Chương 15
Sau khi trải qua kỳ thi cuối học kỳ, đội
bóng rỗ cũng trở lại luyện tập bình thường, trận thi đấu mùa đông tổ chức giữa
các trường trong thành phố cũng sắp bắt đầu.
Thời điểm các trường trong khu vực rút
thăm, trúng vào tổ C. Đó là một tổ bóng thực lực khá yếu, không tính trường cấp
3 quốc tế, thì các đối thủ khác không cần phải bàn tới, nhất là trận đầu tiên
đấu với một trường tư thục có tiếng chơi xấu, trận đấu này đối với đội bóng,
chỉ cần đề phòng bọn họ không làm gì mờ ám là tốt rồi. Đối với kết quả như vậy,
các thành viên đều rất hưng phấn, tuy rằng thực lực của cả đội hiện tại, đánh
tới trận chung kết hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng không ai lơ là chủ quan.
Tô Hoài Dương vô cùng cao hứng tuyên bố
ngày mai được nghỉ ngơi một ngày, tới ngày mốt tập hợp ở sân vận động, sau đó
liền giải tán.
« Vãn Quân, tuy ngày mốt chính là
trận đấu đầu tiên, nhưng không cần phải lo lắng quá a ! » Nằm trên
ghế sô pha ở nhà Âu Vãn Quân, ‘bạch tuộc’ Tô Hoài Dương lại tiếp tục bám dính
trên người ‘vợ’. Hiện tại, Tô Hoài Dương rất ít khi quay về ký túc xá của mình,
ban đêm rét lạnh, có gì hạnh phúc bằng việc được ôm ấp người vợ thân yêu ấm áp.
« Mắc cái giống gì phải lo lắng
chứ. » Trở mình cầm lấy tạp chí thể dục thể thao, Âu Vãn Quân cấp cho Tô
Hoài Dương một ánh mắt xem thường, mang theo một chút ngạo khí.
« Đây chính là trận đấu trung học
đầu tiên của em a ~ Chúng ta phối hợp nhất định sẽ rất oách, em không cần khẩn trương, anh trai sẽ bảo vệ
em…….. » Bàn tay không an phận từ vạt áo trượt vào trong.
Hơi hơi vặn vẹo nhưng cũng không thoát
khỏi bàn tay kia, Âu Vãn Quân đành mặc kệ hắn, đem tâm tư đặt trong quyển tạp
chí, không muốn cùng hắn hồ nháo. Nhưng thân thể đã quen dần sự âu yếm lại
thành thực bắt đầu phản ứng, huống chi người kia đã sớm hiểu rõ thân thể của
mình trong lòng bàn tay.
Bị trêu trọc như vậy làm gì còn tâm tình
để đọc sách nữa, Âu Vãn Quân bất mãn liếc Tô Hoài Dương, đem tạp chí đặt lên
bàn, có chút giận dỗi ôm lấy cổ Tô Hoài Dương kéo xuống cắn một cái lên môi
dưới của hắn.
Tô Hoài Dương bị đau thở nhẹ một hơi, nhưng Âu
Vãn Quân không có chút nào là muốn nhả ra, động tác cũng không có tiến thêm một
bước, chỉ trụ ở cái miệng hắn, mở to đôi mắt xinh đẹp theo dõi hắn, trong mắt
ẩn chứa ba phần tùy hứng, ba phần khiêu khích, ba phần mị hoặc cùng trêu tức.
Bị một đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm,
Tô Hoài Dương chỉ cảm thấy hạ thân nóng rực, đôi tay siết chặt lấy Âu Vãn Quân,
lấy lại thế tiến công, đưa cậu vào một nụ hôn sâu. Âu Vãn Quân đã không còn
trúc trắc như lúc ban đầu nữa, đương lúc lưỡi của Tô Hoài Dương tham nhập vào
trong miệng cùng cậu chơi đùa, cậu không còn là……. Người bị động nữa. Hàm trụ
cái lưỡi ma quái của Tô Hoài Dương, Âu Vãn Quân hơi dùng sức hấp một cái rồi
nhẹ nhàng cắn, ngón tay cũng bướng bỉnh như có như không xẹt qua giữa hai chân
Tô Hoài Dương, cậu vừa lòng khi cảm giác được hạ thân người phía trên lại mãnh
liệt run rẩy một chút.
« Tiểu yêu tinh ! » Buông
đôi môi bị hôn đến sưng đỏ ra, Tô Hoài Dương nheo mắt nhìn người đang nằm trong
lòng ngực, đôi mắt màu hổ phách bị dục vọng đốt cháy hóa nâu !
Nhìn thấy trong mắt Tô Hoài Dương bốc
lên ngọn lửa, Âu Vãn Quân lần đầu tiên trong đời hiểu được câu ‘chơi với lửa có
ngày chết cháy’…..
« Không được…..A ! » Âu
Vãn Quân từ trên sô pha nhảy dựng lên muốn chạy trốn, mới đầu chỉ nghĩ muốn đùa
giỡn với hắn một chút, nhưng bây giờ nếu để cho hắn tiếp tục, đêm nay cậu sẽ
không toàn mạng trở ra, nhưng còn chưa chạy được nửa bước đã bị ôm trở lại sô
pha.
« Làm người phải có ý thức trách
nhiệm. » Tô Hoài Dương cắn răng nhìn thiên hạ dưới thân, thằng nhóc này
chỉ biết ‘đốt lửa’ là không biết ‘dập lửa’ ! Mấy hôm trước vì đội bóng
phải luyện tập vất vả, mỗi ngày đều cùng cậu ngủ chung một giường, hắn đã phải
nhẫn nhịn chịu đựng không ‘ôm’ cậu, hôm nay nếu hắn để cho cậu chạy thoát thì
đúng là ông trời không có mắt mà.
Quần áo một phen bị cởi xuống, khí lạnh
đột nhiên thổi tới làm Âu Vãn Quân rùng mình, nhưng không đợi cậu kịp phản ứng,
cái miệng Tô Hoài Dương đã ngậm lấy một điểm đỏ hồng trước ngực, bàn tay cũng
không nhàn rỗi chậm rãi xoa nắn điểm bên kia, còn tay kia thì vuốt ve ở sau
lưng.
Âu Vãn Quân chưa bao giờ biết thân thể
của mình lại mẫn cảm như thế, mấy tháng qua Tô Hoài Dương đã sớm quen thuộc
từng cetimet trên người cậu, nên làm sao cậu chịu được sự trêu chọc của hắn.
Chỉ một lát sau, tiếng rên rĩ không kiềm nén được phát ra, ánh mắt trong trẻo
cũng trở nên ẩm ướt mênh mông.
Nhiệt khí điên cuồng lan tỏa khắp cơ thể,
Âu Vãn Quân nhịn không được nhổm người về phía Tô Hoài Dương, muốn ma xát với
cơ thể hắn để giảm bớt sự xao động trong người.
Cảm giác được người yêu đang động tình,
Tô Hoài Dương nảy sinh ý xấu, thoáng ly khai thân thể cậu. Thấy động tác của
hắn, Âu Vãn Quân mở mắt khó hiểu, ai ngời lại nhìn đến vẻ mặt tươi cười xấu xa
của hắn.
« Làm người phải có ý thức trách
nhiệm. » Áp chế dục hỏa đốt người, oán hận trừng mắt nhìn khuôn mặt tươi
cười trước mặt, Âu Vãn Quân dùng chính lời nói lúc nãy của hắn để đáp lại.
« Cầu anh đi. » Biết rõ chuyện
này khó mà xảy ra, nhưng Tô Hoài Dương vẫn muốn nghe cậu nói như vậy, bởi vì
khi nghĩ đến cái người thanh thuần như nước, lạnh lùng như băng đang nằm dưới
thân mình dùng giọng nói mềm mại cầu hoan, cảnh đó chắc chắn rất mê người.
Nghe vậy, Âu Vãn Quân nhíu mi nhìn hắn
một cái, sau đó cười tinh nghịch, chậm rãi hạ người từ từ xuống giữa hai chân
hắn, tiếp theo dùng răng kéo khóa quần, cởi nút thắt, chậm rãi tuột xuống dưới.
Tô Hoài Dương bất động, nín thở nhìn động tác của cậu, thở hổn hển. Hạ thân
cương cứng được cởi trói bật ra, Âu Vãn Quân giương mắt khiêu khích nhìn Tô
Hoài Dương, sau đó cách một lớp quần lót mỏng nhẹ nhạng cắn hạ thân của hắn một
cái.
« Em ! Chết chắc
rồi ! » Tô Hoài Dương thiếu chút nữa bị hình ảnh kích thích như vậy
bắn ra, một phen ôm lấy Âu Vãn Quân, đứng dậy chạy nhanh vào phòng ngủ, vì quá
nóng vội nên hắn đã bỏ lỡ biểu tình hồ ly trên mặt Âu Vãn Quân.
Nằm ở trên giường thỏa mãn nhìn Âu Vãn
Quân mỏi mệt đang ngủ say, khuôn mặt Tô Hoài Dương tràn đầy tươi cười sủng
nịch, tuy rằng trong tâm rất hạnh phúc, nhưng hắn vẫn còn chút cảm giác mất
mác, bởi vì tiểu hồ ly của hắn vẫn không cho hắn làm đến bước cuối cùng !
Mặc dù hắn đối với phương thức làm tình hiện tại cũng không có cái gì bất mãn,
chỉ cần yêu nhau thì lúc nào ôm nhau tình cảm đều rất mãnh liệt, nhưng hắn vẫn
hy vọng thông qua sự kết hợp thân thể, để chứng minh được rằng đối phương đã có
được nhau hoàn toàn. Hắn từng lợi dụng chức danh hội trưởng của mình để nhờ một
cô gái trong lớp của cậu len lén đưa một quyển tranh vẽ hình châm biếm về
phương diện kia cho Âu Vãn Quân, thậm chí ngay cả những lúc hai người ở chung,
hắn cũng cố gắng ám chỉ, nhưng thỏ con của hắn vẫn rất đơn thuần dùng ánh mắt
vô tội nhìn hắn, mỗi lần như thế đều làm cho con sói họ Tô bại trận. Ai !
Quên đi quên đi, không nghĩ nữa, chỉ cần cậu vui vẻ là được rồi.
Một tháng nữa đã trôi qua ở thành phố
phía nam, tuy rằng không có tuyết rơi như phía bắc, nhưng gió cũng mang hơi
lạnh rét người. Đối với cái thời tiết như vậy rất thích hợp để vây quanh bếp lò
sưởi ấm, mọi người cho dù thân thể có khỏe mạnh đến đâu cũng không ngu dại gì
ra đường vào giờ này, cho nên hiện tại trừ bỏ sân bóng rổ thì ngoài ra, khắp
các khán đài đều chìm trong cảnh yên lặng hoang vắng.
Hôm nay sắp bắt đầu trận đấu đầu tiên của tổ
C, bởi vì đội nào dự thi phải đấu với trường trung học phụ thuộc W đã từng
giành giải á quân năm ngoái, cho nên hấp dẫn không ít người, nam sinh đương
nhiên phải đi xem, còn nữ sinh đương nhiên cũng phải đi xem, nhưng chủ yếu là để
nhìn mấy anh chàng cao lớn đẹp trai của đội bóng. Mặc kệ mục đích như thế nào,
tất cả đều nhiệt tình cỗ vũ là điều không cần phải nghi ngờ.
Mới vừa đi vào, đã bị không khí nhiệt
tình của các thành viên trong đội cuốn hút, nhóm người Hạ Lí, Lâm Triết không
chịu ngồi yên đã sớm chạy vào sân, cùng các thành viên khác đùa giỡn náo loạn,
còn Tô Hoài Dương thì kéo Âu Vãn Quân đi đến chỗ đăng ký, viết tên cùng danh
sách đội bóng.
Sau khi hoàn tất, Tô Hoài Dương liền lôi
kéo Âu Vãn Quân đi mua đồ uống, mới vừa đi đến cửa liền thấy đối thủ hôm nay
của bọn họ, bởi vì chưa từng thi đấu giao hữu, cho nên Tô Hoài Dương lễ phép
gật đầu một cái xem như chào hỏi, rồi nắm lấy tay Âu Vãn Quân nghiêng người
nhường đường cho bọn họ đi trước.
Đột nhiên cảm thấy bàn tay đang nắm gồng
lên một chút, hơn nữa người cũng đột nhiên dừng bước, Tô Hoài Dương nghi hoặc
quay đầu nhìn, bắt gặp Âu Vãn Quân đang nhìn theo nơi đám người kia rời đi, mà
trong đám người kia cũng có người dừng bước xoay người nhìn lại.
« Vãn Quân ? » Nhẹ nhàng
gọi một tiếng, nhưng vẫn không thấy Âu Vãn Quân phản ứng lại, đôi mắt xinh đẹp
bình tĩnh nhìn chằm chằm phía bên kia, đôi mày kiếm cũng nhíu lại, đây chính là
biểu hiện lúc cậu đang tức giận, nhận thấy có điều gì kì lạ, Tô Hoài Dương cũng
quay đầu nhìn về phía người kia, vóc dáng cao gầy, đầu tóc rối bù nhuộm thành
màu vàng, bộ dáng cũng không tính là khó coi, nhưng đôi mắt hí cùng cái mũi gồ
làm cho người ta có cảm giác đây không phải người tốt lành gì, hơn nữa ánh mắt
tà dâm của hắn đang lưu luyến ở trên mặt Âu Vãn Quân, mà Âu Vãn Quân giờ phút
này đã tạo một tầng cảnh giác trên người.
« Có phải hắn hay
không ! » Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Tô Hoài Dương đã đoán được
thân phận của người nọ, lửa giận trong nháy mắt đã cháy toàn thân, không cần
xác nhận thêm cái gì nữa, trừ bỏ người kia, người vợ tinh thuần như nước của
hắn còn có thể oán hận ai đến như thế chứ !
« Hoài Dương ! Đừng có xúc
động, còn trận đấu nữa ! » Cảm thấy Tô Hoài Dương đang tức giận, Âu
Vãn Quân nắm chặt lấy tay hắn. Kỳ thật lửa giận trong lòng cậu so với Tô Hoài
Dương không ít hơn là bao nhiêu, người nọ sỉ nhục cậu như vậy làm sao có thể bỏ
qua, nhưng bây giờ cậu không thể động thủ, bởi vì cậu biết trận đấu này đối với
Tô Hoài Dương mà nói rất quan trọng, cậu không muốn vì chuyện của mình là hủy
đi hy vọng của mọi người.
Người nọ không quan tâm đến Tô Hoài
Dương đang bốc lửa phừng phực bên cạnh, vẫn như cũ nhìn Âu Vãn Quân, giống như
con rắn độc đang theo dõi con mồi.
« Chu Hưng, đang làm gì
đấy ? » Nghe thấy đồng đội gọi mình, người nọ liếc nhìn Âu Vãn
Quân lần nữa mới xoay người rời đi, trên gương mặt hiện lên ý cười tàn
ác : lại gặp nhau rồi, con mồi bé
bỏng của anh, anh nhất định sẽ ân cần thăm hỏi em cùng tên tình nhân của em.
« Thằng đó tên là Chu Hưng, là
người hung hãn, hay chơi xấu, có tiếng là lưu manh khi chơi bóng. Tôi phỏng
chừng hắn tham gia vì chỉ muốn dựa vào trận đấu này để đề cao tên tuổi trong
trường lên một chút, chỉ sợ sẽ dùng thủ đoạn dơ bẩn. » Hạ Lí mới từ toilet
đi ra, thấy sắc mặt Tô Hoài Dương và Âu Vãn Quân không tốt đang đứng nhìn theo
bọn người mới rời đi, liền đem thông tin mình mới vừa điều tra nói với hai
người, nhớ tới trận đấu giao hữu lúc trước, trong lòng cũng bắt đầu lo lắng.
« Ân ! » Tô Hoài Dương
gật đầu, bàn tay nắm lấy tay Âu Vãn Quân bất giác tăng thêm vài lực, Chu Hưng ! Mặc kệ mục đích của mày là
trận đấu hay là Tiểu Quân, tao cũng không để cho mày thực hiện được !
Chúng ta sẽ phân cao thấp ở sân bóng !
Hết
chương 15
Post a Comment