Chương 3
« Anh, hôm nay
em……A~~~~~ » Tô Hoài Quang vừa mới đẩy cửa phòng khách ra, liền thấy anh
hai của hắn đặt một người nằm trên sô pha, hôn đến chết đi sống lại, bật người
liền hét to chạy ra ngoài.
« Em kêu cái
quỷ gì a ! » Tô Hoài Dương đang cùng vợ thân thiết bị tiếng hét này hù dọa, thiếu chút nữa làm tim hắn ngừng
đập, quay đầu lại nhìn thấy thằng em trai của mình, lập tức nổi giận nói.
« Anh !
Anh………..dám ở sau lưng Vãn Quân hôn người khác. » Không nhìn rõ người
trong lòng ngực anh hai là ai, Tô Hoài Quang cũng không để ý sự oán giận của
anh hai, liền thốt lên một câu trách móc.
« Tiểu Quang,
em trước hết phải nhìn cho rõ đây là ai chứ ! » Tô Hoài Dương đau đầu
nắm lấy cánh tay thằng em trai đang xúc động dữ dội, liền kéo nó đến gần đây.
« Chào !
Tiểu Quang ! » Lộ ra một nụ cười thanh nhẹ, Âu Vãn Quân đứng lên chào
Tô hoài Quang.
« Vãn Quân~ cậu
đã trở lại. » Vừa thấy Âu Vãn Quân, Tô Hoài Quang lập tức xô anh hai của hắn
ra, thân thiết đi tới ôm lấy vai cậu.
« Cậu nói phải
tham gia lễ tốt nghiệp, tớ còn nghĩ phải vài ngày nữa cậu mới về chứ. »
Cao thấp đánh giá Âu Vãn Quân một phen, Tô Hoài Quang còn nói thêm.
« Ừ, tớ đã nói
với trường học, nhờ bọn họ giúp tớ đem bằng tốt nghiệp gửi qua, cho nên tớ trở
về trước. » Âu Vãn Quân cười giải thích.
« Khoan…….Từ từ,
hai người đang nói cái gì vậy ? Tại sao anh nghe không hiểu
a ! » Khó chịu nhìn thằng em quấn trên người vợ của hắn như bạch tuộc,
Tô Hoài Dương giọng nói đầy nghi hoặc.
« A ! Anh
hai, kỳ thật em cũng không muốn giấu anh đâu, bảy năm qua em vẫn cùng Vãn Quân
liên lạc. » Tô Hoài Quang nhìn anh hai cười cười, lộ ra hai cái răng nanh trắng bóng vô tội.
« Cái
gì ? Thằng khỉ này, vì cái gì không nói cho anh biết !!!! » Vừa
nghe thấy như thế, Tô Hoài Dương thiếu chút nữa bất tỉnh, hắn đau khổ chịu đựng
nhớ thương trong bảy năm trời a, còn thằng nhóc này thế nhưng………..
« Oa~ phải biết
yêu thương em út a ! » Tô Hoài Quang kêu lên một tiếng, liền chui rúc
sau lưng Âu Vãn Quân.
« Được rồi,
Hoài Dương, là em không cho Tiểu Quang nói với anh. » Ôm lấy Tô Hoài Dương
đang nổi giận đùng đùng, Âu Vãn Quân cười nói.
« Tại sao vậy,
Vãn Quân ? » Quay người lại, Tô Hoài Dương lập tức chuyển sang bộ
dáng chó con bị vứt bỏ, đáng thương hề hề hỏi. Tô Hoài Quang không khỏi cảm
thán lòng người dễ thay đổi a~
« Bởi vì ba chỉ
nói không cho anh và cậu ta liên lạc, cũng không nói là em không được làm vậy
a. Em chính là hảo tâm cung cấp tin tức của anh cho Vãn Quân biết, bằng không cậu
ta làm sao có thể tìm được anh nhanh như vậy~~~ đồ lấy oán trả ơn. » Chưa
từ bỏ ý định, Tô Hoài Quang lại đả kích ông anh vài câu.
« Thằng quỷ này,
em cứ chờ đó ! » Tô Hoài Dương không muốn tốn hơi thừa lời.
« Chào !
Mọi người khỏe~ » Một giọng nói trong trẻo ngăn cản chiến tranh giữa anh
em Tô gia đang sắp xảy ra.
Ba người quay đầu lại
nhìn, này xem như cùng một lúc, vừa thấy, anh em Tô gia giống như thấy quỷ há
to miệng, lại phát không ra tiếng, chỉ dùng ánh mắt đảo tới đảo lui trên
người Âu Vãn Quân cùng người kia, thần sắc cực kì quỷ dị.
« Anh hai, có
muốn trốn thoát cũng vô dụng thôi, đừng quên chúng ta có linh cảm của song bào
thai nha. » Giống như không phát hiện khuôn mặt kỳ lạ của hai anh em nhà
kia, người vừa tới liền bay thẳng đến chỗ của Âu Vãn Quân, trên mặt còn mang
theo nụ cười đắc ý.
« Cậu
là…………. » Tô Hoài Dương hồi phục lại tinh thần cẩn thận hỏi.
« Đây là em
trai song sinh của em, Âu Vãn Thần. » Có điểm buồn cười nhìn hai anh em sợ
đến ngây người, lại đau đầu liếc mắt nhìn thằng em, Âu Vãn Quân trả lời.
Anh em Tô gia lúc
này mới ngộ ra gật gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn còn mờ mịt, bởi vì điều đầu tiên
hai người nghĩ đến vẫn là con mèo mập tám kí lô đang nuôi trong nhà cũng tên Âu
Vãn Thần……..
« Anh hai, vị
nào là chị dâu a~ » Âu Vãn Thần đi đến trước mặt hai người, dùng ánh mắt
nhìn qua nhìn lại Tô Hoài Dương cùng Tô Hoài Quang, rồi quay đầu hỏi Âu Vãn
Quân.
« Chị……chị dâu ? »
Tô Hoài Dương cảm thấy thân thể của mình đang run rẩy, mà Tô Hoài Quang ở bên cạnh
đang liều mạng áp chế sự xúc động muốn cười, lặng lẽ lui từng bước ra khu vực
an toàn, mới đứa ngón cái chỉ chỉ anh trai của mình.
« Không phải
sao ? Ở Trung Quốc, không phải vợ của anh trai đều kêu là chị dâu
sao ? » Nhìn hai người đột nhiên thay đổi vẻ mặt, Âu Vãn Thần có điểm
không rõ cho nên nhìn về phía anh hai của mình, biểu tình chân thật tinh khiết.
« Vãn Thần,
chuyện của tụi anh không giống với điều em học, em gọi hắn là anh thì được rồi. »
Đau đầu nhíu mày, Âu Vãn Quân nói. Đối với thằng em trai từ nhỏ đã sống ở Mỹ,
Âu Vãn Quân cũng không muốn giải thích nhiều về cách xưng hô của Trung Quốc với
nó, cậu biết thế nào cũng chuốc thêm hỗn loạn, hơn nữa cậu cũng không muốn thằng
nhóc này lại trên cợt người yêu của mình.
« Đúng vậy,
đúng vậy, cho dù là vậy, em cũng có thể gọi anh là anh rể mà không phải là chị
dâu. » Tô Hoài Dương vừa phản ứng kịp tình huống cũng lập tức lên tiếng,
giải thích nỗi oan ức của mình.
« Hả ? »
Âu Vãn Thần nghe vậy nhướng nhướng chân mày, sắc mặt quái dị nhìn anh trai của
mình.
« Tô Hoài
Dương ! Anh câm miệng cho em ! !!! » Âu Vãn Quân trên trán
nổi đầy gân xanh, giọng nói mang mùi thuốc súng.
« A ! Vãn
Quân, anh không có ý này a, em nghe anh giải thích a ~ » Chết rồi, hắn
như thế nào đã quên Vãn Quân hận nhất là bị người khác hiểu lầm là nữ nhân. Cậu
mới trở về liền chọc cậu sinh khí, thật không tốt a, nếu không dỗ dành được thì
đêm nay có thể sẽ chịu tổn thất to lắm. Tô Hoài Dương hận cái miệng lanh chanh
lóc chóc của mình, tại sao lại lựa thời điểm quan trọng nhất mà phát biểu a~
« Vãn Thần
sao ? Tôi là em trai của Tô Hoài Dương, tên là Tô Hoài Quang. Tôi trước hết
mang cậu đi nhìn đường phố nha. » Không để ý đến hai người đang ‘vui vẻ’
bên kia, Tô Hoài Quang đi lên phía trước thân thiết khoác bả vai của Âu Vãn Thần,
hảo tâm đem người ra ngoài để lưu lại khoảng không cho ông anh dập lửa, mà hắn
cũng không muốn ở đây chịu vạ lây.
« Rất hợp ý
tôi ! » Lộ ra một nụ cười sáng lạn, Âu vãn Thần theo Tô Hoài Quang ra
khỏi phòng.
Hừ ! Tô Hoài
Dương, ai kêu anh trai tôi vội vả muốn gặp anh, đem một đống hành lý nặng trịch
để lại sân bay cho tôi xách một mình, tuy rằng tôi cũng không động thủ, nhưng
anh ít ra cũng phải chịu trách nhiệm, vừa rồi chỉ là lễ vật nho nhỏ tặng cho
anh thôi ! Nghĩ tới bộ dạng chật vật của Tô Hoài Dương, Âu Vãn Thần không
khỏi đắc ý cười thầm trong lòng.
«Tôi không hề biết
Vãn Quân còn có một người em trai song sinh a. » Bưng tách cà phê đưa cho
Âu Vãn Thần, Tô Hoài Quang ngồi xuống phía đối diện, nhìn thấy người kia thật sự
quá giống, Tô Hoài Quang không khỏi cảm thán nói.
« Tôi cũng vậy,
bảy năm trước mới biết được chính mình còn có một người anh song sinh. »
Âu Vãn Thần cười nói, sau đó cậu nghĩ đến hết thảy đều do hai tên đầu sỏ vừa mới
đi hưởng tuần trăng mật lần thứ bảy gây nên. Thật là, nếu yêu nhau như vậy, lúc
trước không hiểu vì sao phải chia nhau ra làm chi không biết, đột nhiên hiện ra
một người anh trai thiếu chút nữa hù chết chính mình, nhưng hoàn hảo là một người
anh không tồi.
« Cái kia……..
Ai, Vãn Thần, cậu bị gì vậy ? » Tô Hoài Quang vừa muốn nói cái gì lại
phát hiện sắc mặt Âu Vãn Thần thay đổi, vội vàng quan tâm hỏi.
« Anh của cậu
thật hạ lưu……. » Âu Vãn Thân đột nhiên nói ra một câu, Tô Hoài Quang nghe
thấy liền sửng sốt, chỉ có thể dùng khuôn mặt khó hiểu nhìn cậu.
« Hắn ta thế
nhưng ngay tại văn phòng động thủ với ông anh của tôi ! » Sắc mặt Âu
Vãn Thân không tốt nói.
Ai ? Tô Hoài
Quang càng nghe càng mờ mịt, đây xảy ra chuyện gì a ?
« Đừng quên
chúng tôi là anh em song sinh. » Nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc của Tô Hoài
Quang, Âu Vãn Thần hảo tâm giải thích.
A ? Là thiệt
hay giả a ? Vậy hiện tại……….. Tô Hoài Quang đương nhiên biết anh hai của
mình dùng cách nào để dập lửa, nhưng hắn lo lắng nhìn Âu Vãn Thần, thằng nhóc
này đừng nói sẽ có phản ứng gì bậy bạ đó nha ?......
« Cách xa là
được rồi ! Khoảng cách càng xa thì cảm giác càng nhạt ! » Vừa
nhìn thấy ánh mắt của Tô Hoài Quang, Âu Vãn Thần lập tức biết hắn đang suy nghĩ
‘tốt lành’ gì trong đầu, khuôn mặt thanh tú không khỏi đỏ ửng lên.
« Đi ra ngoài
shopping với tôi đi. » Nói xong Âu Vãn Thần liền đứng dậy.
« Nhưng………Tôi
đang trong giờ làm a ! »
« Tôi vẫn chưa
nhìn thấy đường phố Trung Quốc a. » Không để ý đến câu trả lời của Tô Hoài
Quang, Âu Vãn Thần liền tha hắn ra khỏi công ty.
Hết chương 3
Post a Comment