Chương 2
Trong hai ngày này,
Tô Hoài Dương tổng cảm thấy tinh thần không yên. Ngày hôm qua đúng bảy năm
tròn, nhưng mà Âu Vãn Quân một chút tin tức cũng không có. Vãn Quân a, từ trước đến nay em có bao giờ trễ hẹn đâu ? Phiền
muộn xoay đầu bút gần cả buổi sáng trên bàn làm việc, bản báo cáo kinh doanh đã
lật tới trang thứ ba rồi giữ nguyên như vậy không nhúc nhích. Phỏng chừng hôm
nay làm việc cũng không mang lại hiệu suất gì, không bằng đi ra ngoài hít thở
không khí để thay đổi tâm tình. Nghĩ như vậy, Tô Hoài Dương cầm lấy áo khoác liền
đi khỏi văn phòng làm việc.
« Tô tiên
sinh. » Vừa mới ra khỏi cửa, Tô Hoài Dương đã bị cô thư kí gọi lại.
« Có chuyện gì
sao ? » Theo thói quen lộ ra nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, Tô Hoài Dương ôn hòa hỏi.
« Có vị tiên
sinh muốn gặp ngài, tôi đã mời hắn vào phòng khách. » Tuy rằng làm việc gần
một năm rồi, nhưng cô thư kí trẻ tuổi mỗi lần nhìn thấy nụ cười tươi rói của Tô
Hoài Dương vẫn nhịn không được hồi hộp trong lòng. Cô gái luôn ôm ấp mối tình
lãng mạn a ! Hơn nữa loại nam nhân như Tô Hoài Dương bây giờ rất hiếm, so
với loài gấu trúc sắp tuyệt chủng còn hiếm hơn.
« Ừ, vị nào vậy ?
Có hẹn trước không ? » Tô Hoài Dương nhớ rõ hôm nay hắn không có hẹn
với khách hàng nào a.
« Chưa từng thấy
qua, hắn chỉ nói hắn họ Âu. » Cô thư kí bất an nhìn ông chủ của mình, hắn
có trách chính mình làm việc tùy tiện cho người khác vào không ? Nhưng mà
người họ Âu kia lớn lên thật sự rất thanh tú, kêu nàng như thế nào có thể mở miệng
cự tuyệt. Đối với người dễ nhìn, nàng tuyệt đối không có sức chống cự.
Âu ? Chẳng lã là…… « Cám ơn em ! » Kích động tặng cho thư kí
của mình một khuôn mặt tươi cười siêu cấp đáng yêu, Tô Hoài Dương gấp gáp chạy
tới phòng tiếp khách, lưu lại một người vì bất ngờ quá độ mà đại não tạm thời bị
đứng hình.
Một hơi chạy vội tới
cửa phòng khách, Tô Hoài Dương ngược lại cảm thấy do dự. Có phải là em không ? Là em sao ? Chờ đợi bảy năm trời,
làm cho Tô Hoài Dương không dám đối diện với sự thật trước mắt này.
Cố gắng bình phục
tâm tình đang hỗn loạn, Tô Hoài Dương gắt gao cầm lấy tay nắm cửa, chậm rãi đẩy
ra………..
Phòng khách im lặng
thoải mái, một thân áo sơmi quần bò, dáng người cao gầy lẳng lặng đi tới đi lui
nhìn hồ cá.
Là em phải không ? Nhìn thấy bóng dáng kia giống như đã từng quen biết từ
lâu, Tô Hoài Dương không kiềm chế được tâm tình đang kích động của mình, cũng
không dám lêm tiếng, sợ tất cả chỉ là ‘ hoa
trong gương, trăng trong nước’.
Giống như nghe thấy
tiếng động phía sau, thanh niên chậm rãi xoay người lại.
Trong nháy mắt, thế
giới ở trước mắt Tô Hoài Dương đứng lại, chỉ còn đôi mắt to tròn kia vẫn như cũ
trong trẻo nhưng lạnh lùng.
« Em đã trở về. »
Nhẹ nhàng mở miệng, vẫn lạnh lùng như mang điểm ngọt, như khối băng va chạm
trong chén thủy tinh.
Bộ dáng thành thục,
không hề có chút ngây ngô của thiếu niên, vẫn thanh tú như bảy năm trước đây.
Vãn Quân ! Muốn
lên tiếng kêu tên của cậu, nhưng lại không thể phát ra âm thanh, nghĩ muốn tiến
lên ôm chặt lấy cậu, lại ngay cả bước đi cũng không làm nổi, chỉ có thể ngu ngốc,
ngu ngốc nhìn bảo bối mà mình mong nhớ bảy năm trời.
« Em đã về rồi,
Dương. » Lại đến gần, Âu Vãn Quân chui vào trong lòng Tô Hoài Dương đang đứng
bất động, nhẹ nhàng nói thêm lần nữa.
« Vãn
Quân ! » Câu nói ngọt ngào của cậu lôi kéo thần trí Tô Hoài Dương trở
về, gầm nhẹ một tiếng, hắn đem người trước mắt gắt gao ôm vào trong lòng ngực,
khoảng không trống rỗng trong lòng ngực bảy năm qua nay lại được cảm giác hạnh
phúc lấp đầy.
Âu Vãn Quân cũng gắt
gao ôm lấy Tô Hoài Dương, vẫn là hơi thở không thay đổi kia, vẫn là ấm áp kia.
Ánh mặt trời của em, em đã trở về rồi.
Rất lâu sau đó, bọn
họ mới buông nhau ra.
« Em trễ hẹn. »
Tuy rằng trong lòng ấp ủ muốn nói rất nhiều điều, nhưng khi chân chính gặp mặt,
một chữ cũng không nói ra được. Tham luyến nhìn chăm chú vào đối phương, thật
lâu sau Tô Hoài Dương mới nói ra một câu như vậy, không phải trách cứ, chỉ có
quyến luyến, cùng ít ít oán giận.
« Máy bay bị
delay a. » Nhẹ nhàng cười, Âu Vãn Quân trả lời.
Lúc này, Tô Hoài
Dương mới phát hiện vẻ mệt mỏi trên mặt cậu. Em nhất định vừa xuống sân bay liền
tìm đến đây đi, bảy năm qua không hề có một chút tin tức, hẳn là mất rất
nhiều khó khăn mới đến được đây, đúng là người vợ quật cường của mình a. Nghĩ
như vậy, Tô Hoài Dương lại một lần nữa nhẹ nhàng ôm cậu vào trong lòng ngực mình,
thương tiếc vỗ về hai má cậu.
Nụ hôn nhẹ nhàng
rơi xuống, tinh tế dừng mỗi một chỗ trên mặt. Âu Vãn Quân hơi hơi nhắm mắt lại,
nhận lấy thâm tình sau khi bị chia cách này, lông mi thật dày kích động như
cánh quạt run rẩy.
Di chuyển đến vị
trí quan trọng, đôi môi Tô Hoài Dương cẩn thận dừng lại cánh môi đã nhẹ nhàng mở
ra của Âu Vãn Quân, trằn trọc, ma xát, dần dần xâm nhập……..
Nụ hôn xa cách bảy
năm, đặc biệt nhiệt tình, hai người giống như trao đổi linh hồn cho nhau, dây
dưa, thật lâu cũng không muốn rời đi.
« Đúng là đồ
nhẫn tâm, bảy năm qua một chút tin tức cũng không báo cho anh biết, em không sợ
anh sẽ đi yêu người khác sao. » Không rời tay khỏi người yêu, Tô Hoài
Dương bình phục tâm tình kích động từ nụ hôn nồng nhiệt mang đến.
« Anh dám sao ? »
Mở đôi mắt xinh đẹp, Âu Vãn Quân buồn cười nhìn Tô Hoài Dương, vẻ mặt đắc thắng
giống như con mèo kiêu ngạo.
Ha hả. Nghe thấy
người trong lòng phát ra tiếng cười nhẹ, Tô Hoài Dương chui đầu vào hõm vai Âu
Vãn Quân, ai~ thật sự đã bị em nắm lấy rồi.
Lúc này, Tô Hoài
Dương mới phát hiện Âu Vãn Quân trước kia còn thấp hơn hắn gần cả cái đầu mà
bây giờ đã cao gần bằng hắn rồi. « Em đã cao lên rồi, Tiểu Quân. » Tô
Hoài Dương vui sướng đánh giá cậu.
« Đúng vậy,
như vậy mới có thể ôm anh được a. » Nói xong, Âu Vãn Quân lộ ra nụ cười có
điểm gian xảo.
Cái gì ? Tô
Hoài Dương nghe vậy không khỏi sửng sốt một chút, chờ thời điểm hắn phản ứng lại,
cơ mặt bắt đầu run rẩy, hắn nghĩ biểu tình lúc này của mình nhất định rất ‘phấn khích’.
« Sao ?
Anh muốn đổi ý hả ? » Âu Vãn Quân nheo đôi mắt xinh đẹp lại, có điểm
nguy hiểm hỏi.
Đổi ý ? Nghe
Âu Vãn Quân nói như vậy, Tô Hoài Dương mới nhớ tới một buổi tối vào bảy năm trước………….
Ngày đó là ngày
sinh nhật lần thứ 17 của Tô Hoài Dương, Âu Vãn Quân đem chính mình làm lễ vật tặng
cho hắn. Khi một hồi tình cảm mãnh liệt qua đi, hai người mỏi mệt nằm trên giường,
hắn hỏi Âu Vãn Quân muốn món quà sinh nhật như thế nào, Âu Vãn Quân đưa ra yêu
cầu đồng dạng, mà chính hắn cũng đồng ý hứa hẹn. Nhưng không đợi Tô Hoài Dương
thực hiện lời hứa, bọn họ phải chia ly, mỗi người một phương.
Hiện tại, Âu Vãn
Quân đã trở lại và đòi món quà của cậu.
« A, đương
nhiên sẽ không đổi ý, nhưng có điều kiện, em phải so tài với anh mới được. »
Vừa thấy sắc mặt vợ không tốt, Tô Hoài Dương vội vàng đáp ứng,
cũng tung kế hoãn binh. Hắn không phải không muốn, nhưng khó khăn đợi chờ bảy
năm, hắn cũng không muốn lần đầu tiên làm lại bị đè.
« Dường như có
điểm không công bằng. » Suy nghĩ một hồi, Âu Vãn Quân mặt nhăn mày nhíu
nói.
« Không có a,
em lúc này nhỏ hơn anh, như thời gian phát triển của em lại nhiều hơn anh
a. »
Tô Hoài Dương không
hổ là một thương nhân giảo hoạt, Âu Vãn Quân đơn thuần nghe hắn nói như vậy, ngẫm
lại cũng có chút đạo lí, liền gật đầu đáp ứng. Tô Hoài Dương trong lòng không
khỏi thở một hơi nhẹ nhõm, quyết định từ hôm nay trở đi phải chăm chỉ uống sữa.
Lúc cô thư kí bưng
hai tách cà phê đi vào phòng khách, nàng liền nhìn thấy một màn như thế này.
Ông chủ luôn bình
tĩnh của nàng, bây giờ giống như một đứa nhỏ ngồi trên bàn trà, khoanh hai tay
lại, vẻ mặt đắc ý cười nhìn chăm chú vào thanh niên đang ngồi trên ghế sô pha đối
diện ; mà thanh niên cũng miễn cưỡng dựa vào sô pha, mỉm cười đáp lại ánh
nhìn chăm chú của Tô Hoài Dương.
Bọn họ trong lúc đó
cũng không có làm hành động gì thân mật, nhưng cô thư kí lại cảm thấy được loại
không khí này hòa hợp đến lạ thường, làm cho người ta không đành lòng phá vỡ.
Cho nên không có đi vào, chỉ nhẹ nhàng khép cửa lại, ly khai, sau đó, trong
lòng nàng nảy sinh một cảm giác mình bị thất tình rất kỳ quái.
Ngồi ở bàn làm việc,
cô thư kí thở dài một hơi thật sâu, đúng là khung cảnh đả thương người a.
« Xin hỏi, Tô
Hoài Dương hiện tại đang ở đâu ? » Đột nhiên một giọng nói trong trẻo
vang bên tai.
« Ách ? »
Vừa ngẩng đầu, lại đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt tuấn mỹ tươi cười, nàng
ngây dại. Đây……….đây là chuyện gì ? Chẳng lẽ mình gặp quỷ sao ? Người
thanh niên trước mắt này, hiện tại không phải đang cùng ông chủ ở trong phòng
khách sao ? Giống như bị trúng tà, nàng chỉ có thể đờ đẫn nâng ngón tay chỉ
hướng phòng khách.
« Cám
ơn ! » Khoác tay, bỏ lại cô thư kí đang bị dọa ngây người, thanh niên
hướng nơi nàng chỉ đi đến.
Hết chương 2
Post a Comment