Ca ca, Ba ba thật vĩ đại
Tác giả : Cổ Linh
Editor : A-Moon
♥ღ♥ Chương 5 ♥ღ♥
ღ Là tình yêu ღ
Phần 3
Bình thường đến nhà hàng, bàn ăn ở
đây sẽ phân thành ba loại, một bàn toàn là nữ, hoặc toàn là nam, và nam nữ ngồi
chung, nhưng cứ đến ngày tình nhân mười bốn tháng hai, sẽ đặc biệt nhìn thấy
hầu hết các bàn đều ngồi đầy những cặp nam nữ, ánh sáng từ những ngọn nến lung
linh đầy mật ý, lời ngon tiếng ngọt thì thầm qua lại, trong mắt chỉ còn hình
ảnh của đối phương, ai cũng hy vọng sẽ lưu lại ký ức thật tốt đẹp vào ngày này.
Tuy rằng Cừu Chấn Dương bất luận đi
đến đâu cũng không quan tâm người khác biết tính hướng của hắn, nhưng bởi vì
Mạnh Dật Nguyệt không hề thích ứng được việc ở trước mặt người khác hành động
thân thiết với Cừu Chấn Dương. Cho nên, chọn. . .. . nhà hàng này, Cừu Chấn
Dương đặc biệt chuẩn bị một kế hoạch đặc biệt, hắn chọn địa điểm nơi này sẽ làm
cho Mạnh Dật Nguyệt cảm thấy được tự nhiên hơn một chút.
Nhàn nhã dùng xong bữa ăn, Cừu Chấn
Dương đến bên người Mạnh Dật Nguyệt ngồi xuống, bắt chước như những cặp tình
nhân khác thân thiết ôm chặt lấy y.
“Vợ à, đoán xem anh tặng cho em cái
gì?”
Mạnh Dật Nguyệt cười khẽ, “Không cần,
chúng ta suy nghĩ rất khác nhau, như thế nào em có thể đoán được suy nghĩ của anh?”
Nhìn y cười đến dịu dàng, dấy lên một
loại tao nhã yên lặng không nói nên lời, làm cho tâm cực kỳ rung động, khiến
bao người thương tiếc, Cừu Chấn Dương nhịn không được cúi đầu chế trụ đôi môi
của y, nhiệt liệt bày tỏ tình yêu điên cuồng, trên gương mặt tái nhợt của y
bỗng nhiễm một mảng bỏ bừng, làm cho y đắm chìm trong say mê, làm cho y quên cả
hô hấp, thẳng đến khi hai người đều sắp ngạt thở, Cừu Chấn Dương mới buông Mạnh
Dật Nguyệt ra.
“Vậy em thử đoán xem là cái gì?”
Mạnh Dật Nguyệt thở hổn hển ngồi
phịch trong lòng Cừu Chấn Dương, lén lút liếc mắt dò xét hắn.
“Không đoán ra, anh nói đi.” Y trả
lời.
Cừu Chấn Dương nở nụ cười, “Vậy thì
không cần đoán nữa,” Hắn từ trong lòng lấy ra một hộp trang sức đặt trong bàn
tay nhỏ nhắn của Mạnh Dật Nguyệt, “Chính là cái này!”
Mạnh Dật Nguyệt nghi hoặc ngước nhìn
hắn một cái, rồi sau đó mở hộp ra, một đôi nhẫn dành cho nam giới lấp lánh lặng
yên nằm trong miếng đệm bằng nhung mềm mại, y bỗng dưng cắn chặt môi dưới, hốc
mắt lập tức phiếm hồng. Cừu Chấn Dương từ trong hộp lấy ra một chiếc có kích cỡ
nhỏ hơn rồi cầm lấy bàn tay trái của Mạnh Dật Nguyệt đeo vào ngón áp út, Mạnh
Dật Nguyệt nhìn thấy mặt trên chiếc nhẫn có hình mặt trăng được điểm xuyết bằng
kim cương đắc đỏ, y nghẹn ngào không thôi.
Cừu Chấn Dương đưa bàn tay trái của
mình ra, “Đừng xúc động, anh còn chưa được đeo mà!” Hắn thúc giúc.
Run run cầm lấy chiếc nhẫn nằm gọn
trong miếng đệm nhung, trên nhẫn có hình mặt trời cũng điểm bằng kim cương sáng
chói, chậm rãi đeo vào ngón tay thon dài của hắn, đôi nhẫn kề sát vào nhau minh
chứng một tình yêu sâu đậm, môi kề môi, tay kề tay, lưu luyến nhu tình, thâm ý
mặn nồng.
Cùng giới tính với nhau thì có quan
hệ gì chứ, chân tình mới là trọng yếu.
“Anh đi gọi điện thoại nói A Ngọc đặt
dùm một phòng trong khách sạn, đợi lát nữa anh chở em ra bờ biển ngắm trăng.”
Mạnh Dật Nguyệt nhìn Cừu Chấn Dương
xoay người đi nơi khác gọi điện thoại, y lập tức đem tầm mắt chuyển đến mặt
trăng trên ngón tay mình, trong lòng ảo ảo thực thực.
Thật sự có thể sao?
Y có thể sống hạnh phúc với Cừu Chấn
Dương chứ?
“Dật Nguyệt? Mạnh Dật Nguyệt?”
Mạnh Dật Nguyệt hơi sửng sốt, theo
nơi phát ra âm thanh mà nhìn lại.
“Thiên? Tào Thiên?” Y kinh ngạc hô
nhỏ, đã không gặp nhiều năm như vậy, cũng không hề nghĩ đến sẽ gặp lại cái
người mà năm kia đã nhẫn tâm bỏ mặc y một mình gánh vác tội lỗi – Tào Thiên.
Còn có người đi bên cạnh là tình nhân
bây giờ của hắn sao?
Mạnh Dật Nguyệt nhìn một đôi không
mời tự tiện đến ngồi trước mặt mình, bọn họ chắc chắn đúng là một đôi, bề ngoài
cũng không chênh lệch nhiều lắm, ngay cả tuổi cũng xấp xỉ nhau,
“Đã lâu không gặp, Dật Nguyệt, nhìn
cậu một chút cũng không hề thay đổi!” Tào Thiên tựa hồ thực hưng phấn, “Nào,
tôi giúp hai người giới thiệu một chút, đây là đồng nghiệp của tôi, cũng hiện
tại là người yêu. . . .. Còn đây là bạn học cũ của anh tên Mạnh Dật Nguyệt,
chúng ta đã từng kết giao.”
Mạnh Dật Nguyệt nở nụ cười khách sáo,
nhưng trong lòng thống hận không thôi. Lúc phụ thân mất, Tào Thiên chạy trốn so
với báo còn nhanh hơn, gặp phải khó khăn liền biến mất, vậy mà còn dám nói yêu
y, cũng vì thế mà y suy sụp.
Còn hiện giờ, hết thảy dường như
không còn nữa, người trước mắt bây giờ chỉ là một trong những kí ức xa xôi, đã
sớm bị y vứt bỏ rồi.
“Bọn tôi đều đã kết hôn, hắn có một
đứa con trai, một đứa con gái, còn tôi chỉ có đứa con gái.” Tào Thiên nhún nhún
vai, “Không còn cách nào, vì trốn tránh ánh mắt kẻ khác, chúng tôi chỉ có thể
làm như vậy. Bất quá, tôi cảm thấy được làm vậy rất tốt, nếu chúng tôi đều đã
kết hôn, người khác đương nhiên sẽ không còn hoài nghi nữa, còn chúng tôi vẫn ở
bên nhau.”
Mạnh Dật Nguyệt nhíu chân mày, “Vậy
còn vợ của hai người không biết sao?”
“Vợ của tôi biết, bất quá, cô ta chỉ
nói đừng gây rắc rối là được, bởi vì sự nghiệp của cô ta quan trọng hơn.” Tào
Thiên giơ ngón tay chỉ sang bên cạnh, “Nhưng vợ của em ấy thì không biết, bởi
vì tính cách của cô ta sống hướng nội, em ấy sợ vợ biết được sẽ chịu không nổi.
Còn cậu? Cậu kết hôn rồi sao?”
Hắn nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón
tay Mạnh Dật Nguyệt.
“Ly hôn rồi, tôi có một đứa con
trai.”
“Ly hôn?” Tào Thiên có điểm ngoài ý
muốn, “Là vì hắn sao?”
Nghe vậy, Mạnh Dật Nguyệt quay đầu
nhìn Cừu Chấn Dương đang đứng bên kia, vừa lúc chạm phải ánh mắt không hài lòng
của hắn, tựa hồ như muốn lập tức ném cái điện thoại đi mà chạy lại đây.
Hắn lại ghen tị lung tung rồi!
Mạnh Dật Nguyệt bất giác cười khẽ,
“Không, tôi đã ly hôn từ rất lâu rồi, còn Dương, tôi với hắn chỉ quen nhau chưa
đến nửa năm!”
“Nga!” Tào Thiên nắm lấy bàn tay tình
nhân hôn một cái, “Chúng tôi quen nhau bốn năm, bởi vì cùng làm việc chung
trong công ty Đực Tư, cho nên mới có thể duy trì lâu như vậy. Tôi còn nhớ cậu
học ngành kiến trúc, hiện đang làm ở đâu?”
“Không, hiện tại tôi không có việc
làm.” Mạnh Dật Nguyệt lại nhìn về phía Cừu Chấn Dương, “Sức khỏe của tôi không
tốt lắm, hắn không cho phép tôi đi làm, hắn nói sẽ tự mình chăm sóc tôi.”
“Thật tốt! Xem ra hắn đối với cậu rất
tốt! Bất quá. . . .. . .” Tào Thiên do dự một chút, “Cậu có bao giờ lo lắng
tương lai về sau? Hai người nếu như chia tay. . . .. .”
“Chúng tôi sẽ không chia tay!” Thân
hình cao lớn tựa như một ngọn núi dường như bao phủ bọn họ, vẻ mặt Cừu Chấn
Dương đầy vẻ giận dữ gầm nhẹ, “Chúng tôi vĩnh viễn không bao giờ chia tay!”
“Dương!” Mạnh Dật Nguyệt vội vàng lôi
kéo hắn ngồi xuống, “Không nên tức giận, lấy tình kình kinh tế Đài Loan lúc này
thì điều bọn họ nói cũng không kỳ quái a!”
Cừu Chấn Dương vẫn như cũ trợn mắt
trừng Tào Thiên.
“Ngươi là ai?”
Tào Thiên cũng kinh ngạc hỏi lại:
“Cậu mấy tuổi?”
“Sắp hai mươi.” Cừu Chấn Dương ngạo
nghễ nói, “Thế nào?”
Tào Thiên không dám tin nhìn sang
Mạnh Dật Nguyệt.
“Cậu dám để cho một thằng nhóc chiếu
cố mình?”
“Thằng nhóc?” Hai mắt Cừu Chấn Dương
phát ra nguy hiểm, “Ngươi là ai? Đang làm gì?”
“Dương,” Mạnh Dật Nguyệt giật nhẹ tay
áo của hắn, “Hắn. . . .Hắn tên là Tào Thiên, là bạn học chung đại học với em.”
Cừu Chấn Dương ngẩng mặt lên nhìn
thấy vẻ mặt Mạnh Dật Nguyệt không hề tự nhiên liền hiểu được Tào Thiên này là
ai.
“Chính là hắn?”
Mạnh Dật Nguyệt lặng im không nói.
Cừu Chấn Dương hừ hừ, nhìn sang Tào
Thiên, “Ngươi đang làm gì?” Hắn hỏi lại.
Tào Thiên nhíu mày, “Tôi là nhân viên
thuộc bộ phận marketing của công ty Đực Tư.”
Cừu Chấn Dương khinh thường cười một
tiếng.
“Bất quả chỉ là một nhân viên nho nhỏ
thôi! Ta một năm ít nhất kiếm được mấy ngàn vạn, ngươi dựa vào cái gì gọi ta là
thằng nhóc?”
Tào Nhiên làm bộ dáng 「 đánh chết hắn cũng không tin 」, Mạnh Dật Nguyệt than nhẹ.
“Là thật,
Tào Thiên, hắn có rất nhiều tiền, hơn nữa đều do hắn kiếm được, hắn còn tự mình
mua nhà, mua xe, nếu hắn không còn đi học, nếu hắn có thể chuyên tâm làm việc,
hắn sẽ kiếm được nhiều hơn nữa, hắn thật sự rất lợi hại.”
Tào
Thiên nghe vậy, kinh ngạc há to miệng.
“Ta sẽ
dẫn Nguyệt đến châu Âu kết hôn, đi khắp thế giới hưởng tuần trăng mật,” Cừu Chấn
Dương lạnh lùng nói, “Định cư ở một quốc gia nào đó hắn yêu thích, thương hắn,
chăm sóc hắn, bảo hộ hắn cả đời. Ta không giống loại người vừa gặp rắc rối liền
bỏ trốn mất dạng, những người ấy mới gọi là thằng nhóc, có hiểu không?”
Tào
Thiên xấu hổ cúi đầu, Cừu Chấn Dương hừ một tiếng, rồi sau đó lôi kéo Mạnh Dật
Nguyệt đứng dậy.
“Thực
xin lỗi, ta mới cùng Nguyệt đính hôn, hy vọng có thể cùng một mình Nguyệt hưởng
thụ đêm nay, cho nên xin lỗi không tiếp được!”
Nói
xong, Cừu Chấn Dương cao lớn ôm lấy Mạnh Dật Nguyệt gầy yếu nghêng ngang rời
đi, còn lại hai người trầm mặc xấu hổ, đột nhiên người kia lên tiếng.
“Hắn vừa
mới nói loại người gặp rắc rối liền biến mất dạng không phải ý chỉ anh chứ?”
♥ღ♥ Hết chương 5 ♥ღ♥
July 5, 2012 at 9:30 PM
Hahaha quê mặt chưa kon hô hô