Đáng yêu tiểu nam sinh VS Đáng ghét đại nam nhân
Tác giả : Tàng Yêu
Editor : A-Moon
♥Chương 5♥
Cô độc sống quãng đời còn lại . . . sao?
Long Nghiễn đỗ xe ở bên đường hút thuốc lá, hắn rất
ít khi chạm vào ni-cô-tin, chỉ những lúc có tâm sự mới như vậy. Từ trong nhà đi
ra thẳng đến lúc này trong đầu hắn luôn xoay quanh bốn chữ kia cùng khuôn mặt
khóc lóc thê thảm của Phương Nguyệt Tầm. Tại sao lại trở thành như vậy, ngay cả
chính hắn cũng không rõ ràng. Bất quá chỉ là một người giúp việc tạm thời mà
thôi, cùng lắm thì một cước đá ra ngoài là được rồi. Nhưng mà vừa nghĩ đến cái
biểu tình vô cảm khi bị thương kia, rồi khuôn mặt đau lòng cùng hối hận khi làm
vỡ cái chén làm trong bụng hắn chứa một ngọn lửa tức giận, chỉ muốn đối với cậu
phát hỏa.
Có người đối đãi thật tình với chính mình từ lâu
Long Nghiễn đã sớm không cần, mặc dù cô độc sống quãng đời còn lại cũng không
sao cả, vậy tại sao khi nghe được lời nói từ miệng đứa nhỏ kia phát ra lại đả
thương người tới như vậy? Long Nghiễn không rõ có phải do nguyên nhân này mà khiến
cho hắn phát hỏa.
Rõ ràng là cậu công kích người khác, lại còn khóc đến
đáng thương như vậy, dường như trên trời dưới đất chỉ có mình cậu bị ủy khuất,
giống như. . . . . . Giống như bị tổn thương không thể chịu đựng nổi. . . . Giống
như, lập tức sẽ biến mất vĩnh viễn. . . .Khuôn mặt, đôi mắt, miệng, thân thể. .
. . Vừa mới cùng hắn khắc khẩu bây giờ lại phát run, còn bàn tay không ngừng chảy
máu. Tại sao lúc nào hắn với vật nhỏ kia cũng bất đồng gây gổ, tại sao trước
kia không thấy cậu khóc? Vui vẻ, chán ghét, tức giận, thương tâm, vô luận là loại
biểu tình gì cậu cũng biểu hiện ra bên ngoài rất rõ ràng, đơn thuần như động vật
mới sinh, tựa như một tờ giấy trắng tinh khiết.
Tiếng động cùng khói bụi dần lắng xuống, Long Nghiễn
ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, liền nhớ đến đôi mắt tinh thuần đầy thấu đáo
kia, cảm thấy có chút chói mắt.
---~~~---
“Đến phía trước dừng xe.”
Yêu cầu lái xe dừng một khoảng cách nhà khá xa, Long
Nghiễn muốn đi dạo một chút trong thời tiết tương đối tốt này.
Đuổi lái xe trở về, Long Nghiễn một mình lựa con đường
ít nháo nhiệt nhất bước đi. Người đi đường phần lớn đều quay đầu lại nhìn hắn,
dáng người cao lớn, khuôn mặt anh tuấn uy nghiêm và hơi thở đầy lãnh khốc làm
cho dung mạo hắn có chút đáng sợ, Long Nghiễn hoàn toàn không giống với một người
bình thường.
Một mình ăn cơm, một mình làm việc, một mình tản bộ,
một mình uống trà, một mình đọc sách, Long Nghiễn đã sớm hình thành thói quen sống
một mình. Hắn trở thành trung tâm của chính mình, không phải ích kỷ, mà là thói
quen, thói quen tự hình thành. Không cần bảo hộ ai, cũng không cần ai bảo hộ,
cuộc sống của một người, không bị trói buộc, không bị cản trở.
Giống như hiện tại, hắn không quan tâm đến ánh mắt
xung quanh mà nhàn nhã tự đắc tản bộ.
. . . . .
Đây là cái xã hội gì a, ngay cả một cây măng tiên mà
cũng mắc như thế!
Phương Nguyệt Tầm ở quầy bán thức ăn vòng vo một hồi,
nếu không phải nấu bữa tối cho Long Nghiễm, cậu nhất định sẽ không mua những thứ
đắc đỏ như thế này!
Kiểm tra đồ vật trong tay, phỏng chừng đã đầy đủ rồi
Phương Nguyệt Tầm lúc này mới đi ra khỏi chợ.
Cũng may ánh nắng hôm nay không quá mãnh liệt, bằng
không cậu còn chưa đi được nửa đường liền tẻ xỉu, người có thể chất kém thật
đúng là vất vả a.
. . . . .
Long Nghiên đi một hồi cảm thấy có chút khát nước,
nhìn bốn phía cũng không tìm được loại cửa hàng đáp ứng đủ yêu cầu của hắn, lại
càng không có thức uống mà hắn thường dùng, nhưng không suy nghĩ nhiều Long
Nghiễn quyết định đi tới cái quán ven đường đầu tiên hắn thấy mua một chai nước
để uống.
“Một chai nước khoáng.”
“Muốn, muốn lấy loại nào?”
Người bán nước nhìn thấy Long Nghiễn đứng trước mặt,
nói chuyện có chút lắp bắp.
“Tùy tiện, lạnh một chút là được.”
Long Nghiễn tiếp nhận chai nước đưa qua, nhìn đóng
gói trên chai lập tức nhíu mày. Long Nghiễn là một người rất để ý chuyện ăn uống,
phàm là món ăn nào đưa vào bụng cũng phải có dinh dưỡng phong phú, nước uống
bình thường của hắn cũng là do người làm nấu sẵn. Lúc này Long Nghiễn đối với
cái vật trong tay thật sự là. . . .. .
Dù sao cũng đã mua, mặc kệ uống hay không uống cũng phải trả tiền a.
Long Nghiễn đem tiền mặt đưa qua làm người bán không
biết nói cái gì, mua chai nước bình thường lại dùng tờ tiền có giá trị đến như
vậy sao. Tiếp nhận một đống tiền lẻ Long Nghiễn xoay người rời đi, lại vô tình
đụng trúng một người phía sau.
“A!”
Cô gái trước mắt đầu tóc hồng chóe cùng khuôn mặt
trang điểm thật đậm, quần áo ít vải đến
đáng thương khiến cho người khác lo lắng nàng ta lúc nào cũng có thể phơi bày bộ
phận quan trọng ra ngoài. Long Nghiễn nhìn qua mới phát hiện, giấy đóng gói
chai nước trong tay có tẩm màu kém chất lượng làm màu xanh dính trên quần áo của
cô gái kia.
“Ngươi bị mù sao!”
Cô gái vừa mở miệng liền nói ngôn từ thô tục làm cho
Long Nghiễn phi thường chán ghét, nhưng hắn vẫn rất nhẫn nại nói.
“Thật có lỗi.”
“Thật có lỗi cái rắm! Ngươi.. . . . .”
Cô gái ngẩng đầu nhìn thấy Long Nghiễn liền quên mất
bản thân đang muốn nói cái gì, lộ ra biểu tình vừa kinh ngạc vừa thích thú.
“Anh nói nên xử lí thế nào đây? Quần áo này em mới
mua, dính như vầy giặt sao sạch được.”
Vừa nói cô gái vừa cố ý dựa vào người Long Nghiễn, hắn
vội vàng thối lui từng bước, nếu không nhất định sẽ bị mùi nước hoa trên người
nàng làm sặc chết. Cô gái thấy Long Nghiễn tránh né lại càng thêm dũng cảm tiến
lên.
“Nói chuyện với anh đó a, quần áo này xử lí làm sao
đây? Anh xem đã bẩn thành cái dạng gì rồi.”
Cô gái cố ý đem bộ ngực gần như lộ ra ngoài áp sát
vào người Long Nghiễn, giọng nói nhừa nhựa đáng sợ. Long Nghiễn nhíu mày nhanh
chóng thoát ra.
“Quần áo này của ngươi bao nhiêu tiền?”
“Bao nhiêu tiền không thành vấn đề, cho dù anh trả
tiền em cũng không có quần áo để thay.”
Cô gái lần nữa dán trên người làm cho Long Nghiễn sắp
nhịn không nổi muốn phát hỏa, dù sao hắn cũng là người có giáo dục a. Kìm nén
cơn tức từ trong túi quần lấy ra cái ví tiền, lúc hắn mở ra làm cho đôi mắt cô
gái nhất thời sáng ngời.
“Nói đi, ngươi muốn nhiều hay ít?”
Long Nghiễn lạnh như băng hỏi.
“Ai nói em muốn tiền?”
Cô gái trả lời càng làm cho Long Nghiễn thêm buồn bực,
không đợi hắn nói tiếp thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện thêm một người nam nhân
có bộ mặt rất đáng ghét.
“Em đang làm gì đấy? Thằng này là ai?”
Hiển nhiên người này là bạn trai của cô gái đó, bằng
không vì sao nàng vừa thấy liền lập tức rời khỏi người Long Nghiễn, làm bộ dáng
dường như rất ủy khuất trực tiếp nhào vào lòng ngực người kia.
“Anh xem a, hắn làm dơ quần áo em mới mua a. Em mặc
kệ, anh mua cái khác cho em.”
Nam nhân nhìn người trong ngực, khi ngẩng đầu nhìn
Long Nghiễn liền mang một biểu tình rất lưu manh.
“Con mẹ nó mày là ai mà dám đụng chạm người của tao.
. . .”
“Vô nghĩa không cần phải nói nữa, các ngươi muốn bao
nhiêu tiền?”
Nếu cùng những hạng người này đôi co, Long Nghiễn
không có nắm chắc rằng mình có thể kìm nổi sự tức giận.
Nghe lời hắn nói xong, người nam nhân xấu xí kia cười,
“Ba nghìn.”
Long Nghiễn không nói một lời liền rút một xấp tiền
từ trong ví ra ném xuống đất, sau đó nhấc chân bước đi. Cô gái kia thấy tiền
con mắt như muốn rớt xuống đất, nam nhân lại một phen kéo cánh tay của Long
Nghiễn lại.
“Thằng nhóc, chỉ như vậy mà muốn đi sao?”
Long Nghiễn liếc mắt, trong ánh mắt khí thế gần như
có thể dùng để giết người,
“Buông ra.”
“Khó mà làm được.”
Nói xong nam nhân ngồi chồm hổm trên mặt đất nhặt lấy
tiền đưa cho nữ nhân, rồi nhìn nàng nháy mắt lộ vẻ kỳ quái. Long Nghiễn bỗng
nhiên nghe thấy nữ nhân kia khóc rống lên.
“Vô lễ a, mọi người ơi, vô lễ a!”
Long Nghiễn sửng sốt. . . .
Tất cả mọi người đều hiếu kỳ vây thành một vòng
tròn, nữ nhân kia hóa thành bộ dáng vừa sợ hãi vừa run rẩy, còn làm bộ lau nước
mắt khóc lóc kể lể.
“Người này, người này dám làm chuyện vô lễ với tôi,
ban ngày ban mặt, ô. . . . . .”
Long Nghiễn thật sự muốn giết người!
Người đứng xung quanh bắt đầu bàn tán nghị luận, nói
cái gì như người nam nhân này bày đặt làm ra vẻ chính nghĩa, vân vân. . ..
“Nhìn mày lớn lên giống như người nhã nhặn, ai ngờ lại
làm chuyện hạ lưu như vậy. Ban ngày ban mặt mà dám. . . .không biết còn có pháp luật ở đâu! Bạn
gái của tao bất quá chỉ hỏi đường mà mày dám sờ soạng nàng ta. Có phải mày con
mẹ nó không muốn sống chăng?”
“Không thể nào, người này thoạt nhìn không giống với
cái hạng người như vậy a.”
“Này rất khó mà nói, bề ngoài thoạt nhìn không giống,
nhưng ai biết được bên trong a.”
“Nếu tôi có khuôn mặt như vậy, còn có tính háo sắc
thì nữ nhân đã sớm đeo bám trên người rồi.”
“Thật hay giả? Tại sao tôi nhìn như thế nào cũng thấy
người nữ nhân kia vô lễ mới đúng a.”
Tiếng người xôn xao bàn tán làm cho Long Nghiễn bắt
đầu không nhẫn nhịn nổi, sự thật rành rành trước mắt như vậy mà người xem vẫn
tin câu chuyện bịa đặt kia. Người nữ nhân đang diễn trò ở một bên phát hiện sự
tình sắp kết thúc liền đứng dậy nói lớn.
“Hắn thật sự đã vô lễ với tôi. Mọi người nhìn xem,
lúc hắn sờ tôi nhãn hiệu của chai nước vẫn còn dính ở đây a.”
Nữ nhân vừa dứt lời, nhất thời bốn phía vang lên những
lời trách cứ đối với Long Nghiễn. Nam nhân kia còn muốn kéo hắn lên đồn cảnh
sát, ngay lại thời điển Long Nghiễn quyết định muốn đem hai người kia tống vào
địa ngục thì trong đám người bỗng nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo.
“Ngươi nói láo! Hắn sẽ không làm cái chuyện hạ lưu
này đâu. Chính các ngươi mới tham lam muốn lừa gạt tiền bạc của hắn!”
Long Nghiễn kinh ngạc nhìn người đứng ở trước mặt, cặp
mắt to hồng hồng phẫn nộ đạp người nam nhân một cái!
Cậu, cậu ta sao ở chỗ này? Long Nghiễn nhất thời sửng
sốt.
Kỳ thật lúc Long Nghiễn đụng phải cô gái kia, Phương
Nguyệt Tầm đứng bên kia đường đã nhìn thấy. Chỉ là Phương Nguyệt Tầm từng hứa với
lòng “Mình mới không cần quan tâm chuyện
của hắn”. Kiên quyết đứng chờ xe bus. Nhưng càng xem lại càng thấy không
thích hợp, càng xem lại càng tức, cậu một bên đứng nhìn một bên quở trách.
“Thật là ngu ngốc, vì sao lại đưa tiền cho bọn hắn
a! A! Lại đưa nhiều như vậy!”
“A! Vô lễ? Cái tên đáng ghét kia mà vô lễ với người
khác sao? Đang đùa gì chứ, cái loại người lúc nào cũng tự cho mình là đúng,
không coi ai ra gì, tự kỷ mãnh liệt sao có thể đi vô lễ với người khác!”
“Trời ơi, hắn cũng không thèm giải thích một câu
sao?Ngu ngốc. . . . . A, chịu không nổi!”
Người qua đường kỳ quái nhìn Phương Nguyệt Tầm, cuối
cùng cậu nhịn không được liền chạy sang đây.
“Xú tiểu tử, ngươi là ai a?”
Người nam nhân đang làm khó Long Nghiễn lập tức hung
tợn nhìn Phương Nguyệt Tầm, nữ nhân cũng vọt tới trước mặt cậu.
“Ngươi nói hưu nói vượn! Người này vô lễ ta, tất cả
mọi người đều nhìn thấy!”
“Tất cả mọi người? Ý của ngươi muốn nói, người ở chỗ
này cũng là người nhìn thấy sao? Mọi người có ai tận mắt thấy cô ta bị vô lễ
không?”
Phương Nguyệt Tầm vừa nói xong, mọi người xung quanh
đều lắc đầu. Phương Nguyệt Tầm đắc ý nhìn vẻ mặt kinh hoảng của nữ nhân rồi tiếp
tục nói.
“Bọn họ không nhìn thấy nhưng tôi thì thấy rất rõ
ràng, hắn đi đường không cẩn thận đụng phải ngươi, ngươi cùng người kia lập mưu
kế để lừa tiền hắn! Rồi ngươi lại bắt đầu lớn tiếng nói cái gì là vô lễ. Ngươi
nói xem, cảnh sát đến đây hẳn sẽ bắt ai a?”
“Xú tiểu tử, ngươi ít nói hưu nói vượn lại! Hắn
chính là vô lễ ta, thời điểm đụng phải liền sờ ta, cảnh sát đến đây cũng là bắt
hắn!”
“Người này tuyệt đối sẽ không làm vậy đâu, tuy rằng
cả ngày hắn đều mang bộ mặt lạnh như băng, tính cách cũng không tốt, nói chuyện
lại chanh chua, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện hạ lưu xấu xa đó
đâu! Bởi vì hắn so với bất cứ người nào đều rất chán ghét gặp phải chuyện này,
cho dù chỉ liếc mắt một cái cũng làm cho hắn chán ghét tới cực điểm!”
Long Nghiễn kinh ngạc đồng thời trong lòng không nhịn
được nghĩ, đây là đang khen mình hay chửi xéo mình a? Nhìn Phương Nguyệt Tầm liều
mạng vì mình biện bạch, trong lòng có một cảm giác lo lắng xa lạ.
“Xem ra hai người có quen biết a, đương nhiên ngươi
sẽ bao che cho hắn. Hiện tại ta sẽ báo cảnh sát, ngay cả ngươi cũng báo!”
Nữ nhân bất chấp hình dạng ngụy tạo đáng thương khi
nãy, hung ác nhìn Phương Nguyệt Tầm như muốn đem một cước giết chết cậu mới cam
tâm.
“Muốn thì cứ báo cảnh sát a, ta còn sợ ngươi sao!
Cũng không biết soi gương, hình dạng của ngươi so với thổ dân châu Phi còn khó
coi hơn mà dám nói người khác vô lễ ngươi a?”
Lời nói của Phương Nguyệt Tầm làm mọi người xung
quanh bật cười, ngay cả Long Nghiễn cũng không nhịn được. Dưới loại tình huống
phát sinh ngoài ý muốn này, nữ nhân kia tức giận dậm chân.
“Ngươi, ngươi nói cái gì?”
“Nói ngươi khó coi muốn chết! Còn mặc cái loại quần
áo này. . . . . .Uy, anh cho bọn họ bao nhiêu tiền?”
Phương Nguyệt Tầm bỗng nhiên nhìn sang Long Nghiễn hỏi,
Long Nghiễn thuận miệng trả lời cậu. Ánh mắt Phương Nguyệt Tầm lập tức mở lớn!
“A?! Hơn ba ngàn! Anh có bị cái gì không a! Loại quần
áo này đừng nói là ba nghìn, ba trăm cũng không tới! Các ngươi có biết xấu hổ
hay không a, loại này, loại này, loại này. . . là cái gì a? Ngươi không biết chữ
thẹn viết như thế nào sao. Đem tiền trả lại cho hắn!”
Nhóc con, rất có ý tứ! Dường như cậu đang bùng phát.
Long Nghiễn không biết từ lúc nào đã hết tức giận, hưng phấn bừng bừng nhìn
Phương Nguyệt Tầm vì hắn mà đòi lại công đạo.
Phương Nguyệt Tầm càng nói càng tức, người này bình
thường không phải đối xử với mình giống như nô lệ sao, tại sao bây giờ lại
ngoan ngoãn đưa tiền cho hai người này? Tại sao không biện minh? Vậy Phương
Nguyệt Tầm đây so với hai tên kia còn dễ bị khi dễ hơn sao?
Phương Nguyệt Tầm khi tức giận hoàn toàn không có bận
tâm đến bản thân sắp gặp nguy hiểm, cậu một lòng chỉ muốn thay hắn dạy dỗ hai
cái tên hỗn đản kia một chút. Long Nghiễn ở một bên tựa hồ cũng xem nhẹ mọi
chuyện, chờ cho tới khi trước mắt xuất hiện một bóng người, nam nhân kia bổ
nhào vào người Phương Nguyệt Tầm, một ngọn lửa phẫn nộ ngay tức khắc bùng cháy
lên.
Còn muốn đòi tiền lại từ người nữ nhân kia, chợt
nghe tiếng bàn tán bên người đột nhiên im bặt. Theo bản năng quay đầu lại liền
thấy tên nam nhân dữ tợn ở bên người Long Nghiễn bổ nhào về phía mình, trong thời
gian ngắn ngủi đại não Phương Nguyệt Tầm trống rỗng.
Mắt thấy nắm đấm sẽ đánh vào mặt mình, Phương Nguyệt
Tầm đã biết không thể trốn tránh, theo bản năng chỉ biết nhắm mắt lại cắn chặt
răng, nhưng mà, đột nhiên cậu có cảm giác bị người khác ôm vào ngực, từ phía
sau người đó truyền đến một âm thanh răng rắc. Phương Nguyệt Tầm nhanh chóng mở
to mắt. .. . . . Trước mặt, cậu đang bị Long Nghiễn gắt gao ôm chặt, tên nam
nhân phía sau vừa mới thu hồi nắm đấm liền đá vào lưng hắn, chờ tới kia nam
nhân kia lại muốn đánh tiếp, Long Nghiễn buông Phương Nguyệt Tầm trong lòng ngực
ra, xoay người bắt được cổ tay của tên nam nhân, ánh mắt của hắn lạnh như băng,
tràn ngập uy nghiêm, thậm chí rất đáng sợ.
“Không cho chạm vào cậu ta!”
Mọi người đều bị khí thế vương giả của hắn làm cho
rung động, tên nam nhân bị Long Nghiễn bắt lấy mặt không còn chút máu, hai chân
thì run lẩy bẩy. Long Nghiễn giống như đang nhìn một loại sinh vật hạ cấp, ánh
mắt đầy miệt thị đảo qua khuôn mặt nam nhân, Phương Nguyệt Tầm có thể thấy trên
lưng Long Nghiễn in một dấu chân rất rõ ràng, cái gì cũng không kịp nghĩ, cậu
chỉ có thể ngây ngốc đứng nhìn bóng dáng cao lớn của Long Nghiễn.
Phía sau, không biết là ai đã báo cảnh sát, ba người
mặc đồng phục từ trong đám người đi tới.
Cảnh sát đem Long Nghiễn cùng người nam nhân kia
tách ra, muốn dẫn hai người lên xe về đồn. Long Nghiễn kéo một người cảnh sát
trong số đó sang một bên không biết nói cái gì. Chờ lúc hai người quay trở lại
Long Nghiễn đến kế bên nhìn Phương Nguyệt Tầm.
“Không có việc gì nữa, về nhà đi.”
Không biết tại sao Phương Nguyệt Tầm đột nhiên đỏ mặt,
trái tim cũng theo đó đập nhanh liên tục!!!
Hết
chương 5
Post a Comment