THANH THANH ĐIỀN VIÊN HƯƠNG
Tác giả: Nhất Điền Trùng
Editor: Asia Moon
Chương 10: Chợ
Phương Diệp dùng
đậu thô và Tế Chú cao để làm thành đậu nủ non của phía nam. Đậu hủ non dùng để
nấu canh là thích hợp nhất, khối nhỏ trắng phau trơn nhẵn, lại ngon miệng. Loại
đậu hũ này tuy mềm nhưng không tan trong nước, lại co dãn tốt, cắt thành từng
khoanh liền ổn định thành hình, màu sắc tốt, mềm mại lại đàn hồi, nấu được nhiều
món ăn, như đậu hủ cay, đậu hủ nấm hương,
đầu cá hầm đậu hủ, canh đậu hủ trứng, hơn mười loại món ăn. Vào buổi chiều,
Phương Diệp liền đem đậu hủ non đã ủ xong làm thành vài món, ngon đến nổi ăn
xong rồi, mà dư vị và hương thơm vẫn còn lưu mãi.
Phương Diệp cảm
thấy có chút thỏa mãn, hiện tại đậu hủ chính là loại đồ ăn rất mới mẻ, chờ khi
hắn chế biến ra được món tào phớ của phương bắc, đến lúc đó có thể mang ra chợ
bán. Đậu hủ non của phía nam rất mềm, mang theo không tiện, cho bên Phương Diệp
đang tính chuẩn bị làm tào phớ, tào phớ đem chiên vàng lên, hương vị cũng không
phải thơm bình thường, tào phớ cũng có thể để lạnh ăn, mùa hè lấy một khối tào
phớ ra, bỏ lên trên một ít nước sốt, cắn một miếng, chính là một loại hưởng thụ
không gì sánh bằng.
Muốn gì thì
làm nấy, đó chính là tác phong của Phương Diệp. Thực hiện tào phớ so với đậu hủ
quả thật phức tạp hơn một chút. Chờ khi miếng tào phớ đầu tiên được làm ra,
cũng đã qua mười ngày. Mấy ngày này, mọi người trong nhà buổi sáng đã quen uống
một bát sữa đậu nành, trên mâm cơm ít nhất có một món đậu hủ. Tuy rằng ăn nhiều
đậu hủ như vậy, nhưng Phương gia lại không cảm thấy ngán, bởi vì Phương Diệp
lúc nào cũng đem đậu hủ chế biến thành những món ăn khác nhau. Ngay cả mấy hộ
cách vách ngẫu nhiên cũng đi qua Phương gia xin mấy khối đậu hủ về ăn thử. Bất
quá, sau khi nghe Phương Diệp chuẩn bị đem đậu hủ này đi lên thị trấn bán, tất
nhiên cũng biết xấu hổ nên không qua xin nữa. Nếu muốn ăn, cũng sẽ đem một ít đồ
ăn hoặc mấy văn tiền qua trao đổi, thành ra người không biết xấu hổ lại trở
thành Phương Diệp.
Hiện tại
Phương Thiên Hoa đã bắt đầu dạy Phương Diệp mấy bài luyện võ chính thức, Phương
Lâm cũng đã chạy được một vòng sân. Thể chất của hai huynh đệ thoạt nhìn rắc chắn
hơn so với trước kia rất nhiều. Lớp học của Phương Thiên Hoa bây giờ nếu tính cả
tiểu tử Lí Nhị kia thì có mười đứa. Phụ thân Lí Đại Ngưu của Lí Nhị sau khi biết
đứa con đi học chùa ở đây, liền ngượng ngùng đưa tới Phương gia một con gà mái.
Cho nên gà vịt gì nhà bọn họ đều có đầy đủ hết, còn con vịt hoang kia đã bắt đầu
an tâm ấp trứng.
Sáng sớm hôm
nay, cả nhà Phương gia đều bắt tay vào làm đậu hủ. Bởi vì trong nhà không có đủ
đậu thô, nên Phương Thiên Hoa cố ý lấy mấy văn tiền còn dư đi mua một túi đậu
to về. Phương Diệp tính chỉ làm tào phớ, một nửa đem chiên, một nửa làm lạnh
đem đi bán. Phương Thiên Hoa cũng muốn đem đậu hủ non đi bán cho mấy tửu lâu.
Phương Diệp nghe thấy tính toán của phụ thân cũng không có ý kiến gì, bất quá
không biết phản ứng của mọi người khi dùng đậu hủ như thế nào, hắn cũng không
muốn mạo hiểm quá.
“Nhi tử, hiện
tại đậu hủ nhà chúng ta trên chợ vẫn chưa có người bán. Con chuẩn bị bán tào phớ,
bởi vì tào phớ chiên được, để lạnh cũng được, nhưng phải đem món ăn này cho mọi
người ăn thử trước, như vậy cho dù có buôn bán, thì cũng không thu được bao
nhiêu, nhưng nếu đem bán cho tửu lâu, còn chúng ta thì phụ trách cung cấp đậu hủ,
như vậy có thể rút ngắn thời gian bán đậu hủ mỗi ngày, không tốt hơn sao?”
Phương Thiên Hoa nghĩ nói.
“Cha, điều
cha nói con cũng từng nghĩ tới, nhưng là Tiểu Diệp không dám khẳng định mọi người
đều thích loại đồ ăn này, bây giờ chúng ta còn không biết đem đậu hủ bán có được
mọi người hoan nghênh không nữa.” Phương Diệp đem lo lắng của hắn nói ra.
“Tiểu Diệp,
bình thường thấy con tự tin như vậy, tại sao bây giờ lại có chút lui bước?”
Phương Thiên Hoa nghe xong cười nói.
“Đúng vậy, Tiểu
Diệp, đậu hủ con làm rất ngon, con không thấy nhà Chu tẩu rất thích sao? Đậu hủ
này khẳng định sẽ rất được hoan nghênh.”
“Ca ca, sữa đậu
nành uống cũng ngon lắm, nếu không chúng ta bán sữa đậu nành đi.” Phương Lâm
cũng đưa ra đề nghị.
“Ha hả, cũng
không phải con không tin tưởng,” Phương Diệp nghe mọi người trong nhà nói xong,
sờ sờ đầu cười nói, “Nhưng mà tại con suy nghĩ hơi nhiều mà thôi.” Phương Diệp
quả thật có chút lo lắng, hắn đối với việc buôn bán ở dị thế này còn lạ lẫm, bất
quá nếu bắt tay vào làm, thì nhất định phải làm cho tốt.
“Được rồi,
hôm nay trước hết cứ đem tào phớ và hai thùng sữa đậu nành lên chợ bán thử xem
thế nào. Sau đó chúng ta lại về nhà thương lượng tiếp coi về sau nên làm như thế
nào.” Trụ cột của cả nhà lên tiếng.
“Vậy cứ làm
theo lời cha, chúng ta cũng không cần vội. Một khối tào phớ chiên bán khoảng
hai văn tiền, còn khối lạnh thì bán một văn tiền một khối, sữa đậu nành một
chén hai văn tiền, cứ như vậy đi.”
Sau khi nấu
xong đậu hủ, Phương Thiên Hoa cùng Phương Diệp, hai phụ tử đi đến nhà Lí Tiến để
mượn chiếc xe đẩy bằng tay, xe đẩy của nhà Lí Tiến rất lớn, có thể để nhiều đồ
hơn, Phương Diệp phụ Phương Thiên Hoa chất đậu hủ và sữa đậu nành lên xe. Sau
khi đẩy xe đến chợ, hai người đều thở không ra hơi, Phương Diệp nghĩ thầm rằng
lần sau nhất định phải mua một chiếc xe ngựa, bằng không mỗi lần đẩy một đống đồ
to nặng này lại đi một quãng đường xa như vậy, thật đúng là muốn lấy mạng người
mà. Bởi vì tới sớm, nên có thể chiếm được một vị trí tốt. Hiện tại người đi chợ
không nhiều, chờ khi mặt trời dần dần lên thì người mới nhiều, mới bắt đầu náo
nhiệt hẳn lên.
Lúc này
Phương Diệp mới bắt đầu nhờ phụ thân chiên đậu hủ, còn hắn lãnh trách nhiệm mời
gọi mọi người.
“Đậu hủ
chiên, vừa thơm vừa ngon, một khối chỉ có hai văn tiền. Sữa đậu nành ngọt ngào
béo ngậy, một chén hai văn tiền, mọi người cứ thử uống một chén đi a.” Theo tiếng
la của Phương Diệp, cùng mùi thơm của đậu hủ chiên, người đi đến sạp của bọn họ
càng ngày càng nhiều hơn.
“A, đây là
cái gì, thơm như vậy.” Một khách nhân nhịn không được hỏi.
“Đây là đậu hủ
chiên giòn, thúc thúc có muốn ăn thử một khối hay không, chỉ có hai văn tiền.”
Phương Diệp vội vàng đáp.
“Hai văn tiền,
mắc vậy sao?” Có người nhịn không được nói.
“Vị thúc thúc
này, đậu hủ của chúng ta chính là món ăn quý hiếm, hai văn tiền xem ra là quá rẻ,
ngài cứ ăn thử rồi mới biết bỏ ra hai văn tiền thực đáng giá! Đậu hủ nhà chúng
ta còn có thể để lạnh ăn, vô luận ăn với muối hay đường đều ngon, cắn một miếng,
mềm mại khoan khoái. Đậu hũ lạnh chỉ có một văn tiền. Giá cả vừa phải, có muốn
mua thử một khối hay không?” Phương Diệp hợp thời giới thiệu qua đậu hủ nhà
mình.
Đám người vây
xem rốt cuộc đã có người nhịn không được mùi thơm của đậu hủ chiên, bỏ tiền ra
mua một miếng, Phương Diệp lấy một tờ giấy thấm dầu đã cắt sẵn bỏ miếng đậu hủ
vào đưa cho khách, thấy người nọ vừa nhận liền cắn một ngụm, nhai nhai vài cái
xong nuốt, khen: “Thực ngon, hương vị thật tuyệt!” Dứt lời nhịn không được giơ
ngón tay cái lên, “Nữa, cho ta thêm một miếng!”
Phương Diệp rất
cao hứng, này không phải quảng cáo truyền miệng giúp cho sạp của bọn họ sao? Có
người thứ nhất ăn thì sẽ có người thứ hai, ngay sau đó, mọi người đều ồn ào muốn
mua.
“Cho ta một
miếng.”
“Ta lấy ba miếng.”
“Ta một miếng
chiên, ba miếng lạnh.”
“Ta muốn thử
sữa đậu nành. Một chén bao nhiêu tiền?”
Thực náo nhiệt,
phi thường náo nhiệt, Phương Diệp vừa bao đậu hủ, vừa múc sữa đậu nành, lại còn
thu tiền, tay đã mỏi nhừ, Phương Thiên Hoa ngồi chiên đậu hủ đầu cũng đổ đầy mồ
hôi. Bất quá hai phụ tử đều cảm thấy rất cao hứng, đậu hủ quả nhiên bán đắc! Chợ
chỉ vừa mới náo nhiệt một hồi mà đậu hủ nhà bọn họ đã bán hết.
Sạp bên cạnh
chính là sạp bán bánh bao của nhà Chu tẩu tử, bởi vì khách nhân đến sạp đậu hủ
của bọn họ rất đông, cũng sẽ có vài người nhân tiện đến mua hai cái bánh bao ở
sạp của Chu tẩu tử, làm cho Chu tẩu tử mặt mày vui vẻ.
“Đậu hủ nhà
các ngươi hôm nay buôn bán thật đắc a, nhanh như vậy đã bán xong!” Chu tẩu tử
cười nói.
“Đúng vậy,
chúng ta cũng không nghĩ sẽ bán nhanh như vậy.” Phương Thiên Hoa đáp.
“Hôm nay ít
nhiều nhờ nhà của các ngươi nên bánh bao nhà ta cũng sắp bán hết rồi.” Chu tẩu
tử cười toe toét, ngày thường làm sao có thể bán nhanh như vậy, cho dù chợ vãn,
nhưng bánh bao nhà họ vẫn còn dư mấy cái.
“Ha hả, Chu tẩu,
chúng ta phải dọn sạp đi về.” Phương Diệp cười nói.
Hai phụ tử
nhìn nhau cười, thu dọn sạp, đi đến quầy tạp hóa mua một số đồ dùng sinh hoạt,
lại đi đậu phường mua một túi đậu thô to, vô cùng cao hứng trở về nhà.
Hà Thị đang
cùng nhóc Phương Lâm ở trong sân hái cỏ trồng rau, nhìn thấy mặt trời chói
chang trên đầu, lo lắng không biết hôm nay hai phụ tử bọn họ buôn bán thế nào.
Hai phụ tử họ trước nay chưa từng ra chợ buôn bán, mà trước kia trong nhà cũng
không có đồ gì đáng quý để đem đi bán, hiện tại, không biết như thế nào rồi.
Vừa nghĩ vừa
lo, cánh tay cắt cỏ cũng không dừng lại.
“Nương, nương
cắt mất cây tiêu tiêu của ca ca rồi.” Phương Lâm nhìn lên, bất chợt la làng
lên. Nhóc Phương Lâm không phân biệt được hồ tiêu và cây ớt, cho nên gọi chung
là cây tiêu tiêu. Cây ớt này trước kia Phương Diệp tự gieo trồng, hiện tại đã nảy
mầm thành một gốc cây nhỏ, lại bị Hà Thị đang phân tâm không cẩn thận cắt đi.
Hà Thị cúi đầu
nhìn, ai da, cư nhiên lại cắt mất cây ớt của đứa con lớn, vội vàng cầm hạt giống
ớt ra đào đất bỏ vào, lo lắng nhìn Phương Lâm nói: “Tiểu Lâm, nãy giờ coi như
con chưa nhìn thấy gì hết, nương cũng không có cắt cây ớt của ca ca con.”
“Nương, hảo
hài tử không được nói dối.” Phương Lâm bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng rất chững
chạc nói.
“Ha hả,” Hà
Thị nhìn thấy bộ dáng của Phương Lâm, nhịn không được cười ra tiếng, “Được rồi,
nương sẽ tự mình nói với ca ca con.”
“Nương muốn
nói với Tiểu Diệp cái gì a?” Phương Diệp vừa về đến nhà, đẩy cửa viện môn chợt
nghe Hà Thị nói như vậy liền hỏi.
Hà Thị hoảng
sợ, quay đầu lại, kinh hỉ nói: “Hai người sao có thể về nhanh như vậy.” Lại
nghĩ rằng chẳng lẽ đậu hủ bán không được? Vội vàng hỏi: “Có phải không bán được
đậu hủ không?”
“Nương, đậu hủ
bán rất đắc, nào nhanh ra giúp cha một tay, chúng ta đã mua rất nhiều đồ về.”
Phương Diệp mở rộng cửa nhà, giúp cho Phương Thiên Hoa dễ dàng đẩy xe vào.
Chờ khi đồ đạc
được để hết lên bàn, Phương Thiên Hoa cả người chảy đầy mồ hôi, mệt sắp chết,
Hà Thị vội vàng ra ngoài múc cho hắn và Phương Diệp một chậu nước rửa mặt.
“Tại sao lại
mua đồ nhiều quá vậy? Cư nhiên ngay cả gạo cũng mua. Chẳng lẽ hôm nay bán được
rất nhiều tiền?” Hà Thị cao hứng vừa hỏi, vừa giúp Phương Diệp lau mặt. Phương
Thiên Hoa nghe thấy câu hỏi của nương tử, từ trong lòng ngực lấy ra một gói tiền
to nặng trịch, đưa qua cho Hà Thị, “Đúng vậy, đậu hủ vừa ra lò đã lập tức bán hết.
Nàng phải nhớ rằng hôm nay chúng ta làm tới bảy khay đậu hủ, tổng cộng năm mươi
miếng, một thùng sữa đậu nành, toàn bộ đều bán hết. Nhìn xem, đây là tiền sau
khi chúng ta mua đồ còn dư lại, số lượng bao nhiêu, ta cùng Tiểu Diệp vẫn chưa
đếm hết được.”
Hà Thị tiếp
nhận gói tiền, vội vàng đi đóng cửa nhà lại, một nhà bốn người ngồi trên giường
đất đếm. Đậu hủ chiên khoảng bảy khay, đậu hủ lạnh ba khay, sữa đậu nành cũng
có mấy bát không kịp tính, hai phụ tử không kịp đếm ở chợ, chỉ lấy ra mua đồ đạc,
hiện tại mới rãnh rỗi để xem thành tích hôm nay.
“Ở đây còn tới
bảy trăm mười hai văn tiền.” Hà Thị sau khi đếm xong liền cười nói.
“Ha hả, xem
ra hôm nay kiếm cũng gần được một lượng bạc.” Phương Thiên Hoa cũng cười đáp.
“Cha, về sau
nhất định sẽ kiếm được nhiều hơn, hiện tại chỉ mới vừa bắt đầu. Ngày mai chúng
ta phải làm nhiều hơn một chút. Sau khi bán xong, chúng ta đi tửu lâu nhìn thử
xem sao, xem có thể bán được hay không.” Phương Diệp đối với số tiền bán được
hôm nay cũng không thấy đủ, bởi vì hắn biết, còn có thể kiếm được nhiều hơn như
thế nữa.
“Được, cứ như
vậy đi.” Phương Thiên Hoa cười tủm tỉm nhìn đại nhi tử, lại quay đầu sờ sờ tiểu
nhi tử đang ngồi cầm mấy đồng tiền chơi.
Chỉ có mỗi Hà
Thị không biết đột nhiên nghĩ tới cái gì, lo lắng nhìn trượng phu, nhưng cũng
không nói gì, nàng không biết sự tình đó lại vừa vặn rơi vào mắt Phương Diệp.
Hết chương 10
*đậu hủ cay
*đậu hủ nấm hương
*đầu cá hầm đậu hủ
*canh đậu hủ trứng
~~~~~~~~~~~~~~~
Biểu cảm của editor:
Post a Comment