Chương 1
“Lý
tổng, đây là cháu trai của tôi. Từ nhỏ đã rất thích hát, ngài xem trình độ của cháu
nó như thế nào." Giản Tu Thanh nhìn người chú bình thường luôn kiêu ngạo,
không coi ai ra gì, bây giờ lại cúi đầu khom lưng, hình dạng vô cùng khó coi,
nghĩ Lý tổng này có lai lịch thật không nhỏ, không khỏi càng thêm khẩn trương.
“Ngươi
cũng thật là kiên trì, ngày nào cũng làm phiền ta về việc này?" Lý Cống
Duyên thân hình cường tráng đi ngang qua thiếu niên, đặt mông ngồi xuống cái ghế
sau bàn làm việc, không thèm liếc nhìn ai. Cầm lấy tách trà trên bàn nhấp một
ngụm, thoải mái ngã lưng vào chiếc ghế dựa bằng da đắt tiền, ánh mắt liếc về
phía thiếu niên đang cúi đầu.
Đường
nét rất thanh tú, nhìn thật là thích.
Chậm
rãi bước lại trước mặt thiếu niên, so với chính mình thấp hơn nửa cái đầu, … ít
nhất là cao 1m75.
“Ngẩng
đầu lên cho ta xem!”
Giản
Tu Thanh nhanh chóng ngẩng đầu, ngỡ ngàng lo sợ nhìn Lý Cống Duyên, đôi mắt thật
là xinh đẹp! Lý Cống Duyên giật mình, không khỏi trong lòng cảm thán. Ngón tay
nâng cằm thiếu niên lên, Giản Tu Thanh theo bản năng lùi lại phía sau, bàn tay
Lý Cống Duyên rơi vào khoảng không.
Nhìn
khoảng không đó, ánh mắt Lý Cống Duyên trầm lại, Giản Tu Thanh có chút không biết
làm sao.
“Thằng
nhóc này! Động cái gì mà động! Đứng yên ngẩng mặt lên cho Lý Tổng nhìn!” Vương
Hải Cường thấy thế liền lập tức quát lớn, “Hắc hắc, đứa nhỏ không hiểu chuyện,
ngài xem ngài xem!”
Lúc
này bàn tay nắm lấy cằm của Giản Tu Thanh hơi dùng sức, từ ngón tay chạm vào
mang cảm giác trơn mịn, nhẵn nhụi, làn da thật là mềm mại, không một điểm tỳ vết.
Bị
quan sát như vậy khiến thiến niên nhíu chân mày, rõ ràng là có chống cự, thế
nhưng cũng chính sự chống cự này có thể làm Bá Nhạc [ý chỉ người giỏi phát hiện, đề cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài] thuận
lợi tỉ mỉ quan sát.
Lý
Cống Duyên nhướng chân mày, ánh mắt đáng lý lộ ra lạnh lùng nhưng cũng có một
chút tiếu ý.
Cẩn
trọng xem xét lại lần nữa, người trước mặt thực sự rất thanh tú, hàng lông mi
thật dài và dày, cứ như một chiếc quạt nhỏ, che lấp con ngươi lưu động phát ra
ánh sáng thuần khiết, mũi thẳng mà nhỏ nhắn, đôi môi hồng nhuận, khép mở khiến
người nhìn một trận xôn xao, cái khuôn mặt này, thật làm cho người khác càng
nhìn càng yêu a~~
Lý
Cống Duyên theo đường nhìn tiếp xuống dưới, vào cổ của thiến niên.
Cổ
thiến niên thật mảnh mai, đường cong ưu mỹ, trắng nõn, nhưng yếu đuối, mê hoặc,
khiến Lý Cống Duyên tim đập mạnh một cái, đường nhìn vẫn kéo dài xuống vạt áo,
tưởng tượng phía dưới phong cảnh càng mê người lại bị quần áo ngăn trở, bất
quá, không ảnh hưởng đến suy nghĩ mơ màng của Lý Cống Duyên, theo kinh nghiệm
phán đoán, đường cong dẫn xuống phía dưới, thiếu niên có vòng eo mảnh khảnh,
hai chân thon dài, vóc người rất cân xứng.
Vương
Hải Cường đứng một bên nghĩ, chuyện này có thể thành công…
Vương
Hải Cường từ lâu đã biết Lý Cống Duyên đặc biệt yêu thích những đứa nhỏ xinh đẹp,
nhìn nhãn thần của Lý Cống Duyên hình như rất thỏa mãn, không khỏi đắc ý.
“Bao
nhiêu tuổi?” Lý Cống Duyên điều chỉnh lại bộ dáng.
“Vừa
mới qua 18” Vương Hải Cường nịnh nọt đáp trả.
“Vẫn
còn đi học chứ?”
“Thằng
nhóc này học hành không nổi nên bỏ dỡ. Chủ yếu là từ nhỏ đã thích hát, luôn muốn
trở thành ca sĩ nổi tiếng. Ở tại nhà tập luyện, đàn ghi-ta, khả năng chính là
hát. Chúng tôi không phải là không muốn cháu nó trở thành ca sĩ, Ngài xem có
đúng hay không cháu nó thật sự có năng lực?”
Khả
năng hát còn non yếu? Hắn cho rằng tập đoàn giải trí của mình chỉ là một quán
nhỏ ven đường? Hảo hắn đúng là một người đui mù. Lý Cống Duyên trong lòng oán
thầm.
Bất
quá, nhìn đứa nhỏ ngây thơ này hắn rất thích, tinh khiết trong sáng thực sự là
một món ăn ngon a~~~
“Cậu
tên là gì?”
“Giản
Tu Thanh”
“Ngươi
thật là nhiều chuyện, ta hỏi cậu ta.”
“Đúng
đúng, là tôi nhiều chuyện tôi nhiều chuyện.”
“Cậu
tên gì?” Lý Cống Duyên hỏi lại lần nữa.
Thiếu
niên ngẩng đầu : “Giản Tu Thanh”. Giọng nói thật trong trẻo, thanh lệ.
“Ở
bên kia có hai cây đàn ghi-ta, cậu chọn một, hát thử cho tôi nghe một chút.”
Giản
Tu Thanh trong lúc đó lại cố ý chuẩn bị một bài Liễu Kỹ Thủ Ca.
Ôm
ghi-ta để trên người, điều chỉnh lại dây đàn, nho nhỏ cất tiếng hát.
“Những phiến lá thưa thớt cô độc,
Thỉnh thoảng có những chú chim én
bay đậu trên vai tôi,
Dùng tiếng hót của mình để nói lên
sự vội vàng của cuộc sống
Hình dáng người nhỏ gầy mong ngóng
chờ đợi
Trong lòng luôn khắc sâu bóng hình
người yêu
Mặc dù đó chỉ là mơ mộng viễn vông,
mặc dù mùa xuân cứ qua đi, nhưng tôi vẫn mãi chờ đợi.
Thế nhưng tôi chưa bao giờ từ bỏ.
Quyết tâm chạy đuổi theo số phận, lặng
im đứng trước ranh giới của cuộc đời.
Cho dù là phồn hoa, xa lệ, tôi cũng
không màng đến
Bởi vì thứ đẹp nhất không ở đâu xa
mà ngay chính trong lòng tôi......."
Giản
Tu Thanh thích những bài vừa thực vừa mộng, nói về ý chí kiên trì sống, miêu tả
thái độ của người đời, thích một khoảng trời hưởng thụ, dần dần tiếng hát bắt đầu
trở nên mê li.
Tiếng
hát của thiếu niên nghe rất êm tai, sạch sẽ trong trẻo, mặc dù hát không cao,
nhưng lại mang một vị đạo mềm mại. Nếu như là ở trên giường …..
Lý
Cống Duyên nhìn thiếu niên thanh tú, bất giác nghĩ tới hình dạng của cậu khi bị
hắn đặt trên giường, nhất thời hạ thân một trận khô nóng.
“Ân,
không sai, cứ thử xem”. Đứa nhỏ này, hắn muốn.
“Thực
sự! Thật là tốt quá!” Thiếu niên tâm tình vui vẻ reo lên.
Vẫn
là một đứa nhỏ tính tình trong sáng, Lý Cống Duyên cũng rất thích.
“Bắt
đầu ngày mai tôi sẽ an bài cho cậu một người tạo hình, cậu nên thay đổi ngoại
hình một chút.”
“Cảm
tạ Lý Tổng!” thiếu niên tươi cười xán lạn.
Thật
sự là rất mê người nha! Ha hả, bất giác, Lý Cống Duyên cũng cười ra tiếng. Đêm
nay tâm tình của hắn thật sự rất tốt.
“Chú,
cảm tạ !” Giản Tu Thanh từ đáy lòng chân thành cảm tạ người chú này.
“Nhìn
cháu vui vẻ như vậy chú cũng an lòng, ba mẹ cháu đều đem cháu giao cho chú chăm
sóc, chú có thể không làm cho cháu chuyện này sao? Hơn nữa cũng đều tại chú
không tốt.” Vương Hải Cường cũng thật cao hứng.
------
4
giờ chiều ngày thứ hai, Lý Cống Duyên lái xe chở Giản Tu Thanh đi gặp Andy. Đây
là lần đầu Giản Tu Thanh ngồi trong xe có rèm che, hơn nữa lại là chiếc xe cao
cấp, trong lòng đương nhiên thật hào hứng, không khỏi có chút nhảy nhót. Lý Cống
Duyên buồn cười nhìn đứa nhỏ mới ở quê lên.
Andy
là một người nhiều kinh nghiệm trong việc tạo hình, nhờ năng lực nên hắn có
chút địa vị.
“Thế
nào, lại thêm một người? Lần trước người kia chính là tiểu bạch thỏ ni?” Andy cột
mái tóc đen thành kiểu đuôi ngựa, dài hết đường cong trên lưng.
“Đánh
cậu chết, nhiều chuyện.” Lý Cống Duyên bĩu môi.
“Ha
hả. Thằng nhóc này nhìn rất xinh đẹp, cậu thật có diễm phúc nga~!” Đôi mắt hoa
đào nhẹ nhàng cong lên, như một làn nước gợn, hai bên trái phải nhất thời một
trận ngốc lăng. Đúng vậy, ở đây luôn thu hút nhiều khách nhân đến, Andy thật sự
rất được hâm mộ.
“Một
con cừu non, từ nông thôn đến, thật sự rất ngon.”
“Đồ
con sói gian xảo” Andy liếc mắt nhìn Lý Cống Duyên.
Trong
lúc Giản Tu Thanh còn đang gội đầu, Lý Cống Duyên không ngại ngồi chờ , cùng
Andy trò chuyện.
Giản
Tu Thanh có mái tóc đen nhánh, bảo dưỡng rất tốt, không cần phải thay đổi nhiều,
trực tiếp tạo một kiểu dáng là ổn rồi. Tay nghề của Andy cao, cắt đi một chút
tóc che khuất lông mi, làm cho đôi lông mi cùng đôi mắt lộ ra, sau đó tiếp tục tỉa
thêm một chút tóc, lộ ra vành tai khéo léo mềm mại. Đây là lần đầu tiên để tóc
như vậy, trông thật khác lạ, mà người cắt tóc lại là Andy-một người đẹp, không
giống nam nhân, Giản Tu Thanh cả người đều ửng hồng, ngượng ngùng mím môi. Lý Cống
Duyên thật muốn cắn vào đôi môi hồng nhuận kia.
Mái
tóc được cắt xong, Lý Cống Duyên lập tức đem Giản Tu Thanh trở thành tình nhân,
khư khư giữ chặt….Tiếp theo là mua quần áo cùng với giầy.
Hơn
mười bộ quần áo được đưa tới, Giản Tu Thanh thở dốc. Lý Cống Duyên nhàn nhã ngồi
ở ghế sô pha chăm chú thưởng thức mỹ nhân thay đổi y phục. Cuối cùng chọn được
5 bộ quần áo, 3 đôi giày cùng bộ trang sức. Tuy rằng biết chi trả rất nhiều tiền,
nhưng Giản Tu Thanh cũng hiểu được ca sĩ là phải hoàn hảo vẻ bề ngoài, nếu như
sau đó yêu cầu trừ vào tiền lương, cũng phải bất đắt dĩ chấp nhận, không ý kiến.
“Chọn
một bộ để thay. Tối nay chúng ta đi Hoàng Triều ra mắt khán giả.”
---------------------------------
Khu
phố Hoàng Triều rất lớn, ẩm thực hay giải trí cái gì cũng đều có. Món ăn Trung
hay Tây tất cả đầy đủ.
“Muốn
ăn món Trung hay món Tây?”
“Sao
cũng được, ngài cứ chọn là tốt rồi.” thực sự là rất ngoan a~~
Lý
Cống Duyên cố ý đi về phía khu nhà hàng Tây.
Mái
tóc đen nhẹ nhàng khoan khoái, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, trên cổ đeo một sợi dây chuyền lấp lánh, hai lỗ
tai lấp lánh hai hạt pha lê. Mặc chiếc áo chemise màu đen tuyền càng làm nổi bật
lên làn da trắng nõn, áo chemise có măng-sét [cổ tay áo sơ mi có lót thêm lớp vải dính cho cứng, phẳng ] phối hợp thêm dây thắt lưng được thiết kế thoạt
nhìn như một ngôi sao, quần jeans trắng bao lấy đôi chân thon dài của thiến
niên, phối thêm một đôi giày cũng màu trắng, cả người thoạt nhìn thật sạch sẽ
thanh tú lại thêm vẻ ngây ngô tạo nên sự gợi cảm. Giản Tu Thanh đỏ mặt đi theo
Lý Cống Duyên vào nhà hàng Tây, lập tức đã hấp dẫn nhiều ánh mắt. Lý Cống Duyên
rất là đắc ý.
Người
phục vụ đưa lên một cuốn menu thiết kế lộng lẫy, Giản Tu Thanh mở ra trang đầu,
khẽ cau mày, cắn môi dưới giương mắt nhìn về phía Lý Cống Duyên : “Tôi đọc
không hiểu viết cái gì cả…”
“A,
tôi xém chút nữa đã quên! Tôi thay cậu gọi món?” Lý Cống Duyên đương nhiên biết
Giản Tu Thanh xem không hiểu, chỉ là muốn nhìn bộ dạng xấu hổ của đứa nhỏ này,
càng làm tăng thêm cảm giác muốn “ăn”.
Trong
khi ăn, Lý Cống Duyên ân cần chỉ bảo, giải thích cho cậu các công dụng của từng
loại đồ ăn và cách dùng, giới thiệu tên gọi và cách phối hợp của từng loại
nguyên liệu. Dùng ngôn ngữ hài hước, vui vẻ để làm giảm bớt sự khẩn trương lo lắng
của cậu. Thấy cậu nhìn mình bằng ánh mắt cảm kích, Lý Cống Duyên rất thỏa mãn,
đạt được mục đích của hắn.
Cơm
nước xong đã gần 8 giờ, Lý Cống Duyên dẫn Giản Tu Thanh vào phòng trà Hoàng Triều.
Vây quanh khắp bức tường là những ngọn đèn vàng mờ ảo, Giản Tu Thanh nhìn theo
những ngọn đèn thủy tinh lắp trên bậc thang đi vào trong phòng trà. Dần dần
nghe được bên trong truyền ra tiếng nhạc, Giản Tu Thanh tim đập càng ngày càng
nhanh. Đây sắp sửa là nơi cậu đứng hát.
Nơi
này là tụ điểm ca nhạc lớn, cách phối trí tỏa ra màu hồng lãng mạn mê hoặc xung
quanh. Giản Tu Thanh mắt nhìn vào sân khấu đối diện, một thằng nhóc đang tấu một
khúc đàn dương cầm, đằng sau có một màn ảnh thật lớn hiện lên hình cây hoa anh
đào.
Rốt
cuộc cũng có một ngày, mình có thể đứng trên sân khấu cất tiếng hát. Giản Tu
Thanh tinh thần phấn chấn.
“Mọi
người xin hãy ổn định vị trí”. Tiết mục mở màn đúng 9 giờ, lúc này khánh nhân
đã tới rất đông. Lý Cống Duyên cắt đứt suy nghĩ thất thần của Giản Tu Thanh, dẫn
cậu đi. Dọc đường đã gặp mặt không ít người quen. Nhờ tia sáng lờ mờ mới thấy
được ghế ngồi, thoải mái ngồi xuống bên cạnh Lý Cống Duyên, Giản Tu Thanh lúc
này mới tỉ mỉ quan sát buổi biểu diễn.
Phòng
trà được bố trí bằng những hàng ghế sô pha màu đỏ thẫm xếp thành từng nhóm,
trong mỗi nhóm đặt một bàn trà nhỏ trong suốt, trên mặt bàn còn có một bình hoa
tươi và menu, tùy khách nhân muốn kêu thêm rượu hoặc trái cây. Nhìn hết một lượt, kế bên chỗ rẽ là quầy bar
cũng ngồi không ít người. Phòng trà còn có cầu thang, lầu hai không biết như thế
nào. Sân khấu đặt ở chính giữa, bất luận ngồi ở đâu cũng có thể nhìn thấy rất
rõ ràng.
“Ông
chủ, ngài muốn uống cái gì?” Người phục vụ đứng ở phía sau bọn họ. Lý Cống
Duyên không cần suy nghĩ phân vân, liền trực tiếp kêu cho Giản Tu Thanh một ly cocktail
nhẹ.
Lý
Cống Duyên vươn tay đặt trên thành ghế : “Giản Tu Thanh, tôi giúp cậu gọi đồ uống?”
Giản
Tu Thanh cầu còn không được, vội vã gật đầu.
Người
phụ vụ cười đến xán lạn kêu : “Đem cho vị tiên sinh này một ly Grasshopper, một
ly Martell Gold, bỏ đá.”
Một
lát sau, phục vụ bưng rượu đi tới, ở trước mặt Giản Tu Thanh đặt một ly cocktail
màu xanh lá nhạt, ly rượu có hình dạnh như một hòn đảo, cách đáy ly 1,5 là chất
lỏng màu ngân, còn ly rượu Lý Cống Duyên màu ám kim [vàng ánh], chỉ rót khoảng 1 nữa.
“Uống
thử xem!”
Cầm
lấy Grasshopper đưa lên miệng, mùi bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái hòa lẫn trong
hương thơm của cây ca-cao, nhấp một ngụm, cổ họng cảm nhận được vị ngon ngọt,
phi thường ngon miệng.
“Ân,
ngon quá. Đồ uống này là gì?”
“Đây
gọi là cocktail có rất nhiều hương vị, phối hợp lại bỏ thêm bơ, khẩu vị nhẹ, nồng
độ rất thấp, khả dĩ là loại rượu nhẹ dành cho cậu. Tên của nó là Châu Chấu Lục
Sắc, sợ cậu tửu lượng thấp cho nên gọi cái này, uống được chứ?”
“Ân”
Cậu có vẻ rất hứng thú: “Vậy ngài uống cái gì?”
“Tôi
uống rượu Kim Vương Mã Đa Lợi, là rượu Bran-đi, nồng độ cao.”
“Chờ
cậu luyện được tửu lượng cao, cũng sẽ uống được loại này!”
“Ân,
Lý Tổng, ngài thật là một người tốt!”Giản Tu Thanh cảm thán, ngoại trừ ba mẹ,
không ai tốt với mình như vậy.
Lý
Cống Duyên chỉ mỉm cười.
Đồng
hồ điểm 9 giờ, mọi người hầu như đã ngồi chật kín hết căn phòng. Lúc này toàn bộ
phòng trà đột nhiên tối sầm, mọi người nhiệt liệt vỗ tay. Tiết mục sẽ bắt đầu
trong giây lát. Giản Tu Thanh nhìn chằm chằm vào sân khấu.
Đột
nhiên vang lên một tiếng lớn, ngoài mép sân khấu phun lên 8 ngọn lửa, phun liên
tiếp 2 đợt. Trong bóng tối, ngọn lửa có vẻ sáng rực, chói mắt. Mơ hồ nhìn thấy
trên sân khấu diễn viên đã đứng theo tư thế. Sau đó, tiếng đàn ghi-ta vang lên,
toàn bộ không gian một mảnh yên ắng lắng nghe tiếng nhạc phát ra từ sân khấu
khá rõ ràng. Khúc dạo đầu kết thúc, những ngọn lửa lại một lần nữa phun lên,
toàn bộ sân khấu trong nháy mắt tỏa sáng, đột ngột khiến Giản Tu Thanh nhất thời
nhắm mắt không mở ra được, âm thanh bản hòa nhạc cùng với tiếng hát nhẹ nhàng
xuyên thấu lòng ngực Giản Tu Thanh.
Giản
Tu Thanh nhận ra ban nhạc đang trình diễn, đó chính là một dàn nhạc gồm những
tài năng nhỏ tuổi, gọi là Beautiful Air. Cùng một lúc hòa hợp nhiều loại nhạc cụ
tạo nên. Giản Tu Thanh bất ngờ, chẳng phải đây là dàn nhạc rất nổi tiếng, thế
nào lại diễn ở nơi này?
“Hoàng
Triều là nơi hội tụ của những ngôi sao nổi tiếng … đương nhiên, cũng có những
ca sĩ tài năng mới nổi”. Bất quá chỉ khác nhau về chuyện tiền bạc. Lý Cống
Duyên nhất thời hiểu được Giản Tu Thanh đang chịu một sức ép, cố gắng trấn an,
lẳng lặng nhìn khuôn mặt cậu hiện lên một biểu tình phức tạp.
“Giản
Tu Thanh, cậu không cần quá lo lắng, chỉ cần cố gắng nỗ lực, cậu cũng sẽ giống
như bọn họ.”
“Ân,
tôi sẽ thật nổ lực!” Ánh mắt cậu thể hiện sự quyết tâm.
“Lý
Tổng cùng bạn bè đi xem ca nhạc sao!” Tổng giám đốc Lưu của tập đoàn Kim Thịnh
trong lòng ôm một cô gái trẻ, hướng Lý Cống Duyên chào hỏi.
Quái,
tại sao ngồi ở trong góc phòng như thế mà hắn cũng có thể nhìn thấy?
“Chậc,
Lưu Tổng a~~ các người ngồi ở đâu?” Lý Cống Duyên đứng lên cùng Lưu Kim Thịnh
nói chuyện. Lưu Kim Thịnh chợt nhìn thẳng một hướng.
“Đứa
nhỏ này nhìn thật đẹp mắt nha!” Ánh mắt Lưu Kim Thịnh nhìn chằm chằm vào Giản
Tu Thanh.
“Ha
hả, nào sánh bằng cô gái xinh đẹp kia, tôi nói đúng không? Thật là, tôi thấy
hôm nay người Lưu Tổng dẫn theo đúng là một quý nhân a~” Vừa nói vừa khoát bả
vai của gã mập mời hắn ngồi bên kia. Lời nói này ai mà chẳng thích nghe? Gã mập
ôm cô gái cùng Lý Cống Duyên rời đi.
Giản
Tu Thanh mơ hồ cảm giác Lưu Tổng cùng cô gái kia quan hệ không bình thường,
chính là hoàn cảnh này không nghĩ ra được có chỗ nào kỳ quái. Dù sao cậu cũng
không biết rằng nam nhân bình thường cặp với nữ nhân, mà cũng cặp luôn với cả
nam nhân nữa.
……………….
Lúc
ở trên xe, Giản Tu Thanh nhịn không được thắc mắc, hỏi Lý Cống Duyên: “Lý Tổng,
lúc nào tôi mới có cơ hội được lên sân khấu hát?” Ánh mắt của cậu có chút chờ
mong.
“Cậu
nói cái gì?” Lý Cống Duyên hỏi lại.
“…..tôi
biết là năng lực của tôi so với bọn họ chênh lệch rất lớn. Bọn họ đều là những
ca sĩ tên tuổi, đã có danh tiếng, tôi ….” Cậu uể oải.
“Hoàng
Triều dù sao cũng là một nơi lớn, được rất nhiều người yêu thích. Để một người
mới tới hát, đó là việc làm rất mạo hiểm, mặc dù bản thân tôi là Tổng giám đốc
nhưng có điều hơi …..Thế nhưng, tôi cũng biết được cậu là một người tài năng, sở
dĩ như vậy nên tôi mới bồi dưỡng cậu.”
“Lý
Tổng, thật khiến cho Ngài thêm nhiều phiền phức.”
“Không
cần khách sáo, tôi có nói phiền phức sao? Gọi tôi là anh đi!”
“…..”
“Thế
nào, tôi không có tư cách làm anh trai của cậu sao?” Lý Cống Duyên làm bộ dạng
tức giận.
“Không
phải không phải … anh Duyên….”
“Yên
tâm, cuối tuần sau em bắt đầu tham gia luyện tập, anh sẽ nhanh chóng dành ra
cho em một tiết mục.”
“Lý
…. anh Duyên….cảm tạ anh, thực sự.” Ánh mắt Giản Tu Thanh tràn đầy chân thành.
“Ha
hả, em cứ xem anh là người trong nhà đi! Đã gọi là anh, thì cho anh ôm một chút
được không?”
“Ân?”
“Thế
nào, anh trai không thể nào ôm em trai mình được à?”
“Ân,
được.”
Lý
Cống Duyên ôm Giản Tu Thanh vào trong lòng, vuốt ve tấm lưng mềm mại của cậu,
khóe miệng lộ ra nụ cười xảo trá.
Vào
nhà, chú vẫn chưa có quay về, chú là một nhà thầu khoáng, vì thi công công
trình có trục trặc nên phải ở lại làm việc để đẩy nhanh tốc độ. Giản Tu Thanh tắm
rửa xong rồi nằm trên giường, tràn đầy hưng phấn, nghĩ rằng Lý Cống Duyên thật
sự rất tốt, mỉm cười tiến nhập mộng đẹp.
Hoàn
chương 1
September 2, 2012 at 6:46 PM
Người tốt a người tốt.Vì đứa nhỏ ngây thơ mà cảm thán .haiz.... ủng hộ bộ mới của Moon nha. Ôm cây đợi thỏ thôi. *múa múa*