Ánh nắng trên bầu trời chiếu xuống gay gắt, làm cho
đôi mắt vì mất ngủ mà chua xót, Long Nghiễn ngồi trong xe được tài xế đưa đón,
lợi dụng khoảng thời gian ngắn ngủi đi đường mà nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Chớp mắt đã qua một tháng, Nguyệt Tầm của hắn vẫn
chưa trở về, Long Nghiễn đã bắt đầu hối hận tại sao lúc trước không đem cậu về
nhà. Cái chỗ ở không còn người yêu trở nên lạnh lẽo, cô đơn, vị trí thân thuộc
trên cái giường lớn lúc nào cũng lạnh băng, mỗi khi thức dậy trong cơn mơ liền
nhìn sang bên cạnh đều trống rỗng, không còn cái thân thể ấm áp, khuôn mặt nhỏ
nhắn chọc người ta yêu thương, cũng không còn bàn tay nhỏ bé sáng sớm mỗi ngày
vuốt ve gương mặt hắn. Không nhìn thấy cậu, không được nghe giọng nói của cậu,
nỗi nhớ như hàng ngàn con kiến gặm nát trái tim hắn. Lúc làm việc thì hoàn hảo,
nhưng khi ở một mình, không thể không nhớ đến người kia, ký ức ngọt ngào đều lấp
đầy bất mãn trái tim hắn, hồi tưởng rồi hồi tưởng, tách cà phê không biết từ
khi nào đã lạnh ngắt, chua xót không chịu nổi.
Không phải trái tim hắn quá vô tình, chính bởi vì hắn
muốn người yêu vĩnh viễn ở bên cạnh bầu bạn với mình, cho nên mới bắt cậu đi bước
này, té ngã, hắn sẽ dìu cậu đứng lên, đổ máu, hắn sẽ vì cậu chữa trị vết
thương, cho dù vết thương làm cho cậu đau đớn, hắn cũng muốn cậu cứng cỏi bất
khuất đứng bên cạnh mình! Hắn tin tưởng, đợi đến một ngày nào đó Nguyệt Tầm của
hắn hiểu được, sẽ vui vẻ chấp nhận hết thảy, bởi vì hắn muốn cậu phải kiên cường,
hơn nữa, chưa bao giờ Nguyệt Tầm của hắn làm cho hắn thất vọng.
Hắn có thể chờ, hơn nữa nhất định phải chờ Nguyệt Tầm
của hắn trở về! Long Nghiễn ngồi trong phòng làm việc, lại một lần nữa tự nói với
chính mình.
…………………………
Vài người bạn thân quan sát Phương Nguyệt Tầm gần cả
ngày, bọn họ rất hoài nghi Phương Nguyệt Tầm có phải đã ăn trúng cái gì hay
không? Ví dụ như cây nấm độc sặc sỡ a, con sâu hình dạng quái dị a, hoặc là đồ
uống gây ra phản ứng hóa học gì đó a, nhưng cũng khó trách vì sao bọn họ lại
nghĩ như vậy, từ sáng sớm Phương Nguyệt Tầm đã bắt đầu kỳ lạ! Có đôi khi ngồi một
mình cười một cách thần thần bí bí, có đôi khi sẽ ngẩn người thật lâu, có đôi
khi sẽ than thở, có đôi khi sẽ đỏ mặt nằm úp sấp trên bàn, nhưng làm cho bọn họ
không thể chấp nhận được nhất chính là, Phương Nguyệt Tầm đứng một mình trong
góc nhỏ lầm bầm lầu bầu!
Trời ơi, Nguyệt Tầm, cậu đã xảy ra chuyện gì!? Không
nên làm cho chúng tôi sợ a! Vài người bạn trong lòng hò hét!
Phương Nguyệt Tầm đi tuốt ở đằng trước nhận ra tâm
tình của các bạn rất vội vàng, nhưng trong đầu óc của cậu toàn là hình ảnh cục
cưng Nghiên Mực, bình tĩnh, thành thục, khách quan, khoa học, a, sau đó cái kia
coi như xong, Phương Nguyệt Tầm thiếu một chút, thật sự là thiếu một chút nữa
liền có đáp án. Cho nên, bất luận thời điểm nào cậu cũng đều suy nghĩ, suy tư,
phân tích, có thể đây là lần đầu tiên mọi người thấy cậu như thế.
Tiết học cuối cùng chính là phân nhóm tự học, nói
đơn giản hơn chính là tạo thành các nhóm sinh viên nhỏ cùng nhau bàn luận tình
huống giáo viên đưa ra. Vài người đi ra khỏi lớp học thương lượng xem có nên
kéo Phương Nguyệt Tầm trốn tiết hay không, rồi tìm nơi nào đó hảo hảo “quan
tâm” cậu một chút!
Phương Nguyệt Tầm vừa đi vừa cúi đầu suy nghĩ, không
biết đụng phải người nào liền gật đầu lia lịa xong tiếp tục bước đi, vài người
đứng phía sau nhếch miệng cười! Nguyệt Tầm a, đụng vào người ta thì tốt xấu cũng
nên nói tiếng xin lỗi a! Điền Quang Hải trong lòng có chút mỏi mệt thay cậu bạn
thân này.
“Uy, mày câm điếc sao?” Một người kéo Phương Nguyệt
Tầm đang cúi đầu trầm tư lại.
“A? Cái gì?” Ý nghĩ bỗng dưng bị người khác chắn
ngang, Phương Nguyệt Tầm không vui quay đầu lại trừng hắn!
“Mày đụng vào tao!” Người bị va chạm vừa nhìn thấy
chắc chắn là sinh viên khoa diễn xuất, khuôn mặt dễ nhìn, vóc dáng cao cao, ánh
mắt đầy tự phụ. Đúng vậy, người này trong trường học được nữ sinh gọi là “Ma
pháp vương tử”. Tại sao lại có tên như thế, Phương Nguyệt Tầm từ lần đầu nghe
được thì cảm thấy chán ghét, chẳng lẽ hắn là phù thủy sao? Sau đó nghe các nữ
sinh viên giảng giải, phàm ai nhìn thấy hắn cười liền giống như trúng bùa mà
thích hắn! Phương Nguyệt Tầm cũng không muốn trở thành kẻ thù của toàn bộ nữ
sinh trong trường.
“Tôi đụng phải
cậu sao? Thực xin lỗi.” Đơn giản xin lỗi một câu xong Phương Nguyệt Tầm xoay
người muốn đi.
“Như vậy là xong rồi sao, Phương Nguyệt Tầm, lá gan
của mày cũng không nhỏ a?” Tiểu vương tử xem ra muốn dây dưa.
“Lá gan là của tôi, cũng không phải là của cậu, nếu
cực kỳ nhỏ thì có liên quan gì tới cậu?”
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy vài người bạn nhịn không
được cười ra tiếng. “Ma pháp vương tử” nhất thời biến thành “Dữ tợn vương tử.”
“Tao biết mày là ai, Phương Nguyệt Tầm lẳng lơ, cùng
Chu Dương tranh đoạt Hàn Khôn! Tao ghét nhất là mấy thằng tiểu quỷ đồng tính
luyến ái, bị người như mày đụng phải đừng nghĩ một câu xin lỗi là có thể đi!”
Nghe xong lời hắn nói làm Phương Nguyệt Tầm ngây ngẩn
cả người, lúc vài người bạn chạy tới, thấy sắc mặt tức giận của mọi người cậu vội
vàng đi qua, ngăn cản các bạn lại.
“Cậu nếu cảm thấy không hiểu ý nghĩa của ba chữ thực xin lỗi kia thì xin mời trở về tra
từ điển, học lại một lần nữa, hy vọng chỉ số thông minh của cậu đủ để lý giải
được.”
“Nguyệt Tầm, thật mạnh mẽ a!” Một nữ sinh viên hưng
phấn ôm lấy Phương Nguyệt Tầm, làm cho Phương Nguyệt Tầm ngại ngùng cười cười.
Không ngờ người trước mắt lại lại phủ định giá trị của hắn!
Ngay lúc “vương tử” bắt đầu phát hỏa, tất cả mọi người
nhìn thấy chiếc xe thể thao phóng vù vào trường, tốc độ xe kia, màu sắc của xe
kia, không cần nghĩ cũng biết bên trong là ai!
Mắt thấy xe chạy về phía này, mọi người đều kinh hoảng
né tránh tán loạn. Đợi đến khi xe thắng két lại, người bên trong tươi cười đầy
chói mắt hướng Phương Nguyệt Tầm vọt tới, ôm lấy cổ người đang rất kinh ngạc.
“Nguyệt Tầm, tôi đến tìm cậu chơi!”
“Chu Dương, cậu, tại sao lại đến đây?” Nhìn Chu
Dương cười đến cong mắt, Phương Nguyệt Tầm cảm thấy hắn nhìn như thế nào cũng
không giống người đang thất tình.
“Gọi tôi là Tiểu Dương đi.” Chu Dương giống như đang
làm nũng nói.
Ha, thật không hổ danh là người từng kết giao với
Hàn Khôn, đều thích ép buộc người khác xưng hô như thế nào với mình.
“Hảo, hảo, Tiểu Dương, bây giờ có thể nói được chưa,
tại sao cậu lại chạy tới trường học?”
“Nhớ cậu a.” Chu Dương lay động thân thể hai người,
gần như ghé vào trên lưng Phương Nguyệt Tầm.
“Đêm qua chúng ta mới gặp nhau mà!” Đây là đạo lí
gì, chưa tới hai mươi bốn giờ, đã nhớ? Bọn họ chẳng những vừa mới quen biết,
hơn nữa ngày hôm qua hắn còn hận không thể tự tay bóp chết cậu mà!
“Hôm qua là việc của hôm qua, hôm nay là việc của
hôm nay, Nguyệt Tầm quá lãnh đạm a, tôi mới vừa làm xong việc liền lập tức chạy
đến đây tìm cậu a.” Chu Dương hảo ủy khuất dựa vào trên lưng Phương Nguyệt Tầm
nói thầm. Nhìn bộ dáng đáng yêu của hắn, Phương Nguyệt Tầm đành phải nở nụ cười.
“Thật có lỗi, thật có lỗi, nhưng tôi vẫn còn đang học
mà.”
“Tiết tự học đâu có quan trọng, tôi mang cậu đi
chơi.” Nói xong Chu Dương liền tính đem người mang đi, Phương Nguyệt Tầm gõ
ngay trán hắn một cái, làm cho Chu Dương vừa hưng phấn vừa vui vẻ nhìn cậu,
chưa từng có ai đối với hắn làm động tác thân mật lại đáng yêu như thế, giống
như bị người yêu của mình dịu dàng quản giáo.
“Cậu nghĩ rằng
tôi là ai a, không đi học liền không đi sao, tôi vẫn còn là sinh viên đó.”
Trách cứ Chu Dương xong Phương Nguyệt Tầm mới phát hiện vài người đứng gần đó
hoàn toàn hóa đá! Lúc này mới nhớ tới bọn họ còn chưa biết chuyện của mình với
Chu Dương. Tùy tay kéo Chu Dương đi đến trước mặt vài người bạn.
“Giới thiệu cho cậu biết, đây là bạn học của tôi. .
. . .” Chờ khi Phương Nguyệt Tầm giới thiệu từng người bạn của cậu xong, mới
đem Chu Dương đẩy ra phía trước một chút.
“Còn người này là bạn tốt của tôi, Chu Dương.”
Chu Dương? Không phải đây là vật cưng của giới quảng
cáo, là người trong tin đồn cùng Phương Nguyệt Tầm tranh đoạt Hàn Khôn sao? Bọn
họ từ lúc nào trở thành bạn bè? Ánh mắt vài người trừng lớn, tình huống phát
sinh quá nhanh làm bọn họ không thể theo kịp.
Chu Dương cũng giật mình giống như nhiều người khác
nhìn Phương Nguyệt Tầm, bọn họ đều nhìn Phương Nguyệt Tầm mang theo biểu tình hốt
hoảng.
“Tôi, tôi nói sai cái gì sao?”
Mọi người đều lắc đầu.
“Nguyệt Tầm, tôi có lời muốn nói với cậu.” Chu Dương
thu lại tâm tình cảm động, thản nhiên mỉm cười nhìn Phương Nguyệt Tầm.
“Rất quan trọng sao? Không thể chờ tôi tan học sao?”
“Buổi sáng hôm nay. . . . .Khôn ca đến tìm tôi. .. .
.” Giọng nói của Chu Dương không có ưu thương và mất mác, mà lại bình tĩnh đến
nổi làm Phương Nguyệt Tầm cảm thấy không thích ứng.
“Cậu chờ tôi, tôi vào lớp lấy cặp xong rồi chúng ta
tìm một chỗ nói chuyện.”
“Tôi chờ cậu.”
Nhìn thân ảnh hai người dần dần đi xa, mọi người ở
đây đều thở dài một hơi nhẹ nhõm. . . . . .Lời đồn tự sụp đổ từ đó.
………………
Trong tiệm cà phê, Chu Dương đùa nghịch cái ly trà
chanh trong tay, lấy cái muỗng nhấn nhấn miếng chanh trong ly.
“Hắn, hắn đến nhà của tôi, lúc trước hắn chưa bao giờ
tới đó. . . . .Hắn xin lỗi, còn nói thời điểm kết giao không có hảo hảo theo
giúp tôi, chiếu cố tôi, rất thật tâm xin lỗi. . . .. Lời hắn nói không nhiều lắm,
còn nói thêm một câu, nếu tôi nguyện ý, hắn sẽ làm người bạn tốt nhất của tôi.”
Phương Nguyệt Tầm nhìn tươi cười bình tĩnh trên mặt
Chu Dương, biết rằng hắn đã hoàn toàn từ bỏ Hàn Khôn.
“Không nghĩ tới Hàn tiên sinh đúng là một người dịu
dàng a.”
“Cậu sai lầm rồi, Nguyệt Tầm. . . . .Tôi biết được
Hàn Khôn là một người tuyệt đối vô tình khi chia tay tình nhân, đừng nói an ủi,
ngay cả nụ cười cuối cùng cũng không có, cho nên, tình nhân trước kia sẽ không
dám trở lại tìm hắn. . . . Tôi mới đầu cũng không rõ tại sao hắn lại tới tìm
tôi để nói những lời này, tôi suy nghĩ suốt một ngày, ngay cả đầu đều muốn nổ
tung. Nguyệt Tầm, là cậu ảnh hưởng tới hắn.” Lời nói cuối cùng của Chu Dương
mang theo ánh mắt cảm tạ nhìn cậu, Phương Nguyệt Tầm rất kinh ngạc không hiểu nổi
lời của hắn.
“Cậu, tại sao
cậu lại nghĩ như vậy?”
“Không biết,
tuy rằng hắn chưa từng nhắc qua tên của cậu, nhưng tôi cảm giác được, cậu bất
tri bất giác cải biến được một cái gì đó của hắn. Tôi cũng có thể cảm giác được
hắn thích cậu.”
Đôi mắt Phương Nguyệt Tầm càng lúc càng lớn, ngu si
nhìn nụ cười xinh đẹp của Chu Dương.
“Cậu không cần
nói giỡn nữa, người hắn thích là Thiên Phi ca, cậu cũng nhìn thấy mà.”
“Nói cậu ngu ngốc, thật sự không có một chút oan uổng.
Ngay cả tình nhân hôn nhau cũng không nhận ra sao? Đó là đang diễn trò cho tôi
xem, hơn nữa, Thiên Phi ca gì đó của cậu thật sự hành động rất kém. . . . bất
quá, sự tình đến cuối ra sao cũng khó mà nói.”
Phương Nguyệt Tầm càng thêm không hiểu hắn đến tột
cùng muốn nói cái gì, cái gì mà diễn trò cho hắn xem? Cái gì mà đến cuối khó mà
nói? Tại sao tất cả mọi người đều hiểu được chân tướng sự việc, chỉ có một mình
cậu ngu ngốc dốt nát!
“Cậu, cậu có thể nói rõ ràng một chút không a?”
“Cậu nhìn không ra sao? Khôn ca rất sợ người kia!”
Chu Dương phấn khích giống như đứa nhỏ mới có món đồ chơi mới, đôi mắt lóe sáng
nhìn Phương Nguyệt Tầm.
“Ánh mắt của cậu thoạt nhìn hảo nguy hiểm.” Phương
Nguyệt Tầm theo bản năng động đậy thân thể.
“Tôi sẽ không nhìn lầm đâu, Khôn ca đối với người
như vậy sẽ không còn sức để chống cự, dù sao nói cậu cũng không rõ, cứ chờ xem
kịch vui đi.”
Đây đều là cái gì a!? Đầu óc cậu trở nên rối loạn!
Không nói tới chuyện của Đổng Thiên Phi cùng Hàn Khôn nữa, người trước mắt này
ngày hôm qua còn vì thất tình mà thiếu chút nữa đem tình nhân của hắn vạch trần
tại nơi làm việc, hôm nay sao lại hưng phấn đàm luận về tình nhân mới của Hàn Khôn? Rối loạn, rối loạn!
“Cái kia, Tiểu
Dương, cậu đối với Hàn tiên sinh thật sự có thể. . . .”
“Có thể a, tuy rằng không thể làm tình nhân, nhưng
tôi thật vui vì còn có thể làm bạn với hắn. . . .Hắn nói rất đúng, tuy rằng
chúng tôi kết giao không lâu, nhưng mà chúng tôi đều rất hạnh phúc, như vậy là
đủ rồi.”
Hết
chương 39
Chưa tới hè mà editor phải giảm cân rồi T^T~
August 2, 2012 at 9:10 AM
sao lại giảm cân