Chương 20
« Vãn Quân, Hoài Dương………. »
Âu Vãn Quân vừa mở cửa, Hạ Lí liền vội vàng tiến vào, nắm lấy đầu vai của Âu
Vãn Quân, vừa muốn nói tiếp lại phát hiện cả người Âu Vãn Quân xốc xếch, chật
vật, làm cho hắn kinh ngạc đến ngây người.
« Anh nói tiếp a ! Hoài Dương
hắn bị cái gì ? » Thấy Hạ Lý chỉ nói một nửa rồi im luôn, Âu Vãn Quân
gấp gáp rống lên.
« Vãn Quân, em……. Em đã xảy ra
chuyện gì vậy ? Mặt của em……… » Quên mất mục đích khi chạy đến đây,
hiện tại Hạ Lí chỉ lo lắng nhìn Âu Vãn Quân từ trên xuống dưới, cậu…….. dường
như đã khóc, giống như đã xảy ra chuyện gì đó rất khủng khiếp.
« Mau nói cho em biết Hoài Dương đã
xảy ra chuyện gì !!! » Bây giờ trong lòng Âu Vãn Quân đang rất lo
lắng cho Tô Hoài Dương đã gặp phải chuyện gì mà không đi tìm cậu, gặp phải Hạ
Lí còn hỏi đông hỏi tây, làm cho cậu gấp đến độ muốn giết người.
Lo lắng cùng hoảng sợ khiến cho Âu Vãn
Quân quên mất vết thương ở chân, bước nhanh về phía Hạ Lí làm cho trọng tâm cơ
thể đều dồn về phía chân, « A ! » Kêu lên một tiếng đầy đau đớn,
cả người lảo đảo rồi ngã ngồi trên mặt đất, toàn thân đau đớn khiến cho khuôn
mặt cậu tái nhợt.
Hạ Lí bất ngờ vội vàng nhanh chóng ngồi
xuống xem xét, một tay kéo lấy ống quần của Âu Vãn Quân, Hạ Lí không khỏi hít
một hơi thật sâu, chỉ thấy mắt cá chân của Âu Vãn Quân một mảnh xanh tím, sưng
to giống như quà cà chua.
« Em lập tức phải đến bệnh
viện ! » Đều là vận động viên bóng rổ nên Hạ Lý biết rõ vết thương
như vậy có bao nhiêu là nghiêm trọng !
« Không cần ! Em không
đi !! Đừng động vào em ! Anh trước nói cho em biết Hoài Dương đã bị
gì vậy ! » Giống như mất hết lí trí, trở lại thành đứa trẻ con bất
đồng, đẩy Hạ Lí đang tính nâng cậu đứng dậy, Âu Vãn Quân chỉ muốn biết chuyện
về Tô Hoài Dương, tâm của cậu đã trở nên cực kì sợ hãi……..
Hoài
Dương đang nằm trong bệnh viện. Một câu làm cho Âu Vãn Quân đình chỉ
kháng cự, ngoan ngoãn để Hạ Lí cõng ra xe taxi đến bệnh viện. Ở trên xe, Hạ Lí
nói cho Âu Vãn Quân sự tình đã xảy ra……..
Nguyên lai Hạ Lí không đành lòng nhìn Âu
Vãn Quân cứ mang bộ dáng mất hồn mất vía, hơn nữa chính hắn cũng rất lo lắng
cho Tô Hoài Dương, cho nên hôm nay sau khi tan học, hắn quyết định tự mình đi
một chuyến.
Buổi chiều hôm nay Hạ Lí bỏ buổi luyện
tập, cố gắng chịu đựng khổ cực ngồi xe buýt gần mấy tiếng đồng hồ ra ngoại
thành, khi đến nhà Tô Hoài Dương, nhưng chưa đến cửa, Hạ Lí đã cảm thấy không
thích hợp. Cửa lớn Tô gia không thấy người ra vào, trên bãi cỏ đều là vết bánh
xe chạy tán loạn.
Nghi hoặc tiến lại gần, thăm dò nhìn
nhìn trong phòng, cũng rỗng tuếch, khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Đánh bạo đi
đến, dù sao hắn cũng quen với mọi người trong Tô gia, cứ như vậy đi vào cũng
không tính là đột nhập bất hợp pháp đi.
Đến phòng khách, vẫn không có một bóng
người, ngay cả người giúp việc bình thường luôn bận rộn cũng không thấy hình
dáng. Nhìn một lượt khắp phòng khách một cái, bất ngờ phát hiện thấy Tô Hoài
Quang đang cuộn mình nằm một góc trong sô pha, hé ra khuôn mặt đã khóc đến đỏ
bừng, đôi mắt to bình thường linh hoạt, lúc này lại trống rỗng vô thần nhìn
chăm chú vào bức tường phía trước, không hề phát hiện ra Hạ Lí.
Thấy thế, Hạ Lí bước đến lay lay hắn, lo
lắng hỏi han. Không nghĩ tới Tô Hoài Quang vừa nhìn thấy Hạ Lí, lại oa một
tiếng khóc rống lên, vừa khóc vừa nói năng lộn xộn : Anh Hạ Lí, là em hại anh hai, em không biết sẽ như vậy, em chỉ muốn dọa
mọi người một chút thôi, em không cố ý, anh hai………. Anh………..
Hạ Lí thấy hắn khóc thê thảm như vậy,
trong lòng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Nhưng thấy Tô Hoài Quang đang bị kích
động, cho nên cũng không dám truy vấn hắn chuyện gì hết, nóng lòng giống như
kiến bò trong chảo.
Khó khăn lắm mới chờ Tô Hoài Quang bình
tĩnh lại, Hạ Lí mới cẩn thận thăm dò. Có lẽ đang rất cần người để tâm sự, hoặc
vì đây là người ngoài, nên Tô Hoài Quang đem hết đầu đuôi sự việc kể ra hết,
căn bản đã quên mất câu chuyện này có bao nhiêu kinh thiên động địa.
Nguyên lai từ cái ngày Tô Hoài Dương bị
bắt trở về, Tô gia liền ‘phong vân biến
sắc’.
Nhưng bất luận cha có đánh đập mắng
chửi, hay mẹ khóc lóc cầu xin, Tô Hoài Dương vẫn quyết tâm không cúi đầu nhượng
bộ, không buông tay. Lần đầu tiên Tô Hoài Quang biết được anh trai của hắn thực
sự rất quật cường cùng cố chấp, Tô Hoài Dương tuy cầu xin cha mẹ tha thứ nhưng
nhất quyết không từ bỏ sự lựa chọn của mình ; hắn không hề phản kháng, chỉ
cắn răng thừa nhận những đòn roi từ cha, nhưng đương lúc cha đang phẫn nộ nói
muốn đánh chết hắn, hắn lại có thể kiên quyết nói sống chết mặc kệ, không tiếc
lấy sinh mệnh của mình để uy hiếp ; đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng
rồi, năn nỉ, dụ dỗ cũng làm rồi, nhưng không hề có được một câu thỏa
thuận ; tranh đoạt làm điện thoại rơi xuống đất vỡ nát, cuối cùng còn cắt
luôn cả dây điện thoại bàn, cho dù cả hai bàn tay đều bị thương nhưng không
thương tiếc, chỉ thương tiếc người yêu nhỏ bé mà hắn đang cố hết sức để bảo vệ
khỏi những chuyện này, hy vọng cậu sẽ không bị bất cứ thương tổn nào……..
Cuối cùng, cha hết cách, đành phải nhốt
hắn trong phòng, cũng không cho phép bất cứ kẻ nào đem đồ ăn cho hắn. Sau ba
ngày anh hai bị bỏ đói, Tô Hoài Quang rốt cuộc nhịn không được, hậu quả đến
nước này chính hắn cũng không muốn, hắn đã thấy hối hận………
Trộm được một túi bánh bích quy, Tô Hoài
Quang lén lấy chìa khóa từ thư phòng của cha mở cửa phòng anh hai, lại phát
hiện anh hai không có trong phòng, căn phòng trống rỗng chỉ có mỗi hai cánh cửa
sổ đang mở toang. Kinh hoảng chạy đến bên cửa sổ thò đầu nhìn xuống, lại hoảng
sợ phát hiện anh hai đang nằm trên mặt đất dưới lầu, không biết máu chảy khi
nào nhuộm đỏ cả quần áo, đã biến thành màu đỏ sậm. Tô Hoài Quang lập tức hét
lên…….
« Hắn có sao không ? »
Nghe Hạ Lí kể xong, toàn thân Âu Vãn Quân phát run, gắt gao nắm lấy bàn tay Hạ
Lí, lặp đi lặp lại câu hỏi, ánh mắt trợn to, ngay cả nước mắt cũng chảy xuống.
Mà Hạ Lí chỉ có thể chua xót lắc đầu, hắn không để đưa ra câu trả lời cho cậu,
chỉ có thể nắm lấy đôi bàn tay ngày càng trở nên lạnh lẽo của cậu, nghĩ muốn
cho cậu chút ấm áp, nhưng phát hiện bàn tay mình cũng lạnh như băng.
« Anh Hạ Lí ! » Hai người
vừa nói xong, Tô Hoài Quang túc trực ở bệnh viện liền đi đến.
« Anh hai của em sao
rồi ? » Vừa nhìn thấy Tiểu Quang, Hạ Lí vội vàng hỏi.
«Hoàn hảo, đưa đi cấp cứu rất đúng lúc,
đã thoát khỏi cơn nguy hiểm » Tô Hoài Quang vừa nói vừa cẩn thận nhìn sắc
mặt âm trầm của Âu Vãn Quân.
Kỳ thật cái người kêu Hạ Lí mang Âu Vãn
Quân đến chính là Tô Hoài Quang, lúc mới bắt đầu, hắn thật sự sợ anh hai của
hắn sẽ chết, nghĩ đến điều mà anh hai luôn ôm ấp trong lòng, hắn cho rằng Âu
Vãn Quân có quyền được đến đây, liền gạt cha mẹ, để cho Hạ Lí đi tìm Âu Vãn
Quân, chính mình sau đó cũng chạy đến bệnh viện.
Nghe thấy Tô Hoài Dương đã an toàn, hai
người đều thở một hơi dài nhẹ nhõm. Nhưng Âu Vãn Quân thật sự không thể đối với
tên đầu sỏ này trưng ra vẻ mặt ôn hòa được, chẳng quan tâm hắn là em trai của
người yêu, cho nên bất đồng với Hạ Lí ấm áp, cái nhìn lạnh lùng của cậu đang
hướng chăm chú vào Tô Hoài Quang.
« Anh hai của tôi vì muốn gặp cậu
nên mới từ lầu hai nhảy xuống, vốn không có việc gì, nhưng do ảnh ba ngày không
có ăn uống, cho nên đầu mới choáng váng rồi ngã xuống…… » Cố gắng xem nhẹ cái nhìn lạnh lùng của
Âu Vãn Quân, Tô Hoài Quang cúi đầu nhìn sang hướng khác, hắn vẫn cảm thấy rất
áy náy, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo một chút trách cứ, hắn cho rằng anh
hai bị thương như vậy đều do lỗi của Âu Vãn Quân.
Âu Vãn Quân không nói gì, nhưng trong
lòng đã dậy sóng, đối với những lời nói của Tô Hoài Quang, giống như vết dao
cứa vào tim cậu, đau đớn không thở nổi………
« Vãn Quân, hiện tại Hoài Dương tạm
thời đã qua khỏi cơn nguy hiểm, em trước hết nên đi khám chân mình đã. »
Hạ Lí đúng lúc nói, làm dịu đi cái không khí căng thẳng giữa hai người.
Lúc này Tô Hoài Quang mới phát hiện Âu
Vãn Quân vẫn đang dựa vào người Hạ Lí, hơn nữa trên mặt trên tay chân cũng bầm
tím vài chỗ. Chẳng lẽ là Chu Hưng……. Là do gã làm sao ? Gã đã xuống tay
rồi ? Vết thương của Âu Vãn Quân làm cho hắn lập tức liên tưởng đến Chu
Hưng, Tô Hoài Quang cảm thấy sợ hãi, chờ đến khi hắn hồi phục tinh thần lại thì
Hạ Lí đã đưa Âu Vãn Quân vào phòng cấp cứu, hắn cũng vội vàng đi theo.
« Đây là tấm hình mà Chu Hưng đã
cho tôi. » Chờ Âu Vãn Quân đã băng bó xong, Tô Hoài Quang cố hết sức lấy
dũng khí nói ra sự thật với cậu, tuy rằng bình thường hắn rất hỗn láo, nhưng
lại là người dám làm dám chịu. Sau khi thẳng thắn khai báo, hắn liền lẳng lặng
chờ đợi nắm tay Âu Vãn Quân đánh lên mặt mình, nhưng chính là Âu Vãn Quân chỉ
lẳng lặng nhìn hắn, sau đó nói ra một câu không hề liên quan đến những việc mà
hắn vừa nói.
« Hoài Dương đang ở nơi nào, tôi
muốn nhìn thấy hắn. »
« Vì cái gì lại không đánh
tôi ! Cậu không phải cho rằng tôi chính là đầu sỏ gây chuyện, ngay cả đánh
cũng không đủ tư cách sao ! » Cho rằng Âu Vãn Quân vẫn coi thường
hắn, Tô Hoài Quang hấp tấp nói.
« Nếu tôi đánh cậu, sẽ giúp cậu bớt
áy náy hơn sao ? Nhưng tôi không phải là người bị hại, người mà bị thương
tổn chính là Hoài Dương, nếu như cậu muốn bị đánh như cậu nói, thì chờ anh hai
của cậu tỉnh dậy đi. Chuyện của Chu Hưng chính là ân oán giữa tôi với hắn, cậu
cũng không cần phải xin lỗi cái gì đâu. » Nói xong, Âu Vãn Quân liền tự
mình đi hỏi phòng bệnh, hiện tại mối quan tâm hàng đầu chỉ có Tô Hoài Dương, để
lại Tô Hoài Quang mang vẻ mặt kinh ngạc đứng tại chỗ.
« Chờ….. Chờ một chút, ba mẹ tôi
cũng đang ở nơi này. » Từ trong khiếp sợ phản ứng lại, Tô Hoài Quang kéo
Âu Vãn Quân đang muốn rời đi, nếu bây giờ để cho ba mẹ nhìn thấy cậu, có lẽ ba
mẹ hắn sẽ giết chết cậu cũng không chừng.
« Tôi không thể để cho hắn đối mặt
một mình được. » Kiên định lắc đầu, Âu Vãn Quân né khỏi bàn tay Tô Hoài
Quang đang nắm lấy chính mình, cũng không quay đầu lại đi đến phòng hồi sức.
Ánh mắt kia, thật giống với anh hai
a ! Giống nhau vì không hối hận, giống nhau tính kiên định, và giống nhau
về thâm tình………
Anh hai, em dường như có thể hiểu vì cái
gì mà anh lại thích cậu ta. Nhưng nếu tình cảm hai người là đúng, như vậy kẻ
sai trong chuyện này rốt cuộc là ai a………
Trong lòng yên lặng suy nghĩ, Tô Hoài
Quang đã hiểu rõ, nhưng dù sao hắn vẫn còn nhỏ, không thể hiểu được ‘chân chính
rung động’ chính là cái gì.
Hạ Lí giúp Âu Vãn Quân mua thuốc trở về,
đúng lúc chỉ thấy Tô Hoài Quang đứng một mình trên hành lang yên tĩnh, thất
thần nhìn về phía trước không một bóng người.
Hết
chương 20
Post a Comment