♥Chương 44♥
Ngày nghỉ kế tiếp cuộc sống của hai người rất ngọt
ngào hạnh phúc a! Cũng không ra khỏi cửa, cả ngày dính một chỗ với nhau. Thẳng
đến sáng thứ hai vẫn còn không nỡ tách ra.
Long Nghiễn ngồi trong xe ôm cứng lấy người yêu của
hắn không buông, cuối cùng Phương Nguyệt Tầm đành phải lấy tinh thần “Tráng sĩ đoạn oản” đẩy hắn ra, hứa hẹn
phải gọi điện thoại cho hắn mới xuống xe vẫy tay tạm biệt.
(*tráng sĩ đoạn oản: tráng sĩ chặt cổ tay, tráng sĩ
bị rắn độc cắn vào tay, liền lập tức chặt tay, để tránh độc tính khuếch tán
toàn thân, ví với giải quyết sự việc phải dứt khoát, không được chần chừ, do dự.)
tham khảo từ blog anhhoachibich.wordpress.com
Chưa đi tới trường học thì điện thoại của Phương
Nguyệt Tầm đã vang lên, sau khi bị Chu Dương so với cậu còn hưng phấn hạnh phúc
hơn truy vấn hai ngày qua đã làm gì, không đợi cậu trả lời, Chu Dương cảm thấy
nói qua điện thoại không thỏa mãn, đơn giản báo cho cậu biết giữa trưa hắn sẽ đến
tìm, rồi bắt cậu nhất định phải kể từng câu từng chữ, từng cái biểu tình cho hắn
nghe!
Phương Nguyệt Tầm bất đắc dĩ mỉm cười cúp điện thoại.
Một buổi sáng rất nhanh liền trôi qua, đứng ở trước
cổng trường nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ khoa trương đậu ngay trước mặt,
Phương Nguyệt Tầm ngay cả thở dài cũng tiết kiệm đành phải leo lên xe.
Đi được nửa đường Long Nghiễn đã gọi điện thoại tới,
Chu Dương đơn giản dừng xe lại, gắt gao dán lỗ tai lên điện thoại của Phương
Nguyệt Tầm, nghe trộm một cách trắng trợn!
Ở trong tiệm cơm, Phương Nguyệt Tầm bị hắn bắt báo
cáo cuộc sống hạnh phúc của cậu cùng Long Nghiễn, không nghĩ tới Chu Dương thế
nhưng lại quen biết Long Nghiễn, nhưng chính Chu Dương cũng vừa mới phát hiện
ra, thì ra anh trai của hắn và Long Nghiễn có sinh ý làm ăn với nhau nên thường
xuyên lui tới. Sau khi cảnh cáo Chu Dương phải tuyệt đối giữa bí mật, hai người
đùa giỡn dùng bữa cơm trưa đầy vui vẻ.
………………
Đến trường hắn đưa, tan học hắn đón, trong một tuần
liền, Phương Nguyệt Tầm cảm thấy có điểm gì đó rất lạ. Lúc trước nếu vào buổi
sáng Long Nghiễn có cuộc họp hay có công việc quan trọng nào đó, sẽ để cho cậu
đến trường một mình, tan học buổi chiều cũng rất ít khi đến đón cậu. Nhưng từ
khi cậu trở về, Long Nghiễn mặc kệ buổi sáng có cái gì quan trọng đều đưa cậu
đi, buổi chiều tan học sẽ đi đón cậu về công ty, rồi hắn tiếp tục bận rộn làm
việc. Đã vội vàng như thế còn muốn áp giải cậu như vậy khiến cho Phương Nguyệt
Tầm không rõ ràng, hỏi hắn, hắn luôn cười nói “Anh muốn gặp em a.” Phương Nguyệt
Tầm cảm thấy hắn càng ngày càng kỳ quái.
Chưa dừng lại ở đó! Long Nghiễn vì không để cậu cảm
thấy túng thiếu, trực tiếp đem sáu tài khoản gửi ngân hàng đổi thành chi phiếu
bắt cậu mang theo bên người, trả lại dãy số di động cũ của cậu, cũng không có
ngăn cản cậu đi gặp Chu Dương. Nhưng kỳ quái chính là, mỗi lần cậu muốn gặp Đổng
Thiên Phi, Long Nghiễn đều nói, Đổng Thiên Phi bề bộn nhiều việc, lần cuối cùng
đã nói, Đổng Thiên Phi ra nước ngoài tham dự hội thảo nghiên cứu gì đó, thật
lâu mới trở về. Điện thoại của Đổng Thiên Phi luôn tắt máy, Phương Nguyệt Tầm
thật sự không thể hiểu nổi a!
…………………………….
“Anh đừng có vội vàng đến đón em, em có thể tự về
nhà một mình.” Phương Nguyệt Tầm vừa bước tới cổng trường, vừa nói chuyện điện
thoại khuyên bảo người yêu cố chấp của cậu.
“Không được, anh sẽ đến rất nhanh a, em cứ ở trong
phòng học chờ anh.”
“Đứng ở cổng chờ cũng được mà?” Cậu thật sự không
rõ, tại sao mỗi lần đều phải ở trong phòng học chờ hắn.
“Không được, chờ anh tới rồi gọi điện thoại, em hãy
ra. Được rồi, ngoan ngoãn chờ điện thoại của anh.”
Không đợi cho Phương Nguyệt Tầm nói cho hắn biết cậu
đã đi tới cổng, Long Nghiễn liền cúp máy. Phương Nguyệt Tầm cào cào mái tóc, thật
không rõ Long Nghiễn của cậu đến tột cùng đang chơi trò gì.
“Nguyệt Tầm. . . . . . .”
Giọng nói có chút quen thuộc gọi tên cậu, Phương
Nguyệt Tầm có chút ngoài ý muốn nhìn thấy Hàn Khôn.
Hàn Khôn cười có chút hưng phấn, lại phi thường dịu
dàng, hắn đi đến trước mặt Phương Nguyệt Tầm nhìn cậu rất lâu mới nói.
“Nghe nói, em với người kia đã hòa giải?”
Phương Nguyệt Tầm gật gật đầu, không có chú ý đến biểu
tình nôn nóng của Hàn Khôn, tuy rằng cậu có nhớ Chu Dương từng nói qua Hàn Khôn
thích cậu, nhưng Phương Nguyệt Tầm cũng sớm đã xem nhẹ chuyện này, quá khứ và
hiện tại đều như thế. Cậu không muốn cùng người khác dây dưa vấn đề tình cảm, cậu
chỉ cần một mình Long Nghiễn là đủ, tuy rằng không rõ Hàn Khôn có thích mình
hay không, Phương Nguyệt Tầm chỉ có thể làm bạn với hắn.
“Điện thoại của em vì sao lại gọi không được?” Người
trước mặt không còn mang biểu tình đau thương nữa, mà thay vào đó là cảm giác
nhu hòa, và khuôn mặt đáng yêu xinh đẹp hiện lên rõ ràng tình yêu cuồng nhiệt,
phát ra đến chói mắt.
“Tôi đã đổi số, chưa kịp cho mọi người biết.”
“Có thể cho tôi biết không?”
“Có thể a.” Phương Nguyệt Tầm ngẩng đầu nở nụ cười
sáng lạn, trong một lúc nhất thời làm cho Hàn Khôn nhíu mày, nghi hoặc trong
lòng càng thêm nghiêm trọng. Nếu đổi lại lúc trước, hắn nhất định sẽ bị nụ cười
này của Phương Nguyệt Tầm làm tinh thần kích động, nhưng tại sao, trong đầu của
hắn cứ xuất hiện khuôn mặt tươi cười của người kia? Hàn Khôn đầy nghi hoặc tiếp
nhận dãy số Phương Nguyệt Tầm đưa qua, trong lúc vô tình nhìn thấy trên cổ
Phương Nguyệt Tầm có một dấu xanh tím. Phương Nguyệt Tầm tựa hồ cảm giác được tầm
mắt của hắn dừng trên cổ mình, vội vàng nắm chặt khăn quàng cổ.
“Nguyệt Tầm, nếu. . . .. nếu tôi quen biết em trước,
em có thể yêu tôi hay không?”
Trái tim Phương Nguyệt Tầm mãnh liệt run rẩy một
cái, khuôn mặt Long Nghiễn tươi cười dịu dàng khắc thật sâu vào trong đầu. Mặc
dù có chút giật mình, nhưng ít nhiều gì cũng có chuẩn bị tâm lý, Phương Nguyệt
Tầm nhìn hắn nở nụ cười.
“Tôi đối với những chuyện có chữ ‘nếu’ không thể biết
được, cũng không thể cho anh câu trả lời, tôi đã có người yêu cho nên. . . . ..
. . .”
“Cho nên, em sẽ không cho tôi một cơ hội sao?” Hàn
Khôn tiến lên từng bước, muốn giữ chặt lấy tay cậu.
Phương Nguyệt Tầm chưa kịp tránh né hắn chợt nghe một
giọng nói đầy phẫn nộ phía sau.
“Sẽ không! Có tôi ở đây cơ hội cái gì cũng không
có!”
Không thể nào. . .. . . . hai người này lại đụng mặt
nhau! Phương Nguyệt Tầm khẩn trương nhìn Long Nghiễn đen mặt đi tới, một tay
kéo cậu đến bên người, căm tức nhìn Hàn Khôn.
Khí thế của Hàn Khôn so với Long Nghiễn cũng không hề
kém, hai người giống như long hổ sắp đánh nhau chăm chú nhìn đối phương.
“Cái kia. . . . .. Nghiên Mực. . . . .” Phương Nguyệt
Tầm có chút khẩn trương kéo quần áo Long Nghiễn, nghĩ thầm đừng phát sinh chuyện
gì ngoài ý muốn a.
Có lẽ bọn họ đều lo sợ sẽ hù dọa đến cái người đáng
yêu kia cho nên nhất thời sắc mặt cả hai đều dịu lại, nhưng biểu tình vẫn không
thể hảo được.
“Hàn Khôn!” Giọng nói của Long Nghiễn lạnh lùng,
không biết là đang hỏi hay nói ra suy nghĩ của mình.
“Long Nghiễn!” Giọng nói này cũng giống như
nhau.
Khẩn trương đến không thở nổi! Phương Nguyệt Tầm
nhìn người này xong lại nhìn qua người kia, hai nam nhân cao lớn đứng trước cổng
trường nhìn thật kỳ dị! Muốn mở miệng nói cái gì đó để dịu đi không khí giương
cung bạt kiếm làm ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khẩn trương.
Ngay lúc Phương Nguyệt Tầm đang bất an lo lắng, hai
người nam nhân thế nhưng lại – nở nụ cười!
“Đã sớm nghe Nguyệt Tầm nhắc tới anh, hôm nay thật
đúng là có duyên a.” Long Nghiễn còn vươn cánh tay ra! Đôi mắt Phương Nguyệt Tầm
mở to hơn trước.
“Giống nhau, tôi cũng nghe Nguyệt Tầm nhắc tới anh,
hôm nay tôi là cố ý đến nhìn em ấy.” Đã làm rõ mục đích của mình, Hàn Khôn cũng
vươn tay nắm lấy bàn tay Long Nghiễn, Phương Nguyệt Tầm tiếp tục mở lớn cái miệng.
Đây là đang bắt tay chào hỏi sao? Biểu tình các người
có thể làm người khác đông lạnh đến chết a! Phương Nguyệt Tầm có chút tức giận!
“Uy, hai người các anh có thôi đi không, muốn trừng
nhau đến bao giờ a? Đây chính là cổng trường đại học, hai người thu lại một
chút đi, được không?!”
Không phát uy thì không coi cậu tồn tại hay sao a!
Phương Nguyệt Tầm bốc hỏa nhìn bọn họ, sau đó đỡ lấy cái trán của mình, bắt đầu
cảm thấy choáng váng. . .. . . Hai người nam nhân trước mặt đều buông tay nhưng
nụ cười xem ra không hề tự nhiên!
“Tôi đã nghe nói anh cùng Thiên Phi ở chung một chỗ,
hạnh phúc không?” Long Nghiễn tuy nói lời ấm nhưng không ấm chút nào.
“Tôi và Thiên Phi là bạn bè. Tôi rất hân hạnh được
biết hắn, vẫn còn muốn cảm tạ anh a, nếu không phải anh đem Nguyệt Tầm quăng
sang một bên, bỏ mặc, tôi vẫn không thể quen biết được Thiên Phi đâu.” Này cũng
là cây đao châm chọc lòng người a.!
“Không cần khách khí, tôi để cho em ấy tự do, làm
chuyện mình thích, cũng có thể kết giao với bạn bè mình thích. Anh có bao giờ
nghĩ tới em ấy cùng Chu Dương cũng có thể kết bạn không, tôi nhớ rõ hắn là tình
nhân của anh mà?” Tình nhân đã vứt bỏ của mình lại trở thành bạn thân của người
mình yêu, Hàn Khôn hắn đúng là Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài đều không phải
người! Long Nghiễn chính là muốn rắc muối lên vết thương của hắn sao?!
“Đã biết, hoàn hảo, tôi cũng có thể quen biết Nguyệt
Tầm.” Hàn Khôn khiêu khích! Xem Long Nghiễn hóa giải như thế nào!
“Yên tâm đi, Nguyệt Tầm sẽ chiếu cố Chu Dương rất tốt,
hy vọng anh đừng làm cho Thiên Phi thất vọng, hắn chính là bạn thân của tôi . .
.. . . . .”
“Hàn Khôn! Anh là tên tiểu nhân bỉ ổi!”
Long Nghiễn sửng sốt một chút, không nghĩ rằng hôm
nay lại có thể gặp hết tất cả mọi người! Nghĩ muốn không loạn cũng khó.
Phương Nguyệt Tầm kinh ngạc nhìn Đổng Thiên Phi đang
chạy tới, hắn không phải đã đi nước ngoài sao? Tại sao. . . . . .
Che chắn an toàn cho Nguyệt Tầm của hắn, Long Nghiễn
dùng dư quang nhìn sắc mặt kinh hoảng của Hàn Khôn.
Đổng Thiên Phi đứng bên cạnh Hàn Khôn, một phen nắm
lấy y phục của hắn! “Anh đã đáp ứng với tôi rồi! Vậy mà tôi vừa mới đi vài ngày
anh liền thất hứa!”
Cuối cùng Phương Nguyệt Tầm hiểu được lời nói của
Chu Dương, Hàn Khôn rất sợ Đổng Thiên Phi! Hàn Khôn lúc này vừa khẩn trương vừa
kích động, bộ dáng của hắn giống như không thể động vào Đổng Thiên Phi, nở một
nụ cười làm lành xin lỗi.
“Em bình tĩnh một chút, tôi chỉ đến nhìn Nguyệt Tầm
thôi, cái gì cũng chưa nói.”
“Nguyệt Tầm, vừa rồi Hàn tiên sinh nói với em rằng
‘Em sẽ yêu tôi, cho tôi một cơ hội’, em có nghe thấy không?” Long Nghiễn xấu xa
đổ thêm dầu vào lửa!
“Nghiên Mực, anh có thể ngậm miệng lại được không!”
Phương Nguyệt Tầm núp phía sau hung hăng đập một cái lên lưng hắn, rồi mới nhìn
Hàn Khôn đang dùng ánh mắt giết người nhìn Long Nghiễn!
“Hàn Khôn. . . .. . .Anh a, có cái gì thì nói với
tôi, còn dám tìm Nguyệt Tầm sao, cậu ta vừa nói cùng Long Nghiễn giải hòa, làm
gì còn tâm tư để quan tâm đến chuyện của anh. Được rồi, khó lắm mới gặp nhau,
tôi mời, đi ăn hải sản được không. Nguyệt Tầm, lên xe của anh, đã lâu không gặp
em, anh có chuyện nói với em. Hai người kia còn đứng sững ở đó làm gì, đi lái
xe a.”
Trơ mắt nhìn Đổng Thiên Phi kéo lấy Phương Nguyệt Tầm
hoàn toàn ngu ngốc đi khỏi, hai người nam nhân đều bất tỉnh! Làm bạn tốt nhiều
năm của Đổng Thiên Phi, hiểu rất rõ cái con người vẻ ngoài tươi cười bên trong
hiểm ác kia, cho nên mỗi lần hắn cười như vậy chắc chắn sẽ có người gặp tai
ương! Sao hắn có thể quên được lúc hai người cùng là học sinh, thời điểm phát
sinh cái chuyện kia quả thực muốn giết người!
Đổng Thiên Phi hận nhất những người thất hứa! Ở ngày
cá tháng tư những người đó bị hắn chọc ghẹo đến mức nổi điên, nơi nào nhìn thấy
Đổng Thiên Phi thì liền bỏ chạy! Sau đó nhiều người trong trường đã gọi hắn là.
. . . . .
“Hàn tiên sinh, anh có biết biệt danh của Thiên Phi
không?”
“Không biết.”
“Hồ ly mang bộ da sói.”
“. . . . . . Rất chính xác!”
Hết chương 44
September 2, 2012 at 8:21 AM
Oa.bị bắt quả tang xuất tường nha.có trò hay rồi.