Ca ca, Ba ba thật vĩ đại
Tác giả : Cổ Linh
Editor : A-Moon
♥ღ♥ Chương 7 ♥ღ♥
ღ Sống lại ღ
Phần 2
Từ lúc Chu bá nói người đến tìm Mạnh Dật Nguyệt là Chu Lị Na, trong lòng Cừu Chấn Dương bắt đầu đề phòng, cũng trực tiếp chạy đến nhà cô ta tìm người, không ngờ Chu Lị Na thừa dịp được nghĩ hè cùng bạn bè đến Nhật Bản mua sắm.
Từ lúc Chu bá nói người đến tìm Mạnh Dật Nguyệt là Chu Lị Na, trong lòng Cừu Chấn Dương bắt đầu đề phòng, cũng trực tiếp chạy đến nhà cô ta tìm người, không ngờ Chu Lị Na thừa dịp được nghĩ hè cùng bạn bè đến Nhật Bản mua sắm.
Lo lắng gần nửa ngày, Cừu Chấn Dương
dứt khoát nói rõ ràng với Tiểu Nho, bởi vì tâm tình ba ba nhóc tựa hồ không tốt
lắm, cho nên hắn sẽ dẫn ba ba nhóc ra ngoài giải sầu. Mà Tiểu Nho cũng nhìn
thấy ba ba không tự nhiên, cho nên không chút do dự mang hành lý đến nhà Trầm
thúc thúc ở ké, để cho thúc thúc có thể chuyên tâm chăm sóc ba ba.
Mùa hè năm nay tới sớm, mới giữa
tháng sáu, thời tiết nóng bức đã thổi tới, làm lòng người dễ cáu gắt, uất ức.
Sau giờ chiều oi bức, từng đợt gió khô khốc thổi vào người, Mạnh Dật Nguyệt đầu
nặng trĩu tựa vào Cừu Chấn Dương, Cừu Chấn Dương nhanh chóng mang y đến tiệm cà
phê Lâm Ấm rộng rãi, thoáng mát, ngồi trên ghế sô pha mềm mại thoải mái một
phòng nhỏ trang nhã, hắn đem ba tấm đệm để vào một chỗ cho Mạnh Dật Nguyệt dựa
vào nghỉ ngơi.
“Thực xin lỗi, anh chỉ nghĩ sẽ dẫn em
đi ra ngoài chơi một chút, không quan tâm đến loại thời tiết này căn bản không
thích hợp cho em xuất môn.” Cừu Chấn Dương trong lòng đầy xót xa xin lỗi.
Nơi này mùa hè khí hậu rất oi bức,
mọi người đều bị ánh nắng làm cho khuôn mặt hồng nhuận, mà Mạnh Dật Nguyệt lại
tái nhợt khác thường, y nhắm mắt nhịn xuống từng đợt đau đầu truyền đến.
“Không sao cả, em nghĩ ngơi một chút
là khỏe rồi!”
Cừu Chấn Dương vẫn thực áy náy, “Chờ
anh hoàn thành bài cuối kì, chúng ta sẽ lập tức khởi hành đến Hà Lan, nơi đó
nhiệt độ cao nhất cũng chỉ trong khoảng 20 độ C, phi thường thoải, em nhất định
rất thích.”
“Sao cũng được!”
Mạnh Dật Nguyệt thì thào trả lời, tựa
hồ như đang ngủ. Lúc này, nhân viên đem đến một ly nước chanh và một ly nước
trà lạnh, Cừu Chấn Dương cho y uống hết một ly trà lạnh mới để y thoải mái dựa
trở lại.
“Nguyệt, quần áo của em đều ướt hết
rồi, anh đi đến cửa hàng gần đây giúp em mua một bộ, miễn cho em bị cảm. Em ngủ
một chút, anh lập tức sẽ quay trở lại.”
Hình như vừa mới thiu thiu ngủ, mông
lung, đột nhiên bên tai Mạnh Dật Nguyệt truyền đến một tiếng kêu to đầy kinh
hỉ, mới đầu y cũng không nghe được rõ ràng, chỉ theo bản năng nghe được một cái
tên quen thuộc, ánh mắt y vừa mới mở, tiếng kêu lần thứ hai truyền đến, lúc này
y mới nghe được nhất thanh nhị sở.
Kia thật là một cái tên quen thuộc
đối với y, một loại ác mộng không thể quên.
“Khải Đặc? Là em sao. Khải Đặc. . . .
Khải Đặc, thật là em!” Người vừa nói chính là quý tộc nước Anh.
Mạnh Dật Nguyệt ngơ ngác nhìn thấy
bàn bên kia là một người ngoại quốc khôi ngô, nếu nói rõ hơn, đó chính là một
người Anh ba mươi tuổi, ánh mắt xanh biếc, khuôn mặt anh tuấn lúc này che kín
sự hưng phấn, sợ hãi lẫn vui mừng.
Gã ta tên là Ba Đức, một trong những
khách nhân lúc trước của Khải Đặc. Trên thực tế, bởi vì do ảnh hưởng của gã,
nên tiếng Anh của Mạnh Dật Nguyệt hỗn loạn không ít.
“Khải Đặc, thật không nghĩ rằng ở chỗ
này lại gặp em!” Ba Đức tự nhiên ngồi xuống phía đối diện, “Anh thật sự có đi
tìm em, công ty của anh mỗi tháng đều qua Đài Loan công tác, chính vì muốn tìm
em. Khải Đặc, anh đã ly hôn với vợ rồi, em theo anh trở về Anh đi! Anh sẽ hảo
hảo yêu thương em!”
Mạnh Dật Nguyệt vẫn ngây ngốc nhìn
gã, không nói một tiếng.
Tươi cười hưng phấn biến mất, Ba Đức
nhíu mày, “Chẳng lẽ Kiều Trì đã tìm thấy em trước? Đáng chết! Khải Đặc, em ngàn
vạn lần không được sống chung với hắn, hắn. . . .” Gã đột nhiệt hạ giọng, “Em
biết rất rõ hắn là người như thế nào mà? Hắn biến thái, là một người thích
ngược đãi nha! Bình thường săn sóc ôn nhu như vậy, một khi lên giường. . . . . . .”
Gã cắn chặt răng, “Khải Đặc, tuy rằng
anh không có tiền nhiều như hắn, cũng không thể cùng em kết hôn, nhưng mà anh
thiệt tình yêu thương em, anh thề sẽ chăm sóc em cả đời, theo anh đi!”
Rốt cuộc Mạnh Dật Nguyệt cũng cử động
tròng mắt, y nhìn chăm chú Ba Đức hồi lâu, sau đó từ từ hiện lên một nét cười
khổ.
Đây là do ông trời cảnh cáo y sao?
Cho dù ban đầu y tưởng rằng mình cũng có chút may mắn, nhưng giờ phút này có lẽ
đã biến mất không thấy tăm hơi rồi!
Y than nhẹ, “Thực xin lỗi, Bá Đức,
tôi không thể.”
“Vì sao?” Ba Đức lo lắng chồm qua cái
bàn nhìn y, “Vì Kiều Trì. . . . .”
Mạnh Dật Nguyệt lắc đầu, “Không,
không phải.”
“Vậy. . . là Lý Đặc? Anh biết hắn sẽ
tìm em, là hắn sao?”
“Không, Ba Đức, anh là người đầu tiên
tìm được tôi.” Mạnh Dật Nguyệt bất đắc dĩ nở nụ cười buồn bã. “Nhưng tôi nghĩ,
rất nhanh bọn họ cũng sẽ tìm thấy tôi.”
“Như vậy là vì cái gì?” Thân thủ
nhanh nhẹn lập tức bước ra khỏi chỗ đến bên khuôn mặt Mạnh Dật ôn nhu vỗ về,
“Anh rất nhớ em, Khải Đặc, anh thật sự rất nhớ em, theo anh đi! Anh sẽ. . . . .
.”
Bỗng dưng một tiếng gầm đầy phẫn nộ
truyền đến, cánh tay Ba Đức bị nắm kéo ra thật mạnh.
“Ngươi là ai! Dám làm chuyện xằng bậy
với Nguyệt!” Cừu Chấn Dương nổi điên rít gào, chợt chuyển hướng sang Mạnh Dật
Nguyệt hỏi đầy hoài nghi, “Em vì sao lại cho hắn chạm vào người?”
Mạnh Dật Nguyệt cười khổ, cũng không
trả lời, bởi vì Cừu Chấn Dương căn bản không thèm nghe y nói.
“Buông.” Ba Đức rất tức giận kéo bàn
tay Cừu Chấn Dương ra, “Ngươi là ai?”
“Ngươi quản ta là ai làm gì!” Cừu
Chấn Dương vẫn như cũ tức giận la hét, “Ta cảnh cáo ngươi, hắn là bạn của ta,
ngươi tốt nhất không được động đến hắn!”
Hai tròng mắt Ba Đức đột nhiên trợn
trừng, “Khải Đặc là của ngươi. . . . Không phải!” Gã đột nhiên nhìn sang Mạnh
Dật Nguyệt, “Khải Đặc, em sao có thể ở cùng với thằng nhóc này? Hắn làm sao có
khả năng chăm sóc em? Khải Đặc, theo anh về nước Anh đi! Chẳng lẽ em quên những
ngày tháng chúng ta ở bên nhau có bao nhiêu tốt đẹp? Anh có thể. . . . .”
Cừu Chấn Dương mạnh mẽ túm lấy cổ áo
của Ba Đức, “Ngươi nói cái gì? Ngươi vừa mới nói cái gì?” Hắn nghiến răng
nghiến lợi phun ra lời nói tức giận mãnh liệt cùng phẫn nộ đố kỵ.
Ba Đức là người đầy thủ đoạn, nâng
cao cằm đầy khiêu khích, “Hai năm trước chúng ta từng ở chung với nhau.” Gã đắc
ý nói, “Một tháng, chúng ta bên nhau một tháng, ban ngày cùng đi du lịch, ban
đêm thân thiết ngọt ngào triền miên, . . . . .”
Ba Đức không thể nói gì thêm được
nữa, bởi vì một cú đấm đã giáng xuống khuôn mặt đầy đắc ý của gã, người hiếu
thắng như Ba Đức không dễ dàng nhận thua như vậy được, vì thế, trong quán cà
phê yên tĩnh diễn ra một trận hỗn loạn, Mạnh Dật Nguyệt dường như không đếm xỉa
đến trận đánh này. . . . không quan tâm, chỉ cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào
chiếc nhẫn trên tay, sờ qua sờ lại mấy lượt.
Chuyện xưa nên cho nó một hồi kết!
Cừu Chấn Dương cùng Ba Đức bởi vì
đánh nhau nên bị mời đến đồn cảnh sát uống cà phê, kỳ quái là Mạnh Dật Nguyệt
không có đi theo, làm cho khi Cừu Chấn Dương có thể thoát khỏi đó thì cũng tới
thời điểm dùng cơm tối. Hắn lập tức chạy như điên về nhà, hy vọng có thể nhanh
chóng giải thích với Mạnh Dật Nguyệt, nói cho Mạnh Dật Nguyệt biết là hắn nhất
thời đố kỵ, không khống chế được, chứ không phải do hiểu lầm về quá khứ của y.
Nhưng mà, Mạnh Dật Nguyệt không có ở
nhà.
Y có trở về, nhưng lại ra đi, không
để lại một chút tin tức, chỉ có một xấp văn kiện trên bàn.
Giấy chứng nhận quyền giám hộ của
Mạnh Tinh Nho.
Cừu Chấn Dương bắt đầu điên cuồng tìm
người, thậm chí đến tận nhà Chu Lị Na bắt cô ta khai ra những lời nói hôm đó,
nghe xong thiếu chút nữa hắn sai sát thủ giết chết cô ta!
Một tuần sau, ở bờ biển, một đôi nam
nữ tìm thấy một đôi giầy, là giày da dành cho nam giới.
Ở bờ biển tìm được giầy không phải
chuyện lạ, bởi vì ai cũng biết trừ bỏ rác rưởi, những thứ kì quái cũng đặc biệt
nhiều, ngay cả thi thể nhiều lúc cũng có, huống chi là một đôi giầy da. Kỳ lạ
đó là đôi giầy được đè chặt bởi một tảng đá, không bị nước biển cuốn trôi, cũng
không bị gió thổi đi, hơn nữa trên bên trong giầy còn chứa một thứ gì đó.
Chứng minh thư, bằng lái xe đề tên
Mạnh Dật Nguyệt, cái đồng hồ quý giá, và một chiếc nhẫn kim cương có hình mặt
trăng, cùng một câu viết.
Thế giới này không có tôi sẽ rất tốt!
Gió thổi, mây bay, mặt trời mặt trăng
như trước tuần hoàn liên tục, trái đất vẫn tịch mịch như cũ, vũ trụ thủy chung
vẫn rộng lớn, nhân loại vẫn cứ nhỏ bé, không có gì thay đổi thật đáng buồn.
Sinh ra làm con người có khi là loài
động vật đáng thương nhất, không có tình cảm, không có vui vẻ hạnh phúc, chỉ có
nỗi đau khổ vĩnh hằng, bởi vì nỗi đau chính là vết thương khó khép lại nhất,
bởi vì nhân loại dễ dàng quên đi vui vẻ khoái hoạt, lại thủy chung không quên
được sự bi thương.
Nếu nghĩ như vậy, có lẽ sinh ra làm
động vật, thực vật so ra sống thoải mái hơn, vui vẻ hơn!
-----~~~~~-----
Hai lần trải qua mùa hè nóng bức, đám
sinh viên vừa nhìn thấy một người chạy chiếc xe phân khối lớn vào cổng trường
đại học K, lập tức một đám người tụ tập lại. Tiếng xe máy kêu to, lần thứ hai
lao vào sâu trong sân trường.
“Đó là ai vậy a? Nhìn thật lãnh khốc,
thật mê người!” Đám sinh viên nữ mới vào trường ríu rít.
“Hắn sao! Năm hai chuyên ngành kiến
trúc Cừu Chấn Dương, là nhân vật nổi tiếng nhất trường.” Một người chị học năm
ba thản nhiên nói.
“Hắn có bạn gái không?”
“Không có, bất quá. . . .” Người chị năm
ba dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn đám em mới vào trường, “Nhóm các em tốt nhất đừng
làm phiền hắn, hắn là một con báo đen tính tình lãnh khốc quái gở, sẽ làm các
em thương tích đầy mình, trên thực tế, hắn hận nữ nhân đến tận xương tủy.”
Nhóm đàn em liếc mắt dò xét.
“Vì sao? Hắn bị một người con gái
thương tổn sao?”
“Đúng vậy, nhưng không giống cái loại
thương tổn các em nói, mà là. . . . .” Đàn chị than nhẹ.
“Là cái gì a? Chị à, sao chỉ nói một
nửa thôi a!”
Đàn chị lo lắng một chút.
“Được rồi! Dù sao các em mới vào cũng
nên biết một số chuyện. Thực ra, đây là một người bạn của hắn kể lại chuyện
tình yêu đầy bi thương, mặc dù có một vài điểm đặc biệt, nhưng mà, . . . . .”
Chỉ có điều đám nữ sinh viên năm nhất
này tuy được cảnh cáo nhưng vẫn không tin, cho dù biết rất rõ tình hình thì vẫn
có một vào sinh viên nữ xinh đẹp trực tiếp bắt chuyện.
“Chào! Em là Đỗ Hải Lị học năm nhất,
anh .. . . . .”
“Cút ngay!”
Vẻ mặt nghiêm khắc, giọng nói lạnh
lẽo, Cừu Chấn Dương tỏa ra khí thế làm người khác không rét mà run, nữ sinh
viên xinh đẹp nhất thời sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, học sinh bốn phía nhìn
thấy thở dài.
Cừu Chấn Dương hài hước phóng thoáng
trước kia đã đi đâu rồi?
[cont]
Post a Comment