Ca ca, Ba ba thật vĩ đại
Tác giả : Cổ Linh
Editor : A-Moon
♥ღ♥ Chương 6 ♥ღ♥
ღ Hạnh phúc ღ
Phần 1
Trên sân bóng rổ, Cừu
Chấn Dương cùng Đỗ Phong phối hợp với các thành viên đội Sở Hướng, làm cho đội
bạn thất bại thảm hại, huấn luyện viên bên đội kia liên tục hô to xin tạm dừng,
chuyện đầu hàng sớm muộn gì cũng xảy ra.
Mà bên ngoài sân, Mạnh Dật Nguyệt
đang yên lặng đứng xem đột nhiên bên người xuất hiện một cô gái thanh tú xinh
xắn.
“Ách. . . Xin chào.”
“Xin chào.” Mạnh Dật Nguyệt có điểm
kinh ngạc, nhưng vẫn rất khách khí chào lại.
Khuôn mặt cô gái đỏ bừng trông thật đáng
yêu.
“Tôi có thể hỏi anh một chuyện được
không?”
“Cứ việc.”
Cô gái chần chờ một lát.
“Tôi có nghe nói anh và Cừu Chấn
Dương là một đôi, vậy anh. . . . .Anh cũng giống hắn là song tính luyến ái phải
không?”
Mạnh Dật Nguyệt càng kinh ngạc hơn, theo
thói quen co rúm người lại, ở trong trường, tuy rằng quan hệ của y với Cừu Chấn
Dương rất trong sáng, nhưng chưa từng có người nào trực tiếp tới hỏi y cái loại
sự tình như thế này.
Y cũng chần chờ một chút mới trả lời.
“Ách! Không phải!”
“Không phải?” Khuôn mặt chờ mong của
cô gái đột nhiên chuyển sang thất vọng, “Ý anh muốn nói anh không có khả năng
thích con gái sao?”
Nghi hoặc không biết sự thất vọng của
cô gái này từ đâu mà đến. Mạnh Dật Nguyệt lại im lặng một lát sau mới trả lời.
“Không phải là không có khả năng
thích con gái, mà vì quan hệ của tôi với những cô gái nhiều nhất chỉ có thể làm
bạn bè mà thôi.”
“Như vậy a. . . . .” Cô gái thở dài
một hơi, “Tôi một chút hy vọng cũng không có phải không?”
Cái quái gì đây, Mạnh Dật Nguyệt cuối
cùng cũng minh bạch, cô gái này thích y, muốn hỏi cho rõ chuyện, y nhất thời
cảm thấy lúng túng, không biết làm sao để trả lời cho tốt.
Cô gái thẹn thùng liếc mắt nhìn y một
cái, “Tôi thật sự rất thích anh, kỳ thật không chỉ một mình tôi, rất nhiều cô
gái khác cũng thực thích anh, chính là. . . . . .” Cô gái bất giác lại thở dài,
“Kia. . . . Tôi có thể làm bạn bè với anh được không?”
“Được!” Mạnh Dật Nguyệt vội vàng gật
đầu, “Tôi tên là Mạnh Dật Nguyệt.”
“Tôi là Cừu Vũ Lan, anh gọi tôi là
Tiểu Lan được rồi.” Cừu Vũ Lan cười ngọt ngào, “Tôi nghe mọi người đều gọi là
anh Mạnh đúng không? Tôi cũng có thể gọi anh là anh Mạnh được không?”
Mạnh Dật Nguyệt sờ cằm, “Có thể a!”
Cừu Vũ Lan càng cười vui vẻ hơn, “Anh
Mạnh, anh có biết các cô gái yêu thích nhất điểm nào của anh không?”
Mạnh Dật Nguyệt có chút xấu hổ, “Ách!
Không biết!”
“Là khí chất đó!” Cừu Vũ Lan cường
điệu gật đầu, “Hảo u buồn, hảo độc đáo, phảng phất không phải người thường. Anh
Mạnh là người học chuyên ngành Văn sao?”
Mạnh Dật Nguyệt nở nụ cười, “Không,
tôi tốt nghiệp ngành kiến trúc.”
“Sao?!” Cừu Vũ Lan nhất thời há hốc
miệng, “Kiến trúc? Khác nhau rất xa?”
“Vì sao mà tất cả mọi người đều nói
như vậy?” Mạnh Dật Nguyệt than nhẹ, “Tôi rất thích văn học, nhưng mà, tôi yêu
cảm xúc tự do, không muốn giống Thái Qua Nhĩ, ép buộc đi nghiên cứu thơ Đỗ Phủ,
tôi hy vọng nó trở thành tâm chứ không chỉ lớp vỏ bề ngoài. Văn học phải dùng
tâm hồn để cảm thụ, chứ không phải cứ học này nọ là được, cho nên, tới bây giờ
tôi chưa hề nghĩ sẽ đi theo con đường này.”
“Nhưng mà, phải học mới có thể giúp
chúng ta biết cách cảm thụ thơ văn như thế nào a!” Cừu Vũ Lan phản bác.
“Mỗi người đều có tư tưởng suy nghĩ
khác nhau, cảm nhận cũng khác nhau. Tôi hy vọng cảm nhận của bản thân hoàn toàn
thuộc về chính bản thân mình, linh hồn của tôi, giấc mơ của tôi, có lẽ quá lớn,
có lẽ không đủ, nhưng không hề trộn lẫn tạp chất, đó mới thuần túy là tôi.
Những người khác dù nói một câu cũng khiến tôi đánh mất mình, tôi không thích
như vậy.”
“Anh thuần túy. . . . . Đúng vậy! Cho nên anh mới có thể độc đáo
như thế. . . . .”
Cừu Vũ Lan ngơ ngác chăm chú nhìn y
một lúc lâu, sau đó vẻ thất vọng hiện lên lần thứ hai.
“Vì cái gì anh không giống như Cừu
Chấn Dương?”
Giống nhau? Giống nhau cái gì? Mạnh
Dật Nguyệt ngẩn người, lập tức tỉnh ngộ.
Giống nhau chuyện song tính luyến ái!
Y lại bắt đầu xấu hổ, “Ách! Này. . .
. Tôi …. . . . Ách. . . . .”
“Cô ta từ nhỏ đã sống chung với anh!”
Hai người cả kinh đồng thời quay đầu
lại, Cừu Chấn Dương người đổ đầy mồ hôi không biết đã nghe họ nói chuyện từ lúc
nào, bởi vì xung quanh có rất nhiều người, cho nên bọn họ nói chuyện cũng không
có chú ý tới.
Mạnh Dật Nguyệt không hề cố kỵ tránh
né cánh tay đang mạnh mẽ ôm chặt lấy y.
“Thừa dịp anh không để ý chạy tới dụ
dỗ người của anh sao?”
Mặt Cừu Vũ Lan thật là đỏ. Cô vẫn lấy
hết dũng khí lớn tiếng nói.
“Anh không xứng với anh Mạnh!”
Cừu Chấn Dương nhíu chân mày, “Uy! Em
lễ phép một chút có được không? Có lẽ anh không thích thi từ ca văn này nọ,
nhưng cũng không vì vậy mà nói anh không xứng với hắn a! Ít nhất anh có thể bảo
vệ hắn, chiếu cố hắn, cố gắng cho hắn một cuộc sống hạnh phúc nhất, những
chuyện này ít nhiều gì cũng cho anh một chút tư cách chứ?”
Cừu Vũ Lan quyết liệt nói, “Kia. . . .
Anh không thể khi dễ hắn!”
“Khi dễ?” Cừu Chấn Dương đảo cặp mắt
trắng dã, “Cho xin đi, anh thương hắn còn không đủ, như thế nào lại khi dễ
hắn?”
Tuy rằng Cừu Chấn Dương nói như vậy,
nhưng Cừu Vũ Lan ngẫm nghĩ vẫn không yên tâm, cô quay sang Mạnh Dật Nguyệt.
“Không sao, anh Mạnh, nếu hắn khi dễ
anh, anh cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp anh!”
“Hả? Ách. . . .” Mạnh Dật Nguyệt thật
sự không biết nên nói cái gì mới tốt, “. . . .!”
“Anh Mạnh, lần sau cùng nhau đi học, chúng ta
đến thư viện hảo hảo tâm sự.” Cừu Vũ Lan liếc nhìn Cừu Chấn Dương, “Nhưng mà
đừng cho hắn theo!”
Mạnh Dật Nguyệt bất an trộm nhìn Cừu
Chấn Dương.
“Ách?. . . .Được.”
Cừu Vũ Lan thật vui vẻ rời đi, để lại
Cừu Chấn Dương vừa bực vừa buồn cười nhìn Mạnh Dật Nguyệt.
“Chẳng qua mới có hai mươi phút mà
thôi!”
Mạnh Dật Nguyệt vẻ mặt mờ mịt. “Hả?”
“A Chấn, nghỉ giải lao đã xong!” Đỗ
Phong hướng về phía này rống lên.
Cừu Chấn Dương nhíu mày, lập tức nắm
lấy bàn tay Mạnh Dật Nguyệt xông vào nơi thành viên đội bóng rổ đang tụ tập,
đem Mạnh Dật Nguyệt giao cho đội trưởng.
“Tôi cảnh cáo cậu, nếu để cho tôi
chứng kiến người nào có chủ ý tiếp cận hắn, mặc kệ là nam hay là nữ, tôi lập
tức sẽ hủy trận đấu này, hiểu chưa?”
Mạnh Dật Nguyệt nghe vậy càng thêm
xấu hổ.
Nhưng mà, y thật sự không thể ngờ
được, biết rõ y là đồng tính luyến ái, vẫn có người rất thích. . . Không! Là
khát vọng kết bạn với y!
Có lẽ đây mới thật là tư tưởng tiến
bộ, có lẽ vào một ngày trong tương lai, đồng tính luyến ái không còn là một
danh từ nhạy cảm nữa, có lẽ. . . .
Đồng tình luyến ái vốn chính là loại
tình cảm rất bình thường.
[cont]
-----~~~~~-----
Vậy Cừu Vũ Lan là em gái của Cừu Chấn Dương rồi ><~
Post a Comment