THANH THANH ĐIỀN VIÊN HƯƠNG
Tác giả: Nhất Điền Trùng
Editor: Asia Moon
Chương 8: Biết chữ
Hôm nay, vào
sáng sớm, lúc mặt trời còn chưa mọc, Phương Diệp và Phương Lâm đã bị phụ thân của
bọn họ là Phương Thiên Hoa đánh thức. Bởi vì từ hôm nay trở đi, Phương Thiên
Hoa sẽ giúp hai đứa con bắt đầu học chữ luyện võ. Hai huynh đệ, kỳ thật chỉ có
mỗi Phương Diệp là kiên trì tới cùng, còn muốn một tiểu hài tử ba tuổi như
Phương Lâm sáng nào cũng phải chạy hai vòng xung quanh nhà, điều đó hoàn toàn
không có khả năng. Phương Thiên Hoa cũng ở thời điểm thực tế nhìn thấy Phương
Lâm ở trong sân quơ tay múa chân loạn xạ, rồi đi một vòng nhỏ quanh nhà tính là
nhiệm vụ hoàn thành mới lo lắng đến vấn đề này. Phải biết rằng Phương gia mặc
dù nghèo khó, nhưng bởi vì Lý gia thôn không có nhiều người ở nên khi xây nhà,
thôn nhân rất thích có một khoảng sân thật to, cho nên lúc nào cũng dành một
khoảng sân lớn hơn nhà ở. Sân vườn không giống như đất trồng trọt, không có nhiều
quy định luật lệ. Bởi vì quen nếp trong Lý gia thôn, còn vì bọn họ ngụ ở một chỗ
khá hẻo lánh, nên đất đai để xây dựng nhà cửa không hạn chế, mấy hộ đều lấy được
rất nhiều đất. Đây chính là điều mà Phương Diệp thích nhất ở Lý gia thôn này.
Tính riêng
Phương gia thì cái sân để chạy bộ rèn luyện cũng hơn hai trăm thước, phòng ở
tuy rằng xây không lớn, cho nên còn dư rất nhiều đất, Phương Diệp đã nhắm trúng
một khối đất phía sau Phương gia, về sau có thể tận dụng dùng rất nhiều việc.
Chạy hai vòng
quanh sân cũng gần bốn trăm thước, chờ khi Phương Diệp chạy xong, cả người đã
thở hổn hển không ra hơi. Ngày thường ít rèn luyện, cho nên chỉ có việc chạy bộ
này đã gần như muốn lấy mệnh hắn. Phương Thiên Hoa bị sắc mặt tái nhợt của thằng
con lớn làm cho khiếp sợ, Hà Thị vừa mới rời giường cũng nhìn thấy, thiếu chút
nữa hất cả thau nước rửa mặt lên người trượng phu, cho dù muốn luyện võ, nhưng
hiện tại chỉ mới vừa nhập môn, lại bắt con trai chạy thành cái dạng này, chẳng
phải muốn tra tấn nó hay sao?
Hà Thị một
bên oán giận, một bên giúp Phương Diệp thuận khí, Phương Thiên Hoa cũng không
muốn bắt con mình chạy như vậy, nhưng hắn là dựa theo phương pháp trước đây học
võ của mình đem dạy lại cho con, trước kia khi học, sư phụ cũng bắt hắn mỗi
ngày phải chạy vài vòng, chờ khi hắn quen rồi mới bắt đầu luyện tập đứng tấn, động
tác tuy đơn giản, nhưng phải tập đến nơi đến chốn, hắn cũng không còn cách nào
khác a.
Phương Thiên
Hoa thực oan ức, ôm tiểu nhi tử cọ cọ, làm cho Phương Lâm đầu tóc chảy đầy mồ
hôi kêu ai ái. Phương Diệp nghỉ ngơi một hồi, hơi thở dần dần bình ổn lại, mới
mở miệng giúp phụ thân mình giải oan, “Nương không nên trách cha, chờ khi Tiểu
Diệp quen rồi thì sẽ không còn chuyện gì, luyện công không phải đều làm như vậy
sao?”
“Không hổ là
con của ta.” Phương Thiên Hoa nghe con hắn nói như vậy, liền giơ ngón cái lên
tán thưởng.
“Được rồi,
huynh đệ các con trước nghỉ ngơi một hồi, múc nước lau người đi, để nương đi
chuẩn bị điểm tâm.” Hà Thị nhìn thấy hai đứa con đã không còn việc gì, mới dặn
dò như vậy.
“Đã biết,
nương.” Phương Diệp đáp, lại quay đầu hỏi Phương Thiên Hoa, “Cha, còn phải làm
gì không?”
Hắn cũng
không nghĩ rằng luyện võ chỉ cần chạy bộ đơn giản như vậy.
“Hôm nay cứ
như vậy đã, về sau, cứ mỗi buổi sáng, huynh đệ các con đều phải dậy sớm chạy bộ,
chờ đến khi các con đã quen thì cha sẽ dạy vài động tác đơn giản.” Phương Thiên
Hoa suy ngẫm một lúc rồi nói.
“Dạ.” Phương
Diệp nghĩ, xem ra phụ thân đã bị thể chất yếu đuối của cơ thể này dọa rồi. Hắn lại
nhìn đệ đệ đang ngồi chồm hổm dưới đất, tiểu bất điểm này, không biết có kiên
trì nổi hay không, hiện tại việc rèn luyện cơ thể là điều quan trọng nhất, nếu
Phương Lâm về sau muốn đổi ý, hắn thân làm ca ca đành phải bắt buộc lôi nhóc đến
rèn luyện.
Phương Lâm thật
sự còn quá nhỏ, tuy rằng nhóc đã gần ba tuổi, bình thường chỉ đi tới đi lui
trong sân, rất ít khi phải chạy nhanh, hôm nay mới chạy được nửa sân đã cảm thấy
khó chịu, tiểu hài tử ngồi bẹp xuống đất, thật ra trong lòng không muốn từ bỏ,
nhưng chính là mong phụ thân cho nhóc chạy ít đi một chút, đáng tiếc phụ thân
không biết nhóc muốn cái gì, ca ca hẳn cũng không để ý đến suy nghĩ này của
nhóc, về sau cuộc sống đúng là rơi vào nước sôi lửa bỏng, nhóc đành phải chấp
nhận.
Chờ cả nhà
dùngg xong bữa sáng, Chu thẩm vẫn chưa đưa con trai đến. Phương Diệp giúp mẫu
thân làm chút việc vặt, cho vịt ăn xong thì ngoài sân đã bắt đầu xôn xao. Người
tới là nương tử của Lí Lai, trong tay nàng ôm một rổ rau dưa mới hái, tay còn lại
nửa lôi nửa kéo thằng con tên Lí Tiểu Lôi, năm nay mới sáu tuổi, cùng đứa con
gái tên Lí Phỉ, năm nay năm tuổi, còn có thêm nhi tử của Lí Tiến tên Lí Tiểu
Kim, năm nay cũng năm tuổi, tiến vào Phương gia.
Quả nhiên
không ngoài dự đoán của Phương Thiên Hoa, tất cả mọi người đều vội vàng đem nhi
tử của mình đến để học chữ. Chờ khi Phương gia nhận mấy đứa nhỏ này, nương tử của
Lí Lai mới cười ha hả rời đi. Không lâu sau, Hứa gia, Lâm gia đều đem nhi tử đến.
Hứa gia chính là Hứa Hạ gia gia, hắn có một nhi tử đã lập gia đình, hiện tại đã
có hai tôn tử, cơ hội được học chữ này đương nhiên không thể bỏ qua, cho nên
cũng giống như mọi người, đưa hai đứa cháu, một tám tuổi là Hứa Lực cùng sáu tuổi
là Hứa Điền đến. Lâm gia có đứa lớn thường gọi là Đại Cẩu, đại danh Lâm Cần, đứa
còn lại là Tiểu Cẩu, đại danh Lâm Lại. Phương Diệp cùng Lâm Cần, Hứa Lục trước
kia là bạn bè, hiển nhiên là quen thuộc.
Tính thêm hai
đứa nhỏ nhà mình nữa là tổng cộng chín đứa, cùng nhau ở trong sân ríu ra ríu
rít, Phương Diệp chợt cảm thấy đau đầu, trộm liếc nhìn phụ thân, phát hiện hắn
cũng hơi nhíu mày, sau đó trong lòng bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, kỳ thật phụ
thân hắn thật giống bảo mẫu trong nhà trẻ. Bình thường tiểu hài tử trong thôn bảy
tám tuổi mới bắt đầu đi học, Phương Thiên Hoa thấy mấy đứa nhỏ này gần phân nửa
là quá nhỏ, việc dạy học đúng là gian nan.
Trong lòng
Phương Thiên Hoa cảm thấy rối rắm, hắn không nghĩ rằng mấy đứa nhỏ ở nhà chỉ biết
đi chơi rông đều đưa tới cho hắn dạy, mấy đứa nhỏ này, có biết nghe lời hay
không? Nghĩ đến đây chân mày nhíu càng chặt.
“Được rồi,
bây giờ Phương thúc thúc sẽ dẫn các con đi ra sau nhà, chúng ta sẽ học chữ ở
đó, được chứ?” Phương Thiên Hoa chính là người thật tâm, năm nay bất quá mới
hai mươi bốn tuổi, mặc dù có hơi rối rắm một chút, nhưng đã lấy công lực phu tử
vốn có ra chuẩn bị sẵn sàng khiêu chiến.
Đám tiểu hài
tử mới nãy còn ồn ào, nghe thấy Phương phu tử lên tiếng, người lớn trong nhà đều
dặn bọn nhóc là phải nghe lời phu tử, cho nên rất nhanh liền an tĩnh lại, trăm
miệng một lời đáp: “Dạ.”
Đồng âm giòn
giã, tất cả đều tin tưởng vào Phương phu tử.
Phương Thiên
Hoa dẫn bọn nhỏ đến sau nhà, bởi vì phía sau nhà có một mảnh đất cát, vừa lúc
có thể cho bọn nhỏ viết chữ, hắn đem tấm ván gỗ được mài nhẵn, là có thể trực
tiếp dạy học, rất vừa vặn.
Chờ cho bọn
nhỏ ổn định chỗ ngồi, Phương Thiên Hoa mới bắt đầu dạy học. Phương Diệp nghe
Phương Thiên Hoa giảng bài, rất giống với thầy cô giáo giảng bài trong các trường
học, như là đọc sách có chỗ nào tốt, tri thức là cái gì, giữa tú tài, cử nhân,
tiến sĩ được những vinh quang gì, hắn đơn giản cũng nói qua một ít. Tiểu hài tử
lúc nghe không hiểu, Phương Thiên Hoa sẽ nói đơn giản đi một chút, dùng kẹo mứt,
bánh trái làm ví dụ, thấy ánh mắt bọn nhỏ mở thật to lắng nghe, đợi đến khi
Phương Thiên Hoa chính thức bắt đầu dạy chữ, mỗi đứa đều tập trung tinh thần.
Cha thật lợi
hại, Phương Diệp nghĩ thầm, cha thật sự có tiềm lực làm trẻ con yêu thích sao?
Bài học ngày hôm nay chính một ít chữ phồn thể đơn giản, hiện tại Phương Diệp
cũng không lo lắng lắm, bởi vì đây thực sự là chữ Hán! Càng học càng nhẹ nhàng,
bởi vì căn bản hắn không cần phải học. Bất quá cùng ngồi chung với một đám tiểu
hài tử, một người tâm vốn dĩ đã sắp sửa trở thành lão nhân như hắn vẫn cảm thấy
chột dạ.
Buổi học kéo
dài nửa canh giờ rất nhanh liền xong, Phương Thiên Hoa cho bọn nhỏ nghỉ ngơi
chơi đùa. Bất quá bọn nhỏ đều vây quanh, muốn nghe Phương phu tử kể chuyện xưa.
Phương Thiên Hoa liền đem nội dung dạy học kết hợp vào những câu chuyện xưa, hiệu
quả tốt không ngờ, nội dung học tuy không nhiều lắm, nhưng bọn nhỏ đều ghi nhớ,
mấy chữ đơn giản có thể nhận ra làm cho hắn cảm thấy ngoài dự kiếm, nhất là đứa
con lớn, viết chữ phi thường không tồi, quả thực có trí tuệ dị thường.
Ngày đầu tiên
Phương Thiên Hoa dạy học thật sự rất thoải mái, bọn nhỏ nghe lời, học cũng mau,
cho bọn nhỏ một chút bài tập, để giúp tăng trí nhớ, rồi tan học.
Trở vào nhà,
Phương Diệp vươn vai xoa thắt lưng. Tiểu Phương Lâm vẫn còn cay cú chuyện bị Đại
Cẩu cướp mất chuyện làm người nổi bật, liên tiếp càm ràm bất mãn với ca ca, “Ca
ca, đệ so với Đại Cẩu thông minh hơn, vừa nãy rõ ràng đệ vừa muốn đáp lại câu hỏi
của cha, lại bị hắn đoạt mất.”
Phương Diệp
nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc, nói: “Biết đệ thông mình rồi, ngày mai đệ
trả lời nhanh hơn một chút, không phải là được sao?”
“Cha, trong
chợ có bán một loại cao, màu trắng, trong suốt, thường dùng làm dược trị bệnh
không?” Phương Diệp muốn làm đậu hũ, thì bắt buộc phải tìm được thạch cao lạnh.
Phương Thiên
Hoa suy nghĩ một chút, hình dung cái vật trong lời nói của đứa con, tự lẩm nhẩm
trong lòng, một loại thạch cao rất tinh mịn, sờ vào lạnh như nước, tên là cổ
hàn thủy thạch, có thể làm nước kết dính, trên đời này có vật kỳ lạ như vậy
sao?. “Tiểu Diệp, vật con muốn tìm hắn là Tế Vân cao, Tế Vân cao có hai loại:
khối Tế Vân cao nhuyễn, sinh trưởng ở giữa các khe đá, hình dáng gấp xếp, mỗi tầng
đều có loại dày khác nhau, có hai màu hồng trắng, màu hồng không thể sử dụng,
còn màu trắng thì sạch sẽ hơn, hình dáng như tổ ong, rất xốp, khi đốt nóng bắt
đầu nát vụn như phấn, nhưng không còn màu trắng thuần nữa, mà chuyển sang màu
xanh. Thêm loại nữa là Danh Vân thạch cũng màu trắng như tơ tằm. So với Tế Vân
thạch dáng vẻ như một, không thể phân biệt.”
“Cha, vậy rốt
cuộc bán ở đâu?” Phương Diệp nghe phụ thân dài dòng, đã sớm không còn kiên nhẫn.
“Bởi vì không
được sử dụng nhiều nên không có ai bán cả, nhưng ở mấy ngọn núi gần nhà chúng
ta có rất nhiều. Thầy thuốc trong thôn những lúc cần mới đi đào một ít.”
“Thật tốt
quá, cha. Tiểu Diệp khi làm đậu hủ, sẽ cần dùng đến thứ kia.” Phương Diệp hưng
phấn nói.
“Đậu hủ là
cái gì?” Phương Thiên Hoa khó hiểu hỏi.
Tiểu Phương
Lâm chen vào nói. “Cha, con biết, ca ca khẳng định là làm đồ ăn.”
“Đệ như thế
nào chỉ biết có mỗi ăn thôi?” Phương Diệp nghe xong cười nói, “Bất quá, thật sự
đúng như lời Tiểu Lâm nói, là làm đồ ăn.”
“Thật sao? Vậy
cha cũng chờ xem Tiểu Diệp sẽ làm như thế nào.” Phương Thiên Hoa cũng cười nói.
Phương Diệp dẫn
Phương Lâm đi đến Lí gia ở cách vách. Khoa tay múa chân với Lí Tiến thúc một hồi,
lại vẽ vài đường trên mặt đất cho Lí Tiến thúc xem, mới làm cho Lí Tiến thúc hiểu
là hắn đang cần một số dụng cụ bằng gỗ để chế biến đậu nành. Lí Tiến thúc rất
nhiệt tình, cam đoan sẽ làm được, hơn nữa cũng không lấy một xu, cứ vậy mà tiễn
Phương Diệp ra cửa, nói chỉ cần sau khi Phương Diệp làm ra được đậu hũ nhớ đem
tặng nhà bọn họ mấy khối là được rồi, tuy rằng Lí Tiến chỉ nghĩ rằng Phương Diệp
muốn chơi đùa, nhưng nhà hắn còn nhờ Phương gia dạy chữ cho mấy đứa nhỏ, đã nợ
Phương gia một ân huệ rồi, như thế nào còn có thể nhận tiền nữa.
Phương Diệp cảm
khái người cổ đại quả nhiên thuần phác, sau đó dắt đệ đệ đi dạo xung quanh Lý
gia thôn. Lý gia thôn tuy rằng trong trí nhớ rất quen thuộc, bất quá từ khi đến
nơi này, Phương Diệp vẫn chưa đi tham quan thử một lần.
Đang đi trên
đường, liền gặp phải đám bạn trước kia đã từng chơi chung. Trong nhóm đó có Lí
Nhị, là người bạn thân nhất với hắn, nhìn thấy hắn đến, vội vàng hô lên, “Phương
Diệp, lần trước ta có qua nhà tìm ngươi mà không thấy, lại hai ta cứ nghĩ rằng
ngươi sinh bệnh vẫn chưa khỏe hẵn.”
Lí Nhị là nhi
tử của phú hộ Lí Đại Ngưu, đại danh Lí Song Tiến, năm nay cũng bảy tuổi, trên
có một tỷ tỷ, nhưng đã gả chồng, trong nhà, hắn chính là tôn tử duy nhất, được
mọi người sủng lên tận trời, bất quá hiện tại mẫu thân của hắn đang hoài thai,
lỡ sinh cho hắn một đệ đệ, không biết hắn còn được sủng như vậy nữa không?
Phương Diệp nhớ rằng Lí Nhị từng buồn bã tâm sự với hắn như vậy, liền cảm thấy
buồn cười nhìn thằng bạn này.
Lí Nhị bộ dạng
rất khỏe mạnh kháu khỉnh, thoạt nhìn rất hoạt bát, có khi cũng thực ngang ngược. Trước kia Phương Diệp
cùng hắn đi phá phách khắp làng khắp xóm, đương nhiên điều này là do Lí Nhị tự
mình nói, hai người chơi quả thật không tồi, này đúng là sự thật.
“Ta sớm đã khỏe
rồi. Có thể khi đó ta ra ngoài, không có ở nhà. Hôm nay ta dắt đệ đệ ra ngoài
chơi, đến đây nào, Lí Nhị, có gặp qua đệ đệ của ta chưa?” Phương Diệp cười, bày
ra bộ dạng ca ca, đứng trước mấy tiểu hài tử trong thôn, giới thiệu đệ đệ rất
ít khi ra ngoài chơi của mình.
“A, nguyên
lai đây là đệ đệ của ngươi.” Lí Nhị đi lên hai bước, “Trước kia vì sao lại
không thấy? Bộ dạng thật đáng yêu, ai nha, ánh mắt của nhóc là màu tím sao!” Lí
Nhị giống như phát hiện thấy bảo vật liền la làng lên.
“Thật sao?”
“Thật vậy
sao?”
Một đám tiểu
hài tử đang còn chơi đùa lập tức vây lại đây, Phương Lâm vội vàng chạy ra phía
sau lưng ca ca để trốn.
“Nương của ta
là người ngoại tộc, đệ đệ này là con của nương, còn ta thì là con của cha, cho
nên đôi mắt của đệ đệ đúng là màu tím, thế nào, nhìn rất đẹp đi!” Phương Diệp
kiêu ngạo nói, một đám tiểu hài tử ngây thơ đần độn liền hùa nhau muốn nhìn
xem. “Tiểu Lâm, không cần sợ, cứ để cho bọn họ xem.”
Phương Lâm
ngoan ngoãn đi ra trước, thoải mái nhìn mọi người.
“Thật sự đẹp,
so với đôi mắt bé gái ở cách vách nhà ta còn đẹp hơn.” Lí Nhị không đầu không
đuôi nói, mấy tiểu hài tử cũng phụ họa theo, đem Phương Lâm cùng tiểu cô nương ở
nhà hàng xóm so sánh.
Phương Diệp
nghe thấy trên đầu liền nổi đầy hắc tuyến, quả nhiên lão nhân và tiểu hài tử đều
có cách nhìn khác nhau. Chờ khi Phương Diệp giới thiệu đệ đệ với mọi người
xong, mới mang đệ đệ đang cao hứng về nhà ăn cơm.
Hết chương 8
Post a Comment