Ca ca, Ba ba thật vĩ đại
Tác giả : Cổ Linh
Editor : A-Moon
♥ღ♥ Chương 6 ♥ღ♥
ღ Hạnh phúc ღ
Phần 2
Chiếc xe hơi Porsche màu vàng cam
dừng lại trước ngôi biệt thự, Mạnh Dật Nguyệt cầm theo túi trái cây xuống xe,
vừa mới đi được hai bước, chợt Cừu Chấn Dương thò đầu qua cửa xe hô to.
“Chờ anh quay lại trường lấy tập vở
sau đó thuận tiện đi rước Tiểu Nho, em không cần phải đi!”
“Được.”
Đi vào phòng khách, Mạnh Dật Nguyệt
theo thói quen chào hỏi.
“Chu bá.”
Đang xem TV, Chu bá nghe tiếng gọi
liền ngẩng đầu.
“A, Mạnh tiên sinh, có hai vị tiểu
thư tới tìm cậu! Tôi mời bọn họ ngồi chờ đằng kia, đang tính gọi điện thoại cho
cậu.” Nhìn theo ngón tay của Chu bá, Mạnh Dật Nguyệt quay đầu sang bên kia đại
sảnh.
“Tiểu Cầm ? Tiểu Lan?”
Tới đây gần mười phút, Mạnh Nhược Lan
cùng Mạnh Nhược Cầm ngồi xuống cái ghế sa lông mềm mại đặt trong phòng khách
hiện đại, bốn con mắt như tia ra đa bắn khắp nơi, nhìn tới mỗi vật phẩm quý giá
đều tham lam chảy nước miếng.
“Đúng là ngu ngốc!” Mạnh Nhược Lan
nói nhỏ, “Mỗi một vật đều là hàng cao cấp!”
“Ân! Đây là chiếc ghế sa lông bằng da
báo, em có xem qua trên TV, tới ba mươi mấy vạn!” Mạnh Nhược Cầm cũng nhỏ giọng
nói, “Còn có cái bình này, nghe nói ít nhất là bốn mươi vạn a! Chị xem nơi đây
có tới bảy, tám cái bình, nếu người kia yêu thương đại ca như lời mẹ nói, chúng
ta có thể cướp đoạt hết những thứ này!”
“Không chỉ lấy hết,” Mạnh Nhược Lan
khẽ cười một tiếng, “Trừ bỏ đưa cho mẹ một số, chúng ta cũng có thể bí mật giấu
đi một ít!”
Mạnh Nhược Cầm nháy mắt mấy cái, “Lâu
dài sao? Không có khả năng, mẹ nói bọn họ nghỉ hè liền sang châu Âu định cư,
đại khái chỉ đáp ứng chúng ta hai, ba lần thôi.”
Mạnh Nhược Lan nhún nhún vai, “Vậy
đành phải sử dụng công phu sử tử ngoạm thôi!”
Mạnh Nhược Cầm vuốt cằm không nói
nữa, bởi vì Mạnh Dật Nguyệt đã đi ra khỏi nhà bếp, trên tay còn bưng một cái
dĩa trái cây và hai ly nước.
“Đến, ăn trái cây, quả lê này rất
ngọt.”
“Cám ơn đại ca.”
Mạnh Dật Nguyệt cảm thấy rất quái dị,
bởi vì hai người em gái bốc đồng này đối với y quá khách khí kính cẩn như vậy
khiến y không hề quen.
“Đã lâu không gặp, mọi người gần đây
có khỏe không?”
Mạnh Nhược Cầm âm thầm đánh giá người
này, phát hiện y thay đổi rất nhiều, đầy đặn hơn trước, ưu buồn đều biến mất,
nở nụ cười vui vẻ không màng danh lợi, thân hình nguyên bản gầy yếu mỏi mệt
không gánh vác nổi giờ đây trở nên đẹp trai ngời ngời.
Còn có y phục trên người tuy giản dị
nhưng rất sang trọng, nhìn là biết cái đồng hồ y đeo giá trị rất xa xỉ, còn
chiếc nhẫn trạm kim cương này, nếu người nào không biết đến quá khứ của y, chắc
chắn đều nghĩ rằng y xuất thân cao quý vọng tộc.
“Đại ca đính hôn rồi sao?” Nhìn chằm
chằm vào chiếc nhẫn kim cương, Mạnh Nhược Cầm không đáp lại hỏi: “Cùng người
sinh viên kia?”
“Ách?” Mạnh Dật Nguyệt hơi sửng sốt,
phản xạ rút tay mình về, hai gò má lặng lẽ ửng đỏ, “Ách. . . .Đúng vậy! Là
người ngày đó.” Tuy rằng trước kia hai nàng thật sự phi thường khinh bỉ chuyện
y là đồng tính luyến ái, thậm chí còn tuyệt giao với y, nhưng giờ phút này,
biểu hiện của các nàng thật tự nhiên, có lẽ khi lớn lên, tư tưởng suy nghĩ có
thể thông thoáng mà tiếp nhận? Y nghĩ thầm.
“Khi nào thì kết hôn?” Mạnh Nhược Lan
hỏi.
“Đại khái khoảng tám tháng nữa!” Mạnh
Dật Nguyệt trầm ngâm, “Thủ tục đã hoàn thành, chờ hắn tốt nghiệp xong sẽ khởi
hành đến Hà Lan, ở chỗ ấy chúng tôi sẽ kết hôn.”
“Hắn đối với anh có tốt không.”
“Hắn tên là Cừu Chấn Dương.” Mạnh Dật
Nguyệt mỉm cười, “Đúng vậy, hắn đối với tôi tốt lắm, tuy rằng so với tôi nhỏ
hơn nhiều tuổi, nhưng cơ hồ hắn đều chiếu cố tôi, hắn là người kiên cường nhưng
cũng thực bá đạo, luôn lấy việc bảo vệ tôi là trách nhiệm của hắn.”
“Vậy đại ca thật sự quá hạnh phúc
rồi!”
Mạnh Dật Nguyệt cười đến tươi tắn.
“Đúng vậy, tôi thực hạnh phúc.”
Chị em họ liếc nhau một cái, trong
ánh mắt giống như truyền đạt lời nói, lập tức rất ăn ý cùng thở dài một hơi.
“Chúng tôi chắc cũng không được hạnh
phúc như anh rồi!” Mạnh Dật Nguyệt ngạc nhiên, tươi cười chợt biến mất.
“Phát sinh chuyện gì sao?”
Mạnh Nhược Cầm lại thở dài một hơi,
“Anh có biết căn nhà lớn của chúng ta đã bán đi không?”
Mạnh Dật Nguyệt gật gật đầu, “Dương
đã nói với tôi.” Vì cái gì mà bán, y rất rõ ràng.
“Không chỉ như thế, hiện tại chúng
tôi ở cái nơi như thế nào, anh biết không?”
Mạnh Dật Nguyệt tiếp tục gật đầu,
“Dương nói là khu nhà trọ Tam Trọng.” Chuyện này Cừu Chấn Dương sẽ không hoàn
toàn kể đúng sự thật.
“Nhà trọ?” Mạnh Nhược Lan oán hận cắn
chặt răng, “Nói là nhà lá rách nát mới đúng! Chỉ có hai phòng, ngay cả nhà bếp
và phòng tắm toàn bộ cộng lại cũng chưa đến năm mươi mét, còn phải đi bộ lên
năm lầu, trời mưa sẽ bị dột, tôi ở đó đến mức sắp điên rồi!”
Mạnh Dật Nguyệt nghe vậy, nghi hoặc
nhíu chân mày.
“Nhưng mà. . . .Dương nói hắn mỗi
tháng đều đưa cho các người sáu vạn a! Các người hẳn có thể thuê chỗ ở tốt một
chút?” Nếu không mơ tưởng đến cuộc sống xa xỉ, thì lấy chi phí sinh hoạt của ba
người mà nói, sáu vạn hẳn quá dư dả mới đúng. Ít nhất, mẹ kế cũng nên học sắp
xếp công việc nhà, nấu ăn giặt quần áo, không cần lúc nào cũng đi ăn nhà hàng,
quần áo hàng hiệu, hoặc hàng tuần đi thẩm mỹ viện, như vậy có thể tiết kiệm
được rất nhiều chi phí.
“Sáu vạn? Cho xin đi đại ca, sáu vạn
như thế nào có thể đủ a?” Mạnh Nhược Lan bất mãn kêu lên, “Chẳng lẽ chúng tôi
không thể mặc quần áo mới sao? Mặc quần áo cũ sẽ bị người khác cười chê! Còn
nữa, thời điểm lúc chúng tôi được bạn bè mời đi chơi chẳng lẽ trong túi không
một xu sao? Như vậy rất mất mặt!”
“Đúng vậy! Đại ca!” Mạnh Nhược Cầm cúi
nhìn sàn nhà vẻ mặt nghiêm trọng, “Hiện tại chúng tôi sống ngày qua ngày quả
thật không dễ dàng, mẹ chỉ cho chúng tôi sáu trăm đồng tiền cơm, cái khác đều
mặc kệ, đại ca, chỉ có sáu trăm a! Nhiều lắm cũng chỉ mua được ba cái áo! Ít
nhất. . . . . .” Cô ta liếc mắt nhìn Mạnh Nhược Lan, “Ít nhất mỗi người ba vạn
mới đủ! Còn nữa a! Mẹ trả tiền thuê nhà là hết ba vạn, giá cả hàng hóa cũng đắc
đỏ, một tháng ít nhất cấp cho bà mười vạn mới được!”
Mạnh Dật Nguyệt thật sự bất đắc dĩ, y
nên nói như thế nào đây? Là các nàng mang lòng hư vinh quá nặng, luôn thích
hưởng thụ, tiêu tiền rất nhiều a! Chưa bao giờ biết cái gì gọi là tiết kiệm,
tiền nhiều bao nhiêu cũng không đủ, huống chi hiện tại chi phí sinh hoạt của
các nàng đều do Cừu Chấn Dương xuất tiền túi, nếu đáp ứng theo yêu cầu của bọn
họ, chỉ sợ sẽ càng đòi nhiều hơn nữa.
“Hai người vẫn còn nhỏ, không cần
tiêu xài quá xa xỉ như vậy! Chờ tương lai bước chân ra xã hội, tự mình kiếm
tiền không phải có cảm giác rất thỏa mãn sao? Còn nhà cửa gặp vấn đề gì tôi sẽ
giúp các người hỏi một chút xem, không nên quá lớn, chỉ cần đủ tiện nghi thoải
mái là được? Hơn nữa nếu mẹ kế không muốn đi ra ngoài kiếm tiền, như vậy hẳn có
thể tự mình nấu cơm, giặt quần áo, làm vậy tiết kiệm được rất nhiều tiền a!”
Mạnh Dật Nguyệt than nhẹ, “Các người
cũng biết tiền sinh hoạt hiện tại không
phải do tôi kiếm được, bởi vì sức khỏe tôi không tốt, nên Dương không cho phép
tôi đi làm, bởi vậy cho nên tôi rất khó đáp ứng được yêu cầu của các người a.
Nhưng mà tôi tin tưởng chỉ cần sống bình thường như mọi người, không đòi hỏi
yêu cầu xa vời, cuộc sống thật sự có thể thoải mái.”
Dường như không phải chỉ đơn giản như
vậy!
Hai người mặt mày đen lại, một lát
sau, giận đến tái mặt đi.
“Đại ca, anh thực quá phận! Chính anh
sống xa xỉ như vậy, còn bắt chúng tôi sống thê thảm, nếu làm cho ba ba biết,
chỉ sợ. . . . .” Ngụ ý không nói ra.
Mạnh Dật Nguyệt nghe xong không khỏi
nhíu mày.
“Tiểu Cầm, tôi đã nói rồi, chi phí
sinh hoạt không phải từ tôi mà ra a!”
Mạnh Nhược Cầm quyết liệt nói, “Đại
ca chỉ cần kêu cái người tên Dương ấy nâng tiền sinh hoạt của chúng tôi lên
thôi!”
“Cừu Chấn Dương, hắn tên là Cừu Chấn
Dương.” Mạnh Dật Nguyệt lắc đầu, “Cho dù tôi mở miệng, hắn cũng không đáp ứng.”
“Vì sao?” Mạnh Nhược Cầm cố gắng hỏi,
“Anh không phải nói rằng hắn đối với anh rất tốt sao?”
Vì cái gì?
Bởi vì hắn thực chán ghét mấy người!
Nhưng mà y có thể thành thật nói như
vậy với các nàng sao?
Mạnh Dật Nguyệt khó xử nhìn hai người
em gái, không biết bây giờ nên làm cái gì mới tốt. Lúc này, cửa mở, âm thanh
Tiểu Nho và Cừu Chấn Dương cười đùa truyền đến, sau đó Tiểu Nho ôm theo hai mô
hình đồ chơi hưng phấn chạy vào.
“Ba ba, ba ba, ba xem, thúc thúc mua
cho con một chiếc xe điều khiển, còn có máy bay điều khiển nữa! Như thế này
chúng ta cùng đi. . . . Cô?”
Tiểu Nho khẩn cấp nép sát vào chân y,
lập tức xoay người nhìn Cừu Chấn Dương đang ở phía sau.
“Thúc thúc!”
Tiếp nhận tín hiệu cầu cứu của Tiểu
Nho, Cừu Chấn Dương trước tiên đánh giá hai chị em nhà họ Mạnh, sau đó cười xoa
tóc Tiểu Nho.
“Nơi này giao cho thúc! Tiểu Nho, vào
phòng của con lắp ráp mô hình cho tốt, chuẩn bị xong xuôi thúc thúc sẽ chở con
cùng ba ba ra công viên chơi thử nhé.”
Thần sắc khẩn trương lập tức thả
lỏng, Tiểu Nho trả lời một tiếng đầy tín nhiệm, lập tức ôm đồ chơi đi về phòng.
Cừu Chấn Dương chậm rì rì đi đến ngai
vàng của hắn – chiếc ghế sa lông bằng da báo ngồi xuống, chân phải gác lên chân
trái, tay trái chống cằm, hai mắt nhìn chằm chằm đôi chị em đang lo sợ có chút
co rúm lại kia.
“Nguyệt, em gái của em sao?”
Mạnh Dật Nguyệt bất an gật đầu, “Các
nàng. . . . Ách. . . . Là tới thăm em.”
“Phải không?” Cừu Chấn Dương miễn
cưỡng trả lời, ý tứ tin tưởng một chút cũng không có, “Nguyệt, em đi pha cà phê
được không?” Y lúc pha cà phê rất cẩn thận, đun nước, đợi nước sôi chế vào
phin, đương nhiên hao tốn rất nhiều thời gian, hẳn cũng đủ để hắn đối phó với
hai chị em này.
“Cà phê?” Mạnh Dật Nguyệt nhìn qua
hai đứa em, “Nhưng mà các nàng. . . . . .”
“Giao cho anh.” Cừu Chấn Dương vẫn
trả lời một cách lười biếng, phảng phất giống như vừa mới tỉnh ngủ, “Anh sẽ hảo
hảo tiếp đón các nàng.”
Giao cho hắn? Hảo hảo tiếp đón?
Vì cái gì ý tứ dường như tương phản
với lời nói?
Mạnh Dật Nguyệt chần chờ.
“Nhanh lên nha! Nguyệt, một lát còn chở
Tiểu Nho ra ngoài chơi nữa!” Cừu Chấn Dương thúc giục.
Được rồi! Ít nhất y ở trong nhà bếp,
nếu có nghe thấy tiếng bọn họ kêu cứu, y vẫn kịp thời lao tới cứu người.
Mạnh Dật Nguyệt bước vào trong nhà
bếp, Cừu Chấn Dương đột nhiên nhe răng cười, chị em nhà họ Mạnh tự nhiên có cảm
giác giống như con cọp đang há mồm đầy răng sắc nhọn a, bất cứ lúc nào cũng có
thể nhào tới cắn nát yết hầu của con mồi, các nàng kiềm lòng không đậu nuốt
nước miếng.
Khó trách mẹ lại nhận thua!
Người này độ tuổi tuy rằng xấp xỉ các
nàng, nhưng mà, dáng người hắn cao ngất ngưỡng khí thế bá đạo làm người khác
không tự chủ lui nhường trước một bước, hơn nữa ánh mắt sắc bén nghiêm khắc kia
như ác ma làm kẻ khác không rét mà run.
Khó trách mẹ muốn đẩy các nàng ra mạo
hiểm!
“Các người thật sự chỉ có một ý nghĩ
đơn thuần là đến thăm đại ca thôi sao?”
Chị em họ nhìn nhau một cái, sau đó
người này đẩy qua, người kia đẩy lại, ai cũng không muốn mở miệng chịu chết đầu
tiên.
Cừu Chấn Dương âm thầm cười lạnh, hắn
nâng tay chỉ vào Mạnh Nhược Cầm.
“Ngươi nói!”
Chợt bị chỉ đích danh, Mạnh Nhược Cầm
ngừng thở ba giây, sau đó mới miễn cưỡng cười nhẹ một chút.
“Này. . . .Mục đích chủ yếu đương
nhiên đến thăm đại ca.”
“Mục đích chủ yếu?” Cừu Chấn Dương hừ
hừ, “Không phải mục đích quan trọng muốn đến đòi tiền sao!”
Chị em họ sợ hãi rụt rè, không biết
là nên phủ nhận, sau đó phủi mông chạy lấy người, hay thành thật thừa nhận, sau
đó chờ đợi bị thủ tiêu?
Cừu Chấn Dương động thân ngã ra sau,
dùng một vẻ mặt độc tôn khinh bỉ liếc nhìn các nàng.
“Ta có rất nhiều tiền, trên thực tế,
chỉ cần mười lăm phút liền có trong tay ba mươi vạn, chỉ cần run chân chờ thêm
vài ngày nữa liền có mấy trăm vạn, nếu ta muốn, nhiều hay ít đều do ta, nhưng
mà. . . .” Khóe miệng của hắn nhếch mép khinh thường, “Trừ bỏ việc đã đáp ứng
Nguyệt cho các ngươi tiền sinh hoạt, ngoài ra một đồng ta cũng không cho! Không
nên hỏi ta tại sao, trong lòng các ngươi chắc đã hiểu được.”
Hắn lạnh lùng nhìn các nàng.
“Trở về nói với mẫu thân của các
ngươi, không cần đến yêu cầu ta bố thí, chỉ càng làm ta thêm khinh thường các
ngươi mà thôi, cũng không nên vọng tưởng Nguyệt sẽ thay các ngươi nói chuyện,
bởi vì hắn hiểu rất rõ ta có bao nhiêu chán ghét các ngươi, cho dù các ngươi
muốn chết, ta cũng không lãng phí một chút đồng tình nào. Cho nên, hết hi vọng
đi!”
Khi Mạnh Dật Nguyệt bưng cà phê ra
tới nơi, phát hiện Cừu Chấn Dương đang cùng Tiểu Nho nghiên cứu máy bay điều
khiển từ xa, mà hai người em kia cũng không thấy đâu.
“Các nàng đâu rồi?”
“Đi rồi!”
“Anh đuổi bọn họ đi?”
“No, no, no, là các nàng tự bỏ đi,
liên quan gì tới anh!”
“Nhưng mà. . . . .”
“A! Có bánh mứt! Ba ba làm bánh mứt
ngon nhất phải không thúc thúc?”
“Đúng vậy, đúng vậy! Mau tới ăn đi!”
Khi nào thì ba ba này bị đá văng đi,
ngược lại thúc cháu bọn họ biến thành một đội?
-----~~~~~-----
Nhiều năm mệt mỏi đã tạm lắng xuống,
thân thể mới bắt đầu tốt hơn, cho dù làm cái gì cũng rất nhanh mệt, nhưng chỉ
cần khỏe mạnh lên một chút liền cảm thấy ở không nhàn rỗi rất buồn chán, Mạnh
Dật Nguyệt bắt đầu ám chỉ với Cừu Chấn Dương rằng y có thể đi làm được rồi.
Cừu Chấn Dương thông minh hơn người
lúc này đột nhiên biến thành tên ngốc, nói thẳng trực tiếp còn không chịu hiểu,
huống chi là ám chỉ.
Mặc kệ y đang nói cái gì!
Cặp mắt ra vẻ mờ mịt kia chính là ý
tứ này.
Thật sự không còn biện pháp!
“Dương, em có thể đến làm trong những
câu lạc bộ nhỏ,” Đối với tên tự cho mình là ngu ngốc này, Mạnh Dật Nguyệt đành
phải xuống nước nói rõ ràng một chút, “Thời gian rất thuận tiện, làm từ giữa
trưa đến sáu giờ chiều, khách nhân cũng không nhiều, như vậy anh hẳn có thể
chấp nhận đi?”
Hai mắt Cừu Chấn Dương làm ra vẻ vô
tội chớp chớp.
“Em muốn đến câu lạc bộ ngồi chơi một
chút? Được! Buổi tối anh sẽ chở em đi.”
Mạnh Dật Nguyệt thở dài một hơi,
“Dương, em đã hai mươi chín tuổi rồi, ra ngoài không cần người lớn dẫn dường,
cũng không cần người lớn đi theo sau bảo vệ, bởi vì chính em cũng là một người
lớn a. Anh quan tâm em như vậy làm em rất vui, nhưng không có nghĩa là anh cứ
quản mọi thứ của em a!”
“Anh không có quản em nha!” Cừu Chấn
Dương vẫn thực vô tội, “Không phải mỗi ngày chúng ta đều cùng nhau đi học đó
sao?”
Mạnh Dật Nguyệt không có phản bác,
nhưng lại dùng ánh mắt dịu dàng nhìn hắn. Thật lâu sau, Cừu Chấn Dương cào cào
mái tóc, rồi nhún nhún vai.
“Ok, ok, anh hiểu rồi, anh biết mỗi
người đều muốn có khoảng thời gian riêng của mình, làm những chuyện mà mình yêu
thích, có thể, dù sao thân thể của em đã tốt hơn rất nhiều. Nhưng vẫn không thể
đi làm a, anh biết em làm bất cứ việc gì đều cố gắng hết sức. Em có thể tự mình
đến thư viện đọc sách, hoặc tham dự buổi triển lãm tranh chẳng hạn, em muốn gì
cũng được, nhưng không cho phép em đi làm, cũng không chấp nhận em đem chính
mình làm đến mệt mỏi, nếu không anh thậm chí sẽ mang em bên người đến bất cứ
đâu, em cứ quyết định đi!”
Mạnh Dật Nguyệt lại thở dài.
Tuy rằng y đã từng hy vọng trở thành
chỗ dựa cho hắn, hy vọng có thể chăm sóc cho hắn, hy vọng có thể dùng cánh tay
bảo vệ hắn, vì cái gì mà bây giờ lại giống một lão gà mái?
“Được rồi! Em đáp ứng anh là sẽ không
đi làm, như vậy được rồi chứ?”
Vì thế bắt đầu từ ngày đó, sau khi
Tiểu Nho đi nhà trẻ, Cừu Chấn Dương đi học, Mạnh Dật Nguyệt bắt đầu học thiết
kế, làm cho chính mình bận rộn. Sau đó, y thật sự đi đến thư viện, mua một vài
quyển sách văn học và kiến trúc trở về.
Nói thực ra, đã lâu lắm rồi y chưa
từng có khoảng thời gian thảnh thơi như thế này, mới bắt đầu luôn băn khoăn [hiện tại mình làm gì đây? Nên đi đâu bây
giờ?], thậm chí còn đứng ở ven đường mờ mịt ngây ngốc hồi lâu, cuối cùng
mới quyết định, nếu không làm việc thì tự kiếm công việc mình yêu thích mà làm.
Một là đọc sách, hai là tự thiết kế
kiến trúc.
Cừu Chấn Dương có một lần nói qua
muốn y cứ theo đuổi ước mơ làm nhà thiết kế tương lai, hiện tại y cũng nên bắt
tay vào làm, nếu mệt mỏi sẽ xem TV, ngủ một giấc, đến giờ vào nhà bếp, hâm nóng
những món Cừu Chấn Dương đã làm sẵn. Sống như vậy rất thoải mái, Cừu Chấn Dương
không phản đối, mà y cũng không cảm thấy lãng phí thời gian.
Bất quá, có một chuyện ngoài sức
tưởng tượng của Cừu Chấn Dương, bởi vì những lúc Mạnh Dật Nguyệt chuyên tâm
thiết kế bản vẽ quả thực thay đổi hình dạng, khuôn mặt thanh tú tập trung, ánh
mắt thâm trầm, hoàn toàn tạo cho người khác thấy một hình tượng chuyên nghiệp,
không hề. . . . . có một chút nhu nhược bất lực nào.
Nếu trái tim ba ba của y không ngừng
đập, nếu y không gặp những chuyện thống khổ, lấy trí tuệ, lấy năng lực, lấy khả
năng nghệ thuật, y chắc chắn sẽ trở thành một nhà kiến trúc sư xuất sắc.
Cừu Chấn Dương đứng ở cửa thư phòng,
dùng một thái độ thận trọng nhất để quan sát Mạnh Dật Nguyệt, nhìn y ngồi trước
bàn chuyên tâm vẽ, chuyên tâm đến mức ngay cả khi hắn xuất hiện cũng không chú
ý tới.
Hắn có cảm giác rằng Mạnh Dật Nguyệt
rất thích thiết kế, tuy rằng y là loại người nhã nhặn, hình tượng không xứng
với những công việc đòi hỏi tính kiên cường này. Bất quá nếu nghĩ kĩ lại, kiến
trúc cũng có riêng tính nghệ thuật của nó, y vừa không hợp lại vừa thích hợp.
Cho dù nhu nhược như thế nào thì Mạnh
Dật Nguyệt cũng là nam nhân, nam nhân phải có công việc để duy trì cuộc sống tự
tôn của mình, hắn sớm đã hiểu rõ việc mình chiếu cố Mạnh Dật Nguyệt không có nghĩa
là đem y từ nam nhân biến thành nữ nhân yếu đuối, mà chỉ muốn thay Mạnh Dật
Nguyệt cản gió lại, làm tấm chắn bảo vệ y.
Mạnh Dật Nguyệt không phải là nữ nhân
của hắn, mà y là người nam nhân của hắn!
Có lẽ bởi vì hắn là song tính luyến
ái, tình cảm lúc trước khá lệch lạc; hoặc có lẽ hắn quá mong muốn bảo hộ Mạnh
Dật Nguyệt, mà xem nhẹ hai chữ “tôn trọng” này. . . . .
“Em không muốn tiếp tục làm trong
công ty kiến trúc sao?” Cừu Chấn Dương đột nhiên hỏi.
Mạnh Dật Nguyệt tựa hồ bị hắn làm cho
hoảng sợ, hai tay ôm ngực thở hổn hển.
“Ông trời, xin anh về sau đừng dọa
người như thế nữa?”
“Thật có lỗi, anh không phải cố ý.”
Cừu Chấn Dương chậm rãi đi đến phía sau y nhìn vào tranh vẽ, hắn xem mà không
hiểu cái gì hết, chỉ biết trên mặt giấy vẽ linh tinh, “Em có muốn không?”
Mạnh Dật Nguyệt nhún nhún vai. “Em
cũng không biết, tuy rằng em tốt nghiệp với thành tích rất tốt, nhưng mà, làm
việc chính thức chỉ được một năm, rồi lại bỏ lâu như vậy. . . . . .”
Cừu Chấn Dương gian tà nhìn y.
“Em chắc hẳn đã nhận qua một giải
thưởng gì đó?”
Mạnh Dật Nguyệt ngẩn người, “Làm sao
anh biết?”
Hắn đắc ý cười cười, “Suy đoán thôi,
chính xác sao!”
“Cũng không to lớn gì, chẳng qua là
giải thưởng động viên mà thôi!”
“Nhưng tại sao bọn họ lại không đề cử
người khác mà lại đề cử em nha!” Cừu Chấn Dương nói xong, cúi người tựa cằm lên
vai y, “Anh suy nghĩ rồi, chờ chúng ta kết hôn xong, nếu em có hứng thú thì
tiếp tục đến trường đại học trau dồi thêm hai ba năm nữa, trở thành thạc sĩ,
tiến sĩ chẳng hạn. Sau đó nếu em có quyết tâm, em có thể đi theo con đường này,
anh tin tưởng em nhất định sẽ trở thành một kiến trúc sư nổi tiếng.”
Mạnh Dật Nguyệt trầm mặc một lúc lâu.
“Anh cho rằng có thể như vậy chứ?”
Mang theo vài phần do dự, vài phần khát vọng, còn có vài phần hưng phấn.
“Đương nhiên có thể!” Cừu Chấn Dương
vỗ vỗ vai y, “Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, em hãy nhanh suy nghĩ xem
chúng ta sẽ định cư ở đâu, như thế anh mới có thể nhờ mẹ tìm giúp tư liệu
trường đại học bên đó, ok?”
Mạnh Dật Nguyệt nắm lấy bàn tay Cừu
Chấn Dương ngẩng đầu nhìn thân hình cao lớn của hắn, “Cám ơn anh.” Y cảm kích
nói.
Cừu Chấn Dương cúi người chiếm lấy
đôi môi của y, “Không cần khách khí, bất quá trước tiên em phải thiết kế cho ngôi
nhà của chúng ta thật đẹp, thật hoàn hảo.”
Mạnh Dật Nguyệt chần chờ một chút.
“Dương, chúng ta. . . .Chúng ta có
thể nuôi mèo không?”
“Vì cái gì không thể?”
“Vậy. . . . chó thì sao?”
“Có thể a!”
“Vậy. . . .dê thì sao?”
“Dê? Ách. . . . nếu em thích.”
“Còn. . . . ngựa?”
“Ngựa?! Nếu anh đáp ứng hết, có phải
em còn muốn hỏi anh xem có được nuôi trâu luôn không?”
“Có thể chứ?”
-----~~~~~-----
Nhà trọ cũ nát xập xệ, Ngũ Tuyết cùng
Thái Uy Liệt im lặng nhìn nhau thật lâu, lỗ tai tuy rằng nghe được âm thanh hai
đứa con gái trở về, nhưng bọn họ vẫn như cũ không hề nhúc nhích. Mà Mạnh Nhược
Lan và Mạnh Nhược Cầm trở về cũng lẳng lặng đi vào phòng, tâm chỉ sợ mẫu thân
ép buộc các nàng đi làm chuyện gì đó mà các nàng không muốn.
“Sợ là chúng ta cho dù có dùng biện
pháp nào thì người kia cũng không đưa thêm tiền.” Đây là Ngũ Tuyết suy nghĩ gần
nửa ngày mới đưa ra kết luận cuối cùng.
“Vậy thì không cần vọng tưởng đến
tiền của người kia, vẫn nghĩ cách đối phó với Mạnh Dật Nguyệt đi!” Thái Uy Liệt
nói.
Bà ta cũng nghĩ như vậy, nhưng mà. .
. . . “Chỉ cần ở bên cạnh người kia, Mạnh Dật Nguyệt tuyệt đối không nghe lời
chúng ta.” Đây là vấn đề lớn nhất.
Thái Uy Liệt nhún nhún vai, “Vậy
khiến cho hai người đó tách ra!”
“Làm như thế nào?” Ngũ Tuyết liếc hắn
một cái, “Người kia cho dù chết vẫn rất thích Mạnh Dật Nguyệt, biết rõ Mạnh Dật
Nguyệt hạ tiện như vậy mà hắn còn bảo vệ thành cái dạng kia, chúng ta có thể
làm gì để bọn họ tách ra?”
Thái Uy Liệt trầm tư một lát.
“Bắt Mạnh Dật Nguyệt phải tự rời bỏ
hắn.”
“Cáp! Vậy càng không thể, ngẫm lại
xem, thật vất vả mới kiếm được một người chiếu cố hắn, bảo hộ hắn, hắn như thế
nào có thể dễ dàng bỏ đi như vậy được?”
Thái Uy Liệt nhìn bà ta, bên môi nở
nụ cười gian trá.
“Kỳ thật một tháng trước tôi đã bắt
đầu suy nghĩ biện pháp, tôi lặng lẽ theo dõi bọn hắn, phải tìm hiểu tình hình
thực tế mới có kế sách đúng không?”
“A? Thật sự?” Ngũ Tuyết có chút ngoài
ý muốn kinh hô, “Kết quả như thế nào?”
“Kết quả?” Thái Uy Liệt cười hắc hắc,
“Kết quả chính là có một cô gái đang cố gắng theo đuổi người kia, chúng ta có
thể lợi dụng nàng, Dật Nguyệt sẽ nhanh rời khỏi đó. Bởi vì Mạnh Dật Nguyệt là
một người ngu ngốc, hắn chắc chắn thà để bản thân mình đau khổ cũng không tình
nguyện thương tổn người kia, nếu không thì hắn như thế nào có thể để chúng ta
lợi dụng lâu như vậy mà không hề phản kháng?”
“Cô gái?” Ngũ Tuyết ngạc nhiên,
“Nhưng mà người kia không phải chỉ thích. . . . . .”
“Hắn là song tính luyến ái, nam hay
nữ đều thích.”
Ngũ Tuyết giật mình, “A! Cũng khó
trách. . . . Vậy chúng ta tính toán như thế nào?”
Thái Uy Liệt vẫn cười một cách gian
trá.
“Tìm cô gái kia mời uống một chén cà phê hảo hảo tâm
sự a!”
♥ღ♥ Hết chương 6 ♥ღ♥
July 24, 2012 at 9:59 PM
ác vẫn hoàn ác ah......