TTĐVH - Chương 9

Posted Friday, December 19, 2014 by A-Moon
THANH THANH ĐIỀN VIÊN HƯƠNG
Tác giả: Nhất Điền Trùng
Editor: Asia Moon
Chương 9: Đậu hũ
Phương Diệp sau khi ăn cơm trưa xong, liền theo phụ thân đi đào Tế Chú cao. Ngọn núi có Tế Chú cao cách nhà bọn họ cũng không xa, đường đi cũng rất thuận lợi, chất lượng thạch cao nếu so với thời của hắn thì thuộc loại tốt nhất, nghiền nát sẽ trở thành bột phấn, mềm mịn, rất ít tạp chất. Phương Diệp cảm thấy rất vừa lòng, thạch cao sống như vậy khi dùng làm đậu hủ nhất định rất ngon miệng.

Phương Thiên Hoa buồn cười nhìn bộ dạng hài lòng của nhi tử, “Tại sao mặt lại nhìn ngốc như vậy, Tế Chú cao này có thể dùng được không?”
“Đương nhiên có thể, cha. Không ngờ rằng Lý gia thôn của chúng ta lại có Tế Chú cao tốt như vậy.” Phương Diệp nói, bắt đầu hăng hái đào thạch cao.
“Ha hả, bình thường cũng không có nhiều người sử dụng, lâu lâu thầy thuốc trong thôn sẽ đến lấy một ít để chế dược. Con muốn dùng thứ này để làm đồ ăn, cha vẫn có chút nghi ngờ. Tuy rằng Tế Chú cao có thể được dùng làm được, nhưng thật sư chưa từng nghe có người dùng để ăn.” Phương Thiên Hoa rung đùi đắc ý nói, ý tưởng của nhi tử thật cổ quái.
“Cha, chúng ta vẫn chưa làm thử thì sao có thể biết được. Lời nói lúc này của cha so với thái độ kiêu ngạo lúc trước thật khác biệt nha. Hơn nữa, cho dù con không thành công, thì nhà chúng ta cũng không có tổn thất gì mà.” Phương Diệp nói.
“Ừ, ừ, Tiểu Diệp nói đúng. Cha biết Tiểu Diệp nhất định có thể làm được.” Phương Thiên Hoa thấy nhi tử trả lời có chút bất mãn, vội vàng sửa lời, huống hồ lời nhi tử nói cũng đúng, làm mấy thứ này căn bản không cần tốn tiền, cho nên cũng thấy gì tổn thất.
Phụ tử hai người cùng tập trung đào thạch cao, Phương Thiên Hoa tranh thủ đi chặt một vài bó củi, sau đó hai người mới về nhà.
Chờ khi Phương Diệp đến nhà Lí Tiến thúc lấy mấy dụng cụ bằng gỗ đã dặn lúc trước, đã là chuyện của hai ngày sau, hai ngày này cuộc sống của hắn chính là, mỗi sáng dậy sớm luyện công, nói là luyện công chứ đơn thuần vẫn là cùng đệ đệ chạy bộ, mặc dù hắn vẫn chưa thích ứng với loại rèn luyện này, nhưng ít nhất sẽ không còn giống ngày đầu tiên, chạy tám trăm mét xong thở không ra hơi nữa, ngay cả Tiểu Phương Lâm chạy nửa sân cũng không còn cảm thấy mệt giống như lúc đầu. Ăn xong bữa sáng sẽ bắt đầu học chữ, sau đó dẫn đệ đệ ra ngoài dạo chơi, dạy nhóc một số kiến thức cuộc sống, hắn còn làm một ít món đồ chơi nhỏ chia sẻ với đám bạn trong Lý gia thôn, linh hồn của Phương Diệp vốn dĩ có một phần của tiểu hài tử, cho nên tính trẻ con của hắn bất giác nổi lên.
Đám nhỏ cùng nhau học tập cũng dần dần trở nên quen thuộc, lớp học của Phương Thiên Hoa rất sinh động, Phương Diệp tuy chưa bao giờ đến một lớp học chân chính thời cổ đại, không biết học cái gì, nhưng cho dù vậy, hắn tuyệt đối không nghĩa rằng phụ thân lại dạy dễ như vậy. Phương Thiên Hoa là hoàn toàn dựa vào tính tình của từng đứa mà dạy, căn bản không ép buộc, cho nên học được hai ngày rồi, mà chưa nghe qua đứa nào muốn nghỉ học, căn bản nhà bọn họ sau khi dùng xong bữa sáng xong, mấy đứa nhỏ đều tự đến nhà bọn họ ngoan ngoãn chờ Thanh phu tử dạy. Ngay cả lúc Lí Nhị đến tìm Phương Diệp vô tình nghe được một buổi, sau đó liền đến đều đặn mỗi ngày để tiếp tục nghe.
Phươngg Diệp cảm thấy phụ thân hắn không hề cảm thấy phiền hà, thật sự việc này rất hợp với thiên phú của phụ thân. Phương Thiên Hoa cũng không để ý vì sao ngày càng nhiều tiểu hài tử đến như vậy, dạy trẻ nhỏ đối với hắn mà nói, cũng không phải là việc gì khó. Có thể làm tốt, đối với tiểu hài tử mới có lợi, vì cớ gì lại không làm. Bởi vì giúp nhà Lí Tiến dạy chữ cho mấy đứa nhỏ, cho nên nhiều lần Lí Tiến còn giúp nhà bọn họ trồng trọt vài mẫu ruộng, mặc dù không nói, nhưng khi Phương Thiên Hoa biết được liền càng dốc lòng dốc sức dạy bọn nhỏ.
Phương Diệp đối với việc này lại càng không cảm kích, phụ thân chưa bao giờ vì việc dạy học mà đòi tiền công, cho nên bọn họ giúp đỡ nhà mình làm một số việc như vậy thì có là gì đâu? Bất quá Phương Diệp cũng không nói gì, mấy hộ gia đình xung quanh Phương gia tính tình đều rất tốt, đối với Phương gia xưa nay luôn thật tâm giúp đỡ.
Vật liệu cũng như dụng cụ để làm đậu hũ đã chuẩn bị tốt. Hôm nay Phương Diệp đã có thể bắt tay vào việc chế tạo đậu hũ.
“Nương, buổi sáng hôm nay có ngâm đậu thô khoảng hai canh giờ chưa?” Phương Diệp ăn cơm trưa xong liền hỏi mẫu thân.
Hà Thị đang dọn dẹp chén dĩa, nghe thấy nhi tử hỏi liền đáp: “Đã qua hai canh giờ một chút, như vậy có bị ảnh hưởng gì không?”
“Không sao, đậu thô này rất cứng, ngâm lâu một chút cũng không có vấn đề gì. Hiện tại đã được, con trước hết đi vớt đậu lên đã.” Phương Diệp nói xong rồi đi ra sân, buổi sáng hôm nay hắn đã nhờ mẫu thân ngâm giúp năm cân đậu thô, lấy Tế Chú cao hôm bữa cùng phụ thân đào trên núi ra hơ lửa để sấy khô, hiện tại hắn muốn đem đậu thô này đi qua thôn Tây để xay thành hỗn hợp bột dính.
“Cha, có thể đi với con đến thôn Tây để xay đậu được không, Tiểu Diệp không khiêng nổi.” Phương Diệp đem đậu thô được ngâm kỹ hòa với nước, ước chừng tỉ lệ khoảng sáu kí lô.
Phương Thiên Hoa đi tới, nhìn đậu thô ngâm trong nước, cười nói: “Tiểu Diệp, bình thường thấy con thông minh như vậy, sao hôm nay lại giả vờ ngốc như thế. Bên thôn Tây cũng có nước mà, bộ dùng nước bên kia không được sao?”
“Cha, nước giếng của thôn Tây không sạch bằng nước giếng nhà chúng ta. Nếu so sánh, khẳng định nước nhà chúng ta tốt hơn.” Phương Diệp nói, làm đậu hủ, nước là một nhân tố rất quan trọng. Tuy rằng nước giếng bên thôn Tây cũng sạch, nhưng chung quy không bằng nước ở đây, bởi vì nhà bọn họ ở gần núi, nước giếng trong veo, chất lượng lại càng không cần bàn cãi.
Phương Thiên Hoa đành phải chịu mệt giúp nhi tử khiêng thùng đậu thô ngâm nước này đến thôn Tây, hai phụ tử vừa mới ra cửa, liền gặp được tiểu nhi tử vừa mới đi chơi về. Phương Lâm vừa thấy liền đòi theo.
“Cha, con cũng muốn đi.” Phương Lâm lôi kéo ống tay áo của Phương Thiên Hoa làm nũng.
“Thời tiết hiện tại rất nóng, Tiểu Lâm cứ về nhà trước chờ đi.” Phương Thiên Hoa cự tuyệt.
“Cha, Tiểu Lâm không sợ nóng.” Phương Lâm chính là một thằng nhóc cứng đầu, như thế nào có thể dễ dàng bị Phương Thiên Hoa dụ như vậy được. Bởi vì gần đây Phương Diệp đã cải thiện đáng kể những món ăn trong nhà, mà hiện tại Phương Lâm cũng thường xuyên theo ca ca ra ngoài chơi, bộ dáng rắn chắc hơn so với trước kia, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm sáng lán, cứ như vậy ngẩng đầu, dùng đôi mắt to tròn nhìn phụ thân, Phương Thiên Hoa làm sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt.
Phương Diệp đành phải nói: “Muốn đi thì cùng đi, đi sớm còn về sớm nghỉ ngơi.”
Nói xong dẫn đầu đi ra ngoài.
Ba người đi đến thôn Tây, cối xay của thôn Tây vừa vặn không có ai dùng, chỉ có ba phụ nhân đang ngồi tán chuyện dưới gốc cây cổ thụ. Nhìn thấy ba người bọn họ, một phụ nhân cười ha hả hỏi, “Phương tú tài muốn làm gì vậy?”
Phương Thiên Hoa cũng cười đáp, “Lí thẩm, chúng ta đang xay đậu.” Người hỏi chính là lão bà của Lí thầy thuốc.
Nghe thấy câu trả lời của Phương Thiên Hoa, Lí thẩm cũng cười bảo xay bột cũng nên làm nhanh lên, thời tiết hiện tại rất nóng, sau đó mấy phụ nhân lại tán chuyện tiếp.
Lúc này không xa có một giọng the thé cất lên: “Ôi, này không phải là Phương tú tài của Phương gia sao? Trời nóng như vậy lại lặn lội đến đây làm gì?”
Phương Diệp vừa nghe thấy giọng nói chua choa quen thuộc này liền không kiên nhẫn mà nhíu mày. Phương Thiên Hoa cũng không hề đáp lại, chợt nghe Tiểu Phương Lâm lên tiếng, “Liên quan gì đến bà!”
“Cái gì, thằng nhãi con, vẫn không có gia giáo như vậy!” Ả vừa mắng, chân lại vừa đi đến, nhìn vào thùng đậu của bọn họ còn nói thêm: “Này không phải là đậu thô lần trước ta đã nhận cho nhà các ngươi sao? Ta nhớ rõ các ngươi còn không muốn nhận kia mà? Bây giờ rốt cuộc cũng phải ăn, ha hả.” Dứt lời liền cười lên.
Phương Diệp căn bản không thèm để ý đến ả phụ nhân này, chỉ nói với phụ thân đem thạch cao rửa sơ qua một lần, rải lên trên đậu, bắt đầu xay.
Ả ta nhìn thấy bọn họ không thèm để ý đến mình, hừ mũi một tiếng, đi qua bên mấy phụ nhân kia tán chuyện.
Xay đậu rất nhanh, đương nhiên trong quá trình phải nhẹ tay, nên có thể nghe thấy không ít giọng nói the thé từ lão bà kia. Phụ tử ba người hợp lực đem hỗn hợp đậu xay thành một dung dịch đặc dính như hồ, xay xong cả một thau đậu xong mới mãn nguyện đi về nhà.
Trên đường trở về, Tiểu Phương Lâm vẫn mang khuôn mặt khó chịu, Phương Thiên Hoa đành phải an ủi tiểu nhi tử, “Con phải học theo ca ca, không cần để ý đến lão bà đó, con tuổi còn nhỏ bày đặt tức giận như vậy làm cái gì.”
“Lão bà kia lúc nào cũng khi dễ nương.” Phương Lâm mất hứng nói.
“Tiểu Lâm, cái loại người như vậy, chỉ cần chúng ta không để ý tới, thì bà ta sẽ không có biện pháp khi dễ chúng ta, nhớ chưa?” Phương Diệp cũng nói.
“Dạ, đã biết, ca ca.” Tiểu Phương Lâm không tình nguyện đáp.
“Về tới nhà ca ca sẽ nấu đậu nành cho đệ uống.” Phương Diệp cười dụ dỗ.
“Tiểu Diệp, tại sao bây giờ tiểu tử này lại nghe lời con như vậy?” Phương Thiên Hoa thân là cha, nhưng lại nhìn thấy tiểu nhi tử thành công bị Phương Diệp dụ dỗ, nhịn không được hỏi.
“Cha, chỉ cần cho tiểu tử này ăn ngon một chút, nó liền nghe lời.”
“Tiểu Lâm mới không có tham ăn, ca ca xấu~” Phương Lâm nghe ca ca nói như vậy, thẹn quá hóa giận, chạy ù về nhà. Lại không ngờ hành động của mình rơi vào mắt ca ca cùng phụ thân lại đổi thành một trận cười lớn.
Về đến nhà, Phương Diệp bắt đầu nấu sữa đậu nành.
Nấu sữa đậu nành là một công việc rất tốn công tốn sức, phải đem hỗn hợp dinh dính đó bỏ vào túi vải để lọc, vắt  kỹ để lấy phần nước đậu, sau đó bỏ vào nồi để đun. Lúc cho sữa vào nồi phải để lửa lớn, nhưng không được quá sôi, phòng ngừa sữa đậu nành bị tràn ra. Phải biết canh nhiệt độ, nếu nhiệt độ không đủ, hoặc đun trong thời gian quá dài, đều sẽ ảnh hướng đến chất lượng sữa.
Hà Thị cùng Phương Thiên Hoa, còn có thêm Tiểu Phương Lâm đều vây xung quanh, nhìn Phương Diệp nấu sữa đậu nành, nghe thấy Phương Diệp nói trình tự làm cũng không phức tạp lắm, cho nên lần này đối với đậu hủ đều có chút mong chờ.
Nhìn thấy sữa đậu nành nấu xong, hớt bỏ lớp bọt, Phương Diệp liền múc một chén lớn ra, nhờ mẫu thân bỏ thêm ít đường vào. Hà Thị thực luyến tiếc loại đường trắng này lắm, đường trắng rất mắc, ở chợ bán nửa cân đường đến hai mươi mấy văn tiền. Trong nhà cũng không còn nhiều đường, một chén sữa lớn như vậy phải thêm không ít đường a.
Phương Diệp không đếm xỉa tới rối rắm của mẫu thân, hắn nhờ phụ thân đem sữa đậu nành còn lại trong nồi khuấy đều, còn hắn thì đem thạch cao hòa vào một chén nước trong, rồi nhanh chóng đổ từ từ vào nồi sữa đậu nành, dùng thìa nhẹ nhàng khuấy, vài khắc sau, trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, sữa đậu nành liền ngưng kết thành đậu hủ hoa.
Phương Diệp buồn cười nhìn phản ứng của cả nhà, lấy một chén lớn đựng sữa đậu nành qua, cầm đường trong tay Hà Thị, bỏ thêm vào, rồi múc ra mỗi người một chén, cho bọn họ uống thử xem thế nào.
Đậu nành thuộc hàng tốt nhất, Tế Chú cao cũng vậy, nước lại sạch trong, nguyên liệu như vậy làm ra sữa đậu nành làm sao có thể không ngon được, Hà Thị uống ngon đến mức không còn đau lòng mấy thìa đường trắng kia, còn khen nhi tử thật có tài.
Chờ khi đậu hủ hoa sau nửa khắc đã ngưng kết hoàn toàn, Phương Diệp mới dùng thìa nhẹ nhàng múc vào cái thùng có lót sẵn vải bố, sau đó mới dùng bao bố bọc đậu hủ lại, để lên bàn. Làm xong hết, Phương Diệp đi rửa tay, lần này thành công lớn.
“Tiểu Diệp, nhanh như vậy là xong rồi sao?” Phương Thiên Hoa hỏi.
“Ca ca, đậu hủ này so với sữa đậu nành có ngon hơn không?” Phương Lâm đang bưng bát sữa hỏi.
“Ha hả, đợi một canh giờ sau thì đệ sẽ biết đậu hũ là cái gì.” Phương Diệp cười nói, “Ta cam đoan, đậu hũ ăn rất ngon.”
Phương Diệp tin tưởng, đậu hủ này chắc chắn mọi người nhất định sẽ thích, vừa có dinh dưỡng, lại ăn ngon. Bây giờ chỉ có nhà bọn họ là làm ra được, cho nên việc hắn đang lo lắng chính là làm sao để dùng cái này kiếm tiền.
Hết chương 9

0 comments:

Post a Comment