Ngày hôm sau.
Long Nghiễn đứng ở bên giường mang đầy hương vị ngọt
ngào nhìn người yêu đang say ngủ, nhìn như thế nào cũng cảm thấy không ngủ. Đã
sớm tới giờ đi làm nhưng vẫn không nỡ đem ánh mắt dời khỏi người cậu.
Nhớ lại buổi tối ngọt ngào hạnh phúc của hai người
càng khiến hắn không nỡ ly khai, cuối cùng, hắn ra quyết định tự nhận là thích
hợp nhất!
Chạy vào bãi đậu xe ở dưới tầng hầm, Long Nghiễn ôm
lấy người đang ngủ đi vào cái cửa nhỏ phi thường bí ẩn trong tòa cao ốc.
Thang máy này bình thường có rất ít người đi, lúc
này cũng không thấy bóng dáng người nào, Long Nghiễn vừa vặn ôm cậu bước vào. Động
tác nhanh nhẹn tiêu sái đi vào không gian riêng của chính mình, trộm hôn người
trong lòng một chút.
Hoàn hảo, hắn ôm người yêu đi vào văn phòng cũng
không bị người nào phát hiện, đặt người yêu nằm trên giường trong phòng nghỉ,
Long Nghiễn cẩn thận đắp chăn cho cậu. Có thể do buổi tối hôm qua làm cậu quá mệt
mỏi, cho nên từ lúc ở nhà thay quần áo cho tới bây giờ, cậu vẫn còn ngủ say như
thế. Nhớ tới buổi tối hôm qua người yêu bị hắn làm đến kiệt sức, Long Nghiễn cảm
thấy rất hạnh phúc.
Vừa lòng sờ sờ dấu hôn mình lưu lại trên cổ người
yêu, Long Nghiễn mới mãn nguyện rời khỏi phòng nghỉ.
……………
Ngủ thật thoải mái a, tuy thân thể có chút bủn rủn
vô lực, muốn. .. . . .uống nước. . . . .
Phương Nguyệt Tầm vươn vai rồi mở mắt ra.
? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? Đây là nơi nào? Cậu nhớ rõ là
mình đang nằm trong phòng ngủ ở nhà a, cái chăn màu cỏ xanh đâu? Cửa sổ sát đất
cùng bức màn thật dày đâu? TV trên vách tường đâu? Long Nghiễn đâu? Trời ơi! Là
mơ sao? Hay là. . . . .Mình lại bị hắn đuổi đi?
“Long Nghiễn, Long Nghiễn, Long Nghiễn!” Người vừa tỉnh
lại kinh hoảng hét to tên của người yêu, cậu cực kỳ sợ hãi, có rất nhiều lần cậu
mơ thấy mình và hắn cùng nhau sống rất hạnh phúc, lúc tỉnh lại cũng chỉ cô độc
một mình trong khoảng không trống rỗng như thế này, cậu không bao giờ. . . . .
.muốn cảm nhận lại cái loại thống khổ đáng sợ này nữa! Cậu nhớ rất rõ ràng, buổi
tối hắn còn nói yêu cậu, tại sao khi mở mắt tất cả đều thay đổi?
Đang cùng vài nhân viên đàm luận công việc, chợt
nghe thấy từ trong phòng nghỉ truyền ra tiếng kêu gào khóc lóc đầy thảm thiết của
Phương Nguyệt Tầm, Long Nghiễn mặc kệ biểu tình kinh ngạc của những người xung
quanh, hắn ném hồ sơ trong tay ra rồi chạy vào phòng.
“Xảy ra chuyện gì?” Long Nghiễn vừa đi vào thì nhìn
thấy Nguyệt Tầm của hắn ngồi trên giường nức nở, bộ dáng hoảng sợ e ngại, vội
vàng tiến lên ôm người vào trong ngực.
Đôi mắt Phương Nguyệt Tầm mở lớn nhìn Long Nghiễn chạy
vào, thật sự bắt đầu hoài nghi chính mình có phải đang nằm mơ hay không.
“Đúng là anh sao?” Phương Nguyệt Tầm giống như đứa
nhỏ lạc đường, đáng thương nhìn Long Nghiễn.
Long Nghiễn không nhịn được bật cười, “Đứa ngốc,
đương nhiên là anh, tại sao em. . . . . .” Lời còn chưa nói hết đã bị Nguyệt Tầm
của hắn giang hai cánh tay ôm chặt lấy cổ hắn, thân thể dán lên không chừa ra bất
kỳ khe hở nào.
“Em, em nghĩ rằng, anh lại không cần em, đem em đến
nơi khác, mặc kệ em.” Giọng nói có chút run rẩy, trong đó ẩn chứa sự sợ hãi bị vứt
bỏ.
Long Nghiễn ý thức được, Nguyệt Tầm của hắn so với hắn
còn muốn yêu hắn hơn, cũng đồng dạng biết được người này luôn thích giả bộ mạnh
mẽ, bây giờ không chút e ngại nào đem bộ mặt yếu ớt của chính mình bày ra hết
trước mặt của hắn,cậu không muốn rời xa hắn, đem thân thể cùng trái tim đều
giao cho hắn, chỉ cho một mình hắn.
“Sẽ không, anh sẽ không cho em rời khỏi anh nữa,
không cần nghĩ đến loại chuyện không có khả năng xảy ra này.”
Cậu tin tưởng lời hắn nói, nhưng vẫn luôn lo sợ. Mặc
dù đã bày tỏ tình cảm, mặc dù đã xảy ra quan hệ thân thể, nhưng trong lòng
Phương Nguyệt Tầm vẫn cảm thấy chưa đủ, càng yêu hắn thì càng cảm giác được
chính mình muốn nhiều hơn, hôn môi cũng được, vuốt ve cũng được, nói những lời
tâm tình đầy ngọt ngào cũng được, chỉ cần một giây không nhìn thấy hắn trái tim
Phương Nguyệt Tầm giống như thủng một lỗ lớn, chỉ có một mình Long Nghiễn mới
làm nó nguyên vẹn thôi. . . . .. Đây là mối tình đầu của Phương Nguyệt Tầm, hắn
không biết phải làm sao mới có thể làm cho người hắn yêu càng thêm hạnh phúc.
“Thực xin lỗi. . . . . .” Tại sao Phương Nguyệt Tầm
xin lỗi? Chính cậu cũng không biết, chỉ cảm thấy bản thân vừa mở mắt không thấy
hắn liền hoảng sợ, thật có chút kém cỏi.
“Sau này không cho phép suy nghĩ miên man nữa.”
“Đã biết. . . . . . .Đây là đâu?” Phương Nguyệt Tầm
ôm lấy Long Nghiễn, thủy chung không muốn buông ra, giống như con gấu kaola bám
cứng trên người Long Nghiễn.
“Buổi sáng sợ em tỉnh lại một mình trong nhà có chuyện
gì, cho nên anh mang em theo, dù sao đêm qua tính là đêm đầu tiên của chúng ta,
tỉnh dậy không nhìn thấy anh, chẳng phải Nguyệt Tầm của anh thực sự rất đáng
thương sao.” Long Nghiễn ôm lấy thân thể người yêu nghiêng qua nghiêng lại, ngọt
ngào tâm tình.
Nếu hắn không đề cập tới chuyện buổi tối thì thời
gian ngọt ngào này có thể kéo dài lâu hơn một chút, Phương Nguyệt Tầm chỉ cần
nhớ tới chuyện lúc tối thì tim đập nhanh, hô hấp hỗn loạn, nhiệt độ cơ thể nóng
lên kèm theo xấu hổ và giận dữ! Người nam nhân đang ôm cậu này, bình thường
mang bộ dáng rất lãnh đạm, nhưng cũng có lúc làm người khác cảm thấy rất dịu
dàng, nhưng vừa lên giường thì hoàn toàn thay đổi! Lúc vừa mới bắt đầu thì rất
hoàn hảo, Long Nghiễn sợ cậu đau nên phi thường dịu dàng, đợi cho đến lúc thân
thể cậu cuối cùng cũng có thể chấp nhận, Long Nghiễn giống như hóa thân thành
ác ma giảo hoạt, ác liệt, tham lam, tàn nhẫn! Hắn tổng là thích khi dễ cậu! Tại
sao cậu có thể xem nhẹ tên nam nhân đáng giận có hành vi yêu cầu vô độ này, ở
trên giường làm không biết bao nhiêu lần, đến lúc thân thể cậu bủn rủn vô lực,
hắn lại mượn cơ hội giúp cậu tắm rửa mà tiếp tục ăn cậu triệt để một lần rồi một
lần! Mà hắn còn dám cáo trạng trước, nói cái gì mà “Nguyệt Tầm a, em cũng nên
kiềm chế một chút, anh không muốn bị em ép làm nữa đâu.” Nói như vậy, đến tột
cùng là ai bị ai ép làm a?!
Phương Nguyệt Tầm xấu hổ giận dữ đẩy Long Nghiễn ra,
khuôn mặt hồng hồng gần như muốn phát hỏa!
“Không cho phép nói về chuyện tối hôm qua! Tại sao
anh thích khi dễ em như vậy? Đến bây giờ hai chân của em vẫn còn nhũn ra đây,
anh nhìn xem trên cổ em, đều là dấu cắn của anh, làm sao em có thể đi ra ngoài
a!?” Phương Nguyệt Tầm không quan tâm đến mọi thứ xung quanh hướng Long Nghiễn
hô ta, nhất định cậu phải tranh thủ quyền lợi được lựa chọn nơi nào có thể lưu
dấu vết, nơi nào không thể lưu dấu vết!
Hắn nhìn cái biểu tình giận dữ giống như con mèo rừng
bị giẫm đuôi đã lâu chưa thấy qua của cậu, Long Nghiễn rất vui mừng, hắn cười tủm
tỉm lấy tay chạm vào cái miệng nhỏ nhắn đang chu lên kia.
“Nguyệt Tầm, những lời như thể chỉ có thể nói ở nhà
nha, nơi này là phòng làm việc của anh, bên ngoài còn có nhân viên, anh thì
không sao cả, nhưng em không sợ thẹn thùng sao?”
Phòng làm việc của hắn!?
“Anh có vấn đề a! Tại sao có thể. . . . . .” Phương
Nguyệt Tầm rất kinh ngạc thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, bây giờ cậu mới chú
ý rằng hắn thế nhưng đã mang cậu cùng đi làm!
“Hư. . . . ..
.” Long Nghiễn đè thấp giọng nhắc nhở con mèo rừng của hắn, thật đúng là
nhịn không được muốn khi dễ cậu, ai biểu cậu đáng yêu đến như thế.
Phương Nguyệt Tầm cuống quít che miệng, ánh mắt dùng
sức trừng về cái bản mặt xấu xa đang cười kia!
“Em, em tới đây bằng cách nào?” Giọng nói của cậu
ngay cả Long Nghiễn ngồi sát bên cũng gần như không nghe được. Long Nghiễn mỉm
cười thưởng thức bộ dáng đáng yêu của Phương Nguyệt Tầm.
“Bằng cách nào? Đương nhiên là do anh ôm tới, bằng
không em cho rằng mình có thể bước đi trong khi ngủ sao?”
Ôm, ôm tới!!!!!
Vài người đứng bên ngoài phòng nghỉ, từ lúc tổng
giám đốc của bọn họ chạy vào đó thì đã dựng đứng lỗ tai lên nghe! Mơ hồ nghe thấy
cái gì, buổi tối, hai chân nhũn ra, dấu cắn, rồi một khoảng im lặng ngắn ngủi,
chợt nghe bên trong truyền ra âm thanh một trận chiến bằng gối! Sau đó.. . . .
. . .tổng giám đốc của bọn họ, trên mặt không hề che lấp nụ cười thỏa mãn chậm
rãi từ bên trong đi ra.
Tổng giám đốc ngồi trong phòng làm việc, trên đầu một
nửa mây đen, một nửa ánh nắng mặt trời tươi sáng.
……………………
Nghỉ đông kết thúc, hôm nay là ngày đầu tiên quay về
trường học, chỉ chớp mắt đã qua một năm, Phương Nguyệt Tầm trở thành sinh viên
đại học năm hai. Đi tới trước cổng trường quay người lại nhìn cái xe màu đen
đang đậu trên đường, trong lòng hạnh phúc ngọt ngào.
Là người yêu, Phương Nguyệt Tầm và Long Nghiễn đã trải
qua một năm, tình cảm của bọn họ không ngừng ấm lên, tuy rằng cũng có lúc sẽ
gây gổ nhưng bọn họ hiểu được tình yêu của đối phương dành cho mình nên luôn
quý trọng mỗi một giây một phút.
Cho dù đi vào cổng trường rồi nhưng Phương Nguyệt Tầm
biết, người ngồi trong chiếc xe kia lúc nào cũng nhìn cậu biến mất trong sân
trường mới rời đi, cho nên Phương Nguyệt Tầm luôn đi rất chậm, dù không hề quay
đầu nhìn lại, nhưng Phương Nguyệt Tầm có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực dán
trên người cậu. Sờ sờ cái đồng hồ trên đây, đang là món quà năm mới mà Long
Nghiễn tặng cho cậu, mặt trái còn khắc tên của cậu, Long Nghiễn cố ý đặt làm
theo yêu cầu của hắn, tựa hồ giống như Long Nghiễn, cùng cậu vượt qua tất cả thời
gian.
“Cười ngây ngô cái gì, không đi nhanh sẽ bị muộn bây
giờ.” Người phía sau đi tới vỗ vỗ Phương Nguyệt Tầm, Phương Nguyệt Tầm hướng hắn
tươi cười rồi hai người sóng vai bước đi nhanh hơn.
Trong phòng học, vài người bạn nhìn Phương Nguyệt Tầm
đang chạy tới nhịn không được bàn tán.
“Các cậu có cảm thấy Nguyệt Tầm bây giờ so với trước
kia trở nên rất đáng yêu không?” Nữ sinh viên A nói.
“Không phải đáng yêu, là mà đẹp, cái loại xinh đẹp bừng
sáng.” Nữ sinh viên B nói.
“Có phải đang yêu hay không?” Nam sinh viên A nói.
“Không thể nào, tôi là con gái, đứng dưới góc độ của
con gái mà nói, tôi tuyệt đối, tuyệt ---- đối không muốn một nam nhân so với
tôi còn đáng yêu hơn làm bạn trai!” Nữ sinh viên A đầy kiên quyết nói.
“Nói cũng đúng, Nguyệt Tầm đúng là rất đáng yêu. . .
. , so với mọi người ở đây đều xinh đẹp hơn, thật làm cho chúng ta phải ganh tị
a!” Nữ sinh viên B say mê nói.
“Đồ mê trai đẹp!” Nữ sinh viên A xúc động nói.
Phương Nguyệt Tầm đi đến trước mặt mọi người nở nụ
cười so với ánh nắng mặt trời còn sáng lạn hơn, cùng mọi người kể chuyện lúc
nghỉ đông đã làm cái gì.
Ngồi vào bàn, Phương Nguyệt Tầm lấy sách giáo khoa
chuyên ngành ra, hưng phấn lật xem, sau khi thầy giáo dạy xong bài, ở trên bục
giảng rất đắc ý nhìn các sinh viên đang ngồi ở dưới, phải biết rằng toàn bộ các
sinh viên trong khoa “Thiết kế ánh sáng sân khấu chuyên nghiệp” không hề siêng
năng và nghiêm túc giống như Phương Nguyệt Tầm, phải biết rằng, không chỉ có một
người tìm kiếm thầy giáo để hỏi bài và xin giảng lại.
“Chương trình học năm nay sẽ đổi mới, mang theo máy
vi tính khi đi học là rất quan trọng, nói theo cách đơn giản chính là muốn các
bạn đem bài tập cùng bài giảng của các môn lưu lại, và dùng máy để bắt chước
cách thiết kế ánh sáng sân khấu của các hoạt động đã diễn ra, chương trình học
này sẽ phân tổ, một tổ bốn người, mỗi người đều phải có riêng một cái máy. Nếu
trong nhà không có thì có thể xin mượn nhà trường, làm đơn nộp cho tôi, tôi sẽ
giúp các bạn an bài. Nếu bài làm hai lần đều không đạt, tôi cũng xin mời các bạn
thay đổi giáo viên.”
Thầy giáo vừa nói xong, sinh viên phía dưới lập tức
bất mãn bắt đầu oán giận. Thầy giáo trước khi đi mỉm cười nói với mọi người “Nếu
bị các bạn gọi là “Thầy giáo ma quỷ” thì phải có bộ dáng của “Ma quỷ” thôi.”
Nhìn các sinh viên rời khỏi phòng học, Phương Nguyệt
Tầm vẫn còn đang lo lắng chuyện máy vi tính. Trong nhà của hắn quả thật là có,
thậm chí có tới ba cái, nhưng đều dành cho Long Nghiễn sử dụng để làm việc, nếu
mượn máy trong trường, khi trả lại nhất định sẽ mất rất nhiều các bài học được
lưu trữ. Tự mình mua một cái sao? Giá cả của notebook vượt ngoài khả năng của cậu,
nếu mở miệng nhờ Long Nghiễn hỗ trợ. . . . .Không được, không thể để cho hắn chi
tiền vì mình nữa. Từ khi cậu trở lại bên người Long Nghiễn cho tới nay, tất cả
những thứ như quần áo, di động, đồ dùng hằng ngày, đều do Long Nghiễn chi trả,
cậu cũng từng nói qua với hắn muốn đi làm thêm, kết quả bị Long Nghiễn một lời
cự tuyệt, còn liên tục bị hắn gắt gao giám sát.
Nhưng lúc này đây Phương Nguyệt Tầm không muốn làm cho hắn tốn kém, thế
là, cậu quyết định giấu diếm Long Nghiễn đi tìm việc làm thêm!
Phương Nguyệt Tầm cùng với bốn người bạn khác thương
lượng xong rồi muốn đi ra quán cà phê tán gẫu một chút, năm người vừa trò chuyện
vừa ra khỏi trường.
Trong sân trường sinh viên đi tới đi lui tấp nập, mọi
người đều khẩn trương. Năm người nhìn thấy ở ngoài cổng có một đám người náo
nhiệt vây quanh, còn có thêm mấy người vừa liếc mắt một cái cũng biết không phải
là sinh viên trong trường, đang cùng sinh viên nói chuyện, rồi chụp ảnh, còn có
một người đeo kính đen nhìn chăm chú từng sinh viên. Phương Nguyệt Tầm đã sớm
quen thuộc cái loại chuyện này, dù sao nơi này nổi tiếng nhất là dạy diễn xuất,
thường xuyên sẽ có đạo diễn, chụp ảnh, sản xuất đến chọn lựa, chỉ cần đứng đó
chắc chắn tám hay chín phần đều được chọn.
Năm người vừa mới bước ra khỏi cổng trường thì điện
thoại của Phương Nguyệt Tầm vang lên, nhìn dãy số quen thuộc cậu chưa bắt máy
đã lộ ra nụ cười hạnh phúc.
“Các cậu đi trước, tôi nghe điện thoại một chút sẽ
đuổi theo.” Muốn cho mọi người đi trước nhưng ai cũng đồng ý dừng lại chờ cậu,
Phương Nguyệt Tầm đành phải chạy sang một bên bắt máy, không muốn để bọn họ
nghe thấy những lời tâm tình đầy ngọt ngào của hai người.
“Uy, không phải nói buổi chiều mới mở điện thoại
sao?”
“Nhớ em, tan học rồi phải không?” Giọng nói Long
Nghiễn trong điện thoại phát ra trầm thấp ấm áp.
“Đúng vậy a, em cùng mấy bạn đi ra ngoài ngồi chơi một
chút, hơn một tháng không gặp, tất cả mọi người đều rất vui.”
“Cơm trưa không được ăn tùy tiện, phải chọn món nào
đó thật ngon biết không.”
“Em biết.”
“Nguyệt Tầm, thân thể có khỏe không? Đêm qua có phải
anh làm rất mạnh không, còn đau không?”
Phương Nguyệt Tầm hừ một tiếng đỏ mặt! Biết rõ ngày
hôm sau cậu còn phải đến trường, Long Nghiễn vẫn làm cho dù cậu cầu xin tha thứ
cũng không chịu bỏ qua! Làm hại cậu nguyên một buổi sáng không thể thẳng lưng
bước đi, vậy mà hắn còn dám ở trong điện thoại nói chuyện này!
“Anh, anh, anh không cần lúc nào cũng khi dễ em được
không!? Em đã nói bao nhiêu lần rồi, không cho phép ở bên ngoài nói những lời
như thế! Còn nữa, buổi tối hôm nay em sẽ qua phòng khách ngủ!” Cậu tức chết rồi!
Đã không biết bao nhiêu lần, trước khi lên giường đã quyết định “Buổi tối hôm
nay tuyệt đối không thể làm!” Nhưng bị ôm vào trong ngực một hồi sẽ bị Long
Nghiễn ăn sạch sẽ, một chút năng lực phản kháng đều không có.
“Nguyệt Tầm. . . . . . . .” Giọng nói Long Nghiễn hạ
thấp dường như rất khó nghe, lập tức Phương Nguyệt Tầm ý thức được cậu nói có
chút quá đáng. Không được, tuyệt đối không cho phép người nam nhân này có một
chút cơ hội khi dễ cậu nữa!
“Muốn gì!” Phương Nguyệt Tầm quật cường nói.
“Anh yêu em.”
Lời nói của Long Nghiễn xông vào lỗ tai Phương Nguyệt
Tầm, làm cho cơn tức của cậu biến mất, trái tim đập nhanh đầy ngọt ngào, còn
làm cho cậu ngay cả cãi lại cũng không thể. Người nam nhân này luôn chuẩn xác bắt
lấy nơi mềm mại nhất trong lòng cậu, rồi mới sủng ái làm cậu hạnh phúc không
thôi.
“Anh, anh không cần đột nhiên nói lời như thế.” Giọng
nói Phương Nguyệt Tầm lúc này so với lúc nãy dịu dàng ngọt ngào đến kỳ cục,
“Tại sao?” Người ở bên phía kia của điện thoại,
trong đầu đang khắc họa biểu tình xinh đẹp đáng yêu lại đang thẹn thùng kia.
“Em, em sẽ xấu hổ.” Phương Nguyệt Tầm cúi thấp đầu,
cậu tựa hồ không ý thức được gương mặt của mình đã ửng đỏ dưới ánh nắng từ bao
giờ.
“Vậy lời nói đó chờ anh về nhà, em nguyện ý nằm
trong lòng ngực của anh mà nghe không?” Giọng nói của Long Nghiễn thật ôn nhu,
gợi cảm, quả thực thích hợp để nói lời yêu, Long Nghiễn nói xong kiên nhẫn chờ
đợi Nguyệt Tầm của hắn trả lời.
“Ân.” Phương Nguyệt Tầm không dấu được nội tâm hạnh
phúc, đơn giản đáp ứng yêu cầu của người yêu.
Sau đó Phương Nguyệt Tầm nghe thấy âm thanh hôn tạm
biệt của Long Nghiễn, hạnh phúc cúp điện thoại.
Mọi người thấy Phương Nguyệt Tầm đi tới liền tính bước
đi tiếp, không biết từ nơi nào có một người chạy tới bắt lấy cánh tay của
Phương Nguyệt Tầm.
Phương Nguyệt Tầm sững sờ nhìn người kia, khoảng ba
mươi mấy tuổi, dáng người cao cỡ một mét tám mươi cường tráng cân xứng, ngũ
quan trên mặt tràn ngập hơi thở dã tính, đặc biệt là đôi mắt giống như muốn đem
tất cả những người hắn thấy cắn nuốt. Phương Nguyệt Tầm cố gắng tìm kiếm trong
trí nhớ, xác định cậu chưa từng gặp qua người này.
“Em tên gì?” Nam nhân vừa mở miệng liền hỏi, không hề
có một chút lịch sự.
“Anh là ai? Tôi không có nhận ra anh.” Phương Nguyệt
Tầm lộ ra khuôn mặt lạnh như băng, cậu chán ghét người xa lạ này.
Hết
chương 28
Editor đã trở lại sau 1 tuần mất tích ^^~ Sau khi thi cử vất vả bây giờ đã chính thức nghĩ hè. . .
Cho nên phải đẩy nhanh tiến độ lên thôi ^^
p/s: Vì editor làm biếng kẻ khung nên làm 1 pic tên truyện up lên cho đỡ tốn thời gian, chứ mọi người đừng lo sợ, editor sẽ không bao giờ post pic truyện đâu, editor vừa tốn thời gian làm pic, reader vừa tốn thời gian chờ pic load lên ><~
July 28, 2012 at 10:51 AM
thi tốt chứ :d