Ngày đó Hàn Khôn muốn nói với cậu cái gì cậu cũng
không để ý nhiều, mấy ngày nay cũng không có thấy Hàn Khôn, điều này làm cho cậu
thoải mái không ít. Sáng sớm vừa bước vào trường thì Phương Nguyệt Tầm cảm thấy
có người ở sau lưng cậu chỉ trỏ, có lẽ suy nghĩ quá nhiều đi, Phương Nguyệt Tầm
lắc đầu đi vào lớp học.
Ngồi xuống không bao lâu thì thầy giáo bước vào,
đang giữa tiết học, Phương Nguyệt Tầm thất thần viết xuống quyển tập hai chữ -
Long Nghiễn.
Suốt cả buổi sáng, Phương Nguyệt Tầm không bước chân
ra khỏi lớp, trên tờ giấy cứ một chữ rồi một chữ đến kín tờ giấy rồi tẩy hết tất
cả, toàn bộ buổi sáng Phương Nguyệt Tầm chỉ làm một việc như thế, ngay cả bài
giảng cũng không có nghe lọt.
Đã hơn hai mươi ngày, Long Nghiễn thật sự không có đến
tìm cậu. Phương Nguyệt Tầm bắt đầu tưởng tượng rằng hai người có thể cứ như vậy
mà chia tay hay không? Ban đầu còn quyết ra đi, hiện tại lại không có dũng khí
trở về, thậm chí không biết hắn còn có thể cho cậu vào nhà hay không? Phương
Nguyệt Tầm mỗi ngày chỉ có thể ngồi cố gắng suy đoán tâm tư của Long Nghiễn,
làm bản thân bất an cùng sự nhớ nhung tiêu hao sức lực của mình.
Giữa trưa đi khỏi lớp học tiến đến nhà ăn, Phương
Nguyệt Tầm dọc đường đi đều nghe thấy mọi người xung quanh đang bàn tán cái gì
đó về cậu, nhưng lại nghe không rõ, nhưng bây giờ không còn đủ sức lực để chú ý
đến người khác nữa, đầu óc Phương Nguyệt Tầm chứa đầy hình bóng Long Nghiễn, cứ
như vậy thất thểu đi tới nhà ăn.
Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao bọn họ lại dùng ánh mắt
như vậy nhìn mình? Phương Nguyệt Tầm đứng trước phòng ăn bị vô số ánh mắt kỳ
quái nhìn làm cho cả người không được tự nhiên, cậu vẫn là một người rất thành
thật, bình thường cũng không nói nhiều, bạn bè trong lớp chỉ có mấy người. . .
. .kia mà thôi. Thời điểm nào tất cả mọi người đều chăm chú nhìn cậu, giống như
cậu là người ngoài hành tinh.
“Nguyệt Tầm, mau tới đây.” Một người bạn cùng lớp
kéo tay Phương Nguyệt Tầm chạy vào trong toa lét.
Đem Phương Nguyệt Tầm kéo vào toa lét rồi nhìn khắp
nơi đều vắng lặng nới bắt đầu hỏi chuyện.
“Tôi muốn cậu trả lời chân thật cho tôi biết, cậu là
đồng tính luyến ái phải không?”
Lời của hắn làm Phương Nguyệt Tầm quá sợ hãi, tại
sao người bạn này lại hỏi như vậy? Những người kia dùng ánh mắt kỳ quái nhìn
mình chính là vì nguyên nhân đó sao? Tại sao bọn họ biết?
“Trả lời tôi, Nguyệt Tầm!” Điền Quang Hải giận dữ
truy vấn người đang bắt đầu phát ngốc.
Phương Nguyệt Tầm nuốt một ngụm nước bọt, tay chân
trở nên lạnh run.
“Tôi. . . . . Cậu, tại sao cậu lại hỏi như thế?”
“Không hỏi sang vấn đề khác! Tôi hỏi cậu một lần nữa,
cậu có phải hay không?”
. . . . . . . . . . . .
Phương Nguyệt Tầm nghĩ nghĩ, nhìn người bạn của
mình, cậu biết thử thách chân chính đã tới rồi!
“Tôi không biết!”
Điền Quang Hải nhìn Phương Nguyệt Tầm kinh hoảng như
vậy liền ngây ngẩy cả người, quen biết người này đã hai năm, nhưng chưa từng thấy
qua biểu tình cậu đau thương như vậy.
“Nguyệt Tầm, hiện tại toàn bộ sinh viên khoa diễn xuất
đều nói, cậu cùng một người tên là Chu Dương tranh đoạt Hàn Khôn. . . . . Tôi
không biết cậu đến tột cùng vì sao lại chọc tới những người đó, cậu đã không muốn
nói thì tôi cũng không thể miễng cưỡng cậu. Nhưng ít nhất. . . . .cậu cũng nên
nói cho tôi biết, mấy người đó nói như vậy có phải thật hay không?”
“Không phải.” Phương Nguyệt Tầm phi thường khẳng định
trả lời.
Người bạn đó lặng yên thật lâu, mà trái tim yếu ớt của
Phương Nguyệt Tầm lúc này đã không còn khí lực đi tìm hiểu mấy người đó tung
tin vịt gì, tất cả tâm lực của cậu đều đặt ở trên người Long Nghiễn.
Hai người không biết đã lặng yên đến bao lâu, sau đó
bị tiếng thở dài ngắn ngủi của Điền Quang Hải đánh vỡ.
“Nếu không phải sự thật, cậu cũng không nên quan tâm
làm gì. Lời đồn nhiều lắm cũng chỉ tồn tại bảy bảy ba mươi chín ngày thôi.”
“Bốn mươi chín ngày mới đúng.”
“Đừng tiêu cực như thế chứ.”
Cùng người bạn đùa giỡn một hồi, lúc Phương Nguyệt Tầm
đi ra khỏi toa lét, tinh thần rất tốt để chuẩn bị nghênh đón thử thách.
Ánh mắt đầy miệt thị, ngón tay chỉ trỏ, tiếng cười
khe khẽ trào phúng, lúc này, Phương Nguyệt Tầm mới biết mình thật sự rất yếu ớt,
nhiều gì cũng không thể chịu nổi một đả kích. Mấy ngày qua cậu ngay cả dũng khí
ngẩng đầu cũng không có, lời đồn đãi càng ngày càng biến dạng, có người nói cậu
vì tranh thủ cơ hội để được quay quảng cáo, dùng thân thể chính mình nịnh bợ
Hàn Khôn, có người nói cậu bị nam nhân từ bỏ liền câu dẫn Hàn Khôn, có người
nói cậu cùng người kia quyết liệt tranh đoạt Hàn Khôn, thậm chí có người nói cậu
căn bản là dùng thân thể kiếm tiền, nói không chừng Hàn Khôn là người khách
nhân thứ mấy của cậu rồi.
Cũng may lời đồn đó chỉ lan truyền trong khoa diễn
xuất, còn ở khoa của Phương Nguyệt Tầm cũng không có mấy người chú ý đến chuyện
đó, nhưng vẫn làm cho Phương Nguyệt Tầm ngay cả dũng khí nói chuyện với mọi người
cũng không có.
Cùng lúc cậu lại nhớ Long Nghiễn đến sắp phát điên.
Đi ra khỏi lớp học, người duy nhất biết chân tướng của
sự việc là Điền Quang Hải nhiệt tình hướng cậu vẫy vẫy, Phương Nguyệt Tầm tươi
cười đi đến bên bọn họ cùng nhau ra khỏi cổng trường.
Đang làm việc trong tiệm cà phê thì nghe cánh cửa
leng keng có người đẩy vào, Phương Nguyệt Tầm đang cúi thấp đầu sửa sang lại
cái gì đó, không có để ý.
“Phương Nguyệt Tầm!”
Phương Nguyệt Tầm nghe thấy giọng nói xa lạ kêu tên
của mình, lúc nhìn lên thì thấy một nam hài đeo mắt kính mát đứng ở cửa, nam
hài cũng đúng lúc nhìn thấy cậu.
Phương Nguyệt Tầm không nhớ rõ mình có quen biết người
này, chỉ thấy hắn hùng hổ đi tới, không đợi Phương Nguyệt Tầm mở miệng đã chửi ầm
lên!
Gần nửa ngày mới phát hiện đây là tình nhân của Hàn
Khôn, Phương Nguyệt Tầm lúc nghe hắn nói về sự tình rất lâu trước đó mới nhớ tới
người này là ai. Phương Nguyệt Tầm nói cậu đã phi thường giữ lời hứa không có gặp
Hàn Khôn nữa, nhưng nam hài lại tức giận quăng một đống ảnh chụp qua cho cậu.
Phương Nguyệt Tầm kinh ngạc nhìn trong ảnh chụp là
lúc cậu bị Hàn Khôn ôm chặt lấy, đó là lần gặp mặt cuối cùng. . . . .Tại sao, tại
sao lại có ảnh chụp? Lúc này cậu mới bừng tỉnh đại ngộ! Người có thể theo dõi
mình chỉ có thể là tình nhân của Hàn Khôn, chụp ảnh để lưu giữ chứng cứ cũng
không phải là lạ, nhưng mà cậu không thể lý giải nổi, sẽ có người đối đãi với
người mình yêu như thế sao?!
Phương Nguyệt Tầm nhìn nam hài mang dáng vẻ kiêu ngạo
nói một đống từ ngữ vô nghĩa, cậu gần như không hề nghe lọt một chữ, nhưng cuối
cùng cũng hiểu ra, Hàn Khôn đã cùng hắn chia tay, hắn là đến tìm Phương Nguyệt
Tầm chửi cho hả giận!
Bỗng nhiên Phương Nguyệt Tầm cảm thấy rất mỏi mệt, tại
sao cậu không thể mạnh mẽ giống người xa lạ này? Chính mình cũng không thể hiểu
nổi người yêu đang suy nghĩ cái gì, ngay cả một chút dũng khí để gọi điện thoại
cho hắn cũng không có! Phương Nguyệt Tầm giống như một cây kéo bị buộc chặt đến
nổi bất cứ lúc nào cũng có thể gãy, làm gì còn có tâm lực để ứng phó người trước
mặt này.
Phương Nguyệt Tầm buôn đồng phục chưa kịp thay trong
tay ra, nhẹ giọng nói với hắn “Tôi đã nói rồi, tôi đã có người yêu, cùng Hàn
tiên sinh là bạn bè, hơn nữa, tôi cảm thấy hắn chia tay với cậu nguyên nhân
không phải vì tôi.” Ai có thể dễ dàng tha thứ cho người theo dõi mình a, quả thật
giống như . . .. . . . lời nói sau đó Phương Nguyệt Tầm đều lười suy nghĩ.
Nam hài tựa hồ bị thái độ ôn hòa của Phương Nguyệt Tầm
làm cho tức hơn, một hơi nói tiếp một tràng thật nhiều, Phương Nguyệt Tầm lúc
này mới hiểu được, trong khoảng thời gian trường học truyền đi tin vịt, đều do
người này vì trả thù cái ôm lúc trước của Hàn Khôn đối với cậu.
Phương Nguyệt Tầm tức giận! “Cậu bây giờ đi tìm hắn
mà hỏi? Rồi tất cả mọi chuyện sẽ được giải thích thật rõ ràng.”
Nam hài ngây ngẩn cả người, lập tức kéo Phương Nguyệt
Tầm bước đi.
Hết
chương 36
Màn sau sẽ bắt gặp được 1 cảnh rất thú vị đó nha
Post a Comment