TTĐVH - Chương 5

Posted Monday, September 8, 2014 by A-Moon
THANH THANH ĐIỀN VIÊN HƯƠNG
Tác giả: Nhất Điền Trùng
Editor: Asia Moon
Chương 5: Phụ thân
Ba mẫu tử cùng nhổ lông gà, mổ bụng lấy nội tạng gà ra, từng chút tẩy rửa sạch sẽ, Phương Diệp chủ động lãnh công việc nấu nướng trong trù phòng, bởi vì tay nghề nấu nướng của hắn tốt hơn, làm một bữa yến tiệc nhỏ đãi cả nhà, phải biết rằng bữa ăn ngày thường trong nhà muốn có một chút thịt rất khó khăn, hiện tại vất vả lắm mới có một con gà hoàn chỉnh, nhưng nhớ đến trù nghệ không hề tốt của mẫu thân, Phương Diệp liền mãnh liệt yêu cầu mẫu thân để hắn ra tay.

“Nương, nương hãy nghỉ ngơi một hồi đi, việc nấu nướng cứ để Tiểu Diệp làm.” Phương Diệp đẩy mẫu thân ra khỏi trù phong, chiếm cứ lấy cả gian bếp không cho mẫu thân tiến vào.
“Tiểu Diệp, hôm nay con lên núi vất vả như vậy, vẫn nên để nương làm cho, nhất định nương sẽ nấu tốt hơn lần trước.” Hà Thị đứng ở cửa bếp cam đoan với đứa con.
“Nương cứ nghe theo lời của Tiểu Diệp đi.” Phương Diệp vẫn nhất quyết không chịu.
“Vậy nương ở bên cạnh nhìn không được sao. Nương sẽ cố gắng học tập, còn phụ con nhóm lửa, được không. Hơn nữa, chúng ta vẫn còn chưa nấu cơm.” Hà Thị nói.
“Hắc hắc, Tiểu Diệp cũng đã quên là cơm vẫn còn chưa nấu, nương cứ nấu cơm đi, mọi việc còn lại cứ để cho Tiểu Diệp.” Phương Diệp nghe xong, mới cho Hà Thị vào trù phòng.
Tiểu Phương Lâm từ sớm đã muốn ra vườn chăm sóc vịt hoang, sau khi nhổ lông gà rừng xong, nhóc liền xung phong lãnh nhiệm vụ đi uy thức ăn cho vịt. Ôm một máng rau dại băm nhỏ mà Hà Thị đưa cho, Phương Lâm lại đi ra sân, đào bắt mấy con sâu, bỏ vào trong đám rau dại, mới bưng qua cho vịt ăn. Đứa nhỏ tuy đào đất bắt sâu thật thừa thải, nhưng thái độ thật đúng là phi thường chăm chỉ.
Từ trước đến nay lông vịt đều mang một màu sắc rất tiên diễm, Tiểu Phương Lâm đối với con vịt hoang này rất thích thú, huống chi con vịt này còn có thể ấp trứng, trong mắt nhóc, giá trị của vịt hoang đã muốn vượt qua mặt lão gà mái trước kia đã cống hiến trứng gà cho nhóc ăn. Đem máng ăn đặt trước mặt con vịt, Phương Lâm liền ngồi xổm xuống một bên nhếch miệng cười, nhìn vịt hoang ăn, đã ảo tưởng chính mình dẫn theo vịt hoang, cùng một đám vịt con chơi đùa, càng nghĩ càng vui, bàn tay nhỏ bé của Phương Lâm rất thiện ý mà duỗi tới, muốn sờ bộ lông mao xinh đẹp của con vịt, nhưng bất hạnh lại bị con vịt hoang phát hiện ra hành động của nhóc, cái mỏ dẹp dẹp hung ác cạp vào bàn tay nhỏ bé của Phương Lâm khiến cho nhóc vội vàng rút tay về, như vẫn bị mổ vài cái.
Nhìn thấy Phương Lâm hoảng sợ tránh lui, vịt hoang khí thế ngược lại càng hung, Phương Lâm dù gì cũng chỉ là đứa nhóc mới ba tuổi, vóc dáng nho nhỏ, làm sao có thể uy hiếp được con vịt hoang phì nộn này, từ trên cái ổ nhảy xuống đuổi theo Phương Lâm.
Phương Lâm bị mổ rất đau, lại nhìn thấy vịt hoang còn muốn đuổi theo làm nhóc sợ tới mức kêu to, “Ca ca, cứu đệ! Ca ca, vịt hoang cắn đệ.” Mới la xong liền vấp một cái, té ngã trên mặt đất.
Chờ đến khi Phương Diệp cùng Hà Thị chạy đến nơi, Phương Lâm vì bị con vịt mổ thêm vài cái mà khóc lớn, cánh tay nhỏ bé quơ loạn xạ, nhưng không làm cho con vịt kia bị thương tổn gì.
Phương Diệp tóm được con vịt hoang, tức giận đến hung hăng đá cho con súc sinh này một cước, sau đó trói lại, ném vào hàng rào. Hà Thị bên kia đem Tiểu Phương Lâm bế lên, nhìn thấy cánh tay cùng khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc bị vịt hoang mổ vài cái sưng đỏ, nàng nhịn không được đỏ mắt, hống tiểu nhi tử.
“Tiểu Lâm, chớ sợ chớ sợ, con vịt đã bị ca ca bắt lại rồi. Đừng sợ a.”
Phương Lâm được Hà Thị ôn nhu an ủi, dần dần tiếng khóc cũng nhỏ lại, chính là nơi bị mổ vẫn còn rất đau a.
“Tiểu Lâm, chờ con vịt này ấp trứng xong, ca ca liền bắt nó làm thịt cho đệ ăn.” Phương Diệp nhìn thấy vết thương của Phương Lâm, cảm thấy rất tức giận, tự trách chính mình thực sơ ý. Hắn biết rõ con vịt hoang này thực hung hãn, lại để cho đệ đệ tuổi còn nhỏ đi cho vịt ăn, hại đệ đệ bị vịt hoang đuổi theo cắn, thật sự không phải là một ca ca tốt.
“Nương ôm Tiểu Lâm vào nhà đi, hôm nay con có hái một ít thảo dược, có một loại thảo dược dùng để nghiền nát rồi đắp lên vết thương.”
Vào nhà, Phương Diệp nhờ Hà Thị đi xem gà đã được nấu chín chưa, còn hắn thì tìm kiếm từ trong đống thảo dược vừa mới hái, cầm một ít đi rửa sạch sẽ, bỏ vào cái cối nghiền vài cái, đến khi chảy ra một ít nước, đem bôi lên vết thương của Phương Lâm.
“Tiểu Lâm, về sau không được chạy đến chỗ chuồng vịt nữa, biết không?” Phương Diệp vừa bôi vừa dặn dò.
“Nga, đã biết, ca ca.” Phương Lâm nghĩ đến việc hồi nãy, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo muốn khóc, nhưng nghĩ đến trước kia ca ca đã từng nói, nam tử hán đại trượng phu, không thể suốt ngày chỉ biết khóc, mới cố gắng đem nước mắt nhịn xuống.
“Được rồi, Tiểu Lâm, ca ca sớm hay muộn gì cũng đem con vịt kia nấu thành mấy món ngon cho Tiểu Lâm, giúp Tiểu Lâm báo thù.”
“Ca ca, Tiểu Lâm không ăn, Tiểu Lâm muốn có vịt con.” Phương Lâm rầu rĩ nói.
“Hảo, chờ trứng nở ra, cho Tiểu Lâm chơi với vịt con.”
 Sau khi dỗ dành Phương Lâm, Phương Diệp mới tiến vào trù phòng thăm chừng việc hầm gà, Hà Thị cũng đang mở nắp nồi trông chừng con gà đang hầm, nhìn thấy hai đứa con tiến vào, trên mặt đứa con nhỏ được bôi một ít chất lỏng màu xanh, làm cho chỗ xanh chỗ trắng, người không biết còn hiểu nhầm rằng tiểu hài tử bị ai đánh nghiêm trọng như vậy.
“Tiểu Lâm còn đau không?” Hà Thị hỏi.
“Không đau, hơi lạnh lạnh.” Phương Lâm để cho ca ca giúp mình bôi thuốc, hiện tại không còn đau như trước nữa, nghe mẫu thân hỏi liền đáp.
Phương Diệp đi qua nhìn, gà đã nấu gần chín, canh gà thoạt nhìn cũng đậm, mặt trên nổi một tầng mỡ gà thật dày, Phương Diệp lấy vá vớt gà ra, rồi lại cẩn thận hớt váng mỡ gà bỏ đi, hương vị canh thơm nức lỗ mũi.
Lúc này Phương Diệp mới đem nội tạng của con gà rừng, trừ bỏ quả thận đều bỏ vào nồi canh gà tiếp tục hầm, lại rửa sạch bảy tám cây nấm hương, xé nhỏ từng cây thành bốn miếng rồi bỏ vào nồi canh, cắt thêm vài lát hành gừng, cùng với một ít hồ tiêu, bỏ chung vào, cuối cùng nêm nếm chút muối, rồi mới đóng nắp lại.
Phương Diệp bắt tay vào chặt gà. Ba người ăn chắc không hết nổi một con, cho nên Phương Diệp chỉ chặt nửa con, còn chừa nửa con ướp muối, dành lại cho buổi tối hoặc sáng mai.
Hà Thị nhìn thấy vậy cũng nói thêm, “Tiểu Diệp, nửa con gà để dành cho cha con trở về rồi hãy ăn, cha con bên ngoài đi làm thêm, khẳng định không có thời gian để dùng cơm, chúng ta hãy lưu lại một ít cho hắn.”
“Ân, đã biết, nương. Con sẽ để dành nửa con gà ướp muối cho ngày mai.”
“Nương, cha sắp về nhà sao?” Phương Lâm nghe thấy mẫu thân nhắc đến phụ thân, trong lòng cũng có chút nhớ phụ thân.
“Ân, nhanh nhất là ngày mai, hoặc sớm ngày mốt.” Hà Thị nghĩ đến trượng phu cũng bật cười.
“Kia nương, buổi chiều con lại đi bắt cá, xem có thể bắt được nhiều hơn không, đến lúc đó lại có thịt cá để ăn.” Phương Diệp cũng cười nói.
“Hảo hảo hảo, nhưng Tiểu Diệp nhất định phải chú ý an toàn, không thể xuống nước, biết không?”
“Đã biết, mẫu thân đại nhân.” Phương Diệp cười đáp, động tác trong tay không chút nào đình trệ. Phương Diệp không biết người nhà của mình có thể ăn cay được hay không, cho nên hắn sẽ làm món gà hầm ớt. Tuy rằng vật liệu cũng không đầy đủ, nhưng mà có thể thay thế bằng gia vị.
Cắt ớt với số lượng vừa phải, gừng non, một muỗng nước tương, ước chừng ba gam bột hồ tiêu, không có bột hồ tiêu, Phương Diệp đành phải đem hơn phân nửa hạt hồ tiêu xay ra. Chặt nửa con gà  thành từng miếng vuông, thoạt nhìn thịt nhiều hơn xương, chờ sau khi Phương Diệp rán sơ qua một chút, nở nắp nồi, múc một muỗng canh đổ vào chảo, màu sắc cùng hương vị nhìn qua đều đủ cả.
“Nương, Tiểu Lâm, lại đây ăn thử một chút, xem ăn được không.”
Hai mẹ con bị mỹ vị Phương Diệp làm hấp dẫn, ngón trỏ đại động, nhất là khi Phương Diệp mở nắp nồi canh gà, nước miếng nhịn không được nuốt ừng ực, nghe thấy lời nói của Phương Diệp, làm sao có thể chối từ.
Vừa định đi qua nếm thử, chợt nghe bên ngoài vang lên một giọng nam quen thuộc, “Điền Điền, ta đã trở về.”
Điền Điền chính là nhủ danh của Hà Thị, đại danh là Điền Hà, tiếng kêu ngoài phòng đúng là của trượng phu nàng, Phương Thiên Hoa.
Hà Thị vừa nghe thanh âm của Phương Thiên Hoa, vui vẻ nói với hai đứa con đang chăm chú ăn, “Tiểu Diệp, Tiểu Lâm, cha các con đã về rồi.” Nói xong liền đi nhanh ra khỏi bếp. Phương Diệp cùng Phương Lâm cũng đuổi theo.
Phương Thiên Hoa xách theo bao lớn bao nhỏ, trên vai còn khiêng một túi đựng dụng cụ, nhìn thấy thê tử chạy đến liền vui vẻ ra mặt.
“Thiên Hoa, tại sao chàng về sớm như vậy?” Hà Thị tiếp nhận đồ vật trong tay Phương Thiên Hoa, cao hứng hỏi han.
“Công việc hoàn thành sớm, tiền công cũng nhận rồi, xem này, ta mang được rất nhiều đồ tốt về này.” Phương Thiên Hoa cười đáp, “Cha đã về, các con cũng không nể mặt chào cha một tiếng sao?”
Phương Lâm nghe thế, đôi chân nhỏ ngắn ngủn chạy hết công suất, vọt vào trong lòng ngực Phương Thiên Hoa, Phương Diệp cũng cười đi đến trước mặt phụ thân.
Vỗ vỗ đầu tiểu nhi tử, nhìn thấy tiểu nhi tử ngẩng đầu trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn xanh trắng loan lổ, nhất thời bị dọa, vội hỏi, “Tiểu Lâm, con đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hà Thị liền cướp lời đáp, “Bị một con vịt hoang mổ.” Nói xong nhìn thấy khuôn mặt tiểu nhi tử, cũng che miệng cười rộ lên.
“Tiểu Lâm có đau không?” Phương Thiên Hoa kéo lấy cánh tay nhỏ bé của Phương Lâm, phát hiện trên cánh tay của tiểu nhi tử cũng có mấy vết thương, lo lắng hỏi han.
“Ca ca giúp Tiểu Lâm bôi thuốc, Tiểu Lâm không đau.” Phương Lâm ngoan ngoãn đáp.
“Tiểu Diệp sao?” Phương Thiên Hoa cũng không quên đại nhi tử, cúi đầu hỏi, “Cha không có ở nhà mấy ngày nay, Tiểu Diệp có nghe lời không?”
Phương Diệp gật đầu tỏ vẻ rất nghe lời.
Hà Thị ở một bên khen, “Tiểu Diệp thực ngoan, còn giúp ta làm rất nhiều việc, đúng không, Tiểu Lâm.” Ngoảnh lại để cho tiểu nhi tử làm chứng.
“Đúng vậy, ca ca rất tốt, buổi chiều ca ca còn muốn dẫn Tiểu Lâm ra ngoài chơi.” Phương Lâm cũng vội vàng vỗ ngực nói.
“Thật sao? Cha cảm thấy thực vui vẻ.” Phương Thiên Hoa nghe thấy ngay cả thê tử cũng đối với đại nhi tử khen không ngớt, nắm lấy bàn tay nhỏ của Phương Diệp vỗ nhẹ, trước kia Tiểu Diệp đối xử với Hà Thị không hề thân cận, hiện tại quan hệ đã trở nên tốt đẹp, phận làm cha cũng cảm thấy vui vẻ.
Phương Diệp ngượng ngùng nở nụ cười.
Phương Diệp nhìn thấy người này cùng phụ thân ôn nhu trong trí nhớ giống nhau như đúc, không khỏi nảy sinh cảm giác thân cận, phụ thân này cho dù có làm những việc nặng mà người đọc sách thường coi rẻ, nhưng khí chất thoạt nhìn vẫn giống như những văn nhân, phụ thân ngũ quan tuấn tú, thân hình cùng khuôn mặt của Phương Diệp tuy còn nhỏ nhưng giống phụ thân như đúc, vừa nhìn thấy liền biết ngay là hai cha con. Phụ thân tuy nhìn thấy vết thương trên người Tiểu Lâm, nhưng không hề hoài nghi tiểu hài tử Phương Diệp có mối quan hệ bất hòa với Phương Lâm trước kia, điều này đối với đứa nhỏ mà nói đúng là một sự tin cậy, trách không được tiểu hài tử Phương Diệp đối với hắn kính yêu như vậy, Phương Diệp cũng kiềm lòng không đậu nảy sinh một loại tình cảm thân cận đối với thế giới này, đối với gia đình này, và những người thân trong nhà này.
Phương Thiên Hoa ra ngoài làm công cho người ta nên không biết chuyện Phương Diệp trượt chân rơi xuống nước, chờ khi Hà Thị hai mắt đỏ hoe nói với hắn, hắn mới biết được thiếu chút nữa là hắn đã mất đi đứa con này, cũng không kiềm được ôm chặt lấy đứa con, hoàn hảo là nó còn sống, lại trở nên ngoan ngoãn nghe lời hơn trước kia. May mắn, Phương Thiên Hoa cùng Hà Thị đều thực cảm tạ ông trời.
Phương Diệp không được tự nhiên tránh khỏi vòng tay của phụ thân, chẳng lẽ đôi vợ chồng này rất thích chuyện lúc nào cũng ôm ấp con cái sao? Phương Diệp đỏ mặt nói: “Tiểu Diệp hiện tại không phải đã khỏe mạnh rồi sao? Về sau Tiểu Diệp nhất định sẽ chú ý an toàn, cha nương cũng đừng lo lắng. Ăn cơm thôi, cả nhà xem Tiểu Lâm đã đói đến ôm bụng rồi kìa.”    
Hai người lớn bị Phương Diệp dời đi lực chú ý, đều nhìn về phía Phương Lâm, Tiểu Phương Lâm vô ý sờ sờ bụng, nhỏ giọng ngụy biện, “Tại canh gà kia hương vị thật sự rất thơm thôi.”
“Được rồi, đi ăn cơm nào. Cơm nước xong, cha đưa cho hai đứa xâu kẹo đường cha mới mua trên đường về.” Phương Thiên Hoa cao hứng nói, Tiểu Phương Lâm nghe được lại một trận phấn khích, hỏi không ngừng, “Thật sao thật sao? Nhưng mà hiện tại Tiểu Lâm muốn ăn thịt gà hơn!”
“Đệ đúng là một con mèo tham ăn!” Phương Diệp nhéo nhéo cái mũi của Phương Lâm cười nói.
Lại nghe thấy cha nương đang đi phía sau cười ha ha.
Hết chương 5 

0 comments:

Post a Comment