Ca ca, Ba ba thật vĩ đại
Tác giả : Cổ Linh
Editor : A-Moon
♥ღ♥ Chương 3 ♥ღ♥
ღ Mộng ღ
Phần 1
Căn nhà của Cừu Chấn Dương là do hắn tự dùng tiền của
mình mua, tới bốn phòng ngủ, bởi vì hắn rất thích náo nhiệt, cho nên mới mua
nhà lớn như vậy, có thể cho bạn bè ở tạm. . . . Hoặc cũng có thể mở tiệc tùng.
Nhưng mà hiện tại, hắn không bao giờ.
. . muốn người khác đến đây nữa, bởi vì từ giờ về sau nơi đây là tổ ấm của hắn
cùng Mạnh Dật Nguyệt, hắn không hy vọng bất cứ kẻ nào đến chia sẻ khoái hoạt
của hắn. Mỗi tối được ôm “mặt trăng” yêu dấu đi vào giấc ngủ là lúc hắn cảm
thấy hạnh phúc nhất, tuy rằng hai người chưa tiến vào giai đoạn thân mật, nhưng
hắn không vội, hắn hy vọng vào tài năng của mình, ở khoảng khắc tự nhiên nhất
sẽ có được Mạnh Dật Nguyệt.
Mạnh Dật vẫn còn làm ở công ty chứng
khoán, công việc buổi tối đã xin nghỉ. Cừu Chấn Dương trộm đem chiếc xe cũ kĩ
của y giấu đi mất, sau đó mua chiếc xe mới cho y, bắt y mỗi ngày chở Tiểu Nho
đi nhà trẻ, rồi mới đi làm, tan ca liền đi đón Tiểu Nho rồi cả hai cùng vào
siêu thị mua thức ăn về nhà nấu nướng.
Sau khi dùng xong bữa tối, ba người
cùng cười đùa xem TV, tựa như đôi vợ chồng bình thường có thêm một đứa con nhỏ,
ngày trôi qua thật thoải mái.
Nhưng khi có được hạnh phúc, Mạnh Dật
Nguyệt luôn sợ gặp phải ác mộng, bởi vì trái tim của y đã bị cứa rất nhiều vết,
bởi vì ở nơi sâu nhất trong lòng y, vẫn còn lặng lẽ giấu diếm cảm giác hổ thẹn
tự ti.
Mộng đẹp có khả năng duy trì được bao
lâu?
Lần này, y có thể chịu đựng nổi giấc
mộng một lần nữa tiêu tan không?
Ánh trăng hèn mọn thật sự có xứng đôi
với ánh mặt trời sáng lạn được không?
-----~~~~~-----
Chu Lị Na quả thật hận chết Cừu Chấn
Dương!
Ba tháng qua, Cừu Chấn Dương không
biết gặp phải chuyện gì, ban đầu cô còn tưởng rằng hắn phải thiết kế trang phục
gì đó, hoặc đầu tư cổ phiếu, thậm chí phải làm hai việc cùng lúc. Nhưng mà kể
cả khi tới lễ Giáng Sinh và Tết nguyên đán, Cừu Chấn Dương chẳng những cự tuyệt
bất luận kẻ nào muốn đến nhà hắn, thậm chí còn cự tuyệt tham dự các hoạt động ở
trường, rốt cuộc Chu Lị Na cũng bắt đầu hoài nghi.
Cô còn thừa dịp Cừu Chấn Dương đi học
trộm đến nhà hắn, để xem coi hắn cất giấu cái bí mật gì. Chính là nhìn tới nhìn
lui, dán tai trên cửa nghe ngóng cả nửa ngày, nhưng không có cảm giác rằng bên
trong có bất cứ hơi thở sinh vật nào tồn tại.
Sau kỳ thi cuối kỳ là tới kì nghỉ
đông, đó là khoảng thời gian nghỉ dài hạn, mọi năm Cừu Chấn Dương thường đi ra
nước ngoài, cho nên thừa dịp tổng kết điểm mấy ngày nay, Chu Lị Na liền quấn
quít lấy Cừu Chấn Dương tỏ ý muốn cùng đi với hắn.
“Không được!” Cừu Chấn Dương quả
quyết nói, rồi sau đó tiếp tục xem điểm.
“Vì cái gì?” Chu Lị Na bất mãn kêu
la: “Tôi cũng đã từng cùng đi với cậu, vì cái gì lúc này lại không được?”
“Bây giờ tôi không tính sẽ xuất
ngoại.” Bởi vì thân thể Mạnh Dật Nguyệt không đủ sức khỏe để có thể xuất ngoại
đi chơi.
“A?” Chu Lị Na nghe vậy không khỏi ngẩn
ngơ. “Không xuất ngoại? Nhưng mà. .. . . Cậu chưa từng không xuất ngoại nha!”
“Chưa từng cũng không có nghĩa là
tuyệt đối không có.” Cừu Chấn Dương thiếu kiên nhẫn nói “Lần này tôi sẽ không đi nước ngoài!”
Chu Lị Na sửng sốt một lúc lâu,
“Vì sao?”
Cừu Chấn Dương ngay cả trả lời cũng
lười.
Chu Lị Na quyết tâm nói, “Vậy khi ăn
tết chúng ta cùng nhau đi chơi.”
“Không!”
“Vậy cậu đến nhà tôi ăn tết nha.”
“Không!”
“Vậy tôi đến nhà cậu.”
Cừu Chấn Dương rốt cuộc đem tầm mắt
dời khỏi phiếu điểm, hắn chăm chú nhìn Chu Lị Na.
“Lị Na, tôi thực thích cậu, nhưng
không có nghĩa là tôi thương cậu, chúng ta chỉ có thể làm bạn bè, không có khả
năng tiến thêm một bước nữa, hiểu không?”
Chu Lị Na cũng nhìn lại hắn.
“Có người mang thai con của cậu rồi
sao?” Giọng nói của cô run nhè nhẹ, cô có dự cảm, nhưng chỉ sợ đáp án chính là
khẳng định.
Cừu Chấn Dương than nhẹ, “Tôi chỉ
thích người trong sáng, nhưng trong lớp tôi không có thích ai cả!”
“Như vậy. . . . . .” Chu Lị Na hít
sâu một hơi, “Cậu đã tìm ra một người yêu sâu đậm?”
Tầm mắt Cừu Chấn Dương không chút nào
… tránh né, kiên định nhìn cặp mắt ẩn chứa oán trách của Chu Lị Na.
“Đúng vậy, tôi đã tìm ra một người để
yêu sâu đậm, tôi phi thường phi thường thương hắn, ngay của chính bản thân cũng
rất kinh ngạc, chờ tôi qua hai mươi tuổi, tôi sẽ cùng hắn kết hôn!”
Kết hôn? Như vậy tình địch của cô là
nữ?
Chu Lị Na tự mình trấn định, chỉ cần
bọn hắn chưa kết hôn, cô vẫn còn hy vọng.
“Có thế giới thiệu với tôi không?”
Đột nhiên ánh mắt Cừu Chấn Dương
chuyển sang thâm trầm, hắn rất thân thiết với Chu Lị Na, cho nên hắn hiểu rõ cô
là người có tính ích kỷ rất tùy hứng, mặt ngoài thoạt nhìn như không có việc
gì, thật ra, sâu trong mặt biển hiền hòa thường là dòng nước mạnh chảy xiết.
“Không, hắn là một người nhu nhược,
từng chịu qua những thương tổn rất lớn, hắn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn tự
tin, tôi không muốn đem hắn đặt trước mặt các người để cho các người tùy ý lăng
nhục!”
Chu Lị Nà không giấu nỗi sự kinh hãi.
Cừu Chấn Dương phóng túng hào sảng
luôn luôn được các bạn học xem là lang sói hổ báo, đến tột cùng là người con
gái như thế nào có thể làm cho hắn có ý muốn bảo hộ mãnh liệt như vậy?
“Cậu như thế nào lại nói như vậy?”
Chu Lị Na cố gắng nở nụ cười, “Nếu là người cậu yêu, chúng tôi đương nhiên sẽ
tiếp nhận cô ấy, cùng làm bạn tốt a!”
“Không, không thể!” Cừu Chấn Dương cố
chấp bác bỏ, “Tôi nhất định bảo vệ hắn, làm cho hắn không còn cảm giác thống
khổ nữa, vì hắn, tôi sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để hắn có thể quên đi
những thương tổn, bất kể chuyện gì xảy ra cũng phải làm cho hắn vĩnh viễn hạnh
phúc! . . .” Đột nhiên ánh mắt hắn buồn rầu, “Ông trời, tôi thật hy vọng có thể
đem hắn bỏ vào túi mang theo bên người, lúc nào tôi cũng vì hắn lo lắng, vì hắn
lo âu!”
Chu Lị Na không khỏi trợn mắt há hốc
mồm.
Quen biết hắn lâu như vậy, cho tới bây
giờ cô chưa từng thấy qua bộ dạng hắn không thể khống chế như vậy. . . . Đây có
phải là người nam nhân đang hãm sâu trong tình yêu!
Đáng chết, là do cô quá sơ sót, phải
nhanh chóng nghĩ biện pháp mới được!
-----~~~~~-----
“Thúc thúc, ba ba không ngoan!”
Vì thế, hai cặp mắt cùng nhau trừng
về phía Mạnh Dật Nguyệt, làm cho y ngẩn ngơ, một đứa con y đã không thể ứng phó
nổi, còn thêm Cừu Chấn Dương bá đạo, y căn bản không còn một chút hy vọng. Y
cười cười xấu hổ, lại cầm lấy muỗng tiếp tục múc canh hầm uống.
Lúc này Cừu Chấn Dương mới vừa lòng
vuốt cằm.
“Nho, con xem ba ba của con gần đây
sắc mặt đẹp hơn đi?”
“Ân, ân!” Tiểu Nho đánh giá, “Thật sự
a! Trước kia tái nhợt! Còn tiếng nói của ba ba sẽ không được như vậy mà chỉ hữu
khí vô lực!”
“Cho nên nói! Về sau con phải giúp
thúc thúc theo dõi ba ba của con, thúc thúc đôn thuốc bổ nhất định phải bắt hắn
ăn cho hết, biết không?”
Tiểu Nho mãnh liệt gật đầu, “Hảo hảo,
về sau ba ba nếu không ngoan, con nhất định báo cáo với thúc thúc!”
Mạnh Dật Nguyệt bất đắc dĩ thở dài,
Cừu Chấn Dương không nhịn được phì cười.
“Tốt, ít nhất phải đem ba ba của con
dưỡng cho phì ra mới được!”
Thật vất vả ăn xong tô thuốc bổ, ba
người cùng nhau dọn dẹp chén dĩa vào nhà bếp, sau đó cười hi hi ha ha rửa chén.
Sau đó, Tiểu Nho sẽ về phòng luyện tập viết chữ, Cừu Chấn Dương ôm lấy Mạnh Dật
Nguyệt ngồi trên ghế sa lon xem TV.
Đột nhiên, đang coi đến khúc hấp dẫn,
điện thoại lại vang lên, Cừu Chấn Dương không chút để ý cầm điện thoại nghe.
“Cừu Chấn Dương, muốn tìm ai?”
Nghe đối phương trả lời xong, Cừu
Chấn Dương đột nhiên ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nhàn nhã lập tức thay bằng sắc mặt
âm trầm, Mạnh Dật Nguyệt kinh ngạc giương mắt nhìn hắn.
“Bà làm sao biết được số điện thoại này?” Vài giây sau, Cừu Chấn Dương cười lạnh, “Bà thật thông minh, biết gọi điện đến công ty của hắn để hỏi luôn cơ đấy.”
Nghe đến đó, sắc mặt của Mạnh Dật
Nguyệt cũng thay đổi theo! Y cơ hồ muốn khóc lên chỉ vào điện thoại.
“Mẹ kế . . .của tôi sao?”
Cừu Chấn Dương vươn cánh tay dài ra,
đem Mạnh Dật Nguyệt ôm vào trong lòng ngực, “Em yên tâm, có anh ở đây, không
cho phép kẻ nào gây thương tổn đến em.”
“Nhưng mà. .. . . . .”
Cừu Chấn Dương suỵt một tiếng, rồi
sau đó tiếp tục lạnh lùng khinh thường nói vào điện thoại.
“Bà già, ai thèm trốn bà. . . .Tìm hắn? Cũng được! Nhưng trước hết hãy nói
cho tôi biết chuyện gì. . . . Thật ngại quá, điện thoại này là của tôi, cho nên
nếu bà muốn tìm hắn nhất định phải thông qua tôi, hiểu rồi chứ? Tôi là ai sao?
Hắc hắc, tôi là bạn của hắn, thân là bạn tốt phải có trách nhiệm bảo hộ hắn,
không thể để cho bà giống như con chó dữ cắn bậy bạ, minh bạch chưa. . . .
Không biết xấu hổ? Bà là đang nói chính mình sao? Bà tưởng không ai biết công
ty của ba hắn mất đi như thế nào sao? Nói cho bà biết, muốn người khác không
biết, trừ phi mình đừng làm, loại chuyện hèn hạ này tùy tiện tra một chút liền
biết thôi!”
Mạnh Dật Nguyệt ngẩn người, nâng mặt
muốn mở miệng hỏi, rồi bị Cừu Chấn Dương ngăn cản.
“Không hiểu, hãy chấm dứt việc đó đi,
bà muốn biết thì tôi nói cho bà biết! Hắn căn bản không có thiếu nợ mẹ con bà
cái gì hết, cho nên không được làm phiền hắn nữa.. . . . . Báo cảnh sát! Cho
xin đi, các người ở bên đó rãnh rỗi không có chuyện gì làm sao. . . Nghĩ cũng
đừng nghĩ, vì các người hắn đã hy sinh quá nhiều, nếu không phải tôi đến coi
chừng chắc hắn đã sớm tự sát, làm sao chờ đợi đến bây giờ để cho mấy người tiếp
tục lợi dụng a!”
Mạnh Dật Nguyệt không nén nổi bi
thương dựa vào lòng ngực hắn, hắn đau lòng ôm chặt lấy y.
“Một lần cuối cùng sao? Bà đang lừa
ai đấy! Lúc trước cũng là lần cuối cùng, tiếp theo cũng là lần cuối cùng, mãi
mãi cũng là lần cuối cùng, bà tưởng đang lừa gạt đứa con nít sao. . . Tỉnh tỉnh
lại đi, cái sự đe dọa này lão tử đây dùng so với bà còn thuần thục hơn! Bà không
nên quá hoang tưởng nha. . . . Đúng! Chính là ý này, cuối cùng bà cũng không
quá ngu dốt a, rốt cuộc cũng minh bạch rồi!”
Cừu Chấn Dương đột nhiên nở nụ cười.
“Không thành vấn đề, muốn đến chỉ
giáo bất cứ lúc nào cũng được!”
Cúp điện thoại, Mạnh Dật Nguyệt liền
vội vàng mở miệng hỏi, miễn cho hắn lấy cớ “đã quên mất”.
“Cậu vừa mới nói công ty của ba tôi
bị gì vậy?”
Cừu Chấn Dương mím môi lo lắng một
lúc lâu, sau đó mới dùng hai tay ôm lấy Mạnh Dật Nguyệt, lẳng lặng nói ra
chuyện mà y không muốn biết nhất.
“Mẹ kế của em trước khi ba em chưa
qua đời đã có tình nhân khác bên ngoài, hai chị em kia kỳ thật là con của người
đàn ông đó.”
Vừa nghe thấy, Mạnh Dật Nguyệt nhất
thời choáng váng.
Ôn nhu hôn nhẹ lên trán y, Cừu Chấn
Dương thương tiếc ôm chặt lấy y.
“Sau đó ba em qua đời, bà mẹ kế đã
đem công ty giao cho tình nhân quản lí, ai ngờ người đàn ông ngu đần đó lại đem
công ty đi thế chấp để vay tiền chơi cổ phiếu rồi thất bại thảm hại, không trả
nổi khoản nợ khổng lồ cho nên công ty cứ như vậy phá sản! Còn nữa. . . . .”
Hắn đột nhiên dừng lại, do dự không
biết có nên tiếp tục nói hay không.
“Nói đi!” Mạnh Dật Nguyệt lẳng lặng
thì thầm, “Tất cả đều nói cho tôi biết rõ ràng hết một lần đi!”
Cừu Chấn Dương bất đắc dĩ thở dài.
“Kỳ thật số tiền em gửi chỉ để bả dùng lo cho tình nhân, nói cách khác em. . .
. .Em vất vả hy sinh như vậy đều cho những người hỗn đản vô sỉ kia!”
Trong nháy mắt khuôn mặt tái nhợt,
Mạnh Dật Nguyệt nhắm mắt, ngây ngốc ngồi trong lòng Cừu Chấn Dương, ngay cả
nước mắt cũng không chảy được.
Chuyện này thật sự quá buồn cười!
Thật là. . . quá buồn cười!
Đem thân hình gầy yếu của y đặt ở
trên đùi của mình, Cừu Chấn Dương giống như đang an ủi trẻ nhỏ vỗ vỗ lưng y lẩm
bẩm.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, anh
không nên nói cho em biết, nhưng mà. . . .nếu không nói cho em, em lại dễ dàng
bị bà mẹ kế tiếp tục lừa gạt, em. . . .. hãy quên đi! Tất cả đều là quá khứ,
quên đi!”
“Vì cái gì?” Mạnh Dật Nguyệt trợn
mắt, “Tôi rốt cuộc làm sai cái gì?” Y bi thương thống khổ nhìn Cừu Chấn Dương,
“Có thể nói cho tôi biết rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì không?”. Y cầu xin,
“Rốt cuộc tôi còn bị trừng phạt như thế nào nữa?”
“Không có, em không có làm sai cái gì
hết!” Lần đầu tiên trong đời, Cừu Chấn Dương không thể khống chế nổi tuyến lệ
của mình, “Tin tưởng anh, em không có làm gì sai hết, chuyện đã qua cũng không
phải là sự trừng phạt, chỉ là vận mệnh trêu cợt em mà thôi, nhưng. . . . . .”
Hắn hít hít cái mũi, “Về sau sẽ không như vậy, có anh ở đây, anh sẽ che chở cho
em, không bao giờ. . . . cho phép bất cứ thương tổn nào đến gần em, em yên tâm,
anh sẽ cho em hạnh phúc, nhất định anh sẽ làm cho nửa đời sau của em đều vui vẻ
hạnh phúc.”
Đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt
trên mặt Cừu Chấn Dương, Mạnh Dật Nguyệt mềm nhẹ nở nụ cười.
“Đúng vậy! Em còn có anh, còn có Tiểu
Nho, còn có cuộc sống sau này, không phải sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Cừu Chấn Dương
đem hai má nóng hổi của mình áp lên hai má lạnh lẽo của Mạnh Dật Nguyệt, “Em
còn có anh, có Tiểu Nho, còn có những ngày hạnh phúc sau này.”
Mạnh Dật Nguyệt than nhẹ, “Anh muốn
em sao?”
Cừu Chấn Dương cũng bắt chước than
nhẹ, “Tất nhiên, muốn đến điên rồi, nhưng mà, anh cũng không muốn làm cho em
cảm thấy không thoải mái.”
“Muốn em đi!” Mạnh Dật Nguyệt hai tay
vòng quanh cổ Cừu Chấn Dương, “Dùng tình yêu của anh tẩy sạch thân thể của em,
để cho em bắt đầu cuộc sống một lần nữa đi!”
Khó khăn nuốt nước miếng một cái,
“Thật sự? Em . . . em nguyện ý?” Cừu Chấn Dương phát hiện giọng nói của mình
đang run rẩy, phi thường rõ ràng.
Mạnh Dật Nguyệt nở nụ cười đầy thâm
tình.
“Để cho em cảm giác được em chân
chính thuộc về anh!”
-----~~~~~-----
Cừu Chấn Dương lén lút tắt đi đồng hồ
báo thức, đắp lại tấm mềm cho Mạnh Dật Nguyệt vì mệt mỏi đang ngủ say, tự trách
bản thân không biết chừng mực buông thả dục vọng, lại có thể lưu nhiều dấu vết
trên làn da non mềm trắng nõn của y như vậy, hắn vừa thầm xin lỗi vừa ở trên
khuôn mặt say ngủ kia hạ một nụ hôn.
Ba tiếng sau, Mạnh Dật Nguyệt mới mở
đôi mắt mỏi mệt buồn ngủ ra, thân thể vừa động một chút liền đau nhức không
chịu nổi, nhìn lên đồng hồ thấy đã quá trễ, y hoảng sợ, tiện đà lại nhìn thấy
phía dưới đồng hồ có một tờ giấy.
Nguyệt thực xin lỗi, anh đã làm cho em mệt mỏi, hôm nay em ở nhà nghỉ
ngơi một ngày đi! Anh sẽ dẫn Tiểu Nho đi nhà trẻ, cũng thay em xin nghỉ phép.
Ngủ thêm một chút, ngủ no rồi thì cứ xem TV, ngàn vạn lần đừng suy nghĩ nhàm
chán làm cho tinh thần càng mệt, nếu vậy anh sẽ rất tức giận đó!
Mạnh Dật Nguyệt bất giác nở nụ cười,
bất cứ lúc nào, khẩu khí Cừu Chấn Dương đều bá đạo như vậy, hơn hắn chín tuổi
thì sao? Y vẫn bị cái người ngạo mạn nhưng không kém ôn nhu kia đàn áp!
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Mạnh Dật
Nguyệt dùng khăn tắm lau mái tóc hai ba cái rồi nằm tiếp lên giường.
Cũng nên nghe lời hắn một chút, để
cho Cừu Chấn Dương không lải nhải lầm bầm nữa, chưa đến một phút đồng hồ, y lại
chìm vào giấc ngủ. Không biết đã qua bao lâu, có người nhẹ nhàng lay động y.
“Nguyệt, Nguyệt, tỉnh dậy nào, nếu
muốn ngủ thì ăn no xong rồi ngủ tiếp, Nguyệt, tỉnh tỉnh, Nguyệt Nguyệt. . . . .
.”
Y mở mắt, chớp chớp, sau đó lại chớp
chớp nghi hoặc.
“Dương, anh đã về rồi? Đã trễ đến thế
sao?”
Cừu Chấn Dương cười khẽ, “Hôm nay là
ngày tổng kết cuối cùng, tổng kết xong anh liền trở về! Hiện tại đã gần trưa,
nên thức dậy dùng bữa chứ?” Hắn nói xong, lấy quần áo đưa cho Mạnh Dật Nguyệt,
“Thực xin lỗi, em có phải vẫn còn mệt chết không?”
Hai gò má Mạnh dật Nguyệt ửng đỏ xoay
mặt đi, “Cơ hội nhàn hạ này rất khó kiếm được, cho nên em muốn ngủ nhiều một
chút.”
Bàn tay to yêu thương xoa tóc Mạnh
Dật Nguyệt, Cừu Chấn Dương bỗng dưng nhíu chặt đôi chân mày.
“Em đã tắm rồi? Tại sao không lau cho
khô tóc rồi hãy đi ngủ? Em không biết làm vậy dễ dàng bị cảm sao? Thân thể của
em không tốt, phải nên chú ý nhiều một chút a!”
Từng câu trách cứ, nhưng hàm chứa
càng nhiều sự quan tâm, Mạnh Dật Nguyệt nhanh chóng cúi đầu nhận lỗi.
“Đã biết, lần sau em nhất định sẽ
không làm vậy.”
Chân mày Cừu Chấn Dương mới thoáng
dãn ra.
“Anh có mua gà và chân giò hun khói,
còn một số món điểm tâm, đều là món em thích ăn, em gầy yếu như thế này phải
nên ăn nhiều một chút, có biết không?”
“Đã biết.” Mạnh Dật Nguyệt mặc quần
dài, “Ngày mai anh bắt đầu được nghỉ sao?”
Cừu Chấn Dương lấy máy sấy đến bắt
đầu giúp y làm khô tóc.
“Đúng, Đại học luôn được nghỉ đông
rất sớm. Tiểu Nho dường như còn mười ngày nữa mới được nghỉ?”
“Đúng vậy!”
“Anh mấy ngày này sẽ cùng em đi làm.”
Mạnh Dật Nguyệt nở nụ cười, “Anh muốn
theo giúp em làm việc sao? Rất nhàm chán đó!”
“Đi để bảo vệ em a!” Cừu Chấn Dương thản nhiên nói, “Miễn cho những con chó phát điên chạy tới gây rối.”
Tươi cười phút chốc biến mất, “Anh
muốn nói. . . . .” Mạnh Dật Nguyệt lo
lắng cắn cắn môi dưới, “Mẹ kế?”
“Đúng vậy.” Cừu Chấn Dương tắt máy
sấy tóc cất về chỗ cũ.
Mạnh Dật Nguyệt xoay người, “Làm sao
anh biết bà ta sẽ tới?”
Cừu Chấn Dương nhún nhún vai, “Nếu
anh là bà ta thì anh cũng sẽ tìm tới thôi.”
Mạnh Dật Nguyệt “a!” một tiếng ngây
dại, Cừu Chấn Dương cười cười, kéo y ra khỏi phòng ngủ.
“Yên tâm, có anh ở đây, bà ta không
có biện pháp làm gì ảnh hưởng đến em.”
“Thật sự? Anh cam đoan?”
Cừu Chấn Dương hôn một cái lên trán
y.
“Anh cam đoan!”
Mạnh Dật Nguyệt lúc này mới bình tĩnh
thở ra một hơi.
“Nhưng mà anh sẽ rất nhàm chán a!”
Cừu Chấn Dương quái dị liếc nhìn y
một cái, “Đã quên rồi sao? Anh cũng có chơi cổ phiếu! Hơn nữa mỗi khi anh ở nhà
cũng chỉ ngồi chơi cổ phiếu, thực lợi hại đi?”
“Thật sự?” Mạnh Dật Nguyệt sợ hãi cảm
thán, “Anh từng như vậy sao?”
“Kia đương nhiên!” Cừu Chấn Dương
ngạo nghễ nói, “Còn thiết kế trang phục. . . . A! Anh sẽ thiết kế trang phục
cho em! Toàn thế giới chỉ có một không hai, duy nhất một mình em được mặc!”
Mạnh Dật Nguyệt cảm động nhìn hắn
chăm chú một lát.
“Anh sẽ làm hư em.”
“Anh làm hư em thì đã sao?” Cừu Chấn Dương khí phách hào hùng tuyên bố: “Trên thế giới này chỉ có một mình em xứng đáng để cho anh sủng ái!”
Mạnh Dật Nguyệt nói không ra lời, Cừu
Chấn Dương mỉm cười ấn y ngồi xuống ghế.
“Đến, mau ăn, bộ phim đêm qua còn
chưa xem hết mà! Ăn xong chúng ta sẽ cùng xem cho hết! Buổi tối sẽ dẫn em với
Tiểu Nho đi siêu thị, mua cho nhóc con vài bộ quần áo, nếu còn sớm, chúng ta có
thể đi dạo chợ đêm.”
Mạnh Dật nguyệt mới cầm đũa lên lại
bỏ xuống.
“Dương, anh nói anh mua gà?”
“Đúng vậy!”
“Đó là con gà sao?”
“Bộ không phải à.”
“Gà mà chỉ lớn như thế sao?”
“So với những con gà khác nhiều dinh
dưỡng hơn!”
“Nhưng mà. . . . . Rất mắc đó.”
[cont]
-----~~~~~-----
July 5, 2012 at 9:08 PM
Pink tóa đi ~
Cơ mà cái đó cũng gọi là H sao 3ooo3 ~
Ôm cổ -> đắp mền đi ngủ ???????
Đoạn giữa ai cắt mất uf tôi rồi 3ooo3