Đáng yêu tiểu nam sinh VS Đáng ghét đại nam nhân
Tác giả : Tàng Yêu
Editor : A-Moon
♥Chương 12♥
Cho dù đem Phương Nguyệt Tầm đánh chết cậu cũng
không nghĩ ra chuyện Long Nghiễn thế nhưng lại hôn mình lần thứ hai! Hơn nữa
còn vì cái lý do này! Cái tên Long Nghiễn đáng ghét! Phương Nguyệt Tầm nguyên bản
nghĩ rằng hắn không có để ý những hành vi của cậu trong mấy ngày gần đây, ai biết
được hắn chẳng những để ý, hơn nữa còn phi thường để ý! Để ý đến lúc không chịu
nổi thì hung hăng trả thù cậu! Không cần nhiều lời, Phương Nguyệt Tầm trở lại
căn phòng của mình việc đầu tiên là đấm mấy cái vào cái gối rồi chửi rủa Long
Nghiễn, âm thanh vang dội đến nổi đối tượng đang bị mắng ngồi trong phòng khách
cũng có thể nghe được. Chờ khi Phương Nguyệt Tầm phát tiết đến kiệt sức không
nói nổi nữa thì người nam nhân ở bên ngoài đã cười đến mỏi miệng từ lâu rồi.
Sáng sớm.
Long Nghiễn hứng thú bừng bừng từ trên lầu đi xuống,
hắn đang chờ mong để nhìn thấy bộ dạng của con mèo rừng kia như thế nào.
Xem ra. . . . .Từ hôm nay trở đi có thể ăn no rồi.
Nhìn món ăn trên bàn được chuẩn bị chu đáo phong phú, Long Nghiễn bắt đầu hoài
nghi “Này thực sự là điểm tâm sáng sao?” Nhìn qua người đang lau mặt bàn, biểu
tình kia. . . . . .Cậu nghĩ rằng đây là trên tòa án sao? Long Nghiễn phải mất một
chút khí lực mới không làm cho mình cười ra tiếng.
“Khụ. . . . .”
Long Nghiễn cố ý phát ra một chút âm thanh, nhưng
người kia vẫn không có phản ứng gì. Chỉ thấy Phương Nguyệt Tầm xoay người lại
ngẩng mặt, ánh mắt như có như không nhìn hắn, giống như một con mèo nhỏ cực kỳ
kiêu ngạo.
“Long Nghiễn tiên sinh buổi sáng tốt lành, Long Nghiễn
tiên sinh mời ngồi, Long Nghiễn tiên sinh xin mời dùng cơm.”
Đây là cái thái độ gì a? Nhưng cũng không tránh khỏi
rất đáng yêu. Đứa nhỏ này thật sự không làm cho hắn thất vọng a. Long Nghiễn cố
nén ý cười ngồi xuống, hóa trang thành bộ mặt lạnh băng, bình thản nói.
“Xem ra cậu cũng biết làm như thế nào mới hoàn thành
tốt công việc của mình, nhưng mà tôi hy vọng cậu sẽ bảo trì số lượng thức ăn hợp
lý giống trước kia, nếu không như vậy rất lãng phí.”
Tức chết người! Thế nhưng bị người như vậy . . .
.nói lãng phí!
“Long Nghiễn tiên sinh, tôi cũng không muốn bị anh nói là lãng phí, về điểm
này, tôi làm so với anh tốt hơn nhiều.”
Thật là một đứa nhỏ quật cường lại rất mạnh miệng,
khi dễ cậu một chút là được rồi.
“Nếu so với tôi tốt hơn, thì tại sao hôm qua lại bị
tôi trừng phạt? Hay là nói, cậu muốn được tôi hôn nên cố ý làm sai?”
Cái gì! ! ! ! ! ! ! !
Một tiếng thét chói tai từ trên đỉnh đầu Phương Nguyệt
Tầm phát ra! Màu đỏ trên mặt khiến cho người khác nhìn thấy đều có cảm giác phỏng
tay. Phương Nguyệt Tầm cúi thấp đầu, hai bàn tay nắm chặt, cái gì cũng không
nói, chỉ muốn hung hăng đánh bầm dập khuôn mặt đầy kiêu ngạo, gian xảo, giảo hoạt
lại rất nham hiểm của người nam nhân trước mắt này.
Phương Nguyệt Tầm phẫn hận đến nổi mỗi một bước chân
đều muốn làm cho sàn nhà vỡ nát, tiêu sái đi đến trước mặt Long Nghiễn, bắt lấy
cà vạt kéo hắn chạy ra cửa. Long Nghiễn thật sự nhịn không được liền cất tiếng
cười to. Lại không nỡ từ bỏ khoảng khắc đáng yêu như thế, chỉ có thể vừa bị cậu
kéo chạy vừa nói.
“Uy, cho dù bị tôi nói trúng thì cũng không nên đuổi
tôi đi a.”
Cùng người nam nhân này nói chuyện căn bản là uổng
phí sức lực! Phương Nguyệt Tầm mặc kệ Long Nghiễn đang oán giận, trực tiếp mở cửa.
“Tôi vẫn còn chưa ăn cơm!”
“Cho anh đói tới chết luôn!”
Hai tay dùng lực đem người đẩy ra bên ngoài. ‘Phanh’
một tiếng đóng cửa lại, Phương Nguyệt Tầm tự nhủ với bản thân, người nam nhân
này tuyệt đối là người đáng ghét nhất thế giới.
Tuy rằng bữa sáng rất phong phú, nhưng Long Nghiễn vẫn
chưa ăn được một ngụm đã bị bảo mẫu nhỏ của hắn đuổi ra khỏi nhà.
…………
Tâm tình rất tốt khiến cho Long Nghiễn nở nụ cười! Đứa
nhỏ đáng yêu buổi sáng mang khuôn mặt tức giận làm cho hắn thật sự rất muốn cắn
một cái thật mạnh lên cái miệng đó!
“Tổng giám đốc, tổng giám đốc?”
“Có chuyện gì?”
“Đây là tài liệu ngài yêu cầu.”
“Để xuống đi.”
Lúc cô thư ký rời khỏi văn phòng của tổng giám đốc,
mây đen trên đầu so với trước kia còn lớn hơn, nàng quay lại nhìn thoáng qua nụ
cười của tổng giám đốc, tuy cầm tài liệu trong tay nhưng rõ ràng trên mặt . . .
. . cười rất quỷ dị!
“Là do tổng giám đốc đang bị trúng tà? Hay là mình bị
trúng tà đây?”
---~~~---
Vương Đoạt ngồi trước mặt nhìn Phương Nguyệt Tầm đang
phẫn nộ mắng hắn hơn nửa tiếng đồng hồ.
“Trong đầu cậu đang nghĩ cái gì a? Tại sao cậu không
tìm vài điểm chung rồi mới quen nhau? Làm gì có nhiều bạn gái như vậy? Một đại
nam nhân sẽ không nuôi heo Hà Lan để làm sủng vật! Nếu cậu không nghiêm túc
quen bạn gái thì đừng nên tìm! Cậu chơi game đến nghiện sao? Ít chơi lại một
chút có chết không? Lúc ăn cơm còn bày đặt kiêng cái này kiêng cái kia, bao
nhiêu tuổi rồi mà cả ngày còn bắt người ta quan tâm chăm sóc! Tắm rửa xong tóc
tai cũng không chịu lau cho khô, có biết như vậy sẽ bị cảm không? Muốn nói mớ
thì để ban đêm ngủ rồi hãy làm, không cần ban ngày ban mặt làm người ta phát hoảng,
trên mặt có cái gì đó. . . . .. .”
“Nguyệt Tầm, cậu đang tức giận với ai vậy?”
Lời nói của Vương Đoạt nhất thời làm Phương Nguyệt Tầm
á khẩu không trả lời được, nhìn cậu im lặng Vương Đoạt lại nói thêm một câu.
“Là Long Nghiễn,
đúng hay không?”
“Tại sao cậu, cậu lại biết?”
Phương Nguyệt Tầm khó hiểu, từ lúc gặp mặt Vương Đoạt
cho tới giờ cậu căn bản không có nói qua bất cứ chuyện gì liên quan tới Long
Nghiễn, tại sao hắn lại biết?
Vương Đoạt nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng cùng bộ dáng
đầy kinh ngạc của Phương Nguyệt Tầm thì biết mình đã đoán đúng.
“Cậu nha! Tại sao tôi có thể không biết được, trước
đây cậu cứ như vậy, lúc bị tức đến sắp nổi điên đều nói năng lộn xộn, câu đầu
không liên quan gì tới câu sau. Nếu tôi không có hẹn gặp cậu, chắc chắn lúc này
cậu đang ở nhà đánh cái gối đến toàn thân rã rời đi.”
Bị Vương Đoạt nói trúng toàn bộ làm cho cậu mặt nhăn
mày nhíu, mắt mở lớn, miệng há ra, một câu phản bác cũng không thể nói nên lời.
“Kể đi, Long Nghiễn kia tại sao làm cho Nguyệt Tầm
nhà chúng ta tức giận?”
Phương Nguyệt Tầm chẳng biết tại sao gần đây cậu
luôn đỏ mặt, hơn nữa còn không thể khống chế. Chỉ cần vừa nghĩ tới Long Nghiễn
thì hàm răng bắt đầu thấy ngứa.
“Miễn bàn, không cho phép nhắc tới tên hỗn đản đó nữa!
Đừng quan tâm chuyện của tôi, cậu cùng Tiểu Vác đã làm hòa chưa?”
“A, không có việc gì.”
Thời điểm Vương Đoạt trả lời câu hỏi của Phương Nguyệt
Tầm, nụ cười của hắn làm cho cậu hoảng sợ.
---~~~---
Sắp đến thời gian Long Nghiễn về nhà, cơn tức trong
lòng Phương Nguyệt Tầm càng lúc càng lớn. Cậu đã suy nghĩ cả một ngày trời, chờ
người kia trở về nhất định phải hảo hảo mắng hắn một chút! Bằng không chính
mình sẽ buồn bực đến chết, sẽ tức đến chết!
Nghe được âm thanh tra chìa khóa vào ổ mở cửa,
Phương Nguyệt Tầm chạy nhanh tới, chuẩn bị tư thế lâm trận!
Ai ngờ cửa vừa mở thì thấy Long Nghiễn mang vẻ mặt nghiêm
túc có một chút tức giận đang nói chuyện điện thoại, trong một lúc nhất thời cậu
đúng là không thể mở miệng.
Long Nghiễm cũng không thèm nhìn tới Phương Nguyệt Tầm,
trong tay cầm một đống giấy tờ gì đó, hắn cởi giầy rồi đi thẳng vào nhà.
“Các ngươi làm việc như thế nào vậy? Lúc trước không
phải đã làm rất nhiều lần rồi sao, đầu óc đều bị ngâm trong nước hết rồi hả? Bất
quá chỉ mời các ngươi đi ăn có hai lần thì các ngươi liền đáp ứng điều kiện của
bọn hắn, các ngươi xem tổn giám đốc này là đồ giả sao? Hồi nào tới phiên các
ngươi tự quyết định vậy? Các ngươi có biết ba phần trăm lợi nhuận sau năm năm
là bao nhiêu không? Bộ đây là lần đầu tiên các ngươi xử lí chuyện hòa ước sao?
Sự tình đơn giản như vậy mà làm cho lộn xộn lên hết. Các ngươi cũng không cần
tiếp tục đến làm nữa, trực tiếp đi tìm công việc khác đi!”
“Hôm nay tôi có rất nhiều việc phải làm, chuẩn bị
cơm xong rồi thì đem lên thư phòng.”
Nói ra yêu cầu đơn giản xong rồi Long Nghiễn đi thẳng
lên lầu. Phương Nguyệt Tầm ngẩn người một lát mới lấy lại tinh thần. Long Nghiễn
như vậy Phương Nguyệt Tầm lần đầu tiên thấy, dường như toàn thân đều bốc cháy,
điều này làm cho cậu cảm thấy rất xa lạ, Phương Nguyệt Tầm chợt phát hiện, khoảng
cách giữa hai người thật sự rất xa. Cảm thấy trong lòng có chút mất mác.
Đến nỗi ngay cả cái kế hoạch “Mắng Long Nghiễn” mà cậu
suy nghĩ cả ngày trời cũng biến mất vô tung vô ảnh.
“Tiến vào.”
Nghe được âm thanh bên trong, Phương Nguyệt Tầm nhẹ
nhàng đẩy cửa bước vào thì thấy Long Nghiễn mặt nhăn mày nhíu một tay gõ gõ bàn
phím máy vi tính, một tay cầm xấp giấy tờ,
tuy rằng Phương Nguyệt Tầm không biết xảy ra chuyện gì nhưng nhìn biểu
tình của Long Nghiễn thì chắc chắn đây là chuyện phi thường quan trọng. Cậu
nhanh tay nhanh chân nhẹ nhàng đi qua, đem cơm tối đặt ở một bên bàn, rồi lặng
lẽ ly khai.
……….
Một mình ngồi trong phòng khách xem TV, điều chỉnh
âm thanh gần như nhỏ hết cỡ vì sợ ảnh hưởng tới người đang làm việc trên lầu.
Thời gian đã khuya, lúc mười một giờ cậu đi đưa cà
phê thì thấy Long Nghiễn chưa ăn cơm, vẫn làm việc không ngừng. Lúc cậu từ nhà
bếp trở ra đã suy nghĩ thông suốt.
Người kia. . . . .Tại sao lại sao cậu lại quên mất.
Người kia là lãnh đạo của một tập đoàn, hắn là người có trách nhiệm rất lớn, là người một phút cũng không thể lơi lỏng.
Tình huống hôm nay chỉ sợ không phải là lần đầu, mỗi ngày hắn về nhà thì cắm đầu
làm việc đến khuya. Ban ngày làm việc, buổi tối về đến nhà cũng làm việc, nếu đổi
lại là cậu nhất định không chịu nổi!
Phương Nguyệt Tầm nhớ tới lúc đầu khi nghe Vương Đoạt
nói những thứ liên quan tới Long Nghiễn, trong lòng không khỏi có chút kính nể.
Cho dù cậu tới độ tuổi kia cũng không có khả năng làm được như Long Nghiễn, tuy
cậu vẫn cho rằng Long Nghiễn đúng là người sinh ra đã ngậm trong miệng cái chìa
khóa vàng, nhưng nếu bản thân hắn không có cố gắng, không có phấn đấu, thì
không thể có được thành tích như hôm nay ? Phương Nguyệt Tầm đối với thế giới của
Long Nghiễn cảm thấy rất xa lạ, nhưng nhìn thấy hắn liều mạng làm việc như vậy
khiến cậu rất băn khoăn, bởi vì. . . . .buổi sáng đem hắn đuổi ra khỏi cửa, cậu
thật không ngờ khối lượng việc làm của hắn trong một ngày lại nhiều đến thế, vậy
mà đã không cho hắn ăn no mà còn đuổi hắn ra khỏi nhà nữa.
Tuy rằng tên kia thực sự rất đáng giận, nhưng mà. .
. .. . hắn như vậy cũng quá cực khổ.
Đồng hồ chỉ đúng mười hai giờ, Phương Nguyệt Tầm trộm
đi đến trước cửa thư phòng, nghe thấy bên trong còn tiếng động chứng tỏ hắn vẫn
đang làm việc. Suy nghĩ một lúc liền chạy nhanh vào nhà bếp, mở tủ lạnh lấy ra
những thứ cần, dùng tốc độ nhanh nhất pha cà phê và gọt trái cây sắp xếp gọn
gàng vào dĩa, sau đó Phương Nguyệt Tầm hít sâu một hơi tiến đến trước cửa thư
phòng.
Lúc này đây cậu không có gõ mà nhẹ nhàng chậm chạp mở
cửa ra. Long Nghiễn đang vội làm công việc của hắn cho nên trong mắt tựa hồ không
hề nhận ra sự xuất hiện của cậu. Đúng như suy đoán, cơm chiều không có dấu vết
bị đụng qua.
Phương Nguyệt Tầm lúc tiến vào đã cởi bỏ dép lê vì cậu
lo lắng rằng tiếng bước chân sẽ quấy rầy người trước mắt. Thật nhẹ nhàng,thật
nhẹ nhàng đi đến phía sau hắn. Đem đồ vật trong tay để trên cái ghế, sau đó nhẹ
nhàng khiêng cái ghế lại đặt bên cạnh hắn. . . . . . Phương Nguyệt Tầm ngay cả
hô hấp cũng cố gắng khống chế làm xong mọi việc rồi chậm rãi đi ra khỏi cửa.
Long Nghiễn không phải không có cảm giác sự hiện diện
của cậu, thời điểm cậu rời đi hắn đã nâng ánh mắt lên dừng lại trên đôi chân trần
không đi đép kia. . . . .Cái ghế bên cạnh có đặt một dĩa trái cây đầy mỹ vị,
hương cà phê tỏa ra nồng đậm trong không khí. . . . .Chân mày Long Nghiễn đang
nhíu nhặt bỗng nhiên giãn ra, đem đồ ăn bỏ vào miệng làm cho dạ dày của hắn cảm
thấy ấm áp, ngay cả trái tim cũng ấm.
Tắm rữa thay đổi quần áo xong xuôi, Phương Nguyệt Tầm
nằm ở trên giường nhưng vẫn cứ lo lắng không yên, cuối cùng cậu quyết tâm đứng
dậy đi ra khỏi phòng của mình.
Trong thư phòng còn tiếng động, đã hơn hai giờ đêm,
người bên trong vẫn đang làm việc. Phương Nguyệt Tầm lặng lẽ trở xuống nhà bếp,
lại nấu chút cà phê và gọt thêm trái cây.
Vẫn cởi dép lê để ở cửa, nhẹ nhàng bước vào, thấy những
thứ mình đem vào trước đó đã trống không, trái tim Phương Nguyệt Tầm mới đập lại
bình thường. Đến bên cạnh hắn đặt cái dĩa và tách cà phê xuống, Phương Nguyệt Tầm
không có một chút tiếng động xoay người đi khỏi.
“Nguyệt Tầm, đã quá muộn, cậu cứ nghỉ ngơi đi.”
Giọng nói Long Nghiễn thực sự rất bình thản, Phương
Nguyệt Tầm trả lời một tiếng nhỏ rồi ly khai.
Ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cầm lấy bút
viết vào tờ giấy rồi để lên bàn, sau đó ở ngay chỗ này nằm xuống.
…………
Thời điểm Long Nghiễn đi ra khỏi thư phòng thì bầu
trời đã sáng, ngồi nguyên một buổi tối khiến thân thể cứng ngắc khó chịu. Tính
đi xuống dưới lầu tắm rửa một chút thì nhìn thấy có người đang nằm ngủ trên ghế
sô pha trong phòng khách.
Tại sao lại ngủ ở đây? Long Nghiễn bước qua.
“Nguyệt Tầm. .
. . .”
Người đang ngủ không có phản ứng gì, Long Nghiễn
nhìn thấy tờ giấy được đặt trên bàn “Nếu
tôi ngủ thì nhất định phải đánh thức tôi dậy, tôi sẽ nấu một chút đồ ăn cho
anh.”. . . . .Nụ cười không giống như
thường ngày, trong lòng ấm áp đến nổi hắn cái gì cũng không muốn làm, ngay cả
cười cũng cảm thấy lãng phí, cái loại hạnh phúc đầy ngọt ngào này. Long Nghiễn
ngồi bên cạnh Phương Nguyệt Tầm, cẩn thận, yêu thương nhìn khuôn mặt say ngủ của
cậu. . . . . Mái tóc mềm mại, cái trán bóng loáng, lông mi thật dài, cái mũi
khéo léo, đôi môi hồng nhuận. . . . . . Ngón tay Long Nghiễn chậm rãi xoa xoa
khuôn mặt đáng yêu kia, kích thước đối với tay hắn mà nói có chút nhỏ, giống
như thân thể chỉ cần giang hai tay ôm lại là có thể bao bọc hết toàn bộ.
Đứa nhỏ này, sao lại đáng yêu như thế? Tại sao cậu lại
làm cho hắn cảm động đến nổi muốn gắt gao ôm lấy cậu? Thậm chí tất cả mệt mỏi,
hao tâm tốn sức làm việc cả buổi tối đều bị hành vi đáng yêu này làm cho hắn cảm
thấy mình hy sinh như vậy rất có giá trị, ban ngày còn ồn ào bắt hắn “nhịn đói
đến chết” còn bây giờ lại lo lắng hắn đói bụng mà ở phòng khách nằm suốt cả đêm.
Long Nghiễn chậm rãi cúi người, đem môi mình đặt lên
cái trán mềm mại, dịu dàng ấn xuống một nụ hôn.
“Khuôn mặt đáng yêu như vậy thì làm sao người ta có
thể nhẫn tâm đánh thức a.”
…………
Chói mắt quá!
Bị ánh mặt trời đánh thức Phương Nguyệt Tầm xoa xoa
hai mắt, bật người tỉnh dậy. Hoảng hốt nhìn xung quanh. . .. .
“A, tại sao mình lại ở trong phòng? Mình nhớ rõ đêm
qua vẫn còn nằm trong phòng khách. . .. . .A, mười giờ!”
Phương Nguyệt Tầm gần như bay đến mở cửa rồi bỏ chạy
ra ngoài.
Trong phòng khách phi thường yên lặng, cũng không
nhìn thấy bóng dáng Long Nghiễn đâu, Phương Nguyệt Tầm chạy nhanh lên lầu. Thư
phòng và phòng ngủ đều bị khóa chứng tỏ Long Nghiễn không có ở bên trong.
Hắn đi rồi chưa? Là chính hắn đem mình về phòng sao?
Hắn có phát hiện tờ giấy mình ghi không? Làm việc nguyên một buổi tối không phải
nên nghỉ ngơi một chút sao?
Lúc Phương Nguyệt Tầm trở lại phòng khách, nhìn thấy
thức ăn không có ai đụng qua. Đoán rằng Long Nghiễn chưa có ăn sáng mà đã đi
làm. . . . .Phương Nguyệt Tầm cảm thấy có chút tức giận!
Hết
chương 12
March 29, 2013 at 8:23 AM
Tiểu Tầm yêu quá,lần đầu đọc một đam mỹ dễ thương thế này, thanks editor nhiều nhiều lắm