Ngây thơ - Chương 3

Posted Thursday, April 21, 2011 by A-Moon

Chương 3
Ghế ngồi trong xe cứng như ngồi trên đá, dày vò suốt 24 tiếng đồng hồ, xe lửa đến thị trấn B.

Mặc dù trước khi lên xe đã mua thuốc hạ sốt, nhưng nhiệt độ hạ được một chút, vết thương nơi hạ thân lại phát nhiệt, tinh thần mệt mỏi. Giản Tu Thanh biết chính mình nên hảo hảo ngủ một giấc. Nhà trọ rẻ nhất cũng 50 đồng một đêm, mặc dù không có nhiều tiền, nhưng không làm như vậy thì cậu sẽ kiệt sức mất. Đóng cửa lại, uy chính mình uống thuốc hạ sốt, Giản Tu Thanh liền té lên giường, đắp chăn thật chặt quanh người, sau đó an tâm đi vào giấc ngủ.
Ngủ một ngày một đêm. Thân thể thiếu niên đã tốt hơn một chút, khôi phục năng lực, nghỉ ngơi đầy đủ, tinh thần ổn định, bất quá phía dưới còn chút đau, nhưng khả dĩ chịu được. Rửa mặt sạch sẽ, mang hành lý trên vai đi trả phòng. Ăn một chút, Giản Tu Thanh bắt đầu lên đường. Cậu bây giờ không muốn làm gì cả, chỉ là nghĩ muốn kiếm một công việc gì đó, hát hay bất cứ cái gì liên quan tới âm nhạc, cậu không dám nghĩ tới, chỉ là cây đàn ghi ta này theo cậu nhiều năm như vậy, quăng đi thì thật luyến tiếc, huống hồ đàn ghi ta thì có tội gì chứ? Cậu chỉ có bằng tốt nghiệp trung học, không có tay nghề, ngay cả việc đánh chữ trên máy vi tính cũng không thạo, rất nhiều việc chưa từng làm qua. Không giống như người khác, cậu không có gì cả, chỉ có khả năng âm nhạc.
18 tuổi, một học sinh tốt nghiệp trung học, dù sao cũng chỉ là một hài tử không rành sự đời, lại bị một người nam nhân gây thương tổn, ngay cả chính bản thân mình không hề ngờ tới. Về nhà, cha mẹ có còn quan tâm che chở mình hay không? Thế nhưng sự thương tổn như vậy khó có thể mở miệng nói ra, cậu làm sao có thể nói với cha mẹ rằng chính mình bị một người nam nhân cưỡng gian? Cậu làm sao để giải thích đây? Cậu không biết làm thế nào để đối mặt với tất cả mọi chuyện, càng không thể làm như chẳng có chuyện gì xảy ra mà trở về với cha mẹ. Chính mình dơ bẩn như vậy, cậu nào có thể khiến cha mẹ lo lắng? Hiện tại cậu không thể quay về nhà được.
Đi khắp nơi một ngày đêm, bước chân bủn rủn, không ai đồng ý mướn cậu làm việc. Tất cả cũng chỉ vì cậu không phải là người địa phương đó, không có bằng cấp đại học, không có chỗ ăn ở nhất định, càng không có người tiến cử hoặc bảo dưỡng, một mình cô độc, lẻ loi, trong tay chỉ cầm duy nhất một tấm bằng tốt nghiệp trung học, thì có bao nhiêu cơ hội đây? Giản Tu Thanh bất mãn mỉm cười, nghĩ cũng hợp tình hợp lý, dù sao thì thế giới này còn có rất nhiều người tài giỏi hơn cậu.
Thân thể được cha mẹ tạo ra và nuôi dưỡng bằng chính mồ hồi hòa cả máu, mong muốn cậu nên người, càng nghĩ cậu càng cảm thấy hổ thẹn với cha mẹ, lúc nào lương tâm cũng bị cắn rứt, đau đớn. Đèn đường rực rỡ soi sáng hết cả con đường, khung cảnh nhộn nhịp, xe chạy như nước, Giản Tu Thanh đứng trên cầu vượt nhìn cảnh thành phố vào buổi tối thật là đẹp, trong lòng chợt cảm thấy hoang vắng. Chẳng bao lâu, xe cộ trên đường dần dần thưa thớt, cậu mới đi xuống, dọc theo con đường mà vô thức bước đi.
Vừa rẽ qua liền thấy một mảnh đất lớn, âm thanh ồn ào làm cho mặt đất từng hồi run chuyển. Đó chính là công trình xây dựng. Mặc dù không có bằng cấp, không có kỹ năng, nhưng cậu còn có sức khỏe! Cứ vào xin thử xem!
“Xin hỏi, ở đây có cần công nhân không ạ?” Nhìn mọi người trong công trường bề bộn nhiều việc, Giản Tu Thanh nhìn qua nhìn lại một hồi lâu mới tìm được một người trông có vẻ như là người lãnh đạo đang ra lệnh. Chờ hắn nói xong, Giản Tu Thanh mới liều lĩnh đi qua hỏi.
“Cần chứ, cậu muốn làm sao!”  “Lãnh đạo” xoay người nhìn Giản Tu Thanh, trên dưới quan sát một phen “Được chứ? Cậu? ha hả! Cậu có chắc làm nổi công việc này không!”
Giản Tu Thanh biết mình chính là rất xấu, da trắng nhách, đúng là không có người nào tin vào sức khỏe của cậu.
“Đại ca, cho tôi làm thử đi.”
“Làm công nhân gỗ, công nhân thép, xây dựng gạch ngói, khuân vác, công nhân điện nước, cậu làm cái nào?” “Lãnh đạo” nhìn đứa nhỏ mang hành lý trên lưng cùng với cây đàn ghi-ta, lớn lên nhìn sẽ rất thanh tú. Đây chắc là bỏ nhà đi bụi.
“…..tôi đều chưa từng làm qua …. “ quả nhiên là vậy
“Vậy cậu có biết gì về kiến trúc không?” “lãnh đạo” không hề nhìn cậu
“Đại ca, tôi rất khỏe mạnh, có thể khuân vác”
Khỏe mạnh? Thân thể như vậy sao?
“Vậy cũng được, hiện tại ngoài kia có mấy bao xi-măng, cậu đi khuân thử xem.”
Giản Tu Thanh nhanh tay buông cây đàn ghi-ta chạy đi, xoay người chuẩn bị khuân bao xi-măng. Một bao nặng tới 100 cân, bởi vì đã đi một ngày đêm, cũng chưa có gì bỏ bụng, đem bao xi-măng vác trên lưng làm cho cậu ngã quỵ xuống mặt đất, sợ không được làm việc. Thở dài một hơi, chính mình bị bao xi-măng đè bẹp dí. Toàn bộ thân thể kịch liệt run rẩy, Giản Tu Thanh dùng hết toàn bộ sức lực để đứng dậy, hàm răng nghiến chặt đến phát đau. Dựa vào nghị lực ngoan cường, Giản Tu Thanh cuối cùng cũng đứng lên, hai chân có chút run rẩy khuân bao xi-măng đến đúng vị trí.
Rất nhiều công nhân xây dựng nhìn về thân thể tuy gầy yếu này nhưng thật kiên cường của đứa nhỏ này, trong lòng thật tâm mong muốn đốc công có thể cho cậu một cơ hội.
“Đại ca, tôi có thể làm tốt mà.”
Nhìn chăm chú vẻ mặt của Giản Tu Thanh, đốc công hạ mắt : “Được rồi, cậu cứ làm công nhân tạm thời, mỗi ngày khuân 25 khối, bao ăn buổi trưa và buổi tối, bao ở, tiền lương thì nửa năm tính một lần.” Thành B dù sao cũng là một thành phố lớn, 10 giờ tối, công trình tạm ngừng hoạt động. Cũng bởi vì thời gian lao động hạn chế đến 10 giờ, nên để hoàn thành xong công trình, cần rất nhiều công nhân. Chính là mỗi giờ phải khuân mười mấy bao xi-măng, mồ hôi hòa với bụi bặm làm gương mặt trắng nõn của Giản Tu Thanh trở nên dơ bẩn.
Giản Tu Thanh biết rằng toàn bộ thân thể giờ đây mệt mỏi đến không còn cảm giác, mềm nhũn đi theo đốc công đến ký túc xá của công nhân. Ký túc xá rất đơn giản, 6 người ở trong cùng một phòng, WC hay phòng tắm đều dùng chung, không có nước nóng, nếu cần thì phải đun sôi nước trước. Đốc công giới thiệu sơ lượt toàn bộ, đem Giản Tu Thanh nhét đại vào một gian trong phòng rồi bỏ đi. 5 người ở chung đều tắm rửa xong xuôi, Giản Tu Thanh cầm khăn mặt, y phục vào phòng tắm.
Đứng tắm dưới vòi sen, nước lạnh tuôn trên người làm cậu thoải mái không ít, 8 tiếng làm việc dưới ánh nắng mặt trời gay gắt. Hé miệng, hướng vòi sen một mạch uống thật nhiều nước, cho đến khi thỏa mãn cơn khát.
Tắm rửa xong đi ra thì tất cả mọi người đều ngủ, cũng không có đèn ngủ. Chờ Giản Tu Thanh đem hành lý để trên giường, đột nhiên một người lớn tuổi ra lệnh : “Tắt đèn được rồi? Ngủ đi.” Nói xong liền tắt đèn. Cậu mơ màng đi vào rất ngủ, dù sao vì làm việc quá mệt mỏi, cũng không quan tâm bên cạnh có người ngáy như sấm rền, thậm chí còn nói mớ nữa.
Hai bên trái phải công trường là con đường lớn, có hơn mười cửa hàng bán thức ăn mở rất sớm, đủ loại đồ ăn phong phú, để ăn no, giá cả cũng không rẻ, Giản Tu Thanh bỏ ra một đồng tiền để mua bánh màn thầu, thuận tiện lấp đầy bao tử.
“Oa, buổi sáng mà ăn bánh màn thầu không làm việc nổi đâu.”
Nói xong gắp từ trong bát một miếng thịt bò để lên trên bánh màn thầu đang ăn dở của Giản Tu Thanh. Cậu ngẩng đầu thấy một đôi mắt đầy nếp nhăn, ánh mắt giản dị tốt bụng, đó chính là người lớn tuổi ở cùng với cậu. Lại nghĩ tới cha mẹ của mình, trong lòng một trận chua xót.
Gật đầu, đem thịt bò nhai nuốt xuống bụng.
Cậu bắt đầu công việc khuân vác. Tại công trường, loại công nhân như thế này trên cơ bản chỉ đi vận chuyển đồ. Không có chỉ thị việc làm cụ thể, những người khác muốn cái gì, thì cậu sẽ vận chuyển cái đó đến. Làm cũng nhiều, la hét, hối thúc, khuân lên, vác xuống, Giản Tu Thanh dùng hết sức lực của mình để làm việc kím sống.
Khi tới giờ nghỉ, vai có chút nhức mỏi, không thể khuân vác thêm bất cứ thứ gì nữa. Cũng may công trường có một căn-tin không tồi, tuy ít thịt nhưng còn mang được mùi thịt, phần thức ăn cũng coi như đầy đủ. Thời gian được nghĩ để ăn, Giản Tu Thanh tự tìm một góc ngồi ăn thì thiếu niên hình dáng giống như nhân viên tạp vụ chạy tới bắt chuyện với cậu.
“Cho tôi hỏi một câu được không, tại sao bạn lại làm việc ở đây?”
…….Giản Tu Thanh nhìn hắn một cách khó hiểu.
“Hắc! tôi và bạn cùng làm việc giống nhau!”
Đại khái thiếu niên này tâm tính không xấu. Vóc người cao lớn, da màu đồng, hiện ra dáng người lao động cường tráng, thoạt nhìn tuổi có vẻ còn nhỏ.
“Tôi tên là Kim Vượng, bạn tên là gì nha?” thiếu niên tỏ ra thân thiện.
………
“Giản Tu Thanh.”
“Giản Tu Thanh? Hắc hắc, tên này thật dễ nghe, cha mẹ chắc là người có văn hóa học thức, còn cha mẹ tôi nhìn cứ nhìn dáng vẻ mà đặt tên!” Kim Vượng ngượng ngùng vò đầu.
Một lát sau thiếu niên lại hỏi : “Bạn bao nhiêu tuổi? Tôi 16”
Mới 16, chỉ là một đứa nhỏ.
“Tôi 18 …… cậu, không phải là đang học trung cấp sao?” Giản Tu Thanh nhịn không được hỏi.
“Không, bởi vì tôi ở nhà còn hai đứa em trai và em gái! Chính là một cặp song sinh, hai đứa nó thành tích đều đứng đầu trường!” Thiếu niên đặc biệt kiêu ngạo.
“Tôi là anh của chúng, không thể đi học, phải nghĩ làm thế nào kiếm tiền để cho hai đứa nó thi vào đại học.” Thiếu niên nói chuyện hoạt bát, chính chắn không phù hợp với đứa trẻ mới 16 tuổi, con mắt nhìn về phía trước, tựa hồ trong đó đầy vẻ hạnh phúc. Giản Tu Thanh cảm động ôn nhu nhìn thiếu niên.
“Còn bạn?”
……..
“Đi thôi đi thôi, chúng ta ở đây nói chuyện không tốt, người lạ nhìn vô lại nói chúng ta trốn việc.”
Kim Vượng nhìn thấy Giản Tu Thanh có chút trầm mặc đau thương liền lảng sang chuyện khác, lôi kéo Giản Tu Thanh thoát ra khỏi quá khứ. “Cậu chín, người này tên là Giản Tu Thanh, 18 tuổi. Thế mà nhìn dáng người hắn nhỏ bé, nhìn không ra là lớn tuổi hơn cháu.” Vừa nói vừa gắp miếng thịt còn sót lại trong bát.
Người lớn tuổi kia chính là cậu thứ chín của Kim Vượng, mọi người thường gọi là ông Thiết. Ông Thiết quay sang Kim Vượng mắng hắn là “thằng nhóc con”, lại đối Giản Tu Thanh cười cười: “Cậu cứ gọi tôi một tiếng cậu chín, cho dù có chuyện gì thì đều là người một nhà.” Về việc này thì ông Thiết với Kim Vượng giống như nhau, đều xem cậu là một đứa nhỏ, quan tâm chiếu cố cậu.
“Ăn nhiều một chút, nhìn thân thể gầy còm của cháu, ngày hôm qua khuân mấy bao xi-măng, cậu sợ cháu ngất xỉu chứ.” Người đàn ông hơn 40 tuổi, to lớn, tấm lưng to như con gấu. Nói xong cũng gấp một khối thịt bỏ qua.
Đối diện cùng ngồi chồm hổm là bốn người, ngoại trừ ông Thiết hơn 50 tuổi, những người khác tuổi cũng cỡ  bằng chú của cậu. Chú trước đây cũng từng là một nhà thầu khoán, trước đây cũng từng đối xử với cậu cũng rất tốt, thế nhưng lại dính vào bài bạc, trở nên thấp hèn ….
“Bạn so với tôi lớn hơn, nên gọi bạn là anh được chứ!” Kim Vượng vừa ăn vừa nói.
“Anh” ? cũng bởi vì một chữ ‘anh’ này đã khiến cho cậu một bước lên thiên đường, rồi sau đó bị đẩy xuống địa ngục……
“Làm sao vậy? Ăn nhanh lên!” Nhìn Giản Tu Thanh thất thần, Kim Vượng bất đắc dĩ nói, “ Ăn xong tôi cùng anh đi lấy cái nón bảo hiểm và đôi bao tay, tại công trường này mà không đội mũ bảo vệ rất nguy hiểm, đeo bao tay cũng khó bị thương.”
Buổi tối trở về ký túc xá, mọi người đều nhường cho Giản Tu Thanh tắm trước, nói đứa nhỏ như cậu nên tẩy rửa rồi đi ngủ sớm một chút. Kim Vượng bật người ngồi dậy : “Cháu làm trong công trường lâu như vậy, tuổi còn nhỏ hơn, sao chỉ mình anh ta được quan tâm!”
---------------------
Ngày 25 tháng 12, lễ Giáng Sinh. Kim Vượng, Giản Tu Thanh cùng những công nhân ở cùng phòng, đối với cái ngày lễ quốc tế này cũng chẳng quan tâm lắm,  càng không có những lời chúc mừng tình cảm mãnh liệt. Thế nhưng hôm nay lại chính ngày Kim Vượng đúng 17 tuổi, là một ngày vui mừng.
Lúc tan tầm trở về, mọi người đã chuẩn bị sẵn bánh ga-tô mừng sinh nhật, còn có bia cùng đồ nhắm, từng người chúc mừng Kim Vượng.
Ngày hôm đó, Giản Tu Thanh lấy cây đàn ghi-ta phủ đầy bụi đã lâu không xài ra, vì Kim Vượng hát một bài chúc mừng sinh nhật thật vui vẻ.
-------------------------------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : vấn đề về xi-măng
Thương đồng (bê tông) chủ yếu dùng để kết cấu những cây trụ, chống trên sàn để cố định chắc chắn, xi-măng cùng vôi vữa dùng để trát mặt tường, công trường phải có tài liệu kiến trúc, để hoàn thành sớm, những người khuân vác các bao xi-măng ắt không thể thiếu
Hoàn chương 3

0 comments:

Post a Comment