♥Chương 59♥
Phương Nguyệt Tầm nói rất đúng, trong lòng bọn họ đều
có một vùng cấm, không thể cách nhau quá xa, cũng không thể dựa vào nhau quá gần.
Tuy mọi chuyện nguy hiểm đã qua, nhưng còn chuyện bọn họ đã lừa gạt lẫn nhau
như cái bóng đen bắt đầu ăn mòn tình cảm, chính mình không từ thủ đoạn theo dõi
riêng tư của cậu, mặc dù quan hệ người yêu cũng không nên làm như thế, không,
phải nói là, chính bởi vì bọn họ là người yêu nên tuyệt đối không được làm như
thế. Trái tim không ngừng bị Phương Nguyệt Tầm mê hoặc, hắn cũng tự hỏi bản
thân mình giống như cậu, đến tột cùng tại sao vẫn cảm thấy thua thiệt? Mà theo
như lời Phương Nguyệt Tầm nói, đây là cái loại sợ hãi gì? Phương Nguyệt Tầm
không rõ, Long Nghiễn cũng không rõ. Hai người cứ như vậy làm sao để đối mặt với
nhau đây?
Một tuần trôi qua, Long Nghiễn chưa bao giờ xuất hiện
trước mặt Phương Nguyệt Tầm. Nhưng mỗi ngày đều sai người mang đến thức ăn mà cậu
thích nhất, cuốn sách mà cậu hay xem nhất, thậm chí còn mang đến bó hoa tươi
thơm ngát. Không có giọng nói, không có chữ viết, nhưng Phương Nguyệt Tầm cảm
giác được hình bóng Long Nghiễn tràn ngập xung quanh mình.
Nhìn khắp phòng đầy hoa tươi, trong lòng Phương Nguyệt
Tầm cảm thấy rất ngọt ngào, đồng thời cũng cảm thấy rất hoang mang. Nghiên Mực
của cậu lại một lần nữa trả khoảng thời gian tự do lại cho cậu, chờ đợi cậu tự
mình tỉnh lại. Mà Long Nghiễn, vẫn ở ngôi nhà ấm áp kia mà chờ đợi, chờ đợi cậu
trở về bên cạnh hắn…. Chuyện này cần bao lâu? Nếu, cậu vĩnh viễn không thể cởi
bỏ lòng mình, vậy hắn còn có thể chờ cậu không?
Lúc cậu nhớ hắn, cậu biết, hắn cũng đang nhớ cậu. Sự
nhớ nhung giống như một sợi dây, một đầu buộc lấy cậu, một đầu buộc lấy hắn.
Một tuần cũng không lâu lắm, Phương Nguyệt Tầm nghe
Vương Đoạt nói Long Nghiễn đi đến trường của cậu làm đơn xin nghỉ, hiện tại cậu
chỉ cần an tâm bảo dưỡng thân thể là được rồi. Xương bị đánh nên xuất hiện một
khe nứt, bây giờ cũng không còn đau nữa. Nơi tụ máu đã dần khôi phục, thức ăn
mà hàng ngày Long Nghiễn tỉ mỉ an bài cũng làm cho thân thể cậu khôi phục nhanh
chóng. Hơn nữa nơi này là bệnh viện của Đổng Thiên Phi, Phương Nguyệt Tầm đã trở
thành đối tượng để cho mọi người bảo vệ, chăm sóc.
Mọi người đều cẩn thận quan tâm đến mình, Phương
Nguyệt Tầm không biết phải báo đáp như thế nào. Nhìn Chu Dương mỗi ngày đều
mang theo một quyển manga đến để vừa xem vừa chăm sóc cậu, rồi bắt đầu vừa đọc
vừa cười ha ha.
“Phim truyền hình của cậu sao rồi?” Phương Nguyệt Tầm
mở miệng hỏi.
“A, đã đóng máy rồi. Chừng nào chiếu cậu phải xem đó
nha.”
“Nhất định.”
Thời điểm đang trò chuyện, cửa phòng bệnh mở ra,
chưa thấy người bước vào đã thấy một bó hoa hồng cực lớn. Sau đó, người nam
nhân thích ăn cam tiến vào.
Thấy hoa hồng trong tay hắn, Chu Dương nổi giận ném
quyển truyện đi, bước tới!
“Uy! Tôi nói rồi, không cho phép anh tiếp cận Nguyệt
Tầm!”
A? Phương Nguyệt Tầm kinh ngạc nhìn hai người kia,
trong lòng nhất thời xuất ra vài dấu chấm hỏi! Người nam nhân này đẹp đến nổi
khiến cho người ta không dám tiếp cận, tuy rằng lâu lâu sẽ đến thăm cậu một lần,
nhưng chắc chắn mục tiêu của hắn không phải là cậu đâu a!
Tư Mã ôm bó hoa hồng đang che đi tầm mắt qua một
bên, hướng Chu Dương nở nụ cười vô tội.
“Ai nói anh muốn tiếp cận cậu ta? Hoa này cũng không
phải cho cậu ta a.”
“Không phải cho Nguyệt Tầm?..... Vậy là…. Không được,
bác sĩ sẽ không thích anh đâu, hắn sẽ đem thân thể của anh ngâm vào nước rửa
thi thể đó!”
Tư Mã cười đến run rẩy, tơ lụa trên người phụ trợ
theo tiếng cười đầy sủng ái của hắn mà phát ra ánh sáng.
“Nếu em nói không thích, thì anh ném, nhưng ít nhất
cũng phải nhận lấy tấm card này đi, anh viết thực sự rất vất vả đó nha.” Nói
xong, Tư Mã lấy tấm card từ trong bó hoa ra, đặt trong tay Chu Dương.
Chu Dương buồn bực mở ra xem, sau đó làn da trắng
nõn ửng đỏ, vừa giống như vui sướng vừa giống như buồn rầu chế nhạo.
“Tôi, tôi chán ghét hoa hồng.”
“Vậy lần sau anh mang đến hoa bách hợp được không?
Bách hợp trắng buốt xinh đẹp giống như em.”
“Tôi cũng không thích những lời ngon tiếng ngọt đâu.”
“Vậy thì nói một câu thôi, mỗi ngày nói cho em nghe
một câu, như thế không tính là lời ngon tiếng ngọt a.”
“Cũng không sợ anh ba của tôi giết anh sao!”
“Càng gặp nguy hiểm, lại càng có giá trị không phải
sao? Hôm nay thì ủy khuất em một chút, nhận lấy đi, ngày mai anh đưa thứ mà em
thích.”
Phương Nguyệt Tầm thiệt tình vì Chu Dương mà cảm thấy
vui, hy vọng người này có thể biết quý trọng hắn. Chu Dương giống như rất thẹn
thùng tiếp nhận bó hoa trong tay Tư Mã, trộm quay đầu lại nhìn thấy Phương Nguyệt
Tầm mỉm cười, ngượng ngùng giấu mặt trong bó hoa.
Tư Mã cũng không có ngồi xuống, chính là đứng đó nói
mấy câu với Phương Nguyệt Tầm xong rồi ly khai, lúc gần đi, còn đến cạnh Chu
Dương, không coi ai ra gì dùng ánh mắt rất ôn nhu nhìn hắn, trong đó biểu lộ
tình cảm nồng đậm, làm cho Chu Dương bị nhìn đến nổi phát hỏa! Tư Mã trong nháy
mắt dùng công phu biến mất không còn tăm hơi, Chu Dương mất mác ghé vào trên
đùi Phương Nguyệt Tầm.
Phương Nguyệt Tầm sờ sờ tóc hắn, người ngay cả lỗ
tai cũng đỏ hơn nửa ngày không hề ló mặt, cuối cùng, Phương Nguyệt Tầm vẫn mở
miệng nói trước.
“Xảy ra chuyện gì, cậu thất vọng rồi sao? Cảm thấy
hành động của hắn quá chậm?”
“Đừng trêu tôi nữa! Ai mà thích cái tên đó a! Vừa thấy
liền biết so với tên họ Long nhà cậu còn bá đạo hơn!” Chu Dương quay mặt sang
hướng khác, không để cho cậu nhìn thấy biểu tình tương phản với lời nói của hắn.
“Vậy cũng không nhất định như thế a, tôi cảm thấy Tư
Mã tiên sinh là một người phi thường dịu dàng, phi thường công bằng. Nói chuyện
cũng rất khác với Long Nghiễn, nếu như là Long Nghiễn trong tình huống vừa rồi thì
chắc chắn hắn sẽ nói ‘Thích hay không thích cũng phải nhận lấy cho anh’.” Nói đến
chỗ này, trái tim Phương Nguyệt Tầm mãnh liệt bị cái gì đó đâm vào, ẩn ẩn đau đớn,
Chu Dương tựa hồ nghe thấy lời nói của cậu có chút
xuôi tai, ngồi xuống lấy tay vỗ lên trán của cậu một cái, đánh gãy cái thế giới
trầm ngộp mà cậu bắt đầu xây dựng.
“Cậu nha, tính chừng nào mới gặp hắn đây? Cậu xem
cái phòng này giống như cửa hàng bán hoa rồi!”
“Cái gì ‘giống cửa hàng bán hoa’ a? Đó là chủ ý của
hắn….. không nói nữa, chuyện Tư Mã tiên sinh, cậu tính sao a?”
Nhìn người nói đến một nửa liền chuyển sang đề tài
khác, Chu Dương có chút bất đắc dĩ rũ hai vai xuống. Hắn không phải là một người
có thể giấu diếm tâm sự, đồng thời cũng là một người rất gấp gáp, nhìn Phương
Nguyệt Tầm cùng Long Nghiễn trong lúc này, hắn so với ai càng lo lắng hơn.
Nhưng anh ba đã từng nói với hắn, không được can thiệp vào, phải để cho bọn họ
có thời gian để sửa sang lại tình cảm, hại hắn cho dù có một bụng lời nói cũng
không thể nói!
“Nguyệt Tầm…. Trước kia, tôi đối với cái khái niệm
người yêu này tương đối nhỏ hẹp, cảm thấy chỉ cần vừa ý thì cứ kéo nhau lên giường
là được. Nhưng mà, từ khi quen biết cậu, tôi liền chán ghét như vậy, chán ghét
làm tình nhưng không có tình yêu. Có thể cậu không tin, từ sau khi chia tay với
Khôn ca, tôi chưa có làm lần nào nữa hết đó.”
“Tại sao tôi không tin?” Phương Nguyệt Tầm mở to hai
mắt nhìn hắn, nghĩ thầm, tại sao hắn lại nghĩ rằng cậu sẽ không tin hắn a?
Chu Dương ngại ngùng nở nụ cười.
“Tôi muốn tìm một người yêu tôi nhất, đem tôi đặt ở
vị trí số một! Tôi muốn một lần yêu đương nghiêm túc, cho nên…. Nếu như tên Tư
Mã đó chỉ là nhất thời đối với tôi có hứng thú, hoặc có thái độ muốn đùa giỡn,
tôi mới không cần tiếp cận hắn! Tôi muốn chính là…… một người nam nhân yêu tôi,
tựa như Long Nghiễn yêu cậu vậy.”
Long Nghiễn thương cậu như vậy? Lời Chu Dương vừa
nói xong làm cho tất cả đều bùng lên trong trí óc của cậu. Long Nghiễn dịu
dàng, săn sóc, quan tâm, sủng ái, thương tiếc, che chở, còn bá đạo, ác liệt, giảo
hoạt, cố chấp, hết thảy đều quanh quẩn trong đầu cậu. Còn chưa kịp cho cậu rõ
ràng, Chu Dương đã tiếp tục nói.
“Cậu cũng không biết tôi có bao nhiêu hâm mộ cậu a,
muốn có một người yêu tôi đến nổi vì lo lắng cho tôi mà đi thuê thám tử theo
dõi, lại lén lút đặt máy nghe trộm vào điện thoại, thế nào tôi cũng sẽ hạnh
phúc đến chết a! Cái loại tình yêu điên cuồng này, không phải ai cũng gặp được,
ít nhất, tôi chưa từng thấy qua Long Nghiễn chỉ vì một hành động bất thường của
cậu mà đảo điên toàn bộ người trên thế giới này lên. Tôi nghe anh ba nói, Long
Nghiễn biết cậu chán ghét anh hai của tôi, thì cự tuyệt hợp đồng làm ăn với hắn.
Biết cậu không thích hắn làm việc chậm trễ, cho nên mấy ngày nay liều mạng làm
việc đến khuya…. Còn nữa, hắn đem ý tưởng của cậu xây dựng thành trường học đặt
tên mà “Học viện Tầm Vọng”….. Tìm kiếm hy vọng… Nguyệt Tầm, cậu thực sự rất hạnh
phúc.”
Hạnh phúc…. Cái từ ngữ này bao hàm tất cả tình cảm
mà Long Nghiễn dành cho cậu! Người kia bá đạo không còn thuốc chữa, nhưng mỗi
lúc cậu cần đến hắn, hắn sẽ đến bên cạnh cậu ngay lập tức. Người kia dịu dàng
cũng hết thuốc chữa, rồi lại không tiếc bất cứ thủ đoạn nào đem cậu giữ lại bên
người.
Từng nghĩ tới lúc sẽ rời khỏi hắn, từng nghĩ tới
chuyện sẽ có người khác thương hắn, từng nghĩ tới kết cục tốt nhất cho hai người,
vừa êm đẹp lại không ngừng đổ máu! Hắn càng thương cậu như vậy, cậu cảm thấy
mình thua thiệt ngày càng nhiều, thậm chí không có lập trường để cự tuyệt hắn!
Chính mình cứ như vậy mà trở về bên cạnh Long Nghiễm, tình cảm sẽ không còn thuần
khiết như lúc trước nữa, chính mình phải áy náy như thế nào, hối hận như thế
nào mới có thể lấy lại dũng khí đối mặt với hắn? Cậu làm không được, như vậy chỉ
càng làm bẩn thêm tình cảm của Long Nghiễn, cậu tuyệt đối không làm được! Thậm
chí cậu bắt đầu mê man nghĩ rằng, Phương Nguyệt Tầm cậu đây tốt ở chỗ nào mà được
hắn yêu đến như vậy? Cậu đến tột cùng có chỗ nào tốt hơn người, làm cho hắn
thương mến như vậy?
Lúc mới bắt đầu đã chán ghét lẫn nhau, đến bây giờ lại
lâm vào một tình yêu khắc cốt ghi tâm, phát sinh một loại tình cảm diệu kỳ,
không còn cách nào dừng lại được. Như vậy… Cậu có thể tìm lại tư cách và dũng
khí một lần nữa không? Tựa như tên của cậu, có thể hay không tìm kiếm hy vọng.
Phương Nguyệt
Tầm lúc này giống như đi vào một mê cung thật lớn, đừng nói tìm kiếm hy vọng,
cho dù là đường đi cũng không nắm chắc.
Tình yêu của Long Nghiễn làm cho cậu cảm thấy đầy mê
hoặc, tim của cậu coi như đã trở về lúc khởi điểm…… Cậu căn bản không xứng ở
cùng một chỗ với Long Nghiễn.
Hết
chương 59
September 20, 2012 at 2:09 AM
đúng là ko phải ngu ngốc vừa mà là đại ngu ngốc a