Chương
4
Năm
mới sắp đến, Giản Tu Thanh làm việc tại công trường này đã hơn 5 tháng, bởi vì
được ông Thiết hỗ trợ, nên đốc công đồng ý thưởng thêm cho Giản Tu Thanh 3
tháng tiền công nữa, tiền công tổng cộng gồm nửa năm làm việc thêm 3 tháng tiền
thưởng.
Hé
mở bao tiền, 2250 yên. Đây chính là tiền lương đầu tiên của cậu. Mấy tháng qua,
ăn uống, mua quần áo và đồ sinh hoạt hằng ngày, mặc dù rất tiết kiệm, từ 1600
yên chi ra 350 yên. Cộng thêm 2250 yên, chính là được 3500 yên.
Mọi
người ồn ào chuẩn bị đi mua những lễ vật về cho người nhà. Giản Tu Thanh cũng
đi cùng, suy nghĩ nên mua lễ vật gì cho cha mẹ. Sáu người cùng nhau bàn tính việc
mua lễ vật.
“Bác
Trữ, tính mua máy bay điều khiển từ xa về cho con hả?”
“Ừ,
năm ngoái lúc tôi về, đứa con thấy thằng nhóc con ông Lưu kế bên nhà có, ước ao
vô cùng, cho nên năm nay bằng bất cứ giá nào tôi cũng phải mua một cái!” Chú Trữ
nghĩ đến đứa con nhỏ ở nhà, miệng cười tủm tỉm.
“Kim
Vượng, còn cậu?”
“Tôi
mua cho em gái một chiếc áo lông, loại đặc biệt ấm áp, còn của em trai là đôi
giày thể thao, êm chân. Hai đứa em tôi tuy còn nhỏ nhưng cũng hiểu chuyện, biết
hoàn cảnh nhà khó khăn không thể mua nổi, tôi làm anh cũng không thể để cho hai
đứa nó chịu ủy khuất”
Vợ
của ông Thiết là một người trí thức nhưng ở nông thôn, sau khi lên thành phố liền
ly hôn, hai người chỉ có một đứa con duy nhất, cũng bị người vợ đem đi, ông Thiết
hiện tại lẻ loi cô đơn một mình. Kim Vượng từ lúc 10 tuổi thì em gái của hắn [tức
là mẹ Kim Vượng] đã có thêm hài tử, hắn vẫn luôn xem Kim Vượng như chính con ruột
của mình, đứa con này thật là hiểu chuyện. Kim Vượng đối với em gái của hắn rất
yêu thương che chở, nhìn đứa nhỏ 17 tuổi này, ánh mắt mọi người đều trở nên cảm
thông, yêu mến.
“Giản
Tu Thanh, còn anh?” Cậu cũng là một đứa nhỏ như vậy. Từ đầu đến cuối cậu vẫn rất
an tĩnh, không nói nhiều lắm, chú tâm làm việc, quét tước làm vệ sinh trong
phòng, lau rửa sàn nhà trước khi đi mua sắm.
Nhìn
cậu như vậy, bộ dáng thư sinh yếu đuối, bởi vì làm việc nặng nhọc trong công
trường, cuộc sống khổ sở, người cũng trở nên xanh xao, nhưng cậu chưa bao giờ
oán hận một câu. Bữa sinh nhật của Kim Vượng, ca khúc mừng sinh nhật đơn giản
vui vẻ như vậy nhưng cậu hát rất êm tai, cười ảm đạm nghĩ rằng chính mình có thể
trở thành ngôi sao âm nhạc, như thế nào rơi vào nơi công trường bụi bặm này?
Cũng không biết là cậu đang lâm vào chuyện gì nữa.
“Tôi
nghĩ sẽ tặng mẹ một hộp kem dưỡng tay, một đôi bao tay bằng lông dê, tặng cha
gói thuốc.” Đôi tay của mẹ bị nứt nhiều năm, mỗi khe nứt thường bị chảy máu do
ngâm lâu trong nước, mỗi lần nghĩ tới làm cho ngực Giản Tu Thanh đau đớn không
thôi.
Đi
vòng quanh một hồi, mọi thứ đều được mua đầy đủ, mọi người tay xách bao lớn bao
nhỏ quay trở về.
“Lại
đây ăn nhanh chút gì đó bỏ bụng, thu thập đủ hành lí rồi đi ra trạm xe lửa mua
phiếu!” Ông Thiết vui sướng hét to.
Vừa
ăn vừa thấy mọi người hào hứng sắp xếp hành lý cùng với các món lễ vật. Giản Tu
Thanh có chút đờ đẫn nhìn mọi người, trong lòng không biết làm sao. Cậu cũng muốn
quay về nhà, nghĩ rằng cha mẹ cũng rất nhớ cậu. Thế nhưng, chuyện cũ làm cho cậu
phân vân, cả người bất động. Ông Thiết nhìn Giản Tu Thanh đang đờ người ra, đi
qua sờ đầu cậu: “Cháu à, không có gì là không thể vượt qua cả. Mặc kệ bất cứ
chuyện gì, lễ mừng năm mới đều phải trở về nhà. Cháu đi thời gian lâu như vậy,
chắc cha mẹ rất nhớ đó!”
Giản
Tu Thanh kinh ngạc nhìn ông Thiết, chăm chú suy nghĩ. Phải nha, làm thế nào có
thể để cho cha mẹ một mình cô độc đón năm mới? Mặc kệ chuyện gì đi nữa, về nhà
thôi!
Nhóm
6 người ra trạm xe, xếp hàng dài để mua vé. Đối từng người chúc năm mới hạnh
phúc, rồi lên tàu dần dần ly khai thành B.
Nhà
của Giản Tu Thanh nằm phía nam trong một thành phố nhỏ ở vùng ngoại ô, thường
được gọi là thành phố nhỏ phía nam thành A. Ngồi mười mấy tiếng đồng hồ trên xe
lửa, cộng thêm 4 tiếng đồng hồ đi xe buýt, Giản Tu Thanh mới đến được thị trấn.
Mặc dù mệt chết đi được, nhưng Giản Tu Thanh vẫn cảm thấy bất an, càng gần đến
nhà thì cảm giác này càng mãnh liệt. Thế nên khi cậu ngồi trong xe buýt dằn xốc
4 tiếng đồng hồ, vừa bước xuống liền chồm hổm ngay bụi cỏ dại, ói ra.
Nhìn
con đường thẳng tắp trước mặt, cậu luôn muốn quay ngược lên xe trở lại chỗ làm.
Bởi vì không có mặt mũi nào để đối diện với cha mẹ, nếu như hiện tại cha mẹ đã
biết chuyện thì sẽ cảm thấy như thế nào? Khi tới gần nhà, cảm giác lại càng rõ
ràng, tựa hồ như tất cả đều bị phơi bày, thậm chí tưởng tượng đến khi toàn bộ
thị trấn nếu biết được việc cậu làm, mọi người có trở nên xa lánh hay tỏ vẻ
khinh thường không? Có nói những lời nhục mạ không? Suy nghĩ như vậy làm cậu
không thể hít thở nổi. Đây là lần đầu tiên trong đời khiến Giản Tu Thanh lo sợ
nhất, khắc sâu vào tâm trí.
Tuy
trinh tiết của nam nhân không quan trọng, nhưng việc đánh mất tự tôn mà mình cố
gắng bao năm để đạt được là không thể chấp nhận. Huống hồ việc đó lại là việc bị
người nam nhân khác cưỡng gian, tuy nhiên, điều đáng sợ nhất vẫn là miệng lưỡi
người đời, đó mới đúng là giết người không cần đao. Cậu có thể làm cho bản thân
trở thành một người nam nhân kiên cường hoặc trở nên giống nữ nhân cùng đường
túng quẫn, xã hội Trung Quốc luôn chú trọng đạo đức, cho dù có che giấu cỡ nào
cũng bị phát hiện. Mà cậu có thể từ bỏ tất cả, không nghe không thấy, nhưng điều
lo lắng nhất chính là cha mẹ ở trước mặt mọi người không ngốc đầu lên được.
Thế
nhưng, Giản Tu Thanh chung quy chưa về nhà, hiện tại cậu đang ngồi xổm ở bến
xe, hai bên cỏ dại mọc đầy, trời đen kịt.
2
giờ trôi qua, gió thổi vào mặt, nhưng trên mặt Giản Tu Thanh mồ hôi lại chảy
ròng ròng. Co ro trong chiếc áo lông đen, thoạt nhìn rất chật vật.
Những
tưởng tượng như vậy cứ liên tục hiện ra trong đầu, mọi người đều biết, cha mẹ bị
thương tổn, cho dù Giản Tu Thanh có giải thích bao nhiêu lần cũng vậy. Cậu đang
cố gắng trốn tránh mọi việc nhưng lại càng hoảng loạn, phải chi bây giờ có một
con dao cậu liền tự đâm cho mình một nhát.
Giản
Tu Thanh lấy nước ấm ra, uống một ngụm lớn, nuốt xuống, lại uống tiếp một ngụm
lớn, lại nuốt xuống, liên tục 5 lần như vậy, cậu lấy khăn ra thấm một chút nước
để lau mặt, tỉ mỉ lau thật sạch, cất bình nước vào túi, vác hành lý trên lưng,
về nhà.
Mùa
đông vào ban đêm đặc biệt tối, khí trời giá lạnh, đi trên đường chưa gặp bất cứ
người nào.
Đứng
trước cửa nhà, ánh sáng thật là ấm áp. Hít sâu mấy hơi, Giản Tu Thanh gõ cửa,
kêu một tiếng : “Mẹ ơi!”
Cửa
rất nhanh được mở. Mẹ nào gặp con mà không vui sướng, mở cửa rộng, nhìn đứa con
nửa năm không gặp liền ôm chặt lấy, tuy rằng con đã trưởng thành, đáng lý không
nên ôm trong ngực như vậy, thế nhưng chính là con ruột của mình, chính là mạng
sống của mình.
Đây
không hề nằm trong tưởng tượng của Giản Tu Thanh, là hạnh phúc xa vời không dám
hy vọng! Thân thể được mẹ ôm vào lòng, nước mắt Giản Tu Thanh thi nhau chảy xuống.
“Hai
mẹ con cũng thật là, ngoài trời lạnh lẽo như thế, nhanh chóng vào nhà đi!” Nói
vậy nhưng mắt cha cũng đỏ hoe.
“Giản
Tu Thanh à, nửa năm qua con sống có tốt không a, thế nào lại gầy đi nhiều như vậy?”
Mẹ nắm tay Giản Tu Thanh, sờ sờ khắp người, ôn nhu cầm tay cậu, yêu thương đến
mức không nói nên lời.
“Giản
Tu Thanh, nửa năm nay mẹ chưa từng nghe tin tức về con, gọi điện thoại cho chú
của con không được, hỏi dì cũng không biết được chuyện gì, làm cha mẹ lo lắng gần
chết.” Vừa nghe mẹ nhắc đến chữ “chú”, Giản Tu Thanh bỗng nhiên bị chấn động trừng
lớn mắt, nhưng nhanh chóng che giấu : “Chú phải đi công tác.”
“Trước
mắt đừng nói chuyện này nữa, con chắc là chưa có ăn cơm, nhanh chóng dọn cơm
cho con đi!” Cũng may được cha giúp đỡ, làm cho Giản Tu Thanh bớt khẩn trương
lo lắng.
Thật
là tốt quá, cha mẹ còn chưa biết.
“Không
cần đâu mẹ, cha, con lãnh tiền lương, số tiền này cho cha mẹ muốn mua gì thì mua!”
Giản
Tu Thanh nhanh lấy từ trong túi xách ra một gói thuốc cùng bao tay bằng lông mềm
mại.
“Cha,
con mua cho cha một gói thuốc!”
“Nha,
nhìn thật là tốt nha, đây là ông chủ Lý gì đó mua sao, thật là tốt bụng!”
“Ha
hả, cha à, con cũng có thể tự mua mà!”
“Mẹ
à, ra đây xem, con có mua cho mẹ một món quà nè!”
Mẹ
của Giản Tu Thanh đang xắt thịt ra thành từng miếng nhỏ xếp vào bát.
“Giản
Tu Thanh, đói bụng mau xuống đây ăn a!”
“Mẹ
…” kéo tay mẹ lại, quả nhiên, da bị nứt nẻ có chút chảy máu, “Mẹ, đây là kem chuyên
trị da tay trời trở lạnh bị nứt nẻ, mẹ nhanh nhanh thoa vào!” Nói xong liền mở
nắp, lấy ra lượng kem nhỏ , nhẹ nhàng thoa thoa vào tay mẹ.
“Đứa
con này, mẹ bị như vậy đã rất nhiều năm rồi, cứ mùa đông thì bị như vậy quen rồi.”
“Mẹ
à, con về được mấy ngày, tay mẹ sẽ không khó chịu nữa đâu, con sẽ nhẹ nhàng
chăm sóc.”
“Đứa
con này thật là …” Mẹ Giản Tu Thanh nghiêng đầu gạt đi nước mắt, “Chắc phải làm
việc khổ cực lắm, bằng không thì sao lại gầy teo như thế này.”
“Ăn
trước đi, đợi lát nữa thức ăn nguội hết không ăn được!” Giản Tu Thanh lấy đôi
đũa ở chỗ quen thuộc với mình từ nhỏ.
………………………
“Cha,
mẹ, con ở thành C tính trở thành ca sĩ nhưng không thực hiện được. Con đi tới
thành B, tại đó con tìm được một nơi để làm việc.” Sau khi ăn xong, cả nhà cùng
ngồi ở phòng khách nhỏ chật, Giản Tu Thanh mở miệng nói.
“Con
đi thành B? Con đi sao chú không nói với mẹ một tiếng!” Mẹ Giản Tu Thanh vô
cùng kinh ngạc vừa phẫn nộ vừa yêu thương.
“Mẹ
à, chính chú giới thiệu cho con đi, chú cũng là người làm thầu khoán, mẹ quên rồi
sao, con đi qua thành B làm việc trong công trường.” Cậu nói chỉ một phần sự thật,
phần còn lại cậu phải hết sức che dấu. Hiện tại cậu cảm thấy rất may mắn vì
Vương Hải Cường là một người không có trách nhiệm, không có nói cho cha mẹ cậu
biết mọi chuyện. Nếu như hắn cứ như vậy biến mất là được rồi.
“Công
trường … trách không được con vì sao lại gầy như vậy.” Mẹ lại sờ sờ tấm lưng của
đứa con, bàn tay vuốt ve hết sức yêu thương, “Giản Tu Thanh à, năm sau con vẫn
muốn tiếp tục đi thành B làm việc sao?”
“Ân,
cũng đã làm việc được nửa năm, không có trở ngại gì.” Nói xong mở túi tiền, lấy
ra 3000 yên, lưu lại 500 yên, còn 2500 yên nhét vào tay của mẹ, “Mẹ, tiền này
…. Mẹ cầm đi, con sẽ cố gắng làm việc kiếm tiền …. để đưa cho mẹ nữa. Con sẽ
kím tiền cho mẹ sống an nhàn thư thả!”
…..Nước
mắt của mẹ chảy dài.
“Được
rồi, con đã lớn, tuy là đứa con mà mình rứt ruột sinh ra cũng đành phải để con
nó đi thôi!” Cha của Giản Tu Thanh cũng đi tới sờ sờ đầu đứa con, “Có sẵn nước
nóng, con mau đi tắm rữa rồi ngủ sớm. Ngày mai tính tiếp.”
“Ân.”
……………………………
Buổi
chiều ngày thứ hai, Giản Tu Thanh đang ở trong nhà bếp chuẩn bị đồ ăn, vợ của
Vương Hải Cường đến chơi.
Thấy
thế, Giản Tu Thanh trở nên khẩn trương, tất cả những người liên quan đến Vương
Hải Cường đều khiến cậu lo sợ, có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào.
“Giản
Tu Thanh, cháu biết hiện tại chú Vương Hải Cường đang ở đâu không? Lễ mừng năm
mới đáng lẽ hắn phải trở về rồi chứ. Gọi điện thoại cho hắn thì hắn nói tốn tiền,
thím hiện tại rất lo lắng.” Người thím này tuy rằng lớn lên sức khỏe không tốt,
thế nhưng là một người phụ nữ rất hiền lành.
“Con
không biết, con ở thành C chưa được 1 tháng liền đi đến thành B làm việc.” Cậu
đúng thật không biết.
“Ai,
tháng trước có hai bằng hữu tới tìm hắn, hình dáng rất hung dữ, tàn bạo, hại
thím một phen sợ hãi, con nói hắn bên ngoài sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Chuyện
hắn đánh bạc thành nghiện, sẽ không phải lại bị thiếu nợ nữa đi! Lần trước hắn
dùng cậu để đổi lấy 10 vạn yên, lần này dùng cái gì để đổi đây……
Đây
là lần đầu tiên Giản Tu Thanh đón năm mới vui nhất trong đời, hưởng thụ sự hạnh
phúc bên cạnh gia đình, bên ngoài tuy duy trì biểu hiện bình tĩnh, nhưng bên
trong lại vô cùng lo lắng bất an. Giờ phút này, cậu thật sự mong muốn Vương Hải
Cường vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện.
………………………………..
Vào
mùng 6 Tết
“Giản
Tu Thanh à, cùng mẹ đi qua nhà của thím, chú của con đã xảy ra chuyện!” Mẹ của Giản
Tu Thanh nắm tay cậu mở cửa đi ra ngoài.
Trước
nhà thím xe cảnh sát đậu chật kín, rất nhiều người đứng xung quanh thăm dò.
“Nghe
nói là đã chết!”
“Đúng
vậy, hình như là tai nạn xe cộ.”
“Vừa
rồi nghe cảnh sát nói hình như là đánh bạc đổ nợ, bỏ trốn rồi xảy ra tai nạn.”
“Ôi,
nghiệp chướng nga, vợ con thằng Hải Cường bây giờ phải sống như thế nào a.”
“Hải
Cường không phải làm thầu khoán hay sao, bình thường nhìn hắn giống đại gia,
nguyên lai cũng là một ma bài bạc!”
“Người
này thật là, đã không có tiền, còn làm chuyện đồi bại!”
…..
Giản
Tu Thanh cùng mẹ hai người được cho vào nhà, tại phòng khách nhìn thím khóc đến
sưng hai mắt, thở hổn hển, tiểu Tuần nhìn mẹ khóc cũng khóc rống lên. Bên cạnh,
cha mẹ chồng của thím cũng lệ rơi đầy mặt, trong miệng lẩm bẩm : “Nghiệp chướng,
đúng là nghiệp chướng…….”
Để
thằng con nhỏ và người vợ hiền phải chịu tang chồng, hai người già phải chịu
tang con, đây thật giống như một bộ phim bi đát.
Vương
Hải Cường vì trốn nợ nên chạy đến thành D, sau lại bị chủ nợ tìm được, tại trên
đường chạy xe đuổi bắt, Vương Hải Cường sốt rột chạy trốn, vượt đèn đỏ, tông phải
một chiếc xe công tơ nơ dài hơn mười thước, tử vong tại chỗ, tuy thủ phạm đã chết,
nhưng do Vương Hải Cường không tuân thủ nguyên tắc giao thông, sở dĩ cũng không
truy tố trách nhiệm, nhưng phải bồi thường 5 vạn yên.
Vương
Hải Cường vay tiền nặng lãi tất nhiên không phải của ngân hàng, mà từ bọn xã hội
đen, lai lịch bất minh, tra không được. Nhưng phỏng chừng bọn cho vay nặng lãi
để tránh không bị liên quan đến tư pháp, sợ bị truy cứu trách nhiệm, nên cũng
không có động tĩnh gì.
Đêm
đó, nhà của thím bị bao phủ bởi một màu trắng xơ xác tiêu điều thê thảm. Dọn
xong bài vị, ngày thứ hai, người thân mang thi thể Vương Hải Cường từ thành D
trở về.
Cho
dù Vương Hải Cường lúc còn sống đối với cậu như thế nào, Giản Tu Thanh hận hắn
ra sao, cũng sẽ không muốn hắn chết.
Thế
nhưng, chính mong muốn Vương Hải Cường vĩnh viễn không trở về lại thành sự thật.
Nhìn
Vương Hải Cường trong quan tài, nhìn thím quỳ ở bia mộ không đứng lên nổi, nhìn
hai người già khóc đến ngất xỉu vài lần, Giản Tu Thanh cũng chảy nước mắt, tự
mình nếu như đừng mong muốn như vậy là tốt rồi.
……………………………….
Ở
trạm xe lữa.
“Giản
Tu Thanh, con một thân một mình phải tự chăm sóc bản thân, từ giã như thế
này,nhưng lần sau trở về mà cứ gầy nhom như vậy, mẹ sẽ không cho con đi nữa
đâu!” Mẹ Giản Tu Thanh có chút tức giận trách cậu.
“Mẹ
à, mẹ xem mẹ làm cho con biết bao nhiêu đồ ăn, con phải cật lực ăn trong thời
gian dài nha.” Vuốt nhẹ mái tóc của mẹ.
“Giản
Tu Thanh, trong khăn tay này có 1000 yên, con lấy đi, chứ đi làm bên ngoài mà
trên người không có tiền phòng thân sao được? Con đừng từ chối, cầm lấy! cha biết
con làm ở công trường có tiền lương, nhưng lúc bệnh yếu cũng cần có tiền để
xoay sở chứ, con chỉ lấy 500 yên, mua vé xe hết 100 yên rồi, coi nào! Cha cũng
không nói nhiều, 1000 yên này, cầm lấy!”
Nghe
cha nói như vậy, Giản Tu Thanh còn có thể nói được gì nữa, tiếp nhận tiền bỏ
vào túi quần.
“Cha,
mẹ, hai người phải cố gắng chăm sóc thân thể, giữ gìn sức khỏe! Con lên xe
đây.”
Hoàn
chương 4
Post a Comment