THANH THANH ĐIỀN VIÊN HƯƠNG
Tác giả: Nhất Điền Trùng
Editor: Asia Moon
Chương 7: Việc vặt
Xung quanh
Phương gia có bốn hộ gia đình, hai hộ cũng là từ bên ngoài Lý gia thôn chuyển đến,
hai hộ còn lại nguyên bản chính là người của Lý gia thôn. Hai hộ ở Lý gia thôn
này là hai huynh đệ, Lí Lai và Lí Tiến. Hai huynh đệ này cha mẹ mất sớm, sống
nương tựa vào nhau, hơn nữa cũng nhận được sự giúp đỡ từ thôn nhân, hai huynh đệ
mới có thể cùng nhau lớn lên, nguyên bản gia cảnh của huynh đệ Lí Lai Lí Tiến
không tệ lắm, bất quá cha mẹ mất sớm, chưa kịp an bài, đã bị thúc phụ* Lí Lâm,
cũng chính là nhà của thím Lâm chiếm đoạt rất nhiều, nếu không phải người trong
Lý gia thôn thành thật chất phát, lời ra tiếng vào trách mắng Lí Lâm gia, mới
làm cho nhà họ kinh sợ đành phun ra một ít gia sản, nhờ vậy mà huynh đệ bọn họ
mới có thể duy trì cuộc sống, bằng không đã sớm vào bước đường cùng.
*Thúc phụ: chú ruột
Mấy năm nay,
huynh đệ bọn họ đã lớn dần lên, dựa vào tài nghệ giỏi giang cùng tính tình chất
phác thật thà, trước sau cũng thành gia lập thất, lão đại làm thợ mộc, là thợ nổi
danh nhất trong thôn, lão nhị làm ruộng, hơn nữa còn làm công thời vụ, cuộc sống
dần dần trở nên khá giả. Năm đó Phương gia đến Lý gia thôn, nhân sinh địa không
quen, còn phải nhờ huynh đệ bọn họ giúp đỡ rất nhiều. Hai huynh đệ này đúng là
đối nhân xử thế rất tốt.
Kế bên nhà
chính là Lâm gia hào phóng, cũng là nhà của Chu thẩm, là chỗ thân cận với Phương
gia, Chu thẩm cũng thường xuyên cùng Hà Thị tán chuyện, sẵn sàng giúp đỡ lẫn
nhau. Lúc trước Phương Diệp gặp nạn, người đầu tiên chạy đến cũng là Chu thẩm
gia, giúp Hà Thị xử lý rất nhiều chuyện, cho nên trong lòng Hà Thị rất cảm
kích. Còn lại là nhà của Hứa Hạ gia gia. Trong thôn cũng không có nhiều hộ lắm,
cho nên bình thường sẽ chiếu cố nhau một chút. Ngày hôm sau Phương Diệp tỉnh lại,
bốn hộ này trước sau đưa tới một ít đồ vật này nọ, rồi còn an ủi Phương Diệp,
Hà Thị và Phương Diệp đều ghi nhớ trong lòng, hiện tại trong nhà có một ít thứ
tốt, như thế nào cũng muốn hồi báo một chút, nếu không một nữ nhân hiền lương
như Hà Thị trong lòng nhất định rất bứt rứt, không yên.
Hà Thị dẫn
theo tiểu nhi tử Phương Lâm ôm mấy con cá, đi đến đưa tận tay cho từng nhà. Nhận
sự cảm ơn rối rít của mọi người, mới cao hứng quay về.
Buổi tối
Phương Diệp đem mấy con cá nhỏ ướp gia vị thật tốt, rồi lê thân mình rã rời lên
giường ngủ, hôm nay hắn thật sự rất mệt mỏi.
Ngày hôm sau
tỉnh lại, cha nương và đệ đệ đều đã dậy rồi, nhìn thấy hắn đã tỉnh, Hà Thị giúp
hắn lấy nước để đánh răng rửa mặt, còn làm điểm tâm sáng, một nhà bốn người
cùng nhau ngồi vây quanh chiếc bàn, chờ Phương Diệp vệ sinh xong liền dùng bữa.
Phương Diệp
hôm nay tỉnh dậy, cả người cảm thấy đau nhức, cũng không muốn nhúc nhích, gian
nan dùng xong bữa sáng, dưới ánh mắt yêu thương lo lắng của Hà Thị, lại một lần
nữa quay về giường đất nằm.
Phương Thiên
Hoa nghe Phương Diệp nói loại thảo dược hôm qua sát vết thương của Phương Lâm
cũng có thể dùng để trị đau nhức, liền đứng dậy đi tìm, dùng chày giã nhuyễn rồi
bôi giúp hai đứa con. Phương Diệp không chịu để cho phụ thân bôi toàn thân,
Phương Thiên Hoa đành phải xoa lên mấy chỗ đau nhức khó nhịn của hắn.
Phương Diệp
nhìn chỗ ủ đậu trên giường, chân mày liền nhíu lại, hôm nay hắn làm cách nào
cũng không có khí lực để chế biến dầu nành, đành phải hỏi: “Cha, hôm nay cha có
bận gì không?”
“Chút nữa cha
phải đi trông coi ruộng, lúc trở về không còn việc gì phải làm nữa.” Phương
Thiên Hoa nói.
“Vậy sau khi
cha về giúp Tiểu Diệp chế biến dầu nành đi.”
“Tốt, không
thành vấn đề.” Phương Thiên Hoa đáp.
Hà Thị còn vội
may vá để kịp giao cho người ta, không còn thời gian rãnh, cho nên cũng không
có biện pháp giúp đỡ cha xắp nhỏ.
Phương Thiên
Hoa sau khi trở về liền bị đứa con lớn chỉ huy, cả người loạn lên giống như cái
bông vụ, rửa đậu, ngâm đậu, mất rất nhiều sức lực, rốt cục cũng đến thời khắc nấu
đậu, Phương Diệp rốt cuộc không thể nằm nữa, tự mình đến trù phòng, canh chừng
phụ thân làm.
Phương Thiên
Hoa cũng thực kích động, đây chính là lần đầu tiên hắn làm loại việc này, trong
lòng cũng rất hồi hộp muốn xem kết quả.
Đem đậu thô
được xử lý qua bỏ vào trong nồi nấu.
Cả nhà đều
đang nóng lòng chờ đợi, muốn nhìn xem có thành công hay không. Đương lúc Phương
Diệp mở nắp nồi ra, nhìn thấy đậu thô trở thành một chất lỏng dính dính đặc sệt,
cao hứng nói với cả nhà: “Con chính thức tuyên bố, dầu nành Phương gia đã được
chế tác thành công!”
Phụ thân hắn
đối với việc này cảm thấy còn kích động hơn so với việc nhận được tiền lương
sau mấy ngày làm công, Hà Thị cũng ôm lấy tiểu nhi tử đang nhảy bẫng lên hoan
hô, cao hứng cười to.
Phương Diệp
nhờ Hà Thị lấy một miếng vải lưới dày, đem cặn dầu nành lọc ra một lần, rốt cuộc
đại công cáo thành*. Tối hôm qua vừa mới dùng dầu trong nhà để chiên cá, hôm
nay lại có thêm dầu để dùng rồi.
*Đại công cáo thành: việc lớn đã làm xong.
Chờ hết thẩy
đều làm xong, Phương Diệp mới một lần nữa bò lại giường đất nằm, nghĩ cũng
không muốn động. Tiểu thân thể này thật yếu ớt, về sau phải bồi bổ thật tốt, cộng
thêm tập thể dục rèn luyện nữa.
“Tiểu Diệp,
hiện tại ba cha con đang nhàn rỗi, để phụ thân dạy chữ cho hai con đi.” Phương
Thiên Hoa ôm tiểu Phương Lâm, nói với đứa con lớn đang nằm ngay đơ trên giường.
“Không cần a,
cha, Tiểu Diệp đang mệt muốn chết, ngày mai, ngày mai được không?” Phương Diệp
rên rĩ thương lượng.
“Ha hả, đương
nhiên có thể, cha chỉ hỏi qua thôi.” Phương Thiên Hoa cười nói, “Con tiếp tục
nghỉ ngơi đi, cha ôm Tiểu Lâm ra ngoài xem con vịt ngu ngốc nào dám cắn tiểu
nhi tử đáng yêu của cha.” Dứt lời, Phương Thiên Hoa ôm Phương Lâm ra ngoài.
“Nương, cha
chính là cố ý nói như vậy đi.” Phương Diệp đắp chăn lộ ra đôi mắt, buồn bực nói
với Hà Thị đang ngồi may vá.
“Cha con thường
xuyên thích đùa giỡn kiểu như vậy. Hắn như thế nào lại không biết con mệt.” Hà
Thị cắn đứt đường chỉ đang may, trả lời.
Lúc hai mẫu tử
đang nói chuyện, chợt nghe thanh âm trò chuyện của Phương Thiên Hoa cùng Chu thẩm
cách vách truyền đến từ trong viện.
“Ai nha, nhà
các người tại sao lại nuôi vịt?”
“Đây chính là
do Tiểu Diệp nhà chúng ta lên núi bắt được.” Phương Thiên Hoa đáp.
“Tiểu Diệp thật
đúng là lợi hại.” Chu thẩm vừa cười nói vừa bước vào trong phòng.
Phương Thiên
Hoa ôm Tiểu Lâm vẫn đứng ngoài sân, không có vào cùng.
“Tẩu tử, hôm
nay rãnh rỗi qua đây chơi sao?” Hà Thị nhìn thấy Chu thẩm mang theo một rổ đựng
thức ăn đến, vội vàng đứng dậy, cao hứng hỏi thăm.
“Này nếu
không rãnh thì không được qua đây sao? Nhớ mấy hôm trước nhà của thím có đem cá
qua tặng cho nhà chúng ta, ta vẫn còn chưa cám ơn đâu, hôm nay vừa lúc rãnh rỗi,
xem trái cây trong vườn mới chín, liền hái một ít đem qua đây. Đúng rồi, ở đây
còn có tâm ý của hai nhà Lí gia, Hứa gia nữa.” Nói xong liền đem mấy cái giỏ thức
ăn đặt lên bàn.
“Việc này sao
có thể được, ngày thường mọi người đều giúp đỡ nhà chúng ta rất nhiều, này có
gì đâu mà phải……” Hà Thị vội vàng từ chối.
“Này sao có
thể không nhận được, mấy con cá kia trên chợ bán đến mười văn tiền, tâm ý chỉ
có nhiêu đây thì tính là cái gì. Nhà thím ít ruộng vườn, thực vật các loại chắc
không có nhiều lắm, nói thím ngày thường cứ qua vườn nhà ta hái một ít, thím
còn không đi, lúc này cứ nhận đi, đừng có khách khí.” Chu thẩm giả bộ giận dỗi
nói.
Hà Thị đành
phải tiếp nhận.
Phương Diệp
lúc này ngồi dậy hô một câu “Thẩm thẩm hảo.” bày tỏ sự lễ pháp.
Chu thẩm lúc
này mới nhìn đến Phương Diệp, cẩn thận hỏi han: “Tiểu Diệp, cảm thấy thân thể
không thoải mái sao? Tuổi con còn nhỏ, phải biết hảo hảo chăm sóc bản thân, biết
chưa.”
Phương Diệp
ngoan ngoãn gật đầu.
“Làm Tiểu Diệp
phải vất vả như vậy, đều do nương vô dụng.” Hà Thị tự trách mình.
“Nương đang
nói gì vậy, là do Tiểu Diệp hiếu động, không phải do nương.” Phương Diệp vội
vàng ngăn cản mẫu thân đang tự trách mình.
Nói xong, liền
cáo lui, lưu hai nữ nhân ở trong phòng nói chuyện phiếm.
Phương Diệp
kéo tiểu thân thể mệt mỏi, ra vườn, nhìn thấy phụ thân và đệ đệ đang đứng ở chổ
râm mát khoa tay múa chân, lại hỏi: “Cha, hai người đang làm gì vậy?”
“Cha đang dạy
cho đệ đệ của con luyện võ là như thế nào.” Phương Thiên Hoa nhìn thấy đứa con
lớn lại đây, đáp rồi hỏi: “Tiểu Diệp có muốn luyện võ không?”
“Cái gì, cha
biết võ công, con tại sao lại không biết điều này.” Phương Diệp tò mò hỏi,
trong trí nhớ quả thật không biết Phương Thiên Hoa lại biết võ.
“Ha hả, năm
xưa cha của cha chính là văn võ song toàn…….” Nói đến đây, cũng không biết
Phương Thiên Hoa nghĩ tới cái gì, không nói thêm gì nữa.
Phương Diệp
cũng không muốn hỏi thêm, nói sang chuyện khác: “Cha, Tiểu Diệp muốn luyện võ,
rèn luyện thân thể một chút cũng tốt.”
“Tốt, ngày
mai bắt đầu học đi. Đến lúc đó cha dạy các con vừa đọc sách vừa luyện võ, được
không a, Tiểu Lâm?” Nhìn tiểu nhi tử vẫn đang khoa tay múa chân, cười nói.
“Được, cha,
Tiểu Lâm muốn học.” Phương Lâm phi thường tự tin trả lời, bất quá Phương Diệp
nhìn thấy vóc dáng nho nhỏ của nhóc, lắc đầu, không biết tiểu bất điểm này có
thể kiên trì được bao lâu đây?
“Phương tú
tài, đến lúc đó thúc có thể dạy luôn đại cẩu nhà ta cùng ca ca của nó được
không?”Chu thẩm nghe lời Phương Thiên Hoa nói, vội vàng từ trong phòng đi ra,
nhà bọn họ cũng không trả nổi tiền học phí cho bọn nhỏ, hiện tại biết Phương tú
tài muốn dạy chữ cho con hắn, thuận tiện cũng nhờ giúp đỡ hai đứa con của mình,
Chu thẩm cũng không trông vậy vào việc hai đứa con có thể đọc sách thành tài,
chỉ cần biết vài chữ là được. “Nhà ta cũng không có nhiều tiền để trả cho thúc,
nhưng đến ngày lễ tết nhất định sẽ đem một bao lì xì lớn qua, thúc coi như vậy
được không?” Chu thẩm sợ Phương Thiên Hoa không đồng ý, lại bồi thêm một câu.
“Tẩu tử, không
phải là không được. Ta chỉ còn lại mấy quyển sách, dạy mấy đứa nhỏ chỉ có thể
dùng mặt đất mà viết viết họa họa, đặc biệt không có dụng cụ dạy học gì cả, chỉ
sợ làm lãng phí thời gian của bọn nhỏ.” Phương Thiên Hoa cũng nói ra nỗi khó xử
của mình, “Thời gian dạy cũng không ổn định, việc này, nếu tẩu tử chấp nhận, cứ
đưa bọn nhỏ lại đây, tiền lì xì hay bất cứ cái gì cũng không cần đưa.”
Chu thẩm nghe
xong, cảm thấy những chuyện đó cũng không phải vấn đề lớn, đương nhiên có thể
chấp nhận, vô cùng cao hứng được Phương Thiên Hoa đồng ý, mới quay về nhà bàn bạc
với trượng phu, cho đứa con cơ hội đọc sách biết chữ, nếu không phải ngày mai mới
bắt đầu, thì hiện tại nàng đã muốn đóng gói đứa con mang qua đây.
Hà Thị nhìn
trượng phu nói: “Thiên Hoa, chàng có cảm thấy khó xử không, nếu không để ta đi
nói lại với Chu thẩm.”
Phương Thiên
Hoa nở nụ cười, không nghĩ tới hiện tại hắn đã bắt đầu trở lại làm phu tử, lắc
đầu nói: “Không cần, dù sao mấy ngày nay cũng rãnh, trước hết cứ dạy thử xem
sao. Có thể ngày mai, ba hộ còn lại cũng mang đứa nhỏ sang đây, dạy chữ cho bọn
nhỏ, cũng không phải việc gì khó.”
Phương Diệp
nghe xong, nghĩ đến ngày mai phụ thân sẽ dạy học, mà nếu vậy thì phụ đạo dùng để
dạy học nhất định phải có, xem ra phải nghĩ biện pháp để làm ra một cái bảng
đen rồi.
Suy nghĩ một
hồi liền đem ý tưởng nói với Phương Thiên Hoa, phụ tử ba người bắt tay vào chế
tạo.
Vì làm một
cái bảng đen, ba người mất hết cả một ngày, ngay cả nếu Hà Thị không thúc giục
bọn họ ăn cơm, chắc cũng không cảm thấy đói bụng. Rốt cuộc cũng đem khối bảng
đen dị dạng thành hình, bất quá chỉ có thể viết, không thể lau, phải dùng tro
than tráng đè lên một lớp, mới có thể viết tiếp, bất quá trong mắt bọn họ, bảng
đen này thật không tồi. Về phần phấn viết, Phương Diệp đi kiếm vài khối bùn vôi
trắng thay thế.
Sau khi nhìn
Phương Thiên Hoa viết xong một chữ, Phương Diệp ngồi một chỗ trầm tư, nghĩ có
cái gì đó không đúng. Sau đó mới bừng tỉnh đại ngộ, phụ tử bọn họ cứ làm cho vấn
đề trở nên phức tạp. Căn bản không cần chế tạo bảng đen làm gì cả, cứ đi tìm một
tấm gỗ vuông vức, rồi lấy than đen viết lên, viết xong dùng khăn lau là sạch sẽ,
không phải tốt hơn sao, căn bản không cần phiền toái như vậy.
Đem suy nghĩ
này nói ra, Phương Thiên Hoa vỗ trán, nguyên lai là nãy giờ cứ đi vào ngõ cụt,
mới gật đầu, liền nhìn thấy hai đứa con chỉ vào trán hắn cười to, thì ra hắn
dùng bàn tay dính đầy than đen vỗ vào trán, trên trán in rõ ràng một bàn tay
đen năm ngón, nghĩ nghĩ cũng nhịn không được, bật cười ha hả.
Hết chương 7
------------
Chào các bạn *vẫy vẫy*
Post a Comment