Chương
8
“Tiếu
Kình, sắp tới trường nghĩ hè, nhà hàng cũng ngừng kinh doanh, tôi nghĩ thừa dịp
này thì đăng kí học kế toán cùng cách sử dụng máy vi tính.” Hôm nay vừa chơi xong
một trận bóng rổ, Giản Tu Thanh nói cho Tiếu Kình biết một chút dự định trong kỳ
nghỉ hè này.
“Ghi
danh vào một lớp học ban đêm, sau đó tham gia vào lớp thực hành kế toán, nếu
thi đạt được chứng nhận giỏi có thể dễ dàng kiếm được công việc. Lớp ban đêm
này cũng có chương trình học bằng máy vi tính, có thể cùng học xen kẽ. Cậu quyết
định đăng kí lớp học ban đêm ở đâu?”
Khi
nghe Tiếu Kình nói ….những điều như vậy, Giản Tu Thanh không có khả năng tiêu
hóa kịp, cậu chỉ là mới suy nghĩ đến, còn chưa có tìm hiểu cụ thể.
“Nếu
như ở lớp ban đêm có thể học những thứ như vậy thật tốt quá, chờ thời gian nghỉ
ngơi, tôi đi ra ngoài tìm thử xem.”
“Ở
kế bên trường có một khu nhà tổ chức các lớp học ban đêm, ăn cơm trưa xong tôi
dắt cậu đi xem.”
Lớp
học ban đêm có chương trình học hầu như rất đầy đủ, buổi chiều ngày thứ hai Giản
Tu Thanh liền đi báo danh, tham gia lớp học kế toán cùng sử dụng máy vi tính sơ
cấp. Lớp kế toán báo danh trên mạng online, tháng 6 năm nay bắt đầu, ghi danh tối
nay đành bỏ lỡ.
Vốn
tưởng vẫn được ở trên lầu của nhà hàng, thế nhưng, ngừng kinh doanh trong khi
nghĩ hè thời gian rất dài, ông chủ đã hứa cho người khác thuê phòng trên lầu,
cho nên Giản Tu Thanh chỉ có thể tìm một chỗ khác để ở. Nói như vậy nhưng tìm
cũng rất khó khăn.
“Tiếu
Kình, ngày mai tôi không đi chơi bóng rổ được, tôi phải đi kím một phòng khác để
ở, nghỉ hè không thể tiếp tục ở trên lầu được.”
“……………Cậu
có biết nấu cơm?”
“Hả?
Biết.”
“Quét
tước dọn dẹp vệ sinh?”
“Biết.”
“Vậy
trong thời gian này, cậu cứ đến nhà tôi làm việc, cậu đồng ý không?”
“Ân?”
“Không
có tiền công, nhưng tôi sẽ cho cậu một căn phòng.”
…………..người
bạn này thật tốt, hay Tiếu Kình làm vậy có mục đích riêng.
“Ân,
được.” Giản Tu Thanh nở nụ cười thật sự rất mê người.
--------------------
Đầu
tháng 7, đại học bắt đầu nghĩ hè.
“Cậu
biết đàn ghi-ta sao?” Tiếu Kình nhìn hành lý của Giản Tu Thanh.
“Thỉnh
thoảng ca hát, dùng đàn ghi-ta đệm nhạc nền.”
“A?
Lần sau nếu có thời gian phải cho tôi nghe một chút đó?”
“Ha
hả, được, rãnh thì hát cho cậu nghe.”
“Hành
lý của cậu có nhiêu đây thôi sao, trách không được cần tôi chở giúp. Tôi đạp xe
chở cậu cho.”
Tiếu
Kình chở Giản Tu Thanh trên chiếc xe đạp của cậu về nhà của hắn.
Nhà
của Tiếu Kình có hai gian phòng ngủ, phòng sách, buồng vệ sinh, một nhà bếp,
toàn bộ theo một màu chủ đạo đen trắng. Mở cửa vào phòng dành cho khách, Giản
Tu Thanh thấy được nơi mình sắp ở. Gian phòng chủ yếu là màu trắng, giường đặt
sát tường, kế bên là chiếc bàn học, trên bàn là dàn máy vi tính hiện đại, đối
diện là tủ quần áo. Bàn học đặt trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, ánh nắng chiếu sáng
cả căn phòng, bệ cửa sổ đặt một chậu hoa, toàn bộ căn phòng thật hài hòa, người
thiết kế có vẻ dùng hết tâm tư của chính mình.
“có
muốn nhìn phòng của tôi không?”
Phòng
của Tiếu Kình toàn bộ là màu đen điểm một chút trắng, so với phòng của cậu thì
hoàn toàn bất đồng.
Bởi
vì phòng của hai người không quá lơn, cho nên không có thêm bất cứ vật dư thừa
gì, nhưng nhìn rất sạch sẽ, gọn gàng.
“Dọn
dẹp đồ đạc xong rồi chúng ta phải đi ăn, tôi nghĩ nên nếm thử tài nấu ăn của cậu,
nhìn cậu chắc nấu cũng không quá tệ.” Tiếu Kình nhìn Giản Tu Thanh cười.
“Tất
nhiên là được rồi!” Giản Tu Thanh cao hứng gật đầu.
Vì
vậy, lúc dọn dẹp đồ đạc của cậu đâu vào đó liền cùng Tiếu Kình đi chợ.
Vốn
Tiếu Kình muốn đi siêu thị, nhưng Giản Tu Thanh biết gần trường có một chợ rau,
nơi này có bán đầy đủ mọi thứ, cách chỗ ở của Tiếu Kình cũng gần, cho nên quyết
định đi chợ.
Hai
đứa con trai cùng đi chợ, đúng là một chuyện lạ hiếm thấy a. Tiếu Kình thỉnh
thoảng cũng tự mình nấu ăn, nguyên liệu là vào siêu thị mua, đây là lần đầu
tiên đi chợ, cảm giác rất mới mẻ. Giản Tu Thanh xuất thân trong gia đình cha mẹ
đều là nông dân, rau gì chỉ cần nhìn cũng biết, cậu chỉ cho Tiếu Kình biết cách
phân biệt các loại rau. Đi ngang qua quầy hàng cá, một con cá nghịch ngợm nhảy
lên, làm vấy nước lên ống quần của Tiếu Kình, Giản Tu Thanh chỉ biết cười cười
xin lỗi, nói : “Trở về tôi giặt dùm cậu.”
Sau
khi về nhà, Giản Tu Thanh vào nhà bếp chuẩn bị thức ăn. Tiếu Kình muốn giúp lại
bị Giản Tu Thanh đẩy ra ngoài : “Tôi có công thức nấu ăn bí mật, không cho cậu
giúp được.”
Tiếu
Kình không thể làm gì khác hơn là cười tựa người vào cửa bếp nhìn Giản Tu Thanh
nấu ăn.
Ngọn
đèn ấm áp chiếu vào khuôn mặt Giản Tu Thanh nhanh nhẹn đang bận rộn làm việc,
đây mới đúng là gia đình.
---------------------
“Có
tệ quá không?” Giản Tu Thanh cười hỏi Tiếu Kình.
“Ừ,
đúng là không quá tệ đi! Hay ngày mai cậu làm luôn bữa sáng, được không quản
gia!”
Ăn
xong, không đùa giỡn nữa.
“Tôi
đi rửa chén.” Giản Tu Thanh đứng lên dọn dẹp bàn.
“Cậu
nghĩ ngơi đi, tôi rửa chén cho.” Tiếu Kình nói
“Thế
nhưng cậu là chủ nhà, …..những việc này quản gia đều làm, cậu không nên giúp
tôi.”
“Vậy
tôi đi tắm trước đây.” Tiếu Kình cười ha ha.
“Ân,
được.” Giản Tu Thanh dọn dẹp, bưng bát đũa vào nhà bếp.
Chờ
Giản Tu Thanh hoàn thành xong công việc, Tiếu Kình bảo cậu nên đi tắm. Đưa cho Giản
Tu Thanh y phục và khăn lông, Tiếu Kình dẫn cậu vào phòng tắm, hướng dẫn chi tiết
cách sử dụng những vật trong phòng tắm, sau đó trở ra ngoài. Ngồi trên ghế
sô-pha trong phòng khách, nghe từ trong phòng tắm tiếng nước chảy, Tiếu Kình nhịn
không được những suy nghĩ đen tối.
…….
Một
lúc sau
Lúc
Giản Tu Thanh đi ra với mái tóc còn ướt sũng, Tiếu Kình liền cầm khăn lông giúp
cậu lau khô tóc, để cậu không bị trúng gió.
Mái
tóc đen mềm mại trong bàn tay khiến tâm của hắn thật thoải mái.
“Thật
sự không cần phiền cậu như vậy đâu.”
“Không
có phiền.” Anh mong muốn em làm phiền anh
cả đời.
“Máy
sấy tôi có để trong tủ sẵn trong phòng tắm, mai mốt tắm xong có thể lấy mà sấy
cho khô tóc.”
“Ân.”
…………….
“Đây
là tiền để mua thức ăn, cậu cầm lấy để mua.”
Tiếu
Kình đưa cho Giản Tu Thanh 2000 yên.
“Ngày
hôm nay tôi sẽ tự nấu ăn để cảm tạ cậu, còn số tiền này ngày mai sẽ dùng.” Tiếp
nhận số tiền, Giản Tu Thanh bắt đầu tính toán, “Số tiền nhiều như vậy có thể
dùng rất lâu nha”
“Cậu
tính một ngày chỉ xài 50 yên sao, như vậy rất ít, tôi cần nhiều dinh dưỡng.” Em sao có thể như vậy chứ, không cho em ăn
nhiều một chút sao được!
“Được
rồi.” Nghĩ Tiếu Kình học hành rất cực khổ, đúng phải cần nhiều dinh dưỡng.
Tiếu
Kình nghĩ rằng mình đã thật sự hiểu được hạnh phúc là như thế nào rồi.
………………..
Buổi
sáng, sau khi đi giao báo xong, Giản Tu Thanh mua về hai phần ăn sáng, cùng
nhau ăn, rồi cậu sẽ bắt đầu dọn dẹp rửa chén, giặt quần áo và lau chùi đồ đạc
trong nhà. Mặt dù Giản Tu Thanh đã nhiều lần khuyên Tiếu Kình nên vào thư phòng
để học, nhưng hắn lại nguyện ý ngồi ở sô-pha trong phòng khách vừa học vừa theo
dõi thị trường chứng khoán, và ……… sẽ được
nhìn ngắm em làm việc nhà.
Khi
Giản Tu Thanh hoàn thành hết mấy công việc nhà, cậu sẽ bật máy tính luyện tập
đánh chữ trong một tiếng đồng hồ, lúc này Tiếu Kình không quấy rối cậu nữa. Ăn
xong cơm trưa, Giản Tu Thanh bắt đầu ôn lại chương trình học kế toán, Tiếu Kình
sẽ ngồi bên trái để giảng lại hay giải thích những vấn đề mà cậu không hiểu,
thuận tiện dùng máy tính mua bán cổ phiếu.
Tiếu
Kình cũng muốn tham gia đăng kí cuộc thi kế toán viên cao cấp toàn quốc diễn ra
vào tháng 9. Buổi tối khi Giản Tu Thanh phải đi học, Tiếu Kình sẽ học bài,
nhưng dành thời gian nhiều để suy nghĩ về việc kinh doanh, thiết kế một phương
pháp tính toán doanh thu, làm cách nào để tăng lợi nhuận nhanh nhất và vân vân,
không phải cực nhọc nhưng kím được nhiều tiền. Hắn nên bán chiếc BMWK1200R hay
là bán cổ phiếu, cách nào nhanh có tiền nhất.
Cứ
mỗi buổi tối, thời gian mở cửa cho Giản Tu Thanh, liền đối với cậu nở nụ cười
ôn nhu : “Cậu đã trở về!”
Hạnh
phúc là như thế này, tuy chỉ là một cuộc sống đơn giản nhưng yên bình.
“Giản
Tu Thanh, cậu biết hát bài “Em luôn yêu
anh” không?”
“Bài
này do Trương Quốc hát phải không?”
“Đúng.”
“Biết.”
“Vậy
là ngày hôm nay tôi được vinh dự nghe cậu hát rồi, cậu hát bài đó cho tôi nghe
được không?”
“Ân….tôi
đi lấy đàn ghi-ta”
Tiếu
Kình lấy cái ghế ở bàn ăn để cho Giản Tu Thanh ngồi, còn mình thì ngồi ghế
sô-pha thưởng thức. Giản Tu Thanh bắt đầu khởi động, tấu ra một giai điệu nhẹ
nhàng, giọng ca yếu ớt vang lên :
“Em luôn yêu anh,
Bằng tất cả tấm lòng,
Được giữ gìn cẩn trọng
Nhân thế sẽ không bao giờ biết được
bí mật đó,
Trong cuộc đời đây là lần đầu bày tỏ
tiếng lòng.
Hy vọng anh sẽ hiểu được,
Cùng chung tiếng lòng với em,
Sau đó hai ta sẽ yêu nhau,
Dùng chiếc nhẫn bạc để làm chứng.
Nói cho em nghe một tiếng I Love
You
Sau đó em sẽ thay đổi họ của mình,
Rồi nói với anh rằng I do! I do!
Nguyện ý cùng nhau vui vẻ đến cả một
đời.
Em sẽ chung tình với anh,
Sẽ thành tâm thành ý,
Cùng anh sống đến suốt cuộc đời,
Dùng tình yêu này để làm chứng."
Tiếu
Kình dường như đắm mình vào tiếng hát ấy, say mê không dứt.
Giản Tu Thanh, anh, sẽ mãi yêu em!
Hết
chương 8
Post a Comment