Đáng yêu tiểu nam sinh VS Đáng ghét đại nam nhân
Tác giả : Tàng Yêu
Editor : A-Moon
♥Chương 25♥
“Nguyệt Tầm. . . . Ngày đó, anh uống nhiều quá,
không nhớ rõ lúc em tới, sau đó anh mới biết mình. . .. . làm chuyện quá đáng
như vậy. Em, tại sao lại rời đi? Tại sao không ở lại, để cho anh buổi sáng có
thể nhìn thấy em?”
Phương Nguyệt Tầm hơn nửa ngày cũng không nói gì,
Long Nghiễn muốn chạm vào cậu nhưng không hề có một chút dũng khí.
“Nguyệt Tầm, em có hận anh không?”
Phương Nguyệt Tầm lắc lắc đầu.
Một trận yên lặng, không khí nặng nề lúc này khiến
cho hai người đều khó xử.
“Nguyệt Tầm, mặc kệ em tin hay không nhưng anh vẫn
nói, anh, anh thích em.” Nguyên bản tính nói rõ ràng hơn, nguyên bản tính nói tốt
hơn. Nhưng lúc này đây lại ngu ngốc như thế. Long Nghiễn lo lắng chờ đợi, trái
tim như ngừng đập đợi Nguyệt Tầm của hắn trả lời.
Thích thật sao? Không phải chỉ là chơi đùa sao?
Không phải nhất thời chỉ là món đồ chơi vui vẻ sao? Thích. . . . . Thích của hắn
cùng mình có giống nhau không? Mặc kệ giống hay không giống, Phương Nguyệt Tầm
đã không còn sức để cảm nhận. Người gần trong gang tấc, mà dường như cách nhau
rất xa, không phải sợ hắn đẩy chính mình ra, cũng không phải sợ hắn thương tổn
tới mình, chỉ là sợ chữ “thích” từ trong miệng hắn nói ra có nhiều hàm nghĩa,
nhiều đến mức khiến Phương Nguyệt Tầm cảm thấy sợ hãi.
“Anh. . . .Anh trở về đi, tôi không sao, được rồi. .
. .Nếu anh vì chuyện hôm đó đến thăm tôi. . . . Vậy tôi cũng nói cho anh biết,
tôi ổn rồi. . . . Chuyện kia. . . . . cứ coi như chưa từng phát sinh qua.” Như
vậy là được rồi, hắn có thể chạy tới đây thăm mình thì mình cũng không nên quá
nhỏ nhen, Phương Nguyệt Tầm nghĩ như vậy trong giây lát liền quyết định, đối với
việc Long Nghiễn quan tâm đến cậu chẳng qua là hắn đang cố gắng thay đổi một
sai lầm mà hắn đã phạm phải.
Long Nghiễn do dự một chút, sau đó nắm lấy cái tay
nhỏ bé đang nóng hừng hực cho dù bị cự tuyệt, nhưng ngoài ý muốn Phương Nguyệt
Tầm cũng không có lảng tránh hắn.
“Nguyệt Tầm, anh tin em không thể quên đi chuyện xảy
ra đêm đó, trên thực tế anh cũng không có cách nào quên, hoặc nên nói là anh
không muốn quên. Chuyện trước kia khi nào có thời gian anh sẽ giải thích rõ
ràng với em, hiện tại, anh luôn muốn nói với em. . . . . .Nguyệt Tầm, anh yêu
em.”
“Anh, anh thấy tôi đáng thương nên đùa giỡn đúng
không? Nếu anh yêu tôi, tại sao để cho tôi đi? Nếu anh yêu tôi, sẽ không sẽ.. .
. . sẽ không cùng người khác. . . . . Tôi biết, người mà anh thích chính là Thản
Nhiên tiểu thư.”
Tên Đổng Thiên Phi đáng chết! Long Nghiễn ở trong
lòng nghiến răng nghiến lợi chửi mắng Đổng Thiên Phi!
“Nguyệt. . .
.”
“Tất cả cũng đều là chuyện của quá khứ, hiện tại còn
nói được gì nữa? Tôi thích anh, nhưng như thế thì có ích gì, dù sao chuyện của
chúng ta là không có khả năng, anh đường đường là Long Nghiễn tiên sinh, làm
sao thích được một người như tôi, anh bất quá chỉ cảm thấy đã làm . . . .một chuyện không nên làm thôi. Yên tâm đi,
tôi khỏe lắm, cũng không có ý muốn oán hận anh đâu, anh không cần đối với tôi
chịu trách nhiệm cái gì hết, tôi cũng không phải con gái, không có nhiều chuyện
phức tạp gì đâu. Một khoảng thời gian sau tôi cái gì cũng có thể quên, thậm
chí. . . . .kể cả anh.” Giọng nói của cậu nghe thật sự đau đớn, hắn có thể tới
đây nhìn cậu, cậu đã rất vui, nhưng mà, cậu không muốn làm cho mình lưu bất kỳ
hy vọng nào nữa, cậu không phải là loại người thích mơ mộng hão huyền.
Ngôn ngữ có một loại ma lực thần kỳ, nó có thể làm
cho hai người hạnh phúc, cũng có thể làm cho hai người thống khổ. Mà loại ngôn
ngữ người kia dùng đến không hề tiếc rẻ một chút hạnh phúc nào, nhưng trong đó
lại là sự cự tuyệt phũ phàng, ngôn ngữ đó mang đến sự thống khổ còn nhiều hơn,
rồi đem trái tim hai người chậm rãi dày vò. Giờ phút này, trái tim Long Nghiễn
đã bị Phương Nguyệt Tầm bóp nát, nhưng hắn lại không thể tìm thấy bất cứ lời
nào để nói với người luôn kiên cường khôn khéo, phản ứng với tình yêu của mình,
có mềm mại, có khiếp đảm.
Phương Nguyệt Tầm xây dựng trước mặt Long Nghiễn một
bức tường cao lớn, đem tình cảm của nhau chặn ngang cắt đứt, cậu tình nguyện một
mình trốn ở nhà chịu đựng sự đau khổ khi nhớ hắn, cũng không muốn trở thành nỗi
áy náy cho hắn.
Cứ như vậy sao? Cứ luôn cự tuyệt hắn như vậy sao?
Cái gì đều có thể quên? Kể cả hắn?! Câu cuối cùng kia đã chọc giận lên tình cảm
của Long Nghiễn, không biết nói cái gì thì đừng nói! Nhìn vẻ mặt của cậu xem!
Cho dù cố gắng xây dựng bức tường bằng đồng bằng sắt đi chăng nữa thì hắn cũng
sẽ đập nát nó!
Tinh thần Long Nghiễn trở nên hăng hái nắm lấy cánh
tay của Phương Nguyệt Tầm, trực tiếp ôm người vào lòng. Phương Nguyệt Tầm vô lực
giãy giụa vài cái đã bị hắn gắt gao ôm lấy.
“Anh làm. . . . . . .”
“Câm miệng!” Giọng nói trầm thấp không để cho người
khác kháng cự thốt ra, trái tim Phương Nguyệt Tầm mãnh liệt run rẩy không dám
nói.
Hai cánh tay Long Nghiễn càng siết chặt hơn, giống
như muốn đem người kia nhào nặn vào trong cơ thể, nhìn xem cậu có thật muốn
buông tay hay không, nhìn xem cậu có thật muốn quên hết hay không, hắn chính là
không cho cậu có một chút cơ hội nào để rút lui!
Cái ôm bá đạo của hắn thế nhưng lại rất ấm áp, giống
như chỗ trống trong lòng mười mấy năm qua được lấp đầy, quá khứ đau đớn và cô độc
dường như biến mất hoàn toàn, thể xác và tinh thần của cậu chậm rãi hồi sinh
trong lòng ngực Long Nghiễn, giống như trẻ con lúc mới chào đời được ôm ấp
trong vòng tay hưởng thụ tình yêu thương che chở.
Rõ ràng biết rằng không thể bị hắn ôm nữa, dù cho
như thế thật ngọt ngào, thật hạnh phúc. Phương Nguyệt Tầm nghĩ muốn giãy giụa đẩy
người đang ôm chặt cậu ra một lần nữa, nhưng đều bị Long Nghiễn mạnh bạo giam cầm
trong ngực, không bao lâu, Phương Nguyệt Tầm không nhúc nhích nữa, thân thể
ngoan ngoãn nằm yên thả lỏng. Ai cũng không muốn mở miệng nói chuyện, cái ôm
này dài như một thế kỷ, Phương Nguyệt Tầm dần dần cảm nhận được tình yêu từ người
đang ôm cậu, cũng cảm nhận được sự cô đơn lạnh lẽo, thậm chí từ tiếng tim đập
mãnh liệt mà cảm nhận được, hắn vì thương tổn cậu mà thống khổ. . .. . . Không
biết từ khi nào, đôi tay Phương Nguyệt Tầm thong thả ôm lấy tấm lưng của Long
Nghiễn, run rẩy nắm lấy cái áo của hắn.
Cảm giác được người trong lòng ngực cuối cùng cũng
có một chút đáp lại, Long Nghiễn mới thoáng thở dài một hơi nhẹ nhõm. Bàn tay
xoa nhẹ mái tóc mềm mại, vuốt ve đầy trìu mến. . . . Người trong lòng ngực nơm
nớp lo sợ, đem mặt mình chôn trước ngực hắn mà cọ cọ.
Nụ hôn rơi xuống trên đầu, thân thể bắt đầu nhỏ giọng
nức nở. . . . .Long Nghiễn vươn bàn tay nắm nhẹ lấy cái cằm tinh xảo, hết sức
chậm rãi, dịu dàng làm cho người trong lòng ngực ngẩng đầu lên. . . .. Sau đó
liền nhìn thấy những giọt nước mắt làm hắn trở tay không kịp, khuôn mặt nhỏ nhắn
khóc đến thê thảm, nước mắt mãnh liệt chảy ra. . . . . Long Nghiễn dùng hai tay
nâng mặt cậu lên chậm rãi cúi đầu hôn lên cánh môi cậu.
Nụ hôn không chứa bất kỳ tia dục vọng nào, chỉ tràn
ngập thương tiếc và tình yêu làm dịu đi nước mắt trên môi, nhẹ nhàng hôn, dịu
dàng ma xát, giống như đang hòa tan, Long Nghiễn đem tất cả tình cảm đều truyền
vào trong nụ hôn này, không hề giữ lại một chút gì cho hắn.
Người yêu lúc nào không còn khóc nữa, Long Nghiễn
cũng không biết, chỉ nhớ rằng hắn và cậu hôn nhau rất say mê. Đợi cho người bị
hắn hôn toàn thân mềm yếu vô lực không thở được nhẹ giọng hừ một tiếng, Long
Nghiễn tự nhắc nhở chính mình, người đáng yêu này vẫn còn đang bệnh, mới lưu
luyến buông cậu ra.
Cực kỳ sủng ái đem nước mắt trên mặt lau khô, hôn nhẹ
cái mũi nhỏ đỏ bừng đáng yêu của cậu, hai người trán chạm trán, một người mỉm
cười một người ngượng ngùng.
Long Nghiễn hạ thấp giọng, vừa gợi cảm lại vừa dịu
dàng nói: “Anh yêu em, Nguyệt Tầm, từ trước khi em đi anh đã yêu em rồi. Anh biết
em cũng yêu anh, đúng không?”
Phương Nguyệt Tầm cắn môi, nước mắt lại một lần nữa
rơi xuống, giống như khóc cho hết khoảng thời gian lãng phí trong quá khứ làm
cho bản thân thống khổ vô ích.
Giống như nhặt được báu vật! Hạnh phúc, hạnh phúc,
trong một khoảng thời gian ngắn, làm cho cậu từ địa ngục bay lên thiên đường. Nhưng
mà, còn những ngày đêm cậu một mình rơi lệ nhớ hắn thì tính sao? Cậu bị tình cảm
tra tấn đến đau khổ bởi vì dục vọng của hắn thì tính sao? Nếu sớm thích, tại
sao bây giờ mới nói?
“Anh hỗn đản! Anh sớm biết rằng em thích anh, còn nhẫn
tâm đuổi em đi, ngay cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không có! Anh sớm biết rằng
em nhớ anh, còn không chịu đi tìm em sớm một chút, nếu em không có chủ động đến
tìm anh, thì anh sẽ đi tìm em không? Nếu anh không có uống say, anh sẽ chạm vào
em sao? Hiện tại mới chịu nói! Em hận anh đến chết, sẽ không cần thích anh nữa!
Em, ngô….” Đang mắng, đang đánh, bỗng nhiên môi bị hôn, không kịp phản ứng, đã
bị ôm nằm trên giường, nụ hôn tựa hồ có chút nóng bỏng, rất nhanh dục vọng tìm
được đầu lưỡi, tùy ý mút vào, nhấm nháp, giống như đầu lưỡi của cậu ngon ngọt
nhất trong thiên hạ, mà đôi môi cũng bị hút đến sưng đỏ, Phương Nguyệt Tầm lúc
này cả người không còn khí lực để phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn để mặc cho
hắn hôn, cảm giác nụ hôn của hắn tràn đầy trìu mến cùng luyến tiếc, kéo dài thật
lâu.
Đang hôn Nguyệt Tầm của hắn, chợt nhớ còn chuyện phải
nói cho rõ ràng mới luyến tiếc buông cậu ra, mới phát hiện đứa nhỏ đáng yêu sắp
hít thở không thông. Nhìn cậu mảnh mai xinh đẹp, cùng ánh mắt ướt át nồng đậm
tình cảm, Long Nghiễn kề sát trán của cậu nói: “Hiện tại em có hai lựa chọn, một,
bởi vì em yêu anh nên em phải theo anh về nhà, hai, bởi vì anh yêu em nên em phải
theo anh về nhà, em muốn chọn cái nào?”
Phương Nguyệt Tầm bật cười, nụ cười rất hạnh phúc, rất
ngọt ngào. Đồng thời, cậu cũng hiểu được, nam nhân đầy bá đạo này nhất định là
khắc tinh của cậu, gặp được người nam nhân này thì tất cả các nguyên tắc của cậu
không thể dùng được, mặc dù loại lựa chọn này nghe có chút không công bằng
nhưng đều làm cho cậu cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng mà. . . . .!
“Anh nói trở về thì trở về liền sao, chuyện trước
kia em vẫn còn chưa hiểu, nếu không nói rõ ràng, em sẽ không đi theo anh đâu.”
“Nói rõ ràng không thành vấn đề, nhưng lúc này không
thích hợp. Chờ em chịu đi khám bệnh, sau khi khỏe mạnh em muốn hỏi cái gì anh đều
trả lời cho em biết.” Ôm người vào trong ngực, ngọt ngào hôn lên cái miệng nhỏ
nhắn quật cường của cậu, Long Nghiễn tiến công hoàn toàn giành được thắng lợi!
Hạnh phúc rối tinh rối mù, Phương Nguyệt Tầm bị hôn
mơ mơ màng màng gật đầu. Đợi lúc Long Nghiễn muốn đứng dậy giúp cậu đi thay quần
áo, Phương Nguyệt Tầm đột nhiên nhớ tới một vấn đề khác.
“Chờ một chút, em, em muốn nói cho Vương Đoạt biết một
tiếng, hắn thực sự rất lo lắng cho em, em lại không nói gì cho hắn biết mà cứ rời
đi như vậy chắc chắn hắn sẽ tức giận, phải cùng hắn giải thích rõ ràng mới được.”
Long Nghiễn nhìn Nguyệt Tầm của hắn mang vẻ mặt rất
đáng yêu, rất nhanh liền đồng ý. Đang tính gọi điện thoại cho Vương Đoạt, chợt thấy
cửa phòng ngủ bị một lực mạnh đẩy ra, Vương Đoạt cùng Khương Tiểu Vác tiến vào.
“Còn giải thích cái gì, phải mau đi đi, đừng ở nhà của
tôi ăn vạ nữa.” Vương Đoạt ngồi trên ghế thoạt nhìn có chút không kiên nhẫn quở
tránh Phương Nguyệt Tầm.
“Nhà cậu?” Phương Nguyệt Tầm hồ đồ, lúc nào chỗ này
trở thành nhà của hắn?
“Sau khi cậu dọn đến nhà của Long Nghiễn, tôi muốn dọn
đến đây. Ở chỗ này chỉ cần mười phút là đến trường, tôi rất lười dậy sớm, mà
còn phải đi hơn một tiếng đồng hồ mới đến trường. . . . Nhìn cái gì mà nhìn?
Tôi cho anh biết, Long Nghiễn, muốn đem người mang đi thì không được phép đuổi
hắn trở về! Bằng không tôi sẽ không để yên cho anh đâu!”
“Vương, Vương Đoạt. . . .” Phương Nguyệt Tầm cảm động
nhìn người bạn thân rưng rưng khóc. Mặc kệ Vương Đoạt đang mang vẻ mặt thẹn
thùng cùng biểu tình thiếu kiên nhẫn kia, Long Nghiễn đau lòng ôm Nguyệt Tầm của
hắn vào trong lòng.
“Đừng khóc nữa, đôi mắt sẽ bị đau, ngoan, nghe lời,
không khóc.”
“A! Gớm muốn chết! Hai người các ngươi muốn hâm nóng
tình cảm gì đó thì trước hết nên quay về nhà rồi mới làm đi, đừng ở trước mặt
tôi làm hành động ghê tởm như vậy! Long Nghiễn, anh thay quần áo cho hắn, Tiểu
Vác giúp hai người thu dọn đồ đạc, rồi mới theo tôi về nhà lấy quần áo, từ buổi
tối hôm nay nơi đây bắt đầu là địa bàn của chúng tôi!. . . .Uy, muốn ôm thì đi
về nhà mà ôm! Đừng dây dưa ở đây!”
Dưới sự thúc giục của Vương Đoạt, Long Nghiễn mới
buông Phương Nguyệt Tầm ra cầm lấy quần áo, giúp cậu thay đồ.
Chờ sau khi Vương Đoạt giúp Phương Nguyệt Tầm thu dọn
vật dụng đồ đạc xong xuôi, bị Long Nghiễn nói một câu “Không cần, tất cả những
thứ đó tôi sẽ mua lại cho em ấy.” Rồi để qua một bên, chỉ lấy một ít sách giáo
khoa cần thiết.
Về tới nhà, Long Nghiễn rất cẩn thận ôm Phương Nguyệt
Tầm vào phòng ngủ, đặt nhẹ cậu lên giường rồi một bên cởi bỏ áo khoác, một bên
cầm điện thoại lên.
“Nguyệt Tầm phát sốt, không muốn tôi đập nát cái bệnh
viện của cậu thì lập tức tới đây ngay cho tôi!”
Phương Nguyệt Tầm nằm ở trên giường nghe Long Nghiễn
bá đạo nói chuyện điện thoại, có chút dở khóc dở cười lắc đầu.
Hết
chương 25
Bắt đầu ngọt ngào rồi đây ^^~
April 20, 2013 at 11:42 AM
yay, sắp bắt đầu pink nữa rồi... ~