THANH THANH ĐIỀN VIÊN HƯƠNG
Tác giả: Nhất Điền Trùng
Editor: Asia Moon
Chương 4: Vịt hoang
Phương Diệp lưng đeo túi vải nặng
trịch, trên tay còn tóm lấy con vịt béo không chút hiền lành, cho dù ngọn núi
cách nhà không xa, cũng làm hắn mất không ít sức lực, khi sắp trở về tới nơi,
hai tay đã nhức mỏi, bả vai đeo túi cũng bị đè nén sinh đau, mặt khác còn phải
lo lắng xem những quả trứng có bị vỡ hay không.
Vừa bước chân vào liền nhìn thấy
cái đầu nhỏ của Phương Lâm đang lấp ló ở cửa. Nhìn thấy hắn đã trở về, nhóc
ngay lập tức vui vẻ chạy đến, Phương Diệp sợ nhóc đâm phải chính mình, vội vàng
thối lui vài bước.
“Ca ca, vì sao ca ca lại trở về sớm
như vậy.” Phương Lâm cười toe toét chạy xung quanh ca ca.
“Tiểu Lâm, mau gọi nương đến.”
Phương Diệp thật sự chịu hết nổi, vội vàng phân phó đệ đệ, thừa dịp đã tới cửa
nhà, Phương Diệp nhanh chóng bỏ túi vải xuống, ngồi xổm trên mặt đất, hai tay vẫn
tóm lấy con vịt hoang đang giãy giụa.
“Đã biết, ca ca.” Phương Lâm nghe lời
Phương Diệp nói, đôi chân nhỏ ngắn chạy nhanh vào trong nhà, vừa chạy vừa hô: “Nương,
ca ca đã về rồi, ca ca đã về rồi.”
Buổi sáng Hà Thị may vá một chút,
sau đó đi rửa đậu thô, nhớ đến đứa con lớn đã nói những phát hiện của hắn cho
nàng nghe, khi xay nhỏ đậu thô quần áo sẽ bị dính một chút dầu mỡ. Tuy rằng Hà
Thị đối với ý tưởng của đứa con lớn thực
hoài nghi, nhưng hiện tại để đậu thô lại cũng không dùng được gì, đậu thô được
lựa ra còn hơn phân nửa bao tải, thôi thì cứ lấy một chút đậu thô đi ngâm nước
để cho Tiểu Diệp thử nghiệm cũng tốt.
Hà Thị vừa mới bỏ đậu vào thau, chợt
nghe thấy đứa con nhỏ gọi mình, Tiểu Diệp đã trở về, đang đứng ở ngoài cửa, kêu
nàng đi ra đó. Hà Thị vội vàng đứng dậy bước nhanh ra ngoài, không phải đã xảy
ra chuyện gì chứ? Nghĩ đến đây, Hà Thị nóng nảy, cước bộ cũng nhanh hơn, vừa ra
khỏi cửa liền nhìn thấy trong tay đứa con đang giữ chặt con vịt ngồi xổm trên mặt
đất, trong lòng nhất thời thở dài một hơi nhẹ nhõm.
“Nương, mau giúp con mang cái túi
vào trong nhà, còn con thì giữ con vịt này.” Phương Diệp nhìn thấy Hà Thị xuất
hiện, vội vàng kêu lên.
Hà Thị nhanh chóng tiếp nhận cái
túi, lại tính tiếp nhận luôn con vịt trong tay Phương Diệp, Phương Diệp gấp gáp
nhắc nhở Hà Thị, “Nương, cầm túi vải phải cẩn thận một chút, bên trong có đựng
vài quả trứng.”
“Ca ca, làm sao có thể bắt được cả một
con vịt vậy. Thật khá.” Phương Lâm cũng chạy theo chân Hà Thị, thời điểm nhìn
thấy ca ca trở về nhóc đã muốn hỏi, nhưng tới bây giờ mới có cơ hội.
“Ca ca ở trên núi bắt được, đây
chính là vận khí của ca ca.” Phương Diệp đáp, tóm lấy con vịt hoang đi vào cái
chuồng bằng cỏ trong viện, tìm một sợi dây thừng trói chân vịt lại, buộc ở cánh
cửa hàng rào, mọi chuyện liền trở nên dễ dàng.
Vung vẩy hai cánh tay đau nhức,
Phương Diệp dẫn theo đệ đệ đi vào phòng, thấy Hà Thị đang cẩn thận lấy những quả
trứng từ túi vải ra.
“Tiểu Diệp, không có vỡ quả trứng nào. Lần này
Tiểu Diệp lên núi không bao lâu đã có thu hoạch lớn như vậy, thật sự là rất giỏi.”
Hà Thị khen ngợi, nhìn thấy đứa con lớn được nàng khen bỗng trở nên ngượng
ngùng, khuôn mặt hơi ửng đỏ, mới ha hả cười lên.
“Ca ca, trứng vịt dùng để luộc sao?”
Phương Lâm nhìn thấy, liền nhớ đến mấy quả trứng của lão gà mái, trứng gà ăn
ngon lắm, nhưng hình dạng quả trứng này so với trứng gà còn lớn hơn, hơn nữa
thoạt nhìn thật xinh đẹp, hẳn là ăn rất ngon.
Phương Diệp nhìn thấy đệ đệ đã toan
tính muốn đem mấy quả trứng vịt này đi luộc ăn, cũng cười nói: “Tiểu Lâm thật
tham ăn, quả trứng này là dùng để ấp, chờ vịt mái ấp trứng nở xong, Tiểu Lâm có
thể nuôi dưỡng vịt con.”
“Quả trứng này có thể dưỡng ra vịt
con sao? Làm sao để biến ra được vậy ca ca?” Phương Lâm khó hiểu nhìn ca ca, Hà
Thị cũng nhìn sang Phương Diệp.
Trước kia Hà Thị cũng muốn làm cho
lão gà mái ấp gà con, nhưng mà thử qua vài lần, lãng phí rất nhiều quả trứng,
nàng mới từ bỏ ý niệm này trong đầu. Sau đó có hỏi qua Chu tỷ nhà bên cạnh, Chu
tỷ mới nói cho nàng biết rằng gà mái chỉ ấp những quả trứng giống, mà lão gà
mái nhà nàng lại không có lai giống với gà trống, trong thôn chỉ có nhà nàng mới
có được một con gà, ngày thường cũng không dám đem lão gà mái duy nhất thả ra
khỏi viện môn, sợ bị người khác bắt đi, lão gà mái cũng không còn có thể đẻ ra
trứng giống được nữa. Từng hỏi qua nhiều người trong thôn, người ta cũng không
có dư thừa trứng giống để bán, cho nên Hà Thị đành phải đem quả trứng mà lão gà
mái đẻ ra cấp cho hai đứa con bồi bổ thân thể. Bất quá vài năm gần đây lão gà
mái đã già, đẻ trứng cũng không còn nhiều, Phương Diệp xảy ra chuyện cần phải mời
thầy thuốc, Hà Thị cũng đành cắn răng đem lão gà mái đi biếu, rốt cuộc hy vọng
muốn nuôi gà con cũng bị dập tắt. Không nghĩ tới hiện tại đứa con lớn cư nhiên
bắt được con vịt hoang, còn muốn dùng con vịt đó để ấp trứng.
“Có thể a. Tiểu Lâm, đệ hãy cầm lấy
quả trứng đưa lên chỗ sáng, nhìn vào bên trong thấy một điểm đen, đó chính là
trứng giống.” Phương Diệp cầm lấy một quả trứng, chỉ cho đệ đệ xem, Hà Thì cũng
tò mò cầm một quả trứng khác lên, làm theo lời Phương Diệp vừa nói.
“Ca ca, có điểm đen, bên trong có vịt
con.” Phương Lâm nhìn thấy liền vỗ tay cười nói.
“Thật đúng là có.” Hà Thị nhìn quả
trứng trong tay, cũng phát hiện bên trong có điểm đen, “Tiểu Diệp, con so với
nương hiểu biết hơn.”
“Nương, năm đó thời điểm nương tìm
trứng giống, Tiểu Diệp cũng biết. Nhà Lí nhị cũng từng nuôi qua vài con gà, khi
đó Lí nhị có đưa cho con xem qua, con mới biết được.” Phương Diệp dựa theo trí
nhớ giải thích.
Phương Diệp xem xét kỹ từng quả trứng
một, trong tám trứng có bảy quả là trứng giống, nếu như ấp trứng thành công,
trong nhà sẽ có thêm vài con vịt nữa.
Phương Diệp đem tin tức tốt lành
này nói cho mẫu thân và đệ đệ nghe, làm dâng lên sự tin tưởng và hứng thú của
hai người.
Ba người đi đến cái chuồng làm bằng
cây cỏ, đem chuồng gà trước kia một lần nữa sửa sang lại một chút, cải tạo
thành một cái ổ rơm rạ có thể dùng để ấp trứng. Hà Thị băm nhỏ rau dại, đổ vào
một chút canh cá còn dư lại lúc sáng, đem đi uy vịt hoang.
Sau đó ba người mới cùng cởi bỏ sợi
dây thừng buộc ở chân vịt, rồi đóng cửa hàng rào lại. Nhìn thấy con vịt đang ăn
rau dại trộn canh cá, lại nhẹ nhàng cọ cọ mấy quả trứng, cuối cùng ngồi xuống ấp
trứng, ba người mới cảm thấy yên lòng.
“Nương , con vịt mái này hẳn không ấp
trứng nhanh như vậy, chúng ta phải chăm sóc nó trước, chờ đến khi nó quen thuộc
hoàn cảnh trong nhà, nó mới có thê an tâm ấp trứng. Muốn đợi trứng nở, chắc
cũng khoảng hai mươi mấy ngày, chúng ta không nên hấp tấp.” Phương Diệp nhìn
hai mẫu tử đang vui vẻ đứng mãi ở hàng rào không chịu đi liền giải thích một
chút.
“Hảo, nương nghe lời con. Tiểu Diệp
thật lợi hại.” Hà Thị cao hứng nói với đứa con lớn, rồi dắt tay Tiểu Phương Lâm
rời đi.
“Nương, lát nữa con sẽ xuất môn, hiện
tại vẫn còn sớm, Tiểu Diệp muốn lên núi lần nữa.” Phương Diệp nói với mẫu thân.
“Ca ca, Tiểu Lâm cũng muốn đi.” Hà
Thị chưa kịp đáp lời, Phương Lâm vừa nghe ca ca còn muốn lên núi nữa, liền lôi
kéo ca ca làm nũng.
“Không được. Đệ đã quên tối hôm qua
đệ đã đáp ứng cái gì với ca ca sao? Buổi chiều ca ca dẫn đệ đi bắt cá.” Phương
Diệp nói, thấy cái đầu nhỏ của đệ đệ cúi xuống, nghĩ nghĩ liền sửa giọng.
“Nga, ca ca.” Phương Lâm nghe thấy
ca ca không chịu, trong lòng vẫn có chút khổ sở, than thở đáp, chính là sau khi
nghe thấy ca ca sẽ dẫn nhóc đi bắt cá, có thể đi bắt cá cũng rất tốt, đầu nhỏ lại
ngẩng lên, “Ca ca cũng đừng quên a!”
“Sẽ không, buổi chiều ca ca nhất định
dẫn đệ đi!”
“Tiểu Lâm, không được cãi lời ca
ca, nhớ không.” Hà Thị cười lấy tay xoa đầu Phương Lâm, “Phải nghe lời thì buổi
chiều ca ca mới dẫn con ra ngoài chơi nha.”
“Đã biết, nương.”
Phương Diệp đem hết đồ đạc bỏ ra khỏi túi vải,
rồi mới đeo lên vai, lại lấy theo một cái xẻng nhỏ, bắt đầu lên núi.
Ánh nắng mặt trời lúc này rất gay gắt,
chờ hắn đi đến sườn núi, đầu đã đổ đầy mồ hôi. Nếu có người lớn đi chung, khẳng
định sẽ nói Phương Diệp này còn nhỏ mà gan lớn, cái nơi mà hắn đến là nơi mà
ngày thường, thôn nhân rất ít đặt chân lên. Tất cả mọi người thường lựa chọn đường
đi an toàn hơn.
Lần này Phương Diệp đi đến địa
phương cách nơi hắn bắt vịt không xa, tìm kiếm dấu vết của vài con vật nhỏ, đào
một cái bẫy sập ở gần đó, lại tạo một vài dấu hiệu nhận biết kế bên cái bẫy, để
phòng ngừa khi thôn nhân lên núi vô ý bước vào, nơi này thú hoang nhiều, cái bẫy
này hắn dựng lên chỉ thích hợp để bắt những con mồi nhỏ như gà rừng, vịt hoang.
Cẩn thận xem xét xung quanh, Phương
Diệp mới ngắt một ít rau dại, cây gia vị cho vào túi vài, sau đó lại bỏ thêm một
ít thảo dược hay dùng hằng ngày, rất nhanh, túi vải lại đầy. Bất quá trọng lượng
đeo trên lưng không nặng bằng lần trước, lần này hắn không có thu thập những quả
trứng dễ vỡ nữa, cho nên lưng vẫn còn rất thoải mái. Đương lúc đang chuẩn bị rời
đi, hắn lại nhìn thấy cách đó không xa có hai con gà rừng đang chạy tới, nếu
như hắn không nhìn nhầm thì đây chính là hai con gà rừng xám*.
Gà rừng xám (Gallus
sonneratii)
Gà rừng xám phân bố ở Ấn Độ. Lưng màu đen với chấm son, lông
màu xám với hoa văn nhuyễn. Lông cổ dài và sẫm, kết thúc bằng tấm nhỏ, cứng,
màu hanh vàng. Chân màu đỏ, mồng và tích không to bằng gà rừng đỏ. Chân gà trống
có cựa. Gà trống thay lông vào mùa hè, trong và sau mùa sinh sản. Qua kết quả
phân tích gien, gà nhà (Gallus gallus dosmeticus) được cho là con lai giữa
gà rừng xám và gà rừng đỏ. Gien chân và da màu vàng ở gà nhà được thừa hưởng từ
gà rừng xám.
Phương Diệp cởi túi vải đặt sang một bên, cầm
lưỡi liềm, nhẹ nhàng tiếp cận hai con gà rừng đang tìm kiếm thức ăn, mục đích của
hắn là bắt sống, nhưng lúc còn cách hai thước, bị gà rừng phát hiện, vỗ cánh
hai cái chuẩn bị bay đi, Phương Diệp xem ra muốn bắt sống là vô vọng, hắn chỉ
còn cách cầm lưỡi liềm quăng vào con gà gần nhất, lưỡi liềm thật sự lợi hại, cộng
thêm hành động của Phương Diệp vừa nhanh vừa chuẩn, con gà rừng kia trúng phải
lưỡi đao rồi ngã xuống, con còn lại sợ hãi lập tức bay đi. Lưỡi liềm chém trúng
cổ gà, tuy không đứt hẳn, nhưng máu gà lại chảy ra ngoài một vũng.
Phương Diệp tìm một chiếc lá dày rộng,
đem gà gói kỹ lưỡng. Sau khi nhặt lại cái liềm, xách theo gà rừng, đeo cái túi
lên vai, mới bắt đầu xuống núi.
Lúc đi ngang qua rừng trúc, Phương
Diệp liền nhớ tới đám măng vẫn chưa kịp hái, lập tức dùng cái xẻng đào đào, cẩn
thận cất vào túi, sau đó đem chiến tích trở về.
Về đến nhà, Hà Thị tiếp nhận gà rừng
sắp chết trong tay Phương Diệp, vội vàng đi đun nước để nhổ lông. “Tiểu Diệp thật
là giỏi, ngày thường những người trong thôn lên núi, cho dù đi vào sâu một
chút, cũng khó có thể có được thu hoạch như Tiểu Diệp đâu.”
Hà Thị đối với việc người trong
thôn lên núi làm cái gì hoàn toàn không biết, mặc dù nhà nàng ở dưới chân núi,
chính là Phương Thiên Hoa sẽ không lên núi để săn bắt thú, đốn củi,… bởi vì dưới
chân núi cũng đã có đầy đủ. Lý gia thôn cũng không có thôn nhân lên núi đốn củi,
bởi vì dưới chân núi được bao bọc bởi một mảng lớn cây tùng có thể lấy để làm củi.
Bình thường Hà Thị cùng với các phụ nhân* trong thôn chỉ hái rau dại ở chân
núi, nàng cũng biết vài nam nhân trong thôn đi săn thú cũng sẽ có thu hoạch,
nghe mấy cụ già tán chuyện nhà ai bắt được thỏ, cáo, ghê hơn là gấu đen, những
con thú lớn khác. Nhưng hiện tại nhìn thấy Phương Diệp nhà mình bắt được gà rừng,
vịt hoang, nàng cho rằng đứa con của mình quả nhiên rất khỏe, mặc dù cơ thể mới
nhỏ như vầy, mà đã lợi hại như vậy rồi, thử coi tiểu hài tử nhà ai có thể chỉ một
lần lên núi mà bắt được vịt hoang với gà rừng? Phần lớn bọn nhỏ đều lên núi để
chơi, hái vài trái cây dại.
*Phụ nhân: những người phụ nữ đã có
chồng
“Nương, những đại nhân trong thôn
chúng ta cùng nhau săn những con mồi rất lớn. Tiểu Diệp làm sao có thể so sánh
với bọn họ.” Phương Diệp buồn cười nhìn bộ dáng kiêu ngạo của mẫu thân.
“Ca ca, ca thật sự rất lợi hại a.
Tiểu Lâm về sau nhất định phải trở thành người giống ca ca.” Phương Lâm đang
giúp mẫu thân canh lửa, nghe thấy lời nói của ca ca, liền vội vàng quay đầu lại
phản bác.
“Đệ là một đứa nhỏ lanh lợi, về sau
cần phải trở nên giống như phụ thân, làm một người đọc sách.” Phương Diệp cười
nói.
“Huynh đệ các con về sau đều phải
trở thành người đọc sách, biết không?” Hà Thị nghe Phương Diệp nói như vậy, lập
tức sửa lời, trong lòng nàng, chỉ có việc trở thành người đọc sách như trượng
phu nàng, mới là tốt nhất đối với hai đứa nhỏ. Này cũng là suy nghĩ của hầu hết
mọi người. Lý gia thôn cũng coi như sung túc hơn so với những thôn khác, ở nơi
này, nếu gia đình nào có tiền đều cho tiểu hài tử đến nhà của Lý lão gia làm đệ
tử. Nhà nàng hiện tại không có tiền, nhưng trượng phu dù gì cũng là một tú tài,
một phu tử, nếu không vì một số sự cố, trượng phu nàng cũng đã sớm trở thành cử
nhân, chưa nói đến việc đỗ Trạng nguyên, cho nên việc dạy dỗ hai đứa nhỏ là
chuyện đương nhiên.
“Chờ phụ thân các con trở về, nương
liền nói với hắn dạy chữ cho hai đứa. Tiểu Diệp cũng đã đến tuổi đọc sách, mấy
năm nay trong nhà bận rộn, mới phải bỏ dỡ việc học hành của Tiểu Diệp, nhưng
không thể trì hoãn thêm nữa, cho dù trong nhà không có tiền, thì nương cùng phụ
thân cũng đều phải dạy các con đọc sách biết chữ.” Hà Thị nói.
Phương Diệp nghe xong, hốc mắt có
chút đỏ, kiếp trước cha mẹ hắn mất sớm, không ai quan tâm đến hắn, cho nên từ
nhỏ đã tập chịu đựng hết thảy, cố gắng sinh sống. Chờ khi hắn thành công, cũng
hiểu được tầm quan trọng của việc học, thành ra mới mướn gia sư về nhà dạy
thêm, khi đó tuổi cũng đã lớn, công việc lại bận rộn, cho dù không có thời gian
nhưng hắn cũng cố gắng tìm cách tiếp cận một chút khoa học về trái đất, mục
đích của hắn đơn giản chỉ là không muốn trở thành một người thất học, cho nên
bài vở của con cháu sau này hắn đều giành làm.
Không ngờ rằng sau khi trọng sinh,
hắn còn có thể hưởng thụ được tình yêu thương của người thân mà kiếp trước hắn
đã bỏ lỡ, thêm cả cơ hội được bắt đầu đọc sách, hắn như thế nào cũng phải nắm
chắc cơ hội này. Không phải chỉ đọc sách để trở nên hiểu biết, mà còn vì sự nhọc
lòng của cha nương.
“Ca ca, tại sao ca lại khóc?”
Phương Lâm xoay đầu lại, nhìn thấy hốc mắt ca ca hồng hồng liền hỏi, Hà Thị
nghe thấy cũng quay đầu nhìn lại.
“Không có việc gì, vừa nãy mới có hạt
cát bay vào mắt hơi xót.” Phương Diệp đáp.
“Đến, Tiểu Lâm giúp ca ca thổi thổi.”
Phương Lâm nói, vội vàng vịn vách tường đứng bật dậy, kéo Phương Diệp cúi đầu
xuống.
“Đúng rồi, để cho Tiểu Lâm giúp con
thổi một chút, hạt cát bay vào mắt quả thật rất khó chịu.” Hà Thị nhìn tiểu nhi
tử như vậy cũng chủ động đi qua.
Tiểu Phương Lâm còn thực sự giúp
Phương Diệp thổi thổi vào mắt, đôi mắt thuần khiết trong trẻo như viên ngọc gần
trong gang tấc, làm cho Phương Diệp không khỏi thừa nhận, tiểu hài tử quả nhiên
là sinh vật đáng yêu nhất.
Thổi một chút, Phương Diệp liền vỗ
vỗ cái đầu nhỏ của Phương Lâm, ý bảo nhóc có thể dừng, lúc này, nước trong nồi
cũng đã sôi ùng ục, bắt đầu công việc nhổ lông gà.
Hết chương 4
Post a Comment