu Thiến tiếp lời.
“Nếu đi trong sân trường, anh Mạnh khẳng định là hình tượng mà rất nhiều cô gái ngưỡng mộ.”
“Đáng tiếc sớm bị Chấn Dương cướp đi rồi!”
“Cũng không còn người dám mơ mộng nữa.”
“Trừ phi ngại sống trên đời này quá lâu.”
Một người nói một người đáp, nói đến nổi làm cho khuôn mặt thanh tú của Mạnh dật Nguyệt đỏ bừng bừng, thẹn thùng quay mặt đi chỗ khác, Cừu Chấn Dương thì ôm chặt lấy y, hung hăng hôn một cái lên mặt y.
“Đúng vậy, ai dám động đến hắn, tôi liền xử đẹp!”
Trầm Kì Ưng xem thường, “Không phải nói chứ, lúc có cậu thì đúng là không ai dám. . . . .”
“Đúng vậy! Thừa dịp lúc A Chấn quay đi vài lần nhìn xem chảy nước miếng mà thôi.” Đỗ Phong đùa giỡn nói.
“Xem cũng không cho phép!” Cừu Chấn Dương bá đạo gầm nhẹ.
“Uy, uy! Cậu cũng không thể vì nhìn một chút liền móc hai mắt người ta ra chứ?”
Cừu Chấn Dương trừng mắt, “Vì cái gì không thể?”
Trầm Kì Ưng chớp mắt, “Oa! Hiện tại tôi mới biết được, thật ra cậu là con trai của Saddam Hussein a!”
Mọi người đều cười to, trong tiếng cười, Lưu Tiểu Thiến chuyển đổi đề tài.
“Anh Mạnh, nhìn dáng vẻ của anh hẳn là sinh viên khoa văn đi?”
Mạnh Dật Nguyệt trả lời, “Không, tôi học kiến trúc, ở trường Đại học quốc gia Đài Loan.”
Mọi người nhất thời ồ lên, người ngạc nhiên nhất chính là Cừu Chấn Dương.
“Gạt người! Ngành kiến trúc? Em tốt nghiệp trường Đại học quốc gia Đài Loan?”
“Nhưng mà. . . . .” Lưu Tiểu Thiến không thể tin nổi trừng mắt nhìn Mạnh Dật Nguyệt, “Nhìn anh giống người thuộc chuyên ngành văn học hơn nha!”
“Thực sự là một đáp án ngoài sức tưởng tượng.” Lâm Như Thanh lẩm bẩm nói.
“Sau khi giải ngũ, tôi làm kiến trúc sư cho một công ty xây dựng, một năm sau. . . . liền rời đi.” Mạnh Dật Nguyệt ảm đạm nói.
Cừu Chấn Dương nhìn thấy u sầu trong mắt y, vội vàng nắm thật chặt bàn tay y.
“Vừa kịp lúc, hiện tại anh có thể bắt đầu thiết kế nhà cho chúng tôi, anh muốn thiết kế kiểu dáng nào cũng được, hiện đại hay nông thôn tùy anh lựa chọn.”
“Tôi thích thiết kế cổ điển, nông thôn.” Mạnh Dật Nguyệt nói với người nam nhân thấp nhất trong nhóm,
“Ngay tại thành phố này thiết kế cho tôi một nông trang, ok?”
Mạnh Dật Nguyệt khó nén được vui sướng gật đầu.
“Nông trang? Chỉ sợ không đủ tiền đâu!” Trầm Kì Ưng nhíu mày suy tư. “Chắc phải hơn một ngàn vạn đi?”
“Không sao!” Cừu Chấn Dương như đã liệu trước ngạo nghễ nói: “Tôi đã sớm gọi điện thoại nhờ ba ba ở Mĩ giúp đỡ, ngoài ra tài khoản của tôi vẫn còn ba trăm ngàn.”
Trầm Kì Ưng thở dốc kinh ngạc, “Ba trăm ngàn? Oa, vậy cậu nhất định vẫn còn rất nhiều tiền a?”
“Không nhiều lắm, không nhiều lắm.” Cừu Chấn Dương lắc đầu, “Đầu tư cổ phiếu, mua vào bán ra tùy thời cơ mà thôi.”
“Thực hâm mộ!” Đỗ Phong tán thưởng.
“Chỉ cần tôi muốn, kiếm nhiều hay ít cũng không thành vấn đề!” Cừu Chấn Dương đắc ý nói, nhanh hôn Mạnh Dật Nguyệt một cái, “Thế nào, mặt trời rất lợi hại đi?”
Mạnh Dật Nguyệt liếc nhìn hắn, “Thật không biết anh nói cái gì?”
Cừu Chấn Dương nhún nhún vai, “Cũng không phải lợi hại gì, chỉ do may mắn thôi!”
“Chắc là được lão ba của cậu dạy?” Đỗ Phong tò mò hỏi, “Nghe nói địa vị lão ba của cậu ở Wallstreet có thể được coi là hô phong hoán vũ, không gì không làm được, chỉ cần ông nói một cậu, muốn giết ai thì giết, muốn bắn ai thì bắn, thực quá khủng bố!”
Cừu Chấn Dương hừ lạnh, “Ông ta dạy tôi cái rắm! Chỉ là do di truyền! Chúng tôi đối với cổ phiếu có giác quan thứ sáu, hơn nữa bỏ một chút thời gian nghiên cứu thị trường, hắc hắc! Rất khó mắc phải sai lầm a!”
“Vậy còn mẹ của cậu ở bên kia?”
“Giống nhau, tôi cũng không muốn học thiết kế thời trang, chỉ tùy tiện họa vài thứ gì đó người ta lại muốn đoạt lấy, thực không hiểu vì sao! Mỗi lần tôi sang đó thăm mẹ, bà ta còn bắt tôi đi làm người mẫu, nói cái gì dáng người của tôi rất đẹp, rất xuất sắc, hơn nữa mặc trang phục của mình thiết kế sẽ có sức thuyết phục hơn. Bởi vậy được một nhà kinh doanh để ý, mời tôi quay quảng cáo cho họ ở Pháp, chẳng những có tiền, còn được xài sản phẩm của họ miễn phí trong một năm. Năm trước còn quay quảng cáo quần jean, nói thực ra, tôi rất nổi tiếng ở Châu Âu!”
Hai hàng lông mày của Trầm Kì Ưng bỗng dưng nhướng lên,
“Uy! Mọi người có thấy hắn ta quá kiêu ngạo không?”
“Đồng ý!” Đỗ Phong hùa theo.
“Vậy thì?” Lưu Tiểu Thiến đột nhiên hỏi.
Lâm Như Thanh nháy mắt mấy cái.
“Hội đồng hắn.”
Lời nói chưa dứt, Cừu Chấn Dương đã nhảy dựng chạy đi mất, bốn người cả nam cả nữ đuổi theo sau, Mạnh Dật Nguyệt cười toe toét. Có lẽ y không biết rằng, thời khắc y tươi cười như vậy lại làm cho Cừu Chấn Dương cảm động thiếu chút nữa rơi lệ.
Tuy vậy nhưng Mạnh Dật Nguyệt vẫn thà chết chứ không chịu đi ra khỏi cửa nửa bước.
Mẹ kế của Mạnh Dật Nguyệt tên là Ngũ Tuyết, cùng với tình nhân là Thái Uy Liệt bàn bạc, đành phải đem căn nhà cao cấp bán rồi thuê một căn nhà nhỏ để ở. Vậy mà, Thái Uy Liệt còn đem số tiền bán được nhà đi chơi cổ phiếu, làm cho khoản tiền hầu như không còn.
Hôm nay, một đôi nữ nhân như hoa như ngọc lại rủ nhau đi vào cửa hàng thời trang mua quần áo, bởi vì đến năm học mới, đương nhiên các nàng phải mua vài bộ để vào trường khoe khoang a. Ngũ Tuyết và Thái Uy Liệt cũng tính toán tiền bạc một chút, sau khi thanh toán học phí, số tiền còn lại bọn họ có thể tiêu xài được bao lâu?
“Leng keng!”
Hai người ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa, rồi sau đó Ngũ Tuyết đứng dậy ra mở, cửa vừa được mở ra bà ta liền ngây ngẩn cả người.
“Ngươi. . . . Làm sao biết chúng ta ở đây?”
Cừu Chấn Dương lạnh lùng cười, “Tôi còn biết hai đứa con của bà là con gái của Thái Uy Liệt, chuyện này tính là gì?”
Sắc mặt Ngũ Tuyết chợt tái nhợt, “Làm sao ngươi biết?”
Cừu Chấn Dương khinh thường bĩu môi.
“Tôi đã nói rồi, muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm a!”
Ngũ Tuyết cắn môi dưới nhìn Cừu Chấn Dương giơ lên một túi công văn thật dày.
“Có một đồ vật muốn cho bà xem một chút.”
Ngũ Tuyết cau mày, sau đó tránh qua một bên, “Vào đi!”
Trên bàn ăn, hai bên ngồi đối diện, Cừu Chấn Dương lấy ánh mắt phẫn nộ nhìn Thái Uy Liệt.
Người đàn ông kia cũng anh tuấn xuất sắc, thật sự nhìn không ra là kẻ ăn bám phụ nữ, hơn nữa còn có cặp mắt hoa đào hấp dẫn, khó trách Ngũ Tuyết đối với hắn chết tâm, lại hại Mạnh Dật Nguyệt hy sinh hết tự tôn, danh dự, làm y cuối cùng còn tìm đến cái chết.
Mà đôi cẩu nam nữ này vẫn không có ý định buông tha cho y!
“Nói cho hai người biết.” Cừu Chấn Dương đem túi công văn ném tới trước mặt bọn họ, “Băng ghi hình là bản sao, ngay cả bản gốc ảnh chụp cũng đều ở chỗ tôi, cho nên, hai người cố tình hủy đi cái này cũng vô dụng!”
Ngũ Tuyết và Thái Uy Liệt hồ nghi mở túi công văn lấy thứ bên trong ra, mới vừa nhìn vào, vẻ mặt hai người đồng thời thay đổi, sắc mặt càng khó coi, cuối cùng, bọn họ không dám xem lại lần thứ hai.
“Ngươi muốn thế nào?” Thái Uy Liệt mở miệng nói, vẻ mặt sợ hãi.
“Chẳng muốn gì, chỉ cần các người không chọc tôi mất hứng, những thứ đó sẽ không tung ra ngoài, còn không. . . . . .” Cừu Chấn Dương hắc hắc cười lạnh, “hai người cứ ngồi đó chờ bị tố cáo giả tạo giấy tờ, chiếm đoạt công quỹ, phạm tội vận chuyển buôn bán trái phép thuốc phiện, thậm chí bọn xã hội đen còn tìm ra được đuổi giết, thật quá thích đi?”
Hai người trầm mặc.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Ngũ Tuyết không cam lòng hỏi.
“Tôi?” Cừu Chấn Dương mỉm cười, “Tôi là bạn của Mạnh Dật Nguyệt, là người bảo vệ hắn, chờ tôi qua hai mươi tuổi, chúng tôi sẽ đến châu Âu kết hôn! Cho nên, tôi tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn đến hắn, cho dù là bà, thậm chí hai người con của bà, hiểu chưa?”
Hai người lần thứ hai câm lặng.
Nhược điểm bị người ta nắm trên tay, có thể nào không đầu hàng chứ?
[cont]
-----~~~~~-----
Mọi người có biết dạo gần đây giang hồ dậy sóng ?!!! T^T~

3 comments:

  1. Zuuneyus

    cái vụ gì mà đạo văn YJ hả bị cass biết. không có gì đâu, bão qua rồi 8->

  1. A-Moon

    @Zuuneyus : vậy thì tốt rồi, thở phào nhẹ nhõm, thấy mọi người set private blog quá trời, buồn ghê T^T~

  1. Shin1307

    Bão wa rồu a~ có bạn kêu là ở bển ko chấp nhận chuyện mang đi bán thôi chứ còn edit thì thoải mái

    P,s: sao ta thấy mụ dì ghẻ vẫn chưa dc trừng trị thích đáng nhoaz chỉ vậy thôi sao 3erk3

Post a Comment