Ca ca, ba ba thật vĩ đại - Chương 7 [3]

Posted Wednesday, July 4, 2012 by A-Moon

Ca ca, Ba ba thật vĩ đại
Tác giả : Cổ Linh
 Editor : A-Moon

♥ Chương 7 ♥
 Sống lại 


Phần 3

Bình thường qua tết Trung thu, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, nhất là trên ngọn núi rậm rạp cây cối này, người nào quên không bỏ áo khoác vào ba lô nhất định hối hận không kịp.

Đoàn thể xã hội Tây Dương có một chuyến cắm trại nướng thịt ở ngọn núi này, khe sâu dốc đứng, cây cối lại rậm rạp, núi đá lởm chởm, còn có vách núi thẳng đứng, thành viên cũ cùng thành viên mới dưới sự dẫn dắt của Trầm Kì Ưng bắt tôm, nướng thịt, dựng lều, chơi trò chơi, nhảy múa.
Sau cơm trưa, phó đội trưởng mang theo bốn năm thành viên đi nhìn con dơi, còn lại khoảng mười, mười hai thành viên đợi bọn họ trở về mới cùng đội trưởng đi. Đột nhiên, có hai nữ sinh viên năm nhất lôi kéo Trầm Kì Ưng nói chuyện.
“Đội trưởng. Chúng em, chúng em có một chuyện muốn hỏi! Chúng em có nghe vài đàn chị nói qua vị học trưởng – tình nhân của Cừu Chấn Dương thực tế là một nam nhân u buồn, nhã nhặn có học thức, phiêu phiêu dật dật, không vướng bụi trần đã thoát tục, có thật như vậy không?”
Trầm Kì Ưng nhíu mày, “Nếu đúng thế thì sao?”
Hai người kia liếc mắt dò xét,
“Kia. . . Kia bởi vì học trưởng ấy thật sự đã chết, cho nên Cừu Chấn Dương rất thương tâm, rất thống khổ nên mới trở nên âm trầm như vậy đúng không?”
Trầm Kì Ưng không kiên nhẫn xoa xoa cái mũi,
“Sau đó thì sao?”
“Nếu đội trưởng là bạn tốt của hắn, vì sao lại không tìm giúp một người khác an ủi hắn, nói không chừng hắn gặp được người có thể giúp hắn khôi phục lại bộ dạng trước kia thì sao!”
Trầm Kì Ưng quả thật không thể tin được trừng mắt nhìn các nàng.
“Uy! Uy! Hai em rãnh rỗi không có chuyện gì làm sao? Rãnh thì đi mua quần áo, đi ăn đi uống, muốn làm gì thì làm! A Chấn chỉ yêu một mình người kia, không phải người kia thì không được, hiểu không? Huống chi, dù cho thật sự tìm một người tương tự đến thay thế cũng khó có thể, người kia. . . . . Người kia có một loại khí chất rất đặc thù, không dễ dàng mà gặp được một người tương tự.”
Hai đàn em chớp mắt nhìn nhau.
“Vậy nếu. . . . . Nếu thật sự tìm được thì sao? Đội trưởng nên nhìn người đó một chút a! Không được thì thôi!”
Trầm Kì Ưng hơi sửng sốt, lập tức nghiêm mặt.
“Hai em đang tính làm cái chuyện quái quỷ gì?”
“Hồi nãy. . . . .Hồi nãy chúng em qua bên kia xin đi nhờ WC, thấy. . .. . thấy người chủ nơi đó bộ dáng thật sự rất giống người mà các chị miêu tả, cho nên . . . . cho nên chúng em lừa hắn nói là bên đội chúng ta có người bị thương, hắn. . . . hắn nói sẽ chuẩn bị thuốc và bông băng rồi nhanh chóng đến đây. . . .”
“Hai em đang làm cái thí gì đây!” Trầm Kì Ưng tức giận rống to, làm cho mọi người đều kì quái nhìn về phía này, còn có người muốn chạy đến xem náo nhiệt, “Hai em không biết vấn đề này quan trọng như thế nào sao, A Chấn là. . . . .  ..”
“A! Hắn đã đến rồi,” Đột nhiên một người trong số đó chỉ vào sau lưng Trầm Kì Ưng hô lên, “Đội trưởng, anh trước hãy nhìn kỹ hắn rồi tính đi!”
“Hai em.  . . .” Trầm Kì Ưng dừng lại, rồi sau đó thở dài xoay về phía sau, nhưng khi thấy người đang cầm dụng cụ y tế tiến lại, hắn liền ngẩn người, lập tức kêu lên sợ hãi.
“Anh Mạnh?”
Người nọ nghe thấy tiếng gọi đột nhiên chấn động, hộp y tế trên tay rơi mạnh xuống đất, khuôn mặt gầy yếu hiện lên đầy vẻ kinh hoàng, giây tiếp theo, người nọ vội vàng xoay người chạy đi.
“Không, anh Mạnh, đừng đi!” Trầm Kì Ưng đuổi theo, “Anh Mạnh, đừng đi mà!” Rất nhanh, hắn đã chắn trước mặt người nọ.  Hai người đứng đối diện rất gần làm cho hắn chắc chắn xác định về thân phận người nọ,  biểu cảm trên mặt của hắn ngoài sức tưởng tượng.
“Anh Mạnh, anh. . . . không phải anh đã chết rồi sao?”
Mạnh Dật Nguyệt mắt thấy trốn không khỏi, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
“Tôi. . . . bị người ta cứu.”
“Bị người ta cứu?” Trầm Kì Ưng ngạc nhiên, lập tức giọng đầy oán khí, “Nếu được cứu, vì sao anh không trở lại?”
Mạnh Dật Nguyệt u sầu nhìn hắn. Một lát sau, nỗi tức giận của Trầm Kì Ưng dần dần biến mất, rồi sau đó cười tự chế giễu.
“Thực ngu ngốc, sao lại hỏi như vậy chứ? Anh vốn muốn rời khỏi hắn, làm sao có thể quay về?” Hắn lắc đầu, nhíu chặt hai hàng lông mày, u buồn nhìn y, “Nhưng mà, anh Mạnh, anh có biết A Chấn vì anh mà biến thành bộ dạng như thế nào không?”
Lời vừa nói ra, mọi người xung quanh đều kinh ngạc mở lớn mắt.
Không thể nào? Người này chính là vị học trưởng mà toàn trường đang đồn ầm lên sao?
Thần tình Mạnh Dật Nguyệt mang theo chua xót cùng bất đắc dĩ.
“Nhưng thế nào thì cũng tốt hơn việc tôi quay về với hắn.”
“Anh cho rằng như vậy sao?” Trầm Kì Ưng mãnh liệt lắc đầu, “Anh có biết hắn bây giờ ghét hận nữ nhân đến như thế nào không? Hắn không cho bất kì nữ nhân nào tiếp cận, ngay cả Tiểu Thiến, A Ngọc, Tiểu Thanh, tất cả đều không được, chỉ cần vừa đến gần, hắn đã kêu bọn họ cút ngay. Mẹ hắn muốn về Đài Loan để thăm hắn, vậy mà hắn nói bà đừng về, bởi vì hắn không thể nào bất hiếu cự tuyệt sự thân cận của mẹ mình, nhưng lại không muốn tiếp cận bất cứ nữ nhân nào, cho nên.  .. . .”
Mạnh Dật Nguyệt kinh ngạc trừng mắt, “Như thế nào. . . . . Tại sao lại như thế?”
“Bởi vì hắn đã biết là do Chu Lị Na bức anh rời đi.” Trầm Kì Ưng nhìn chằm chằm Mạnh Dật Nguyệt, “Là Lị Na đúng không? Ngày đó tôi cùng A Chấn đi tìm cô ta, ép buộc cô ta nói ra hết thảy, kết quả vừa nghe xong, A Chấn đã cầm con dao cắt trái cây trên bàn muốn giết người, nếu không phải tôi cố gắng ngăn cản, chỉ sợ A Chấn đã đi tù rồi!”
Mạnh Dật Nguyệt khiếp sợ, “Hắn tại sao lại xúc động như vậy?”
“Nguyên bản A Chấn không phải là người dễ xúc động, nhưng vì anh, thời điểm nào cũng rất dễ mất đi lý trí. Cũng vì anh mà hắn dường như không hề nở nụ cười, cả ngày mang khuôn mặt lạnh băng, so với băng tuyết ở Bắc cực còn lạnh hơn. Nhớ rõ mấy năm trước hắn hay nói nhiều về tình yêu, về việc kết giao bạn bè? Còn hiện tại một ngày cũng không nói một câu, đơn độc lẻ loi như con báo đen, ai cũng không thèm chú ý tới, ai cũng lờ đi, lạnh lùng quái gở đến cực điểm.”
“Vì. . . . Vì cái gì?” Mạnh Dật Nguyệt lẩm bẩm nói.
“Còn nữa, trừ bỏ màu đen, trên người hắn không hề có một chút màu sắc.” Giọng nói Trầm Kì Ưng đầy vẻ nghiêm khắc, “Hắn nói hắn đã mất hết hơi nóng, hắn chính là một viên đá không ánh sáng không nhiệt độ, hắn chuyển sang học ngành kiến trúc, hắn nói làm như vậy sẽ có cảm giác tiếp cận với anh nhiều một chút. Tiểu Nho còn nói cho tôi biết, A Chấn thường ôm nhóc khóc, nói hắn rất nhớ anh, nhớ đến sắp điên rồi!”
Mạnh Dật Nguyệt phút chốc xoay người, cước bộ lảo đảo đi đến bên dòng suối đứng lặng đưa lưng về phía mọi người, thân thể run lên nhè nhẹ.
Trầm Kì Ưng tuy rằng không đành lòng, nhưng cũng không vì thấy y như vậy mà bỏ cuộc. Hắn vẫn hết sức ở phía sau theo dõi.
“A Chấn là một người rất kiên cường, hắn có thể chấp nhận bất cứ đả kích vũ nhục nào, nhưng mà, hắn vẫn chưa đủ kiên cường để chấp nhận việc mất đi anh. Tôi nghĩ, nếu anh không đem Tiểu Nho giao cho hắn, chỉ sợ hắn tuyệt đối không cầm cự nổi đến hôm nay. Anh Mạnh lẳng lặng, không nói một tiếng bỏ đi, cứ như vậy đem theo trái tim hắn, linh hồn hắn, chỉ chừa lại một cái xác để chiếu cố Tiểu Nho, anh thật sự rất ác độc, anh Mạnh!”
“Không! Không!” Mạnh Dật Nguyệt đột nhiên nghẹn ngào thành tiếng, “Ý của tôi không phải như vậy! Tôi nghĩ rằng.  .  . . Nghĩ rằng nếu không có tôi hắn sẽ tốt hơn! Hắn.  .. .  hắn ngày đó gặp phải khách nhân trước kia của tôi, rồi giống như phát điên đánh nhau . . .  .”
Y cúi mặt xuống khóc thút thít, “Cậu . . . . Cậu không biết được, đó tuyệt đối không phải là người duy nhất, cho dù chúng tôi chạy đến châu Âu,  vẫn có thể gặp phải tình huống như vậy. Tôi vô luận gặp bất cứ vũ nhục nào cũng có thể sống, nhưng mà hắn.  . . . hắn. . .  .”
“Anh Mạnh, là tại anh không rõ!” Trầm Kì Ưng ôm lấy bờ vai y, “Chỉ cần anh ở bên cạnh hắn, cho dù trời sập xuống, A Chấn cũng sẽ vui vẻ, nhưng nếu mất đi anh, hắn chỉ biết oán than tại sao bản thân lại còn sống, hắn không cần bất cứ chuyện gì, chỉ vì anh.  .. .  . .” Trầm Kì Ưng buông y ra, “Anh Mạnh, anh đem linh hồn và trái tim của A Chấn trả lại cho hắn đi, hắn thật sự rất đáng thương a!”
Mạnh Dật Nguyệt nghẹn ngào một tiếng, bỗng dưng che mặt khóc lớn lên, Trầm Kì Ưng chỉ có thể ôm lấy vai y, vỗ vỗ an ủi khuyên giải.
Ông trời giống như cảm động câu chuyện đầy bi thương này, âm thầm đau lòng rơi nhẹ vài giọt nước mắt, không biết cái loại tình yêu đầy cấm kỵ này tột cùng là do ma quỷ trêu cợt, hay do thượng đế sắp đặt?
-----~~~~~-----
Đứng ở trước cánh cổng trường đại học K, Mạnh Dật Nguyệt do dự nhìn vào phía bên trong, vẫn đang rất phân vân rằng y có nên vào hay không.
Mà Trầm Kì Ưng và các thành viên trong nhóm xã hội tuyệt đối không để lộ ra bất cứ chuyện gì, hắn đem thành viên giao cho đội phó mang về, còn bản thân thì canh giữ bên người Mạnh Dật Nguyệt, một mặt theo dõi không cho y biến mất, một mặt hết sức cố gắng thuyết phục Mạnh Dật Nguyệt trở về bên cạnh Cừu Chấn Dương.
Vì thế nên ngay ngày hôm sau, hắn liền cùng với Mạnh Dật Nguyệt đi đến đại học K, nhưng không nghĩ rằng Mạnh Dật Nguyệt lại lưỡng lự.
“Anh Mạnh, không cần do dự nữa, chỉ cần nhìn thấy hắn, anh sẽ biết rằng anh căn bản không nên bỏ đi!”
Mạnh Dật Nguyệt than nhẹ, “Hiện tại hắn đang học lớp nào?”
“Ngô. . . .Để tôi nhớ, hôm nay hắn có tiết. . . . . .” Trầm Kì Ưng lẩm bẩm, “Bây giờ hẳn đang ở trong lớp kiến trúc lầu B phòng 206. Đi bên này, bên này ít người hơn.”
Đang trong thời gian lên lớp, bọn họ lại chọn con đường hẻo lánh lòng vòng ít người qua lại đi, sợ có thể gặp được những học sinh năm ba năm bốn nhận ra được Mạnh Dật Nguyệt. Đi thẳng vào khu dành cho khoa kiến trúc, lên lầu hai, đi qua phòng 204, 205, rồi Trầm Kì Ưng dừng lại trước cửa phòng học 206, hắn giơ tay chỉ vào.
“Cừu Chấn Dương ngồi ở đằng kia. . . . .A! Sao không có người đi học?” Đầy nghi hoặc, hắn khều người sinh viên đang đứng gần đó, “Lớp này vì sao không học?”
Sinh viên kia quay đầu lại, “Ách? A! Là cậu!” Ai cũng đều biết người này là bạn thân nhất hay đến tìm Cừu Chấn Dương. “Không biết! Giảng viên có việc bận, nên thầy cho chúng tôi đến thư viện đọc sách, sau đó bỏ đi, đã khoảng chừng hai mươi phút.”
“Vậy sao!” Trầm Kì Ưng hỏi tiếp, “Gần đây A Chấn như thế nào?”
“Hắn a!” Nam sinh nhún nhún vai, “Vẫn giống như cũ, không nói lời nào, không để ý đến ai, không phải tự mình đọc sách thì cũng ngồi ngơ ngẩn. Thêm nữa đã làm hai nữ sinh đàn em khóc rống chạy đi, . . .  .” Chỉ vào một trong hai nữ sinh đang đi trên sân trường.
“Nàng nói cuộc cách mạng chưa thành công, các đồng chí vẫn đang cố gắng hết sức, nàng phải làm một cuộc cách mạng tinh thành, cố gắng hướng A Chấn tiến công, dù sao bọn họ cũng bị mắng thành quen, bị mắng vài lần nữa cũng không sao. Bất quá nói thật ra, chúng tôi hy vọng nàng có thể thành công, vì tình nhân đã chết, A Chấn cũng muốn chết theo sao? Chuyện này thật sự không đáng a! Hoặc chẳng lẽ A Chấn vì người kia mà cô độc suốt cả đời sao?”
Nói xong, nam sinh đột nhiên nhìn người đang đứng phía sau Trầm Kì Ưng, Mạnh Dật Nguyệt đang mang vẻ mặt kích động nhìn chằm chằm vào Cừu Chấn Dương, “Hắn là ai vậy? Một người đầy chất thơ văn, chắc đang học chuyên ngành văn?”
“Chuyên ngành văn?” Trầm Kì Ưng buồn cười lộ ra hàm răng trắng, “Sai, hắn cũng học ngành kiến trúc a!”
“Hắn? Không thể nào?”
Nam sinh kinh ngạc. Hai tròng mắt của Mạnh Dật Nguyệt vẫn như cũ không hề lay động dừng trên người Cừu Chấn Dương, trong lòng vì chứng kiến nên cảm thấy khiếp sợ, mang theo hối hận cùng chua xót.
Cừu Chấn Dương không phải như thế, hắn là một người nam nhân khí phách hào hùng tiêu sái, không phải như lúc này vắng vẻ, bi thương, cô độc tịch mịch, khuôn mặt hiện đầy dấu vết tuyệt vọng mệt mỏi. Áo sơmi đen, quần dài đen, màu đen u ám che lấp đi ánh sáng mặt trời rực rỡ, làm tắt đi nhiệt độ ấm áp.
Mạnh Dật Nguyệt lặng yên quan sát hắn, tại một góc sáng sủa cô độc này, Cừu Chấn Dương là như thế trầm mặc, im lặng, tiếng nói chuyện ồn ào không chút ảnh hưởng đến hắn, hắn đắm chìm bản thân trong dòng suy nghĩ miên man.
Sau đó, nữ sinh viên đã thề sẽ làm một cuộc cách mạng tinh thần được bạn học cỗ vũ đầy dũng khí, đi rất nhanh về phía Cừu Chấn Dương, hít sâu một hơi.
“A Chấn, cuối tuần này có party. . . . .”
“Cút ngay!” Vẫn ngữ khí căm hận như bình thường.
Tinh  Mẫn Phân cắn chặt răng, “A Chấn, tham gia một lần đi. . . . . .”
“Cút ngay!” Lúc này còn mang theo sự tức giận.
Tinh Mẫn Phân bất giác rút lui hai bước, lập tức nhìn xung quanh xin giúp đỡ, các bạn học giơ tay thúc giục nàng tiếp tục, nàng lại cắn chặt răng.
“A Chấn, cậu không thể như vậy. . . .”
“Cút!” Cừu Chấn Dương đột nhiên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, giận dữ từng bước tiến gần Tinh Mẫu Phân, ánh mắt hung ác nổi giận, “Cút! Không được để cho ta gặp ngươi lần thứ hai, nếu không ta. . . . .”
“Dương, trước kia anh sẽ không như vậy a!”
Đột nhiên thình lình nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc, cả người Cừu Chấn Dương bỗng dưng cứng đờ, không còn gầm lên giận dữ, vẻ mặt cực kì quái dị, trong một giây làn da nâu khỏe mạnh chuyển sang trắng bệch.
Bạn học chứng kiến đều kinh ngạc, không hiểu Cừu Chấn Dương vì sao đột nhiên biến hóa kỳ quái như thế, còn người đứng phía sau hắn. . . . .
Cái thở dài quen thuộc như vậy, cho dù qua một trăm năm, cho dù có đánh chết, Cừu Chấn Dương vẫn biết được từ ai phát ra, thân thể hắn không tự chủ mà bắt đầu phát run.
“Tại sao lại đối xử hung ác với bạn học nữ như vậy? Con gái là người cần được bảo vệ giống như em . . . . .” Mạnh Dật Nguyệt lại thở dài, “Anh một mực bảo vệ em, em lại thương tổn anh, Dương, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi!”
Cừu Chấn Dương run rẩy càng kịch liệt, muốn. . . .rất muốn quay đầu nhìn lại, thật sự muốn. . . . . rất muốn nhìn thấy Mạnh Dật Nguyệt một lần nữa, nhưng mà, hắn không dám!
Sau đó, Trầm Kì Ưng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, hắn một phen nắm lấy, thần tình ai oán khẩn cầu.
“Không cần đánh thức tôi, A Ưng, nếu tôi nằm mơ, ngàn vạn lần không được đánh thức tôi! Tôi muốn nhìn hắn, tôi thật sự rất nhớ. . . .rất nhớ hắn, nằm mơ cũng tốt, để cho tôi nhìn hắn, van cậu, không được đánh thức tôi, hàng ngàn hàng nghìn lần không được đánh thức tôi!”
Trầm Kì Ưng thương hại liếc hắn một cái, lập tức hướng phía sau hắn nói.
“Anh Mạnh, hiện tại anh đã rõ ràng chưa? Anh căn bản không nên rời khỏi hắn.”
Mạnh Dật Nguyệt áy náy thở dài, “Thực xin lỗi, Dương, nếu em biết anh biết thành như vậy, em sẽ không rời bỏ anh.”
Cừu Chấn Dương chấn động , hung hăng trừng mắt nhìn Trầm Kì Ưng.
“A Chấn, anh Mạnh không có chết,” Trầm Kì Ưng nhẹ giọng nói, giống như đang hù dọa hắn, “Anh Mạnh được người ta cứu lên, rồi ẩn cư trên một ngọn núi đến bây giờ. Anh ta. . . .không có chết a! A Chấn, anh Mạnh đang ở phía sau lưng cậu, chỉ cần cậu xoay người là có thể nhìn thấy được, chạm vào được, ôm được, vĩnh viễn không để cho hắn rời bỏ cậu nữa!”
Cừu Chấn Dương hai mắt bất động, trong mắt hiện lên một tia bối rối, không hề báo động trước, hắn đột nhiên xoay người về phía sau. . . .Hắn nhìn thấy được!
Nhưng hắn vẫn không thể tin được, có lẽ đây mới thật sự là mộng!
Hắn dùng lực cắn đầu lưỡi, nháy mắt đau đớn kịch liệt truyền đến nói cho hắn biết đây là sự thật. Sau đó, Mạnh Dật Nguyệt hai mắt ướt sũng nâng tay vuốt mặt hắn.
“Anh gầy!”
 Bàn tay ấm áp, y cũng không phải là quỷ!
Cừu Chấn Dương hai tròng mắt mừng như điên mở to.
Hắn không có chết, Nguyệt cũng không có chết!
Tiếp theo, ngoài sức tưởng tượng của mọi người, Cừu Chấn Dương đột nhiên ôm chặt lấy Mạnh Dật Nguyệt, sau đó giống như con nít khóc rống lên!
“Nguyệt, Nguyệt, anh nhớ em. . . .thật sự rất nhớ. . . . rất nhớ em! Tại sao em có thể rời bỏ anh, tại sao có thể?”
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi!”
“Anh thiếu chút nữa phát điên rồi, cũng thiếu chút nữa giết chết Lị Na!”
“Anh thật khờ, anh không thể phát điên, càng không thể giết người nha!”
“Ai biểu em bỏ anh trước!”
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi!”
“Anh bắt bà mẹ kế ngồi tù, cũng cho bọn xã hội đen đuổi giết hết những tên hổn đản!”
“Này. . . .làm gì mà. . .”
“Em không thể rời bỏ anh nữa!”
“Sẽ không.”
“Em thề?”
“Em thề!”
“Oa! Hảo lợi hại, người này có thể thay đổi một người như A Chấn?”
“No, no! Hắn không phải thay đổi, hắn chỉ khôi phục bộ dạng nguyên bản của mình.”
“Người bên cạnh hắn nhìn thật nhã nhặn thanh tú, bộ dạng lại nhỏ nhắn mềm mại, là tình nhân đã sống lại của hắn sao?”
“Đúng vậy, nếu anh Mạnh không được người ta cứu lên, hoặc không trở về, chỉ sợ A Chấn vĩnh viễn không thể khôi phục lại a!”
“Oa~ tình yêu thật vĩ đại a!”
“Như thế nào,  cậu đồng ý chưa? Tôi trước đây nói với cậu, tình yêu không phân biện nam nữ, nam nam, hay nữ nữ, mặc dù có bất đồng hình thức, chỉ cần yêu thương nhau, quan tâm gì đến ánh mắt của người khác, nếu vậy có thể cả đời cậu mất đi người cậu yêu chân chính.”
“Giống như A Chấn?”
“Đúng vậy! Hắn mặc dù là song tính luyến ái, nhưng mà, hắn cuối cùng vẫn chọn người cùng giới bầu bạn với mình, bởi vì hắn kiên trì trung thành với tình cảm của mình, này mới được gọi là tình yêu chân chính!”
Hết chương 7

7 comments:

  1. Anonymous

    Hảo cảm động *chấm chấm nước mắt*

  1. heroteen

    Tiểu thụ quá yếu đuối. Càng đọc càng thấy tức giận. Mình mà là anh Dương thì phải quay đầu đi. Làm cho Nguyệt phải hối hận. Người như thế thì lúc nào cũng có thể bỏ rơi anh Sương chỉ vì những kẻ đến khích 1 vài câu. Yêu 1 người nhu nhược hơn cả Lâm Đại Ngọc thì tốt nhất là ko nên yêu. Cả truyện chỉ thấy anh này hơi tí là chực bỏ đi , chả có tí phản kháng gì. Đến cuối cũng ko khá hơn được. Nản với anh thụ này . So với con gái còn mong manh hơn. Cũng may là được cái chủ nhà dịch khá tốt. ^^~~

  1. A-Moon

    @heroteen : đọc cm của bạn mà chủ nhà toát mồ hôi ^^!!!

    Cám ơn bạn vào cm a~~~ Bộ sau chắc chắn phải lựa cường thụ mới được ≧__≦

  1. tiennhancau

    ta hoàn toàn đồng ý với nàng Heroteen!
    Nói thiệt, điểm sáng duy nhất trong truyện là cái kết, tức là chữ HE xoa dịu tinh thần người đọc, chứ ko phải nội dung cái kết ==. Quan trọng nhất nhất là, đúng như bạn Heroteen nói, chủ nhà dịch rất tốt, phải nói là đã giảm phần nhiều cái dở của truyện rồi, chứ gặp người khác edit cái kiểu nửa QT nửa Hán việt, mặc dù có thể cũng hiểu đấy, nhưng chắc đọc xong đến đoạn nào đó vì quá khúc mắc mà ta bỏ ngang xương rồi, vì quá đau đầu ="=.
    Tổng kết lại là, cảm ơn chủ nhà ^^

  1. A-Moon

    @tieunhancau : cám ơn nàng đã góp ý nha ^^ đọc cm của nàng ta cũng toát mồ hôi đấy ^^!!

    Tổng kết ý kiến : về sau chủ nhà sẽ chọn một bộ cường công cường thụ *quyết tâm*

    Chứ thụ yếu đuối như vầy chủ nhà cũng . . . nản a~~ ^^ [lỡ bắt tay vào edit rồi nên phải làm cho xong]


    Cám ơn nhận xét của mọi người ^^

  1. Anonymous

    Thụ có thể nhược nhưng nhược kiểu này thì ko chấp nhận nổi. Ta rất ghét thụ ko biết trân trọng công như thế này. Nói thật ta mong là anh Dương lơ đẹp bạn thụ đi để bạn thụ cảm nhận đau khổ và đeo đuổi lại anh Dương cơ. Thụ kiểu này còn thua xa Lâm muội muội. Lâm muội muội tuy đau yếu, tự ti nhưng khát vọng được yêu thương vẫn mạnh mẽ, cô cũng ko bao giờ lựa chọn xa Bảo Ngọc, cô cũng ko ngại thể hiện tình cảm với Bảo Ngọc a. Thời cổ đại con gái nhu nhược thì cũng thường, thời hiện đại con trai nhu nhược làm fangirl hộc máu a.

  1. Unknown

    Nhưng khi đã trải qua hết tất cả những gì a đã trải qua và bản thân làm được những gì, cứng rắn hơn anh hay cũng như anh thậm chí là tệ hơn anh thì mới có thể nhận xét được là a nhu nhược hay không nhu nhược. đả kích cả về mặt tinh thần lẫn thể xác, mấy ai vượt qua được? nếu vượt qua được, tốt, chúc mừng bạn. còn không vượt qua được cũng là lẽ thường tình, vì là con người, con người sẽ cò cảm xúc, sẽ sợ hãi, sẽ lo âu... người ngoài cuộc nói rất dễ nhưng chân chính trải qua thì có còn mạnh miệng được như thề không? đàn ông cũng là con người thôi.

Post a Comment