Ca ca, Ba ba thật vĩ đại
Tác giả : Cổ Linh
Editor : A-Moon
♥ღ♥ Chương 7 ♥ღ♥
ღ Sống lại ღ
Phần 1
Cừu Chấn Dương vừa rời khỏi nhà để
đến trường, Mạnh Dật Nguyệt bước vào thư phòng, mới đầu muốn đi ngủ một chút,
đột nhiên cần phải dọn dẹp lại nơi này, nhưng vừa mới trong tư thế ngồi xuống,
chuông cửa liền vang lên.
Là Dương đã quên mang theo cái gì
chăng?
Nhưng không phải Dương cũng có chìa
khóa sao?
Mang theo nghi hoặc, y mở cửa, lập
tức kinh ngạc trừng mắt.
“Chu tiểu thư?”
Mỗi lần Chu Lị Na nhìn thấy Mạnh Dật
Nguyệt đều mang theo ánh mắt ghen ghét, mà giờ phút này, cặp mắt kia còn tràn
đầy khinh miệt, xem thường cùng nỗi ghét cay ghét đắng.
“Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Tầm mắt đầy đả kích nhìn y hệt như
Ngũ Tuyết, nghe được khẩu khí của Chu Lị Na hàm chứa đầy ác ý, Mạnh Dật Nguyệt
bất an nhìn chăm chú cô ta một chút, tuy rằng muốn đóng cửa lại, nhưng y vẫn
lùi hai bước.
“Mời vào.” Chuyện gì tới nhất định sẽ
tới, trốn tránh cũng không ích lợi gì.
Chu Lị Na tự tiện đi vào giống như
nhà mình, thẳng đến ghế sa lon bằng da báo đặt mông ngồi xuống, đó chính là
ngai vàng của Cừu Chấn Dương, hắn thường lôi kéo Mạnh Dật Nguyệt sờ soạng hôn
nhẹ ở nơi này, rãnh rỗi liền hôn trộm vài cái, cho dù đang ở trước mặt Tiểu Nho
cũng không kiêng dè, kỳ quái chính là Tiểu Nho cũng không hề để ý.
Là không hiểu? Hay là do đã quá hiểu?
Mạnh Dật Nguyệt ngồi xuống một cái
ghế sa lông khác, bất an miễn cưỡng nở nụ cười,
“Cô . . .có chuyện gì không?”
Vẫn giữ ánh mắt khinh bỉ, Chu Lị Na
ngước cằm lên,
“Tôi tới hỏi anh vài chuyện.”
Mạnh Dật Nguyệt bình tĩnh nhìn Chu Lị
Na, y biết sớm muộn gì cũng có ngày này. Chu Lị Na nếu không cam lòng lui bước,
nhường nhịn, thì chính là đến buộc y rời khỏi Cừu Chấn Dương, chỉ không biết cô
ta sẽ dùng cách gì mà thôi, y chậm rãi hạ đôi mắt.
“Cứ hỏi.” Y đã chuẩn bị tốt!
Chân mày nhíu lại, Chu Lị Na lạnh
lùng nói, “Ok, tôi hỏi anh, cho dù Cừu Chấn Dương có thể bỏ qua quá khứ của
anh, nhưng còn cha mẹ hắn? Anh cho rằng bọn họ có thể chấp nhận một người bầu
bạn với con trai mình là một . . . .là một. . . .là một nam kĩ sao?”
Mạnh Dật Nguyệt không hề nhúc nhích,
tựa hồ như biến thành một pho tượng thạch cao, sắc mặt trắng bệt, khóe miệng
không ngừng run rẩy, nắm chặt hai bàn tay chứng tỏ nội tâm y đang khiếp sợ, xấu
hổ và kích động.
Cô ta đã biết! Là ai nói? Rốt cuộc là
ai đã nói?
“Không cần thấy kỳ quái, chính anh
cũng hiểu được, đã một lần làm chuyện này cho dù tẩy rửa cỡ nào cũng không sạch
được, huống chi anh còn. . . .” Chu Lị
Na hừ lạnh khinh thường, “Chỉ sợ đã làm liền cảm thấy sảng khoái đi? Anh cho là
anh không nói ra thì ai cũng không biết sao? Đừng quên những người khách của
anh! Nghe nói anh còn nhận tiền boa, hơn nữa còn có những người luôn nhớ tới
anh! Anh có loại khí chất đặc thù như vậy, khiến cho ai cũng khó quên đi, dường
như đến tận bây giờ vẫn đang có người tìm anh!”
Không dám ngẩng đầu đối diện với tầm
mắt đả thương người kia, Mạnh Dật Nguyệt chỉ dám nhìn thẳng vào bàn tay của mình, ngón tay
thon dài tinh tế kia lại run rẩy không thôi.
“Chúng tôi. . . .Chúng tôi sẽ đi tới
châu Âu định cư, cho nên. . . . cho nên. . . . .” Y thử thuyết phục đối phương,
cũng tự an ủi chính mình. “Sẽ không thể gặp, hẳn là không thể gặp!”
“Phải không?” Chu Lị Na nở một nụ
cười lạnh, “Còn nhớ Hải Đào làm trong câu lạc bộ thể hình không? Hay người ngoại
quốc tên Cửu Thành Đô? Ngay cả người da đen cũng có! Trên thực tế, anh ở nơi
này không tốt sao? Thậm chí còn có người tình nguyện bao dưỡng anh mà! Bọn họ
đều gọi anh tới. . . . .A đúng rồi, hồng bài Đông Phương – Khải Đặc, là Khải
Đặc đúng không? Con mèo nhỏ Khải Đặc dịu ngoan, thật tò mò muốn biết ai là
người cuối cùng bao dưỡng anh a.”
Mạnh Dật Nguyệt cắn chặt môi dưới,
cắn đến chảy máu.
Chu Lị Na đắc ý nở nụ cười.
“Anh hẳn cũng biết, đại bộ phận người
nước ngoài định cư ở Đài Loan, kẻ đến kẻ đi nhiều vô số kể, anh có thật cam
đoan rằng ra nước ngoài rồi sẽ không còn người nào nhận ra sao? Cho dù Chấn
Dương ủy khuất bản thân cùng anh ẩn cư trong một làng quê nào đó, anh cảm thấy
đối xử với hắn như thế công bằng sao? Chấn Dương là một người hướng ngoại, cho
nên một phút cũng không yên lặng được, anh nếu trói buộc hắn như thế, nhất định
hắn sẽ rất đau buồn, hơn nữa nói không chừng tương lai hắn còn hận anh, đây là
điều anh muốn sao?”
Mạnh Dật Nguyệt khổ sở nhắm chặt mắt.
“Nếu hai người muốn đánh cược với
cuộc sống của chính mình, không tránh né, cũng không cho rằng sẽ gặp lại những
người khách kia, nếu thắng, rất hoàn hảo, còn nếu thua? Anh bị như thế nào là
đáng tội, dựa vào cái gì lại muốn kéo Cừu Chấn Dương theo chịu đựng sự nhục nhã
này? Vì anh, hắn nhất định phải hy sinh tương lai sao? Còn cha mẹ hắn, bọn hắn
đều là tầng lớp thượng lưu Âu Mĩ, đều có sản nghiệp khổng lồ, sức ảnh hưởng rất
lớn, anh có từng lo lắng chưa?”
Phút phốc, tơ máu lặng lẽ chảy ra,
chậm rãi chậm rãi rơi từng giọt, tâm rét lạnh, nhịn không được run rẩy, Mạnh
Dật Nguyệt không còn khí lực phản bác, chỉ có thể yên lặng tùy ý để sự chua xót
cắn xét linh hồn y.
Nhìn thấy thân thể run rẩy và bàn tay
vương vết máu, Chu Lị Na biết mục đích của mình đã thành công.
“Cầu xin anh đừng quá ích kỉ, nếu anh
thật sự thương hắn, xin anh hãy nghĩ cho hắn một chút. Hắn kiên cường, hắn dũng
cảm, hắn phóng túng, nhưng hắn thủy chung chỉ là một con người bình thường
thôi, cho nên xin anh đừng lấy hạnh phúc của mình mà làm hắn đau khổ. Nếu anh
thật sự yêu hắn, như vậy cho dù anh có hy sinh, có đau khổ, nhưng chỉ cần hắn
vui vẻ, không phải anh cũng cảm thấy thỏa mãn sao? Nếu anh thật sự thương hắn.
. . .. . .”
Cô ta cười lạnh một tiếng.
“Tôi nghĩ, hẳn là anh biết làm sao
đối với hắn tốt nhất, không cần tôi nói rõ, đúng không?”
Không chút từ bi, cô ta hung hăng cắm
mũi tên lên ngực Mạnh Dật Nguyệt, lưỡi dao sắc bén, cắt đứt tim y, nhét đầy hai
chữ “ích kỷ” vào tim.
Không chút thương hại, cô ta cường
ngạch dùng chữ “yêu” gông xiềng vào cổ y, thẩm vấn linh hồn của y, trào phúng
hỏi y có thật sự yêu thương Cừu Chấn Dương?
Dường như. . . . . Đúng vậy.
Y đã từng kháng cự Cừu Chấn Dương,
bởi vì y sợ hãi bị tổn thương lần nữa.
Rồi y tiếp nhận Cừu Chấn Dương, bởi
vì Cừu Chấn Dương có thể đem lại hạnh phúc thật sự cho y.
Y chỉ lo lắng Cừu Chấn Dương sẽ gây
phiền toái gì cho mình, nhưng lại chưa bao giờ thật sự nghĩ rằng bản thân đã
gây rắc rối gì cho hắn. Hạnh phúc cùng đau khổ thật sự rất khác biệt, y chưa
bao giờ thay Cừu Chấn Dương lo lắng bất cứ chuyện gì, y thật sự rất ích kỷ!
Người ích kỷ không có tư cách được
hưởng hạnh phúc!
-----~~~~~-----
Giống như mỗi đêm, giống như bình
thường, Mạnh Dật Nguyệt không nhúc nhích dựa vào lòng ngực Cừu Chấn Dương,
dường như đang ngủ say.
Nhưng mà, Cừu Chấn Dương cảm thấy y
vẫn còn tỉnh, hắn không biết Mạnh Dật Nguyệt vì sao lại giả bộ ngủ, cũng không
biết hôm nay vì sao Mạnh Dật Nguyệt đặc biệt im lặng, chỉ biết sau khi hắn về
đến nhà, Mạnh Dật Nguyệt đã có bộ dạng kia, lặng lẽ trầm lặng, lại không hề chú
ý đến lời nói của hắn.
Hắn biết Mạnh Dật Nguyệt có chuyện
giấu trong lòng, hắn chờ đợi y tự động nói ra, hắn hy vọng Mạnh Dật Nguyệt sẽ
vì hắn mà chia sẻ hết mọi chuyện, nhưng vẫn không có! Thẳng đến khi bọn họ ân
ái, âu yếm nhau, sau đó theo thói quen rúc vào người nhau, rồi Mạnh Dật Nguyệt
liền ngủ. . . . Không! Là giả bộ ngủ.
Rốt cuộc Cừu Chấn Dương nhịn không
được, hắn sợ nhất Mạnh Dật Nguyệt sẽ suy nghĩ miên man những lời nói bậy bạ,
rồi đem chính mình làm cho nửa sống nửa chết, làm cho ai cũng thấy thê thảm!
“Nguyệt, đừng giả bộ nữa, anh biết em
vẫn chưa ngủ.”
Yên lặng một lát sau, Mạnh Dật Nguyệt
mới nhỏ giọng trả lời, “Anh cũng chưa ngủ sao?”
Cừu Chấn Dương nhịn không được trừng
lớn mắt.
“Vô nghĩa! Ngủ rồi chẳng lẽ đang nói mớ
sao?”
Lại yên tĩnh một lúc.
“Dương, ba mẹ anh có biết em không?”
Cừu Chấn Dương hừ lạnh, “Nói chuyện
vô nghĩa, anh đã nói rõ muốn kết hôn cho bọn họ biết, bọn họ như thế nào không
biết em!”
“Vậy. . . . Bọn họ có biết em lớn hơn
anh chín tuổi không?” Mạnh Dật Nguyệt lại hỏi.
“Biết a! Khi anh biết khuynh hướng
giới tính của mình, liền nói với ba mẹ, bọn họ đã sớm chuẩn bị tâm lí, lớn hơn
vài tuổi cũng không sao cả, đồng tính luyến ái kết hôn rất bình thường, rất
nhiều người còn cho rằng như thế là đúng!”
Cừu Chấn Dương khẳng định như vậy,
Mạnh Dật Nguyệt trái lại hoài nghi.
“Bọn họ thật sự đều biết?”
Cừu Chấn Dương thở dài một tiếng, “Em
cho là một đôi vợ chồng tách riêng thì không còn liên lạc nữa sao, ba mẹ cho dù
ở hai nơi nhưng một năm gặp nhau đến mấy lần, đa số thời gian đều liên lạc qua
điện thoại, như vậy mới duy trì quan hệ hôn nhân lâu như vậy, thậm chí hai bên
đều chưa bao giờ thay lòng đổi dạ. . .”
Mạnh Dật Nguyệt nghĩ nghĩ.
“Anh kể cho em nghe đi.”
“Bởi vì bọn họ đúng là ở hai đầu trái
đất, nhưng cũng chỉ là một đôi vợ chồng yêu nhau mà thôi!” Cừu Chấn Dương nói
tiếp, “Tại sao họ lại không biết em được” Lớn tiếng tuyên bố: “Bọn họ thực sự
rất phóng khoáng, có lẽ bởi vì cuộc sống quá phong phú, gặp quá nhiều trường
hợp như vậy nên không thấy lạ, còn bình tĩnh thân thiện mà tiếp xúc. Nhớ rõ lúc
anh mười sáu tuổi, trong đầu liền nảy sinh một ý định kỳ lạ muốn đi làm sát
thủ, kết quả bọn họ còn nói: Đó là chuyện của con, tự mình gánh lấy!”
Mạnh Dật Nguyệt nhịn không được phì
cười, y ngẩng mặt lên nhìn Cừu Chấn Dương, trong đôi mắt tràn đầy ý cười cùng
hoài nghi.
“Thật sao?”
“Thật sự a! Không tin khi em gặp được
mẹ anh, em có thể tự mình hỏi bà, chính bà sẽ kể cho em nghe. Mà ba của anh,
ông còn hỏi anh bây giờ lên đến chức vụ gì rồi, hay vẫn còn là tép riu?”
Mạnh Dật Nguyệt cười lớn, “Bọn họ
đang nói giỡn sao?”
“Không, là thật đó!” Cừu Chấn Dương
nghiêm mặt nói, “Mười một tuổi, anh đưa bà ngoại vào nhà dưỡng lão, chỉ còn một
mình ở Đài Loan, lúc ấy ba mẹ anh hỏi anh muốn đến sống với ai, anh nói anh muốn
độc lập, bọn họ thật sự cho anh cuộc sống tự do. Mười ba tuổi, anh kể cho bọn
họ nghe chuyện gia nhập bang phái du côn, bọn họ nói tùy hứng, chỉ cần nghỉ
đông và nghỉ hè sang thăm bọn họ là được. Bọn họ rất thoải mái, sinh mệnh của
chính mình thì tự mình nên tự nắm giữ, anh nghĩ, đó là vì ba mẹ tôn trọng anh,
cho nên anh ngược lại phải suy nghĩ kĩ càng thận trọng mỗi một bước đi, cũng vì
vậy mà anh so với mọi người cùng tuổi trưởng thành hơn, bởi vì anh biết tất cả
đều do chính mình phụ trách.”
“Ba mẹ có tư tưởng hiện đại như vậy
thật sự rất hiếm thấy.” Mạnh Dật Nguyệt lẩm bẩm nói.
“Sai, không phải hiếm thấy, là ít
thấy.” Cừu Chấn Dương sửa lại.
Mạnh Dật Nguyệt hỏi nhỏ, “Công ty của
mẹ anh có chi nhánh ở rất nhiều nơi sao?”
“Rất là nhiều,” Cừu Chấn Dương thừa
nhận, “Cơ hồ ở mỗi thành phố châu Âu đều có.”
“Như vậy .. . . . .” Ý cười biến mất,
Mạnh Dật Nguyệt cúi đầu chui vào lòng ngực hắn, “Quan hệ xã giao đối với bà rất
quan trọng a!”
“Quan hệ xã giao đối với công ty tư
nhân mà nói rất trọng yếu, bởi vì quan hệ xã hội càng lớn công ty phát triển
càng mạnh, thành lập được nhiều chi nhánh, ảnh hưởng đến doanh thu rất lớn.”
Chua xót hiện lên trong ánh mắt Mạnh
Dật Nguyệt, y than nhẹ, “Em cũng nghĩ như vậy.”
Cừu Chấn Dương nhíu mày, “Em lại buồn
bã cái gì?”
“Không có gì.” Mạnh Dật Nguyệt vội
vàng phủ nhận, “Dương, tương lai anh muốn làm cái gì? Ý em nói, anh muốn làm
công việc gì?”
Cừu Chấn Dương bĩu môi.
“Nói thực ra là anh không có nghĩ
tới, có lẽ tiếp quản công ty thời trang của mẹ, có lẽ tiếp quản công ty chứng
khoáng của ba, hoặc có lẽ tiếp quản hết hai cái, hoặc có lẽ không tiếp quản cái
nào, anh cũng không biết, bây giờ anh không suy nghĩ đến chuyện xa vời đó. Bất
quá em yên tâm, cho dù như vậy thì anh vẫn làm cho chúng ta giàu có, điểm ấy em
hiểu rất rõ ràng mà, đúng không?”
Mạnh Dật Nguyệt nhíu mày, “Đây không
phải điểm chính, em biết là anh. . . . .Em muốn nói, anh là người có tính cách
hướng ngoại, nếu có chọn công việc chắc hẳn chọn những ngành kinh doanh giao
tiếp đi?”
Cừu Chấn Dương ngẫm nghĩ.
“Đại khái là vậy! Nếu làm việc mà chỉ
có một mình, anh nhất định sẽ nổi điên lên, cho nên mỗi lần tự thiết kế trang
phục xong đều đưa cho người khác nhận xét!” Hắn cười cười, “Nhiều người náo
nhiệt vẫn vui hơn, không còn cách nào, anh chính là thích kết giao bạn bè, càng
nhiều càng tốt!”
Bàn tay tinh tế thon dài đặt trên
ngực Cừu Chấn Dương, cảm nhận được nhịp đập trầm ổn mạnh mẽ truyền tới, Mạnh
Dật Nguyệt âm thầm thở dài. Ban đêm yên tĩnh, tuy rằng Mạnh Dật Nguyệt đã cố
gắng khắc chế âm thanh, Cừu Chấn Dương vẫn nghe rõ rành mạch.
“Lại nữa rồi, rốt cuộc em vì sao lại
thở dài?”
Mạnh Dật Nguyệt cười khổ, Cừu Chấn
Dương không nhìn thấy.
“Em suy nghĩ, nếu chúng ta cùng sống
trong một nơi vắng vẻ cách xa thành phố, anh nhất định sẽ chịu không nổi.”
Cừu Chấn Dương nghe xong cười ha ha.
“Vậy thì có làm sao? Anh biết em
thích một cuộc sống yên lặng, chỉ cần ở cùng em, nơi nào anh cũng cảm thấy vui
vẻ. Nếu sợ anh buồn chán thì cứ một tháng một lần, em với anh đi du lịch, nhìn
xem náo nhiệt, kết giao vài người bạn, như vậy cũng rất tốt.”
Như vậy đúng là rất tốt, vấn đề là. .
. . Căn bản cũng có người nhận ra y a!
Mạnh Dật Nguyệt nhịn không được lại
thở dài.
“Rốt cuộc hôm nay em bị gì vậy?” Cừu
Chấn Dương nghi hoặc nâng cằm Mạnh Dật Nguyệt lên, nhìn thẳng vào hai tròng mắt
y, cẩn thận xem xét, “Không phải trầm mặc đáng sợ, mà là cảm thán thở dài không
ngừng, có chuyện gì? Em ngại năm nay mưa bão không đủ nhiều sao?”
Giãy khỏi bàn tay Cừu Chấn Dương,
Mạnh Dật Nguyệt lại đem khuôn mặt chôn ở hõm vai hắn.
“Không có gì.”
Không có gì mới là lạ! Cừu Chấn Dương
nhíu mày, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì xảy ra hết, anh đừng
đoán nữa.”
Cừu Chấn Dương suy tư một lát, “Hôm
nay nhà có khách sao?”
Bàn tay nhỏ trên ngực Cừu Chấn Dương
run nhẹ lên, bàn tay to lập tức nắm lấy.
“Không có.”
Gặp quỷ mới không có!
Chết tiệt, lại là kẻ vương bát đản
nào không muốn sống lại chạy tới đây làm loạn nữa?
Hảo, Dật Nguyệt không nói, Chu bá
nhất định biết! Hắn mà biết được người nào chắc chắn sẽ giáo huấn kẻ đó một
trận!
Nhỏ giọng nói, “Dương, anh có thích
Tiểu Nho không?” Mạnh Dật Nguyệt hỏi một vấn đề cuối cùng.
“Hỏi câu vô nghĩa, không thích thì
làm sao anh thương nó như vậy?” Cừu Chấn Dương không kiên nhẫn trả lời.
“Không phải vì nó là con của em?”
Cừu Chấn Dương nhún nhún vai, “Vừa
gặp lúc đầu đã thích rồi! Tiểu Nho là một tiểu quỷ khiến cho mọi người không
thể không thương nó, nhịn không được muốn bắt nó làm con của mình a!”
Vậy thì tốt rồi!
Một nét tươi cười vui mừng đầy bi
thương lén lún hiện bên môi Mạnh Dật Nguyệt.
Y có thể yên tâm rồi!
[cont]
July 24, 2012 at 10:09 PM
lại nữa....nhu nhược quá di ah....nhu nhược quá đi:<