♥Chương 48♥
Lần đầu tiên cậu tự chạy xe làm Long Nghiễn lo lắng
muốn chết. Ngồi kế bên hết sức chăm chú chỉ dẫn Nguyệt Tầm của hắn.
Phương Nguyệt Tầm so ra rất bình tĩnh đến dị thường,
nhìn tài xế của Long Nghiễn chạy theo phía sau mình, cũng không vì hắn không
tin tưởng mình mà tỏ ra tức giận.
Phương Nguyệt Tầm cho dù nói cái gì cậu cũng không
chịu chạy xe thẳng vào trường, cuối cùng Long Nghiễn đành phải mua một chỗ đậu
xe trong khách sạn gần đó, nhưng yêu cầu Phương Nguyệt Tầm sau khi tan học nhất
định phải lái xe tới công ty hắn, vào phòng làm việc chờ hắn tan ca rồi mới được
về nhà. Tuy nhiên khi Long Nghiễn nhìn thấy đôi mắt tiểu khả ái của hắn ưu buồn,
đành phải nhượng bộ, cho phép cậu sau khi tan học có thể tự sắp xếp thời gian
cho mình. Mà Long Nghiễn cũng được một cái lợi chính là, Nguyệt Tầm của hắn hào
phóng tặng cho hắn một cái hôn ngọt ngào cùng nụ cười chói mắt trước khi xuống
xe.
Thứ tư hàng tuần, buổi chiều Phương Nguyệt Tầm chỉ học
có một tiết, khoảng thời gian còn lại đều tự an bài. Sau khi giáo viên ra khỏi
lớp, cậu đang định cùng vài người bạn đi uống nước, thảo luận về bài học thì
nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ của Chu Dương đậu ngay trước cổng trường,
còn hắn thì vừa gặm quả táo vừa đi tới chỗ cậu.
Xem ra, buổi chiều nhàn nhã của ngày hôm nay đã bị
phá hủy rồi.
Hai người thong thả tản bộ trong sân trường, Chu
Dương kể cho cậu nghe chuyện gần đây hắn đang đóng một bộ phim truyền hình, còn
là lần đầu tiên nữa, tuy rằng gần như cả ngày đều quảng cáo, endorsement, mệt mỏi
không chịu nổi, nhưng phim truyền hình cũng không làm cho hắn bận rộn lắm, thừa
dịp hôm nay không có phần diễn nên hắn chạy đến đây, rủ cậu đi chơi để giảm bớt
một chút áp lực.
Đầu tiên là bồi hắn đi shopping, tên gia khỏa này
quan niệm chi tiêu rất phung phí làm cho Phương Nguyệt Tầm phải trợn mắt há hốc
mồm! Sau khi cố gắng ngăn cản, không để cho hắn mua toàn bộ khu mua sắm này,
Phương Nguyệt Tầm kéo Chu Dương chạy khỏi đó, tính toán tìm một chỗ để nghỉ
ngơi, liền bị Chu Dương trêu chọc “cơ thể thanh niên sức khỏe lão niên”, Phương
Nguyệt Tầm chỉ có thể nhẫn nhịn lôi hắn vào một tiệm cà phê vắng vẻ.
Sau khi quản lí nhiệt tình đi tới phục vụ bọn họ,
Phương Nguyệt Tầm mới biết được, Chu Dương là một người siêu cấp cuồng nhiệt
danh vọng!
“Nguyệt Tầm, cậu có thích sưu tập cái gì không a?”
Nhìn chiếc đồng hồ tinh xảo sang trọng trước mắt, thời điểm nói chuyện Chu
Dương cũng không nhìn đến khuôn mặt Phương Nguyệt Tầm.
“Trước kia có sưu tập tem, nhưng đã sớm từ bỏ.”
“Còn hiện tại?”
“Có thể là sách chăng. . . .. . .Tôi rất thích mua
sách, chờ đến khi tôi năm mươi tuổi sẽ lưu lại dấu ấn, mặt trên viết “Thư viện
của Nguyệt Tầm” rồi mặt sau viết “tới tám mươi tuổi sẽ đem sách quyên góp cho
thư viện’, mặc kệ là ai khi nhìn đến cũng biết đó là sách của tôi.”
Chu Dương dừng tay, sững sờ nhìn người đang cười hạnh
phúc kia.
“Nguyệt Tầm, cuối cùng tôi cũng biết, cậu thật sự rất
lợi hại! Luôn có thể suy nghĩ ra những ý tưởng như thế. . .. . Nếu so sánh với
cậu, tôi với chút tiền bạc hèn mọn này không thể sánh bằng, thậm chí còn có cảm
giác tầm thường.” Chu Dương chu miệng nói thầm, bày ra bộ dạng mất mác giống
như bị bắt về nhà.
“Ai nói thế, mặc kệ cậu sưu tập cái gì, thì chỉ cần
bản thân mình thích thì được rồi. Nói dễ nghe một chút, tôi cất chứa tri thức,
cậu cất chứa thời gian, chúng ta đều rất lợi hại, không phải sao?”
Phương Nguyệt Tầm cười đến mỹ lệ nhìn Chu Dương, làm
cho Chu Dương giống như đang được người yêu an ủi, mãnh liệt ôm lấy cậu.
“A, ngu ngốc, không được bất ngờ ôm lấy tôi như vậy
a! Mau buông tay, sắp tắt thở rồi!”
“Nguyệt Tầm, tôi rất thích cậu a!”
Thời điểm hai người đang cười đùa vui vẻ , từ trong
phòng VIP có ba bốn người đi ra, ở góc độ của Chu Dương mà nói thì nhìn không
thấy, nhưng đối với Phương Nguyệt Tầm thì lại nhìn thấy được vẻ mặt chán ghét của
người nam nhân phía trước rất rõ ràng.
“Hắn chình là tình nhân mới của mày sao?” Nam nhân vừa
đến trước mặt bọn họ thì liền nói.
Chu Dương buông Phương Nguyệt Tầm ra, sắc mặt lạnh
như băng quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn người đó một cái.
“Hắn là bạn của tôi, con mắt của anh bị mù rồi
sao, người đáng yêu như thế sao có thể
là người yêu của tôi a. Sở thích của tôi chính là những người nam nhân thành thục,
ít nhất cũng phải hơn anh.”
Trên mặt nam nhân nhất thời nổi đầy gân xanh, bắt lấy
cánh tay của Chu Dương kéo đứng lên.
“Mày còn biết xấu hổ hay không?!”
“Khuôn mặt của tôi đã trả lời rõ ràng, anh nói xem
tôi có biết hay không?” Chu Dương mặc kệ hành vi thô lỗ của tên nam nhân đó, trừ
bỏ cái biểu tình không kiên nhẫn ra thì mọi động tác vẫn bình thường, ngay cả
liếc mắt nhìn hắn một cái cũng không.
“Chu gia làm sao lại có một tên bại hoại như mày!”
“Không cho phép anh vũ nhục Tiểu Dương như thế, Tiểu
Dương có chọc gì tới anh sao? Anh thật là bất lịch sự!” Phương Nguyệt Tầm thật
sự chịu không nổi mà buột miệng nói.
Nam nhân trừng mắt nhìn Phương Nguyệt Tầm ý như muốn
nói cái gì đó, Chu Dương đẩy tay hắn ra đứng bên cạnh Phương Nguyệt Tầm.
“Chúng ta đi thôi, Nguyệt Tầm.”
“Đứng lại! Chu Dương, đừng cho là tao không biết gần
đây mày làm cái gì, mày lập tức từ bỏ cái công việc xuất đầu lộ diện này đi, quảng
cáo của mày đóng đã làm cho tao mất hết mặt mũi, bây giờ lại còn muốn đi. . . .
. .”
“Uy, anh có chịu để yên không?! Tiểu Dương muốn làm
cái gì thì đó là việc riêng của hắn, hắn không ăn cướp, ăn trộm, còn rất siêng
năng làm việc! Anh. . . . . .”
“Quên đi, Nguyệt Tầm . . . .. . .Hắn nói như thế cũng rất bình thường, tôi vốn
là đứa em trai vừa mới sinh ra đã làm cho hắn mất mặt rồi, Đúng hay không, anh
hai?”
Người này, người này chính là anh trai của Chu Dương
sao?
“Không cần kêu tao là anh hai! Tao cảm thấy ghê tởm!
Nếu không phải cha mẹ ở trước mặt cầu xin tao tha cho mày, thì tao đã sớm đem
mày đuổi khỏi Chu gia! Ngay cả họ Chu này mày cũng không được dùng! Sao này
không cho phép gặp mặt Chu Sáng!”
“Tôi gặp mặt anh ba thì có liên quan gì đến anh?!
Dùng câu nói đem tôi đuổi ra khỏi Chu gia thì hù dọa được tôi sao, tôi đã sớm
không còn là người của Chu gia các người rồi! Ngoại trừ anh ba, ai cũng đừng
nghĩ sẽ quản được tôi! Tôi biết, cha đem vị trí chủ tịch trao cho anh ba làm
anh hai đây rất tức tối! Nhưng cũng xứng đáng thôi!”
Chát!
Bàn tay nam nhân hung hăng tát thẳng vào mặt Chu
Dương, Phương Nguyệt Tầm nổi trận lôi đình cầm lấy ly nước trên bàn tạt lên bản
mặt đầy ngang ngược của hắn!
“Tôi mặc kệ anh là ai! Không cho phép anh đánh hắn!
Tiểu Dương là bạn thân của tôi, là người bạn mà tôi thích nhất, kính nể nhất!
So với cái người vừa vũ nhục, vừa động thủ đánh em trai ruột của mình còn tốt hơn
gấp ngàn lần!”
Chờ Phương Nguyệt Tầm mắng xong, nam nhân kia mới từ
sững sờ kinh ngạc tỉnh táo lại, khuôn mặt dữ tợn khiến cho mọi người trong quán
hãi hùng! Mắt thấy hắn sắp bổ nhào vào người Phương Nguyệt Tầm, Chu Dương tiến
lên từng bước, tập trung hết sức mạnh, đá cho tên nam nhân kia một cước! Rồi
sau đó kéo Phương Nguyệt Tầm chạy nhanh ra ngoài, nhưng vài người đi theo hắn đã sớm đứng ở cửa
ngăn cản bọn họ.
Chu Dương hừ lạnh một tiếng “Hừ, con chó của Chu
gia!” Đối mặt với vài vị đại ca thân hình vạm vỡ, Chu Dương không hề sợ hãi! Hắn
quay người lại, căm tức nhìn tên nam nhân đang đi tới.
“Anh nghe cho kỹ, cái tát này sớm muộn gì tôi cũng sẽ
trả lại cho anh! Nếu anh đụng đến một ngón tay của Nguyệt Tầm, đừng nói tới việc
tôi sẽ động thủ, người nam nhân bên cạnh cậu ta có thể làm cho anh khuynh gia bại
sản!Chu Sáng không biết nhưng tôi biết, anh ở sau lưng mọi người ra ngoài mở
công ty, đem sinh ý của nhà mình đoạt lấy để làm chuyện riêng! Đừng nói tôi
không cảnh cáo anh, nếu không muốn bị tập đoàn tài chính Long thị đem hợp đồng
giá trị ít ỏi đến đáng thương của anh hủy bỏ toàn bộ, thì nên cách xa cậu ta một
chút!”
Nam nhân đối với lời nói của Chu Dương vừa nghi ngờ
vừa khiếp sợ, đứa em trai này năm trước trốn khỏi nhà làm sao biết nhiều đến
như vậy? Còn người bên cạnh nó, cùng Long thị đến tột cùng có quan hệ gì? Bởi
vì đang cùng Long thị hợp tác một số hợp đồng làm ăn, tất cả lực chú ý đều đặt
lên người Phương Nguyệt Tầm.
“Cậu là ai? Cậu và Long thị có quan hệ gì?”
“Nói ra hù chết anh! Long Nghiễn là. . ..”
“Tiểu Dương, cậu đã đáp ứng tôi.”
Phương Nguyệt Tầm kéo quần áo Chu Dương một chút,
Chu Dương mới dừng lại kịp lúc, trừng mắt nhìn tên nam nhân kia một cái như muốn
cảnh cáo hắn.
“Chuyện của anh chỉ có tôi biết, đừng tới làm phiền
tôi nữa, bằng không tôi là người đầu tiên nói với anh ba! Nghe rõ rồi thì kêu mấy
con chó này tránh qua một bên cho tôi!”
Thẳng thắn nói xong, Chu Dương kéo Phương Nguyệt Tầm
ly khai!
Thở phì phì bước trên đường, trên mặt Chu Dương vẫn
còn in đỏ năm ngón tay. Cho dù Phương Nguyệt Tầm không có hỏi hắn, cũng có thể
thấy trong đôi mắt hắn đầy ấp nước mắt, nhìn qua thật đáng thương. Chỉ vì Chu
Dương lặng im suốt quãng đường đi làm cho cậu cảm thấy khổ sở, thở dài một hơi,
Phương Nguyệt Tầm kéo hắn lại.
“Tiểu Dương, ngồi xuống đây một chút!”
Kéo Chu Dương ngồi xuống bậc thang ven đường, may mắn
nơi này không phải là nơi náo nhiệt, bằng không khuôn mặt của Chu Dương đã sớm
bị phát hiện, Chu Dương mang trạng thái này nói không chừng báo chí ngày mai
không biết miêu tả thàng cái bộ dạng gì nữa.
Ngồi ở bên cạnh hắn, Phương Nguyệt Tầm hơn nửa ngày
cũng không mở miệng nói chuyện, một lát sau thấy hắn cắn đôi môi đến trắng bệch
mới chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào chỗ sưng đỏ trên mặt.
“Còn đau không?” Phương Nguyệt Tầm rất cẩn thận hỏi.
Chu Dương nuốt chút nước miếng trong miệng hy vọng
có thể kìm nén được sự xúc động đến muốn khóc của mình, giọng nói nhẹ nhàng và
bàn tay mềm mại của Phương Nguyệt Tầm đã làm cho hắn có cảm giác ấm áp mà rất
lâu rồi hắn không có. Sau khi rất thành thục gật đầu liền thấy Phương Nguyệt Tầm
lấy chiếc khăn từ trong ba lô ra, lại lấy thêm một chai nước, thấm ướt chiếc
khăn, nhẹ nhàng chậm rãi lau mặt hắn. . . . . .Chỉ có như thế đã khiến cho Chu
Dương rơi lệ, khóc nức nở giống như một đứa nhỏ.
“Thực xin lỗi, có phải tôi dùng lực hơi mạnh không.
. . .” Phát giác nước mắt của Chu Dương chảy ra không phải là do đau đớn, một
mình kiên cường chống đỡ quá lâu, nước mắt kìm nén cuối cùng cũng có thể thoải
mái rơi xuống. Phương Nguyệt Tầm hiểu được, bởi vì, cậu cũng từng như thế, lúc
bị Long Nghiễn tát, ngực của cậu cũng rất đau đớn. Hiện tại Phương Nguyệt Tầm
chỉ hy vọng, bản thân ngu ngốc của mình có thể an ủi được người bạn này.
“Tiểu Dương. . . . . Tôi thực sự rất ngốc, cũng
không biết làm sao để an ủi cậu, nhưng là tôi cảm thấy được cậu so với tôi kiên
cường hơn rất nhiều. Tôi thực sự rất thích cậu, vẫn luôn muốn làm bạn với cậu,
tôi sẽ không vì lời nói của bất cứ ai mà thay đổi suy nghĩ đâu, ở trong lòng
tôi, cậu thủy chung là bạn tốt của tôi, là tiểu quái vật rất kiên cường, đáng
yêu và dũng cảm. . . . . Cho nên, không cần bởi vì những lời nói của người kia
mà thương tâm, hắn ngay cả tư cách để đánh giá người khác cũng không có, càng
không có tư cách để đánh cậu. A, nói một hơi, tôi liền hồ đồ, đã nói tôi thực sự
rất ngốc mà, một chút cũng không nên nói.” Thấy Chu Dương hơn nửa ngày cũng không
có phản ứng, Phương Nguyệt Tầm cảm thấy mình thật là một con vật ngu ngốc! Cúi
đầu xấu hổ, một lần nữa thấm ướt chiếc khăn trên tay.
“Ai nói cậu ngốc? Đây là lời an ủi tốt nhất mà tôi từng
nghe, cậu so với anh ba của tôi còn lợi hại hơn! Quên đi! Cái tên ngu si kia
làm sao có thể đả thương đến tôi được, bất quá chỉ vì tức giận thôi! Đi, đi mua
đồ!”
Nhìn người kia nhanh chóng lấy lại tinh thần, Phương
Nguyệt Tầm cảm thấy rất vui, nhưng hắn rõ ràng còn muốn đi mua đồ a, không khỏi
làm cho cậu nhức đầu.
“Tiểu Dương, cậu không còn cách nào khác để phát tiết
sao?” Phương Nguyệt Tầm bị Chu Dương kéo đứng lên, dở khóc dở cười nói.
“Không có!” Phi thường kiên định!
“A, muốn nhìn chiếc xe mà Long Nghiễn mua cho tôi
không?” Hy vọng điều này có thể làm cho hắn thấy hứng thú, giúp hắn tiết kiệm một
chút tiền mà hắn vất vả kiếm được.
“Long Nghiễn mua xe cho cậu? Sao cậu không nói sớm! Ở
đâu?” Chu Dương thoạt nhìn rất hưng phấn a.
“Ở gần trường học.”
“Ngu ngốc! Tại sao không chạy lại đây?!”
“Ngồi xe của cậu thuận tiện hơn.”
“Có xe rồi mà còn chiếm lấy xe của tôi! Đi xem ngay
bây giờ a!”
Hắn thật mạnh mẽ kéo lấy Phương Nguyệt Tầm chạy đến
chiếc xe thể thao màu đỏ của mình.
Hết
chương 48
Post a Comment