TTĐVH - Chương 6

Posted Monday, September 8, 2014 by A-Moon
THANH THANH ĐIỀN VIÊN HƯƠNG
Tác giả: Nhất Điền Trùng
Editor: Asia Moon
Chương 6: Dầu đậu nành
Sau khi Phương Thiên Hoa biết bữa cơm trưa phong phú hôm nay là do một tay đứa con lớn làm, liền lớn tiếng khích lệ một phen. Kẻ làm cha như hắn thật vô dụng, không thể cho thê tử của mình được sống sung túc, đứa con lớn mới bảy tuổi mà đã có bản lĩnh như vậy, lại làm cho hắn vừa cảm thấy kiêu ngạo, vừa cảm thấy hổ thẹn.

Kiêu ngạo vì đứa con đã vượt trội hơn cả cha, hổ thẹn vì làm cha lại kém hơn cả con.
Hà Thị buồn cười nhìn ánh mắt rối rắm của trượng phu, gắp một miếng thịt gà đặt vào bát hắn, cười nói: “Chàng đã rất giỏi rồi, còn so đo với đứa con làm gì, một nhà bốn miệng ăn còn phải dựa vào người trụ cột là chàng đó.”
Phương Thiên Hoa nghe thấy lời nói của thê tử, gãi gãi đầu, lại nhìn sang hai đứa con đang gục mặt vào bát cơm, cũng cảm thấy có chút buồn cười, cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn.
Phương Diệp đầu cũng chưa nâng nghe được, hắn cảm thấy những điều này đều là những việc thuần thục mà hắn đã từng làm kiếp trước, còn Phương Thiên Hoa như thế nào cũng là người đọc sách, có thể từ bỏ sách vở mà đi làm công, trong mắt Phương Diệp phụ thân thật sự rất giỏi, đối với suy nghĩ rối rắm của hắn, Phương Diệp cảm thấy không có gì quan trọng, chỉ cần có thể làm cho cuộc sống của cả nhà ngày một tốt lên, hắn vất vả một chút, thì có là gì!
Càng nghĩ càng ráng ăn nhiều hơn, tranh thủ đem tiểu thân thể gầy guộc này sớm ngày dưỡng thành một cơ thể khỏe mạnh cường tráng.
Chỉ có mỗi Tiểu Phương Lâm là không chút nào để ý, khuôn mặt trắng trắng xanh xanh, cố gắng ăn hết mấy miếng gà thơm lừng mà người nhà gắp vào trong bát cho nhóc. Sau khi ăn xong còn uống thêm một bát canh gà, Phương Diệp sờ sờ cái bụng của Tiểu Phương Lâm, thật tròn trịa, sợ nhóc ăn no đến khó tiêu, Phương Diệp liền giúp nhóc xoa xoa bụng, rồi mới dặn dò, “Tiểu Lâm, lúc ăn cơm không thể ăn quá no, biết không? Thức ăn ngon nhất định sẽ có, ăn no bể bụng thì làm sao bây giờ? Về sau cái gì cũng không ăn được.”
Tiểu Phương Lâm đứng yên để ca ca giúp nhóc xoa xoa cái bụng, nghe thấy ca ca nói như vậy liền vội vàng đáp ứng, hôm nay nhóc ăn no nên có chút khó chịu, hiện tại vì được ca ca xoa xoa nên cảm thấy tốt hơn.
Dẫn Phương Lâm đi qua đi lại vài vòng quanh chỗ mát trong sân, mới trở vô nhà nghỉ ngơi. Mẫu thân đã dọn dẹp bát dĩa xong, đang cùng phụ thân ngồi trên giường đất nói chuyện phiếm.
Nhìn thấy bọn họ tiến vào, khuôn mặt hai người đều nở nụ cười, Phương Thiên Hoa cười khen, “Tiểu Diệp càng ngày càng ra dáng ca ca rồi, không tồi.”
“Cha, chẳng lẽ trước kia Tiểu Diệp không giống như một ca ca sao?” Phương Diệp oán giận nói.
“Là cha đã nói sai rồi, tất nhiên Tiểu Diệp trưởng thành hơn, cha cảm thấy rất vui vẻ.” Phương Thiên Hoa vội vàng sửa lời, còn nói thêm: “Nương con bàn bạc với cha về việc học hành của hai đứa, các con muốn khi nào bắt đầu?”
“Tùy cha, cha cùng nương thương lượng với nhau là được rồi.” Phương Diệp lấy ghế ngồi kế bên giường.
Tiểu Phương Lâm đã sớm bò lên nằm trên giường đất, chính mình còn cầm lấy cây quạt hương bồ quạt loạn xạ.
“Nương tính hai ngày sau cha các con sẽ bắt đầu dạy chữ cho các con. Gần đây cha các con cũng không cần phải đi làm, vừa vặn rãnh rỗi, lần này cha các con làm công ở một gia đình tương đối giàu có, tiền công nhận được không ít, đủ cho gia đình ta tiêu dùng trong một khoảng thời gian, mua cho hai con bút mực giấy viết cũng còn dư chút đỉnh.”
“Nương, tiền công của cha cứ để dành đó, muốn đọc sách biết chữ thì có thể tìm cành cây nhỏ viết lên mặt đất để luyện là tốt rồi, không cần hoang phí, chờ khi trong nhà dư dả một chút rồi tính sau.” Phương Diệp nghe phụ thân và mẫu thân bàn bạc về tiền công mà phụ thân nhận được lần này, tổng cộng cũng đến một trăm hai mươi hai đồng tiền, không tiết kiệm sao được.
“Tiểu Diệp không cần lo lắng, cha có thể tiếp tục đi kiếm tiền.” Phương Thiên Hoa cũng hiểu được đứa con lớn đang suy nghĩ về điều gì, học tập không có bút mực thì làm sao có thể luyện chữ, muốn trở thành một người đọc sách thì phải có một thái độ học tập đúng mực.
“Cha, Tiểu Diệp bây giờ vẫn chưa biết chữ, cứ dùng bút mực giấy viết thực lãng phí những thứ tốt như vậy. Chờ sau khi Tiểu Diệp biết chữ, rồi dùng để luyện tập, cũng không phải là không được!” Phương Diệp thuyết phục phụ thân.
Phương Thiên Hoa nghe xong, trong lòng đang suy nghĩ, cảm thấy đứa con lớn nói cũng có đạo lý, dù sao cũng không thể để việc học tập của con giống với hắn lúc nhỏ, không có lợi ích gì cho tương lai, phí phạm mấy năm đèn sách. Gật đầu nói: “Vậy thì cứ nghe theo lời con, Tiểu Diệp hiện tại cũng đã lớn, cần phải tôn trọng chủ ý của con.”
Bọn họ bên này bàn bạc xong, Hà Thị đang may vá, nhìn lại tiểu hài tử, cư nhiên đang nằm ngáy khò khò trên giường, xem ra hôm nay tiểu hài tử này thật đúng là bị con vịt hoang kia gây sức ép đến mệt mỏi. Phương Diệp nhìn đệ đệ đang ngủ, nghĩ đến buổi chiều đi bắt cá cũng không cần phải đi sớm, mà cơ thể hắn hiện tại cũng có chút đau nhức, xin phép cha nương, rồi quay về phòng nhỏ ngủ trưa.
Chờ khi Phương Diệp tỉnh dậy, mặt trời đã không còn gay gắt nữa, đại khái khoảng ba giờ chiều, hắn vỗ vỗ con heo con ham ngủ Phương Lâm, nhỏ giọng kêu nhóc dậy. Phụ thân đang nằm ngủ chung với Phương Lâm, còn mẫu thân đã vào phòng, hẳn là đã mệt mỏi nên đi nghỉ ngơi.
Phương Lâm mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy ca ca đang gọi nhóc, mới dùng tay nhỏ bé dụi dụi mắt, từ từ ngồi dậy. Phương Diệp nhìn thấy nhóc ngã trái ngã phải, vẫn còn chưa tỉnh hẳn, đạp một cái lên bụng phụ thân đang ngủ say bên cạnh, làm phụ thân tỉnh giấc. Nhìn thấy nhóc con đang đạp đạp lên bụng mình, vội vàng kêu lên: “Tiểu Lâm, bụng của cha.” Phương Lâm vội vàng giơ chân lên, lại dẫm phải bàn tay của phụ thân, Phương Thiên Hoa buồn cười đến nổi tỉnh hẳn, ngồi dậy ôm lấy nhóc con kia xuống giường, Phương Diệp thấy đệ đệ đã tỉnh nên ra ngoài bưng một chậu nước vào, giúp nhóc rửa mặt.
Hắn vừa lau vừa nói: “Nhóc con, nếu đệ vẫn không tỉnh, ca ca sẽ đi bắt cá một mình.”
Phương Lâm lúc bị khăn mặt lạnh lạnh lau đã muốn tỉnh một nửa, nghe thấy Phương Diệp vừa nói, nhất thời thanh tỉnh hoàn toàn, đôi mắt mở thật to, ý bảo ca ca rằng nhóc đã tỉnh, không còn mơ ngủ nữa.
Phương Thiên Hoa ngồi trên giường nhìn thấy một màn như vậy cười không ngừng, “Có cần cha đi cùng không?”
“Không cần đâu cha, bọn con chỉ đi đến dòng suối nhỏ ở phía Tây gần nhà thôi, cũng không sâu lắm, nơi sâu nhất ở đó Tiểu Diệp đã dùng cây cộc dài đo thử, cao lắm cũng đến ngực Tiểu Diệp, con sẽ không để Tiểu Lâm đi xuống nước.” Chiều cao Phương Lâm bây giờ khoảng sáu mươi li thước, chính hắn chiều cao cũng chỉ một thước mốt, nói như thế nào thì cũng lấy việc an toàn làm trọng.
“Chính con cũng không được xuống nước, biết không?” Phương Thiên Hoa nghe được độ sâu nhất vẫn đến ngực Phương Diệp, vẫn nghiêm túc nói.
“Đã biết cha, con nhất định sẽ không xuống nước.” Phương Diệp vỗ ngực cam đoan, rồi mới dắt theo Phương Lâm đã chuẩn bị sẵn sàng, đem theo dụng cụ đi đến dòng suối.
Dòng suối nhỏ này, có thể nhận ra là ngày thường rất ít có người lui tới, cá bơi lội quả thật rất nhiều, lại không có chuyện cá lớn nuốt cá bé, thêm nữa là hầu như ít bị dân làng vớt, cho nên sinh sôi nẩy nở rất nhanh, mà hình dáng cũng to khỏe. Lần trước Phương Diệp chỉ sử dụng thử vài động tác thử nghiệm nhỏ thôi đã bắt được bốn con cá, lần này hắn đã có chuẩn bị trước nên chắc sẽ bắt được nhiều hơn, ngay cả lồng sắt bắt cá cũng được hắn dùng dây thừng cột chặt xung quanh, làm cho lồng sắt nhỏ lại. Hắn không tính toán sẽ bắt cá lớn, hắn định bụng chỉ cần bắt những con cá to bằng lòng bàn tay là được, bởi vì hắn sẽ chiên cá bằng dầu nành, dầu nành rất thích hợp để chiên rán đồ ăn, lại ướp thêm một ít gia vị mà hắn tìm được, là cả nhà có thể ăn một bữa ngon.
Phương Diệp mang theo đệ đệ bận rộn một hồi, đến khi mặt trời xuống núi, hắn đã bắt được một thùng cá đầy tràn, lần này cũng không phải là cái thùng nhỏ lần trước, mà là cái thùng đựng nước lớn nhất trong nhà. Lần này Phương Diệp không tính bắt cá nhiều, khẳng định là phải cách một thời gian thật lâu mới có thể đến lại, để cho đám cá trong dòng suối này khôi phục, cho nên hắn chỉ bắt vừa đủ mà thôi.
Tiểu Phương Lâm nhìn thấy trong thùng tràn đầy cá, cái miệng nhỏ nhắn cười không ngừng, đây chính là thành quả của nhóc và ca ca cùng nhau vất vả đó nha. Phương Diệp khiêng lên không nổi, đành vội vàng nhờ đệ đệ chạy về nhà gọi phụ thân đến xuống, còn hắn thì ở lại đây canh giữ.
Phương Thiên Hoa rất nhanh đã chạy tới, vốn hắn cũng đã bị thê tử thúc giục đi tìm hai đứa con, phải biết rằng hai đứa nó đi ra ngoài lâu như vậy, thê tử đã sớm đứng ngồi không yên, phái hắn đi tìm, đến bên dòng suối, hắn nhìn thấy hai đứa con đang cười đùa rất vui vẻ, nên liền trở về nói lại với thê tử, hiện tại đang khiêng một thùng cá đầy, hắn đúng thật có chút choáng váng, không ngờ tới dòng suối nhỏ này lại có nhiều cá đến như vậy.
Phương Diệp dẫn đệ đệ đi theo phụ thân trở về. Về đến nhà, hắn liền nhờ phụ thân múc nước từ cái giếng ở trong sân đổ vào cái hồ từng dùng để nuôi cá lúc trước, sau đó mới đem sáu con cá hình dạng giống giống nhau bỏ vào, lưu lại vài con cá nhỏ ở trong thùng.
Hắn nhân tiện hỏi phụ thân có biết giết mổ cá hay không, Phương Thiên Hoa suy nghĩ một chút, vẫn thành thật trả lời là không biết. Phương Diệp tìm một con dao nhỏ, sau đó làm mẫu cho phụ thân một lần, phải giết cá như thế nào, rửa cá như thế nào cho sạch, nhìn thấy phụ thân cẩn thận tỉ mỉ làm, hắn mới yên tâm đi rửa tay, giúp phụ thân sửa sạch hết cá nhỏ trong thùng, Phương Thiên Hoa mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Phương Diệp như muốn hỏi: Con trai, cá nhiều như vậy, toàn bộ giết hết sao? Thấy Phương Diệp gật đầu khẳng định mới nói: “Nhà chúng ta làm sao ăn hết nhiều như vậy a?”
“Cha, cá có thể ướp gia vị, lúc nào muốn ăn thì cứ lấy ra ăn, cha cứ tiếp tục làm cá đi.” Phương Diệp cười tủm tỉm nói với phụ thân, vừa rửa tay xong, chuẩn bị lao đầu vào công đoạn chế biến dầu nành.
Phương Diệp cũng là do thử qua nên mới biết được đậu cứng ở dị thế này khác với đậu nành mà hắn đã tiếp xúc qua, hình dáng tuy giống với đậu nành, hương vị cũng không thua kém, chính là cứng hơn đậu nành rất nhiều! Nấu đậu cứng để ăn, đó chỉ làm lãng phí củi lửa, hoàn hảo sao mọi việc cũng nhờ vào sự khác nhau về độ cứng đó.
Bởi vì quá cứng, cho nên trước hết hắn chỉ có thể đem đậu ngâm vào nước cho mềm xuống, rồi hiện tại mới bắt đầu nấu đậu. Nấu một hồi hắn mới đem đậu bỏ vào cái lồng hấp mà hắn đã nhờ mẫu thân đi mượn ở nhà Chu thẩm ở cách vách, nhà Chu thẩm thường hấp bánh bao bán ở chợ trên huyện, dụng cụ lồng hấp nhà nàng có đầy đủ, nhưng muốn hấp đậu thì phải tốn hơn một giờ, Phương Diệp đang canh lửa thì vừa lúc Hà Thị tiến vào, nhìn thấy đứa con lớn mệt đến nổi đầu đổ đầy mồ hôi liền vội vàng nhanh chân đi lấy cái quạt hương bồ, giúp đứa con quạt quạt.
“Tiểu Diệp, chắc là con đã mệt muốn chết rồi? Nếu làm không được thì thôi vậy.”
“Nương, nhất định có thể được, Tiểu Diệp tin là như vậy.”
Chờ khi Phương Diệp chưng đậu thô xong, Hà Thị đã nấu cơm xong, Phương Thiên Hoa bởi vì mổ nhiều cá nên lúc sau làm cũng thuận tay hơn, đã mổ gần hết cá. Phương Diệp đem đậu thô đã chưng tốt bỏ vào cái ki bằng tre, ở trên giường đất dành ra một khoảng, đem nó biến thành chỗ ủ đậu, sau đó đem cái ki để vào, đắp một lớp vải dày, tiến hành lên men. Phương Diệp ở đời trước đối với cách chế biến đậu rất quen thuộc, lần đầu tiên hắn học nghề, chính là ở một phân xưởng sản xuất đậu, hắn quen thuộc mỗi một trình tự chế biến từng loại đậu khác nhau, sau đó ông chủ phân xưởng vì nợ nần nên phải chuyển nhượng, hắn khi đó đã rời khỏi để ra ngoài lang bạt kiếm sống, sau khi biết được sự tình, hắn đem toàn bộ tiền bạc của mình, lại ký thêm vài giấy vay nợ, rồi tiếp nhận lại phân xưởng, từ đây hắn bắt đầu gầy dựng những bước đầu tiên trong sự nghiệp. Hắn đem phân xưởng trở thành một nhà máy chế biến đậu, chen chân vào ngành công nghiệp thực phẩm, chậm rãi mới có được thành công như ngày hôm nay. Cho nên hiện tại Phương Diệp một lần nữa chế biến dầu nành, trong lòng chất chứa rất nhiều cảm xúc.
Lên men đậu mất khoảng một ngày, sau khi đổ qua một lần nước, lại tiếp tục ngâm trong nước ấm, cuối cùng mới bắt đầu rang khô dầu. Nói cách khác thì chỉ cần một ngày chờ đợi nữa thôi.
“Tiểu Diệp, làm sao con có nhiều ý tưởng như vậy?” Thời điểm ăn cơm, Phương Thiên Hoa hỏi hắn.
“Tiểu Diệp sau khi rơi xuống sông tỉnh lại, trong đầu tự dưng nảy sinh rất nhiều ý tưởng cổ quái, cũng không biết có dùng được hay không, cho nên dù sao Tiểu Diệp cũng muốn làm thử. Tiểu Diệp đôi khi nằm mơ cũng thấy.” Phương Diệp đáp.
Phương Thiên Hoa nhớ đến bản thân mình trước đây cũng thường xuyên thiên mã hành không*, suy nghĩ rất nhiều điều cổ quái, hiện tại sau khi nghe đứa con nói xong, cũng nhận ra đứa con này nghĩ gì làm nấy so với hắn cứng cỏi hơn rất nhiều, thật cũng không muốn nghĩ tiếp.
* THIÊN MÃ HÀNH KHÔNG: ngựa thần lướt gió tung mây (ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc), tức là có những suy nghĩ viễn vông, không giới hạn.
“Tiểu Diệp, những con cá này phải làm sao bây giờ?” Hà Thị cũng hỏi thêm.
“Trước dùng muối, ướp thử vài con cá. Còn những con còn lại thì để chiên, dùng cho bữa tối, được không nương?” Phương Diệp nghĩ  một lúc rồi nói.
“Được rồi, cứ làm theo lời con.”
“Ca ca, còn mấy cây măng, khi nào thì ăn?” Phương Lâm đang ăn cái đùi gà còn chừa lại lúc trưa, ăn đến cả mặt dính đầy dầu mỡ.
“Ngày mai sẽ làm, trước hết cứ hảo hảo ăn cơm đi.” Phương Diệp nghe xong lời Phương Lâm nói, bỗng dưng cảm thấy một trận đau đầu, hắn còn rất nhiều chuyện phải làm a.
“Tiểu Diệp, đừng suy nghĩ nữa, đêm nay nương sẽ ở bên cạnh con làm trợ thủ, nương học xong, con sẽ không phải làm nhiều mệt mỏi. Con cũng thật là, như thế nào lại bắt nhiều cá như vậy chứ?”
Phương Diệp lè lưỡi, cười ha ha, khi đó hắn cũng không ngờ là nhiều như vậy, chỉ đơn giản nghĩ rằng bắt nhiều một chút, đến lúc đó sẽ không cần phải thường xuyên đi ra sông nữa, không ngờ lại làm cho lượng công việc của mình tăng lên.
“Đúng rồi, chúng ta hãy mang một ít cá qua biếu nhà Chu thẩm, dù sao nhà bọn họ cũng cho chúng ta mượn lồng hấp.” Hà Thị suy tính.
“Nương nói đúng, con thật sự đã quên, nói sao thì xung quanh nhà chúng ta tổng cộng có bốn hộ, cá lớn còn tới sáu con, cứ tặng cho mỗi hộ một con là được, như vậy nhà chúng ta vẫn còn dư hai con.” Phương Diệp cũng nói theo, tạo mối quan hệ tốt với hàng xóm, cũng chính là một việc tất yếu.
“Dù sao thì cá này cũng là công lao của Tiểu Diệp, Tiểu Diệp tính làm như thế nào cũng đều được, tự mình cứ quyết định đi.” Phương Thiên Hoa cũng rất tán thành ý tưởng của đứa con.
“Cha, Tiểu Lâm cũng có một phần công lao bắt cá đó nha.” Phương Lâm nghe thấy phụ thân nói, cho rằng cha đã quên mình, bất mãn kháng nghị.
“Vậy Tiểu Lâm muốn xử lý như thế nào?” Phương Thiên Hoa xoa xoa đầu đứa con nhỏ, buồn cười hỏi.
“Ân?” Phương Lâm buông chén cơm, dùng bàn tay dính đầy mỡ chống cằm nhỏ, suy nghĩ đến nhăn mặt nhăn mày, khoảng một lúc lâu mới nói: “Hay là nghe theo lời ca ca đi, Tiểu Lâm không suy nghĩ ra cách nào nữa.”
“Ha ha.” Phương Thiên Hoa cười lớn, xoa xoa cái đầu nhỏ, “Con vẫn là đừng nghĩ nhiều nữa, coi nào, hiện tại càng nhìn càng giống với con miêu hoa.”
Hết chương 6

0 comments:

Post a Comment